Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16: Chú Tân và tiểu sử của Phi báo.

Tiểu thuyết gốc · 1961 chữ

Chương 16: Chú Tân và tiểu sử của Phi báo.

Chú Tân ddi ra khỏi quán bia và leo lên một chiếc ô tô có sẵn tài xế đang chờ, chiếc ô tô có cái biển số màu đỏ chứng minh nó là xe công vụ trong quân đội.

Ông hỏi người tài xế kiêm cấp dưới thân thuộc của mình ,.

_ Cậu thấy người lúc nãy thế nào?

Người tài xế trầm ngâm một lát rồi nói.

_Thưa thủ trưởng ! đây là một đối tượng cực kỳ nguy hiểm !

Chú tân hứng thú hỏi lại.

_Ồ ! cậu thấy nguy hiểm ở chỗ nào !

Lái xe trả lời.

_Cực kỳ nguy hiểm , hắn ta dừng xe ngay khi có tay bắn tỉa chĩa súng vào người!

Nói đến đây người tài xế cũng không khỏi khâm phục Phi báo, tòa nhà đấy đã có rất nhiều trạm gác ngầm cạnh giữ , thậm chí còn được bố chí rất nhiều tay bắn tỉa xung quanh , nhưng ngay khi khẩu súng mới ngắm vào người, thậm chí xạ thủ còn chưa có ý định nổ súng thì đã bị phát hiện.

Lái xe nhấn mạnh.

_Đây là một đối tượng cực kỳ nguy hiểm, mong thủ trưởng có sự bảo vệ khi gặp mặt người này .

Chú Tân nghe vậy thì phá lên cười.

_Hahahaha! Làm sao mà tôi có thể đem theo cả một đai đội 120 lính bộ binh chỉ để đi gặp một người cơ chứ?

Tài xế nghe mà thất thanh.

_Cái gì ? 120 lính bộ binh, thủ trưởng không đùa em chứ?

Chú Tân nhếch môi, nở một nụ cười âm trầm.

_Cậu không nghe nhầm đâu ? Cái gã lúc nãy ngồi cùng bị tôi dọa đánh như con đó, mạnh bằng một đại đội lính bộ binh, thậm chí còn mạnh hơn !

Nhìn thấy nụ cười đó làm tài xế nổi hết cả gai ốc , hắn hi vọng thủ trưởng chỉ đang nói đùa, nhưng không , đôi mắt ấy không hề có chút sự đùa giỡn nào.

Và nếu đây là sự thật thì quả là điều không thể tin được, trên trái đất này lại có một sinh vật có thể đối đầu với hơn 120 binh lính được huấn luyện và trang bị vũ khí hiện đại, nếu kẻ đó mà có ý đồ xấu ngay trong khu đô thị thì phải làm cách nào mới tóm được hắn.

Ấy vậy mà nhân vật nguy hiểm như thế vẫn sợ thủ trưởng một phép , đúng là thủ trưởng tài cao.

Sau đó anh lái xe hưng phấn hỏi lại.

_Vậy cậu ấy là đặc công ạ ? Mạnh như vậy thì chắc là mạnh nhất thế giới luôn phải không thủ trưởng!

Chú Tân lắc đầu.

_Cậu ấy không phải đặc công và cũng chưa phải là người mạnh nhất thế giới đâu !

_Dạ?

Tài xế không thể tin được .

_Cậu ấy đã mạnh như vậy mà vẫn chưa phải người mạnh nhất ạ ? Còn có người mạnh hơn nữa ạ?

Chú Tân lắc đầu cười khổ.

_Tại sao lại không ? Trên đời này còn rất nhiều chuyện mà cấp bậc của cậu chưa tiếp xúc được đâu ?

_Dạ vâng ! Em biết rồi !

Tài xế nghiêm túc trả lời , biết rằng mình không nên hỏi tiếp , tin tức hôm nay thủ trưởng tiết lộ với anh ta đã là rất lớn rồi ,cố gắng biết thêm nữa sẽ không hay.

