Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta sẽ là thiên hạ đệ nhất!

Tiểu thuyết gốc · 2285 chữ

Vậy là việc bái sư đã hoàn tất. Ta khấu đầu xong, đứng dậy, mặt mày tươi tỉnh. Tiểu Long Nữ thấy ta như vậy thì có chút khó hiểu hỏi:

- Ngươi có gì mà cao hứng thế? Bản sự của ta không thắng nổi lão Khưu Xứ Cơ phái Toàn Chân, càng không thể sánh với Quách bá bá nhà ngươi.

Ta nghe vậy bĩu môi:

- Hai người bọn họ, Quách bá bá tốt thì có tốt với ta thật, nhưng cuối cùng cũng chẳng dạy ta chút võ công gì, lại thế nào còn đưa ta lên Toàn Chân giáo. Còn lão Khưu Xứ Cơ mà Cô Cô nói, lão thì liên quan gì đến ta? Suy cho cùng, cũng chỉ có cô cô chịu thật lòng dạy võ công cho đệ tử mà thôi.

Tiểu Long Nữ nghe vậy bèn đáp:

- Thực ra học võ cũng vô dụng chẳng để làm gì. Có điều ở đây không biết làm việc gì, thì ta dạy võ cho ngươi.

Ta nghe vậy, cảm thấy không đúng lắm, mới thử hỏi nàng:

-Vậy nếu võ công của Cô Cô lợi hại hơn, không phải là có thể đánh bại lão Khưu Xứ Cơ sao? Lại nói khi ấy Tôn Bà Bà đánh nhau với Hách Đại Thông, Cô Cô nếu một thân võ công đăng phong tạo cực, biết đâu kịp thời ngăn cản được một chưởng kia? Luyện võ công đệ tử trước kia có nghe người ta thường nói, là để cường kiện thân thể, nhưng cường kiện thân thể để làm gì? Còn không phải để những thứ mà bản thân quan tâm không còn bị ức hiếp? Kể cả, tật bệnh các loại cũng coi là một loại ức hiếp với bản thân mà.

Có lẽ nguyên nhân còn nhỏ, lời ta lúc ấy có thể có chút loạn sao? Chính là Tiểu Long Nữ băng tuyết thông minh, nàng tự nhiên nghe ra ý ta muốn nói, nhất thời cau mày:

-Lời ngươi nói quả thật có đạo lí, có điều chuyện qua cũng đã qua rồi, Tôn bà bà khi đó ta không thể cứu, thì cũng thôi. Hiện tại ta cùng ngươi, đời này kiếp này sống trong Cổ Mộ, cũng không ai làm phiền, bởi vậy học võ cũng đừng quá xao lãng là được.

“Sẽ không đấy!” Ta thầm nghĩ. Chúng ta sống tại Cổ Mộ không ra, chẳng lẽ người khác lại không biết đường tìm đến chúng ta gây sự sao? Ta nói là đời này kiếp này sẽ yêu thương che chở cho nàng, thì chắc chắn ta phải trở thành thiên hạ đệ nhất. Để cho một ngày nào đó có kẻ tìm đến chỗ chúng ta gây chuyện, vậy thì ta cho kẻ ấy “Từ đâu đến đây, từ đây đi về!”

Ta biết người trong giang hồ gọi chúng ta là phái Cổ Mộ, bất quá vừa mới bái nàng làm sư phụ, không tỏ ra quan tâm môn phái thế nào kể cũng kì. Mà bằng trông chờ vào Tiểu Long Nữ tự thân nói ra...hơi khó! Bởi vậy đành phải hỏi:

- Cô cô, môn phái của chúng ta tên là gì?

Tiểu Long Nữ nói:

- Từ khi Tổ sư bà bà nhập cư "Hoạt tử nhân mộ" đến nay, không hề giao thiệp với các nhân vật võ lâm, môn phái của chúng ta cũng chẳng mang tên gọi nào. Sau Lý sư tỷ ra ngoài hành tẩu giang hồ, người ta gọi nàng là đệ tử "phái Cổ Mộ", vậy ta cứ gọi là "phái Cổ Mộ" thì được.

