Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế

Phiên bản Dịch · 1515 chữ

Chương 155: Thế

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Đông một đao tây một đao dần nắm giữ tiết tấu tấn công.

Cuối cùng một đao dùng sống đao vỗ nhẹ vào bả vai của Giản Sâm, thắng trận này một cách rất phong độ, đoạt được tư cách thăng cấp.

Khi y đi xuống đấu trường liền nhìn Alan nhẹ cười một cái, giống như đã hoàn toàn quên đi vụ xung đột lần trước.

Alan cũng mỉm cười đáp lại, mà lúc này, học sinh thi đấu ở tổ thứ hai đã vào đấu trường.

Nhưng tầm nhìn của Alan bị người khác chắn mất, đó là một nam sinh cao to.

Hai tay anh ta đang nắm vào nhau kêu rôm rốp khiến Alan lo lắng anh ta còn chưa thi đấu thì đã bóp nát khớp tay của mình.

-Cậu chính là Alan?

Nam sinh cười:

-Tôi là Á Lực, gặp phải tôi chỉ có thể nói cậu rất không may.

Alan cười mà không nói, quay đầu ra nhìn cuộc thi của tổ thứ hai.

Nụ cười của Á Lực đơ lại, anh ta không ngờ Alan ngay cả đôi ba câu xã giao cũng không nói, rõ ràng là không coi anh ta ra gì.

Điều này khiến bóng dáng anh ta đứng ở đây rất ngượng, đi cũng không được mà đứng lại cũng không xong, như một sửu nhi để người khác coi như trò cười.

Á Lực hừ một tiếng, hất tay đi khỏi.

Cuộc thi của tổ thứ hai kết thúc sau nửa tiếng, người thắng là một cậu con trai tên Bì Tư.

Tổ thứ ba thì là hai nữ sinh lên trận, hai cô gái ngang thế ngang sức, trận đánh rất kinh diễm, trong đó vận dụng năng lực khắc ấn càng thêm màu sắc cho cuộc thi.

Nhưng đã là thi đấu thì luôn phải phân thắng bại, vì thế trận đấu này đánh tròn một tiếng đồng hồ, cuối cùng bằng chiến thắng của Nại Lệ kết thúc trận đấu.

Rốt cục, cũng đến lượt Alan lên trận.

Từ tay giáo viên học viện nhận lấy đao cụ, một cây trường đao không có lưỡi bình thường mà thôi, so với đao cụ huấn luyện mà nội bộ Bối Tư Kha Đức dùng hơi kém một chút.

Alan nắm đao trong tay, tùy ý vung vài cái để thử phân lượng của trường đao. Sau khi nắm sơ qua mới bước lên đấu trường.

Hắn và Á Lực mỗi người đứng một bên, ánh mắt Á Lực hưng phấn, hận không thể nhào lên đánh cho Alan một trận nhừ tử. Alan thì buông đao đứng đó, thần thái tự nhiên, hắn chỉ bình tĩnh nhìn đối thủ.

-Trận đấu bắt đầu!

Khi lời nói của viện trưởng An Đức Lỗ kết thúc, Á Lực đã cầm đao xông đến.

Trí óc của Alan xoẹt qua hình ảnh bên trong tinh hải Nguyên lực, cự tinh đó phá không đâm vào, vạn vật trở thành khói bụi.

Thản nhiên giơ tay nhấc đao lên, khi hắn nhìn về hướng Á Lực, trận địa, nhân vật, âm thanh đều bị gạt trừ ra khỏi thế giới, đến cuối cùng, chỉ còn dư lại một mình đối thủ Á Lực.

Ôn Toa Bối Lạc đang ngáp, với mắt nhìn của nữ nguyên soái, cuộc thi đấu của mấy tổ này dù đánh có hay đến mấy cũng vô vị như mấy đứa trẻ con đánh nhau vậy.

An Đức Lỗ nhìn thấy cả, mỉm cười không nói.

Đây là điều không thể bình thường hơn, với mắt nhìn của người có sức chiến đấu đỉnh cấp như Ôn Toa Bối Lạc, sao có thể để mắt tới mấy đứa nhóc mới bước vào thế giới Nguyên lực chứ.

Đột nhiên, nữ nguyên soái “A” một tiếng, ánh mắt mộng du tập trung vào trận đấu trong trấu trường.

Viện trưởng An Đức Lỗ chậm hơn cô một chút cũng phát hiện khác thường.

Sau hai người họ, một số giáo viên có nhãn lực cao minh ngồi ở khán đài đều tập trung ánh mắt vào người Alan.

