Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bẫy Rập

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Chương 23: Bẫy Rập

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Nghe được thiếu úy nói như vậy, Biểu lộ trên mặt Mễ Linh thay đổi.

- Kiểm tra hành trang của các ngươi, nếu như không có vấn đề thì lập tức tiến vào bên trong.

Thiếu úy vỗ vỗ vào thân chiến hạm, phần đuôi không hạm mở ra một khoang thuyền chỉ có bốn vị trí nhưng thiếu niên chỉ có ba người, dĩ nhiên là dư chỗ.

Đồ vật bọn hắn muốn mang cũng không nhiều, chủ yếu là vũ khí. Còn đồ tiếp tế thì nhất định phải tự giải quyết trong núi rừng.

Alan mang theo Cuồng Đồ trên lưng, là người thứ nhất tiến vào trong khoang thuyền, sau đó là Mao cùng Mễ Linh cũng chui vào. Bốn chỗ ngồi, hai cặp ngồi đối xứng nhau. Alan tháo Cuồng Đồ xuống để nó dựa vào bên cạnh, đặt mông ngồi về ghế ngồi bên trái rồi buộc dây an toàn lại theo lời nhắc nhở của người điều khiển, hai người Mao thì ngồi cạnh nhau ở bên phải, sáu con mắt của ba người giao nhau trong không khí.

Cửa khoang chậm rãi đóng lại, Thiếu úy La Ân ở bên ngoài nói với ba người:

- Các tiểu quỷ, chúc may mắn!

Cửa vừa đóng kín, trong khoang liền có ánh đèn sáng lên dìu dịu. Qua cửa sổ của hai bên mạn tàu có thể nhìn thấy không hạm đang bình ổn bay lên, trong toàn bộ quá trình này ngay cả nửa phần chấn động cũng không có, chỉ cảm nhận dưới lòng bàn chân mơ hồ truyền đến tiếng ong ong của động cơ đang hoạt động.

- Coi chừng cái mông của ngươi, bởi vì ta sẽ dùng thứ này bắn nổ nó.

Một tay Mao sờ súng bắn tỉa của mình, tay kia không khách khí chút nào sờ lên chân dài của Mễ Linh, đắc ý nhìn Alan.

Alan nhếch miệng cười một tiếng:

- Ngươi biết không? Ta sẽ dùng Cuồng Đồ đâm vào từ miệng của ngươi, sau đó cắt đứt đầu của ngươi. Cho nên từ giờ trở đi, ngươi hẳn là nên nói nhiều một chút, bởi vì rất nhanh ngươi sẽ không được dùng nó nữa rồi.

Hai thiếu niên đối chọi gay gắt, làm bầu không khí trong khoang đầy mùi thuốc súng. Mễ Linh bất an cúi thấp đầu, không dám nhìn tới bất kì người nào trong hai người Alan cùng Mao.

Rất nhanh, Ma Năng Hạm đã tới địa điểm khảo hạch.

Người điều khiển dựa theo chỉ thị của La Ân đưa ba người tới từng nơi riêng biệt trong rừng rậm. Alan là người cuối cùng nhảy khỏi không hạm lúc độ cao Ma Năng Hạm cách mặt đất chỉ còn mười mét, hắn mang theo Cuồng Đồ trực tiếp nhảy ra khỏi khoang thuyền.

Rơi xuống mặt đất, hắn lộn nhào trên mặt đất một vòng, ngay lập tức thoát khỏi tác dụng phản lực khi rơi xuống mặt đất.

Lúc hắn ngẩng đầu lên thì Ma Năng Hạm đã bay lên không. Phần đuôi chỗ động cơ phun ra hai tia lửa xanh thẳm trong chớp mắt đã bay ra xa.

Sau khi không hạm đi xa, khu rừng hồi phục sự yên tĩnh.

Thoáng cái đã trôi qua sáu tháng, hắn lại một lần nữa trở lại vùng hoang dã, sau khi Alan hít một hơi thật sâu không khí của sự tự do.

Hắn lấy ánh sáng mặt trời để xác định phương hướng, Alan không có vào rừng cây mà đi thẳng đến phía đông. Hắn không có vội vã đi tìm hai người Mao cùng Mễ Linh, mà việc làm trước tiên là xác nhận phạm vi của lần khảo hạch này và thăm dò hoàn cảnh của chiến trường.

Đây là thói quen sau nhiều năm đi săn mồi tạo thành, bất kỳ một con Tuyết Lang nào trước khi săn bắt con mồi đều muốn biết trước hoàn cảnh chung quanh, mới có thể tính toán cách tiến công, cam đoan con mồi không thể chạy trốn.

Sau khi tìm tòi hơn một giờ, Alan đã tìm được biên giới của khu vực khảo hạch. Chỗ biên giới đó dựng lên một hàng rào kẽm gai, đồng thời cứ cách một đoạn thì treo một cái thiết bài vẽ hình đầu lâu, ý nghĩa của nó đã hết sức rõ ràng.