Ta gật đầu:

- Ừ thì là Cổ Mộ phái. Bất quá cái tên Cổ Mộ nghe sao cũng thấy kì quái.

Ta vừa bái sư nhập môn, đã thắc mắc tên gọi của bổn môn, nhưng Tiểu Long Nữ cũng chẳng bực, hỏi lại:

- Tên gọi nghe hay hay dở thì đã sao? Ngươi chờ ta ở đây, ta đi đằng này một chút.

Ta nghĩ đến bản thân vừa vào đây chưa quen, trong này lại tối tăm lạnh lẽo như vậy, còn có cả quan tài nữa, thì hơi sợ, vội nói:

- Đệ tử cùng đi với cô cô.

Tiểu Long Nữ trừng mắt:

- Ngươi bảo sẽ vĩnh viễn vâng lời ta, vậy mà câu thứ nhất của ta, ngươi đã không nghe rồi.

Ta nghe vậy vội phân trần:

- Đệ tử dĩ nhiên là nghe lời Cô cô, đây chỉ là đệ tử thương lượng với cô cô một chút...chỉ một chút mà thôi. Nếu ý cô cô thật đã quyết thì đệ tử có lí nào lại không theo?

Tiểu Long Nữ nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, mà lời nói ra lại ngả nghiêng như thế? Thế mà còn đòi bênh ta đánh kẻ xấu cơ đấy?

Ta nghe vậy, bèn khí thẳng hùng hồn:

- Chính là, vì bảo vệ, bênh vực cô cô, mới phải đi theo. Nhược bằng không, miệng nói bảo vệ cô cô, mà thân bỏ mặc cô cô một mình, ấy mới là không chịu trách nhiệm.

Tiểu Long Nữ khi ấy đối với mấy lời ta nói, vẫn không quá mảy may để ý, lạnh lùng nói:

- Ngươi thật là miệng lưỡi không xương, đằng nào cũng nói được.

Ta gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng :

-Cô cô quá khen

“...”

Nhiều năm sau, Tiểu Long Nữ nàng ở trong lòng ta thừa nhận, khi ấy là lần đầu tiên trong đời nàng gặp một kẻ không biết xấu hổ như thế.

Lại nói về ta khi đó, gặp nàng có chút im lặng, bèn lẽo đẽo theo sau. Mà Tiểu Long Nữ, coi như nhận thức ta rồi, bởi vậy cũng không nữa...ngăn cản.

-Cô cô, chúng ta đi có lâu không?

Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói:

- Chưa thể nói trước, còn xem có chóng bắt được nó không đã.

Ta nghe vậy ngạc nhiên hỏi:

- Bắt cái gì vậy?

Tiểu Long Nữ không trả lời, bước tiếp. Ta đành lẽo đẽo theo sau, bụng thầm nghĩ không biết nàng đi đâu, bắt kẻ nào. Nghĩ nàng sẽ không rời núi Chung Nam, chắc là bắt đạo sĩ phái Toàn Chân, chỉ chưa rõ nàng bắt ai, bắt về tất nhiên để hành hạ kẻ đó một phen, thật là lý thú!

Tất nhiên, Tiểu Long Nữ nàng không rời Chung Nam Sơn thật, tuy nhiên không như ta nghĩ, hướng mà nàng đi kì thật trái ngược hẳn với hướng Trùng Dương cung.

Đi được một lát, nàng quay qua ta, đoạn nói:

-Ngươi ở đây!

“Sao? Đã đưa ta đi theo rồi giờ vẫn còn muốn bỏ ta lại à?” Ta dĩ nhiên là không chịu, chỉ là còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Long Nữ đã cất lời:

-Ngươi tu vi còn chưa ra gì, đến gần hơn nữa sẽ làm chúng kinh động mất.

Ta lúc đó nghĩ bụng, không biết kẻ nàng bắt công phu cao cường thế nào, lỡ như cao cường quá nàng không bắt được thì sao? Còn đang suy nghĩ, đảo mắt đã không thấy bóng dáng của Tiểu Long Nữ đâu.

