Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (7)

Tiểu thuyết gốc · 1489 chữ

Chương 16: Đại náo dị giới (7)

Sau khi Diễm dừng tay, một đồ án hình phượng hoàng màu vàng kim sáng chói, khiến người khác không dám nhìn thẳng hiện ra.

Phượng Hoàng giống như có sự sống, nó sải cánh bay vút lên cao, điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh. Cũng theo đó, kích thước của nó dần lớn lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

- Ôi, ôi! Là thần thú Phượng Hoàng kìa!

Hạc toi kích động nhảy cẫng lên.

- Thần linh ơi! Cuối cùng ông đây cũng đã được nhìn thấy thần thú rồi!

Sâu xanh uốn éo người gào thét. Con ngựa thì im lặng cung kính cúi đầu, hai chân trước của nó hơi khuỵu xuống. Những con linh thú bị thương cũng khiếp sợ, ngây ngốc nhìn chằm chằm Phượng Hoàng đang bay lượn trên trời.

Đám người đối diện nhìn thấy Phượng Hoàng bay lên đã khiếp sợ, nghe được bọn linh thú xác nhận đó là thần thú lại càng thêm khiếp sợ.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 230 đến từ Tĩnh Lạp."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 235 đến từ Trần Nghiễm."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 236 đến từ Lãnh Như Nguyệt."

"Hệ thống điểm số khiếp sợ + 238 đến từ Trình Tố Vân."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 236 đến từ Tần Vũ Phong."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 238 + 239 + 237 + 239..."

- Ông trời ơi!

Một lão già hai mắt đỏ bừng gào lên:

- Trúc cơ đỉnh phong lại có thể lăng không vẽ phù, lại còn vẽ ra một con thần thú! Đây là cái thiên đạo gì?

Những kẻ khác nghe thấy lão kêu gào nhưng vẫn trong trạng thái hoàn toàn đờ đẫn, mọi chuyện sảy ra ngày hôm nay đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của bọn họ.

Trên không trung, tốc độ hấp thu linh khí của Phượng Hoàng dần chậm lại, kích thước của nó bây giờ to bằng một cái sân bay lớn.

Nó lượn thêm một vòng trên không trung rồi hạ xuống đỉnh đầu đám linh thú bị thương, dùng cơ thể khổng lồ của mình bao trùm bọn nó.

Khi mấy con linh thú còn đang ngơ ngác không hiểu gì, một lượng linh khí dồi dào thẩm thấu vào cơ thể, kết hợp với thần dược của Phượng Diễm, chữa lành vết thương cho chúng.

- À hú...

Đám linh thú sảng khoái đứng bật dậy hú lên ầm ĩ.

Quần chúng xung quanh: "..."

Má ơi, mấy con linh thú kia vừa nãy còn lê lết không dậy nổi, thế mà bây giờ đã khoẻ như vừa ăn rau chân vịt là kiểu vẹo gì?

Người nào người nấy trên đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.

Lão khọm Lạp khuôn mặt trầm ngâm bắt đầu tính toán.

Dựa vào tu vi của mình, lão hoàn toàn nhìn ra được là con Phượng Hoàng kia cung cấp linh lực cho bọn linh thú. Nhìn tốc độ bình phục của bọn chúng có thể thấy được lượng linh lực khổng lồ đến mức nào. Nếu lão có được tuyệt kỹ này vào tay, khi vào Duyệt Cổ bí cảnh khác nào hổ mọc thêm cánh.

Âm thầm quyết định trong lòng, lão hướng về phía Diễm diễn vai nhân từ.

- Con nhóc kia, lão thấy ngươi trẻ tuổi lại có tài năng nên cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi giao ra tuyệt kỹ cùng thành thật khai báo kẻ chủ mưu phía sau, lão sẽ thay mặt các vị đạo hữu ở đây tha cho ngươi một mạng.

Quần chúng xung quanh: "..."

Mẹ nó chứ, lão già này cũng thật âm hiểm, muốn cướp tuyệt kỹ của người ta còn ra vẻ đạo mạo, lại còn lôi luôn cả bọn họ vào làm nền cho lão. Quả là đỉnh cấp vô sỉ!

Diễm đang ngồi dựa lưng vào chân con ngựa dưỡng thần, nghe vậy nhịn không được bật cười ha hả:

- Lão khọm ngươi là cái giống gì mà dám tha cho bà đây một mạng?

Tĩnh Lạp: "..."

Quần chúng xung quanh: "..."

- Cũng thật đủ ngông cuồng!

Có người lên tiếng than than thở, vài kẻ xung quanh không nhịn được gật mạnh đầu đồng tình.

- Con ranh con, sắp chết đến nơi còn già mồm!

Lão nghiến răng kèn kẹt, bộ râu vì tức giận cũng dựng ngược cả lên.

