Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1869 chữ

Trần Đường Đường một mặt “hoàn toàn không thể hiểu ngươi nói cái gì”.

Trịnh Ngọc Lang nhìn chằm chằm nàng, nhếch lên khóe môi, quạt xoay một vòng ở đầu ngón tay rồi thu lại.

Trần Đường Đường:

- Có thể đi được chưa?

Dứt lời, nàng xách theo bao lớn bao nhỏ đi luôn.

Trịnh Ngọc Lang ánh mắt lấp lóe, đi tới bên người nàng.

Lúc này chính vào đầu xuân, cỏ cây tươi tốt, chim xuân hót vang.

Hai người trầm mặc đi một đường.

Ánh mắt Trịnh Ngọc Lang thỉnh thoảng liếc nhìn nàng.

Nàng không thể không hiếu kỳ, nhất định sẽ mở miệng hỏi hắn.

- Được rồi, bần tăng có một vấn đề không biết nên hỏi hay không?

Trịnh Ngọc Lang nụ cười càng lớn, hắn nắm quạt nhẹ đỡ thái dương mình, ôn nhu nói:

- Ngươi hỏi.

Trần Đường Đường dừng một chút, nhìn như có chút khó khăn.

Trịnh Ngọc Lang nhẹ giọng dụ dỗ:

- Ngươi hỏi cái gì ta đều sẽ nói cho ngươi biết.

Trần Đường Đường chắp tay trước ngực, một mặt chính trực nói:

- A di đà phật, kỳ thật bần tăng muốn hỏi... bần tăng hóa duyên, thì thí chủ ngươi làm gì bây giờ?

Nụ cười Trịnh Ngọc Lang cứng đờ:

- Cái gì?

Trần Đường Đường ngẩng đầu lên, con ngươi sáng sủa như suối nước ngày hè trong và gợn sóng phản chiếu cái bóng của Trịnh Ngọc Lang.

Dù là Trịnh Ngọc Lang gặp qua vô số mỹ cảnh của tam giới, lúc này cũng không miễn sửng sốt một chút.

Trần Đường Đường thật lâu không có nhận được trả lời của hắn, không khỏi nghĩ: Người này lẽ nào một hai nhất định phải ăn đồ ăn nàng được từ hóa duyên?

Hóa duyên vốn được ít cơm nước, nếu phải chia cho hắn thì càng ít, chẳng lẽ nàng từ Giang Châu đến Trường Giang vẫn luôn đói bụng sao?

Trần Đường Đường nắm phật châu, không miễn có vài phần oan ức.

Trịnh Ngọc Lang chỉ thấy nàng dùng con mắt ướt nhẹp nhìn mình, cặp mắt kia tinh khiết như nai con mới ra đời không rành thế sự, không khỏi mềm lòng.

Hắn dùng quạt sượt mũi mình.

Hắn vốn nghĩ chỉ cần dẫn Kim Thiền tới Trường An là tốt rồi, cũng không muốn tiết lộ cho nàng càng nhiều huyền cơ, thật là, vừa bị nàng liếc mắt nhìn như vậy, hắn liền nhịn không được lo lắng nàng.

Kim Thiền của hắn hồ đồ vô tri như vậy, nếu trên đường bị kẻ ác không có mắt làm hại thì làm sao?

Trịnh Ngọc Lang phẩy quạt, ôn giọng nói:

- Nhân gian không sánh được với thiên giới, Trường An nơi đó tự nhiên sẽ có một trận tạo hóa lớn đang chờ ngươi...

Hắn liên miên cằn nhằn nói thật nhiều, không cẩn thận suýt chút nữa bại lộ thân phận của mình, cũng may hắn mau tỉnh ngộ lại, dừng lời nói.

Kim Thiền không hổ là đệ tử gần Phật tổ nhất, hưởng nhiều Phật khí, trên người nàng có một loại sức mạnh đặc thù, dù là người tốt hay kẻ xấu đều nhịn không được mà sinh ra yêu thích trong lòng.

Nếu là gặp được người tốt thì thôi, nhưng là người xấu thì làm sao?

Trịnh Ngọc Lang nhíu mày, tay dò vào trong tay áo sờ Phật tổ ban xuống cho ba người kia.

Ba cái đệ tử kia hẳn là có thể bảo vệ tốt Kim Thiền? Càng khỏi nói còn có một cái thần thông quản đại, 500 năm trước từng đại nháo thiên cung...

