Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

171:

2369 chữ

Sau khí vẫn đề luyện khí tháp được giải quyết. Dược Phong cũng coi như thở phào 1 hơi.

Đồng thời hắn cũng tìm hiểu 1 số tin tức trong thời gian hắn bị nhốt.

Nhị nữ sau khi hắn bị nhốt 1 thời gian thì cũng ra đi. Không biết đi đâu.

Phương Tuyết Mai cùng Thanh Lân thì ở lại thêm 1 thời gian rồi cũng đi xông xáo đấu phá đại lục.

Nghe đến đây Dược Phong không khỏi hít 1 hơi. Trong lòng có chút mất mát. Lạc Thần và Huấn Nhi chắc về gia tộc rồi còn Phương Tuyết Mai và Thanh Lân cũng không biết lưu lạc phương nào. Ai sao bản thần bám cuộc đời lại gian khổ thế này.

Nhưng sau đó Dược Phong lại lên tinh thần. Các nàng xông xáo lấy được danh khí cao thì lúc đó mình xuất hiện với thân phận là chồng các nàng thì càng thêm trang bức không phải sao?

Nghĩ đến đó Dược Phong lên tinh thần ngay a.

Ngoài ra hắn cũng hỏi thăm về Hàn Lãnh và đồng bọn thì nhận được cái lắc đầu ngao ngán. Thật ra sau khi ổn định lại thì nội viên cũng 2xdqs định lấy bọn họ khai đao để mà giết gà dọa khỉ. Nhưng không biết sao những người tham gia cuộc chiến hôm đấy lại đột nhiên biến mất đồng thời thế lực của họ cũng biến mất theo.

Trong khoảng thời gian này, theo Tô Thiên điều tra thì bọn họ đã nương nhờ 1 thế lực thần bí là 1 chi nhánh của 1 thế lực đỉnh cấp ở trung châu. Nhờ thế lực đó che dấu mới có thể để bọn họ ở Hỗn Loạn vực này mà không bị phát hiện. Tô Thiên cũng không dám làm bậy vì nó có thẻ kéo đến 1 cuộc chiến toàn diện a. Và cái đó thì lão cũng không muốn trông thấy. do đó bọn Hàn Lãnh vẫn an toàn.

Nghe tin này. tuy rằng hơi tiếc vì không thể giết được Hàn Lãnh nhưng Dược Phong cũng không có cách nào a. Chỉ có thể là tìm cách giết tên đó càng sớm càng tốt thôi. Nhưng vấn đề thông tin phải nhờ Tô Thiên rồi.

Nhưng có lẽ thời gian này hắn vẫn an toàn a.

Và sau khi nghe hết tin. Dược Phong cũng hít 1 hơi. Giờ chỉ còn 1 việc hắn làm ở nội viện nữa thôi.

…………..

Cánh rừng sau nội viện. Trên 1 khu vực thông thoáng. Có 1 thân ảnh thanh niên mặc hắc bào đứng trên mỏm đá nhìn trời:

-Hiện tại cuối cùng cũng có thể an tâm tu luyện Càn Khôn Ấn a... Tỉ mỉ nghiên cứu phương pháp tu luyện Phách Địa ấn kia, được một lát sau, Dược Phong mới vừa khẽ cau mày mở mắt. Càn Khôn Ấn này không hổ là hoang giai đỉnh cấp đấu kỹ, độ khó tu luyện so với những môn công pháp và đấu kỹ hắn tu luyện cao hơn không biết bao nhiêu lần a.

-Cũng cần đả thông tam điều kinh mạch mới có thể ngưng kết Thủ Ấn, điều động đấu khí phát động đấu kỹ.... Dược Phong cau chặt mày, trong cơ thể người kinh mạch rắc rối như mạng nhện giăng đầy trời, kể ra thì như là bất tận. Một ít kinh mạch nhỏ khó tìm thấy, đồng thời cực kỳ yếu ớt mỏng manh, đừng nói là đả thông, chỉ cần bị một điểm năng lượng hơi chút cường liệt trùng kích thì sẽ nổ tung ra. Mà tam điều kinh mạch của Phách Địa ấn kia lại nằm chỗ khuất giữa cánh tay hữu, nếu nói đả thông tất nhiên cần tiêu hao không ít thời gian. . -Ai...

Nhẹ thở dài một hơi, Dược Phong bất đắc dĩ lắc đầu, tới chuyện tình như thế này, mặc kệ đả thông tam điều kinh mạch kia khó khăn như thế nào cũng chỉ có thể thử xem. Hắn hao tổn biết bao nơ ron thần kinh mới đem cuấn công pháp này đoạt đến tay, nếu mà buông tha không tu luyện thì có thể nói cũng là thực sự quá có lỗi với một phen tâm huyết của mình.

Mang tâm tình trong lòng vứt đi, tâm thần Dược Phong từ từ yên lặng, một lát sau tiến vào trạng thái tu luyện.

Theo trạng thái tiến nhập tu luyện, tâm thần Dược Phong cũng vậy cấp tốc đi tới chỗ tam điều kinh mạch cần đả thông kia, nhìn tam điều kinh mạch kia hầu như hoàn toàn bị bế kín, Dược Phong lần thứ hai thở dài, xem ra hắn hiểu được sẽ nhứt đầu a.

