Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xông Thẳng Căn Cứ

Tiểu thuyết gốc · 1831 chữ

“alo alo, đội bạn nghe không....lô lô” mà lúc này trong kênh nói chung, một giọng nói ở phía đội đỏ vang lên: “à tôi là ‘phá gia công tử’, mấy vị cũng thấy đấy trận này tôi muốn lên rank nên đầu tư hơi nhiều, chác mấy vị cũng biết ‘cuồng bang’ rồi, không có cơ hội đâu, à không phải ý đó, mà là mấy vị bước lại căn cứ bên này để tụi này giết đi cho nhanh, tổn thất bao nhiêu điểm thì tôi trả lại vài đồng tiền được không, đây là tôi cũng muốn nhanh chút mới làm vậy nếu không tôi đã đánh qua, tôi cho các vị 3 phút suy nghĩ trước khi tấn công, nếu mà đánh nhau chỉ có các vị chết thảm nhục mặt”

Nghe được lời nói của phía đối phương, bên đội xanh hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao. Trong đó cái tên “chạy là giỏi’ bước ra, mặt giận dữ, nhìn về phía đôi diện hằng giọng nói: “móa nó, khinh người, đừng tường tụi mày giỏi là ngon, chét tao cũng không sợ chúng mày”

“mấy người không lên tôi lên, chết thảm cũng chẳng nhục gì!” Hắn còn quay mặt nói với tụi lạc Bình và mấy tên còn lại, xong cất chân chạy thẳng về phía đối phương, nhanh một cách chóng mặt, tài cũng giống tên chạy là giỏi.

“thằng này cũng có chút dũng ....Ách” thấy cái tên này thấy chét không sờn, Lâm Phong định khen một tiếng thì thấy tên kia chạy tới căn cứ đôi phương vậy mà ngừng lại, nói gì đó xong giơ hai tay, bị một phát súng lấy sọ.

“móa nó, đồng đội tao cũng giết, tao lên báo thù cho nó...đi trước....” mấy tên kia cũng sửng người khi nhin cảnh này, nhưng cũng có người tỉnh lại trước là ‘trúng độc đoạn tay”, hắn nói xong chạy về căn cứ đối phương.

“đậu đen, sao mày có thế đi một mình đươc...tao đi chung...”luc này tên ‘chó căn cắn con chó’ cũng phản ứng đuổi theo.

Pằng! Pằng!

Kết quả cũng giống tên trước, hai tên này cũng chạy đi như dũng sĩ hy sinh vì nghĩ, nhưng tới gần căn cứ định thì buôn vũ khí, nói gì đó cũng pằng pằng hai tên súng liền r.i.p.

“cái này, cái này...má nó, đừng có chơi xấu mà làm như anh dũng hy sinh được không hà...”Lâm phong nhìn được tất cả mà không biết nữa là ngu rồi, mấy tên kia đã theo lời đối phương bước qua bên đó tự sát lấy tiền rồi.

“đậu đen, bỏ đi...mà như vậy cũng vui hơn nữa, đi, tao mày qua bên đó...”Lạc Bình cũng bó tay, người ta làm gì kệ người ta hắn đâu lên tiếng đươc.

“đúng ....tao cung không tin anh em ta không làm thịt được mấy tên kia....”lâm Phong cũng không so đo nữa bước về phía căn cứ địch.

“haha, hai tên còn lại cũng đi về phía này rồi...trận này nhắm có không đnahs àm thắng” mà ở bên phía đỏ nhìn thấy 2 người Lâm, Lạc cũng chủ động rồi căn cứ bước sang đây thì cười nói.

“haha cũng là công tử có ý hay, một câu nói làm anh em ta ít việc hẳn ra.” Cuồng nộ nói.

“haha có chi, cũng là mấy anh có uy danh mới khiến tụi khi sợ mới làm theo thôi” phá gia công tử nói thì khiêm tốn nhưng mặt thì hất lên kiêu ngạo.

“thôi đừng đùa nữa, nhanh lên xử hai tên kia cho xong việc đi” Cuồng đao lúc này cũng lên tên, trong bốn tên cuồng bang hắn là tên có thực lực, và quyền lên tiếng nhất.

