Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị (1)

Phiên bản Dịch · 2405 chữ

Ngụy Hợp chậm rãi cởi khăn che mặt và áo khoác trên người.

Còn có găng tay gai nhọn kim loại, đây là thứ đồ lần trước đoạt được từ chỗ tên mập mạp Thiếu Dương môn kia, sau khi được hắn sửa chữa, thì mang theo trên người.

Hắn cởi găng tay ra, chợt phát hiện gai nhọn mới khảm trên găng tay bị gãy một loạt.

Hắn kinh ngạc, đưa tay ra, nhẹ nhàng bóp một cái ở chỗ có kim loại trên găng tay.

Cái bóp này không phải bình thường, mà là sau khi vận toàn bộ khí huyết và khí lực.

Vô thanh vô tức, găng tay cách một tầng kim loại bị hắn nhẹ nhàng bóp lại tạo ra một cái hố.

Ngụy Hợp nhẹ thả găng tay xuống, hai tay hắn đánh vào nhau.

Đông!

Bàn tay tựa như kim thiết, lúc va chạm phát ra tiếng vang giòn cứng rắn.

"Đây là tam huyết Khí Huyết? Chính là Ngũ Lĩnh Chưởng đệ tứ cảnh?"

Thanh Hà Vân Bạch Vụ, năm cảnh giới của Ngũ Lĩnh Chưởng.

Sơ luyện, chính là Thanh, cảnh giới thứ nhất, chỉ có sau khi luyện thành tầng này, mới có thể chân chính nhập môn, khí huyết lớn mạnh thì mới có thể luyện đến trình độ tiếp theo.

Sau đó là tầng thứ hai Hà, tầng này cô động khí huyết lớn mạnh lại biến chất, sau đó đột phá.

Đây chính là khí huyết đột phá tầng thứ nhất, cũng là cảnh giới Ngưu Bì của Hồi Sơn Quyền.

Tầng thứ ba Vân, tương ứng với Thạch Bì của Hồi Sơn Quyền, cũng là nhị huyết Khí Huyết.

Tầng thứ tư Bạch, tương ứng với Thiết Bì, chính là tam huyết Khí Huyết.

"Bất quá hiện tại Hồi Sơn Quyền ta mới cô đọng một đóa Cửu Hà Hoa. Trước vì tập trung tích góp khí huyết cho Phá Cảnh Châu nên đã hoàn toàn ngừng mài da cô đọng Cửu Hà Hoa."

Cô đọng Cửu Hà Hoa cần tiêu hao lượng lớn khí huyết.

Thân thể con người, mỗi giây mỗi phút đều sinh ra khí huyết, mà mỗi ngày khí huyết sinh ra dựa theo thể chất của thân thể, cùng với chất lượng của ăn uống để quyết định lượng sinh ra.

Giống như bò sản sinh sữa, nghỉ ngơi không đủ, ăn uống không được, sữa sẽ không đủ.

Người luyện võ cũng giống như vậy.

Hơn nữa mỗi ngày khí huyết sinh ra ít như vậy, dùng để luyện cái này, thì không thể dùng để luyện cái kia.

Vì lẽ đó kiêm tu sẽ kéo dài tiến độ đây là tất nhiên.

Vì lẽ đó Ngụy Hợp ngừng Hồi Sơn Quyền, cấp tốc tích góp cho Phá Cảnh Châu.

"Hiện tại tốt rồi, tam huyết Khí Huyết. . . . ." Ngụy Hợp cẩn thận lĩnh hội biến hóa của thân thể.

Trong cơ thể hắn khí huyết cuồn cuộn, thân thể giống như mới vừa ngủ một giấc thật sâu tinh thần dồi dào, tinh lực đầy đủ, ý thức cực kỳ rõ ràng.

Suy nghĩ cũng chuyển động cực nhanh, không chậm trễ trì trệ chút nào.

Ngụy Hợp đi tới tủ quần áo trước mặt mình.

Ôm nguyên cả tủ quần áo lên đặt ở trên giường.

Sau đó từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ hình chữ nhật, bên trong có đủ loại thuốc bột, ám khí, dao găm, túi tiền các loại.

