Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
2828 chữ

- A di đà phật.

Thanh y thiếu nữ liếc nhìn Trịnh Ngọc Lang một chút, đi tới bên cạnh rổ, xách lên. Nàng cố ý kéo vải trắng trên rổ, mùi cơm thơm càng thêm nồng nặc.

- Đại sư... - Âm thanh nàng mềm mại, như là đang làm nũng – Đến nha.

Trần Đường Đường chăm chú nhìn rổ.

Trịnh Ngọc Lang thở dài.

Thanh y thiếu nữ cầm rổ trước ngực, chậm rãi xát mấy lần, con mắt như là mang theo móc nhỏ, mị nhãn ném đi, liền câu về phía nàng.

Ánh mắt Trần Đường Đường di động theo rổ, rơi vào trước ngực nàng.

- A. - Thanh y thiếu nữ gò má ửng đỏ - Đại sư nhìn về phía nào đây?

Trần Đường Đường ngẩng đầu, đối mặt nàng.

Thiếu nữ mặt càng đỏ hơn, gấp gáp quay đầu:

- Đại sư cùng ta đến đây đi, nếu không cả ngày cả đêm ta không cách nào an nghỉ, thì chẳng phải là lỗi của đại sư ngươi?

Trần Đường Đường không từ chối được, chỉ phải theo thiếu nữ đi về nơi sâu cánh rừng.

- Nhà ta ngay tại phía trước, đại sư mau cùng ta đến.

- Thí chủ...

- Đại sư gọi ta Tiểu Thanh là được rồi. - Tiểu Thanh cầm rổ, ánh mắt thẹn thùng quét đi quét lại người nàng, tựa một cái bàn chải nhỏ.

Trịnh Ngọc Lang không nhịn được lắc đầu, nhắc nhở nói:

- Đại sư ngươi phải khắc chế tâm viên ý mã (1) của bản thân.

A? - Trần Đường Đường nhìn về phía hắn, ánh mắt trong suốt, một chút là có thể nhìn tận đáy lòng, nào có ý nghĩ bẩn thỉu gì.

Có ý nghĩ bẩn thỉu thuần túy chỉ có hắn.

Trịnh Ngọc Lang ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói:

- Đại sư có thể tuân theo lời răn của Phật... Rất tốt.

Hắn quay đầu nhìn về tiểu yêu tinh phía trước, lên tiến hỏi:

- Cái nhìn của ngươi về yêu quái như thế nào?

Sống lưng Tiểu Thanh cứng đờ.

Trần Đường Đường:

- Yêu quái với người có gì khác nhau sao?

Trịnh Ngọc Lang kinh ngạc nhìn nàng, ngay cả Tiểu Thanh cũng quay đầu lại.

Trần Đường Đường nhìn rổ của Tiểu Thanh, thấp giọng nói:

- Chỉ cần yêu quái không ăn thịt người, cùng người cũng không có gì khác biệt.

Tiểu Thanh sững sờ, cúi đầu nhìn về rổ của mình, nàng cắn môi, mắng:

- Ngươi thật là một đứa ngốc, yêu quái cùng người sao có thể giống nhau.

Trịnh Ngọc Lang gấp ống tay áo, trên mặt lộ ra mỉm cười từ bi lại bạc bẽo:

- Đúng đấy, yêu quái cùng người sao có thể giống nhau? Yêu quái phần lớn là thú hoang súc sinh thành tinh thành quái, dã tính khó trừ, nếu là cố gắng thuần phục thì mới có thể thành trợ lực; nếu không có ràng buộc, kia ắt trở thành mối họa.

Tiểu Thanh hung tợn trừng Trịnh Ngọc Lang một chút, cầm rổ cũng không quay đầu lại nhìn về phía trước, thậm chí đều đã quên phải dẫn đường.

Ba người đi trong chốc lát, liền nhìn thấy một nhà gỗ nhỏ lẻ loi đứng vững trong rừng, quanh thân nhà gỗ được rào che vây quanh, trên rào tre bám vào những bông hoa dại màu tím, màu trắng.

