Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có tên nào tôi sẽ đập tên đó

Tiểu thuyết gốc · 1964 chữ

“cậu hỏi tôi làm cái gì, sao không thử coi lại việc mình làm thử?” đang tức mà mà thấy cái bản mặt như người vô tội của Lạc Bình, HUỳnh Tiên Như càng thêm nổi xung quát lên.

“tôi làm cái gì, ngoài việc hôn cô ra, mà việc nó cô bỏ qua rồi mà?” Lạc Bình một bộ mặt nghi hoạc nói, như nói xong nhìn Tiên Như vẻ mặt gần như biến thành màu đen nghĩ nghĩ hỏi làm phong: “ ê tao có làm gì có lỗi gì với lớp trưởng không?”

“xịt...cái chuyện lúc sáng tao nói trên diễn đàn trường đồn ầm lên há!”. Lâm phong tiến lên len lén nói.

“ồ cái đó hả, nhưng đâu có phải tao đòn”. Nghe được lời Lâm Phong, Lạc Bình vẻ mặt vô tội quay lại nhìn Tiên Như nói: “ chuyện này đâu tại tôi, lúc đầu do tên Trần gì đó mới đánh cược, còn như bây giờ thì Tiểu Phong nói là do lớp trưởng nổi tiếng quá nên mới thành ra bây giờ”

“way, chuyện này không liên quan tới mình nha”. Đang còn ở một bên vẽ vòng tròn lâm Phong nghe được tên mình vội vàng lên tiếng thanh mình, không không bị một tát lại không muốn bị ghét nữa, nhất là người ghét mình lại là lớp trưởng, ai bị thử đi khổ lắm.

“lưu manh, nếu không tại cậu bắt đầu trước làm sao có, còn nữa cậu nghĩ cậu là ai mà lấy người khác làm đồ đánh cược, ai cho cậu nói đứng nhất ‘đại hội võ thuật’ là có tôi, giờ ai ai cũng tin ai ai cũng tham gia cậu kêu tôi làm sao?” Tiên Như ấm ức nói, càng nghĩ càng tức, nước mắt cũng muốn rơi.

Dù không phải tự kiêu nhưng cô cũng biết mình có sắc đẹp, mà người con trai nào cũng muốn. Nhưng cô cũng biết nếu khong có bản lĩnh thì sẽ không thể bảo vệ được mình, mà cô lại không có thiên phú võ đạo, dị năng thì cũng không thể chiên đấu, nên cô đâm đầu vào học, học và cô cũng thành công được mọi người thừa nhận, và cô cũng lấy cái cớ này để tránh việc tiếp cận. Nhưng giờ lại bị một tên lạ quê lại hoắt cưỡng hôn, lại bi đem ra đánh cuộc không đâu, nếu không ai tin còn đỡ, còn giờ không những có mà là toàn trường thì kêu cô làm sao, đồng ý thì không được, còn từ chối thì với một cô gái không gia thế không thực lực như cô sẽ có nhiều người nếu cô kiêu ngạo, hống hách, chảnh chẹ thì sao cô có thể học nối trong trường.

“khoan, đừng khóc mà, lúc trước làm vậy mà Tiểu phong nói làm vậy mới có cơ hội tiếp xúc để tán tỉnh lớp trưởng, nên mới làm”. Lạc Bình nhìn thấy Tiên Như mắt muốn khóc, nhớ mấy lời mẹ nói mà cuống cuồng nói không thèm nghĩ: “còn nếu có người tin mấy cái lời đồn, thì lo gì, lên mấy tên mình đánh mấy tên, đánh đến khi mình đứng nhất không được sao, nên đừng khóc?”

“cậu, cái đồ....lưu manh, hỗn đản, vô sỉ”. Tiên Như vẻ mặt ấm ưc muốn khóc, nghe được lạc Bình nói liền sửng người, đỏ mặt tức giận nhìn hắn chữi mắng. Cái tên nói cái gì vậy, không nói tán tỉnh, thì cũng đòi đứng đầu ‘đại hội võ thuật’, mà theo như lời đồn đứng nhất sẽ có cô, nói như vậy chẳng khác nào trực tiếp tỏ tình. Càng nghĩ cô càng thấy tức nhất chân đá về phía đó.

