Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta bái nàng vi sư.

Tiểu thuyết gốc · 2330 chữ

Tiểu Long Nữ giọng nhẹ nhàng kể:

- Ta nói anh hùng khắp thiên hạ đều muốn nằm cái giường này chẳng phải là để đánh lừa ngươi đâu, cái giường này được chế từ một loại hàn ngọc cổ, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện nội công thượng thừa.

Ta nghe vậy, lấy làm lạ hỏi:

- Chứ không phải làm bằng đá ư?

Tiểu Long Nữ cười khẩy, nói:

- Ngươi bảo ngươi đã thấy không ít vật cổ quái, nhưng đã thấy có thứ đá nào lạnh như thế này chưa? Thứ này tổ sư bà bà phải tốn bảy năm tâm huyết, đến miền đất băng giá cực bắc, đào sâu qua lớp băng dày mấy trăm trượng, mới lấy lên được thứ hàn ngọc này. Nằm ngủ trên cái giường ngọc này mà luyện nội công, thì một năm bằng mười năm tu luyện bình thường đó.

Ta nghe vậy vui mừng kêu lên:

- Thì ra nó có cái hay như thế.

Tiểu Long Nữ lại nói tiếp:

- Thoạt tiên ngươi nằm ngủ trên cái giường này, sẽ cảm thấy giá lạnh không chịu nổi, phải vận công lực toàn thân chống lạnh, lâu dần thành tự nhiên, lúc nằm ngủ cũng là lúc luyện công. Người ta luyện công, dù là người cần mẫn nhất, mỗi ngày cũng phải ngủ ba, bốn canh giờ. Nên biết, đạo luyện công là hành động nghịch thiên, khí huyết vận hành không giống lúc bình thường. Nhưng mỗi khi nằm ngủ, khí huyết tự nó lại vận hành theo kiểu cũ, thế là công phu luyện tập ban ngày mười phần bị hao mất chín. Nhưng nếu nằm ngủ trên cái giường này, thì trong lúc ngủ chẳng những không bị hao tốn công lực đã luyện ban ngày, mà còn gia tăng công lực.

Ta nhất thời lĩnh ngộ điểm trọng yếu, bèn nói ra:

- Thế thì ban đêm nằm ngủ trên tuyết cũng có thể được như vậy chăng? Chung quy thì tuyết cũng lạnh đấy!

Tiểu Long Nữ nàng phủ nhận:

- Không đâu. Một là băng tuyết hút cái nóng của cơ thể, tan ra thành nước, không còn lạnh nữa; hai là thứ hàn ngọc này thậm chí lạnh gấp mấy lần băng tuyết, thì băng tuyết đâu sánh bằng? Lại nói, giường hàn ngọc này còn có cái hay khác nữa, phàm tu luyện nội công, tối kỵ là tẩu hỏa nhập ma, bình thường luyện nội công, phải dùng một nửa tinh thần đề kháng tâm hỏa. Thứ hàn ngọc này là vật chí âm chí hàn trong thiên hạ, người tu đạo nằm ngồi trên nó, tâm hỏa tự thanh, do vậy, lúc luyện nội công có thể tha hồ dũng mãnh tinh tiến, như thế chẳng phải sẽ luyện nhanh hơn hẳn người khác đó sao?

Ta cả mừng quá đỗi, kêu lên:

- Cô cô, cô cô đối với đệ tử tốt quá, cô cô cho đệ tử nằm ngủ trên cái giường này, đệ tử sẽ không sợ huynh đệ họ Võ và Quách Phù. Lão Triệu Chí Kính của phái Toàn Chân tuy luyện nội công lâu hơn đệ tử, nhưng đệ tử cũng sẽ đuổi kịp.

Bất ngờ là, đáp lại ta khi ấy chỉ là một giọng lạnh lùng của nàng:

- Tổ sư bà bà đã có di huấn, đã sống ở nhà mồ này, thì phải tu tâm dưỡng tính, nhất thiết không được có ý cạnh tranh với người khác.