Tiểu Thanh vọt vào trong sân, quay đầu trách mắng Trịnh Ngọc Lang:

- Chớ vào, chỗ này không hoan nghênh ngươi.

Trịnh Ngọc Lang mỉm cười, Tiểu Thanh như là gặp phải thiên địch, toàn thân không nhịn được run rẩy.

Một tay nàng nắm rào tre, ngón tay bởi vì dùng quá sức mà đầu ngón tay trắng bệch, nhưng vẫn quật cường theo dõi hắn.

Trần Đường Đường nhìn về phía Trịnh Ngọc Lang, Trịnh Ngọc Lang lập tức bắt được ánh mắt của nàng, hướng nàng khẽ mỉm cười.

Cũng không đáng sợ như vậy, tại sao biểu hiện của Tiểu Thanh như là con ếch gặp rắn thế?

- Này... - Tiểu Thanh nhẹ giọng gọi nàng.

Trần Đường Đường quay đầu, không rõ vì sao.

Tiểu Thanh hừ một tiếng:

- Ta không cho hắn đi vào, cũng không phải không cho ngươi đi vào, ngươi còn sững sờ bên ngoài làm gì.

Trần Đường Đường ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng, nhấc chân đi vào trong.

Trịnh Ngọc Lang nắm quạt ngăn lại nàng.

- Ngươi luôn luôn không có tâm phòng bị như vậy sao?

Trịnh Ngọc Lang nhức đầu nặn nặn mũi của mình, quạt nhọn nhẹ chạm nốt ruồi chu sa tươi đẹp trên mi tâm:

- Ngươi nha... Lẽ nào không sợ hắn muốn hại ngươi sao?

- Ngươi, ngươi nói nhăng gì đó! Ta mới sẽ không hại nàng! - Tiểu Thanh trong mắt thiêu đốt ánh lửa tức giận, mặt đỏ lên.

- Không sợ nữa? Hả? - Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Thanh, rõ ràng là đôi dịu dàng con ngươi giờ phút này lại lạnh như băng - Hai người đàn ông kia chẳng lẽ không phải là ngươi dụ dỗ? Lẽ nào ngươi không phải muốn hại bọn họ?

- Ta... ta... - Tiểu Thanh liếc nhìn Trần Đường Đường một cái, lẽ thẳng khí hùng nói - Ta lại không ăn bọn họ.

Trần Đường Đường nhúc nhích bàn tay bưng kín cái bụng.

Không cần nói nữa, nàng thật là đói.

Hiện tại mặc dù là yêu quái mời nàng ăn cơm, nàng chắc sẽ vui vẻ đáp lại, ừ, ngược lại nàng có kim quang hộ thể, đao thương bất nhập, yêu quái muốn ăn nàng chĩ bị vỡ hàm răng.

Trịnh Ngọc Lang khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nói:

- Yêu quái không ăn thịt cũng muốn hại người, ngươi yêu vật này còn không mau hiện nguyên hình!

- Ta, ta căn bản không biết ngươi nói gì. - Tiểu Thanh giậm chân một cái, xoay người liền chạy vào trong phòng.

- Ngươi yêu vật này... - Trịnh Ngọc Lang giơ tay lên đang muốn triển khai thần thông, Trần Đường Đường đột nhiên ôm lấy cánh tay của hắn.

- Kim Thiền ngươi... - Trịnh Ngọc Lang quay đầu, nhưng trong nháy mắt trợn to hai mắt.

Nàng cách hắn gần trong gang tấc, hô hấp vào đều là hương sen nhạt mà thanh nhã trên người nàng.

Hắn hầu như có thể cảm thấy được nước sương đáng thương đáng yêu trên cánh sen lướt qua hoa văn tinh tế, không cẩn thận nhỏ xuống hồ sen, đẩy ra từng vòng sóng gợn...

Trịnh Ngọc Lang ngừng thở, banh mặt, lấy một loại tầm mắt mới mẻ đánh giá nàng.

Hồi lâu, hắn xoay đầu qua một bên, tay nhưng đỡ lấy nàng.

- Đại sư, có chuyện gì sao?