Ngụy Hợp lấy mấy thứ linh tinh tìm được từ trên người Tiêu Nhiên kiểm tra từng chút một.

Một túi tiền viền bạc, một bình ngọc màu lam, một tấm lụa thêu hoa sen. Còn có một quyển xuân cung đồ phía trên vẽ các loại hình ảnh khó coi.

"Tiểu tử này. . . . Chậc chậc." Ngụy Hợp ném tấm lụa và quyển xuân cung đồ vào hộp gỗ, sau đó cầm lấy túi tiền viền bạc, kéo dây thừng ra, hướng về phía mặt đất đổ ra.

Trong túi tiền rơi ra một tờ kim phiếu trăm lạng và vài kim thỏi kim đậu, còn có một số mộc bài nhỏ, hẳn là chứng minh thân phận thuộc thế lực nào đó.

"Quỷ nghèo." Ngụy Hợp lắc đầu, nhặt kim phiếu lên, ngửi mùi hương phía trên một cái, sau đó cầm kim thỏi cùng kim đậu lên, còn mộc bài thì ném trở lại hộp gỗ. Chờ buổi tối xử lý

"Tiểu Hợp, ăn cơm!" Bên ngoài nhị tỷ kêu lên.

"Đến ngay." Ngụy Hợp đứng lên, cầm bình ngọc, nhanh chóng để vào hộp gỗ, sau đó ôm tủ quần áo để trở về chỗ cũ.

Hắn thở dài một hơi, hoạt động hai tay một chút.

Ra khỏi phòng ngủ, Ngụy Hợp đi ngang qua sân, bỗng nhiên dừng lại ở chỗ mình bình thường luyện tập Ngũ Lĩnh Chưởng.

Hắn nhìn một khối hắc thạch, trên hắc thạch có từng cái hố lớn, những hố này là do trong ngày thường hắn dùng một chưởng toàn lực đánh vào.

Hắc thạch này không phải là đá bình thường, mà là một thạch tài đặc thù nào đó. Cứng rắn vô cùng.

Trong Hồi Sơn Quyền viện cũng dùng loại đá này, Ngụy Hợp ở Thiếu Dương sơn phát hiện không ít, hắn chọn một khối hơi lớn đem về nhà.

Trên hắc thạch hình trứng, khắp nơi đều là các loại quyền ấn chưởng ấn mà trước đây hắn đánh ra.

Bởi vì hướng về mặt đất đánh, nên phía phía dưới hắc thạch bùn đất dính rất chặc.

Ngụy Hợp nhìn một chưởng mình để lại hôm trước.

Chưởng ấn kia sâu hơn một tấc, vân tay có thể thấy rõ ràng. Nhìn qua khá lợi hại.

Bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, tay trái nhẹ nhàng vỗ một cái lên hắc thạch.

Khí huyết sôi trào, toàn lực vận chuyển, Ngũ Lĩnh Chưởng đệ tứ cảnh khởi động, một luồng kình lực vô hình tự nhiên ngưng tụ, theo bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ một cái lên hắc thạch.

Oành!

Hắc thạch đột nhiên lún xuống, phía sau lại hãm sâu vào lòng đất một khoảng.

Ngụy Hợp tay trái nhấc lên, nhìn từng đường vết nứt phía trên hắc thạch, nhất thời có chút ngẩn ra.

Hắc thạch này tính dai cực mạnh, có rất ít người có thể đánh nứt, bình thường chỉ có thể đánh lún vào.

Căn cứ vào độ sâu, phán đoán lực lượng lớn nhỏ.

Nhưng một chưởng này của hắn, lại đánh cho hắc thạch nứt ra.

Ở giữa hắc thạch, chưởng ấn sâu tới ba tấc, mà xung quanh chưởng ấn, dày đặc những vết nứt nhỏ bé như mạng nhện.

Ngụy Hợp bỗng nhiên bừng tỉnh, chẳng trách khi hắn dùng một chưởng đánh Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên toàn lực phản kháng, nhưng hắn lại không có cảm giác gì.

Hắn lúc đó cảm thấy, một chưởng như đánh vào khối đậu hũ. Không hề có chút sức chống đỡ.Sau đó liền nhìn thấy người đã bay ra ngoài như cái túi rác.

