Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Nhạc... có đến không

Tiểu thuyết gốc · 2284 chữ

*Minh Nhạc *

"Chị nhạc!" Tiểu Quách ấm ức bám theo cô, thỉnh thoảng lại không để ý mà đụng trúng, cả hai cùng đau.

"Muốn chết à?" cô gào lên tính đập cho nó một trận.

Nó tủi thân nhìn cô như thể cô là người có lỗi. Một mình nó đáng thương, một mình nó tội nghiệp chắc? Cô cũng ấm ức lắm đây! Sao lại có người ngốc như vậy? Bao nhiêu ngày rồi nó còn không về đơn vị, cứ ăn vạ ở chỗ cô! A Nhạc cố thư giãn bằng cách ngắm nhìn căn phòng thanh nhã, mong nó giúp cô bớt nóng nảy.

"Thật sự không đi nữa?"

Nó lắc đầu nguầy nguậy!

"Không đi ngài ấy sẽ chết!"

Thằng bé rưng rưng nước mắt:

"Vậy sao chị không đi? Rõ ràng ngài ấy đánh không lại mà, chị tự làm cũng được mà!"

Chuyện này đâu phải vì khả năng vũ lực, cô không dám đối mặt với ngài ấy mà thôi! Dù sao lần trước gặp ngài ấy đuổi thẳng cổ cô, đến giờ Nhạc vẫn thấy tim đập nhanh. Không nên nhìn vào mắt ngài, không nên nghe ngài nói nếu không sẽ mất khống chế ngay! Sợ chết đi được!

Lão Tôn lúc dễ tính thì nhờ ngài hái sao trên trời cũng được, lúc khó ở có thở cũng ăn đòn.

"Được rồi, tiểu Quách! Chúng ta nghĩ cách khác vậy!"

Quách Tuấn xìu xuống!

Cô lắc lắc ly nước cà chua thở dài, còn có thể có cách gì đây. Giờ ngài ấy cảnh giác vậy rồi, khó càng thêm khó.

Cửa phòng bị gõ dồn dập.

"Báo cáo chỉ huy! Có địch đột kích!"

"Thông báo đến các đại đội trưởng đến phòng họp!"

"Rõ!"

Minh Nhạc nhanh chóng võ trang đầy đủ đi sang phòng họp.

"Tiểu Quách! Để ý đến động tĩnh thành phố! Quân Đỏ đợt này rất ma mãnh. Có vấn đề lập tức thông báo."

"Rõ!"

Minh Nhạc vào phòng họp, gật đầu chào những người khác bắt đầu phân công tác chiến.

Địch tấn công không mạnh mẽ thường là để dẫn dụ rồi tung ra át chủ bài hoặc là dương đông kích tây! Minh Nhạc hướng tới ý thứ hai hơn.

Bạo Thần và Sát Thần vừa xuất hiện tuần trước tạm thời sẽ không quấy nhiễu.

"Phòng thủ chặt cửa Đông!"

"Minh chỉ huy, bọn họ tấn công cửa Bắc!"

"Chấp hành mệnh lệnh!"

"Rõ!"

Minh Nhạc nhìn trận tuyến, điểm đỏ càng lúc càng nghiêng nhiều về phía đông. Quả nhiên!

Nhìn số lượng thống kê, Minh Nhạc nhíu mày.

"Chỉ huy, ngài dự đoán đúng thật, địch chuyển sang..."

"Trật tự!"

Lần này chúng đánh như đi dạo vậy, khiêu khích chút rồi chạy. Thật kì quái! Chẳng lẽ chúng đến thăm dò thực lực? Không, không thể, vốn dĩ cả hai đã biết rõ đâu cần phải làm những chuyện vô bổ như vậy! Minh Nhạc nhìn chằm chằm soi xét bản đồ.

"Nâng lên phòng thủ cấp B, đưa pháo hạng nặng, không tấn công!"

"Rõ!"

"Chỉ huy, địch rút quân!"

Rút rồi? A Nhạc nắm chặt bàn tay, cô run rẩy không ngừng, cả người lạnh buốt thấm tận xương. Cảm giác một người thợ săn đang săn nai vàng, mà con nay vàng này chính là cô!

