Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Tử Cũng Đại Yêu Vật

Tiểu thuyết gốc · 2517 chữ

Không gian mờ ảo, tử khí bốc lên cuồn cuộn, Họa Y nghe thấy một giọng nói trầm lạnh như có như không truyền tới: “Đó chính là sủng vật yêu quý của người”. Nàng nhìn theo hướng giọng nói vọng tới thấy Hỗn Ma Dần đôi mắt đỏ ngầu, thân hình to như trái núi, khí tức màu đen lan tỏa quanh thân, từng bước hung dữ tiến lại, dụi đầu vào đôi chân run rẩy của nàng.

- Họa Y, Họa Y muội tỉnh dậy đi.

- Sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại?

Giọng nữ nhẹ nhàng ấm áp, dịu dàng khe khẽ gọi tên nàng, kéo nàng từ ác mộng tỉnh lại. Trong cơn mộng mị nàng lờ mờ thấy rất nhiều người trong phòng tranh cãi chuyện gì đó. Một người trong số đó hình như đang nói về nàng:

- Nàng ta đúng là phế vật, linh lực đã thấp kém, lại còn dám theo chúng ta vào Huyễn Cảnh, để đến lỗi bị yêu vật dẫn dụ. Hại ta bị thương. Để chiến thần phải đích thân đi cứu nàng ta, đúng thật vô dụng.

Sau đó hắn lại dịu giọng nói với người bên cạnh:

-An An nàng đừng lo, cô ta mệnh lớn. Chưa chết được đâu.

Một giọng nữ nhân mang theo vẻ bực bội quát lên:

- Lãnh Nguyệt Hàn ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút đi cho ta. Đừng ở đây làm phiền Họa Y.

Lăng Nhất thượng tiên ở cạnh lên tiếng:

- Đủ rồi. Mọi người hãy về phòng mình, tạm thời Nhị công chúa chưa thể tỉnh lại được ngay, nhưng thể trạng đã ổn định chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.

Lãnh Nguyệt Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn Mẫn Nhu im lặng, quay người bỏ ra ngoài. Mẫn Nhu quay qua nói với Diễm An:

-Điện Hạ tạm thời tiểu điện hạ chưa thể tỉnh lại, người nên về trước, chuyện ở đây giao lại cho ta là được rồi.

Mẫn Nhu cẩn thận đắp lại chăn cho Họa Y, dường như vẫn lại không an tâm, lại quay lại nhìn nàng thêm một lát rồi mới rời đi.

Mèo nhỏ ngồi bên giường gỗ, giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn thân hình nhỏ bé đang nằm trước mắt,nàng đắp một tấm chăn mỏng ngang người, nó cất giọng mũi khàn khàn, mỉa mai nói:

- Ở đây không có ai cả, ngươi không cần giả vờ yếu đuối trước mắt ta nữa. Thật khó coi. Ta xem ngươi diễn không có chút năng khiếu gì cả. Chỉ có thể gạt đám tiểu tiên ngu dốt như bọn chúng mà thôi.

Họa Y bỏ qua lời nói châm chọc của con mèo trắng, vươn cánh tay trắng trẻo, nõn nà, đầy vết xước lộ ra dưới lớp áo mỏng, xoa xoa những sợi lông mềm mại trên đầu mèo trắng nói:

- Ta mệt rồi. Muốn ngủ một chút. Tiểu Bạch ngoan ngoan ta thương.

Ánh nắng vàng như mật rót xuống mái hiên của Dung Lạc điện, nhảy nhót trên những nụ anh đào chớm nở ngoài vườn, Họa Y lúc này đã chìm vào giấc ngủ trông thật xinh đẹp và tĩnh lặng.

Tiểu Bạch ngây ngốc ngồi nhớ lại, mới cách đây vài canh giờ nó vẫn còn đường đường là Hỗn Ma Dần, là một yêu thú thượng cổ hồng hoang yêu lực cao thâm, tiên ma đều phải khiếp sợ.

Vậy mà giờ đây lại cam chịu làm sủng vật của một bán tiên cấp thấp, không chỉ thấp bình thường mà còn thấp đến thảm hại.