Ta có chút thất vọng vội nói:

- Chẳng lẽ bọn chúng hiếp đáp đệ tử, lại còn hại chết Tôn bà bà, mình cũng tha cho ư?

Tiểu Long Nữ nói:

- Con người ta ai cũng phải chết, Tôn bà bà không chết bởi tay Hách Đại Thông, thì vài năm nữa tự mình cũng sẽ chết. Sống thêm vài năm, chết sớm vài năm thì cũng thế mà thôi. Chuyện báo cừu rửa hận, từ rày không được nhắc với ta nữa.

“Lại là câu này sao?”

Ta nghe nàng nói vậy, nội tâm không cho là đúng. Nếu nói ai rồi cũng phải chết, mà phủ nhận đi quãng thời gian họ sống, vậy đời này kiếp này còn sống làm gì? Bất quá, nhất thời không dám cãi lại bởi ta sợ lại ăn mấy cán chổi. Vừa lúc ấy, khí lạnh lại thấm vào người từng đợt một, ta run rẩy toàn thân không nghĩ thêm được gì nữa. Tiểu Long Nữ thấy vậy thì cất lời:

- Để ta dạy ngươi cách chống cái lạnh khi nằm trên chiếc giường này.

Thế rồi nàng truyền cho ta mấy câu khẩu quyết cùng pháp môn tu tập nội công, chính là công phu căn cơ nhập môn của phái nàng. Ta nghe y lời luyện theo, trong giây lát đã cảm thấy khí lạnh giảm hẳn, đến khi nội tức chuyển sang vòng thứ ba, thì cảm thấy toàn thân phát nhiệt, không còn sợ băng giá nữa, ngược lại còn cảm thấy thoải mái dễ chịu khi nằm trên cái giường đá kia, hai mắt vừa nhắm lại, đã lơ mơ thiếp đi. Ngủ chừng nửa canh giờ, hơi ấm tan hết, hơi lạnh của cái giường làm cho ta tỉnh giấc, ta lại theo cách đã học mà dụng công. Cứ thế ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ nhiều lần trong đêm, sáng hôm sau thức dậy không hề cảm thấy mệt mỏi, thì ra chỉ trong một đêm tu luyện, mà nội lực đã có tiến bộ.

Hai người chúng ta ăn sáng xong, ta tự giác mang bát đĩa vào bếp rửa sạch, rồi trở ra đại sảnh. Tiểu Long Nữ nói:

- Có một việc ngươi cần biết rõ. Nếu ngươi thật sự bái ta làm sư phụ, thì suốt đời sẽ phải nghe lời ta. Nếu ngươi không bái ta làm sư phụ, ta cũng vẫn truyền võ nghệ cho ngươi, sau này khi nào ngươi thắng nổi ta, ngươi có thể dựa vào võ công mà ra khỏi "Hoạt tử nhân mộ".

“Này còn phải nghĩ?” Ta không hề đắn đo, nói:

- Đệ tử tất nhiên bái cô cô làm sư phụ, dù cô cô không truyền võ nghệ cho đệ tử, thì đệ tử cũng vẫn vâng lời cô cô.

Tiểu Long Nữ lúc ấy lấy làm lạ, hỏi:

- Tại sao?

Ta thành thực nói ra lòng mình:

- Cô cô, cô cô trong lòng đối tốt với đệ tử, đệ tử không biết hay sao?

Tiểu Long Nữ nghiêm mặt, nói:

- Ta đối với ngươi tốt hay không, từ nay ngươi không được nhắc đến. Ngươi đã bái ta làm sư phụ, thì ra hậu sảnh làm lễ.

Nghe vậy, ta bèn theo nàng ra hậu sảnh, thấy ở đó chẳng bày biện đồ đạc gì, chỉ có mấy bức vẽ chân dung treo trên hai bức tường đông tây. Trên bức tường bên tây treo bức vẽ chân dung hai cô nương. Cô nương thứ nhất hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đang soi gương chải đầu. Cô nương thứ hai là a hoàn mười bốn mười lăm tuổi, tay bưng chậu rửa mặt, đứng hầu bên cạnh. Hiện lên trong gương là cô nương lớn tuổi hơn, với dung mạo cực đẹp, ánh mắt ẩn chứa sát khí. Ta nhìn một chút, trong lòng bất giác nảy sinh sự kính phục.