Ta lúc đó cũng không còn cách nào khác, đành ngồi bệt xuống đất chờ. Chờ một lúc, tựu hơn một canh giờ, sau lưng có tiếng gọi: “Quá nhi, Quá nhi”. Bấy giờ ta chợt mừng rỡ quay lưng lại, liền thấy Tiểu Long Nữ. Nàng thấy ta cứ ngó nghiêng quanh mình một hồi, bực bội hỏi:

-Ngươi sao cứ nhìn ta vậy?

Ta tò mò:

-Cô cô bắt xong rồi à?

Nàng gật đầu:

-Đã xong.

Nói đoạn, cắp lấy ta, thi triển khinh thân phi về Cổ Mộ.

Cổ Mộ, như trước tối đen như mực. Tiểu Long Nữ thả ta xuống, cầm tay ta dắt đi. Dù là ở trong bóng tối, song nàng đi như ngoài chỗ sáng, quẹo chỗ này rẽ chỗ kia, nhanh nhẹn lạ thường. Ta là lạ bèn hỏi:

- Cô cô, làm cách nào cô cô nhìn thấy vậy?

Tiểu Long Nữ nói:

- Ta cả đời sống trong bóng tối, tự nhiên khỏi cần ánh sáng.

Chẳng mấy chốc Tiểu Long Nữ đã dắt ta về tới đại sảnh. Ta thở dài nhẹ nhõm, nói:

- Cô cô, ban nãy đệ tử lo quá.

Tiểu Long Nữ hỏi:

- Lo cái gì? Đằng nào ta chẳng mang ngươi về an toàn?

-Không phải cái đó

Ta lắc đầu:

-Đệ tử là lo Cô Cô vì đệ tử mà bắt kẻ quá lợi hại, lỡ như bản thân Cô Cô đối phó không nổi, bị thương, lúc đó đệ tử sẽ rất đau lòng.

Tiểu Long Nữ nghe vậy nhíu đôi mi thanh tú lại:

-Ngươi nói mới thật lạ kì, nào có nguy hiểm gì đâu?

-Vâng, là như vậy tốt nhất

Ta gật đầu đồng ý, sau đó tò mò hỏi:

-Cái kia...Cô Cô bắt về làm gì vậy?

Tiểu Long Nữ nói:

- Bắt về cho ngươi luyện tập võ công. Nào, đi theo ta!

Ta nghĩ thầm: "Thì ra cô cô bắt gã đạo sĩ thối tha để cho ta đấm đá tùy thích, tốt nhất là bắt được sư phụ Triệu Chí Kính, sau khi bị cô cô chế phục, hắn chỉ việc để cho ta đấm đá thỏa thích, không được chống đỡ", vừa khoái trá nghĩ thầm như thế, ta vừa đi theo sau.

Tiểu Long Nữ quẹo vài lần, đẩy một cánh cửa, bước vào một gian thạch thất có ánh đèn. Gian thạch thất này rất nhỏ, hai người đứng xoay chuyển hơi khó; trần lại thấp, Tiểu Long Nữ giơ tay lên gần chạm tới. Ta không thấy đạo sĩ nào, ngạc nhiên hỏi:

- Gã đạo sĩ cô cô bắt về đâu rồi?

Tiểu Long Nữ hỏi lại ta:

- Đạo sĩ nào?

- Cô cô chẳng bảo cô cô đi bắt người về cho đệ tử luyện công đó sao?

Tiểu Long Nữ nói:

- Ai bảo là ta đi bắt người? Xem đây này.

Nàng cúi xuống một góc thạch thất, nhấc lên một cái túi vải, cởi nút buộc miệng túi, dốc nghiêng, từ trong túi bay ra ba con chim sẻ. Ta kinh ngạc, nghĩ thầm: "Thì ra cô cô đi bắt chim sẻ".