Mới hai canh giờ trước, Tiểu Bạch cảm nhận được phong ấn vạn năm kia tự dưng dao động, dần suy yếu, nó lúc này vẫn còn là một Hỗn Ma Dần, là một ma thú yêu lực cao thâm, nhân cơ hội đó nó dùng huyễn thuật dẫn dụ tiểu bán tiên mơ màng bước vào kết giới phong ấn, còn chưa kịp áp sát mục tiêu, đã bị một tên nhóc ở đâu lao ra phá đám, làm tuột mất miếng mồi ngon đã dâng tận miệng.

Tên nhóc đó linh lực cũng khá so với chúng tiên của thiên tộc, nhưng so với một yêu vật thời thượng cổ như nó, thì cũng chỉ quân tôm tép, tự đến tìm đường chết mà thôi.

Hỗn Ma Dần không cam tâm khi miếng mồi ngon, phải đợi hàng vạn năm nay đã tự dẫn xác đến tận nơi lại bị cuỗm đi, nó gắt gao truy tìm thấy được hai người ở một khe núi nhỏ. Nó nằm một chỗ rình mồi, quan sát chờ cơ hội tấn công.

Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng lá khô phảng phất bay trong gió, từ trong khe núi nữ hài tử nhảy ra đôi chân di chuyển linh hoạt, tay không ngừng vạch lên nền đất những đường ngang dọc cũng những kí tự cổ xưa bày ra trận pháp để đối phó đại ma thú là nó.

Chỉ là một nữ hài tử linh lực thấp kém thì làm được gì, rất nhanh sẽ trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho đại yêu vật như nó mà thôi.

Hỗn Ma Dần đã quan sát thấy có mai phục bên phải, nó tinh ranh giả vờ thình lình lao về phía nữ hài tử, đang lúc lao về phía nữ hài tử thì đột nhiên phân thân làm hai. Một trong hai phân thân của yêu thú đổi hướng phi qua trái giơ chân trước hất văng thiếu niên đang núp sau khe đá vào tường, lực hất quá mạnh khiến thiếu niên gục tại chỗ.

Hai phân thân của Yêu vật lúc này rảnh rang đối phó với nữ hài tử trước mặt. Nữ hài tử tuy linh lực thấp kém đến thảm thương nhưng khi đối đầu trực diện với phân thân của mãnh thú hung hãn lại không hề run sợ.

Mãnh thú vây hãm con mồi trước mặt, từng bước tiến lại gần chỗ cô bé, ánh mắt bình tĩnh của con mồi trước mặt khiến yêu vật có chút bất an, bước chân ngập ngừng, khẽ dừng lại, nhưng rồi thình lình lao tới vồ lấy bóng dáng nhỏ bé đó. Nữ hài từ thi triển ảo ảnh trú pháp thân ảnh mờ đi, nahnh nhẹn di chuyển qua chỗ khác, khiên hai con mãnh thú đâm sầm vao nhau nhập lại thành 1.

Nữ hài tử căn đúng khoảng cách phi lá bùa nắm trong tay có dính máu của mình về phía trước hô :" Định" .

Hỗn Ma Dần khựng lại bất động giữa khung trung, tuy bị dính chú thuật nhưng linh lực người sử dụng bùa quá thấp nên cũng chỉ bất động trong giây lát. Dẫu vậy cũng đủ thời gian để nữ hài tử lướt qua, vung kiếm chém một nhát chí mạng vào ngực yêu vật.

Do linh lực yếu quá khiến đường kiếm tuy sắc bén nhưng chỉ đi sượt qua yêu vật. không khiến hung thú bị thương nặng nhưng cũng khiến máu văng ra bắn lên người nữ hài tử, máu của yêu vật thấm qua lớp áo lụa màu xanh, dính vào miếng ngọc bích đeo trên cổ của nàng. Sau một giây thoát khỏi trạng thái bất động nó kịp phản công nhe hàm răng sắc nhọn như kiếm ngặm vào vai Họa Y. Cô bé nhanh nhẹn né được nhưng vẫn để lại vết xước dài trên áo, cạnh vết xước máu rỉ ra đỏ thẫm.

