Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A- 1067

Tiểu thuyết gốc · 2063 chữ

RẮC RẮC RẮC

Nó cố gắng dùng hàm răng sắc ngọn của mình cùng tứ chi để xé mở cái thùng kim loại cứng rắn .

Hơn bất cứ ai, bản năng mách bảo nó rằng, chỉ cần xé rách được cái đồ chơi quái lạ này thì chờ đợi nó, sẽ là thứ mỹ vị tuyệt vời hơn tất cả những thứ mà nó đã ăn từ khi sinh ra tới giờ.

Vì sao nó biết ư?

Bởi vì tận mắt nó đã thấy người hàng xóm to lớn của nó thưởng thức thứ đồ ăn này.

Người hàng xóm bằng vào cặp móng sắc bén đã đơn giản xé rách từng thùng kim loại để moi ra trong đó từng mẩu đồ ăn trắng mềm.

Chỉ nhìn thôi mà nó đã thèm.

Nhưng bản năng mách bảo nó rằng, nếu nó giám thò đầu ra thì kết cục cũng không khác những "con mồi" hiền lành nằm trong hàng tá những thùng kim loại kia.

Thế là nó- Razac vĩ đại đành từ bỏ trong sự không cam lòng.

Mãi cho đến một ngày.

Ngày mà Người Hàng Xóm to lớn mang theo đầy vết thương trở về .

Nó biết cơ hội của nó tới rồi và cơ hội chỉ có duy nhất lần này.

Đêm tối hôm đó, khi mà mọi thứ chìm trong tĩnh lặng .

Nó lao vào hang động phía bên kia của Người Hàng Xóm to lớn.

Đại chiến diễn ra, màn đêm yên bình bị đánh thức. Vách núi bị lõm sâu, hàng tá những nhánh cây bị kéo đổ. Tiếng gào rú vang vọng cả khu rừng.

Sau tất cả, nó là người chiến thắng. Tiễn Người Hàng Xóm to lớn ra đi bằng một cái nện thật mạnh xuống đáy vực.

Từ đó tới tận hôm nay, riêng một khu rừng này, chỉ có nó là chúa tể.

Razac vĩ đại!

Và cũng từ đó đến tận hôm nay. Sau khi khai mở không biết bao nhiêu thùng kim loại, nếm trải không biết bao nhiêu lần mỹ vị.

Trong thùng kim loại này.

Là món ngon duy nhất còn lại.

Razac cũng xoắn xuýt vò đầu bứt tóc. Vì nó biết rằng sau bữa ăn này, nó sẽ quay lại với thực tại, những thức ăn tệ hại của những giống loài hạ đẳng.

Tất cả như một giấc mơ.

Nhưng cuối cùng nó vẫn lựa chọn. Bởi nó cảm nhận được thùng kim loại còn lại này thật khác biệt so với tất cả các thùng kim loại mà nó thấy.

Dầy hơn, cứng hơn, khó mở hơn.

Đặc biệt là những hoa văn lạ kỳ cũng như màu sắc đen tuyền huyền bí kia.

Đây chắc chắn là bữa ăn ngon nhất trong đời của nó.

ROẠT , ROẠT, ROẠT.

Chiếc thùng kim loại bị móp méo nhưng vẫn bền chắc đến lạ kỳ. Tuy chỉ nhỏ bằng một phần mười Razac nhưng lại khiến Razac khó chịu, bực tức làm sao.

Xít........

Một âm thanh nhỏ bé hết mức phát ra khiến đôi mắt cau có ẩn khuất dưới hàng mi thô của Razac lóe lên ánh vui mừng.

Chính là âm thanh này, âm thanh chỉ phát ra khi chiếc nắp thùng được nới lỏng.

Và một chất dịch trăng trắng rỉ ra báo hiệu bữa ăn sắp ra lò.

Razac hít thở thật sâu.

Nó chăm chú, tỉ mỉ dùng đôi tay đầy lông rậm rạp của mình kéo mở nắp thùng.

Từng chút, từng chút một.......

Pặc!

Nắp thùng bật ra. Hơi lạnh từ trong thùng phả ra làm không khí chợt mát lạnh.

Razac nín thở , một tay cầm chiếc thùng dốc ngược, một tay hứng.

Dịch trắng trút xuống mát lạnh cả bàn tay nhưng bữa ăn thì vẫn chưa chịu ra, mãi cho tới khi Razac lắc lắc liên hồi thì nó mới rơi xuống.

Món ăn lên bàn.

Nhưng kích thước của " thức ăn" lại khiến Razac thất vọng.

"Thức ăn" này nhỏ gấp đôi so với bình thường.