Chú Tân ngã đầu tự vào sau ghế , men bia bắt đầu ngấm dần làm ông thấy mệt mỏi , Hà Nội về đêm thật đông đúc và hoa lệ, mang theo vẻ hiện đại pha lẫn một chút gì đó cổ kính,nó khiến những người có tuổi hay hồi tưởng .

Ông nhớ về lần đầu tiên mình gặp Phi báo, lúc đó hắn vẫn còn là một đứa bé thò lò mũi xanh rất hay khóc nhè.

Ông nội Phi báo có 4 người con trai ,trong đó cha hắn và anh cả đều rất giỏi võ,nhà của chú Tân ngay cạnh đó , ông cũng là học trò của ông nội Phi báo.

Thời gian dần qua , cha của Phi báo theo nghiệp ông nội tiếp tục dạy võ , còn bác cả của hắn và chú Tân sau khi tham gia nghĩ vụ đã quyết định theo nghề lính , cả hai được điều đến Điện Biên làm lính biên phòng.

Chú Tân còn nhớ như in cái ngày ngày đó, ông cùng bác cả của phi báo và các đồng đội nhận đi tuần tra dọc biên gới Việt – Lào thì gặp phải một đám tội phạm buôn bán ma túy, ông và đồng đội bị bọn chúng phát hiện .

Chú tân còn nhớ , đấy là lần đầu tiên ông thấy có người chết trước mặt mình, đồng chí tiểu đội trưởng vừa mới nói cười lúc nãy với ông đã khẩu bị Aka của bọn chúng sấy rách cả thân thể, máu và nội tạng rách nát bị lôi ra khỏi người.

Cuộc đấu sung sảy ra ngay sau đó , những người lính đã chống chả rất quyết liệt, nhưng bọn chúng quá đông , đồng đội của ông bắt đầu hi sinh, chú Tân cũng chống chả lại rất quyết liệt, nhưng một trái bom từ đâu xuất hiện ngay trước mặt ông , trong lúc ông còn ngơ ngác chưa kịp làm gì thì bác cả của Phi báo đã kéo ông xuống rồi nằm đè lên phía trên.

BÙM!!!!!

Tiếng bom nổ mạnh kèm theo mùi khói bụi khét lẹt , Chú Tân vẫn sống , nhưng bác cả vì cứu ông nên đã hi sinh , cả phần lung cùng với sau đầu bị mảnh sắt ghim nát bét .

Khi mà quân tiếp viện đến nơi thì bọn cướp đã kịp bỏ lại vài cái xác và tẩu thoát sang Lào, đồng đội của ông có 5 năm người hi sinh bao gồm cả bác cả và một đồng chí bị bom nổ bay mất chân buộc phải ra quân.

Một cái giá quá đắt và thảm khốc.

Ông còn nhớ trong lễ tang của bác cả , cha mẹ và vợ con của bác đã khóc lạc cả giọng, cô vợ sau vài năm đã mất vì quá đau buồn,chỉ để lại một đứa con trai tên Hoàng được được cha của phi báo đón về nuôi.

Phi báo kém anh 1 tuổi , cả hai rất thân nhau, Hoàng rất ra dáng một người anh , lúc nào cũng bảo vệ và yêu thương Phi báo .

Chú Tân không có vợ con nên ông đã giành hết tình cảm và lòng biết ơn với bác cả của mình vào Hoàng, cả Hoàng và Phi báo đều lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc , đều thích học võ và được cha cùng ông nội dốc hết lòng dạy bảo, Hoàng còn có ước mơ lớn lên được đi bộ đội giống cha , điều đó khiến ông như được an ủi và vui vẻ phần nào.

Nhưng Phi báo không giống với những đứa trẻ khác, cậu lớn lên với một sức khỏe kinh người , năm 14 tuổi, trong một lần về quê bị một con trâu đực đuổi theo, Phi báo đã quay lại vật nhau với con trâu, còn bẻ gãy một sừng của nó ,khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến trầm trồ.

Sức mạnh đấy bắt đầu tăng dần theo thời gian cậu bắt đàu dậy thì , nó thậm chí mạnh đến mức nhiều khi Phi báo không thể khống chế được .