- Hôm nay đích thân lão phu sẽ tiễn ngươi xuống chầu Diêm Vương!

Diễm hất mặt vênh váo.

- Hân hạnh được đón tiếp.

Quần chúng xung quanh: "..."

- Ha hả...

Hạc toi với sâu xanh ôm bụng cười lăn lộn.

Lão khọm tức giận nắm chặt hai bàn tay, từ ngày đắc đạo lão chưa bao giờ thấy bị sỉ nhục như hôm nay. Cả con ranh kia lẫn mấy con linh thú nhãi nhép, lão sẽ tận tay bóp chết từng con một để rửa sạch mối nhục này.

Như Nguyệt ẩn mình một góc quan sát toàn cảnh. Cô ta tính toán, đợi đến khi hai bên lưỡng bại câu thương sẽ nhảy vào hôi của.

Bên kia, Tố Vân và Vũ Phong cùng nhiều kẻ khác cũng nung nấu ý định như vậy. Chỉ là nghĩ và làm là hai vấn đề khác nhau, mọi chuyện diễn ra hoàn toàn không nằm trong sự tính toán của bọn họ.

Lão khọm Lạp rút ra vũ khí bản mệnh của mình. Linh kiếm vừa ra khỏi vỏ, một luồng sáng mạnh mẽ vọt thẳng lên trời.

Đám người ồ lên khi ngạc, bọn họ biết tu vi của lão đã đến hoá thần kỳ sơ cấp, nhưng vũ khí bản mệnh của lão mới chỉ vừa ra khỏi vỏ đã bộc phát uy lực cường đại như thế, thật sự bọn họ không muốn kinh ngạc cũng không được.

- Xem ra con nhóc kia lần này chết chắc rồi!

Một kẻ lên tiếng bình luận.

- Chứ sao nữa, hoá thần kỳ sơ cấp lại thêm vũ khí bản mệnh khủng thế kia, giết một nguyên anh đỉnh phong chỉ trong nháy mắt còn được ấy chứ!

Kẻ khác tỏ ra hiểu biết lên tiếng phân tích.

Lão khọm được đám người xung quanh hâm mộ, trong lòng mừng rơn. Lão thầm nghĩ, nhân cơ hội hôm nay nhất định phải khiến tất cả mọi người kính sợ lão như một vị thần.

Trong khi lão và đám người còn đang hưng phấn bàn ra tán vào, trên bầu trời dị tượng bắt đầu sảy ra.

Lấy nhóm linh thú bị thương làm trung tâm, mây đen dày đặc từ bốn phương tám hướng kéo đến, khiến bầu trời trong chớp mắt đã trở nên tối mịt.

- Lại cái quỷ gì nữa thế này?

Một tên kết đan trung kỳ run rẩy lên tiếng. Hắn vốn chỉ mang tâm lý đến xem náo nhiệt, ai ngờ hôm nay đã chết đi sống lại mấy lần, bây giờ hắn thật sự không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa.

Đám người xung quanh cũng sững sờ, tất cả trừng mắt chăm chú quan sát dị tượng đang diễn ra.

Mây đen cành lúc càng dày, sấm chớp nối đuôi nhau đì đùng xuất hiện.

- Mẹ nó! Đây là đám linh thú kia muốn độ kiếp!

Tên nguyên anh đứng ngoài quan sát hoảng sợ gào lên.

- Ông trời ơi! Không phải một con mà là cả đám cùng độ kiếp!

Những tên khác cũng gào lên kinh hoàng.

Bên này, vì đã dự đoán trước được nên khi mây đen bắt đầu xuất hiện từ xa, Diễm đã chỉ huy ba con sâu, hạc và ngựa cùng sắp xếp trận pháp cho đám linh thú.

- Quái vật, cảm ơn ngươi nha nha!

Những con linh thú ngồi giữa trận pháp mắt rưng rưng nhìn cô đầy cảm kích. Hôm nay cô không những giúp bọn nó trị thương, giúp bọn nó tấn cấp, lại còn giúp bọn nó bày trận cản bớt uy lực của quá trình độ kiếp.

Diễm nhìn bọn thần kinh kia trong lòng vô cùng buồn bực.

Có ai đời cảm ơn người khác lại gọi người ta là quái vật không? Lại còn thêm cái biểu cảm loli dễ thương xuất hiện trên mặt một đám dã thú khổng lồ, thật là mẹ nó rợn người!

- Bọn chúng sẽ không sao chứ?

Con ngựa lo lắng hỏi.

- Yên tâm.

Cô vỗ vỗ cái móng của nó.

- Hôm nay dù trời sập bà đây cũng chống cho các ngươi.

Hắc Dực: "..."

Biết là cô đang nói sự thật, nhưng chẳng hiểu thế nào nó cứ cảm thấy, giống như đang nghe một đứa trẻ trâu thích chém gió.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.