Họa Y lùi ba bước về phía sau, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía yêu vật trước mặt, nàng giơ kiếm lên trước mặt thủ thế, chờ đợi. Hỗn Ma Dần tiếp tục công kích ma khi của yêu vậy tụ lại thành một dám mây mù. Điện quang phong xuống quét ngang một đường về phía nữ hài tử quét qua những cây đại thụ làm chũng gãy làm đôi đổ xuống dầm dầm , Họa Y nhảy về phía sau dùng bảo bối Thập Nhị Canh Ngọc hóa ra một hắc phượng hoàng lửa lao đến tấn công yêu thú, hỏa phượng dụ Hỗn Ma Dần lao theo rơi vào bát quái ngũ hành trận.

Hai bên hỗn chiến kịch liệt nhưng do trong ngũ hành bát quái trận chuyên dùng để chế ngự yêu vật, nên ma lực của Hỗn Ma Dần bị giảm sút tuy không nhiều, hỏa phượng hoàng bị lôi điện từ đám mây mù đánh tới, điện quang mù mịt, khí tức hung hãn khiến Hỏa phượng bị đánh tới tấp quỵ ngã trên đám lá khô, cả thân người bốc lên thành ngọn lửa bùng cháy dữ dội giây lát rồi từ từ tiêu tán trong gió.

Họa Y gia tốc phát nhảy tới quần đấu với yêu thú, nhờ sự nhanh nhẹn của mình tuy bị hổ yêu cào cho te tua máu chảy thấm đẫm áo như cái xơ mướp đỏ nhưng nàng vẫn miễn cưỡng giữ được cái mạng bé nhỏ của mình.

Máu của Họa Y từ vết thương chảy ra từng giọt thấm qua lớp áo lụa màu xanh lục nhỏ xuống. Nữ hài tử lúc này khuôn mặt đã tái nhợt, toàn thân run rẩy, nàng sắp không trụ nổi nữa, buộc phải nhảy ra khỏi pháp trận dựa vào thanh kiếm để chống đỡ, có lẽ cuộc đời nàng sẽ dừng lại tại giờ khắc này.

Họa Y kiên cường chiến đấu đến giờ phút này không phải là vì ôm hy vọng nhỏ nhoi có thể chiến thắng yêu vật thượng cổ ngàn năm, mà chỉ muốn kéo dài thời gian chơ đợi có người tới cứu viện. Trước khi bày trận nàng đã cố dùng tiên lực đánh vào kết giới.

Mất máu quá nhiều, chút linh lực cuối cùng của nàng miễn cưỡng duy trì sinh mạng đã cạn kiệt. Khung cảnh trước mắt Họa Y chao đảo, nàng chầm chậm khép đôi mi lại, rồi ngã lăn ra đất. Ma Thú định nhya ra khỏi trận pháp thưởng thức con mồi thì đâm phải một kết giới vô hình không thể di chuyển, bật trở lại vào trận pháp.

Bầu trời trên cao mây mù đột nhiên cuộn lại, sấm sét từng dòng sáng lạnh như xé tan làn mây. Một luồng ngân quang tỏa ra rực rỡ, miếng ngọc thạch lam bích đeo ở cổ Họa Y từ từ bay lên cao, kéo theo thân hình bé nhỏ của nàng lơ lửng trên không, đồng thời tạo ra một kết giới xung quanh, Họa Y từ từ mở khẽ đôi mắt, ánh nhìn lạnh lẽo, thần sắc vô cảm, giơ tay ra hút lấy yêu lực của Hỗn Ma Dần, yêu lực tu luyện ngàn năm của hổ yêu tuôn ra cuồn cuộn, khiến nó muốn vùng vẫy thoát ra không được, chỉ đành bất lực nằm chờ chết, yêu lực kết lại thành viên ma châu màu đen lơ lửng trên tay Họa Y, một tia máu đỏ từ miếng ngọc thạch truyền tới ma châu lập khế ước máu giữa bán tiên và yêu vật. Giọng nói mang âm hưởng đến từ địa ngục không hề giống như của nữ hài tử mười ba tuổi đáng yêu, như có như không truyền tới tai Hỗn Ma Dần:

- Từ nay ngươi hãy quay lại làm sủng vật của ta.

