Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy Thoát (2)

Phiên bản Dịch · 1517 chữ

Chương 183: Chạy Thoát (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Người đàn ông đeo mặt nạ tức giận nện một quyền lên bức tường, in một dấu tay lên đó, khiến người đi đường xung quanh sợ đến mức nhìn y chằm chằm.

Y phi lên tường, sau khi rơi xuống liền bỏ mặt nạ ra, không phải thầy giáo chiến kỹ La Bá Đặc của Khoa Đa Phu thì là ai?

Lúc rạng sáng, một chiếc taxi đến trước cửa lớn của lâu đài Ô Gia Lặc, khi hộ vệ lâu đài đến bên chiếc xe thì nhìn thấy một thiếu niên sắc mặt tái nhợt từ trên xe xuống.

Khi hắn giơ lên chiếc nhẫn bạc đại diện cho quyền hạn cấp hai, hộ vệ lâu đài liền vội vàng dìu hắn vào trong, đồng thời đi thông báo cho quản gia Hải Tân theo phân phó của hắn.

Khi nhìn thấy Hải Tân, Alan mới yên tâm ngất đi.

Còn chưa đến bảy giờ, Hoắc Ân đã thay quần áo, giậm bước chân ẩn chứa sự tức giận bước vào dực tháp nơi ở của Alan.

Khi đến phòng của cháu ngoại mình, mùi máu tanh tràn ngập không khí khiến Hoắc Ân lại nổi sát ý.

Alan nằm trên giường, miệng vết thương đã được bác sĩ gia tộc tiến hành khâu lại và tiêu độc, hiện đang quấn băng vải.

Hắn đã tỉnh lại, trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì dường như không có gì đáng ngại, Hoắc Ân mới thở phào nhẹ nhõm.

Hải Tân đã đặt một chiếc ghế trước giường Alan cho ông, Hoắc Ân ngồi xuống, xua xua tay, Hải Tân liền dẫn bác sĩ và hai hộ vệ rời khỏi phòng ngủ.

Chờ cửa được đóng lại, Hoắc Ân mới nhẹ nhàng hỏi:

-Ai làm vậy?

-Cháu không nhìn thấy mặt, đối phương đeo mặt nạ. Nhưng nghe giọng hẳn là lớn tuổi.

Alan tiếp tục miêu tả một số đặc điểm hình thể khác của người đàn ông đeo mặt nạ.

Hoắc Ân sau khi nghe xong, gật đầu:

-Ta biết rồi, cháu an tâm tĩnh dưỡng, dưỡng thương xong thì quay về học viện.

Đối với sắp xếp của ông, Alan không có ý kiến gì.

Rời khỏi phòng ngủ, Hải Tân liền đi tới, hạ giọng nói với Hoắc Ân:

-Lão gia, tôi đã bước đầu tìm hiểu được. Thiếu gia Alan bị tập kích ở phố Đen, bên đó tối hôm qua chết bốn gã sát thủ, đều là người mới vừa tới phố Đen không lâu.

-Sát thủ? Lẽ nào con chuột lần trước lại lộ đuôi?

Hoắc Ân hừ giọng.

Hải Tân lắc đầu:

-Có lẽ không phải cùng một người sai khiến, bởi vì đẳng cấp, bố cục của sát thủ đều khác xa nhau.

-Vậy tức là có người khác có ý đồ với Alan.

Hoắc Ân gật đầu, lạnh nhạt:

-Xem ra An Na có việc để làm rồi, đỡ cho cô ta suốt ngày oán giận nghỉ ngơi lâu quá, cơ thể sắp gỉ sét.

Lại tiếp:

-Alan sao lại đến phố Đen?

-Nói là một học sinh tên Cách Lâm mời, tối hôm qua phố Đen có một hội giao dịch nô lệ, đại khái là đi mở mang kiến thức.

Hải Tân thành thực trả lời.

Hoắc Ân nhìn phòng ngủ của Alan một cái:

-Vậy tiện điều tra xem tiểu quỷ tên Cách Lâm kia có vấn đề gì không. Đừng rút dây động rừng, có thể bắt tay từ phương diện tài chính và của cải của tên tiểu tử này.

-Tôi biết nên làm thế nào.

-Bảo An Na mười phút sau đến thư phòng tìm ta.

Phố Đen.

Cổ Lợi Đặc kéo thấp chiếc mũ xuống, quẹo vào một cái ngõ bẩn hỗn loạn.

Sau khi chắc chắn sau lưng không có ai đi theo mới chui vào một căn phòng rách nát cuối ngõ.

Y thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống đất, ném súng máy mini xuống đất rồi đến phòng vệ sinh, vốc một ngụm nước lạnh băng, dùng nước lạnh rửa mặt rồi mới cười khà khà mở túi áo ra rồi nhìn một xấp ngân phiếu bên trong.

Đây là tấm ngân phiếu thứ nhất y đến phố Đen làm việc.