Sự việc sẽ thực may mắn nếu chỉ có vậy, năm 2014 Phi báo và Hoàng được tham dự giải đấu đối kháng vô định võ cổ truyền quốc gia.

Cả hai đều suất sắc vào chung kết để đấu với nhau, nhưng bị kịch xảy đến , vì sức mạnh tăng quá nhanh làm Phi báo không nắm bắt chính xác lực độ và tung một đòn đá vong cầu vào trúng cổ khiến Hoàng gãy cổ gục ngay trên võ đài.

Tuy đã được đưa ngay ngay đến bệnh viện nhưng do vết thương quá nặng, Hoàng đã không qua khỏi.

Sau khi nghe tin đó chú Tân đã lên cơn đau tim phải nhập viện, bao nhiêu tình cảm hi vọng ông dành vào Hoàng , ông coi Hoàng như con của mình, nhưng bây giờ đều chấm hết , tất cả không còn gì nữa , nỗi day dứt khi nhớ về người đồng đội khi xưa đã hi sinh để bảo vệ ông như khiến trái tim thắt lại.

Nhưng ông biết ông không phải là người đau khổ nhất , người đau khổ nhất chính là Phi báo.Sau trận đấu đó , cái chết của Hoàng được coi là một tai nạn,một sự cố ngoài ý muốn trên sàn đấu , vì vậy Phi báo không phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Nhưng lương tâm và tâm trí của cậu lại không tha cho bản thân, cậu không thể chấp nhận được sự thật là mình đã giết chết anh trai của mình, người anh lúc nào cũng yêu thương và bênh vực mỗi khi cậu bị cha và ông nội phạt đánh, người anh cậu yêu quý nhất , mới hôm qua Hoàng còn khoe giấc mơ muốn làm bộ đội để tiêu diệt kẻ xấu giống cha mình với cậu.

Phi báo bị chấn thương tâm lí đến mức trầm cảm , cậu tự nhốt mình lại , bỏ đói thậm chí nhiều lần gia đình phát hiện cậu cầm dao muốn chặt mất chân của mình , cái chân đã giết chết người anh trai. May mắn được người trong nhà phát hiện và can ngăn.

Chú Tân cũng không đành lòng nhìn hắn như vậy , ông cũng đến khuyên nhủ hắn rất nhiều , sau cả một năm trời thì cuối cùng cũng có sự chuyển biến tốt.

Phi báo đã dần dần khôi phục lại, nhưng từ đó cậu bắt đầu chỉ ở nhà và luyện võ không còn đến trường đi học cùng bạn bè nữa , cậu luyện tập một cách kinh khủng không giống con người.

Phi báo bắt đầu ghét bọn tội phạm, nhưng cậu lại không thích báo cảnh sát mà lại trực tiếp ra tay sử đẹp bọn chúng, dần dà, vết thương trên người càng nhiều thì võ công của cậu càng mạnh, thậm chí đám tội phạm ở biên giớ và trong nước đều nghe danh và nể phục.

Đến một ngày cậu nhận được một lá thư mời tham gia một trận đấu, sau một thời gian , Phi báo trở lại , lần này người ta biết đến với danh hiệu.

Đấu Sĩ !!!!!

-------------

P/S : Câu truyện của chú Tân là câu truyện mình căn cứ trên một lời kể của một ông anh đi bộ đội về nói lại, ông anh mình đi nghĩa vụ ở biên giới , ông ấy kể rằng trong thời gian ông ấy nhập ngũ thì có mấy anh bộ đội đi tuần tra gặp phải bọn buôn ma túy , kết quả là bị bọn chúng bắn chết hai chiến sĩ cùng với một thiếu úy bị bắn nát hết cả hai chân và sau cùng thì bọn chúng đã chạy được sang Lào.

Lúc đó mình mới thấm được sự vất vả của các anh bộ đội ngày đêm gìn giữ hòa bình cho nhân dân.

Bạn đang đọc Thanh Niên Cứng Ở Thành Thị. sáng tác bởi DavisVũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DavisVũ
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.