Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê lộ

Phiên bản Dịch · 1926 chữ

------Bạch Y Độ Ngã novel ---- ๖ۣۜPhật Tu๖ۣۜ -----xuất phẩm-----

❤--Thân Ái Độc Giả Tiểu Thuyết---Thần Kiếm Độ Ma--Chương 4: Mê lộ---truyenyy.com ❤

Công Tử Ngạo chống đỡ trán, ngồi ở thật cao trên đại điện.

Hắn không thích mở hội nghị thảo luận, cũng không thích náo nhiệt ồn ào. Cho nên cha hắn quy định mỗi ngày một lần mở hội nghị thường kì, bị hắn cưỡng ép đổi thành mỗi tháng một lần rồi ------Có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, hắn sẽ còn đổi thành nửa năm một lần!

Sau khi Công Tử Dã thoái vị đã không màng thế sự, môn quy này, mặc sức hắn sửa đổi như thế nào cũng được, không ai dám phản đối.

Bởi vì ‘tân quan thượng nhâm tam bả hỏa’, bây giờ trong sơn trang hắn chính là người có quyền hành tối cao nhất, tất cả đều do hắn định đoạt!

*Lấy từ điển tích Gia Cát Lượng sau khi trở thành quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian rất ngắn đã ba lần hỏa công quân Tào: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thủ hạ tâm phục khẩu phục

Không biết ngồi bao lâu, bên cạnh Mộ Dung Khuynh Thành bỗng nhiên nói: "Quy củ đã sửa lại, hội nghị thì giải tán, người cũng đi hết rồi! Ngươi còn ngồi ở chỗ nầy làm cái gì? Chẳng lẽ còn có chuyện muốn tuyên bố sao?"

Công Tử Ngạo chậm rãi đứng lên: "Không có gì... Chúng ta cũng đi thôi!"

Mộ Dung Khuynh Thành nở nụ cười xinh đẹp nói: "Được !"

Hai người tay trong tay, mới vừa đi ra đại môn Lăng Tiêu Điện, thì chạm mặt Thượng Quan Yên Nhiên đang mang theo một cái bọc quần áo đi tới: "Nhị Sư Huynh!"

Công Tử Ngạo ngước mắt nhìn nàng: "Chuyện gì?"

Thượng Quan Yên Nhiên đứng lặng im ở trước mặt hắn, do dự một hồi lâu, mới ngập ngừng nói: "Nhị Sư Huynh, ta muốn đi ra bên ngoài phiêu bạt một chút, để nâng cao kinh nghiệm từng trải giang hồ...Mong ngươi phê chuẩn!"

Công Tử Ngạo qua hồi lâu mới hỏi: "Ngươi muốn đi bao lâu?"

"Một tháng."

"Được, kêu Tứ sư muội đi cùng ngươi!"

Thượng Quan Yên Nhiên cắn môi dưới nói: "Không, ta muốn đi một mình!"

Công Tử Ngạo thản nhiên nói: "Giang hồ rất hung hiểm, ngươi không có kinh nghiệm gì, một mình đi quá nguy hiểm... Ta không cho phép!"

Thượng Quan Yên Nhiên hốc mắt hồng hồng, gấp đến độ sắp khóc: "Nhị Sư Huynh, ta chỉ là muốn ra bên ngoài nhìn một chút. Giang hồ lớn như vậy, cả ngày chúng ta ngây ngốc ở trong sơn trang luyện kiếm, căn bản không biết bên ngoài thế giới là cái dạng gì? Cho nên, ta muốn đi rèn luyện thực tế một chút. Để tận mắt thấy cái gọi là giang hồ như thế nào? Cẩn thận trải nghiệm một phen phong thái giang hồ!"

Mộ Dung Khuynh Thành mỉm cười nói: "Ta dựa vào mười năm kinh nghiệm giang hồ của ta, nói cho ngươi biết: Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, nhưng rất bất đắc dĩ là... Ngươi nếu muốn mở mang tầm mắt, ta có thể cùng đi với ngươi, đem giang hồ nháo cho long trời lỡ đất. Đồng thời ta hướng về Minh Chủ đại nhân bảo đảm: Một tháng sau, ta sẽ đem ngươi hoàn hảo nguyên vẹn, không chút tổn hại đưa về Ngự Kiếm Sơn Trang!"

Thượng Quan Yên Nhiên lầu bầu nói: "Ta cũng có võ công, ta mới không cần ngươi bảo vệ đâu!"

