Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ thí

Phiên bản Dịch · 1848 chữ

------Bạch Y Độ Ngã novel ---- ๖ۣۜPhật Tu๖ۣۜ -----xuất phẩm-----

❤--Thân Ái Độc Giả Tiểu Thuyết---Thần Kiếm Độ Ma--Chương 3: Tỷ thí---truyenyy.com ❤

Sáng sớm ngày thứ hai, Công Tử Ngạo dắt tay đẹp như ngọc của Mộ Dung Khuynh Thành, song song xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Đang ở sân luyện công múa kiếm chơi đùa, Thượng Quan Yên Nhiên sắc mặt chợt biến đổi: "Nhị sư huynh, nàng là ai vậy?"

Công Tử Ngạo nhàn nhạt nói: "Vị hôn thê của ta, Minh Chủ phu nhân tương lai, Mộ Dung Khuynh Thành."

Thượng Quan Yên Nhiên bỏ kiếm xuống, khuôn mặt đẹp tái nhợt nói: "Ngươi không yêu nàng! Ngươi là cố ý tìm nàng để chọc giận ta, chỉ vì trả thù ta cùng Đại sư huynh... Có đúng hay không?"

Công Tử Ngạo lắc đầu: "Không đúng, chúng ta theo mệnh của phụ mẫu, làm mai nói như vậy!"

Thượng Quan Yên Nhiên la lên: "Nhưng mà các ngươi không có tình cảm yêu mến!"

Đoạn Vô Sầu tự lắc xe lăn của mình, cười hì hì đi tới: "Tam sư tỷ, ngươi sai lầm rồi... Có người vừa gặp đã yêu, có người lâu ngày sinh tình! Bọn họ tuổi còn trẻ lắm, ngươi làm sao có thể chắc chắn bọn họ sau này sẽ không sinh ra cảm tình chứ?"

Thượng Quan Yên Nhiên lui về sau một bước, nhìn chằm chằm Công Tử Ngạo nói: "Ngươi lại cưới một người nữ nhân mà mình không thương, tương lai nhất định sẽ phải hối hận!"

Công Tử Ngạo không có trả lời, Mộ Dung Khuynh Thành ở một bên cười khanh khách nói: "Ít nhất, hắn sẽ không cần phải một người múa đơn rồi... Ta có thể cùng hắn đồng thời luyện kiếm, đồng thời Bỉ Dực Song Phi!"

Thượng Quan Yên Nhiên liền nhìn nàng chằm chằm hỏi "Ngươi từ xó xỉnh nào chui ra đây?"

Mộ Dung Khuynh Thành ôn nhu nói: "Tây Vực Nữ Nhi Quốc, tỷ tỷ của ta chính là quốc vương Bệ Hạ."

Diệp Kình Thiên tay nắm kiếm đi tới, chậm rãi nói: "Mộ Dung cô nương, tại hạ là đại đệ tử Diệp Kình Thiên của Ngự Kiếm Sơn Trang! Nghe danh đã lâu võ công của người Nữ Nhi Quốc, cho dù là một người nha hoàn nhóm lửa nấu cơm trên người cũng mang tuyệt kỹ. Hôm nay ta muốn lãnh giáo một chút cao chiêu của ngươi!"

Mộ Dung Khuynh Thành cười một tiếng: "Diệp Đại Hiệp, ngươi nhất định muốn cùng ta so chiêu sao?"

Diệp Kình Thiên nâng kiếm trong tay lên: "Quân tử nhất ngôn, tứ nã nan truy!"

Ghi chú:

Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy: Một lời nói ra, xe bốn ngựa cũng khó đuổi kịp.

Thượng Quan Yên Nhiên dậm chân, bỗng nhiên hướng về phía hắn kêu: "Đại sư huynh, chỉ cần ngươi đánh bại nàng, ta liền cam tâm tình nguyện gả cho ngươi!"

Diệp Kình Thiên mỉm cười, bước lên trước một bước: " Được, ta nhất định toàn lực ứng phó!"

Công Tử Ngạo quay đầu hỏi Mộ Dung Khuynh Thành: "Ngươi dùng vũ khí gì? Giỏi công phu gì?"

Mộ Dung Khuynh Thành cười nói: "Võ công của ta hỗn tạp cực kì, các môn các phái của Tất Sát Kỹ đều biết một chút... Nhưng nếu người Sơn Trang các ngươi lấy kiếm pháp làm chủ, ta liền lựa chọn dùng kiếm đi!"

