Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm Xúc Của Mọi Người, Liệu Ta Có Thể Nắm Giữ?

2206 chữ

Một ngày mới lại đến từ trên cao cùng muôn vàn tia nắng rọi xuống trấn Dương Hú. Cỏ cây hoa lá khẽ rung rinh tiếp thêm sức sống cho cuộc sống đơn sơ của những hộ gia đình sống tại nơi đây. Làn gió không vấn vương bên nhành hoa quá lâu, nó đi tiếp xuyên qua từng ngõ nhỏ, mang theo hương vị đặc trưng của cả một vùng đất, và cả âm thanh. Tiếng à ơi thơ mộng từ miệng mấy cô thôn nữ xinh xinh cho đến tiếng reo hò khỏe khoắn của dân làng trai tráng đều có cơ hội hòa mình vào trên đầu ngọn gió. Tiếng cười vang kích động trong nhà lão thị trưởng cũng không hề ngoại lệ.

“Thật cảm ơn thần y, cảm ơn ngươi rất nhiều.” Ông lão tóc ngả màu bạc trắng nói với một cậu nhóc khoảng chừng 10 tuổi đứng gần đó. Giọng ông run run mang mấy phần tâm tình rung động, ánh mắt xoay tròn bất cứ lúc nào đều trực rơi lệ.

Ông ta là thị trưởng của trấn Dương Hú, tên là Bạch Đàn. Trước mắt ông lúc này là một “đại phu” nhỏ tuổi ngồi trên cái ghế đôn bên cạnh chiếc giường gỗ, bốn bên treo rèm lụa. Người nằm trên giường chính là con trai út của lão, Bạch Hiên, năm nay 30 tuổi.

Căn phòng ba người đang ở rộng như khá giản dị cho người ta một cảm giác thoải mái, thư giãn, khá hợp với phong cách kiến trúc của trấn. Dù sao Dương Hú cũng không phải một nơi giàu có gì, lại không trực thuộc bất cứ thành thị nào. Cho nên nhà thị trưởng giàu có nhất trấn thì cũng chỉ đơn sơ như thế.

Đáp lại sự kích động mãnh liệt của lão Bạch Đàn, cậu nhóc nở một nụ cười hiền hậu.

“Cứu sống Bạch Hiên thiếu gia cũng là điều ta muốn.”

“Sáng Thế à, trấn Dương Hú có ngươi quả là phúc lớn. Gia đình ta cũng đã chịu ơn ngươi nhiều lần, thật không biết lấy gì ra để báo đáp nữa!” Bạch Hiên lão chân thành nói.

“Haha. Báo với đáp cái gì chứ, thế này đi, ngài giúp ta nhờ người mua thêm sách quý trên Khải thành giống như những lần trước, vậy đã là tốt lắm rồi.” Sáng Thế gãi đầu. Qua loa nói.

“Đứa bé này! Ngươi còn trẻ người nói dạ lắm. Hài… Ngươi không hiểu đâu. Cái ơn ấy mà, nó nặng lắm! Không phải vài thứ đồ đắt tiền là có thể trao đổi được. Những lần trước ta có thể qua loa, đầu tiên là vì biết ngươi thích đọc sách, thứ hai là vì ngươi còn quá nhỏ, ta không thể làm gì tốt hơn. Ngươi sống với chúng ta từ bé, ta coi cậu như người thân, mà, trong trấn có ai không coi cậu như người thân?...” Ông lão nhắm mắt lại.

“Bạch Đàn thị trưởng…” Sáng Thế để ý trên khuôn mặt của lão xuất hiện một vài nét phiền muộn.

Chẳng phải ta vừa cứu Bạch Hiên thiếu gia sao? Thị trưởng cư nhiên buồn? Ta không hiểu.

“Ngươi có muốn trở thành thứ gì đó kì diệu hơn không?” Bạch Đàn lão mở mắt ra. Thần thái ông bỗng trở nên nghiêm nghị lạ thường.

“Không. Ta chỉ muốn nhìn hết những điều kì diệu trên thế gian này, ta không muốn trở thành chúng.” Sáng Thế theo bản năng nói. Cậu không biết Bạch Đàn lão đang nói về điều gì, cũng không biết chính mình vừa nói gì, cậu chỉ cảm thấy… những điều mình vừa nói ra chứa đựng cảm xúc từ tận trái tim mình.

“Không. ngươi phải trở thành một điều kì diệu, à… ngươi vốn đã là một điều kì diệu rồi! Ta nhìn thấy điều đó ở ngươi, luôn luôn là như vậy, Sáng Thế à!! Con người ta ở bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu đều có một khả năng, đó là sáng tạo ra những thứ người khác không nghĩ đến, người khác không thể chạm đến, một thứ thuộc về chính bản thân mình…” Bạch Đàn lão chợt không kìm được cảm xúc, nói.