Tiểu Long Nữ nói:

- Ngươi hãy bắt cả ba con chim sẻ lại cho ta, không được làm rụng lông hoặc đau chân chúng.

“Chời, tưởng gì” Ta nghe vậy vui vẻ nói:

- Được ngay!

Ngay lập tức ta chộp bắt con chim, nhưng chim sẻ nhanh nhẹn dị thường, bay chỗ này chỗ nọ. Ta cũng biết bình thường tóm lấy chim sẻ không dễ, chỉ là nhìn ba con chim bay qua bay lại trong gian thạch thất cỏn con này, thầm nghĩ quơ đại một lúc rất dễ trúng, nào ngờ… Bản thân quơ tay quơ chân một lúc, đã thở hổn hển, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đừng nói là bắt, ngay chỉ chạm vào thân con chim cũng chưa chạm nổi.

Tiểu Long Nữ thấy vậy liền nói:

- Ngươi bắt thế sao được, để ta dạy cách cho.

Rồi nàng dạy ta cách với cao luồn thấp, cách chộp tóm. Ta biết nàng muốn thông qua việc bắt chim sẻ mà truyền thụ võ công, nên cố ghi nhớ quyết khiếu; có điều là hiểu và ghi nhớ thì dễ, nhưng nhất thời vận dụng thì chẳng dễ chút nào.

Tiểu Long Nữ để mặc ta lại một mình luyện tập trong gian thạch thất ấy.

Hôm ấy ta không bắt được một con chim sẻ nào; ăn tối xong, ta luyện công trên chiếc giường hàn ngọc. Ngày thứ hai bắt chim, lúc nhảy đã cao hơn vài tấc, xuất thủ cũng nhanh hơn một chút. Đến ngày thứ năm, cuối cùng cũng bắt được một con chim sẻ. Khi ấy ta mừng khôn xiết, vội chạy đi khoe với Tiểu Long Nữ. Không ngờ nàng lạnh lùng nói:

- Bắt được một con thì ra gì, phải tóm được cả ba con.

Ta không phục nghĩ thầm: "Đã bắt được một con, thì sẽ bắt được ba con thôi". Đâu ngờ việc đó không dễ, hai hôm liền, ta vẫn không bắt được con nào.

Tiểu Long Nữ thấy ba con chim sẻ đã quá mệt và gầy, nàng cho chúng ăn tấm, rồi thả ra ngoài trời.

Nàng lại bắt ba con chim sẻ khác về cho ta luyện tập. Đến ngày thứ tám, ta mới bắt liền một mạch được ba con chim sẻ. Tiểu Long Nữ nói:

- Hôm nay cần sang cung Trùng Dương.

Ta kinh ngạc, hỏi:

- Sang làm gì?

Tiểu Long Nữ không đáp, dẫn nó ra khỏi nhà mồ. Nguyên do bảy ngày qua không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, vừa ra ngoài ta liền bị chói mắt cơ hồ không mở ra nổi.

Hai người chúng ta tới trước cung Trùng Dương, ta hơi hồi hộp, chốc chốc lại liếc trộm Tiểu Long Nữ, thấy nàng thần sắc thản nhiên, không thể đoán tâm ý của nàng thế nào, chỉ nghe nàng cao giọng gọi:

- Triệu Chí Kính, mau ra đây!

Hai người chúng ta đến trước cửa cung, đã có người phi báo vào bên trong, tiếng gọi của Tiểu Long Nữ chưa dứt, hai tiểu đạo sĩ đã dìu Triệu Chí Kính đi ra, chỉ thấy Triệu Chí Kính hình dung tiều tụy, hai mắt lõm sâu, đã không thể tự đi đứng được nữa. Các đạo sĩ thấy hai người bọn ta tới, đều đặt tay ở cán kiếm, hầm hầm nhìn lấy.

Bạn đang đọc Thần Điêu Thế Giới Ta Những Năm Ấy Không Hối Tiếc sáng tác bởi None

Truyện Thần Điêu Thế Giới Ta Những Năm Ấy Không Hối Tiếc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhươngHạoNhiên
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.