Người này thật là kỳ quái, vừa rồi vẫn luôn sát lại gần, một ngụm một “Kim Thiền”; hiện tại dường như muốn tận lực phủi sạch quan hệ, mới lạ hô “Đại sư”.

Ừ, không nghĩ ra vậy thì không nghĩ.

- A di đà phật, thiện tai thiện tai.

Trịnh Ngọc Lang lạnh lùng nói:

- Đại sư thế nhưng lại vì một con tiểu yêu quái cầu xin?

- Tiểu yêu quái?

- Không sai - Trịnh Ngọc Lang tầm mắt lạnh lẽo rơi vào tòa nhà gỗ nhỏ - Kia chỉ là một con xà yêu mới tu hành gần một trăm năm.

- Nhưng nàng chưa hại bần tăng.

Còn không phải là vì có ta ở đây!

Trịnh Ngọc Lang mím môi thành một độ cong cứng nhắc, không nói một lời.

- Bần tăng không biết tiêu chuẩn cư sĩ phán xét một yêu quái là gì, nhưng trực giác nói cho ta nàng cũng không xấu, trực giác của bần tăng luôn rất chuẩn.

Trịnh Ngọc Lang vẫn không nói một lời.

Trần Đường Đường buông tay ra, Trịnh Ngọc Lang len lén liếc nàng một chút.

Trần Đường Đường vẫn chưa nhìn hắn, mà trực tiếp đi vầ phía phòng nhỏ.

Trịnh Ngọc Lang xiết chạt quạt xếp, thở dài lắc đầu, đi theo nàng phía sau.

Trần Đường Đường đứng ở cửa, trong tay năm bắt phật châu, do dự một chút.

Nàng còn chưa động, người trong phòng trước tiên không nhịn được.

- Cửa không khóa, ngươi muốn vào thì không thể tự mình đi vào sao, một hai phải làm người khác mời...

Trần Đường Đường gõ gõ cửa.

- Đã nói cửa không khóa, ngươi... - Giọng Tiểu Thanh càng ngày càng gần, tay trắng xám mở cửa.

Tiểu Thanh trừng mắt, thở phì phò nhìn nàng.

Trần Đường Đường:

- A di đà phật.

Trần Đường Đường rũ mắt xuống, tầm mắt trong lúc vô tình đảo qua ngực nàng.

Cổ áo Tiểu Thanh mở to, ngực nàng so với lần đầu gặp gỡ bằng phẳng hơn nhiều.

- A di đà phật.

Thật sự là thần kỳ.

Tiểu Thanh nhận được tầm mắt của Trần Đường Đường, trên mặt trồi lên ngượng ngùng đỏ ửng, miệng hờn giỗi nói:

- Đại sư, con mắt của ngươi nhìn về chỗ nào đấy?

Trần Đường Đường:

- A di đà phật.

Vẻ mặt của nàng nghiêm tục lại đứng đắn, cấm dục lại vô tình, nhưng một mực khiến người ta có một loại yêu hoặc làm ngứa tâm nhân, như là bị móng mèo cào.

Con mèo kia càng không để ý ngươi, ngươi càng là như tự chuốc lấy nhục đến gần.

Tiểu Thanh mím môi nở nụ cười, mặt phấn hoa đào, càng thêm xinh đẹp.

- Đại sư, ngươi nhìn về phía này.

Ngón tay nhỏ bé của nàng đặt lên xương quai xanh của bản thân, ấn xuống làn da mềm mại một lỗ trũng nho nhỏ, nơi đó hiện ra màu hồng nhạt, đầu ngón tay béo mập của nàng cũng phủ thêm một chút ngượng ngùng, dần dần trượt vào dưới vạt áo.

- Ha. - Tiểu Thanh mềm nhũn dựa vào khuông cửa, trong tròng mắt ngậm lấy vụn nhỏ ý “xuân”, đôi chân thon dài sượt khuông cửa, nhợt nhạt thở gấp, nước mắt long lanh.

- Đại sư có thể giúp Tiểu Thanh một chút sao?