Công Tử Ngạo ánh mắt lóe lên một cái: "Ngươi đồng ý để Khuynh Thành đi cùng, ta liền phê chuẩn thỉnh cầu của ngươi. . . Nếu không, miễn bàn gì thêm!"

Thượng Quan Yên Nhiên không có cách nào, chỉ đành phải ủy ủy khuất khuất mà đáp ứng: "Được rồi... Ta coi như mang theo một nô tì!"

Công Tử Ngạo bình tĩnh nói: "Nàng là bạn đồng hành của ngươi, không phải là nô tì. Ngươi không thể tùy tiện làm khó dễ nàng!"

Thượng Quan Yên Nhiên tâm lý càng mất hứng: Các ngươi còn chưa có thành thân, ngươi đã bắt đầu bênh nàng chằm chặp. Chờ các ngươi thành hôn, ta còn có cuộc sống tốt sao? Bản cô nương mặc kệ, ‘tam thập lục kế tẩu vi thượng sách’!

Vì vậy, nàng giả vờ nhu thuận theo Mộ Dung Khuynh Thành xuống núi, thuận lợi triển khai cuộc hành trình giang hồ.

Sau Khi kết giao đi hơn mười dặm đường, các nàng đi tới một khu chợ rộn rộn ràng ràng, khắp nơi đều là đoàn người phi thường náo nhiệt.

Thượng Quan Yên Nhiên nhân cơ hội tìm một cái cớ đi nhà xí. Sau đó cải trang giả dạng thành một lão bà bà tóc trắng bán nấm, ngay dưới mắt của Mộ Dung Khuynh Thành len lén chạy trốn!

Hừ hừ... Mặc cho ngươi kinh nghiệm có phong phú nữa, cuối cùng cũng không xứng với bản cô nương HA-HA....!

Thượng Quan Yên Nhiên một mặt chạy trốn, một mặt đắc ý cười không dứt.

Chính là vừa rời đi phạm vi tầm mắt của Mộ Dung Khuynh Thành, nàng mới biết rõ mình có bao nhiêu sai vượt quá bình thường!

Sống mười sáu năm, nàng từ trước đến nay lại không hề phát hiện ra, mình lại là dân mù đường.

Sau khi đi ra chợ, nàng liền không phân rõ Đông Tây Nam Bắc rồi.

Đánh bậy đánh bạ mà xông vào một mảnh rậm rạp trong rừng.

Thôi nhục rồi ! Lạc mất phương hướng rồi, cũng không tìm được đường ra nữa ------

Mặt trời đỏ lặn về tây, sắc trời dần dần tối xuống.

Thượng Quan Yên Nhiên càng nôn nóng, tâm tình cũng trở nên nặng nề, còn đâu vui sướng cùng hưng phấn nữa.

Chỉ còn lại có hốt hoảng cùng phiền não bất an, tràn ngập trái tim của nàng!

Bầu trời càng ngày càng tối, hoàng hôn bao phủ khắp nơi.

Thượng Quan Yên Nhiên giống như con ruồi không đầu vậy, lung tung không có mục đích.

Ở trong rừng cây xông ngang đánh thẳng rất lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được một phương hướng chính xác. Trước mắt thấy vẫn là vô biên vô tận Đại Sâm Lâm!

Màn đêm đã hạ xuống, xung quanh chìm vào một mảnh tăm tối.

Thượng Quan Yên Nhiên lại hoảng lại sợ, thời điểm đang muốn khóc lớn.

Bỗng nhiên trông thấy phía trước có một chút ánh sáng yếu ớt, tại phía xa ngoài hai mươi trượng. Giống như đom đóm vậy một loại sáng tối chập chờn!

Thượng Quan Yên Nhiên đi theo về điểm sáng kia, vừa nhìn thì thấy, hóa ra là từ một cột đá mới xây trong nhà gỗ nhỏ xuyên thấu qua mà tới!

Ánh sáng kia chính là một đống lửa cháy hừng hực, bởi vì cách cửa gỗ đơn sơ mới phát ra sáng tối chập chờn-----

Thượng Quan Yên Nhiên rón ra rón rén đến gần, từ lỗ nhỏ trên cửa gỗ nhìn vào.

Chỉ thấy bên trên đống lửa đang nướng một con chim tỏa ra hương thơm, khiến nàng ngửi mà thèm đến chảy nước miếng!

Trong nhà gỗ còn có bốn nữ một nam, xem ra cũng không phải là người bình thường.

Nam tử kia hoa phục lộng lẫy, diện mạo vô cùng khôi ngô tuấn mỹ.