Tâm thần khẽ nhúc nhích, một đoàn đấu khí thật nhỏ từ trong cơ thể hiện lên, cuối cùng theo sự khống chế của Dược Phong sau nhiều lần lưu chuyển, rốt cuộc đi tới chỗ kinh mạch ẩn khuất này. Sau đó nghe theo mệnh lệnh Dược Phong, hướng vào trong cái kinh mạch thật nhỏ đó, cẩn thận từng chút xâm nhập vào.

Đả thông kinh mạch là một chuyện cực kỳ thống khổ, đấu khí xâm nhập có thể đả thông kinh mạch đồng thời nới rộng nó ra nhất thời sẽ sản sinh đau nhức, cảm giác như thế người bình thường không có thể chịu được. Bất quá trong lúc đấu khí tiến nhập vào kinh mạch thật nhỏ kia cũng là lúc tưởng rằng cảm giác đau nhứt có thể nảy sinh, nhưng lại không xuất hiện. Tuy rằng tốc độ lưu thông đấu khí cực kỳ chậm chạp bởi vì kinh mạch quá nhỏ, nhưng bất quá Dược Phong vẫn như cũ là có thể cảm giác rõ ràng bế tắc trong kinh mạch đang tiêu thất với một tốc độ chậm chạp.

Điều này khiến anh chàng ngạc nhiên a:

- Từ bao giờ mà đả thông kinh mạch lại dễ thế này.

Nhưng ngay lập tức hắn đã tìm ra câu trả lời. thời gian 2 năm chết giả. nội thể của hắn là chiến trường hết bị tàn phá rồi lại được chữa lành. Cũng nhờ vậy khiến kinh mạch của hắn được cường hóa rất nhiều. Mà cũng vì kinh mạch trong cơ thể đã được rèn luyện qua, cho nên lúc này Dược Phong đả thông kinh mạch mới vừa rồi có cảm giác dễ dàng như vậy. Điều này giống như đào một đường hầm vậy, đã có tiền nhân chế tạo hình dáng sơ lược, hậu nhân có nhu cầu chỉ cần đem một ít đá vụn tàn dư trong đường hầm thanh lý ra ngoài là lập tức hoàn tất.

Nếu như đổi lại là người khác đả thông kich mạch mà nói sợ rằng lúc này đã sớm bị đấu khí chèn ép đến nỗi kinh mạch phải vỡ tan rồi, đâu có thể có khả năng tiến triển như Dược Phong vậy?

Tuy nói bởi vì nguyên nhân là trong cơ thể đã được tôi luyện qua mà đả thông kinh mạch trở nên dễ hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ là cần chấp nhận theo khuôn phép một cái quá trình cũ kỷ. Dù sao kinh mạch lúc này quá mức yếu ớt, thoáng cố sức sẽ khiến nó nổ tung ra ngay, việc nguy hiểm như vậy Dược Phong cũng không dám mạo hiểm.

Cho nên lúc tiến hành đả thông kinh mạch trong cơ thể, Dược Phong thực sự có chút không nhịn được, cũng chỉ có thể tiến nhập trạng thái tu luyện, phân tâm nhị dụng chiếu cố cả hai phương diện. ... ... ... ... ... ... ... . . . . .

Với tốc độ chậm chạp từ đầu chí cuối, lúc này Dược Phong đã tiến nhập thâm sơn được năm ngày, nhánh kinh mạch thứ nhất rốt cuộc cũng được hắn triệt để đả thông. Mà tiến trình tu luyện Phách Địa ấn cũng chính thức bước tới bước đầu tiên.

Có kinh nghiệm , lần sau có vẻ muốn như thuần thực hơn một chút, tuy rằng tốc độ đả thông vẫn như cũ chậm chạp bò đi tùng chút. Nhưng nếu cùng người khác so sánh sẽ khiến người ta trực tiếp bị kích thích mà hộc máu chết bất đắc.

Mà nhánh kinh mạch thứ nhất đả thông sau khoảng 10 ngày, nhánh kinh mạch thứ hai cũng vậy không xảy ra điều gì ngoài ý muốn được Dược Phong đả thông. Loại tu luyện thuận lợi này khiến Dược Phong mừng rỡ đến mức cười không thể ngậm miệng lại. Ta đúng là thiên tài mà. Dựa theo tốc độ như vậy sợ rằng trong thời gian một tháng hắn đã có thể hoàn thành việc đả thông ba nhánh kinh mạch cần thiết, đến lúc đó thì hắn chính thức tu luyện Phách Địa ấn, thứ khiến hắn cực kỳ thèm khát.

Thời gian vừa trôi qua đúng một tháng, thời điểm một khắc sau, thanh niên trên ngọn núi bất chợt từ từ mở hai mắt đang nhắm chặc, tinh mang từ trong mắt hắn như thực chất bạo bắn ra đến một lúc sau mới từ từ tiêu tán.

