Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (18)

Tiểu thuyết gốc · 1898 chữ

Chương 27: Đại náo dị giới (18)

Bộ ba quái dị đứng nhìn đống thịt nướng cách bọn chúng vài bước chân, nước miếng chảy ròng ròng.

Đừng hỏi chúng vì sao không xông lên cướp, chúng cũng muốn lắm chứ, nhưng quân địch quá đông nên chúng không thể manh động.

- Ơ này, bọn chúng đang uống nước tiểu à?

Con nhím chỉ vào cái cốc bự đầy bia trong tay bốn lão khọm.

- Hình như là thế.

Mèo Hồng nheo nheo cặp mắt.

- Màu vàng lại còn có bọt trắng nổi lềnh phềnh, ngoại trừ nước tiểu ra thì làm gì có thứ nước nào giống như vậy đâu nhỉ.

Cá Hổ vỗ mạnh hai tay reo lên:

- Đúng rồi, sao chúng ta không lấy nước tiểu đổi lấy thức ăn, trông bọn chúng uống ngon lành thế kia, chắc hẳn là rất khoái, mang nước tiểu của chúng ta ra đổi kiểu gì chúng lại chẳng đồng ý.

Nhím Sừng và mèo Hồng hai mắt sáng rực.

- Chuẩn cơm mẹ nấu! Đi nhanh thôi, chứ đợi chúng chén hết mới tới thì đến cặn cũng chẳng còn mà húp.

Ba con hí hửng nối đuôi nhau chạy đến.

Hạc toi đang đánh vật với bộ dao nĩa, nó loay hoay mãi mới cắt được hai miếng thịt bé xíu, tốc độ ăn bằng thứ đồ này thật là quá chậm.

Liếc mắt sang thấy bọn sâu xanh đã quăng dao nĩa sang một bên, hai tay nhanh như chớp thay nhau bốc thịt nhét vào mồm nhồm nhoàm.

Hạc ta cáu tiết cũng quăng luôn mớ dao nĩa ra phía sau, đúng lúc nó ngẩng đầu lên, liền bắt gặp bộ ba quái dị đang xông về phía này.

- Ế, ba con bệnh kia lại đang tới nữa kìa.

Nó xoay người thông báo với đồng bọn.

- Meo ơi, lũ đần này vẫn còn rình rập, chắc chắn là muốn cướp thịt của bọn ông đây mà.

Lão Thuận đặt miếng thịt bò đang ăn dở xuống, lấy tay áo quệt ngang cái miệng bóng nhẫy đầy mỡ, lão dẫn đầu cả đám xông lên.

Bọn linh thú đang ăn ngon lành lại bị ba con quái thai kia làm phiền, tất cả đều muốn bùng nổ.

- Mẹ nó, bọn bay có để yên cho anh trâu đẹp trai đây dùng bữa không thì bảo!

Nhóc trâu đen xì tay cầm theo lon bò húc, vừa uống vừa chửi ầm lên.

Ba con linh thú: "..."

- Chúng ta mang nước tiểu đến để đổi lấy thức ăn đây này.

Nhím Sừng cười híp mắt khoe khoang.

- Gì?

Bốn lão khọm và đám linh thú sửng sốt.

- Nước tiểu... đổi thức ăn?

Gà Tinh trợn trừng mắt.

- Ừ ừ.

Cá Hổ gật mạnh đầu xác nhận.

- Bọn ta thấy các ngươi khoái uống nước tiểu, nên mang nước tiểu của cả ba tới đổi đồ ăn.

Nó chỉ vào cốc bia to chà bá của bốn lão khọm.

- Đảm bảo nước tiểu của bọn ta ngon hơn nước tiểu trong lọ kia là cái chắc.

Quần chúng xung quanh: "..."

- Cái con cá đần này! Đấy là bia, là bia không phải nước tiểu.

Hạc toi hất mặt chửi xéo.

- Bia là cái gì?

Mèo Hồng tò mò hỏi.

- Bia là bia chứ là cái gì.

Sói ba mắt ngứa mồm nói xen vào.

- Nói chuyện với lũ nhà quê hại não quá, về đánh chén tiếp thôi anh em.

Thấy quá nhàm chán, gà Tinh lên tiếng thu quân.

Trong chớp mắt, bọn linh thú và bốn lão khọm chạy hết, chỉ còn lại ba con linh thú đứng ngẩn ngơ, ngơ ngẩn.