"Nâng lên phòng thủ cấp A!"

"Rõ!"

Cánh cửa đáng thương bị đá tung ra, tiểu Quách gào ầm ĩ như lợn chọc tiết.

"Chị Nhạc! Có chuyện rồi!"

Trái tim cô rơi bộp xuống một cái, vừa giờ quá chú tâm vào trận chiến mà cô quên mất thành phố!

"Có địch tấn công thành phố sao? Quân lực bao nhiêu, có chống đỡ nổi vài phút nữa không?"

"Không! Không phải!

Không phải! A Nhạc nhẹ nhõm,mắng ngay vậy nó hoảng cái gì? Có nhìn thấy chiến sự đang căng go không? Nó còn có thời gian chọc tức cô! Tin chị ném bây ra đảo không!

“Có mã tín hiệu rất kì quái, gửi đến rất nhiều nơi trong thành phố!”

Minh Nhạc xắn tay áo chuẩn bị hành động.

Thằng nhóc bồi thêm câu nữa:

“Khu vực E bị ngắt sóng, mà mã truyền tin được truyền bằng đường điện, toàn là mã cụt chả đọc được gì cả!”

Ngắt sóng? Khu vực E?

Bàn tay trên không trung hạ xuống giật lấy cái máy, Minh Nhạc vừa nhìn vào màn hình, mặt cắt không còn một giọt máu:

“Chết mẹ!” Cô ném luôn cái máy sang bên, tiểu Quách hết hồn suýt thì không tóm được.

“Mã xuất hiện bao lâu rồi?”

“Khoảng 10 phút gì đấy, em không chắc!”

“Chị Nhạc! Chị sao vậy?”

“Anh hiểu rồi, có tin anh sẽ báo em ngay. A Nhạc đừng lo, sẽ ổn cả thôi…”

“Rõ!”

“Sao giờ mới báo? Thằng nhóc ngu ngốc này!”

Chưa bao giờ bị A Nhạc mắng nặng nề, thằng bé thoáng ươn ướt nước mắt, nó nỉ non: “Chị Nhạc!”

“Không được! Quá xa, chúng ta cách ngài ấy hai trăm cây bay hết tốc lực cũng mất nửa giờ, có gọi đội trinh sát cũng không kịp… không được, không ổn rồi,…”

“Tiểu Quách! Dẫn theo hai người của đội trinh sát một bay về chỗ lão Tôn, ngay lập tức!”

“Vâng!” Thằng bé vội chạy ngay.

Minh Nhạc nhìn bàn tay đang rung bần bật, Minh Tuệ ở chỗ lão Tôn, vậy tức là cả hai người đều gặp nguy hiểm. Không, không thể mất thêm ai nữa, đội bảy đã là quá đủ rồi! Lão Tôn phải sống, Tuệ cũng phải sống, không có hai người họ cô sẽ chết mất.

“Nối máy về thủ đô, gọi cho Minh Âm tướng quân!”

“Rõ!”

A Nhạc không ngừng run rẩy, từng hồi chuông đổ dài bất tận, cô nghĩ mình sắp bị nó ép điên mất.

“Nhạc sao? Ba nghe đây!”

“Tướng quân, Tuệ xảy ra chuyện rồi!” Cô liến thoắng nói một hồi, trình bày rõ tình huống hiện tại. Giọng cô khàn khàn nghèn nghẹn không giấu nổi tâm tư.

“A Nhạc này! Con nên biết một điều!” Giọng của ngài ấy trầm lặng lại. “Là một quân nhân, con không thể nhiệm vụ lấn át cảm xúc cá nhân mình! Chuyện này con sai! Là một người chị, con không nên dung túng Tuệ vô pháp vô thiên như vậy! Chuyện này càng sai hơn!”

“Dạ!”

“Chuyện này con không cần lo nữa! Tác chiến cho tốt đi!”

Minh Nhạc giật mình, tự nhiên cô cảm thấy Minh Âm tướng quân quá lạnh lùng xa cách!

“Tướng quân! Ngài, viện quân để cứu Tuệ…” Cô ngắc ngữ mãi.

