Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo Hạch Lần Hai (2)

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Chương 163: Khảo Hạch Lần Hai (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Alan đại khái có thể hiểu A Đại Nhi luôn mặc nam trang, một là tính hiếu thắng không muốn thua kém con trai, hai cũng là một loại bản năng tự bảo vệ.

Điều này khiến cô khác với những tiểu thư quý tộc khác, cũng khiến cô trở nên vô cùng hấp dẫn.

Hôm nay A Đại Nhi đến học viện một chuyến, sau khi ăn trưa với Alan xong liền đi thẳng về nhà.

Alan sau khi nghỉ ngơi thì một mình đến thư viện nhưng lại gặp Vi Lạp, một cô gái có phong cách khác biệt.

Nhớ lại từ lúc quen Vi Lạp đến nay, dường như hai người chưa từng nói chuyện với nhau.

Hình như Vi Lạp chỉ thích màu đen, bất kể lúc nào, ấn tượng cô để lại cho người khác cũng chỉ có một màu đen tuyền.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, váy đen giày đen, giống như một u linh không có bất cứ sự sống nào.

-Vi Lạp.

Alan khẽ gọi, đã chuẩn bị tâm lý bị người ta làm lơ.

Nhưng lần này Vi Lạp lại có phản ứng, cô hơi gật đầu chào.

Chỉ thấy cô rút một bức tranh trong tập tranh nhét vào tay Alan, hắn mở ra, bên trong là bức tranh một người đàn ông một mình đối diện với vô tận địch nhân.

Người đàn ông kia chỉ có một sườn mặt, nhìn hình dáng khuôn mặt lại có mấy phần giống hắn.

-Đây là điều tôi thấy, về tương lai của cậu…

Giọng nói đặc biệt của Vi Lạp vang lên.

Alan gật đầu, mỉm cười nói:

-Vẽ đẹp lắm, tôi nhận nhé.

-Cậu không lo lắng chút nào sao?

Vi Lạp ngẩng đầu, nghi ngờ nói.

-Lo lắng điều gì?

Alan dùng ngón tay gảy nhẹ bức tranh:

-Cô cũng từng nói tương lai mang tính đa diện, tương lai cô nhìn thấy chưa chắc sẽ xảy ra. Hơn nữa, cho dù tương lai trong bức tranh xảy ra thì sao chứ? Cô xem, ít nhất tôi chưa chết, chỉ cần chưa chết thì tất cả đều có khả năng.

Có lẽ niềm tin mạnh mẽ của Alan đã lây sang thiếu nữ, đôi mắt như mây của Vi Lạp có một hai tia sáng.

Cô nói:

-Tôi nghe ông nội nói sau này cậu sẽ thành lập đoàn đi săn của riêng mình?

-Đương nhiên, tôi sẽ đi tới ngoại vực, thăm dò thế giới bên ngoài của thế giới.

Alan gật đầu.

-Thành tích của tôi trong lĩnh vực địa lý vũ trụ cũng không tệ lắm, nếu lúc đó cậu cần một hoa tiêu có thể nghĩ đến tôi.

Vi Lạp ngẩng đầu lên:

-Nếu có cơ hội, tôi muốn đến ngoại vực nơi cha mẹ tôi chết trận để nhìn xem.

Không chờ Alan trả lời, Vi Lạp đã chui vào thư viện trước, hòa vào bóng râm của nó.

Alan thầm nghĩ, tâm nguyện của Vi Lạp có lẽ là liều thuốc để cởi bỏ khúc mắc.

Yêu cầu này hắn không nghĩ ra lý do để từ chối, huống hồ viễn chinh ngoại vực thì hoa tiêu quả thực là một nhân vật không thể thiếu.

Đương nhiên, cẩn thận hơn thì Alan vẫn có ý định hỏi ý của Hưu Đốn trước rồi mới quyết định.

Huống hồ, hiện giờ cũng còn lâu mới đến lúc hắn thành lập đoàn đi săn, hắn không cần vội vàng trả lời.

Thở một hơi sâu, Alan cũng chui vào thư viện.

Rất nhanh, thời hạn một tháng mà Ôn Toa Bối Lạc định ra đã sắp đến.

Trong cuối tuần thứ tư, viện trưởng An Đức Lỗ gọi bốn người bao gồm cả Alan đến văn phòng ông.

Văn phòng của viện trưởng vô cùng đơn giản, chỉ có diện tích hai ba mươi mét vuông, hai giá sách, mấy cái bàn và một dãy sô pha.

Thứ duy nhất được coi là đồ trang trí trong văn phòng chỉ có một dãy cây cảnh bày trên bệ cửa sổ.