- A di đà phật? Thí chủ là đang đói bụng sao?

Thật đáng thương, đứng cũng không nổi.

Tiểu Thanh trợn tròn cặp mắt.

Đói bụng cái con khỉ!

Tiểu Thanh khô cằn nở nụ cười, duỗi tay vén tóc đen sau lưng, mị nhãn như tơ, dịu dàng nói:

- Đại sư thật là không hiểu phong tình.

Mắt phải nàng hướng Trần Đường Đường nháy mắt một cái:

- Ta hôm nay cho đại sư khai trai được không? Ai bảo đại sư đã cứu ta? Ta cũng không thể làm gì khác ngoài việc lấy thân báo đáp.

Tiểu Thanh nói liền nhào tới Trần Đường Đường, Trần Đường Đường hơi nghiêng người về bên cạnh, trốn tập kích của nàng.

- A di đà phật, thí chủ nói bần tăng có phần nghe không hiểu.

- Nghe không hiểu không sao, chúng ta dùng hành động là tốt rồi.

Tiểu Thanh lại nhào, Trần Đường Đường né tránh lần thứ hai.

Tiểu Thanh nhào nhiều lần, nhưng bàn chân hòa thượng đẹp đẽ này như là lau dầu, nhiều lần đều trốn thoát ra.

Ngực Tiểu Thanh phập phồng dồn dập, hai tay chống eo, một bên thở gấp một bên nói:

- Ngươi, ngươi chạy nữa xem! Chạy nữa ta sẽ không khách khí!

Trần Đường Đường một mặt vô tội, nàng cũng không biết chính mình tại sao đột nhiên né tránh nhanh như vậy, giống như có ai ở trong bóng tối giúp đỡ nàng.

Cách đó không xa, Trịnh Ngọc Lang “phụt” một tiếng bật cười.

Tiểu Thanh lửa giận ngút trời:

- Tốt, hóa ra là ngươi giở trò quỷ!

Trịnh Ngọc Lang nhẹ lay động quạt xếp, cùng Trần Đường Đường nói:

- Nàng chính là yêu quái, còn muốn hại ngươi, ngươi bây giờ đã rõ ràng chưa?

Tiểu Thanh nghiêm mặt, cả giận nói:

- Ngươi là tinh quái từ nơi nào đến, lại dám cướp tiểu hòa thượng của ta.

Trịnh Ngọc Lang không để ý tới nàng, mà hướng về Trần Ngọc Lang ôn nhu nở nụ cười, từng bước dụ dỗ nói:

- Kim Thiền, ngươi nghe được rõ ràng? Nàng cũng không phủ nhận chính mình là yêu quái, ngươi còn muốn vì một tiểu yêu quái như thế cùng ta cáu kỉnh sao?

Cáu kỉnh? Nàng sao?

Trần Đường Đường nhìn Tiểu Thanh tức giận đến giơ chân, lại nhìn sang Trịnh Ngọc Lang cười lành lạnh, hình như là có cái gì không đúng.

Trần Đường Đường hỏi Tiểu Thanh:

- Ngươi thật là yêu quái?

Khuôn mặt Tiểu Thanh vốn là tức giận trong nháy mắt cứng lại rồi, nàng nháy mắt một hồi, giơ cằm:

- Thật thì thế nào? Làm sao? Ngươi hòa thượng này chẳng lẽ muốn thu ta?

Tay Tiểu Thanh đặt ở bên hông chậm rãi nắm chặt, nàng cắn môi dưới, lạnh cả người.

Quả nhiên con người đều là vô tâm vô phổi, thiệt thòi Tiểu Thanh ta còn sinh lòng yêu thích hòa thượng này cao tận một mét, hừ!

- Ngươi hòa thượng này ngoài miệng nói dễ nghe, người nào cũng giống nhau, tên lừa đảo! Tên lừa gạt! - Ánh mắt Tiểu Thanh hung ác như là mọc ra răng nọc, muốn cắn vào mắt của nàng, lại không những vồ hụt, toàn bộ còn lún xuống.

