Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mong nhớ

Tiểu thuyết gốc · 2864 chữ

Tôn Cảnh

Giọng lão Tôn ấm áp rót vào tai Tuệ hệt như liều thuốc an thần. Người ấy nói:

“Đừng hét! Không sao, không sao! Có tôi bảo vệ em rồi.”

Lý trí Minh Tuệ gào lên phản đối, sắp chết rồi, chết đến nơi rồi đừng có để cái vẻ ngầu ngầu kia lừa nữa. Mau chạy đi! Bị ngu à mà tin vào một kẻ bệnh tật. Có khi hai giây nữa là ả chết rồi.

Nhưng một phần nào đó trong cô lại giữ cô lại. Tin Tôn Cảnh, người ấy không nói dối cô đâu!

“Bò đến góc tường đi, bên đó có cửa thoát hiểm…”

Cô không thể nghe thấy gì nữa, tiếng đạn bắn vỡ tung mọi thứ. Có gì đó ươn ướt dính vào mặt cô mùi rất khó chịu. Lão Tôn phủ lên người cô cái khăn bông, vỗ vỗ vào lưng ý bảo cô mau lên.

Vụn kính, mảnh kinh loại cứa vào đầu gối đau đớn nhưng cô vẫn cố bò thật nhanh, đến chỗ Cảnh chỉ định cô run lên nhìn chân tay mình đang tứa máu, nó dan dát vài vết bỏng.

Tôn Cảnh bấy giờ mới an tâm buông mấy hộp thịt hộp xuống, cũng may chưa bị nuôi đến phế ít ra cô vẫn căn khá chuẩn đường đạn.

Lão Tôn lôi gương ra quan sát.

Quản nhiên, năm tên cầm sung và một tên bắn tỉa! Khó chơi rồi đây!

Cô ném con gấu về phía cầu dao, chúng liền tặng cô 1 loạt đạn nữa.

Phụt! Mất điện!

“Hôm nay trăng thanh gió mát thích hợp để làm vài chuyện kích thích đây!”

Cảnh tiếp túc ném một loạt đồ nữa, cô phát hiện chúng phác thảo được gần hết căn nhà. Nhưng chỉ là gần hết mà thôi! Vậy tức là không hề điều tra trước, chẳng qua thấy Tuệ chui vào chỗ cô quá lâu nên mới ra tay!

Đúng là đen như chấy! Nằm không cũng trúng đạn! Lần tới phải tìm cách không cho con nhỏ này đến mới được.

Lão Tôn kiểm tra xung quanh, quả nhiên chặn sóng rồi hẳn là định vị cũng không dùng được. Chỉ còn đường điện, vậy thì khó sống rồi đây. Dùng đường điện báo tin vừa lâu vừa khó được chú ý, cô phải suy nghĩ thêm nên làm thế nào mới tốt.

Mấy tên kia cũng không phải bọn nghiệp dư chúng bắt đầu cử người dò xét ném một quả lựu đạn vào, cô vội bật ra cầm ném lại!

Bùm!

Hai tên nằm, còn ba tên!

Cô bò ra sàn áp tai nghe ngóng. “Hừ! Lại thêm một tên tìm chết!”

Tên này có lẽ giỏi cận chiến được cử vào đánh tay đôi với Cảnh đây! Tiếc là còn chưa kịp bước hai chân vào đã ngỏm.

Chúng giật mình! Vậy là cúng cho tên trong nhà vũ khí rồi!

Vừa rồi có ai nhìn rõ không? Hình như có một vệt trắng lướt qua thằng kia đã chết. Mẹ nó quái vật à, tính chơi tốc độ ánh sáng chắc.

Phằng!

Tên bắn tỉa gục!

Tôn Cảnh sung sướng thổi phù, lắc lắc bộ đàm trong tay. Chơi vui ghê!

Cái xác tự nhiên đứng dậy đi vài bước. Đoàng!

“Đồ ngu! Thằng đó chết rồi, con quái vật dùng nó làm khiên giết chúng ta! Gọi thêm người tới!”