Họa Y đưa cánh tay bé nhỏ đánh ra chưởng tùy tiện, mà mang theo nội lực hùng hậu khiến Hỗn Ma Dần khí tức trở nên hỗn loạn, phun ra một vũng máu tươi loang lổ trên mặt đất, thình lình nàng vung lưỡi kiếm sắc bén được nguồn linh lực hùng hậu truyền vào làm lưỡi kiếm phát ra ánh lân quang rực rỡ chém xuống: "Xoẹt". Thân thể Hỗn Ma Dần đứt đôi, từ từ tan biến thành hàng ngàn mảnh tro tàn tan vào trong không gian tĩnh lặng, Họa Y ở đó lơ lửng giữa không gian, tiếng lá khô bay lất phất tản mác trong khu rừng như ngừng rơi, thời khắc đó dường như thời gian ngưng đọng lại.

Họa Y truyền linh lực vào Ma Châu. Viên ma châu tan biến, hoá thành một chú meo meo trắng toát, lông mềm mại dễ thương chính là hình hài biến dị khác của Hỗn Ma Dần.

Thân thể Họa Y đang bay lơ lửng giữa không trung không tự chủ rơi xuống, Họa Y định thần lại thấy mèo trắng giận giữ gào thét, nhảy vào giương vuốt lên cào Họa Y một cái nhưng mới vừa giơ vuốt cào vào tay Họa Y thì chính nó lại kêu "meoo" một tiếng đau đớn, rồi bất giác mà sà vào lòng Họa Y rụi rụi,cọ cọ như một cục bông mềm mại.

Biết không thể làm gì, chỉ đành giương đôi mắt bất lực lên, gào lên bằng giọng mũi khàn khàn:

- Trả lại thân thể cũ cho ta, ta không thích cái thân xác này,nhìn quá thật là vô dụng, không còn chút uy vũ nào của một ma vật thượng cổ cả.

Mặc kệ thái độ giận dỗi của mèo trắng, Họa Y dang tay ôm cục bông bé nhỏ, xinh đẹp ấy vào lòng nhẹ nhàng, đường mật dụ dỗ.

- Từ nay ngươi trở thành sủng vật của ta rồi. Hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ mang ngươi ra khỏi phong ấn này, đưa ngươi đi nhìn ngắm cảnh đẹp khắp lục giới. Bị giam cầm trong sơn cốc này hàng ngàn vạn năm ngươi không thấy tù túng, vô vị hay sao?

Mèo trắng nghe thư chiêu dụ có vẻ động lòng. Dáng vẻ đã bớt vài phần ngang ngược. Thấy vậy Họa y lại nói:

- Từ nay ta nhận ngươi làm sủng vật rồi sẽ yêu thương ngươi, bảo vệ ngươi, ngươi sẽ không còn cô đơn trên thế gian này nữa. Ngươi trắng như tuyết thế này ta gọi ngươi là Tiểu Bạch, nha.

- Nghe quá ẻo lả vậy.

Mèo trắng ngồi thẫn thờ một lát, rồi chốt hạ một câu.

- Ta không thích. - Trưng ra điệu bộ phản đối một cách yếu ớt, nhưng lại quá ư là dễ thương.

Họa Y lúc này không nhịn được nhe hàm răng đều đặn, trắng sáng ra cười bò trước dáng vẻ quá đỗi uy vũ của sủng vật xinh đẹp trước mắt. Có nhìn thế nào đi nữa thì trong mắt nàng lúc này bé meo meo lông trắng dài mềm mại, trên đầu có chữ vương nhỏ màu đen, đôi mắt to tròn một bên màu xanh dương, một bên màu xanh lá, long lanh, đáng yêu thế này vài khắc trước lại là thượng cổ ma thú hung tàn. Đúng là những thứ có vẻ ngoài càng đẹp đẽ đáng yêu bao nhiêu, thì bên trong lại càng ẩn dấu bí mật khủng khiếp bấy nhiêu.

Bạn đang đọc Thần Cửu Châu sáng tác bởi daoco
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daoco
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.