Chút màu xanh này khiến văn phòng không đến mức nhìn qua quá đơn điệu.

Bốn người Alan ngồi ngay ngắn trên sô pha, viện trưởng An Đức Lỗ còn đang phê duyệt giấy tờ.

Mọi người thấy ông vẫn dùng bút lông ngỗng kiểu cũ, khẽ chấm vào mực nước rồi để lại trên giấy một chuỗi chữ viết đẹp đẽ.

Trong thời đại văn phòng điện tử đã phổ cập này, đừng nói đến bút phục cổ như bút lông ngỗng, đến văn kiện bằng giấy cũng đã hiếm hoi.

Công việc phê duyệt tạm dừng một chút, viện trưởng An Đức Lỗ vươn người đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên rơi vào bút lông ngỗng của mình, ông khẽ mỉm cười:

-Người già thường hay hoài niệm, nhưng hoài niệm không phải chuyện xấu gì. Nó nhắc nhở chúng ta ngày hôm nay đến từ hôm qua mà ngày mai thì lại sắp được tạo ra.

Viện trưởng nói mấy câu khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, Alan nghe vào tai, tạc vào lòng.

-Hôm nay gọi các trò tới là vì phía Nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc đã có tin tức đưa tới.

Viện trưởng An Đức Lỗ ngồi đối diện các thiếu niên:

-Nguyên soái bảo ta thông báo với các trò, đề tài đợt khảo hạch thứ hai là thực chiến. Buổi sáng thứ hai, các trò phải đến học viện tập hợp, cô ấy sẽ phái xe đến đón các trò đến quân cảng, rồi đáp phi hạm chuyên dụng đến mặt đất.

-Địa điểm khảo hạch là một trấn nhỏ bị tộc ăn thịt chiếm cứ ở khu vực số 7 mặt đất. Đề tài của các trò là mỗi người dẫn một đội quân, xem ai đánh hạ được trấn nhỏ này và thanh lý tộc ăn thịt nhanh hơn, hiệu quả cao hơn.

Viện trưởng An Đức Lỗ mỉm cười.

-Thực chiến?

-Tộc ăn thịt?

Các thiếu niên vẻ mặt khác nhau, Vi Bá là hưng phấn, Bì Tư thì có chút khiếp sợ.

Về phần Alan, khi nhìn thấy hắn An Đức Lỗ sững ra, đó là sự thù hận như dung nham phun trào.

-Tộc ăn thịt. Tốt lắm, tốt lắm…

Alan nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này.

Trong thời gian học tập ở Lê Minh Chi Nhận, Alan cũng thu thập được không ít thông tin liên quan đến tộc ăn thịt.

Thư viện của học viện vốn là một kho thông tin khổng lồ, chỉ cần không phải cơ mật Liên bang thì gần như có thể tìm được mọi thông tin cần thiết trong thư viện.

Tộc ăn thịt đương nhiên không phải cơ mật Liên bang, vì vậy Alan rất dễ dàng tìm đọc được tư liệu liên quan.

Theo tư liệu hắn tra được, tộc ăn thịt có thể coi là một nhánh chủng nguy hiểm được tách ra từ quần thể nhân loại.

Đương nhiên, nguồn gốc của chúng cũng vô cùng thảm thương.

Sau cuộc chiến Rạng Đông, mặt đất lưu lại lượng phóng xạ đáng sợ.

Trong trăm năm đầu, những người không thể tiến vreef Babylon để rời xa mặt đất thì đại đa số đều chết vì phóng xạ mạnh còn lưu lại ở đây.

Nhưng một phần nhỏ lại ngoan cường sống sót, tuy vậy dưới sự ảnh hưởng của phóng xạ, cơ thể họ xảy ra biến dị rất lớn.

Biến dị rõ ràng nhất chính là dây thần kinh bị hoại tử, khiến họ không còn cảm thấy đau đớn, mật độ của xương cốt tăng lên trở nên vô cùng cường tráng, không dễ bị giết chết.

Trong những năm tháng cằn cỗi đó, điều kiện sinh tồn so với mặt đất hiện giờ kém hàng ngàn hàng vạn lần.

Trước hiện thực tàn khốc là khan hiếm lương thực, những người này bắt đầu tàn sát, ăn thịt đồng loại của mình.

Có lẽ, nguồn gốc của tộc ăn thịt là do hiện thực bất đắc dĩ gây nên.

Nhưng khi tình hình mặt đất có chuyển biến tốt như hiện giờ, Liên bang tận lực xây dựng lại trật tự thì họ vẫn duy trì thói quen cướp đoạt và ăn thịt người, thậm chí biến ăn thịt người thành truyền thống của tộc này.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 10 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.