Nhận thấy còn người cô không tiến thêm mà vòng ra sau về cửa thoát hiểm kiểm tra đường điện dự phòng. Đường điện chính bị lắp máy giám sát, đúng như cô nghĩ, mấy tên này không hề chuẩn bị trước. Vậy thì dễ thôi! À, không, dễ vừa vừa, căn bản chúng nó hơi đông. Cô lắp máy vào, gõ gõ hai cái lên ổ điện ngẫm nghĩ, phải rồi lắm thiếu mất một thứ.

Minh Tuệ cảm giác hơi lạnh ùa vào! Có người tới! Nó chưa kịp hét lên thì kẻ đó đã bịt miệng nó.

“Là lão Tôn!”

“Cảnh!” Con bé bật khóc.

“Đưa di động của em đây! Nói trước là lão Tôn không đền đâu đấy!”

“Nhưng không có sóng mà!”

“Cứ đưa đây! Ngoan!”

Tôn Cảnh tháo tung điện thoại ra nhặt lấy chíp định vị vào vài thứ khác lắp vào cái máy tự chế kia, cô dặn:

“Đi thẳng đến phía trước kia em sẽ thấy bên trái là nhà kho, bên phải là nhà vệ sinh. Nhớ kĩ phải mở cửa nhà kho trước bước hai bước vào đó rồi nhảy sang bên nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh có một lỗ thông gió, nếu được thì trèo lên đó, không được… thì chui vào góc sâu nhất ở đó là được rồi. Có biết không?”

“Vâng!” Con bé nắm tay cô “Lão Tôn, em sợ!”

“Không sao đâu, lão Tôn vẫn ở cạnh em kia mà! Yên tâm, em sẽ sống!

“Đừng chết!” Nó kiềm cái giọng nức nở lại cố nói nhưng chỉ nói được hai chữ.

“Ừm” Tôn Cảnh dính vào tay Minh Tuệ cái gì đó rồi chạy mất. Thứ đó man mát khá dễ chịu.

Cảnh vừa lắp máy vừa liếc địch, cô lầm bầm:

“Nhiều chuột quá! A Nhạc mau tới nhé, tới đập chuột cho lão Tôn!”

Cô ngao ngán trườn vào nhà mở công tắc nguồn dự phòng cho phần tưới tự động. Tôn cảnh kéo kéo dây thép mảnh ước lượng bán kính mười mét. Hừm! Vậy hơi gay rồi. Vừa giờ cô hơi vội, đáng lẽ ra phải tung xa thêm tí nữa.

Chuột chia thành hai tốp tấn công, lần đầu còn tách ra làm hai hướng. Một bên ba con, một bên bốn con, vấn đề là toàn những chỗ thoáng cho tay bắn tỉa xử lí ngay tức khắc, ra là chết. Nếu là ngày xưa thì đâu phải sợ vài ba viên đạn lởm này.

Cô quắc mắt chờ chúng vào nhà, quả nhiên một tên đi dò đường trước. Một thanh niên rất biết hi sinh cho đồng đội, biết chết mà vẫn vào.

Tụi bây muốn tìm người hả?

Không cho tụi bây biết đấy!

Xoẹt!

Chuột xả một loạt đạn, hai tay bắn tỉa cũng bắn vài phát!

Con rối lắc lư lắc lư trêu ngươi tất cả ý là "lêu lêu, bạn tụi bây chết rồi mà ta vẫn đứng lè!".

Cảnh tiếc rẻ con rối trưng bày từ hồi lễ kỉ niệm đã thành tổ ong. Đúng là phấn khích thật, chuột tự giết chuột thì gọi là gì nhỉ?

Muốn chơi à! Còn sớm mười năm đấy!

“Ha ha!” Lão Tôn đeo găng tay cười lạnh lẽo, cô nhét hai mảnh kim loại vào. Chuột vẫn không biết sợ mà giờ cả đám vào.

“Đừng ngu thế!” Cô khuyên bảo.

Lão Tôn chơi lại trò cũ, cô kéo dây cước buộc ở cánh cửa đóng sập lại.