“Ta tuy chỉ là một lão già làm chức thị trưởng tại một thị trấn nho nhỏ, nhưng ta cũng là người dõi theo ngươi nhiều nhất trong mấy năm nay. Ta thấy được sức sáng tạo vô hạn bên trong thân xác bé nhỏ này, bên trong sạp thuốc nho nhỏ mà kì vĩ của ngươi…”

“…Ngạn thú tự băng bó vết thương mô gân thịt gần xương ở cánh bằng thứ cỏ xanh tím hai màu, chỉ chốc lát có thể tiếp tục bay được. Nhưng con người không thể áp dụng cách đó để băng bó chân tay của mình. Sáng Thế, lần ấy ngươi dành nửa tháng quan sát cử động bay của loài Ngạn, vẽ ra sơ đồ kết cấu cánh của Ngạn. Ngươi đã viết ra hơn 200 điểm khác biệt lớn bé giữa cánh ngạn và chi người, tất cả đều nằm trong cuốn sổ tay mà ngươi đang cất trong người, đừng tưởng ta không biết. Cuối cùng ngươi đưa ra hai kết luận rằng chính kích thước chi người và đường vận chuyển dược lực bị nghẽn đã khiến con người không thể áp dụng bài thuốc tự nhiên này...”

“…Sáng Thế, ngươi có biết khi cậu tuyên bố cách sử dụng cỏ hai màu kết hợp huyết diệp tăng nhanh tốc độ vận chuyển máu, khi băng bó thì phải luôn giữ chi bị thương hướng lên cao bằng dải băng buộc với nóc nhà, có bao nhiêu người trong mấy thành thị gần đây đã thoát khỏi nguy cơ tàn phế không?Khi ấy ngươi mới bao nhiêu tuổi? Hiện giờ ngươi mới bao nhiêu tuổi?...”

“Lão à, ta…”

“…Cậu nhìn xem, mấy cái bánh xe đạp này. Mỗi tháng chỉ cần 300 trai tráng ra sức luân phiên nhau đạp ba canh giờ là chúng ta sẽ có đủ nước sạch dùng cho cả tháng. Còn không phải là nhờ hệ thống bơm nước bằng bàn đạp - ống dẫn có mái che gia tốc sức nước theo đường zic zắc xoắn ốc theo chiều xoay của ngươi sao? Mỗi bàn đạp đều dùng để điều khiển một chốt xoay, lưu lượng nước giữa hai chốt xoay chênh lệch khi hai chốt cùng chiều vào lực nén cực mạnh khi hai chốt ngược chiều. Phần ống có lắp thêm hộp đựng dược liệu đặc biệt, có công dụng đuổi thú hoang bằng mùi hương, phần dược liệu rơi xuống khi ống bơm rung lắc cũng có tác dụng làm sạch nước, mỗi tháng thay dược liệu một lần. Ngươi đã cho chúng ta công thức chế tạo dược liệu. Ngươi thông minh mà, hãy nghi đi, nếu không có ngươi thì mấy trăm năm, hay nghìn năm, hay vạn năm nữa chúng ta sẽ chế tạo ra được một thứ tuyệt với đến thế?...”

“…Sáng Thế, hãy nhìn vào sự thật, đừng chối bỏ nó. Ngươi là thiên tài, một thiên tài thực sự, theo bất cứ góc độ nào. Trong mắt ta thì dù là đại nhân cấp 99 linh lực một triệu cũng chẳng là cái thá gì so với ngươi đâu!”

Bạch Đàn thị trưởng ngồi vẫn ngồi trên chiếc ghế đôn, chỉ là lúc này hơi thở của lão phập phùng, tràn ngập sự kích động. Ánh mắt như lóe sáng khi nhìn vào Sáng Thế. Còn một nguyên nhân khác khiến cho lão nói ra những lời này, đó là vì sự đáng tôn trọng tỏa ra từ trên người cậu nhóc 10 tuổi. Ông không mong cậu hiểu hết lời ông nói, chỉ mong cậu cảm nhận được một phần sự nghiêm túc mà mình muốn truyền đạt tới cậu.

“Bạch Đàn lão, ngài bĩnh tĩnh đi. Mấy thứ ta làm chẳng qua là làm chơi ăn thật, chẳng qua là áp dụng mấy thứ ta đã đọc trong sách vào thực tế thôi…” Sáng Thế chẳng biết nói gì khác. Cậu nhận ra được sự không bình thường trong ánh mặt người đứng đầu thị trấn Dương Hú.

