Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế Đạo (2)

Phiên bản Dịch · 2447 chữ

Ngụy Hợp ở trong phòng, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, liền nhìn thấy một phần thịt dị thú.

Mấy ngày nay, Khương Tô đã liên tục đưa tới cho hắn hai mươi cân thịt dị thú.

Con nhóc này quan hệ nhân mạch mạnh hơn hắn nhiều, thịt Hoa Chi Lộc không phải thịt dị thú duy nhất nàng có thể mua.

Chắp vá lung tung lại kiếm được nhiều thứ tốt như vậy.

Ngụy Hợp đối với nữ nhân này vốn dĩ có chút thành kiến, bây giờ nhìn nàng tốn công sức bù đắp như thế, cũng chậm rãi hết giận.

Hắn từ cánh cửa rời đi, đưa tay gỡ bỏ cổ áo liếc nhìn.

Phá Cảnh Châu ở ngực vẫn còn thiếu một chút.

Thở dài một tiếng, hắn lại cầm lấy một quả su hào khô, chậm rãi cắn nhai.

'Bất quá mấy ngày này đột phá. . . . Thịt dị thú cũng nhiều hơn so với dự tính trước đây không ít, cứ như vậy có thể phát huy năng lực tiêu hóa của ta tốt nhất, mỗi giây mỗi phút, chỉ cần tiêu hóa xong liền lập tức tiếp tục ăn.'

Hắn hiện tại một ngày ăn sáu bữa, không ngừng ăn thịt dị thú.

Ăn một lát, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng rít của Ngụy Oánh.

Oành một tiếng, cửa phòng mở ra, Ngụy Hợp lao ra, nhìn thấy một bóng người đang từ trên tường rào té ngã xuống, ngã ở ngoài tường.

Ngay sau đó chính là một trận âm thanh lảo đảo chạy trốn.

Ngụy Hợp nhìn thấy trên những tảng đá bén nhọn trên tường rào, còn lưu lại không ít vết máu.

Những thứ bén nhọn trên tường rào này, hắn đều là mua đá mài nhọn, khảm nạm lên trên.

Chính là vì phòng trộm.

Bây giờ nhìn lại, đúng là có hiệu quả.

Đang lúc này, Phá Cảnh Châu ở trên ngực Ngụy Hợp lại lần nữa sau khi hấp thu một luồng khí huyết, hơi lóe lên, lại tăng lên một chút.

Nhưng Ngụy Hợp lúc này không chú ý điểm ấy, mà là vội vàng hướng đi tới chỗ Ngụy Oánh ngã nhào trên đất.

"Tỷ không có sao chứ?" Hắn vội vàng nâng nàng dậy.

"Không. . . Không có chuyện gì, chỉ là tên vừa rồi kia, tên nhóc đó. . . . Bụng hắn bị cắt ra, chảy rất nhiều máu!" Ngụy Oánh không nhịn được lớn tiếng nói.

"Tên nhóc?" Ngụy Hợp cau mày.

"Đi xem hắn một chút đi, được không? Đứa bé kia rất nhỏ, cũng chỉ cao tới nửa người ta, vừa gầy, hiện tại bụng bị cắt ra, ta sợ hắn. . . ." Ngụy Oánh có chút không đành lòng nói.

"Tỷ ở trong sân chờ." Ngụy Hợp gật đầu, xoay người mở cửa chạy ra sân.

Đi tới ngoài sân, hắn liếc nhìn vũng máu trên đất. Theo vết máu đi ra ngoài một đoạn thì không còn hình bóng gì.

Chỉ là dựa theo lượng máu chảy ra như vậy, nếu như người kia thật sự là tên nhóc chỉ cao bằng nửa người, hoàn cảnh này, sợ là xong.

Ngụy Hợp trong lòng lắc đầu. Phỏng chừng tiểu tử kia sợ là không sống được.

Nếu bị hắn tìm được thì còn tốt, hiện tại không bị hắn tìm thấy, cơ bản phải chết chắc.

Hắn bởi vì phòng hộ cho nhà, cố ý ở đầu tường ở trên tất cả đá nhọn, đều rãi thêm độc phấn nước bẩn.