Thế mà vẫn sập bẫy!

“Lũ đần! Chỉ là vài cái bù nhìn thôi, mày bị ngu à mà không phân biệt được! Chúng mày tự th*ng nhau à!”

Bộ đàm vang lên tiếng chửi rủa, có lẽ là giọng tên trưởng nhóm. Tôn Cảnh đánh giá một chút, có lẽ là người phía nam, nghe hơi chua chua, có lẽ rời khỏi đó đã lâu nên bị phai nhạt đôi chút. Xem ra là đi mấy nước phía đông, ở đó họ nói thường có thói quen nhấn ở cuối câu.

Đảo mắt quan sát chuột, cô thấy tốp thứ hai đã bước vào khu “an toàn”.

3… 2… 1…

Nước từ vòi tự động phun lên tưới cây?

“Cẩn thận! Con quỷ đó dở trò… aaaaaaaaaaaaaaa!”

Bên ngoài top thứ hai gào lên đau đớn, điện giật chúng lăn đùng ra.

Cảnh không có thời gian quan tâm thành quả bên ngoài! Cô liếm môi, cổ họng gầm gừ vài tiếng của loài vật! Mạch máu căng phồng lên, bắp cơ săn cứng tích lực, ngay lập tức cơn đau chạy dọc sống lưng kéo cô lại không cho phép tiếp tục. Cả người cô lấm tấm mồ hôi, lão Tôn nghiến răng hai tay siết đến trắng bệch lại nín nhịn nỗi đau thấm vào xương tủy.

Mất vài phút, chân tay đã ngưng cảm nhận được cơn đau cắt da cắt thịt, nó tê dại đi. Tôn Cảnh lau mồ hôi trên mặt, chỉ vài phút thôi cũng đã ăn đủ khổ sở.

Lão Tôn mở to mắt, ngước lên nhìn chuột lăng xăng tìm cách ngắt nguồn điện. Trong bóng đêm chỉ còn hai chấm xanh trong như bầu trời chính hạ lùi dần vào khoảng tối tăm nhất.


Minh Tuệ co rúm lại, bịt chặt tay trong thùng rác. Nỗi sợ hãi dâng lên mỗi lần loạt đạn xả ra. Cô rất muốn buông xuôi gào thét, cứ đè nén như vậy có lẽ cô điên mất.

Lão Tôn bảo cô trèo lên ống thông khí nhưng nó quá cao, cô thử đạp chân mấy lần mà không được, đầu gối vạch lên tường vài đường máu kì dị.

Đừng chờ nữa, tìm cách chạy đi, mi không nghe thấy tiếng súng sao? Đồ bệnh tật chắc bị bắn thủng lỗ chỗ rồi.

Tuệ cuộn chặt người lại! Tôn Cảnh, chị đâu rồi?

Ba ơi! Mau cứu con với…

Lan Doanh, cứu em. Em sợ lắm!

Một tiếng cạch cửa, Minh Tuệ sợ đến nỗi không động đậy nổi!Tiếng bước chân rõ ràng hơn, người đó bước đi khẽ khàng cẩn thận! Cô gần như không dám thở.

Cô có cảm giác, người bên ngoài không phải Cảnh!

Lão Tôn, chị ở đâu! Em không muốn chết!

Không sao! Có tôi ở đây rồi!

Nhớ lời người đó nói, cô tự mê hoặc chính mình. Không sao, sẽ không sao! Chúng ta sẽ sống mà…

“Nó chui vào lỗ thông gió rồi!” Một tên thông báo.

Cô suýt thì hét ầm lên!

“Cái chỗ đó bé quá, tao không chui vừa!”

“Mày bị ngu à, cái này vòng ra đằng sau nhà là tìm được đầu kia, thể nào con nhỏ chả ra đấy! Không thì hun khói cho nó ngạt tức khắc sẽ tự ra thôi!”

“Mày bị rồ chắc! Còn con quái vật đấy, nó lại để cho ra ngoài được. Mà còn nguồn điện nữa, chưa ngắt là chết cứng luôn!”