“Người nào không biết chứ ta thì khác. Sáng Thế cậu biết không? Sáng hôm nay khi ngươi mới bước chân vào căn phòng này, ta đã không còn lo lắng về tính mạng của Bạch Hiên nữa.Không phải ta không thương con trai của mình, ta rất thương nó, nhưng ta còn tin tưởng ngươi hơn tất cả những kiến thức và lí trí vốn có trong đầu mình. Ngươi cho ta thấy sự chín chắn, dành được từ ta lòng tin và mang đến sự thanh thản cho chính ta. Sáng hôm nay, ngươi cứu được không chỉ một, mà đến hai người.”

“…”

“Ta quý trọng tài năng và sự sáng tạo của ngươi, nhưng ta còn có một loại cảm xúc khác, đó là kính trọng. Lão gia lại đi kính trọng một đứa nhóc, nghe buồn cười nhỉ! Ta kính trọng ngươi vì cái cảm giác đáng tin cậy mà ngươi mang đến cho tất cả mọi người. Sáng tạo là điều tốt, là điều nên làm, nhưng nó luôn tràn ngập tính bất định và rủi ro. Bản thân một người lúc nào cũng sáng tạo, ham học và muốn tìm hiểu những thứ mới lại đem đến cho người ta cảm giác đáng tin cậy… Ta chỉ muốn nói, con đường này, rất hợp với ngươi đó. À, con đường do ngươi tự tay mở ra mà, sao lại không hợp được chứ... Ta ngốc thật.. Haha…”

Sáng Thế nghe xong lời Bạch Đàn lão nói thì giật mình, một cỗ cảm xúc chạy dọc qua sống lưng cậu như điện giật. Hầu hết những thứ thị trưởng nói từ nãy đến giờ, cậu nghe đều hiểu, nhưng cảm xúc của ông thì vẫn khó hiểu như thế. Cảm xúc của con người luôn là thứ cậu muốn tìm hiểu, làm chủ… và thậm chí là sáng tạo. Cậu lớn lên trong sự yêu thương của dân làng, mọi người đều hết lòng quan tâm giúp đỡ cậu. Sáng Thế có thể cảm nhận một cách cực kì rõ ràng cảm xúc của mọi người đối với mình: hiền hòa và trìu mến.

Nhưng cậu vẫn luôn tò mò: tại sao chỉ có mình là được đối xử như vậy? Thỉnh thoảng trong trấn cũng có xích mích giữa mọi người, nhưng chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra với mình.

Cuối cùng khi lên 8 tuổi cậu cũng hiểu, hành động, cử chỉ, mọi thứ nhỏ nhặt mà mình không để ý lại vô tình tạo nên những cảm xúc của người khác về mình. Nhưng cho đến hiện tại, cậu vẫn chưa thể làm chủ được điều đó. Nếu như cậu có thể tạo ra những hành động, thần thái khiến cho người khác cảm thấy tích cực về bản thân mình, thì biết đâu những người như tên lâm tặc hôm trước có thể bị cậu cảm hóa.

Ngay bây giờ đây, không hiểu cảm xúc của thị trưởng. Ông ấy… có một chút buồn bã, một chút tiếc nuối, một sự rung động đến từ sâu trong khóe mắt. Đó là tất cả những gì mà Sáng Thế nhìn ra được, với toàn bộ khả năng mà một đứa trẻ 10 tuổi có thể phát huy ra.

Cậu tin là mình phải nói gì đó.

“Thị trưởng, ngài muốn đuổi ta đi sao?” Sáng Thế ngập ngừng.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy. Trực giác?

Kết quả sau đó lại khiến cậu bất ngờ.

“Ừ…” Lão Bạch Đàn rên nhẹ một tiếng.

“Tại sao?”

“Ngươi quá đặc biệt. Chỗ này đã không còn thích hợp với ngươi nữa rồi, Sáng Thế của ta. Chỉ là ân tình của ngươi với mọi người ở đây càng ngày càng lớn. Chúng ta sợ sẽ không bao giờ báo đáp được cho ngươi mất.”

Nói rồi ông lão đưa cho Sáng Thế một cái phong bao nhỏ. Bên trong là một tờ giấy.

Sáng Thế không thèm để ý tới cái phong bao nhỏ, hai mắt rưng rưng mọng nước nhìn về phía ông lão Bạch Đàn.

“Sau khi bàn bạc, người dân trong trấn và ta đã đi đến một quyết định. Chúng ta muốn tặng ngươi một món quà. Món quà ấy chỉ là một câu nói thôi, ngươi có muốn nhận không?”

“Có.” Sáng Thế cứng rắn nói, mặc cho đôi môi vẫn còn đang run rẩy.

Bạch Đàn lão đưa ngón tay cái gạt đi giọt nước mắt của cậu, như thể không hề ý thức được nước mắt của chính mình cũng đang rơi. Giọng ông bắt đầu trở nên ấm áp lạ kì:

“Mang theo cảm xúc của chúng ta, đi, con trai, khám phá thế giới này, làm mới thế giới này, sáng tạo thế giới này.”

Bạn đang đọc Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.