Trịnh Ngọc Lang phục hồi tinh thân lại, lại phát hiện Trần Đường Đường quay đầu nhìn về phía cánh rừng cách đây không xa, hắn vừa mới nói một câu nàng tựa hồ đều không nghe lọt.

- Kim Thiền ngươi...

Trần Đường Đường quay đầu lại, ngón tay trỏ dựng thẳng lên dừng trên môi màu hoa sen, nàng hướng hắn nháy mắt một cái, ngón tay xát qua bờ môi chỉ về phía xa xa.

Trịnh Ngọc Lang chỉ là hiện thân của hắn, thần thông của hắn đều vẫn còn, mặc dù bị cây rừng dầy đặc cách trở, hắn nháy mắt đã nhìn rõ bên trong xảy ra cái gì.

Một thanh y thiếu nữ đang bị hai người đàn ông cường tráng bao vậy, hai người đàn ông kia còn đối nàng ấy táy máy tay chân.

- Không, không được. - Thiếu nữ yểu điệu hô, mềm yếu vô lực chống cự người đàn ông.

Một người đàn ông ôm lấy thân hình như rắn nước của nàng, nói:

- Mông của ngươi vặn vẹo đến như vậy, chẳng phải là muốn cho đại gia ta yêu thương ngươi sao?

Một người đàn ông khác đứng sau lưng thiếu nữ, thò hai tay từ dưới nách thò, muốn đánh úp về ngực nàng.

- Cố gắng hài lòng các đại gia, các đại gia tất nhiên sẽ làm ngươi thoải mái.

Ô ngôn uế ngữ!

Trịnh Ngọc Lang phất tay áo, lại phát hiện Trần Đường Đường đã chạy chậm đến hướng đó.

Tâm Trịnh Ngọc Lang không khỏi chìm xuống.

Kim Thiền gầy yếu ngây thơ như vậy, sao có thể là đối thủ của hai người đàn ông cường tráng này, nàng tùy tiện xông lên, quả thật chính là đưa đồ ăn đến bên miệng, bọn họ có thể ăn luôn nàng.

Trịnh Ngọc Lang như là cái mẹ già bận tâm đuổi theo sau Trần Đường Đường, dưới tình thế cấp bách, dĩ nhiên quên chính mình cũng không phải là phàm nhân, không dùng tới thần thông.

Kim Thiền này một bộ trách trời thương dân từ bi trời sinh, đường về phía Tây nhấp nhô như vậy, hắn hẳn là cho nàng một chút đồ hộ thân mới phải.

Trịnh Ngọc Lang quên hắn không phải người phàm, cho nên mới thấy cảnh này xuyên qua cây cối, thế nhưng, Trần Đường Đường chỉ là một hòa thượng phổ thông, làm sao có thể nhìn thấu?

Trần Đường Đường xác thật không nhìn thấy những cảnh tượng đó.

Nàng lúc đó nhìn về trong rừng, là bởi vì ngửi thấy một luồng mùi thơm đồ ăn, vì vậy, nàng liền chạy tới hóa duyên.

Trần Đường Đường xuyên qua cỏ, xuyên qua rừng cây, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người đàn ông như là đĩa bánh kẹp thịt kẹp lấy một thanh y thiếu nữ.

A?

Hai người đàn ông kia nghe được tiếng động, nhìn về phía nàng.

Trần Đường Đường cảm giác may mắn của mình hôm nay là dùng hết.

- A di đà phật, thiện tai thiện tai. - Nàng sốt sắng đến toàn thân căng thẳng, chỉ có thể khô cứng đọc lên hai câu này.

- Ô! Tiểu hòa thượng này thế mà rất thanh tú. - Một người xoa tay, vẻ mặt thèm nhỏ dãi - Ta còn chưa thử qua mùi vị hòa thượng đây.

Người kia nói xong liền đi về phía Trần Đường Đường, để lộ thiếu nữ sau lưng.

Thanh y thiếu nữ kia mặt mày thanh lệ, đuôi mắt dương lên, vóc người cao gầy, dáng vẻ yếu đuối mong manh hầu như không đứng thẳng được.

Nhưng mà, khi nàng nhìn về Trần Đường Đường, con mắt mỹ lệ lật lên, trong mắt lộ ra không kiên nhẫn cùng khinh thường.

Trần Đường Đường:

- A di đà phật.