"Uy lực thật mạnh. . . . !" Ngụy Hợp trong lòng kinh ngạc, một chưởng này, sau khi Ngũ Lĩnh Chưởng đột phá tam huyết Khí Huyết, uy lực so với trước đây đâu chỉ mạnh gấp đôi?

Trước hắn toàn lực bạo phát, cũng chỉ có thể đánh ra chưởng ấn sâu một tấc, hiện tại tùy tiện đánh ra lại sâu ba tấc, còn có vết rạn nứt xung quanh.

"Chẳng trách. . . . tam huyết Khí Huyết ít như vậy, nhị huyết Khí Huyết nhiều như vậy. Hai cái địa vị cách biệt cũng lớn. Thì ra là như vậy. . . Thì ra là như vậy!"

Ngụy Hợp trong lòng hiểu ra.

Tam huyết Khí Huyết và nhị huyết Khí Huyết, chênh lệch ở giữa, e là không chỉ cách một hai lần.

Trước khi hắn đột phá, chính diện đánh không lại Tiêu Nhiên, còn kém khí huyết không ít.

Sau khi hắn đột phá, một cái tát liền đập chết Tiêu Nhiên, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Chẳng trách Trịnh sư vẫn tâm tâm niệm niệm muốn môn hạ xuất hiện một người tam huyết Khí Huyết.

"Tiểu Hợp, nhanh lên một chút, thức ăn nguội." Ngụy Oánh ở trong phòng thò cái đầu ra réo gọi.

"Đến ngay." Ngụy Hợp thu hồi suy nghĩ, hướng vào trong đi tới.

Ngũ Lĩnh Chưởng này sau khi đột phá, một thân uy lực cũng tập trung ở song chưởng, bàn tay cứng rắn cực kỳ, vũ khí bình thường khó tổn thương. Có thể là lá bài tẩy lớn nhất của hắn lúc bây giờ. Chưởng lực mơ hồ mang theo một cảm giác nổ tung.

Nhị huyết Khí Huyết đụng liền thảm, đánh liền chết.

Hơn nữa, Ngụy Hợp rõ ràng cảm nhận được, sau khi mình đột phá, thân thể đang từ từ được cải thiện, toàn thân hắn đều đang chầm chậm được cường hóa.

Tiêu hóa năng lực càng mạnh, tinh thần càng tốt, cảm giác thân thể mỗi thời mỗi khắc đều đang bài trừ lượng lớn tạp chất, tốc độ tạo khí huyết nhanh hơn trước đây rất nhiều.

Dựa theo lời Trịnh sư đã từng nói, sau khi đột phá tam huyết Khí Huyết này, sẽ kéo dài tuổi thọ thêm hai mươi năm, thân thể đỉnh phong sẽ không còn bị giới hạn ở mức hai mươi tuổi nữa. Mà là bốn mươi tuổi.

Đây là thoát thai hoán cốt.

Sau khi vào nhà, Ngụy Hợp ngồi xếp bằng, nhìn hai món khô và một món canh trước mắt, canh vịt nấu khoai mỡ, đậu que xào rau cần, thỏ rừng kho đậu.

"Thịt thỏ và vịt này là từ đâu có được?" Hắn hơi nghi hoặc một chút, mình gần đây không có săn thú a?

"A, là sư đệ của ngươi Âu Dương Trang đưa tới, hắn nói ở chợ gặp được một thợ săn làm bẫy, từ chỗ hắn mua được mười con thỏ rừng và vịt. Hắn liền đưa tới cho ta một ít." Ngụy Oánh cười giải thích.

Ngụy Hợp nhìn thịt vịt và thỏ rừng trong bát, đây chính là đại lễ. Âu Dương Trang có lòng.

Hắn bưng bát ăn cơm, cẩn thận bắt đầu ăn.

Mới ăn không tới mấy miếng, bỗng nhiên cửa viện oành oành oành bị gõ mạnh gấp gáp.

"Ai vậy?" Ngụy Hợp đứng dậy đi mở cửa.

"Là ta, Ngụy sư huynh, mở cửa nhanh, có chuyện lớn!" Là giọng của Lý Giác.