Loại độc phấn kia càng khô, càng độc, là hàng tốt hắn lục soát được từ trên người những tên cướp trên núi.

Trở lại sân, Ngụy Hợp nói ra tình huống, Ngụy Oánh cho dù có xót thương nhưng không tìm được người thì cũng không còn cách nào khác.

Thói đời chính là như vậy, mỗi ngày đều sẽ có người chết.

Bây giờ một nửa trấn ở ngoại thành đều sắp không thấy người. Lượng lớn nhân khẩu rời đi, vì tránh né dịch bệnh, tránh né đói khát.

Không ít người mang theo người nhà đi vì một tia hi vọng hư vô phiêu miểu.

Ngụy Hợp trở lại phòng ngủ, vốn định tiếp tục bế quan, nhưng thấy vẻ mặt đáng thương của nhị tỷ sau khi sợ hãi thì không bế quan nữa.

Một người ở bên ngoài bận rộn đến bận rộn đi, không một người nói chuyện, xác thực thời gian lâu dài cũng sẽ nhiễm bệnh.

Hắn tích góp khí huyết cũng không cần hoàn cảnh tuyệt đối yên tĩnh gì.

Ngay sau đó, hắn ở trong sân, bắt đầu luyện tập Hồi Sơn Quyền.

Thỉnh thoảng nghỉ ngơi thì luyện một chút Phi Long Công.

Chỉ là không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn thường xuyên có thể cảm thấy được, ngoài sân tựa hồ có người liên tục nhìn chằm chằm vào mình.

Bên ngoài tiểu viện Ngụy gia, không tới trăm mét.

Mấy thiếu niên choai choai vóc người thấp bé, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm vào tiểu viện.

"Tiểu Ngũ chết rồi. Đại ca." Một thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Chết rồi thì thôi, chính mình không cẩn thận, ta để cho hắn đi hạ dược không phải đi kêu loạn. Còn xém chút làm hỏng chuyện của chúng ta. Cũng còn mai chúng ta tuổi còn nhỏ, khiến người ta tâm đề phòng không mạnh, nếu không lần này khẳng định không đùa được."

Thiếu niên được gọi là đại ca lạnh như băng nói.

Hắn tên Vương Tử Vương, cha mẹ vốn dĩ đặt hắn tên là Vương Tử Dương, nhưng đáng tiếc hắn ghét bỏ tên này vì không đủ bá khí, nên đã đổi thành Vương, mà không phải Dương.

Ở hơn mười cái trấn ở khu ngoại thành này, hắn xem như vương của không ít đứa trẻ, vì một miếng ăn, có thể dùng đủ loại thủ đoạn không màng mạng sống.

Lúc đầu hắn còn có chút không đành lòng, đặc biệt hạ độc đối với những người tốt thương hại hắn, nhưng sau đó làm nhiều rồi cũng quen.

Chỉ cần có thể sống sót, có thể ăn no cái bụng, làm cái gì cũng không đáng kể.

Lần này hắn từ trong tay một đại nhân vật nhận một việc, chính là lén lút bỏ thuốc mê thiếu nữ xinh đẹp trong Ngụy Gia viện kia rồi mang đi.

Những đại nhân vật này lợi dụng ưu thế là trẻ con như thế người ta sẽ không đề phòng.

Chỉ là không nghĩ tới, lần này. . . . Trên tường rào nhà người ta lại có bôi độc!

Tiểu Ngũ chỉ là bụng bị đá nhọn cắt, kết quả trở về không bao lâu, đã chết rồi. . . .

Vương Tử Vương trong lòng càng ngày càng bất chấp, nhìn chằm chằm tiểu viện Ngụy gia, trong đầu xoay chuyển các loại kế hoạch độc ác.

Lần này đại nhân vật kia đưa ra đại giá không nhỏ, nếu có thể bắt được. . . Hắn có lẽ có thể không cần tiếp tục phải mỗi ngày chịu đói như thế.

"Tiểu Tứ, ngươi không phải mỗi ngày đều nhìn chằm chằm tiểu viện này sao? Người phụ nữ này không ra khỏi cửa sao?" Hắn hỏi.