Hắn nằm nghiêng trên giường lớn gối đầu lên hai tay, trông rất là thoải mái, tùy ý để bốn nữ tử kia phục dịch!

Thượng Quan Yên Nhiên trong tâm lý thở dài nói: "Thật là nam nhân đẹp trai A..aaa... Dứt khoát so với bốn nữ nhân bên người kia, đẹp hơn gấp mười lần!"

Mỹ nam hoa phục nửa khép con mắt, hai chân vắt chéo. Trên đầu giường để một cái nón rộng vành bằng lưới màu đen rủ xuống.

Một người nữ tử mặc áo trắng đang bồi tiếp hắn uống rượu bồ đào. Ngón tay nhỏ thon dài phối hợp cùng thạch ngọc trắng làm thành Dạ Quang Bôi, hình ảnh kia làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui!

Dạ Quang Bôi : là loại chén uống rượu cực quí của bậc quý tộc sang trọng người Hồ

Mỹ nam hoa phục tựa hồ là đại nhân vật quý tộc. Trước mặt, trên bàn gỗ bày đủ loại bánh ngọt cùng trà cụ tinh xảo.

Một người nữ tử mặc áo vàng đang mát-xa chân cho hắn, một nữ tử mặc áo tím khác, thì lại đang chải mái tóc dài đen đến eo của hắn.

Còn có một nữ tử mặc áo đỏ, đang ở lặng lẽ nướng gà rừng mùi thơm lan tràn bốn phía!

Trên giá đỡ gà rừng cũng sắp chín, khi mỡ trơn từng giọt rơi xuống trong đống lửa, mùi thơm lại càng thêm nồng đậm.

Giờ phút này, Thượng Quan Yên Nhiên vừa đói vừa mệt, liền không nhịn được chu mỏ một tiếng, trắng trợn hướng về phía gà rừng nuốt từng ngụm nước miếng!

Mỹ nam hoa phục, đôi mắt nửa khép đột nhiên mở ra. Phản xạ có điều kiện mà cầm lên nón lưới rủ xuống thần tốc đội lên đầu mình, che kín một gương mặt tuấn tú. Sau đó mới trầm thấp quát hỏi một âm thanh: "Ai?"

Thượng Quan Yên Nhiên đẩy cửa ra đi vào, nhắm mắt nói: "Là ta."

Mỹ nam hoa phục đỡ nón hỏi: "Ngươi là ai?"

Thượng Quan Yên Nhiên xóa sạch ngụy trang trên mặt, lộ ra diện mạo thật sự nói: "Xin chào, ta gọi là Thượng Quan Yên Nhiên, đến từ Ngự Kiếm Sơn Trang... Sư phụ ta chính là Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm."

Mỹ nam hoa phục ồ một tiếng: "Hoá ra nữ đồ đệ của Công Tử Dã... Mặc dù không tính là nhân gian tuyệt sắc, nhưng cũng là một mỹ nhân !"

Hắn trên dưới liếc nàng mấy lần, bỗng nhiên tà khí mà cười một tiếng, "Bé con, vừa mới rồi ngươi không phải là thấy mặt của ta rồi chứ?"

Thượng Quan Yên Nhiên yếu ớt mà ừ một tiếng, chỉ mong hắn thật là người tốt đối đãi nhiệt tình, sẽ có lòng từ bi mà thưởng cho mình mấy khối thịt gà ăn.

Mỹ nam hoa phục nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Vậy ngươi có yêu ta hay không?"

Thượng Quan Yên Nhiên kinh ngạc rớt cả cằm rồi: "Ngươi có bệnh a? Ta tại sao phải yêu ngươi, cái loại nương nương khang này?"

Nương nương khang: Ẻo lả đấy các thế giới ak. hihi

Nữ tử mặc áo trắng nạt nhỏ: "Ngươi mới có bệnh đây! Gia của chúng ta dáng dấp đẹp trai như vậy, đương nhiên là ai thấy cũng thích rồi!"

Thượng Quan Yên Nhiên xì một tiếng: "Hắn coi là một trái banh! Đại sư huynh ta, Nhị Sư Huynh, Ngũ sư đệ so với hắn soái hơn gấp mười ngàn lần. Muốn tài có tài, muốn mĩ mạo có mĩ mạo, xem ra là chỉ người bệnh thần kinh mới yêu mặt hàng này!"

Bạn đang đọc Thần Kiếm Độ Ma của Nạp lan lăng sương trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bạchyđộngã
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.