Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NHẬT NGUYỆT TÂM VIÊM

Tiểu thuyết gốc · 1802 chữ

Trạng thái của hai Hỏa Nhân hiện tại ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ngồi bệt ra đấy. Long Ân cũng không vội vàng mà tra hỏi họ.

Long Ân đến xem xét thương tích của Kỳ Lân Nam, hắn hiện tại cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ riêng đôi mắt bị Nhật Quang chiếu sáng đến giờ vẫn chưa thấy gì.

-Long Ân ca, ở đây không dùng được Thủy Long Vũ Sương, hay Long Tinh Diệp Lục làm sao chữa cho hắn.

Miêu My cảm thấy khó khăn.

Long Ân đáp:

-Lúc nãy ta không chữa được nhưng bây giờ đã có thể.

Long Ân cầm San Hô Tiêu đưa lên miệng, thổi một khúc nhạc, nhẹ nhàng âm điệu vu vương, từng âm sắc được thổi ra, lại tỏa nên một hương thơm dễ chịu, bay nhảy khấp nơi, xóa bỏ hết mệt mỏi trên người của họ kể cả hai Hỏa Nhân.

Miêu My thoải mải cảm nhận:

-Long Ân ca “Tiêu Dao Thiên Khúc” thật hay, muội rất thoải mái.

Long Ân đang thổi tiêu không tiện đáp nàng, khúc nhạc hắn đang thổi là “Tiêu Dao Thiên Khúc” một khúc nhạc chữa thương của Ngũ Vĩ.

Từ San Hô Tiêu, một luồn khí lam sắc bay ra, đâm thẳng vào mắt Kỳ Lân Nam, đôi mắt mờ đục dần có lại sinh khí, con ngươi trở nên trong trẻo như thường lệ, hắn dần tỉnh lại, thương tích cũng được chữa trị ít nhiều.

Nhưng khi hắn thấy Long Ân cầm San Hô Tiêu, thì lại khó chịu nói:

-Long Ân, ngươi lại dùng San Hô Tiêu.

Long Ân không nói gì, Miêu My lại nổi cáu:

-Đầu heo, Long Ân ca dùng nó để cứu ngươi. Đừng có mà nhăn nhó như vậy.

Kỳ Lân Nam nghe thế cũng không nói gì, kỳ thật Long Ân sử dụng San Hô Tiêu hắn cũng không ý kiến gì nhiều. Nhưng khi hắn quay sang hai Hỏa Nhân thì thấy họ bị Khốn Thần Tác trói lấy, hắn tức giận nhìn Long Ân:

-Long Ân, ngươi lại dùng cả Khốn Thần Tác.

Cả Long Ân và Miêu My đều không nói gì, đúng là lần này Long Ân quá lớn gan dùng cả hai cấm bảo. Kỳ Lân Nam cũng không biết làm gì cho phải, quay sang bảo Long Ân:

-Lúc này còn giả vờ gì nữa, trở về hình dáng của ngươi đi. “Vay mượn” Ngũ Vĩ như thế không sợ chết à.

Miêu My tức giận mắng Kỳ Lân Nam:

-Đầu heo, đừng ra vẻ lớn lối, lần này nếu không nhờ Long Ân ca thì cả bọn chết rồi.

Long Ân giải trừ “Ngũ Vĩ năng lực” lập tức sắc mặt hắn trắng mệt, vô lực ngồi xuống, thở dốc từng cơn. Miêu My thấy hắn như vậy, vôi vàng chạy lại, đưa cho hắn đủ thứ đan dược nuốt vào. Kỳ Lân Nam cũng đến cạnh, điều tức cho hắn.

Mieu My nhìn hắn mà cảm thán:

-Bát Vĩ lúc “vay mượn” thì pháp lực như vô hạn sử dụng liên tục thay đổi “năng lực”.

-Nhưng khi giải trừ thì lại như phàm nhân, không còn tí lực lượng gì cả. Duy trì càng lâu nguy cơ mất đi pháp lực càng nhiều.

Long Ân ho nhẹ, mệt mỏi nói:

-Ta không sao, mọi người không cần lo lắng. ... Bóng tối dần đến, bọn Long Ân đang điều tức trong Hỏa Ngục, mọi người đều được hồi phục rất nhiều, trạng thái hai Hỏa Nhân cũng ổn định hơn. Miêu My mệt mỏi từ từ tỉnh dậy, Long Ân dịu dàng mang đến cho nàng ngụm nước, Kỳ Lân Nam chỉ yên lặng ngồi đấy lấy ra một ít thức ăn cho Tiểu Huyền Vũ Lục Vĩ.

