Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

170:

947 chữ

Nghe xong Dược Phong cũng hiểu lời cuối cùng của tô Thiên trong buổi họp vừa rồi. rõ ràng cứ dăm bữa nửa tháng Dược Phong bổ xung 1 lần là không được. Do đó chỉ có thể dùng chút ít tâm hỏa để duy trì a. Nhưng nó cũng sẽ gây hại 1 chút cho người nắm giữ Vẫn Lạc Tâm viêm. Do đó mới cần hỏi Dược Phong a.

Qua đó cũng thấy được học viện này cũng sẽ không cướp đoạt của học sinh a. Dược Phong cũng thấy khẽ cảm động. Ý nghĩ giúp học viên càng nhiều hơn.

Hắn nói:

- Thế mang cái bình chứa ra đây.

Nghe thế các vị trưởng lão mừng ra mặt vội cử người đi lấy 1 cái bình đưa đến trước mặt Dược Phong nói:

- Đây là tụ hỏa bình. Ngươi chỉ cần trích 1 chút tâm hỏa cho vào đây là được rồi. Dược Phong mỉm cười cầm lấy cái bình rồi quay đi. Các trưởng lão lo lắng nhìn theo.

Chốc lát, Dược Phong quay lại. - Nếu ngươii

Dược Phong vung tay, Tụ hỏa bình hiện ra trong tay, hướng về phía Tô Thiên cười thần bí nói:

-Đại trưởng lão, nhìn xem đây là vật gì? -Hả, như thế nào? Ngươi đem tâm viêm đặt ở trong đó sao? Thấy vậy, Tô Thiên cười cười, thuận tay tiếp nhận Tụ hỏa bình, ánh mắt liếc nhìn, lát sau cảm thấy tâm hỏa trong cơ thể đột nhiên bay lên, trong nháy mắt liền biến sắc, bằng vào thực lực của hắn hôm nay, tâm viêm bình thường sao có thể gây ra cảm giác cho hắn được?

-Này… đây là… Khuôn mặt cứng ngắc, kéo dài một lát, sau đó dường như nhớ ra cái gì đó, trong nháy mắt Tô Thiên trở nên khiếp sợ, có chút khó tin ngơ ngác nhìn Dược Phong, một lúc lâu sau mới chau mày, trầm giọng nói:

-Ngươi đem Vẫn Lạc Tâm Viêm bỏ vào trong đó sao? Nghe vậy, Dược Phong khẽ gật đầu, cười nói:

-Quả thật là Vẫn Lạc Tâm Viêm. -Ngươi… Ai, tiểu tử này sao lại làm như vậy? Ta đã nói qua, Vẫn Lạc Tâm Viêm không ở nội viện, có thể giảm bớt một chút phiền toái, ngươi hiện giờ đã thu phục được rồi, lại đem trả lại, đối với thương thế của ngươi rất có hại a! Nói không chừng sau này, ngươi sẽ dừng lại ở cấp bậc này, ngươi sao phải làm thế chứ? Tô Thiên cắn chặt răng, thống hận nói.

Nhìn thấy bộ dáng này của Tô Thiên Đại trưởng lão, Dược Phong sửng sốt, chợt giật mình hoàn hồn, nguyên lai hắn cho rằng mình đưa Vẫn Lạc Tâm Viêm ra khỏi cơ thể a, lập tức bật cười, trong lòng cũng là có chút ấm áp.

-Đại trưởng lão nghĩ lầm rồi, đây đúng là Vẫn Lạc Tâm Viêm, nhưng lại không phải như trước đây, nói cách khác uy năng sẽ yếu kém hơn chút đỉnh. Dược Phong lắc lắc đầu cười nói.

-Không phải là Vẫn Lạc Tâm Viêm trước đây? Nghe được lời này của Dược Phong, Tô Thiên ngẩn người một lúc sau mới hơi phục hồi lại tinh thần. Vẫn Lạc Tâm Viêm trong Tụ hỏa bình này tựa hồ có chút quá yếu, còn xa mới đáng sợ như trước kia a.

Hai tay cầm lấy Tụ hỏa bình, Tô Thiên trầm mặc một phút đồng hồ, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, trong mắt đột nhiên hiện lên một chút mừng rỡ khó có thể che dấu, kinh hỷ không hiểu nói:

-Theo ý ngươi, ngược lại tìm được một phần Vẫn Lạc Tâm Viêm khác? Dược Phong mỉm cười gật đầu nói:

-Phần Vẫn Lạc Tâm Viêm này cũng là trong thế giới nham thạch nóng chảy kia tìm được, chẳng qua hiện nay vẫn còn là ấu sinh kỳ, nhưng chỉ cần Nội Viện có thể tụ tập các trưởng lão có Hỏa thuộc tính công pháp liên tục không ngừng vì nó quán chú Đấu Khí, vì nó cung cấp tâm hỏa, như trước có thể làm cho Luyện khí tháp tiếp tục hoán tác dụng. Thậm chí ngày sau, sau một thời gian dài, đóa Vẫn Lạc Tâm Viêm này cũng có thể lần nữa tiến hóa ra linh trí của mình. Trải qua sự đào tạo của Nội Viện, khẳng định nó sẽ không đối với Nội Viện có sự bài xích, vì vậy Luyện khí tháp có thể vĩnh viễn mở ra rồi. Nghe được lời nói nhẹ nhàng của Dược Phong, Tô Thiên Đại trưởng lão trên mặt ý nghĩ vui mừng cũng càng ngày càng nhiều. Hiển nhiên, có thể tiếp tục làm cho Luyện khí tháp kích hoạt, hắn cũng cực kỳ hưng phấn.

-Thật sự là không nghĩ tới a! Trong thế giới nham thạch nóng chảy này, cư nhiên còn có một phần Vẫn Lạc Tâm Viêm khác. Năm đó, Viện trưởng đại nhân cũng không từng phát hiện a. Tô Thiên đầu tiên là sợ hãi than, sau đó đối với Tụ hỏa bình trong tay tựa như đang cầm bảo vật, nở nụ cười với Dược Phong, nói:

-Vất vả cho ngươi rồi. Tiểu tử kia, ngươi lấy đi một cái Dị hỏa thành thục khó thuần phục, nhưng lại trả cho Nội Viện một cái Dị Hỏa ấu sinh thể, từ về sau ngươi cũng không cần cảm thấy áy náy trong lòng nữa. Mọi truyện có thể nói đã được hoàn mĩ giải quyết

Bạn đang đọc Thần Bám của Đỗ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.