Trần Đường Đường ánh mắt ôn nhu lại trong suốt, như là sưới nước mùa xuân, dưới mặt nước thanh triệt còn du đãng mấy con cá nhỏ tựa như hoa đào.

Thật đáng ghét! Ánh mắt như thế... làm nàng hận đều không thể hận được.

- Vậy thí chủ muốn bần tăng về nhà cùng ngươi, là muốn ăn bần tăng sao?

Tiểu Thanh nhéo lấy thân hình như rắn nước, nổi trận linh đình:

- Tốt, ngươi cho rằng ta muốn ăn ngươi... Lòng tốt của ta bị coi là lòng lang dạ thú, ai muốn ăn ngươi, thịt ngươi ngon như vậy?

Trịnh Ngọc Lang nghĩ thầm: Ngươi yêu quái này nói đúng, thân thể Kim Thiền này là hưởng nhiều Phật quang, lại có chúc phúc của thiên đạo, so với nhân sâm ngàn năm hà thủ ô còn quý giá, ăn một cái phản lão hoàn đồng, trường sinh bất lão cũng không phải vọng tưởng, chỉ là, dám án thịt nàng, cũng phải tính xem chính mình có thể tránh thoát được thiên đạo nguyền rủa, Phật tổ trừng phạt hay không.

Trần Đường Đường gật đầu:

- Ngươi đã nói không phải, thì bần tăng sẽ tin ngươi.

Trịnh Ngọc Lang không khỏi lộ ra biểu tình giật mình.

Liền ngay cả Tiểu Thanh cũng không nghĩ tới sẽ nghe được câu nói như vậy, mặt nàng đỏ một trận, ngược lại càng thêm tức giận:

- Tin cái gì, ngươi hòa thượng này cũng quá ngu xuẩn, ta đây một cái yêu quái làm sao có thể tin! Ngu ngốc!

- Yêu quái là gì? Là thú hoang luyện hóa thành hình người. Ngươi cũng không biết nguyên hình của ta là cái gì ngươi đã nói tin tưởng ta, ngươi ngươi ngươi thật sự là quá đáng hận!

Ngoài miệng mặc dù nói đáng trách, ánh mắt trông lại của Tiểu Thanh nhưng như là đang nói “Ta thế nào mà chưa từng gặp hòa thượng nào đáng yêu như vậy”.

Trần Đường Đường đi lên trước.

Trịnh Ngọc Lang lập tức ngừng thở, bàn tay nắm chặt quạt, chuẩn bị ra tay bất cứa lúc nào.

Dọc theo con đường đến Tây Thiên thỉnh kinh nguy hiểm sẽ càng nhiều, lúc này không bằng dạy dỗ nàng, làm cho nàng sau này cách những yêu quái này xa một chút.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng tâm như là bị một cái dây thừng treo lên, gắt gao tóm.

Tiểu Thanh cũng bị cả kinh bởi cử động đột nhiên của Trần Đường Đường, nàng cố ý dữ dằn nói:

- Đừng tới đây, cẩn thận ta cắn ngươi!

Trần Đường Đường chăm chú nhìn vào hai mắt của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh hốt hoảng không dám cùng nàng đối diện.

Nàng rốt cuộc đứng trước mặt Tiểu Thanh, nhón chân lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu so với nàng cao hơn của Tiểu Thanh, ôn nhu nói:

- Ngoan, đừng tức giận, đừng tức giận.

Cả người Tiểu Thanh đều căng thẳng.

Này là đang làm gì? Là coi hắn là chó nhỏ mèo nhỏ con thỏ nhỏ sao? Hắn thật sự rất hung mãnh!

Thật là... kì quái, tại sao bị nàng sờ sờ đầu như thế, đầy bụng oan ức cùng tức giận của hắn đều không cánh mà bay?

Thân thể Tiểu Thanh từng điểm từng điểm mềm nhũn ra.

-------------

(1) Tâm viên ý mã: tư tưởng, tâm tình không khống chế được

Bạn đang đọc [ Tây Du Ký ] Bần Tăng Là Cái Hòa Thượng Giả của Hàn Tuyết Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kothiteodui
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.