Hai Hỏa Nhân sắc mặt trở nên có thần sắc hơn, thì bọn Long Nhân mới đến hỏi chuyện:

-Quá khứ chỉ là một cơn gió thổi qua, mọi nhận thức và kí ức của các ngươi đều do mình nắm lấy, chỉ riêng luật nhân quả tổn hại ta đều không thể xảy ra. Nên hy vọng hai ngươi nên ngoan ngoãn.

Hai Hỏa Nhân gật đầu đáp ứng, tuy có đôi phần không hài lòng, nhưng đó chính là pháp tắc của “Ngũ Vĩ” không thể thay đổi, ngay cả dù họ là Thần.

-Cho ta biết tên hai ngươi?

Long Ân hỏi:

-Viêm Nhật.

-Viêm Nguyệt.

Nam Nữ Hỏa Nhân lần lượt đáp.

-Lúc nãy chiến đấu các ngươi biết rất nhiều về Thiên Vĩ, ta muốn biết từ đâu mà ngươi có được?

Viêm Nhật đáp:

-Đã từng giao chiến với Lục Vĩ, điển tịch của Thần Các cũng lưu lại không ít.

Lời Viêm Nhật vừa nói ra, khiến mọi người giật cả mình, “Thần Các” vốn tồn tại ở “Thần” làm sao mà có thể đọc được điển tich trong đó. Miêu My lại nhớ đến lời nói của Viêm Nguyệt mà kinh ngạc:

-Lúc nãy, Viêm Nguyệt từng nói các ngươi đã từng là Thần chính là sự thật.

-Đúng là như vậy, mà cũng không hẳn là vậy.

Nam Hỏa Nhân nói thế làm Kỳ Lân Nam khó chịu:

-Phải chính là phải, không chính là không, còn kiểu trả lời nửa vời như thế nữa ư?

Viêm Nhật tức giận nhìn Kỳ Lân Nam, vung quyền về phía hắn, bảo:

-Ta chắc rằng đánh chết ngươi, nhân quả luật không liên quan đến Long Ân.

Kỳ Lân Nam nhanh chân né tránh được dù sao cũng vì Viêm Nhật chỉ phẫn nộ với hắn nên vung quyền đe dọa hoàn toàn không có sát niệm, nên Kỳ Lân Nam mới có thể tránh.

Viêm Nguyệt lắc đầu, bảo Viêm Nhật dừng tay rồi nói rõ ràng:

-Bọn ta là Hỏa Diễm của Thiên Địa sinh ra linh tính, nên trong người cũng có một phần pháp tắc Thần.

Kỳ Lân Nam lúc này còn tròn mắt hơn lúc nãy khi biết được họ là Thần, đúng là như vậy, so với tồn tại là Thần thì điều này có thể khiến cho tu sĩ say mê hơn nhiều, tuy rằng không mạnh như Thần nhưng lại hơn hẳn ở phần “quí”.

Phải biết rằng một người nếu luyện hóa được Hỏa Diễm sinh ra linh tính thì không chỉ nói riêng hỏa pháp tắc tăng lên bao nhiêu cảnh giới, mà bản thân cũng có thể rèn luyện về thân thể lẫn linh hồn rất nhiều.

-Hỏa Diễm tự sinh ra linh tính, tu luyện thành người. Căn nguyên Hỏa Diễm của các ngươi là Nhật Nguyệt Tâm Viêm phải không?

Long Ân suy đoán về hai Hỏa Nhân.

-Đúng vậy.

Viêm Nhật đáp.

Lần này thì Kỳ Lân Nam không phải đơn thuần ngạc nhiên nữa mà hắn lại chảy nước dãi dòng dòng ra đấy rồi.

Miêu My nhìn hắn mà tức giận:

-Bớt ham muốn lại đi, giữ lại chút hình tượng.

-Ngươi không hứng thú với họ à, là Nhật Nguyệt Tâm Viêm dị hỏa trước 5 trong dị hỏa bảng đấy, chỉ hấp thu một tí thôi cũng có thể trực tiếp tăng lên Nhân Thế Nhân Truân Cảnh ấy, chưa kể ta còn có thể lĩnh hội Hỏa pháp tắc nữa chứ.