Alan bắt đầu chạy dọc theo khu vực biên giới, dùng hết nữa ngày mới xác định được toàn bộ phạm vi của khu vực khảo hạch.

Khu khảo hạch rất rộng lớn, bên trong khu vực này có rừng cây rậm rạp, hai mảnh thung lũng cùng một dòng sông.

Trên đường Alan thuận tiện chặt một vài cây nhỏ, loại bỏ toàn bộ cây non, lại đến múc nước từ dòng sông duy nhất kia.

Hắn lấy nguồn nước giấu ở từng từng cái địa điểm ẩn nấp, nước là tiếp tế trọng yếu nhất. Có mấy chỗ tiếp tế này, Alan cũng không cần vì lấy nước ở bờ sông mà bại lộ vị trí.

Sau khi màn đêm hạ màn, hắn vẫn hoạt động trong rừng cây. Bóng đêm cũng không cách nào làm lẫn lộn cảm giác hay phương hướng của hắn, những ngôi sao trên bầu trời đêm sẽ chỉ đường cho hắn.

Tại mấy chỗ đặc biệt Alan sẽ bố trí đơn giản một ít cạm bẫy chí mạng. Sau khi làm xong những thứ này đã là đêm khuya, hắn dứt khoát leo lên một thân cây rồi trốn ở trong lá cây rậm rạp để ngủ.

Khi mặt trời mọc, đã là ngày khảo hạch thứ hai.

Mao có chút bực bội.

Hôm qua sau khi nhảy dù từ không hạm, hắn đã lên một nơi có địa hình cao ở gần đó để tìm kiếm Alan sau đó bắn lén.

Thế nhưng cái tên tiểu tử lông trắng này giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, Mao ngồi xổm nửa ngày cũng không có phát hiện được tung tích của Alan.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải chủ động xuất kích, chạy đi tìm kiếm Alan khắp núi rừng.

Thân phận lính bắn tỉa lúc này xác thực có ưu thế rất lớn, có thể công kích ở cự ly xa để cho bọn hắn trở thành sát thủ đáng sợ nhất ở trong núi rừng. Tuy nhiên lúc đối đầu với cận chiến thì nhược điểm cũng rất rõ ràng.

Lính bắn tỉa thích hợp với sự yên tĩnh, không nên động, đây là một trong những điểm nhấn mạnh trong kỹ xảo tập kích mà huấn luyện viên đã hướng dẫn Mao.

Lúc lính bắn tỉa bại lộ vị trí là việc cực kì nguy hiểm. Nhưng vì Mao nóng lòng muốn xử lý Alan, sớm đã quên sạch lời của huấn luyện viên.

Nhưng mà bận rộn một ngày, Mao cũng không có tìm thấy Alan, nhưng hắn lại vô tình tìm được nhánh sông kia.

Dòng sông từ trong khe núi chảy qua, nhiều chỗ chảy qua khe núi hoặc dưới mặt đất, khu vực lấy nước cũng không nhiều.

Trong đầu Mao loé lên, thầm nghĩ Alan có thể không ăn cái gì, nhưng cũng không thể không uống nước. Bởi vì như vậy, có chỗ nào so với ngồi chờ ở bờ sông càng có lợi hơn chứ?

Cho nên trời vừa sáng, hắn liền lựa chọn một địa thế tương đối bằng phẳng dọc khúc sông làm địa điểm phục kích của mình.

Mao núp ở khu vực bờ sông, ở trên một gốc cây nhãn hơi xa bờ, mượn lá cây che đậy thân thể của mình, họng súng thì nhắm ngay hướng bờ sông. Nhưng mà sau một buổi sáng vẫn không thấy Alan xuất hiện.

Ngay tại lúc Mao bắt đầu bực bội, hắn đột nhiên nhìn thấy một chỗ cách bờ sông không xa, bổng một mảnh lá cây đang gợn sóng, giống như có cái gì đó đi qua. Theo đó là thân ảnh Alan đang cẩn thận xuất hiện tại bờ sông dưới bóng cây.

Đến rồi đến rồi. Mao liếm liếm môi, chuyên chú nhìn xem ống nhắm:

- Mau ra đây, đúng, đi ra một chút nữa nào tiểu tử lông trắng.

Đang trong tầm ngắm, Alan cảnh giác quan sát bốn phía. Nhưng mà Mao cùng hắn cách nhau đến sáu, bảy trăm mét, khoảng cách này khiến cho Alan không cách nào phát hiện ra Mao. Sau khi quan sát ròng rã đến 10 phút, Alan mới bắt đầu đi tới gần bờ sông, Mao không khỏi mắng nhỏ một tiếng:

- Thật là một gia hỏa cẩn thận.

-------

Những bạn đẩy từ 50 KP trở lên sẽ được vinh danh và dưới chương tiếp theo!

Mỗi ngày từ 2-5 chương.

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.