Cái tên này là người cũ trong sân, hiện tại còn là Ngưu Bì, dĩ nhiên tiềm lực tiêu hao hết, chỉ là hắn vẫn như cũ không cam lòng thôi.

Tuy rằng cùng Ngụy Hợp không phải rất quen, nhưng ngày thường cũng thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu.

Ngụy Hợp không nói hai lời, đứng dậy bước nhanh đi tới cửa viện, nhấc then cửa lên mở cửa ra.

"Chuyện lớn gì?"

Hắn nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lý Giác ở ngoài cửa.

"Là. . . . Tiêu Nhiên! Tiêu Nhiên hắn. . . . Hắn bị người khác đánh chết! !" Lý Giác lúc nói chuyện vội vả, không có ý thương cảm đau buồn, phần lớn chính là kinh ngạc chấn động.

Tiêu Nhiên ở trong lòng đệ tử bình thường như bọn họ, đó là thiên tài, hạt giống tam huyết Khí Huyết tương lai. Cùng người bình thường là hai tầng lớp khác nhau, là nhân vật Trịnh sư gửi gắm.

Thế mà hiện tại. . .

Hắn lại bị đánh chết? !

Ai có lá gan lớn như vậy, không sợ Trịnh sư truy cứu sao?

"Cái gì? Tiêu Nhiên bị đánh chết! ?" Ngụy Hợp động tác vừa chậm, tiếng nói đột nhiên cao lên.

"Đi! Nhanh dẫn ta đi xem!" Hắn quay đầu lại nói với Ngụy Oánh, trở tay đóng cửa lại, theo bước chân vội vã của Lý Giác, nhanh chóng chạy về hướng Hồi Sơn Quyền viện.

Trong quyền viện đã tập trung đủ các đệ tử, Tiêu Nhiên bây giờ đã là đệ tử mạnh nhất trong toàn bộ quyền viện, hiện tại lại bị người khác đánh chết ở trong thành.

Ngay cả Tiêu Nhiên cao thủ như vậy, cũng bị đánh chết, người kia nếu là giao chiến với những người khác, chẳng phải là một chưởng một người, dễ dàng không tốn chút sức nào sao?

Trong sân lớn, mọi người đều lẳng lặng đứng thành một vòng, nhìn thi thể Tiêu Nhiên được đặt ở giữa.

Thi thể bị thả ở trên băng ca bằng gỗ, bên trên che một tầng vải mỏng màu trắng nhạt.

Cha mẹ Tiêu Nhiên đứng ở một bên, sắc mặt trắng bệch đau buồn, một câu cũng không nói ra được, thân thể run rẩy.

Bọn họ có một nhi tử như thế, hơn nữa còn là tiền đồ vô lượng, hiện tại lại bị người đánh chết. . . .

Trịnh Phú Quý cũng chắp tay sau lưng đứng ở một bên, ánh mắt có chút trì độn nhìn thi thể trước mắt.

Hắn lúc tính sổ sách thì cảm thấy gần đây hình như sản nghiệp có chút khởi sắc, đang lúc vui vẻ thì ai biết vui quá hóa buồn, bỗng nhiên một tin truyền tới, trực tiếp khiến hắn bối rối.

Mấy hồ bằng cẩu hữu của Tiêu Nhiên đứng ở một bên không nhịn được thấp giọng khóc lóc.

Bọn họ khóc vì sau này không ai cho bọn họ mượn tiền, cũng không ai là chỗ dựa cho bọn họ lúc ẩu đả đánh nhau.

Từ góc độ này mà nói, trừ cha mẹ Tiêu Nhiên ra, thì mấy người này là khóc đến cảm động lòng người nhất.

Một vòng sư huynh đệ, các sư tỷ muội xung quanh, không có ai thương tâm, thậm chí còn có người cười trên sự đau khổ của người khác, chỉ là thời điểm này không ai biểu hiện ra thôi.

Tiêu Nhiên ở trong quyền viện có thể nói là không được lòng người, không ai yêu thích hắn. Nhưng chung quy hắn cũng là một con cờ của Hồi Sơn Quyền viện, đại biểu ưu tú nhất trong đám đệ tử.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.