ỪM, chính xác là nhỏ hơn nhiều so với những lần mà Razac đã xơi chúng.

Đầu của "thức ăn" bóng loáng, không có một tí lông đen như những lần trước

Da bên ngoài dày đặc các hoa văn lạ kỳ nối liền mọi bộ phận của "thức ăn".

Thật khác lạ.

Tuy có chút xíu thất vọng nhưng cũng không sao. Trái lại, Razac mong chờ mùi vị của nó.

Cái vị tanh khiến nó mê mẩn, thêm chút sền sền của thịt non, đặc biệt là phần đầu dòn sụn bên trong, thứ mềm mềm làm nó lâng lâng.

Razac há miệng lộ ra hàm răng sắc lạnh, tay nó đưa con mồi lên không trung, canh góc rơi sao cho chính xác.

Tay thả, con mồi từ từ rơi một cách chậm chạp tới gần của miệng.

Uỳnh!

Một con thú to lớn với đôi cánh và cặp móng sắc nhọn lao tới Razac trong chớp mắt, húc nó văng vào góc tường.

Hang động làm bằng kim loại cứng rắn cũng rung động theo.

Razac trong lúc này thật tức điên rồi.

Thứ đáng chết nào lại lao vào nó lúc này cơ chứ. Nó còn chưa kịp tận hưởng mùi vị của mồi nhỏ thì chính cú húc bất ngờ đã làm cho mồi nhỏ lọt thỏm vào bụng nó.

Đúng thế, lọt thỏm.

Nó còn chưa kịp nhai.

Chưa kịp cắn.

Chưa kịp xé.

Chưa kịp làm gì hết!

Nhưng tất cả đã không còn, mồi ngon đã vô bụng.

Razac gầm lên phẫn nộ. Đôi mắt trừng lên nhìn về phía con thú lao tới.

Chiếc mỏ nhọn hoắc .Cái mào tím đen trên đầu, bộ lông xanh thẫm thêm cặp móng ánh kim sắc bén kia.

Không ai khác, chính là Người Hàng Xóm to lớn của Razac.

Kẻ từng là chúa tể của khu rừng này, kẻ mà Razac đã từng cuối đầu, cụp đuôi mỗi khi nhìn thấy.

Kẻ khiến Razac sống trong lo sợ , trốn chui trốn lủi.

Rồi đến một ngày, chính tay Razac đã tiễn xuống vực, nhưng nay Người hàng xóm to lớn lại quay lại.

Phá bữa ăn của nó.

Nếu là Razac của ngày trước thì có thể nó đã đào hang mà trốn.

Nhưng hiện tại đã khác. Nó cảm thấy mình đã mạnh hơn rất rất nhiều lần. Từ khi được ăn những con mồi béo ngậy ấy. Mọi bộ phận trong cơ thể của nó đã thay đổi, thuế biến.

Bộ lông của nó chuyển từ màu vàng sáng màu đen.

Cơ bắp của nó cũng hiển hiện rõ ràng và rắn chắc hơn.

Và hơn hết là tốc độ và sức mạnh của Razac đã tăng lên một cách khó tin.

Tất cả những thay đổi này đều xuất phát từ "thức ăn " bên trong thùng kim loại.

Thế nên chính vì việc chưa kịp tận hưởng thì " thức ăn" đã chui vào trong bụng khiến nó điên cuồng.

Razac hai chi dưới tựa vach tường, co gối búng mạnh lao về phí Người Hàng Xóm.

Người Hàng Xóm phản ứng cũng không kém, giang đôi cánh rộng lách lên không, lượn vòng rồi xà xuống, đưa cặp móng về phía Razac.

Một đối một.

Razac mặc kệ, tay cánh tay định túm lấy cặp móng rồi kéo đối thủ xuống đất bằng.

Người hàng xóm lách mình, lướt qua để một vết rách dài trên mặt của Razac. Cặp móng của nó là thứ đã tước đi sinh mạng vô số con mồi. Nó vô cùng tự tin vào vũ khí của mình.

Máu của Razac ứa ra. Bỏ qua sự đau đớn, Razac miễn cưỡng tiếp đất.

Nó biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được.

Ánh mắt của nó lướt nhìn xung quanh la liệt toàn là vỏ thùng kim loại, sau mỗi lần khai mở " thức ăn", nó lại quẳng lay lắt khắp hang động.

Nó nghĩ ra được một chủ ý.

Túm lấy những cái thùng, nó vừa chạy vừa ném liên hồi về phía Người hàng xóm.

Từng cái thùng phá không mà lên, tựa như viên đạn bắn về phía trước.