“Sợ chó gì! Nó bị thương rồi, mà còn đầy thằng săn nó trong kia! Nghe tao đi, tao với mày bắn được con bé Minh gì đấy trước sẽ ăn phần trăm nhiều hơn bọn kia! Lão đại nói rồi, nó còn sống thưởng riêng hai triệu, mà chết thì một triệu.”

“Ồ! Giá cao vậy cơ à?” Tiếng nói vọng lại từ phía xa.

Minh Tuệ vui mừng! Lão Tôn!

Cô thậm trí không còn sợ tiếng súng nổ nữa. Ba phát đạn!

Nắp thùng rác mở ra, trái tim như vỡ òa!

“Lão Tôn…”

“Biết ngay là em hiểu ý tôi mà! Đừng khóc, bé con! Em có bị thương ở đâu không? Đứng được lên nào!” Cảnh đỡ con bé đậy, nó sợ nhũn cả chân! Cũng phải, nó chưa từng thấy cảnh ác liệt như thế này mà.

“Em ổn mà! Lão Tôn không bị thương chứ?” Cô ngửi thấy mùi tanh nồng trong không khí.

“Không có! Anh giỏi vậy sao có thể bị thương được!”

Tuệ ngẩn người, cô bị thu hút bởi đôi mắt xanh trong, tựa như Hope – viên kim cương hoàn mĩ bị nguyền rủa của Ấn Độ. Xinh đẹp nhưng chỉ mang đến chết chóc, tuy vậy người ta vẫn khao khát chiếm hữu nó dù có phải trả bất cứ giá nào.

Cảnh rà một lượt từ trên xuống dưới chắc chắn con bé không có vấn đề gì mới nói tiếp. “Nào, Tuệ, em trèo lên ống thông khí đi!”

“Em không…” làm được!

“Tôi đỡ em lên, đừng sợ! Tin tôi!”

Minh Tuệ quệt nước mắt trèo lên, Cảnh đẩy mông cô. Tuệ tì được một chân, chân kia đạp vào vai lão Tôn thành công chui vào đường ống.

“Em bò tới ngã ba rồi ở yên đó, nghe không!”

Tôn Cảnh lảo đảo nôn ra một búng máu sền sệt, tay cô níu lấy cánh cửa rồi dựa vào đó men tới bồn cầu ngồi, tay còn lại thắt chặt dây buộc vai cười nhếch nhác mắng Tuệ:

“Đạp khéo quá cơ trúng chỗ đau!”

Cảnh tháo ống nước cho nó tràn ra sàn, cô tiếp tục kéo cái xác nhét vào thùng rác thả hai con chuột vào. Cái còn lại cô lôi nó phủ lên mình.

Người anh em chúng ta hợp tác chút nhé!

Khực khực! Tiếng xương chân trái kêu cảnh báo! Cảnh nhăn mày đập nó hai phát cho thẳng lại làm nó khực thêm cái nữa.

Giờ mày chưa hỏng được đâu, chân ạ! Lát nữa sẽ cho mày nghỉ sau!

“Chuột” càng ngày càng nhiều, cô nhìn đồng hồ căn giờ, cũng qua 30 phút rồi.

“A Nhạc, cho cô mười phút nữa đấy, anh nhớ cô lắm!”

Chân tay cô bủn rủn, cơ bắp cứng lại nhức mỏi, Cảnh không cố nổi đành vứt cái xác sang bên thở gấp.

Mùi dầu thô xộc lên bất ngơ, Cảnh ho hai tiếng vội chui tọt vào chân cầu thang.

Phằng! Phằng! Phằng! Phằng! Phằng! Phằng!

Đạn lại xả mấy phút mới ngừng!

Tôn Cảnh sờ sờ ngực cầm được một thứ gì đó mềm nhũn còn hơi âm ấm, mặt cô xám ngoét lại nhét mảnh phổi vào chỗ nào đó mà mình quên ngay.

Hú hồn!

Cô âm thầm thở dài, rồi tự an ủi. “Chết sớm siêu sinh sớm!”