Công Tử Ngạo liền đem bội kiếm bên hông của mình cởi xuống, ném cho nàng: "Đây là Thanh Long kiếm, Đại sư huynh ta dùng chính là Bạch Hổ kiếm... Sơn Trang chúng ta có bố trí một kiếm trận Ngũ Tinh Liên Châu, ngươi phải cẩn thận!"

Mộ Dung Khuynh Thành liếc một cái về phương hướng bội kiếm của năm đệ tử, cười tủm tỉm nói: " Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Đông Nam Tây Bắc Trung, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ Hoàng Lân, tương sinh tương khắc Ngũ Hành Trận, đối ứng thượng cổ Ngũ Đại Thần Thú... Cha ngươi quả nhiên là văn thao võ lược nha!"

Công Tử Ngạo nhàn nhàn nói: "Một mình Đại sư huynh sẽ không khởi động được Ngũ Hành Trận, hắn chỉ có thể cùng ngươi 1 vs 1!"

Mộ Dung Khuynh Thành ôn nhu mà hỏi "Vậy ngươi hy vọng ta đánh bại hắn sao?"

Công Tử Ngạo không tỏ rõ ý kiến ừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Trong cuộc chỉ còn lại Diệp Kình Thiên đối mặt cùng Mộ Dung Khuynh Thành.

Hai người cách nhau ba trượng, đứng theo chiều gió, toàn thân Chân khí hùng hồn, hai bảo kiếm thủ thế chờ đợi sáng lấp lóa.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Kình Thiên một kiếm bổ ra trước tiên, khí thế bừng bừng!

Mộ Dung Khuynh Thành bay vút lên, gặp chiêu phá chiêu, kiếm pháp ưu nhã giống như nàng vậy, bình tĩnh đại khí ung dung!

Trong khoảng thời gian rất nhanh, bọn họ liền đã đấu ba trăm sáu mươi hiệp!

Người có công lực kém, thì chỉ có thể thấy hai bóng người một đỏ một trắng ở giữa không trung bay tới bay lui.

Nhìn hoa cả mắt, căn bản cũng không thấy rõ bọn họ ra chiêu thế nào.

Mà người công lực khá sâu, tuy là thấy rõ ràng, nhưng cũng đành bái phục chịu thua, thôi xem thế là đủ rồi.

Đoạn Vô Sầu liếc nhìn cuộc đại chiến trên không trung, sững sờ như có điều suy nghĩ nói với Thượng Quan Yên Nhiên: "Tam sư tỷ, ta thấy vị cô nương này võ công rất cao minh... Nàng quả thật xứng với Nhị sư huynh nha!"

Thượng Quan Yên Nhiên vẫn không trả lời, một bên Thượng Quan Yên Chi liền cướp lời nói: "Đại sư huynh võ công cũng không kém mà. Ngươi xem bọn họ đã đánh lâu như vậy, vẫn còn chưa phân thắng bại nha!"

Đoạn Vô Sầu ung dung nói: "Người sáng suốt đều biết, Đại sư huynh võ công xác thực không bằng Nhị sư huynh!"

Thượng Quan Yên Chi bĩu môi nói: "Nhị sư huynh võ công tuy tốt, nhưng cả ngày im lìm giống như một cái hũ kín vậy quá khó hiểu, nhân duyên theo ta thấy thì không cách nào so được với Đại sư huynh!"

Thượng Quan Yên Nhiên cuối cùng mở miệng: "Nhị sư huynh không phải là người câm, hắn chẳng qua là lười câu thông với các ngươi mà thôi!"

Thượng Quan Yên Chi sâu kín thở dài nói: "Tỷ tỷ, hắn đều muốn kết hôn với người khác rồi, ngươi còn muốn giúp hắn nói chuyện!"

Thượng Quan Yên Nhiên há miệng, nhưng nhả không ra một chữ: "..."

Trận quyết đấu đã gần đến ngàn chiêu!

Chỉ nghe thấy một tiếng Long Ngâm Phượng Minh(1) thanh thúy vang lên. Song kiếm đụng nhau, hai bóng người hợp lại rồi nhanh chóng liền phân ra, mỗi người lui về phía sau xa hơn mười trượng!

(1) Long Ngâm Phượng Minh: Rồng gầm phượng hót.

Trong nháy mắt, đao quang kiếm ảnh tan biến không còn nhìn thấy!

Mộ Dung Khuynh Thành tay áo bồng bềnh, trên mũi kiếm một giọt máu tươi đỏ thẫm bất ngờ đập vào mắt!