Uỳnh, Uỳnh,.....

Hai con vật đuổi nhau trong hang động, chính xác hơn, nếu có người ở đây sẽ nhận ra.

Nơi đây đã từng là một sở nghiên cứu hoặc một nơi chứa hàng.

Có thùng kim loại găm dính vào trần hang,

Có thùng kim loại rơi xuống lại tiếp tục được Razac sử dụng để nã về phía địch thủ.

Người hàng xóm cũng bị dính vài "phát đạn", khiến đôi cánh của nó tước ra máu lẫn lông.

Mãi cho tới cuối hang. Người hàng xóm dính thêm một phát đạn, đảo mình rơi chầm chậm xuống. Razac thấy thế liền lao hết tốc lực về phía địch thủ.

Trên tay nó giơ lên thùng kim loại quật mạnh về phía Người hàng xóm.

Bỗng lúc này cánh chim sải ra, đang rớt trên không, người hàng xóm quay mình đưa cặp móng nhọn quắp về phía Razac.

Phập....

Cặp móng nhọn hoắc quắp thật mạnh xuyên qua lớp da dầy, bấu vào sương sọ và một bên mắt trái của Razac.

Con mắt trái của nó nổ tung bắn ra dịch nhầy pha lẫn máu

Gru! Gru!

Razac đau đớn rú lên.

Một tay nó dùng hết sức theo bản năng muốn gỡ cặp móng ra khỏi .

Một tay còn lại đập liên hồi về phí Người hàng xóm.

Bản năng sinh tồn nói cho cả hai biết rằng.

Trong cuộc chiến này, ai chịu đựng được lâu hơn, thì kẻ đó chiến thắng và kẻ thắng thì có quyền xé xác đối thủ ra từng mảnh .

Oành!

Cả hai rớt xuống mặt đất, cuốn lấy nhau.

Những âm thanh từ liên hồi cho tới đứt đoạn, hang động từ náo nhiệt qua thời gian dần trở nên tĩnh lặng như vốn có.

Khi mà bóng đêm dần biến mất, từng cái mặt trời nhỏ nối đuôi nhau mọc nơi đường chân trời.

Trong khu rừng già nơi phía đông , một hang động phía bên trong vách núi lâu lâu lại vang lên tiếng đập Bộp Bộp.

Muôn thú xung quanh khi kiếm ăn vẫn phải vòng qua khu vực này.

Đối với chúng, nơi này là cấm địa không thể xâm phạm.

Tới tận khi mặt trời đã treo lên đỉnh 4 cái, tia nắng luồn qua tán lá, khe đá rọi vào trong hang , tiếng đập vang lên lần cuối rồi dừng lại hẳn.

Thông qua chút ánh sáng hắt lên tường kim loại phản xạ khắp hang.

Tận sâu bên trong.

Hai bộ xác thú to lớn, lồi lõm cuộn vào nhau.

Cặp móng của Người hàng xóm bấu đã bấu méo mó phần đầu Razac, phần bụng cũng bị xé rách toác, lồi ra cả nội tạng.

Ngược lại, nguyên một mảng lưng của Người hàng xóm cũng lõm vào bầy nhầy sau khi ăn hàng trăm lần đập của Razac. Trên lưng của nó còn khảm vào nguyên một cái thùng sắt.

Trùng hợp thay, cái thùng sắt này chính là cái thùng sắt mà Razac khui mở cuối cùng để tận hưởng bữa ăn ngon lần cuối của nó.

Máu từ hai con thú hòa lẫn vào nhau chảy lan ra cả một mảng lớn khắp hang động.

Và nơi phần bụng bị toác ra của Razac nếu chú ý kỹ sẽ thấy một hiện tượng kỳ lạ, phần đa máu đều tụ về nơi đây.

"Con mồi nhỏ " hay " thức ăn" của Razac tựa như đang hấp thu máu của nó và người hàng xóm.

Làn da nhợt nhạt màu trắng dưới ánh sáng yếu ớt chuyển dần sang màu hồng nhạt. Các hoa văn toàn thân lấp lóe liên tục tựa như báo hiệu một điều gì đó.

Ẩn sâu phía bên dưới đống chất nhầy nơi dạ dày Razac, một đôi mi mắt bỗng rung động .

Và ngay ở trên chiếc thùng sắt đen tuyền kia, có một đoạn kí tự mà Razac và Người Hàng Xóm không thể lý giải lóe lên rồi vụt tắt trong nháy mắt.

"A-1067"

Bạn đang đọc Thanh Xuân, Mỳ Tôm Với Xúc Xích sáng tác bởi tieumocanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieumocanh
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.