Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầm Thú (2)

Phiên bản Dịch · 1511 chữ

Chương 140: Cầm Thú (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Y cười to, cởi quần xuống.

Tiếp đó dưới tiếng kêu thét của Kỳ Á lột quần áo cô ta xuống, thịt luôn trước mặt Văn Sâm.

Kỳ Á từ tức giận kêu gào, đến cầu xin, cuối cùng không có bất kỳ tiếng gì nữa.

Kiều Thập phát tiết mấy lần trên người cô ta, cuối cùng thở dồn dập, không động đậy nữa.

Nhìn Kỳ Á trông như xác chết, Văn Sâm nhíu mày:

- Đúng là con đ* bẩn thỉu, vứt cô ta xuống xe cho ta!

Vì thế vào lúc trời vừa tờ mờ sáng, ở đầu ngõ cách Lão Tượng Thụ không xa, người ta phát hiện ra Kỳ Á trần như nhộng ở đó.

Không lâu sau, có hai người vội vã đi đến.

Nhìn thấy bộ dạng này của Kỳ Á, Ốc Đức lặng lẽ cắn tẩu thuốc, Uy Lợi Khắc vội cởi áo ra bọc cô gái lại, cắn chặt răng, rít ra một câu:

- Nói cho ta biết, là ai làm!

Cuối tuần, Alan về lâu đài Ô Gia Lặc như thường lệ.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là khi vào trong phòng, Hoắc Ân đang ở phòng khách.

Lão đang cầm ảnh của Lan Ny, không quay đầu lại mà nói:

- Cũng không biết có phải là già rồi không, gần đây cứ luôn suy nghĩ, nếu năm xưa ta lùi một bước, có lẽ mẹ cháu đã không cứng đầu như vậy, bây giờ có phải sẽ khác rồi?

- Nghĩ ông chinh chiến ngoại vực, giết địch vô số, đưa gia tộc lên đỉnh cao chưa từng có nhưng quay đầu lại, ông ngay cả con gái mình cũng không có cách nào bảo vệ được. Mỗi khi nghĩ đến đây, đều khiến ông lòng đau như cắt.

Ông lão xoay người lại nhìn Alan:

- Cũng may, thượng đế không đoạt đi hết tất cả, ít nhất đã để cháu về lại bên ông.

- Ông nội.

Alan nhìn khung ảnh trong tay Hoắc Ân, trong khung ảnh, nụ cười của mẹ khiến hắn đau lòng.

- Được rồi, không nói những cái này nữa.

Hoắc Ân để khung ảnh xuống:

- Bất kể như thế nào, nếu Lan Ny nhìn thấy cháu quay lại gia tộc, có lẽ sẽ thấy vui vẻ. Chúng ta vẫn là nói về chuyện học viện đi, ông nghe nói, thành tích của cháu khá tốt.

- Cháu còn thể làm tốt hơn.

Alan đi lên trước nói.

Hoắc Ân cười ha ha, vỗ vai hắn:

- Rất vui khi nghe cháu nói như vậy. Lại đây, nói cho ông nghe, gần đây nha đầu A Đại Nhi có quấn lấy cháu không?

Alan giật mình nhìn ông lão, Hoắc Ân ngồi trên sô pha, ngửa tay nói:

- Sao, không lẽ ta không thể biết những chuyện này sao?

- Cháu tưởng là ông không có thời gian quan tâm những việc vặt này

- Chỉ cần là chuyện của tiểu Alan của ông, không thể nói là chuyện vặt được. Huống hồ nha đầu A Đại Nhi này thực sự là không tệ, mặc dù tính cách hơi cổ quái nhưng nó rất thông minh, thông minh hơn đại đa số đàn ông. Nếu cháu thuần phục được nó, tin tưởng mắt nhìn của ông, nó sẽ trở thành một trợ lực lớn cho cháu.

- Hơn nữa, nó là tiểu thư nhà Ma Sâm. Gia tộc Ma Sâm đi lên từ thương nghiệp, gia tài giàu có. Nếu lấy được A Đại Nhi, lão Khải Đặc nhất định sẽ bỏ ra một món của hồi môn lớn. Cháu yên tâm, cho dù ông ta không chịu, ông cũng sẽ khiến ông ta lấy ra. Cháu xem, của hồi môn này đã đủ để làm vốn cho cháu khởi nghiệp.

Hoắc Ân sững người, nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của Alan, ông lão cười ha ha, lại chuyển chủ đề:

- Đương nhiên, nói những cái này vẫn còn sớm. Huống hồ Alan cháu vẫn còn nhỏ nhưng đợi đến khi cháu tốt nghiệp Lê Minh Chi Nhận cũng nên bàn đến hôn sự rồi. Vậy, đến lúc đó lại nói vậy.

Hai ông cháu nói chuyện rất lâu, thậm chí đến giờ ăn tối, Hoắc Ân cũng ăn tại chỗ ở của Alan.

