Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (31)

Tiểu thuyết gốc · 1796 chữ

Chương 40: Đại náo dị giới (31)

Khi tia sét cuối cùng tan đi, hai con quái cả người đen thui, cơ thể của chúng không ngừng co giật, hai mắt trợn ngược toàn lòng trắng, miệng thở ra khói như mấy thanh niên choai choai đang phì phèo rít thuốc.

Cảnh vật xung quanh còn thảm hại hơn, tất cả cây cối, đất đá, sông ngòi đều bị sét một tia to chà bá đánh cho trở thành vùng hỗn loạn. Nhìn cảnh tượng này, chẳng ai dám tin chỉ mới ít phút trước thôi, nơi đây vẫn còn là một vùng bình nguyên tươi đẹp, phong cảnh nên thơ.

Cả đám người lẫn thú ngồi phục xuống mặt đất, hai mắt ngơ ngẩn nhìn quanh cảnh hoang tàn còn sót lại sau trận đại chiến.

- Mẹ nó, thế mà bọn quái kia vẫn chưa ngỏm, quá khủng!

Sâu xanh nhỏ giọng cảm thán.

- Chúng là quái vật thượng cổ, đâu thể chết dễ dàng như thế được.

Giun Vương lên tiếng giải thích.

Cũng ngay lúc đó, một khoảng không lớn bắt đầu dục dịch sảy ra biến hoá. Mới đầu chỉ là hơi dập dờn một chút, sau đó uốn lượn, vặn vẹo, hình thành đường nét của một người có đầy đủ ngũ quan, chân tay, thậm chí cả quần áo, nhưng tất cả đều trong suốt, không màu.

Thiên Đạo nâng mi, mở ra đôi mắt vô cảm liếc nhìn chúng sinh bên dưới, khuôn mặt lạnh băng của hắn chẳng có cảm xúc gì, hai hàng mày chỉ hơi nhíu lại một chút rồi lập tức dãn ra.

- Ngươi có biết mình vừa gây ra hoạ gì không?

Hắn nhìn về phía Diễm, giọng nói lành lạnh.

- Hở? Hoạ gì?

Cô ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi lại.

Đối với thằng thần kinh không mời mà đột nhiên xuất hiện này, cô chẳng bận tâm lắm, vẫn ngồi vắt vẻo trên Phượng Linh nhấm nhám đống đồ ăn vặt.

Thiên Đạo cũng không tức giận trước thái độ vênh váo của cô, hắn tự giới thiệu về bản thân mình:

- Ta là Thiên Đạo của thế giới này, đến đây để trừng phạt ngươi vì đã làm nơi này tổn hại nặng nề.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 567 đến từ giun Vương."

“Hệ thống: Điểm khiếp sợ + 570 đến từ Lãnh Như Nguyệt.”

“Hệ thống: Điểm khiếp sợ + 569 đến từ Hạc Lạc.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 573 + 568 + 574...”

Cả người và thú khiếp sợ không thốt lên lời, không ngờ trận chiến ác liệt vừa rồi lại kinh động đến cả Thiên Đạo.

Thật là mẹ nó, quái vật thượng cổ được gặp rồi, Thiên Đạo cũng được gặp rồi, còn có vị nào trên đó mau mau trình diện nốt đi để bọn này khiếp sợ luôn một thể nào!

- Là nó!

Thuý Hà nhỏm hẳn người dậy,

gào lên với Thiên Đạo:

- Là con ranh đó đã hãm hại ta và cha mẹ ta, xin Ngài giúp chúng ta lấy lại công bằng!

Vừa nói cô ta vừa dơ một loạt xúc tu chỉ về phía Diễm.

Trái lại với sự kích động của Thuý Hà, Thiên Đạo thờ ơ như không nghe thấy, đến cả một cái liếc mắt hắn cũng chẳng thèm ban phát cho cô ả.

