Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường sinh có khó? Thử lòng!

Tiểu thuyết gốc · 834 chữ

chương 22

Chờ tản triều, Quang Trung dẫn Phạm Thiên Chính đi tới hậu hoa viên.

Đình lầu đài các, suối chảy róc rách, bách hoa đua nở, mặc dù không lớn lắm nhưng cũng vô cùng xa hoa.

Đương nhiên, hai người đến không khỏi gây nên một mảnh bạo động.

Cũng không phải là bởi vì Quang Trung ngự giá mà đến, dù sao Quang Trung mỗi ngày đến đây, đã không hiếm lạ.

Biểu hiện như thế, chỉ là bởi vì cái kia Tiểu Lân một tấc cũng không rời Phạm Thiên Chính bên thân, một Thần thú bỗng nhiên xuất hiện, tất nhiên là dọa đến những thứ này phàm phu tục tử run lẩy bẩy!

Bên trong hậu cung thái giám với cung nữ, chỉ sợ tránh không kịp, đều sợ hãi!

Có thể là trong khoảng thời gian này, được nhìn thấy Phạm Thiên Chính thông thiên chi năng, bởi vậy có Phạm Thiên Chính tại bên cạnh Quang Trung hết sức yên tâm, muốn so với mấy trăm thái giám thị vệ đi theo càng thêm yên tâm!

Trong ngự hoa viên có một lương đình, chính là lúc trước Quang Trung cùng Nguyễn Thiếp chỗ đánh cờ.

Chỉ là, bàn cờ lúc trước đã cất đi, trên bàn lại nhiều lên vài đĩa thịt rượu!

Hai người vào chỗ.

Quang Trung bưng lên một ly, “Quốc sư đúng là bất thế cao nhân, thật sự là mang cho trẫm quá nhiều kinh ngạc, cũng có quá nhiều kinh hỉ, càng giúp Trẫm giải thiên đại sầu, hôm nay nhất định không say không về!”

Hai người nhau rót.

Rượu vào miệng, Phạm Thiên Chính nhưng cũng không có cảm thấy khó chịu.

Lúc này, hắn đã trải qua hai lần gen cải tạo, thể chất đã sớm viễn siêu thường nhân, chỉ là rượu thường, làm sao có thể ảnh hưởng tới hắn? Chỉ là vừa mới vào trong miệng, đã sớm bị tiêu hóa không còn một mảnh!

Qua ba chénn rượu, Phạm Thiên Chính đã thanh tỉnh, nhưng Nam Vương cũng đã nửa tỉnh nửa say.

Hắn mượn rượu tỏ tình, à nhầm, mượn men đang cao, chếnh choáng, mắt nhìn tứ phương phút chốc, thấp giọng nói: “Nghe nói quốc sư tu hành có mấy trăm năm ?”

“ta cũng không biết chính mình tu hành bao nhiêu Xuân Thu, tu hành không nhớ thời đại, cũng không biết chính mình đến tột cùng bao nhiêu năm tuổi.”

Phạm Thiên Chính trong lòng hơi động, hắn có thể cảm thấy Quang Trung lời nói bên trong có ý khác, trong lòng lập tức có suy nghĩ.

Thời cổ Đế Vương vì giang sơn phấn đấu một đời, đợi đến đăng cơ hoàng vị, lúc này mới phát hiện, chính mình đã già rồi, tất nhiên cực kỳ không cam lòng!

Bởi vậy, Đế Vương muốn trường sinh cũng có không ít.

.

Phần lớn hy vọng, có thể nhìn giang sơn của chính mình, lưu mãi hậu thế, ngàn năm bất hủ, vạn năm không đổ!

Chắc hẳn, Đường Vương cũng là như thế.

Cái này Đại Đường giang sơn không biết để cho hắn trả giá bao nhiêu tâm huyết, trên tay dính bao nhiêu mạng người, tất nhiên là muốn xem nó đời đời bất hủ!

Đường Vương gật đầu do dự, “Như thế, quốc sư e rằng đã được trường sinh, vĩnh trú thanh xuân a!”

Phạm Thiên Chính chỉ chỉ thiên, một mặt sâu xa khó hiểu.

“Người tu hành, tu hành Thiên Đạo, một buổi sáng ngộ đạo, có thể tự ích thọ duyên niên, thậm chí cùng trời đồng thọ!"

Hắn bình thản nói: “Bệ hạ, con đường tu hành hung hiểm, sai một bước, tất có lôi kiếp tới, nghiền xương thành tro, vĩnh viễn rơi Cửu U, đến lúc đó vĩnh thế không siêu sinh.”

“Tu đạo còn có thể đưa tới Thiên Lôi?” Quang Trung có chút mộng: “Chẳng lẽ là cái này thượng thiên ngăn cản?”

“Ừng ực!”

"haha, thôi không sao, ta thật đúng là tham lam, việc nước còn chưa lo xong, dân chúng còn lầm than, đất nước chưa thống nhất, thù trong giặc ngoài, sao ta dám như vậy!?" - Quang Trung cảm khái nói.

Nghe Phạm Thiên Chính nói hung hiểm, Nam Vương đã bị sợ choáng váng, vốn Phạm Thiên Chính định thử lòng hắn, nhưng đúng không làm cho hắn thất vọng, Quang TRung đúng là một hiền quân.

"Nhưng ngài yên tâm, việc gì cũng không thể vội, ta nghe nói Lê Chiêu Thống sang cầu viện nhà Thanh đánh ngược nước chúng ta, nên nếu ngươi muốn trường sinh, việc tất yếu trước mắt là đánh đuổi giặc Thanh"

Quang Trung đôi mắt lóe sáng, cất cao giọng:" haha, tất nhiên quốc sư đã muốn thử ta, vậy ta sẽ đánh đuổi giặc Thanh, lấy lại mảnh giang sơn của Đại Việt ta"

"uống , uống!"

Bạn đang đọc Tây Sơn Tiên Thần Thời Đại sáng tác bởi ThiênChínhLãoMa

Truyện Tây Sơn Tiên Thần Thời Đại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênChínhLãoMa
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.