Lại gặp một cái quái nhân.

Người đàn ông kia dựa vào càng gần.

Đột nhiên, một cái quạt xòe ra vừa vặn chặn tầm mắt của Trần Đường Đường.

Trần Đường chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, phía trước liền truyền đến “Oành” một tiếng vang lớn.

- Ngươi làm cái gì?

Lại có một người vọt tới, tiếp theo lại “Oành” một tiếng vang lớn.

Trần Đường Đường:

- Trịnh cư sĩ?

Cây quạt tản ra mùi thơm thanh đạm trước mắt dời, Trịnh Ngọc Lang đang mỉm cười nhìn về phía nàng:

- Không sao rồi, ngươi không cần phải sợ.

Trần Đường Đường:

- A di đà phật.

Nàng đã căng thẳng không động đậy được nữa.

Trịnh Ngọc Lang tỉ mỉ quan sát vẻ mặt lạnh nhạt của Trần Đường Đường, chỉ thấy hai mắt nàng trong sạch, môi không điểm mà hồng, lông mày không vẽ mà đen, trên mặt càng là không có một tia kinh hoảng.

Trịnh Ngọc Lang âm thầm gật đầu.

Khá khen cho một cái Kim Thiền không màng hơn thua! Phật tổ quả nhiên chọn người không lầm.

Trần Đường Đường nhìn về phía trước, chỉ thấy nơi xa trên thân cây có khắc hai người.

Vị cư sĩ này thế nào làm được, một đòn liền có thể đem người lún vào trong thân cây?

Quả nhiên việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều.

- A di đà phật. - Trần Đường Đường niệm kinh Phật vì hai người bọn họ siêu độ.

Trịnh Ngọc Lang bất đắc dĩ cười nói:

- Còn chưa có chết đâu.

Thanh y thiếu nữ một tay khoác bên hông, một tay thả lỏng theo thân thể đong đưa, diễm lệ vô cùng đi tới, một đôi mắt vừa to vừa sáng lại dẫn theo mị khí tàn bạo trừng hai người, dùng âm thanh khó phân biệt nam nữ trách mắng:

- Hai người các ngươi thật sự là quản việc không đâu!

Trần Đường Đường không nói gì.

Thiếu nữ chống eo, cả giận nói:

- Này! Đang nói chuyện với ngươi đấy! Không để ý tới người sao?

Trần Đường Đường chớp chớp mắt.

Mặt thiếu nữ lập tức để sát vào, suýt chút nữa va vào mũi nàng, quạt Trịnh Ngọc Lang chốc lát đánh lại.

Thiếu nữ cấp tốc lui về sau, oán giận:

- Ta chỉ nhìn thôi, ngươi sợ cái gì nha.

Trịnh Ngọc Lang tươi cười dịu dàng, thiếu nữ không nhịn được run run một hồi.

Nàng nắm tóc trước ngực, ánh mắt thoáng nhìn trái, thoáng nhìn phải.

Trần Đường Đường chuyên chú nhìn vào rổ trúc nhỏ cách đó không xa, mùi đồ ăn chính là truyền từ nơi đó tới.

Thanh y thiếu nữ chú ý tới tầm mắt của Trần Đường Đường, con mắt đột nhiên sáng ngời.

- Khụ khụ... - Thiếu nữ hắng giọng một cái, thanh âm vừa đáng yêu vừa mềm mại - Đại sư, ta thật sợ hãi.

Nàng cả người loạng choạng mà sắp nhào vào trong lông ngực của Trần Đường Đường.

Trịnh Ngọc Lang mỉm cười nhìn kỹ nàng.

Nàng loạng chòa loạng choạng mà... đứng vững vàng.

- Đa tạ đại sư ân nhân cứu mạng, ta, ta muốn vì đại sư làm một bữa cơm chay để cảm tạ đại sư. - Nàng mí mắt vén lên, ánh mắt nhu mị như sóng xuân từng làn từng làn lãng đãng đánh vào Trần Đường Đường.

- Cơm chay? - Trần Đường Đường thấp giọng lặp lại.

Trịnh Ngọc Lang hơi lay quạt, nheo mắt lại, im lặng nhìn nàng biểu diễn.

Bạn đang đọc [ Tây Du Ký ] Bần Tăng Là Cái Hòa Thượng Giả của Hàn Tuyết Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kothiteodui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.