Miêu My khinh thường:

-Vọng tưởng. Ngươi không thể luyện hóa họ đâu, họ là của Long Ân ca. Mà ta biết rằng Long Ân ca cũng không luyện hóa họ.

Long Ân cũng lắc đầu với hắn, rồi nhìn Viêm Nguyệt nghiêm túc hỏi:

-Nói ra như thế ngươi không sợ ta luyện hóa ngươi.

Viêm Nguyệt sắc mặt bình thản hỏi ngược lại hắn:

-Ta có thể không trả lời sao?

Long Ân mỉm cười không nói gì, Viêm Nguyệt chính là như vậy, thẳng thắn trực tiếp và thông minh như thế, lúc nãy chiến đấu hắn phần nào nhìn ra tính cách nàng.

Viêm Nguyệt lại tiếp lời:

-Ta cũng tin tưởng ngươi không luyện hóa chúng ta.

-Ta không như ngươi nhìn ra đâu, ta sẽ luyện hóa ngươi, đỉnh cao thực lực ai mà không ham muốn.

Miêu My nghe Long Ân nói thế cũng lắc đầu, Viêm Nguyệt mỉm cười, lúc này đây nàng không còn Lam Sắc hỏa diễm bao lấy nữa, lộ ra vẻ đẹp của một giai nhân tuyệt sắc, nét thành thục hơn hết, thân hình tuyệt cân đối. Nàng nhìn Long Ân nói:

-Nếu ta đơn thuần là Nhật Nguyệt Tâm Viêm chưa sinh ra linh tính ta biết rằng ngươi sẽ không ngần ngại luyện hóa ta, nhưng bây giờ ta lại mang hình dạng nhân loại, có tư duy suy nghĩ riêng, là sinh mệnh thực thụ, ngươi sẽ không nhẫn tâm ra tay với ta. Ta cảm giác ngươi chính là một loại mềm lòng như vậy.

Long Ân không nói gì với nàng, mà lẳng lặng đi, không còn gì để hỏi họ nữa. Hắn ngồi xuống trầm tư nghĩ lại lời nói của Viêm Nguyệt, hắn chính là mềm lòng ư? Nàng nói có lẽ đúng, hắn thật sự không muốn giết ai cả, trong tâm trí hắn, hai Hỏa Nhân như hai sinh mệnh thực thụ, hắn không muốn luyện hóa.

Nhưng con đường thành Thần, hay tu luyện pháp tắc “Thiên Vĩ” đều là một đường đầy máu tanh, hắn như thế này có thể chứng đạo được sao?

Hắn cứ mải mê suy nghĩ, làm Miêu My và Kỳ Lân Nam lo lắng, họ đến cạnh hắn:

-Long Ân ca, đừng suy nghĩ nhiều. Nếu không đạo tâm sẽ bị thương.

-Nàng nói đúng. Kỳ Lân Nam nói Long Ân không nói gì, nhìn hai người mà gật đầu bảo mình không sao. Rồi nằm ườn ra đất nhìn khoảng không bị Tử Hỏa bao lấy nhắm mắt thiếp đi.

Khi hắn tỉnh lại, thì chỉ có một mình Viêm Nguyệt còn thức giấc, hắn đến cạnh nàng, mỉm cười gật đầu chào:

-Có thể kể ta nghe về quá khứ của ngươi không?

Viêm Nguyệt nhìn hắn không bộc lộ cảm xúc, chỉ lắc đầu:

-San Hô Vấn Chân Tình không đơn giản như người tưởng đâu, ta không thể nói gì cả, vì quá khứ của ta liên quan đến nhân quả của ngươi, nếu ngươi thật muốn biết, có thể cưỡng chế ta.

Long Ân thông cảm cho nàng:

-Ngươi thật sự hiểu rất rõ về Thiên Vĩ. Thôi được rồi ta cũng không quá bận tâm mọi chuyện. Không nói thì không nói.

Viêm Nguyệt vẫn lạnh nhạt:

-Thiên Vĩ Thú thần thông lợi hại, ta không thể nào hiểu thấu được. Một giấc mộng dài ngàn năm tỉnh giấc, lại là thế này.

Bạn đang đọc Thập Nhị Thiên Vĩ sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.