“Không liên quan đến con!”

Khoan khoan đã, đọng lại bên tai cô chỉ còn là những tiếng tút tút vô vọng.

Tuệ là con gái ngài, ngài sẽ không bỏ mặc con bé đúng không?

Nhưng cô nhớ ra mình cũng là con gái ngài, nhưng chẳng phải ngài ấy vẫn nhẫn tâm ném cô vào Thần Ưng hay sao. Cơn rét lạnh thẩm thấu da thịt.

“Chỉ huy, địch tấn công trở lại, số lượng gấp đôi!”

Minh Nhạc nghiến răng rít lên:

“Pháo sẵn sàng, ở vị trí 100m bắn hai loạt! Chuẩn bị Thần Xạ, sẵn sàng nghênh chiến Bạo Thần!”

Minh Nhạc chỉ đạo xong, cô ngồi thụp xuống, điện thoại cá nhân trên tay cô rơi trượt xuống. A Nhạc càng lúc càng sợ hãi, càng sợ hãi càng cuống, giờ cô phải làm sao đây! Nếu không có tướng quân còn ai có thể giúp cô!

Lan Doanh điện hạ!

Cô mừng rỡ bấm số gọi tam hoàng tử!

Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức!

“Nhạc à! Anh… anh… à… em có… a haha… anh bất ngờ quá…”

“Lan Doanh!” Minh Nhạc dùng hết sức để gọi cái tên này mà không thêm hai chữ điện hạ đằng sau, lão Tôn dạy rồi, trước khi nhờ ai đó phải nịnh cho người ta thoải mát trước. “Em có chuyện cần nhờ!”

Nói xong mà cô nổi hết cả da gà, bình thường không kêu ngài xưng thần thì cũng dùng kính ngữ. Hết cách rồi, giờ cô cần ngài ấy!

“… Gì cơ…” Lan Doanh tính tự tát một cái xem mình có đang mơ không!

“Điện ha! Minh Tuệ đang gặp nguy hiểm, nó ở đường Hồng Hà, khu vực E, cửa hàng tiện ích tên là Mĩ Nhân. Cấp bách lắm rồi, xin anh nhanh lên…”

“Vâng, em đợi anh!” Và cúp máy.

Cô sợ để nữa chắc sáng mai cũng không dừng được!

Dù sao cũng là người của hoàng thất, chắc sẽ ổn cả thôi.

“Chỉ huy, Bạo Thần xuất hiện!”

“Truyền lệnh, ở trong tầm 100 mét Xạ Ưng mới được phép bắn!”


Lan Doanh mân mê cái nhẫn trên tay, cậu đang vô cùng sốt ruột:

“Hoàng huynh, chúng ta cứu người được chưa?”

“Ừm! Chờ chút!”

Cậu suýt nhảy cẫng lên, lần thứ mười chờ chút rồi đấy!

Lan Đình điện hạ nhìn chằm chằm máy quan sát! Người trong hình đã bị thương nặng, lực chú ý của lính đánh thuê dồn cả vào người đó!

Hi sinh một người để cứu Minh Tuệ, cũng đáng mà! Nhất là khi cậu em ngốc cần lấy lòng người chị! Câu thơ đó nói chuẩn thật:

Muốn qua thì bắc cầu kiều

Muốn cưa cô chị thì phải cưng chiều cô em

Nhưng rất nhanh thôi, Thái Tử điện hạ sẽ biết quyết định hi sinh người trước mặt là sai lầm thế nào! Và người đó sẽ cho cậu ăn hành ra sao? Câu chuyện phía sau thực đáng để mong chờ!

Bóng trắng đã ngã xuống! Bọn chúng còn thử bắn vào chân để xem còn sống không, Thái tử thấy rõ, ba tên lính gật đầu định đến gần hơn kiểm tra cái xác, ngay lập tức cả ba ngã xuống mà cái xác lẩn về sau thùng rác. Cậu thấy rõ con dao quân dụng cứa cổ họng chuẩn thế nào! Người này quả không đơn giản. Công việc phía sau của họ gọn nhẹ hơn nhiều, ba tay bắn tỉa xử gọn số còn lại.