Đối với người mới đến phố Đen như y, quan trọng nhất là mở rộng danh tiếng của mình.

Có danh tiếng rồi, bất kể làm một mình hay tham gia vào một tổ chức sát thủ có tiếng cũng tiện hơn rất nhiều.

Nhớ lại hành động ám sát tối qua, trong lòng Cổ Lợi Đặc vẫn sợ hãi.

Mục tiêu ám sát kia vô cùng khó giải quyết, rõ ràng là một thằng nhóc cấp 11 mà giết liền bốn gã cùng đi phe mình, cuối cùng vẫn thoát thân thành công.

Nhưng khách hàng này cũng coi như có lương tâm, vẫn gửi thù lao cho y.

Nếu như không trả tiền thì Cổ Lợi Đặc liền chuẩn bị bán tin của khách hàng ra ngoài, chắc chắn có người muốn mua.

-Đêm nay có thể tìm một cô gái vui vẻ rồi.

Cổ Lợi Đặc nói.

Nhưng khi y quay người lại, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, thất thanh kêu:

-Sao ngươi lại ở đây?

….

Cổ Lợi Đặc giơ tay sờ dao găm bên hông nhưng tốc độ của đối phương còn nhanh hơn, một tay nhanh như chớp khống chế cổ họng của y đồng thời nhấc lên, tay kia cắt đứt dao găm Cổ Lợi Đặc đeo bên hông, sau đó co vai vung quyền.

Quyền phong quấn lấy mấy dải hào quang Nguyên lực, cùng đó quyền phong liên tục đánh mạnh vào bụng Cổ Lợi Đặc. Lúc này Nguyên lực cuồng mãnh đánh thẳng vào, cùng với một quyền phong như trụ đánh ra, cả người Cổ Lợi Đặc bay ra ngoài.

Y va mạnh vào gương trên vách tường phòng vệ sinh, tấm gương chia năm xẻ bảy. Cổ Lợi Đặc cũng hai mắt trợn trừng, một vết máu trượt từ trên tường xuống, y vô lực ngồi bệt trên mặt đất, ngoẹo đầu, không còn tiếng động.

Trong mảnh vỡ của tấm gương trên tường, bóng dáng của La Bá Đặc hiện ra.

Lão ta dùng một chiếc khăn tay lau nắm tay dính máu, sau đó trầm mặc rút ra một thanh đoản đao chiến thuật, sau khi đâm loạn trên thi thể của Cổ Lợi Đặc, rồi để đoản đao lại trên thi thể y.

Tiếp đó lấy ngân phiếu trong túi áo sát thủ, sau khi cố ý để lại một hai tờ ở cửa sổ liền rời đi từ cửa chính.

Sau nửa giờ đầu tiên, An Na và một người đàn ông khác đã đứng bên cạnh thi thể của Cổ Lợi Đặc.

An Na đeo găng tay, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể của Cổ Lợi Đặc, sau đó cười lạnh:

-Đúng là thủ đoạn vụng về, rõ ràng là dùng quyền kình mạnh mẽ đánh chết người ta. Nhìn xương cốt và nội tạng ở đây đã gần như nát rồi mà vẫn còn cầm một thanh đoản đao đâm loạn. Định làm loạn tầm mắt sao?

Cô ta lại đến bên cửa sổ, nhặt hai tờ ngân phiếu lên:

-Định bố trí thành hiện trường giả cướp của giết người? Trăm phương ngàn kế diệt khẩu, đúng là cẩn thận, nhưng càng cẩn thận thì càng lộ sơ hở.

-Hôi Ưng, đi thăm dò lai lịch của những người này. Nếu năm nay mới đến phố Đen thì ta muốn ngày tháng chính xác bọn họ xuất hiện ở phố Đen. À đúng rồi, còn có tình hình tường tận của họ ba tháng nay. Nếu là người mới thì chắc chắn sẽ có người giật dây trung gian, hy vọng mấy tên đó không bị người ta làm thịt.

An Na nói.

Người đàn ông đi theo cô ta trầm mặc gật đầu, đẩy cửa rời đi.

An Na để hai tờ ngân phiếu trên tay trở lại vị trí cũ, rồi lắc lắc đầu với thi thể của Cổ Lợi Đặc, rời khỏi căn phòng.

Không lâu sau, binh sĩ thương hội quản lý địa bàn nơi này nhanh chóng đến.

Bọn họ “đóng gói” chở thi thể đi một cách gọn gàng, cả quá trình không ai hỏi

gì, trừ hai tờ ngân phiếu trên cửa sổ bị binh sĩ nào đó thuận tay nhét vào túi. Bọn họ thậm chí không quan tâm người chết là ai.

Dù sao nơi này là phố Đen, ngày nào cũng có người chết, ai để ý đến họ chứ?

Một tuần sau, Hoắc Ân đứng trong thư phòng, từ trên cao nhìn Alan chui vào xe bay, rời khỏi lâu đài.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.