Nhưng chúng nó không bỏ cuộc, mèo Hồng đánh bạo mon men lại gần sói ba mắt.

- Này! Cho ta uống thử cái nước này được không?

Nó chỉ vào mấy chai bia nằm lăn lóc dưới đất, lúc nãy trong khi quan sát, nó thấy thứ nước màu vàng mà bốn lão già kia uống được rót ra từ cái chai bé xíu này. Lại thấy cả bọn vừa uống vừa khen ngon, nó cũng thòm thèm muốn uống thử cho biết.

- Muốn chia phần thì nộp khế ước ra!

Sói ba mắt cầm cái đùi chuột nướng liếc mắt nhìn nó.

Mèo Hồng: "..."

Gặp đứa méo nào cũng khế ước, khế ước treo trên mồm là thế vẹo nào? Tụi nó tưởng lôi khế ước ra là chia rẽ được bà đây với đồ ăn thần thánh à? Mẹ nó, cũng thật đủ nham hiểm. Đã thế khế ước thì khế ước, bà đây lại sợ bọn bay quá!

Nó nhắm thẳng về phía Diễm chạy tới, hai con cá và nhím thấy có biến cũng bám càng chạy theo.

Một lúc sau.

- Meo ơi, tuyệt cú mèo!

Mèo Hồng vừa ăn vừa kêu gào ầm ĩ.

- Bao năm rồi cá ta mới được ăn một bữa ngon như thế này!

Cá Hổ rơm rớm.

- Ừ ừ ừ...

Nhím Sừng đang cắm mặt vào ăn, nghe thấy cá Hổ lên tiếng liền bè theo cho có nhạc.

- Hú hú... ăn xong ta lại đi săn nào, ăn xong ta lại đi săn nào...

Nhóc sói ngửa cổ, chu môi hú ầm lên.

- À hú hú... săn con đầu đàn, là săn con đầu đàn...

Bốn lão khọm và đám thú cũng hưng phấn gào hú.

Diễm công chúa: "..."

Meo ơi, bốn lão già kia mới nhập đàn chưa được mấy ngày, đã thích hú tiếng vật hơn nói tiếng người rồi kia kìa thánh thần ơi!

...

Tại tầng năm của bí cảnh, bốn con đầu đàn đang thêm mắm dặm muối kể lại với con giun Vương, về việc đám linh thú ngoại lai liên thủ với gà Tinh tấn công chúng nó như thế nào, thái độ khinh bỉ bọn chúng ra làm sao, bla bla và bla.

Đám người Như Nguyệt và Tố Vân thì đang thám thính một hang động gần trung tâm tầng năm, bên trong hang động có vô số bình lớn, bình nhỏ, chứa đủ loại thuốc quý.

Khi vừa lên đến tầng năm, do lo sợ bị bọn linh thú phát hiện, cả bọn tính toán tìm một chỗ ẩn nấp an toàn để âm thầm quan sát. Ai ngờ tìm bậy, tìm bạ lại tìm đúng ngay kho thuốc quý của bọn linh thú.

Số thuốc này vốn được vị thần vô danh, sau khi sáng lập ra bí cảnh đã để cùng một chỗ với thần khí, mục đích làm quà tặng kèm cho kẻ nào tìm ra được thanh thần khí đó.

Nhưng chẳng kịp đợi người tìm được, con giun đầu đàn ở tầng năm đã ôm sạch cả thần khí lẫn thuốc quý về hang ổ của nó, cũng chính nhờ số thuốc đó mà nó và bầy con cháu của nó hầu như đều đứng trong top linh thú cấp khủng trong bí cảnh.

Lại nói, bọn giun toàn là lũ óc đất, chúng nó nghĩ, ở địa bàn của mình không có kẻ nào to gan dám đến trộm đồ, mà kẻ có gan đến trộm lại không hề cần đến, nên chúng quăng bừa số thuốc còn lại vào một hang đá không có bất cứ cấm chế hay kết giới nào bảo vệ, thành thử bọn người Như Nguyệt không mất một cọng lông nào cũng lấy được món hời.

Bên trong hang đá, Tố Vân cầm một bình ngọc trắng lên quan sát, sau khi đã quan sát kĩ càng, cô ta mở nắp bình ra, đưa miệng bình lên sát mũi ngửi ngửi.