Động tác của Alan lúc này bình thản không có gì đặc biệt, chỉ là giơ cao trường đao qua đầu, sau đó chầm chậm chém xuống, thậm chí ngay cả khắc ấn cũng không hề kích hoạt, nhìn như một động tác trảm kích không thể bình thường hơn.

Tuy nhiên điều khiến mọi người chú ý không phải là động tác này mà là khí thế mà động tác này dẫn động, tốc độ thúc đẩy của trường đao không nhanh giống như thân đao nặng hơn vạn cân.

Thậm chí mỗi một động tác khi đao hạ xuống đều có thể dễ dàng phân giải ra, tuy nhiên khi chúng được tổ hợp lại, trường đao cứ hạ xuống một tấc, khí thế đó lại tăng lên một phân.

Ở trong mắt của đám người Ôn Toa Bối Lạc, cái họ nhìn thấy không còn là một động tác trảm kích mà giống như một dãy núi nguy nga đang nghiêng mình đổ xuống!

-Không ngờ thằng nhóc đã có được thế của mình? Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Ôn Toa Bối Lạc cười tít mắt.

Á Lực kích động trong lòng.

Khi Alan nhấc đao chém ra, trong mắt Á Lực tỏa ra dị tượng.

Dường như sau một đao của Alan, không gian cũng bắt đầu vặn vẹo.

Trong sân so tài, những người đang quan sát cuộc chiến cùng với mái vòm treo cao cũng bị một đao kia kéo hết tới như đang giãy chết, đó là cảm giác của Á Lực.

Khi anh ta xông tới bên cạnh Alan chính là lúc từng đao kia từ mạnh mẽ đến khốc liệt nhất.

Điều này làm anh ta sinh ra cảm giác vô lực, chán nản.

Vốn đầy ắp ý chí chiến đấu chưa khai chiến đã bị thế đao của Alan phá cho không còn chút gì.

Lúc này, Á Lực biết mình đã thua.

Khi vun vút xông tới bên cạnh Alan, Á Lực chợt dừng lại.

Keng một tiếng, trường đao ném ngay bên cạnh.

Mũi đao đột nhiên ngừng, khí thế trên đao tiêu tan như mây sương, trong mắt Alan, vạn vật trở lại trạng thái vốn có, tràn đầy tầm mắt.

- Ta thua.

Á Lực nói như thế.

Viện trưởng An Đức Lỗ đứng lên gật đầu, tuyên bố Alan thắng.

Vì thế, giữa sân vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, tiếng vỗ tay này đều là của những thầy giáo nhìn ra môn đạo, về phần các học sinh thì chỉ nhìn thấy một trận đấu chẳng hiểu ra làm sao.

Alan chỉ vung đao một cái làm dáng, Á Lực như mê muội, mất đao nhận thua.

Nếu ngồi ở ghế trọng tài không phải là An Đức Lỗ và Ôn Toa Bối Lạc, bọn họ gần như sẽ nghĩ đây là trận đấu bị thao túng từ phía sau.

Ôn Toa Bối Lạc nhìn Alan hiên ngang đứng giữa sân, như thoáng chút suy nghĩ nhìn đao trong tay mình.

Cô thản nhiên cười, nói với viện trưởng An Đức Lỗ:

- Ông nên nhắc nhở hắn một chút, giáo sư. Nhìn dáng vẻ của hắn thì rõ ràng là lần đầu tiên hành động được thế, bản thân hắn còn chưa hiểu gì. Ông hãy chỉ giáo cho hắn đừng để hắn phải đi đường vòng, vô duyên vô cớ lãng phí thời gian.

- Không cần cô nói tôi cũng sẽ làm như vậy, tiểu tử của Bối Tư Kha Đức thật đúng là làm người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Cấp bậc Nguyên lực tuy thấp nhưng đã có thế của riêng mình rồi.

An Đức Lỗ vui vẻ.

Ôn Toa Bối Lạc liếc mắt:

- Đây thì có gì chứ, cấp bậc không có nghĩa là tất cả. Khi đó tôi không phải cũng khoảng cấp bậc này đã có thế của riêng mình đó sao.

Ngay lúc Alan được thầy giáo nhắc nhở, hắn mới tỉnh lại biết mình đã thắng.

Tất cả vừa rồi giống như trong mộng vậy.

Khi hắn hồi tưởng lại trong tinh hải Nguyên lực, cảnh tượng hằng tinh va chạm kinh tâm động phách kia, tinh thần tự nhiên dung nhập vào trong đó.

Từ đó, hắn thậm chí không biết mình làm thế nào mà tác động được luồng khí thế kia, tất cả như tự nhiên nó thế.

Cho đến khi Á Lực ném đao, viện trưởng tuyên bố hắn thắng, Alan mới như tỉnh lại từ giấc mộng.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 10 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.