"Những ngày qua cũng kỳ quái, người phụ nữ này vẫn không ra khỏi cửa, bọn họ lấy nước cũng từ một con đường nhỏ ở phía sau, bên cạnh có tường vây nên không dám đi qua vì quá dễ thấy. . ." Tiểu Tứ trả lời.

"Vậy sao? Không vội, nàng sớm muộn cũng phải đi mua thức ăn, mua dầu. . . . Chúng ta hãy chờ." Vương Tử Vương hung hăng nói.

"Vương ca, ta thấy chúng ta vẫn đừng làm nữa thì hơn. . . . Ta hỏi qua, nhà này,cũng có đại nhân vật. . . . Chúng ta nếu là chọc tới sợ là. . . ." Một nữ hài thấp nhất trong nhóm không nhịn được lên tiếng nói.

"Chọc thì thế nào? Vương Tử Vương ta muốn làm đại sự, muốn kiếm bộn tiền! Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, sau này làm sao đi làm lớn. . ."

Oành!

Đột nhiên một hòn đá chừng bằng nắm tay từ nơi không xa một thoáng bay tới, va vào trán Vương Tử Vương.

Hắn ngã xuống đất tại chỗ, giãy dụa mấy lần, máu theo tóc nhỏ giọt trên đất, ngất đi.

Những hài tử còn lại thét lên xoay người chạy.

Nhưng khi chạy được tới ngõ, cũng bị mấy nam tử cường tráng ngăn chặn.

Hai cửa ra vào đều có người chặn chết. Mấy người này trên thân đều có chung ký hiệu.

"Cũng thật là ăn gan hùm mật báo, dám đến theo dõi nhà Ngụy chấp sự. Coi Nhất Tâm bang chúng ta là hát hí khúc sao?" Một nam tử đầu trọc khỏe mạnh xông lên một cước đạp lên người một hài tử đá lăn người này.

"Vương ca chết rồi, liều mạng với bọn họ! !" Những hài tử còn lại điên cuồng từ trong ngực rút ra một ít lợi khí, như đá mài nhọn, kéo rỉ sét, còn có mảnh sắc đơn giản gì đó.

"Đánh đám nhãi này đi.” Nam tử đầu trọc vung tay lên, thành viên trong bang dồn dập xông lên, quyền đấm cước đá, gậy gộc hầu hạ, rất nhanh đánh gục mấy hài tử khí lực nhỏ yếu trên đất.

Bóng người Ngụy Hợp xuất hiện ở đầu ngõ, nhìn một đám thiếu niên choai choai kia, mặt không cảm xúc.

Thói đời chính là như vậy, người tuổi còn nhỏ trong lòng độc ác cũng không phải số ít.

Cho rằng hắn đối với nhà mình không có phòng bị?

Hắn trực thuộc nhiều tiểu bang như vậy, cho rằng chỉ là làm chơi?

Cho một ít chỗ tốt, đã có thể tìm người giúp đỡ sắp xếp người bảo hộ bên cạnh người nhà.

Ngày thường cho dù Ngụy Oánh đi mua thức ăn mua dầu, hắn cũng tìm những người trong tiểu bang này chú ý.

Thời đại này chỉ cần có ăn có tiền thì không bao giờ thiếu những người vì một miếng ăn hay chỗ tốt mà liều cả mạng.

Những loại người này đối với các loại môn đạo đều hiểu rất rõ, bình thường cũng không có chuyện gì làm, trái lại so với bảo tiêu hộ vệ còn hữu dụng hơn nhiều.

"Ngụy gia, ta vừa nãy nhìn thấy tiểu tử này trèo tường, đã bị ta ném đá vào đầu. Hiện tại thằng nhãi con này lại còn dám ở chỗ này muốn hại người nhà ngài, quả thực là không cần mạng nữa. Ngài yên tâm, những thứ nhãi con này ta sau này xử lý từng người."

Ngụy Hợp gật gù, không có hỏi xử lý thế nào, cũng lười hỏi.