Diễm cất đống đồ ăn vào túi trữ vật, đôi mắt hứng thú đánh giá kẻ tự xưng là Thiên Đạo đang lơ lửng trên không.

Nơi rách nát này cũng thật thú vị, đến một cái thế giới to bằng mắt muỗi mà cũng có Thiên Đạo, đã thế lại còn đòi đến trừng phạt bà đây. Hờ, bà cũng sợ mày quá đi mất!

Hệ thống: "..."

Sao nó cứ cảm thấy, nụ cười lúc này của ký chủ còn ghê rợn hơn cả khuôn mặt kinh dị của mấy con quái. Thôi thì năm phút mặc niệm cho thanh niên Thiên Đạo!

Thấy cô không phản ứng lại trước thông báo mình vừa đưa ra, Thiên Đạo không nhiều lời, hai tay trong suốt của hắn dơ lên cao quá đầu, mười ngón chầm chậm di chuyển nhịp nhàng, khuấy đảo không khí xung quanh.

Theo từng động tác tay của hắn, một đám mây đen khổng lồ bắt đầu tụ lại, kéo theo sấm chớp nổ đì đùng, bay về phía đỉnh đầu của cô.

Thuý Hà đang bực bội vì bị Thiên Đạo cho ăn sinh tố bơ, thấy đám mây lơ lửng trên đỉnh đầu của Diễm, cô ta bật cười khanh khách như địa chủ được mùa.

- Đáng đời con ngu kia, dám để sét đánh cha mẹ tao. Hôm nay cũng cho mày nếm thử cảm giác bị sét đánh là như thế nào. Ha hả.

Cô ả nói cứ như thể đám mây kia là do chính tay cô ta tạo ra vậy.

Bọn người Như Nguyệt không ai tiếp lời cô ta, nhưng trong tâm từng kẻ đều cảm thấy hả hê, thù bị đám thái cực đồ nhả sét oanh tạc cũng nguôi ngoai đi phần nào.

Bọn sâu xanh thì lo sốt vó, nhưng Diễm vẫn dùng quyền chủ khế ước ra lệnh cho chúng ở lại bên trong kết giới, thành thử cả bọn có lòng muốn đến giúp, nhưng đành bất lực vì thân thể của mình lại không nghe theo sự chỉ huy của chính mình.

Những tia sét đầu tiên đã thành hình, chúng chớp nháy lên tục, lao vun vút, bổ thẳng xuống đỉnh đầu của Diễm.

Thiên Đạo hơi cụp mắt, lặng lẽ nhìn tên người thường hèn mọn bị nhấn chìm trong biển sét. Hắn tin chắc rằng, với uy lực do hắn tạo ra, chưa cần đến lượt sét thứ ba, kẻ thấp kém kia đã bị oanh tạc thành đống than vụn.

Bên trong trùm sét chói loà, Diễm thả mình lơ lửng giữa không trung, Phượng Linh thu mình nhỏ lại, tự động bay vào trong lòng bàn tay của cô.

Lấy sét trắng làm nền, bóng dáng thanh mảnh của cô hiện ra sắc nét trước mắt tất cả mọi người.

Cô hiên ngang, sừng sững như một vị thần, cơ thể không ngừng run rẩy do bị luồng điện mạnh mẽ đánh thẳng vào người, thế nhưng đến một cái nhíu mày tỏ ra đau đớn cũng không hề xuất hiện trên khôn mặt của cô. Cảm giác như, cô và tia sét kia đã hoàn toàn hoà thành một thể.

Bàn tay cầm Phượng Linh của cô bắt đầu nhúc nhích, mới đầu chỉ là những đường nét đứt dời, dần dần liền nhịp, rồi nhanh dần, nhanh dần. Sau đó chuyển sang nhanh tới mức, bằng mắt thường không thể quan sát được rõ ràng các động tác của cô.