“Tiểu Lạc tử, không lão đại mày giỏi, biết trước tao đã không cần bầy đặt nhiều chuyện”. Đừng nói Tiên Như sững người cả lớp cũng giật mình, trong đó hết hồn nhất là Lâm Phong, phải biết hắn vì tên này mà đã làm nhiều chuyện, rồi đổ bể tùm lum đang kiếm cách hàn lại, không ngờ cái tên mình cho là gà mờ này lại một câu nói coi như trực tiếp lách chuyện từ tra hỏi sang tỏ tình, dù chả cũng chã cố ý, nhưng đây cũng như vô hình trang bức, càng không cố ý, nó càng có lợi hại.

“coi...lại cái gì nữa vậy hà?” Lạc Bình cũng không để ý câu nói của mình gay hiểu nhằm, mà hắn cũng chỉ nhìn thấy có cô gái sắp bị mình làm khóc nên cuống quýt giải thích, còn chuyện muốn đứng nhất thì đúng là hắn đúng là muốn đứng nhất mà không có ý gì khác. Nên giờ nhìn mặt ai cũng ngạc nhiên bạn mình thì mặt nó giờ tao mới hiểu thì cũng mộng theo, lại thấy lớp trưởng đá về mình thì cái bản năng kia lại theo thói quen né qua một bên.

“Ah...” nhưng kỳ này lại không giống như cái tát lúc nãy, vì lúc nãy Huỳnh Tiên Như tức giận bỏ luôn thục nữ đá chân, cô cứ tưởng tên này cũng có chức biết lỗi, ga lăng để mình đá, nhưng không ngờ tên khốn này tránh, nên cô nhất thời không kịp thu chân mà té theo về phía trước. Lạc Bình cũng không nghĩ chuyện lại thành như vậy , liền nhanh tay lẹ mắt, đón tay kéo Tiên Như vào ngưc để tránh cô bị té đau.

“ này không sao chứ?” . đón đươc cô nàng này, Lạc Phong lên tiếng hỏi thăm.

“buôn ra...nhanh buôn ra, khốn nạn buôn ra...cái đồ”. Bất ngờ bi té, hồn còn chưa nhập lại, nghe được Lạc Bình nói, Tiên như lúc này mới biết mình lại bị tên này ôm, lúc này mới vùng vẫy tránh ra, nhưng lại thấy mọi người trong lớp ai cũng nhìn mình, này vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn cũng không nhìn Lạ bình, bỏ lại một câu chạy mất tiêu: “ Lạc Bình....tôi ghét cậu!”

“ Khoan đã.....” thấy Tiên Như chạy đi, còn nói một câu như vậy, Lạc Bình vẻ mặt cò chưa hiều gì kêu lại, nhưng không ăn thua gì, quay lại hỏi Lâm Phong: “tao đâu có làm gì nữa đâu mà phải không”

“ukm, mày không làm gì, nhưng sao tao muốn vính do mặt mày quá, móa khờ như trâu” lâm Phong cũng bó tay tên này rồi, nói một câu rồi cũng không thèm để ý luôn.

“đm, thằng này nó giả ngu hay ngu thiệt vậy trời?” nghe được câu nói của Lạc Bình, lại nghĩ những gì hắn làm lúc nãy, liền than trời trách đất.

“ta thiên, đây có phải là trời thương kẻ khù khờ, tao cũng muốn khờ để được ôm nữ thần hà”

“khờ cái đầu mày, mày thấy thằng nào khờ mà có thể thách đấu để thể hiện tình cảm, thằng nào khờ mà mới thích liền hôn để đánh dấu chủ quyền giành lợi thế chưa, đây không phải nói khờ, mà là thông minh thích chơi liều.”

“đệch, kệ nó khờ hay chơi liều, nói chung cách tán MM này đáng học hỏi, như câu nói: thà hôn em rồi bị tát, còn hơn để thằng khác hôn em. Tao khâm phục nó”

“lúc trước tao còn coi nó là anh chang may mắn, giờ mới biết không có gì là may rủi ở đây, mà toàn là mưu xâu, kế lạ, đủ cao thâm, bái phục bái phụt”

Cả lớp vừa nhìn Lạc Bình, vừa nghĩ lại những việc làm lúc mới tới trường của hắn liền bàn tán xôn xao, đủ mọi thứ lên tiếng.

“tao thiệt không có cố ý mà” nhìn mọi người ai cũng nhin mình với cặp mắt khác xưa, Lạc Bình vẫn thấy mình vô tội nói.