Tiểu Long Nữ chỉ cô nương lớn tuổi, nói:

- Vị này là tổ sư bà bà, ngươi hãy khấu đầu.

Ta lấy làm lạ, hỏi:

- Tổ sư bà bà sao lại trẻ như vậy?

Tiểu Long Nữ nói:

- Khi vẽ thì còn trẻ, về sau sẽ không trẻ nữa.

“Khi vẽ còn trẻ, về sau sẽ không sao?” Ta nghe câu ấy, lòng chợt vấn vương không dứt, lại ngước lên nhìn nàng, tâm không hiểu sao bỗng buồn ngẩn ngơ...Tiểu Long Nữ nàng hiện tại xinh đẹp mỹ lệ trước mắt ta, phải chăng mấy chục năm sau liệu còn có…

Càng nghĩ, càng cảm thấy đau khổ, nước mắt bất giác ứa ra

Tiểu Long Nữ không biết ta lúc đó đang nghĩ gì, tay chỉ thiếu nữ trong vai a hoàn, nói:

- Đây là sư phụ của ta, ngươi hãy khấu đầu.

Ta nghiêng đầu nhìn bức chân dung, thấy phong thái thiếu nữ ấy sinh động, vẻ mặt hết sức ngây thơ non nớt, thế mà về sau lại trở thành sư phụ của Tiểu Long Nữ, thì không dám đa tưởng thêm nữa, vội quì xuống khấu đầu.

Tiểu Long Nữ đứng đó đợi ta đứng dậy, mới chỉ bức chân dung treo trên bức tường bên đông, nói:

- Ngươi hãy nhổ nước bọt vào gã đạo sĩ đó.

Ta nhìn sang, thấy bức chân dung vẽ một đạo sĩ thân hình cao lớn, lưng đeo trường kiếm, ngón trỏ tay phải chỉ về góc đông bắc, có điều là đạo sĩ quay lưng lại nên không thấy mặt. Ta ngạc nhiêni:

- Người này là ai? Sao lại phỉ nhổ y?

Tiểu Long Nữ nói:

- Đây là giáo chủ giáo phái Toàn Chân Vương Trùng Dương, môn phái chúng ta có một qui củ, sau khi vái tổ sư bà bà, thì phải phỉ nhổ hắn.

A! Là hắn sao?

Vương Trùng Dương, người này ta biết. Có lẽ phàm là người biết đến Kim Dung lão gia, có ai lại không biết đến Đông Tà, Tây Độc, Bắc Cái, Nam Đế, Trung Thần Thông cơ chứ? Lại nói đến Vương Trùng Dương, ta sực nhớ đến mối quan hệ của hắn với tổ sư phái Cổ Mộ. Quả nhiên thiên hạ lời đồn không sai. Lâm Triều Anh tổ sư phái Cổ Mộ yêu y, nhưng bởi ngoài miệng lại nói hận y sao? Bằng không một bức họa, hà cớ giữ mãi nơi đây?

Ta biết vậy, có điều cũng không quản nhiều, quy củ là quy củ, lại nói bọn Đạo Sĩ Toàn Chân để lại trong mắt ta ấn tượng không tốt gì, bèn nhổ một bãi nước bọt thật to vào lưng Vương Trùng Dương trên bức vẽ, nhổ xong cho là chưa đủ, lại nhổ nữa, đang định nhổ lần thứ ba, thì Tiểu Long Nữ nói:

- Đủ rồi.

Lúc này, máu tò mò nổi lên, thầm nghĩ muốn biết người trong Cổ Mộ, cũng là môn hạ của tổ sư bà bà...đối với chuyện tình của tổ sư lí giải thế nào, bèn hỏi:

- Tổ sư bà bà của chúng ta hận Vương Trùng Dương lắm phải không?