Giờ phút này, hình ảnh thiếu nữ lơ lửng giữa chùm sét, tay cầm lông vũ vung lên những đường nét vô hình, đã khắc sâu, thật sâu vào tâm khảm từng kẻ có mặt tại đây.

Sau hôm nay, dù cô còn sống hay đã chết, tin rằng tất cả mọi người đều luôn nhớ rằng, bọn họ đã gặp được một kẻ ngông cuồng hống hách, nhưng thực lực lại rất khủng bố, mạnh đến mức ngay cả Thiên Đạo trong mắt cô cũng chỉ là trò cười.

Bàn tay của Diễm vừa dừng lại, tia sét thứ hai cũng nhanh chóng bổ xuống. Mọi người nóng lòng muốn thấy rõ tình huống của cô, nhưng do luồng sáng của tia sét quá mãnh liệt, nên dù có cố căng mắt ra nhìn, thứ bọn họ thấy cũng chỉ là màu trắng của sét và màu đen bóng dáng của cô.

Khi tia sét thứ ba đang đồn nén sức mạnh, chuẩn bị lao xuống bên dưới, một đồ án hình thù kì dị từ bên trong tia sét thứ hai lao thẳng về phía đám mây do Thiên Đạo tạo ra. Vì bị ánh sáng ngăn trở, nên không kẻ nào phát hiện ra dị tượng này.

Đồ án dừng lại trên đỉnh đám mây, nó tự động hấp thu thiên địa linh khí cùng sóng điện của đám mây bên dưới, bổ sung uy lực cho chính mình.

Tại trung tâm của đồ án, một chùm sét chín tia to chà bá bắt đầu quá trình thành hình, lúc này Thiên Đạo đã cảm nhận được sự bất thường của không khí lưu động xung quanh, hắn chuyển tầm mắt từ phía Diễm nhìn lên nơi đồ án đang đóng quân, hai chân mày nhíu lại đầy nghi hoặc.

Bị Thiên Đạo dòm ngó, đồ án vênh váo nhả chùm sét chín tia to chà bá đầu tiên, tạc thẳng về phía đám mây bên dưới.

Hai luồng điện va vào nhau, hàng triệu tia sáng nhỏ bùng lên như pháo hoa nở rộ, đám mây do Thiên Đạo tạo ra bị đánh cho tan tác không còn một mảnh rác.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 427 đến từ Thiên Đạo."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 632 đến từ giun Vương.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 640 đến từ Vũ Thuý Hà.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 643 + 642 + 645...”

Thiên Đạo sững sờ nhìn niềm tin của mình bị một cái đồ án kì dị đánh cho không còn hình dạng.

Hắn từng tự tin rằng, tên người thường yếu nhớt kia sẽ ngủm trước khi tia sét thứ ba bổ xuống, nhưng không, nó vẫn còn sống. Nhưng vậy cũng không sao, hắn lại tiếp tục tin rằng, đến tia sét thứ ba, chắc chắn nó sẽ không sống nổi, nhưng không, nó vẫn cứ sống, và rồi chẳng đợi hắn tiếp tục tin tưởng vào điều gì nữa, sét chín tia to chà bá xông đến, phá tan hoàn toàn tất cả niềm tin và kiêu ngạo của hắn.

Hắn cười gằn, lần thứ hai dơ tay lên, tạo ra một đám mây khác, với uy lực đã được bơm thêm gấp mười lần đám mây lúc trước.

Nhưng lại một lần nữa, thái cực đồ ngông nghênh xông đến, nhả sét tạc cho đám mây vừa kịp thành hình tan thành khói bụi.

Thiên Đạo hoàn toàn bùng nổ, một kẻ không có cảm xúc như hắn, lần đầu tiên cảm thấy muốn phát điên ngay lập tức.

Hắn quát vang một tiếng, cuốn tất cả thiên địa linh khí vào hai lòng bàn tay, nhắm về phía đồ án trên cao, phóng ra luồng công kích có uy lực huỷ trời, diệt đất.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.