Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 23

Phiên bản Dịch · 928 chữ

Thang lầu, băng qua khoảng hành lang vắng... Sau cánh cửa gỗ lạnh ngắt đóng chặt là bãi chiến trường tan hoang chìm trong bóng tối mờ ảo, nỗi phẫn hận, căm giận, yêu thương mãnh liệt giằng xé thể xác, tâm hồn Junhuyng. Hắn như con thú dữ cô độc cuồng ngạo muốn phá huỷ thế giới đầy dối trá tan thương đang bao vây mình.

Vung tay hươ đổ mọi thứ trong tầm mắt, một cái đạp mạnh, chiếc bàn kính lật nhào ra xa nứt rạn. Đôi đồng tử tối sầm co lại đau đớn, mắt hắn vằn tia máu đỏ, nắm tay siết chặt nổi cả gân xanh...

"Em yêu Junhuyng"

RẦM!!!

"Em sẽ không buông tay"

RẦM!!!

"Em không hối hận"

XOẢNG!!!

Chiếc ghế gãy nằm chỏng chơ trên sàn, tấm gương vỡ tan sau cú quật mạnh thẳng vào. Junhuyng nhìn bóng mình qua tấm gương không lành lặn. Rũ rượi, hình ảnh bị cắt thành muôn vàn mảnh nhỏ, tan nát như trái tim hắn lúc này. Nhếch môi cười chua chát bản thân ngu ngốc, hắn lẩm nhẩm

"Một trăm triệu, thì ra tình yêu của tôi chỉ đáng một trăm triệu với cậu... Ha... Ha ha..."

"Êm ấm với tiền của cậu, quẳng ông ấy lại và bỏ trốn! Ha ha..."

RẦM!!! ROÀNG!!! XOẢNG!!! Hắn nghiến răng kiềm nỗi xúc động muốn giết người, giá mà cậu đang đứng trước mặt, hắn sẽ không do dự giết chết cậu!

Tình yêu khó khăn lắm mới tìm thấy, hạnh phúc trước mắt cứ ngỡ nắm trọn trong tầm tay sao giờ tiêu tan như bọt biển. Đôi tay còn vương hơi ấm được ôm em sớm mai se lạnh, hương bạc hà còn thoang thoảng vương nơi mái tóc mềm, đôi môi còn ngọt vị đê mê nụ hôn cuối em trao, sao phút chốc tất cả thành hư ảo cay đắng bởi dối gạt, lòng tham...

Khe ánh sáng hắt ra từ phòng tắm, vòi sen phun nước xối xả, nam nhân ướt sũng ngồi trượt bên tường gục đầu câm lặng...

"Yoseob... Trở về và giải thích, chỉ cần em nói không phải... Tôi nhất định sẽ tin..." hắn yêu cậu đến mụ mị rồi, căm giận cũng không dằn được nỗi lo lắng, tình yêu điên cuồng đối với cậu. Sâu trong tiềm thức vẫn không ngừng vọng lại tiếng gào thét Seobie... Seobie... Seobie...

Dưới lầu tình hình giữa Doojoon và Gina cũng càng ngày càng căng thẳng.

"Em đã bảo thằng bé không phải người như thế, nó không ổn rồi hu...hu..."

"Thư kí đã nói rõ ràng Yoseob nhận tiền, và sao em ấy phải giấu Junhuyng. Ở trên kia, người đang đau đớn trên đó là bạn thân anh, em nghĩ anh phải tin ai, Ginie?" Doojoon chỉ về phía lầu, bóp trán bất lực. Lớn lên bên nhau từ nhỏ, lo lắng cho nhau, vui buồn cùng nhau rồi giờ tên bạn thân nhất đau đớn vì mất cha, vì người yêu phản bội, lòng anh cũng như bị xát muối vào lòng. Sự thật quá rõ ràng trước mắt, muộn đến vậy rồi, gần11giờ đêm Yoseob vẫn không về, chẳng phải rõ rồi sao?

"2 người bình tĩnh đi, em thấy vết máu. Dường như Yoseob bị thương, chúng ta không thể vội kết luận."

"Em ấy có thể đi khỏi đó, sao không thể về nhà?" Doojoon quá thân với Junhuyng để đi đến kết luận nghiêng về bạn mình

"Cái này...em cũng không..."

"ĐỦ RỒI! CÁC NGƯỜI...HU HU..." Gina gào lên, nước mắt nhạt nhoà, cô lo cho em mình đến phát điên. Không ai tin cô, không ai tin Yoseob...

"Noona, mọi người nhất thời bối rối thôi..."

Gina lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Doojoon. Tim thít chặt, tình yêu này, cô không thể có. Quay ngoắt người vùng chạy ra ngoài trong đêm tối, cô phải tìm em mình, trực giác cho cô biết Yoseob đang gặp nguy hiểm.

"Ginie, em định đi đâu?" Doojoon vội đuổi theo kéo người yêu lại nhưng cô vùng thoát rồi mất hút trong bóng đêm. Anh sững người đứng nhìn, câu nói cuối cùng cô để lại như cú giáng mạnh

"Tôi và Seobie, chính cùng một loại người. Đừng giữ tôi nếu anh không muốn..."

Bóng dáng nhỏ bé chạy trên con đường vắng, cơn gió đêm thốc vào mặt, sượt qua da thịt tái tê vì lạnh, trái tim cũng tan nát. Gina cắn môi, anh không đuổi theo, hết rồi...


Yoseob khó khăn tỉnh lại trong đau đớn, cậu đang ở đâu? Cơ thể như bị xé ra hàng trăm mảnh, cả đầu ngón tay cũng không cử động được... Có giọng nữ mềm nhẹ vang lên

"Oppa? Không sao chứ, oppa?"

---FLASH BACK---

Yoseob ngất xỉu ngay lúc xe chở Boyoung chạy ngang dừng lại vì vụ tai nạn. Cô suýt ngất khi thấy có người bê bết máu xỉu ngay lùm cỏ bên vệ đường. Chính cô đã kêu tài xế gọi cảnh sát và vội mang cậu vào bệnh viện. Bác sĩ bảo phải phẫu thuật gấp nhưng cô không phải người thân cũng không biết cậu, sao dám kí giấy chịu trách nhiệm...

---END FLASH BACK---

"Oppa, anh tỉnh rồi à? Làm ơn nói em biết số điện thoại người thân của anh! Oppa! Oppa!"

"..." tiếng gọi nhỏ dần rồi tắt hẳn bên tai Yoseob

"Chúa ơi anh ấy lại ngất rồi!"

Làm sao đây? Phải quyết định đi Boyoung...

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.