Chỉ cần không phải người mà hắn có quan hệ, còn lại hắn không quan tâm, cũng không quản nhiều như vậy.

Tên đầu trọc kia kéo đám hài tử này rời đi, chính mình thì lại lần nữa ôm quyền với Ngụy Hợp.

"Ngụy gia, ngài có thể đứng ra giúp tiểu nhân là phúc khí của tiểu nhân, ngài yên tâm, bên này tiểu nhân nhất định giúp ngài chú ý, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố nữa!"

"Được." Ngụy Hợp gật đầu, không nói thêm.

"Ngụy gia ngài cũng đừng tội nghiệp đám nhóc kia, bọn họ trước đó dựa vào lòng thương hại của người khác, hại chết không dưới mười người. Ở mấy trấn xung quanh đây đều nổi danh. Tên cầm đầu là Vương Tử Vương, đã làm cho một số gia đình cửa nát nhà tan. Nam bị hại chết, nữ bị bán đi Câu Lan. Tâm có thể so với những thứ đen tối còn đen hơn!" Nam tử đầu trọc bổ sung vài câu. Ở trong tay hắn, đám nhóc kia cũng đừng mong trở ra.

Ngụy Hợp chỉ là gật đầu, không nói.

Hắn vung vung tay, xoay người đi về sân của mình.

Sau lưng, đám người đầu trọc khom lưng nghiêng mình, tiễn hắn rời đi.

Két! két!

Cổng sân từ từ mở ra.

Ngụy Hợp cất bước đi vào trở lại trong phòng mình, như thường lệ nhìn một chút da thịt ở ngực.

Phá Hoa Châu ở trước ngực lúc này, đã hoàn toàn biến thành đen.

Mảnh ghép cuối cùng chờ đợi suốt mấy tháng trời rốt cuộc cũng hoàn thành.

Ngụy Hợp hít sâu một hơi, trong lòng kích động.

Hắn lúc này đóng cửa, nhắm mắt, nghĩ đến nội dung của Ngũ Lĩnh Chưởng.

Đồng thời, tâm thần tập trung vị trí Phá Cảnh Châu ở trước ngực, cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang ngưng tụ lại, hắn ý niệm hóa đâm, mạnh mẽ đâm một cái.

Phốc!

Trong phút chốc, một mảng lớn hồng lưu nóng bỏng từ trong Phá Cảnh Châu tuôn ra chảy khắp các bộ phận trên thân thể hắn.

Nhưng phần lớn là chạy tới hai tay.

Một lát sau.

Oành!

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Ngụy Hợp bóng người lấp lóe, chớp mắt đã biến mất ở ngoài cửa viện.

. . .

. . .

. . .

Tiêu Nhiên mới từ Bách Hoa lâu đi ra, vừa ra ngoài thành, say khướt nấc cục một cái. Vẫn còn dư vị hương thơm mềm mại trên tay.

Bỗng nhiên hắn giật mình cảm thấy không ổn, đột nhiên ngẩng đầu.

Một bóng đen giống như điện, vọt tới trước người hắn, một chưởng đánh vào đầu.

"Ngươi là! ! ?" Tiêu Nhiên cố gắng phản kháng, toàn thân khí huyết cô đọng, muốn một quyền đấm chết bóng đen.

Oành! !

Quyền chưởng tương giao.

Cánh tay Tiêu Nhiên liên tiếp gãy vỡ, thân thể bay ra, còn bay chưa xa đã bị bóng đen đánh một chưởng nữa vào lồng ngực.

Phốc! !

Xương ngực hắn gãy nát, bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ va vào tường đất phía sau.

Tường đất chấn động, sụp thành một cái hố hình người.

Tiêu Nhiên hai mắt trợn tròn, không cam lòng, nhìn chằm chằm vào bóng đen, hắn muốn há mồm nói chuyện, ánh sáng trong mắt nhanh chóng biến mất.

Ngẹo đầu, hoàn toàn không còn khí tức.

Bóng đen tiến lên, tiện tay xẹt một vết trên người Tiêu Nhiên, xoay người rời đi, biến mất ở chỗ góc đường.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.