Tiểu Long Nữ gật đầu:

- Đúng vậy.

Ta nghe vậy, bên ngoài giả bộ gật đầu hỏi dò:

- Đệ tử cũng thế. Tại sao không hủy bức chân dung hắn đi, còn treo ở đây?

Tiểu Long Nữ nói:

- Ta cũng không biết, chỉ nghe sư phụ và Tôn bà bà bảo rằng nam tử trong thiên hạ không có lấy một người tốt.

“Không có một người tốt???” Câu này nghe sao cũng giống như giận dỗi vơ đũa cả nắm vậy. Ta còn đang có chút khinh bỉ lấy vị tổ sư dám yêu nhưng không dám nhận kia, chợt nghe Tiểu Long Nữ nàng nghiêm giọng:

- Sau này ngươi lớn lên, liệu hồn đừng có làm việc xấu, ta sẽ không tha cho đâu.

Ta bèn cười đáp lại:

- Dĩ nhiên là cô cô sẽ tha cho đệ tử.

Tiểu Long Nữ khi đó vốn định dọa ta để ngăn chặn, nào ngờ ta lại không để vào tai mà trả lời như vậy, cũng chưa biết bắt bẻ thế nào, bèn quát:

- Mau vái sư phụ.

Ta nghe nàng hối, bấy giờ ngập ngừng:

- Sư phụ dĩ nhiên phải vái, song cô cô trước tiên phải đáp ứng đệ tử một việc đã, nếu không thì đệ tử sẽ không vái.

Tiểu Long Nữ khi ấy nghĩ thầm: "Nghe Tôn bà bà bảo, xưa nay trước khi thu nhận đồ đệ , chỉ có sư phụ yêu cầu đệ tử đáp ứng điều này điều nọ, há có chuyện đệ tử đòi sư phụ đáp ứng?" Có điều là tính nàng trầm tĩnh, hoàn toàn không tức giận, nói:

- Điều gì, ngươi nói ta nghe coi.

Ta bèn kể:

- Đệ tử trong lòng coi cô cô như sư phụ, kính trọng cô cô, cô cô bảo gì đệ tử cũng vâng lời, nhưng ngoài miệng đệ tử sẽ không gọi sư phụ, chỉ gọi cô cô.

Tiểu Long Nữ hơi lạ, hỏi:

- Vì lẽ gì?

- Đệ tử đã trót bái lão xú đạo sĩ phái Toàn Chân làm sư phụ, lão ta đối với đệ tử không tốt, đệ tử nằm mơ cũng chửi sư phụ. Cho nên gọi là cô cô thì hơn, để khi đệ tử chửi sư phụ, không liên lụy gì tới cô cô.

Tiểu Long Nữ không cười nổi, nhưng cảm thấy cách nghĩ này của ta kể cũng thú vị, bèn nói:

- Được, ta đáp ứng.

Ta bèn cung kính quì xuống, khấu đầu trước Tiểu Long Nữ đủ tám cái nói:

- Đệ tử Dương Quá hôm nay bái Tiểu Long Nữ cô cô làm sư phụ. Từ nay trở đi, Dương Quá vĩnh viễn vâng lời cô cô. Cô cô có gặp nguy hiểm, Dương Quá sẵn sàng xả mệnh bảo vệ cô cô; nếu có kẻ xấu bắt nạt cô cô, Dương Quá nhất định sẽ giết hắn.

Trong lòng ta khi ấy, còn thêm một câu nữa đấy, đó là: “Suốt đời suốt kiếp yêu thương nàng!”

Tiểu Long Nữ lúc đó võ công cao hơn ta không biết bao nhiêu lần mà kể, nhưng ta đối với nàng nuối tiếc, sao có thể lấy võ công để tính? Càng nói càng hăng hái. Tiểu Long Nữ nghe giọng thành khẩn của ta, tuy còn đầy tính khí trẻ con, song nàng cũng không khỏi cảm động.

Bạn đang đọc Thần Điêu Thế Giới Ta Những Năm Ấy Không Hối Tiếc sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhươngHạoNhiên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.