Dược Phong từ trên cự thạch chậm rãi đứng lên, ngửa đầu thở ra một hơi thật dài. Trong thời gian một tháng đả thông ba nhánh kinh mạch. Điểm này cũng đủ để nhiều người khiếp sợ a. Đây không phải là kinh mạch chính mà chỉ là 3 tiểu mạch rất nhỉ và yếu ớt nơi cánh tay a.Đả thông đã khó mà nếu không cẩn thận bị phế như chơi ấy chứ. Nếu không phải do Cầm theo lão sư phụ học rất nhiều tri thức về kinh mạch thì còn lâu anh chàng mới có thể làm nhanh như vậy.

Và bây giờ hắn có thể trực tiếp tu luyện Phách Địa Ấn a.

Chỉ thấy Dược Phong nhẹ nhàng nở một nụ cười, hữu thù trong người đưa ra phía trước, kết xuất một cái thủ ấn có chút quái dị. Thủ Ấn hướng tới phía trước đẩy ra, không có thôi động bất cứ chút đấu khí nào, tự nhiên chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt. Bất quá Dược Phong rõ ràng rằng Thủ Ấn này không được bao lâu nữa uy lực phát ra sẽ khiến ngay cả hắn cũng đều cảm thấy khiếp sợ.

Rừng rậm mênh mông, vẻ xanh tươi giống như hải dương xanh lục, không thể nhìn thấy bờ bến.

Trên đỉnh một ngọn núi nơi nào đó trong thâm sơn, hắc bào thanh niên đứng thẳng trên cự thạch, sắc mặt ngưng trọng, hữu thủ nhanh chóng kết xuất một đạo thủ ấn kỳ dị, chợt hét lớn một tiếng :

-Phách Địa ấn! Tiếng quát hạ xuống, phía trên bàn tay người thanh niên đó nhất thời nảy lên quang mang cường liệt, mà theo quang mang hiện lên bàn tay bỗng nhiên đưa về phía trước, nhưng mà vừa vặn lúc bàn tay di chuyển, cường liệt quang mang kia như hoa quỳnh, trong nháy mắt tiêu tán, mà thủ ấn đánh ra kia chỉ kéo lên một hồi kình phong rất nhỏ, phốc một tiếng nổ ra trên mặt đất tạo thành một cái vết rách.

Nhìn vết rách trên mặt đất, Dược Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đặt mông ngồi lên trên cự thạch, trong miệng không ngừng thở hổn hển. Khu động Phách Địa ấn này thực sự cần năng lượng quá mạnh mẽ, thế cho nên ngay cả hắn cũng không thể duy trì liên tục xuất ra thủ ấn đánh xuống.

-Phách Địa ấn này thật là chết tiệt, đã như vậy còn luyện tập quá khó khăn. Đây lại mới là thủ ấn đầu tiên, thật sự không biết bốn loại thủ ấn phía sau có thể kinh khủng như thế nào ? Dược Phong toàn thân vô lực tựa lên trên cự thạch lạnh lẽo, cười khổ lẩm bẩm nói.

Từ lúc đả thông ba nhánh kinh mạch đến nay đã sắp đủ thời gian năm ngày, mà trong năm ngày này, Dược Phong tu luyện Phách Địa ấn vẫn như cũ không có tiến triển quá rõ rệt. Tu luyện thứ này, độ khó vượt xa tưởng tượng của Dược Phong. Muốn phát huy ra uy lực bình thường của Phách Địa ấn, nhất định phải dùng đấu khí trong cơ thể vận chuyển và kết thành Thủ Ấn trong chốc lát, bằng không mà nói sẽ như lúc trước đó vậy, năng lượng vừa hiện ra bởi vì phối hợp không đến nơi đến chốn mà cấp tốc tiêu tán, cuối dẫn đến việc uy lực giảm xuống đến mức vô cùng thê thảm.

Kiểu phối hợp như thế này nói ra giống như một loại kỹ năng cần thời gian ma hợp, nếu muốn học cấp tốc trong thời gian ngắn, chuyện như vậy tựa hồ không có khả năng đạt được. Đương nhiên chỉ có thể tiến triển với tốc độ chậm chạp, có thể cũng quan hệ đến loại đấu kỹ Thủ Ấn mà Dược Phong đang tu luyện lần đầu.

Mà đối với điểm ấy Dược Phong cũng đã rõ ràng, chí ít đã tu luyện được năm ngày, hắn so với lúc đầu tiên đã mạnh hơn nhiều lắm. Bất quá hắn đã quen thuộc với tốc đọ tiển triển rất nhanh, nên tốc độ chậm chạp như hiện tại khiến hắn có chút khó có thể thích ứng được.

-Ai ... Không hổ là hoang giai đỉnh cấp đấu kỹ a. Xem ra chỉ có thể từ từ từng bước một a. Nhẹ thở dài một hơi, Dược Phong đành phải thu hồi sự hấp tấp vội vàng trong lòng, ngồi xếp bằng, trầm ổn lại tinh thần, tiến nhập trạng thái tu luyện bắt đầu hồi phục đấu khí.

Công cuộc khổ tu lại bắt đầu.

Bạn đang đọc Thần Bám của Đỗ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.