- Wao!

Cô ta reo lên sung sướng:

- Không ngờ đây lại chính là thuốc "muốn thăng cấp" thần thánh nha!

Bàn tay cô ta nhanh như chớp cất cái bình vào nhẫn trữ vật của mình.

- Ở đây cũng có, cả ở đây nữa!

Bên phía đối diện, bọn người Như Nguyệt cũng reo ầm lên.

- Oa, có cả thuốc trị thương cao cấp nữa này!

Một kẻ trong nhóm cầm chiếc bình màu nâu dơ lên khoe với đồng bọn.

Đến lúc này, cả bọn hiểu rằng đây đều là thuốc quý, tất cả như ma đói xông vào vơ vét làm của riêng.

Sau khi đã hốt sạch số thuốc, Vũ Phong dẫn đầu đoàn người vội vã rời khỏi hang động, hắn sợ chủ của số thuốc quý này sẽ đến đây bất cứ lúc nào, nên không dám ở lại quá lâu.

Đi đến một vùng đất trống trải, hắn huy động pháp bảo hạ xuống phía dưới.

Sau khi mọi người tập hợp đông đủ, hắn xoay mặt lại đối diện với bọn họ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

- Chắc hẳn tất cả mọi người đều biết, bí cảnh này có quá nhiều linh thú tu vi thuộc loại khủng, vượt qua sự suy đoán ban đầu của chúng ta.

Hắn dừng lại, lấy ra một bình ngọc đựng thuốc muốn thăng cấp, giọng nói đầy kiên quyết:

- Thế nên, muốn sống sót rời khỏi đây, chúng ta nhất định phải mạnh hơn nữa!

Không đợi người khác có ý kiến, hắn lấy một viên thuốc trong bình, đưa lên miệng.

- Quá chuẩn!

Hai ả Như Nguyệt và Tố Vân đồng thanh nói, cả hai sửng sốt quay sang nhìn nhau, rồi lại nhanh như chớp quay mặt sang chỗ khác.

- Ta cũng thế, nhất định phải mạnh mẽ hơn!

- Cả ta nữa!

Những kẻ còn lại cũng nhao nhao lên tiếng.

Hơn hai phút sau, lấy bọn họ làm trung tâm, mây đen cùng sấm chớp đì đùng từ bốn phía nối đuôi nhau kéo đến.

Do có gần hai mươi người cùng thăng cấp một lúc, nên uy lực của lần độ kiếp này không hề kém so với lần đám linh thú cùng nhau độ kiếp lúc trước.

Chùm sét hơn mười tia chói loà đầu tiên bổ xuống, cả bí cảnh rung chuyển ầm ầm như muốn sụp đổ.

- Chuyện gì vậy?

Con giun đầu đàn cùng bốn con đầu đàn khác hốt hoảng kêu lên.

- Mẹ mìn đã tới rồi à?

Gà Lôi hoảng sợ hỏi, bốn con còn lại nhìn nhau, phóng nhanh ra ngoài quan sát tình hình.

Tại tầng hai, Diễm và đám linh thú cũng kinh ngạc nhìn trời.

- Chấn động không phải ở tầng này.

Cá Hổ giọng khẳng định.

- Hả? vậy ở tầng nào?

Sâu xanh dò hỏi.

- Năm hoặc sáu, ta không chắc lắm.

Con cá lắc lắc đầu.

- Xời, cứ xông thẳng lên chẳng phải sẽ biết sao.

Diễm cười híp mắt.

- Tiện thể quăng lưới bắt luôn một mẻ thức ăn mới chứ nhỉ!

Hạc toi nhảy cẫng lên.

- Đúng nha, đúng nha!

Sói ba mắt nhanh nhảu thay mặt lãnh đạo phát ra thông báo.

- Các anh em, mau chuẩn bị hành trang, chúng ta lên đường nào. À hú...

Bốn lão khọm cũng học tiếng sói hú vang.

- Lên đường nào, à hú hú...

Diễm công chúa: "..."

- Xem ra chúng ta tìm được tổ chức rồi, hí hí.

Nhím Sừng vẻ mặt hớn hở.

- Nhanh nhanh nhập bọn thôi nào!

Cá Hổ cười toét miệng, hai tay lôi hai con bên cạnh, xông vào gia nhập quân đoàn thần kinh đánh bắt linh thú.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.