........

Mà cái chuyện chút xíu vậy mới xảy ra được một tiếng đồng hồ, thì mọi thứ đã truyền cả toàn trường ai ai cũng biết. Đây cũng là mọt cái tính của học sinh, dù là ở đâu ở thế giới nào, trong cuộc sống học tập khô khan này thì những tin tức này càng tăng thêm màu sắc cho cuộc đời học sinh, nên cs chuyện một cái là đã đồn ầm lên.

Nhờ vậy mà cái tin toàn trường thách đấu còn chưa dịu xuống, thì tin tức này càng như một cục đá tăng thêm độ dợn sóng, đâu đâu cũng có tiếng bàn luận, khắp diễn đàn trường chỗ này cũng thấy tin này, nhưng qua cái miệng đời thì lời đồn lại biến chất lần nữa.

“này này, các ngươi đã nghe tin gì chưa, chuyện lúc sáng diễn ra ở lớp 5 há?” một học sinh lên tiếng nói.

“Ím liền, không cần mày nhắt, tụi tao biết lâu rồi, giờ đnag nghe người biết chuyện kể tỉ mĩ hơn này” tên ở trên còn chưa nói xong thì một học sinh khác trong đám đã cắt lời, lên tiếng.

“má thật giả có người chức kiến, nhanh nhanh nói nghe, tao cũng chỉ biết được tin tức” học sinh lúc nảy hứng thú nhao nhao chen vô.

“nói chưng kiến thì không đúng, mà tui cũng nghe được từ người bạn, em thằng biên câu lạc bộ báo chí, kế thằng A lớp 4, bạn hàng xóm một thằng lớp 5 nên được kể lại, nhưng được cái chính xát, nếu muốn nghe thì để nghe.” Lúc này một học sinh mỏ nhọn lên tiếng.

“nhanh, bỏ qua quá trình chỉ nghe câu chuyện diễn biến” mọi người trong nhom vội vàng hối thúc.

“ chuyện nói ra dìa không dài, ngắn cũng không ngắn, bắt đầu từ cuộc xung đột của Trần Thiên Hạo với Lạc Bình lớp 5, mà chắc các cậu cũng đã biết nên khong nói cái này đi.” mỏ nhỏn-kun nghĩ nghĩ tìm các kể chuyện súc tichs ngăn gọn nhất, nhìn mọi người như đã hiều thì gật đầu nói tiếp : “đã biết thì dễ nói rồi, do chuyện này đòn khắp trường nên hoa khôi cũng biết chuyện, thế là tức giận đùng đùng tìm Lạc Bình nói chuyện, vừa thấy mặt đã cho một tát, cồn lạc Bình để lấy lòng người đẹp cam tâm nhận cái tát này.”

“khoan, sao tao nghe nói cái tát này trúng Lâm Phong, cũng ở lớp 5 mà” lúc này cũng có một học sinh thấy có chỗ sai sai lên tiếng nói.

“Haiz, người huynh đệ này thật là ta còn chưa nói xong mà” mỏ nhọn-kun thấy có người cắt lời mình vẻ mặt không vui lên tiếng.

“đậu đen, câm miệng mày, anh em mỏ nhọn-kun đừng quan tâm nó, tiếp tục” cả nhóm thấy có người quấy rối liền xù lông với tên kia.

“người huynh đệ này nói không phải sai, mà là chưa tìm hiểu kỷ thôi”. Mỏ nhon-kun thấy ai ai cũng háo hức cũng lên tiếng: “đúng là lâm phong cũng bị tát, nhưng không bị nữ thần tát, mà là Lạc Bình tát, tụi bây biết sao không”

“nhanh đừng câu chữ, kiếm chương nữa” mọi người thấy hắn thần bí hỏi đố, kiềm không được nói.

“được được nói liền” mọ nhọn-kun cũng không nhiều lời nữa nói thẳng: “tụi bây cũng biết chuyện này cũng có dính dáng đến Lâm phong mà, mà thấy nữ thần tức giận, Lạc Bình liền lấy Lâm Phong làm cái cớ để tránh, vừa chuyển sự chú ý của người đẹp, vừa như vậy lại thể hiện trước mặt người đẹp”

Bạn đang đọc Thời Đại Anh Hùng sáng tác bởi hoan123thit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Thời gian
Lượt đọc 928

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.