Diệp Kình Thiên cầm kiếm chùn tay mềm nhuyễn mà rũ xuống, tâm phục khẩu phục nói: "Ta thua."

Chỉ là thời gian một nén nhang, thắng bại đã rõ ràng.

Mộ Dung Khuynh Thành chắp tay nói một câu "Đa tạ" sau đó nhìn lại đối với Công Tử Ngạo cười nói: "Ta thắng, may mắn không làm nhục mệnh!"

Công Tử Ngạo nhàn nhạt cười một tiếng: " Được... Cao thủ của Nữ Nhi Quốc quả nhiên danh bất hư truyền, vậy ngươi cũng ngồi lên vị trí Minh Chủ phu nhân đi!"

Mộ Dung Khuynh Thành lại cười ngọt ngào, mặt mày rạng rỡ thần thái phấn chấn.

Xa xa Thượng Quan Yên Chi gấp gáp chạy vội tới. Một bên giúp Diệp Kình Thiên băng bó vết thương trên cổ tay, một bên hướng về Mộ Dung Khuynh Thành nhỏ giọng oán trách nói:

"Nữ nhân này quá nhẫn tâm rồi, ngươi sao lại có thể đả thương Đại sư huynh chúng ta chứ? Ngươi nếu như là không cẩn thận, phế tay hắn thì làm sao bây giờ?"

Mộ Dung Khuynh Thành áy náy nói: "Thật xin lỗi... Đao kiếm không có mắt, ta cũng không phải cố ý."

Thượng Quan Yên Chi nước mắt lưng tròng nói: "Ta mặc kệ, ngươi bồi cho ta một Đại sư huynh hoàn chỉnh không sứt mẻ!"

Đoạn Vô Sầu liếc xéo nàng nói: "Tứ sư tỷ, Đại sư huynh bị thương, người ta vị hôn thê còn không có gấp gáp, ngươi gấp cái gì chứ?"

Thượng Quan Yên Chi có chút ai oán nói: "Ngươi kêu cô nương kia đâm Nhị sư huynh một kiếm, ngươi xem tỷ tỷ của ta có vội hay không!"

Đoạn Vô Sầu chà xát cằm nói: "Ây... Cái này có chút khó nha! Nhị sư huynh chính là vị hôn phu của Mộ Dung cô nương, nàng làm sao lại có thể đâm hắn một kiếm đây? Bằng không, ngươi gọi Tam sư tỷ đâm Đại sư huynh chúng ta một kiếm thử một chút coi sao?"

Thượng Quan Yên Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Đoạn Vô Sầu cười hì hì nói: "Tam sư tỷ, đời này mục tiêu to lớn của ngươi, đã bị Mộ Dung cô nương thực hiện rồi... Nàng hôm nay ngay tại dưới mắt mọi người, giúp ngươi đánh bại Đại sư huynh, ngươi phải cảm tạ nàng thế nào đây?"

Thượng Quan Yên Nhiên cả giận nói: "Ngươi lăn!"

Đoạn Vô Sầu sờ sờ mũi một cái: "Ây... Cái này cũng có chút độ khó a! Ta ngay cả bò cũng bò bất động, làm sao có thể lăn đi đây?"

Thượng Quan Yên Nhiên nâng kiếm trong tay lên: "Ngươi nói nhiều nữa đi, ta liền đem ngươi hai tay phế, đầu lưỡi cũng cắt xuống, con ngươi cũng moi ra... Để cho ngươi hoàn toàn biến thành một kẻ tàn phế!"

Đoạn Vô Sầu bỏ lại một câu Tối Độc Phụ Nhân Tâm (2) sau, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

(2) Tối Độc Phụ Nhân Tâm: Lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất.

Công Tử Ngạo đã nắm tay Mộ Dung Khuynh Thành đi ra ngoài.

Thượng Quan Yên Nhiên nhìn cảnh tượng bọn họ đi xa, thật lâu không nói gì.

Nàng không tiếng động mà ở trong tâm lý tự hỏi mình: "Nhị Sư Huynh, ngươi thật không cần ta nữa sao? Mệnh lệnh Sư phụ cũng không phải là thánh chỉ. Ngươi tại sao không tranh giành một chút thì sao? Tại sao lại dễ dàng buông ta?"

Bạn đang đọc Thần Kiếm Độ Ma của Nạp lan lăng sương trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bạchyđộngã
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.