“tiểu lạc tử thi không ai nào giết nhiều hơn không...” ngoài căn cứ phe đỏ, Lâm Phong, Lạc bình cũng không bước lại đầu hàng, mà là đấu chí mười phần, trong đó Lâm Phong nói : “thằng nào thua trả tiền mỳ tôm, với tiền máy, chơi không?”

“sợ gì không chơi...cần chấp không”Lạc bình cũng một mặt mong chờ cười nói.

“khỏi cần mày chấp...ngoài đời tao sợ may, nhưng game thì khác” Lâm phong mười phần hào khí nói ra: “chờ tao chút, để dụ tụi nó ra, trong căn cứ thì không đươc.”

“đệch cần gì dụ ra khỏi căn cứ,tao chơi thẳng luôn...mày muốn dụ ra thì kệ mày, đang thi mà..hhehe” nghe Lâm Phong nói Lạc Bình cười bí hiếm.

“khốn nạn, trong căn cứ có hệ phóng phòng vệ vào coi chừng bị bắn...way way...ù móa mà trâu...”Lâm phong định giải thích căn cứ có hệ thống phòng vệ nếu không chẳng bị mà bước vào sẽ bị bắn chết, nhưng chưa xong thì Lạc Bình đã bước vào biên giới phòng vệ.

“móa tên này điên con mẹ nó rồi, tự sát cũng không cần hành sát như vậy chứ” mà ở trong căn cứ đội đỏ thấy lạc Bình bước vào hệ thống phòng ngự mà không có chẳng bị thì cười nói.

“haha, không sao, nếu hắn muốn chết sớm hơn thì cứ để hắn đi, anh em ta đỡ phải kết liễu..”

“móa nó, nếu mà mấy trận sau mà toàn lũ ngu này thì sướng biết mấy...”

“khoang đã, nhìn ...nhìn kia hắn còn không chết” trong lúc mấy tên kia cuồng tiếu, Cuồng đao luôn làm việc cẩn thận vẫn quan sát Lạc Bình, nhìn cảnh tượng trước mắt thì miếng lưỡi khô khốc nói ra.

“chuyện gì...hả!”nghe cuồng đao gọi, mấy tên kia cũng nhìn lại, vừa nhìn cũng há mồm không lên tiếng được.

Chỉ thấy ở ngoài căn cứ, Lạc Bình bước lại vào ranh phong thủ, lúc này gần 5 ụ súng laze từ mặt đấ trồi lên, nhắm về phía hắn. Nhưng lạc Bình xem như không thấy vẫn bước về phía căn cứ, khi 5 ụ súng bắn ra, hắn như đoán trước nghiêng trái né phải thong dong bước đi, vậy mà trong làng mưa đạn, lại không có một viến nào trúng hắn cả, khi lại gần một ụ súng Lạc bình còn giơ chân một cước phá bỏ nó, cứ như vậy bước tiếp lại các ụ súng khác.

“móa nó, thằng này là loài gì vậy trời....” nhìn hết vào mắt phá gia công tử giật mình nói.

“cứ như vầy giàn phòng thủ nát chắc....hắn là quái cmn vật rồi” mấy tên khác cũng như nhìn quái vật nói.

“nhanh hạ hắn trước khi giàn phòng phủ bị hủy, với thân thủ của hắn không có giàn phong thủ trợ giúp chúng ta thua chắc” cuồng đao cũng phản ứng lại, lên tiếng phân phó: “công tử dùng súng ở trên kia trợ giúp, còn lại theo tao ra ngăn hắn lại, nhanh”

“rõ...” thấy cuồng đao xách đao lao ra, mấy tên kia cũng biết chuyện có biến, liền cầm vũ khí đã chọn lúc trước vào trận đi theo.

“ồ chịu ra rồi à..”lạc Bình nhìn thấy máy tên này cuối cùng cũng chịu ra, ồ lên tránh máy đường đạn, không tiếp phá ụ súng mà tiến thẳng lại phía bọn kia.