Trên bàn ăn, Alan nhớ lại chuyện của Văn Sâm:

- Ông nội, cháu có một chuyện muốn thỉnh giáo ông.

- Nói.

Hoắc Ân hất tay.

- Cháu muốn đối phó với Văn Sâm.

- Văn Sâm?

Hoắc Ân vỗ trán:

- À, nhớ ra rồi. Con trai của Lý Kỳ, sao vậy, nó gây sự với cháu ư?

Alan gật đầu, kể rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện Văn Sâm đã làm với hắn. Hoắc Ân nghe xong, gật đầu:

- Rất tốt, cháu đã không tự ý hành động. Những chuyện mà Văn Sâm đã làm đúng là khiến cháu có lý do đối phó với nó. Nhưng Alan, cháu phải nhớ, bất kể là người trong gia tộc chúng ta hay là con cháu của những hào môn cao phiệt khác, nếu chúng khiêu khích, cháu có thể đáp trả, nhưng có một giới hạn không được chạm đến, đó chính là sinh mạng!

- Cháu có thể đánh tàn phế chúng nhưng không thể thực sự giết chúng. Đây là một quy định bất thành văn của giới quý tộc, trong giới hạn này, người trẻ tuổi các cháu muốn gây sự thế nào cũng được. Nhưng một khi vượt qua giới hạn này, đó không còn là chuyện của người trẻ tuổi các cháu nữa, mà lên đến độ cao của gia tộc.

- Cháu biết nên làm như thế nào rồi ông.

- Vậy thì tốt, nhớ làm cho dứt khoát sạch sẽ một chút. Nếu không thì đừng ra tay, nếu đã ra tay thì đừng để cho người ta có bất cứ cơ hội nào trả thù.

Hoắc Ân nghiêm nghị.

Cuối tuần này ngạc nhiên là không bị A Đại Nhi quấn lấy nhưng Lôi Kiệt Tư lại bám lấy Alan, muốn tỉ thí với hắn.

Alan cũng không từ chối, hai anh em trong sân huấn luyện đánh đến kinh tâm động phách nhưng tình cảm của hai người càng đánh càng sâu đậm.

Hoắc Ân nhìn thấy, trong lòng vui mừng.

Đến thứ hai, Alan lại về học viện.

Nhưng vừa xuống xe, một bóng dáng quen thuộc đã đi về phía hắn.

Là Uy Lợi Khắc, thanh niên cao to đang nổi giận đùng đùng, anh ta đè thấp giọng xuống nói với Alan:

- Chuyện ngươi nói, ta làm! Thậm chí sau này, ta có thể bán mạng cho ngươi, nhưng ngươi phải xử lí đẹp, ngươi phải… phế tên khốn Văn Sâm đi!

….

Uy Lợi Khắc đi theo Alan xuống khỏi chiếc xe bay thuê, khi nhìn tấm biển Mộ Sắc cực lớn, người thanh niên bất giác không được tự nhiên.

Trên người anh ta mặc bộ tây phục rất vừa vặn mà Alan mua cho, bộ tóc không dài không ngắn kia cũng được sửa sang một phen, Uy Lợi Khắc thậm chí còn đeo cả cà- vạt.

Vốn dĩ anh ta dáng người cao lớn khỏe mạnh, mặc lên người bộ quần áo này càng đẹp trai.

Nhưng đã quen với cuộc sống phố chợ, trang phục đứng đắn như vậy khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chỉ là nghĩ tới người phải đối phó tối nay, dù khó chịu hơn nữa Uy Lợi Khắc cũng sẽ nhịn xuống.

Anh ta không thể quên được đôi mắt thất thần kia của Kỳ Á, càng không thể quên được bóng lưng cô co rúc trong một góc mà rơi lệ.

Ngọn lửa thù hận thiêu đốt, Uy Lợi Khắc tựa như một con sói hoang muốn cắn người để ăn sống, hai mắt sát khí bắt đầu trào dâng.

Alan nhấc trực đao Ám Hủy đi về phía cửa chính của Mộ Sắc, khiến cho hai nhân viên phục vụ đón khách khẩn trương đi theo phía sau hắn, sợ Alan tới gây chuyện.

Đêm nay thật sự là hắn đến để gây chuyện nhưng không phải hiện tại, vì thế tùy tiện ném cho một người phục vụ trong đó hai tờ tiền:

- Cho chúng ta một chiếc ghế dài.

Phục vụ cười nói:

- Tiểu thiếu gia rất lạ mặt, lần đầu tiên tới Mộ Sắc đúng không? Ở chỗ chúng tôi có quy tắc thế này, ghế dài không tùy tiện cho bất cứ ai được...

Không đợi người phục vụ này nói xong, Alan đã lật bàn tay, phía trên có đeo chiếc nhẫn bạc của Bối Tư Kha Đức.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 10 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.