Lan Đình ra lệnh:

“Doanh! Ra thôi!”

Không chờ ông anh nói thêm gì cậu đã chạy ra gào ầm ĩ:

“Minh Tuệ! Minh Tuệ! Em ở đây?”

Không có điện, điện hạ chả nhìn được gì, cậu cứ mò mẫm, hét ầm ầm:

“Lan Doanh, người ở sau thùng rác, có lẽ cô ta biết đấy!”

Cậu chạy tới, nắm cổ áo người đang ngồi dựa tường, ả không nhúc nhích tựa như đã chết. Ánh đèn rọi vào, cô ta có chút phản ứng, mi mắt run run mở ra.

“Minh Tuệ đâu?” cậu gào lên, không quản người đó máu me be bét.

Cô ta mấp máy môi, cả người rũ xuống không còn sức.

“Ở đâu hả?” Cậu lắc lắc người đó.

“Ống… khí…” Cô ta mở khẩu hình. Mặt cô ta nhăn nhúm ho liền tù tì chục cái văng ra cả máu , cái áo màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ chói mắt.

Vị hoàng tử vứt con người tội nghiệp đó đi ngay, cậu ra ống khí hét:

“Tuệ! Anh tới rồi! Em mau ra đi, đã an toàn rồi!”

“Lan Doanh!” Tuệ vui mừng, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng buông xuống, cô bò ra ngoài và được Lan Doanh ôm xuống.

Điện hạ định ôm trấn an cô bé, Tuệ đã quá kinh sợ rồi! Nhưng bất ngờ là con bé đẩy cậu ra hỏi dồn dập!

“Lão Tôn đâu, Điện hạ à, anh thấy người ấy không?”

“…” Lan Doanh.

“Gã đó trông thế nào? Anh tìm cho em!” Cậu vui vẻ hỏi, có người yêu là tốt rồi, sẽ không có người ngăn cản tình yêu của cậu nữa!

“Là một người có gương mặt yêu nghiệt! Kiểu đẹp kinh khủng khiếp ý! Mắt người đó xanh như kim cương Hope vậy!”

Minh Tuệ chả cần Lan Doanh nữa, cô nhìn thấy Tôn Cảnh rồi! Niềm vui chưa tới, cô sững lại mãi mới nhỏ nhẹ hỏi:

“Lão Tôn à…”

Cô không biết mình bị làm sao! Ngạc nhiên chỉ có một chút vì cô biết một mình lão Tôn có thể bảo vệ cô chu toàn thì đâu thể lành lặn. Trong lòng cô giờ chỉ là một mảnh trống rỗng như vực sâu!

Thái tử điện hạ xem xét vết thương, anh lắc đầu! Người này có lẽ không sống nổi nữa rồi!

Tuệ chỉ còn nhìn thấy lão Tôn. Lão Tôn của cô, của một mình cô. Con bé cẩn thận bò từng bước tới cạnh người ấy! Cô sợ nếu mình quá lỗ mãng ngài sẽ tan biến mất!

“Tôn Cảnh à!” Không có phản ừng, sống mũi cô cay sặc.

Đừng mà, đừng mà, đừng mà… Lão Tôn, đừng im lặng như vậy, giờ chị có quát mắt Tuệ, Tuệ cũng vui vẻ nghe mà… Tôn Cảnh chị hứa là sẽ sống rồi mà!

“Ngoan!” Bàn tay máu me đặt lên đầu Minh Tuệ, mắt cô không còn xanh nữa, nó tối dần rồi trở về màu đen đặc truyền thống. Cô mỉm cười nhẹ nhàng thúc giục: “Về nhà đi!”

Mọi người giật mình! Người này vậy mà vẫn trụ được!

“Lão Tôn!” Tuệ vỡ òa, nó vừa cười vừa khóc.

Sức lực cuối cùng cạn kiệt, Tôn Cảnh mặc kệ cơ thể chao đảo gục xuống đất.

“A Nhạc! Ngươi không đến!”

Bạn đang đọc Thần Ưng sáng tác bởi LạcẢnh1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcẢnh1
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.