Lão Tôn ngắm bắn chính xác, giết thêm hai tên nữa. Vai cô lại rỉ máu, đau thì không đau nhưng nó làm ảnh hưởng đến tốc độ nên khá phiền.

Cô nhìn quá lỗ hổng trên tường đếm…

Một, hai, ba, bốn, năm,… nhiều quá, mệt tim!

Sơ sơ cũng cả chục đứa sắp tới, Cảnh buồn rầu. Người ta thực sự không muốn sát sinh nhiều vậy đâu! Cho người ta tích tí phúc đi nào!

Đạn chạy theo cô, Cảnh lẩn vào mé trái nhìn quanh quanh! Không có tiếng đổ vỡ, cũng phải thôi, bắn từ nãy đến giờ rồi làm gì còn cái gì lành lặn.

Chuột đã khôn hơn, chúng lấy xác đồng đội làm khiên mà tiến tới. Cô lại rầu rĩ, nãy làm cháy mất dây điện giờ không có gì để giật chúng cả.

Đùi trái ươn ướt, Cảnh cạn lời với cơ thể này! Mày có thể có tiền đồ hơn không, vậy mà lại trúng đạn, chuột thì cứ như nồi cơm Thạch Sanh. Hết lại đầy hết lại đầy! Trong người giờ còn 15 viên đạn và hai lựu đạn, nghèo khó lắm! Tất nhiên có thể bò sang bên kia để lấy thêm nhưng sang là thành dép tổ ong ngay.

Cuộc sống tươi đẹp! Mà Cảnh thì chưa muốn chia tay nó!

“Nhiều đạn thì ngon lắm đấy!” Cô bực mình “Thực ra chúng ta có thể đàm phán hòa bình tí, ví dụ như hợp tác lừa người thuê tụi bây chẳng hạn, sau đó tiền chúng ta chia đôi!”

Tôn Cảnh rút lựu đạn, mở chốt khoảng ba giây rồi mới ném!

Chuột ngốc không sợ chết lại còn tỏ ra dày dặn kinh nghiệm chộp tới… Bùm!

Cô tặc lưỡi. “Kém! Quá kém!” đánh giá một sao! Không đủ trình thì đừng có tinh vi!

Cánh tay bắt đầu lấy lại được cảm giác, tay tự xoa nhè nhẹ tránh để bị chuột rút. Cơn đau lưng chồm tới làm lão Tôn ngộp thở, cô rút dao rạch đầu ngón.

Hít một hơi lạnh đầy phổi! Vừa giờ run tay rạch quá đà!

Chắc phải sớm kết thúc thôi.

Cảnh cười lém lỉnh nghịch quả lựu đạn còn lại! Chơi không chuột!

Lão Tôn ném víu một cái cả lũ nằm rạp… để tránh!

Cô cười thầm, còn chưa rút chốt đâu nổ bằng niềm tin và hi vọng nhé.

Chuột chờ mãi không thấy gì, một tên bò tới kiểm tra:

“Mẹ cha nó! Còn chưa rút chốt!”

Cảnh mở miệng miệng quạ, mấp máy chữ “BÙM”.

BÙM!

Nhìn đồng hồ, Tôn Cảnh cụp mắt lo lắng:

“Úm ba la mau biến ra A Nhạc!”

Chuột lại chạy vào nhà, cô đành rút dao quân dụng xử lí! Đành vậy thôi, viện quân còn chưa tới, phải tiết kiệm!

Máu cam nhỏ từng giọt từng giọt xuống mu bàn tay báo hiệu thời gian kết thúc. Cảnh hoảng hốt, cô còn tưởng mình sẽ trụ lâu hơn. Chết tiệt, Liên Nhạc, cuối cùng cô có định đến không?

Lỡ mất mấy giây không chú tâm, chuột định vị vị trí của cô mà bắn liên tục...

Tôn Cảnh chẳng còn tốc độ đáng ngạc nhiên như trước, trúng đạn là không thể tránh khỏi!

Lão Tôn... gục!

Bạn đang đọc Thần Ưng sáng tác bởi LạcẢnh1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcẢnh1
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.