“ móa nó, cuồng nộ mày với cuồng đồ vòng ra sau chằng đường, tao với cuồng phá ở đường đi ngăn nó, công tử nhớ bắn yểm trợ làm rối loạn thân pháp hắn”. Cuồng đao trong kênh trò chuyện mật kếu lên, xong vách dao cuồng trảm về phía Lạc Bình .

Pằng!

“được hà...” thấy cuồng đao xong lên, Lạc Bình cũng định lên kết liễu hắn, nhưng một đường súng làm hắn phải bất ngờ lùi lại để tránh, do đó chậm một nhịp bị các ụ súng khác bắn nên không thể kết liễu cuồng đao.

“hay lắm công tử,...Cuồng trảm đao...”thấy bước tiếng Lạc Bình bị chặng, phải dồn về phía mấy ụ súng, cuồng đao hô lên đại đao thế như loạn vũ đi về phía Lạc Bình, vì hắn là người trong căn cứ giàn phòng thủ không có hiệu quả với phe mình.

“ tốt...Nộ liên quyền...”thấy Lạc Bình lui lại, cuồng nộ chắn ở phía sau cũng lao lên, hai đôi thiết quyền nện thẳng hướng lưng của lạc Bình.

Còn lại hai tên cuồng đồ, với cuồng phá, phân ra trái phải lượt trận, chỉ cần lạc Bình dám né tránh sang hai bên này sẽ bị hai người họ chờ sẳn, quyền cước tung ra kết liễu.

Pằng! Công tử phá gia cũng ở trên cao lần nữa nhắm bước tiếng của Lạc Bình bắn yểm trợ, làm Lạc Bình nữa bước khó đi.

“phối hợp tốt....nhưng các ngươi nghĩ làm khó được tao...” Lạc Bình nhìn thấy sự phối hợp của phe địch cũng khen mọt tiếng, nhưng rồi cũng cười nói, lách người né đi đường đạn, mà như vậy cũng làm lợi quyền và cương đao áp xác mình hơn.

“chết đi...” cuồng nộ và cuồng đao, thấy Lạc Bình né tránh đạn, bị tụi mình áp sát thì vui mừng hô lên, họ nghĩ với khoảng cách này thì tên này chết chắc.

“tao chết, phải không...” lúc này lạc Bình nhìn thấy vậy cũng không né tránh gì, mà cười lạnh, giơ tay làm một điều mà ai trong hoàn cảnh đó cũng khó mà làm được.

Coong! Ầm!

“không có khả năng....” Cuồng đao khong thể tin được hô lên.

“tại sao lại có thể như vây...”cuồng nộ cũng ngơ ngác nhìn việc diễn ra trước mắt mà khô khốc nói ra.

Trước mặt hộ là một đao và một quyền đã vận dụng hết tất cả sức mạnh, cương đao, quyền ảnh tiến lên mang theo khí thế bàng bạc, cứ tưởng đủ kết liễu bất kỳ ai, nhưng cái tên trước mắt này, trong khi bị đao quyền hợp công lại giơ tay đón lấy, đúng vậy là tay không đón lấy, cứ như vậy đón đỡ được kêu họ sao không giật mình.

“sao lại không được,còn nữa này...Lục thức: súng ngón tay” trong khi đội bên kia còn chưa tỉnh hồn lại, giọng của Lạc Bình lại vang lên, kèm theo là hắn buông hai tay chắn đòn của đối thủ ra, nắm lại chỉ còn lại ngón trỏ, nhanh như chớp thẳng về phía cổ đối phương.

“không tốt...ách” cuồng đao dù sao cũng là lão đại nên phát hiện được điều không ổn, vội la lên cảnh cáo cuồng nộ, mình cũng xoay người né đi, nhưng hắn đâu thể nhanh bằng ngón tay Lạc bình, khi hắn chưa kịp động thân thì đã thấy nhón tay đã đi vào cổ của cuồng nộ, còn thân hắn cũng cảm thấy cổ nhói đau, sau đó...à không có sau đó.

Cuồng Đao và Cuồng Nộ chết.

Đồ thần! Song sát!

Bạn đang đọc Thời Đại Anh Hùng sáng tác bởi hoan123thit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Thời gian
Lượt đọc 619

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.