Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái Vật

Phiên bản Dịch · 1489 chữ

Chương 130: Quái Vật

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Này, ai nói là muốn làm tri kỷ của người em?

- Tuy vậy anh cũng không là của em đâu!

Nghe hai người giằng co nói chuyện mơ hồ, trong lòng Chu Lỵ kinh nghi đan xen.

Kinh hãi là thấy tình hình như vậy, tiểu thiếu gia nhà Bối Tư Kha Đức này đã là con mồi của A Đại Nhi, nữ sinh học viện ai mà không biết cô ta không dễ chọc đến. B

ỏ gia tộc qua một bên, người thiếu nữ này thật không đơn giản.

Đừng nói nữ sinh, mà ngay cả những công tử quý tộc kia thấy cô ta cũng phải quay đầu bỏ chạy.

Tóm lại cô bé này tuyệt đối không phải là người mình có thể sinh sự được, về phần nghi hoặc thì Alan và cô ta dường như có quen biết, vả lại giao tình không cạn.

Theo lý mà nói, Alan con cháu dòng nhánh, dù xuất sắc thế nào cũng không thể lọt vào mắt xanh của A Đại Nhi mới đúng, vì sao thiên chi kiêu nữ kia có vài phần kính trọng đối với hắn?

Chu Lỵ bước nhanh như bay, rất nhanh rời khỏi khu ký túc.

Khi quẹo qua một góc cua, đột nhiên bị người kéo đến phía sau một cây ngô đồng.

Tiếp theo người nọ từ phía sau ôm chặt lưng cô, một bàn tay hung hăng nhào nặn ngực cô.

Chu Lỵ đã nghĩ sẽ thét chói tai nhưng miệng lại bị bịt, sau đó nghe người phía sau nói:

- Đừng kêu, bảo bối. Trừ phi cô không muốn cái này.

Người nọ buông bàn tay đang xoa ngực cô ra, lấy từ trong túi ra một cái thẻ.

Trên thẻ có ký hiện kiếm và súng giao nhau của liên bang, ở giữa là hình vẽ ngân hàng liên bang.

- Đây là?

Thừa dịp người nọ buông cô ra, Chu Lỵ xoay người, là một nam sinh trạc tuổi cô, chính là Văn Sâm xuất thân từ Bối Tư Kha Đức.

- Thiếu gia Văn Sâm?

Chu Lỵ âm thanh quái lạ hỏi.

- May cho cô còn nhớ rõ ta.

Văn Sâm giơ tấm thẻ trên tay, nói:

- Trong này có năm vạn đồng liên bang, ngươi có muốn khoản tiền này không?

- Đương nhiên!

Chu Lỵ cười mỉa nói.

Văn Sâm gật đầu:

- Rất tốt, lão già Hải Tân kia chỉ định cô với Alan. Đúng rồi, làm người hướng dẫn người anh em trong gia tộc của ta?

- Đúng vậy, tôi vừa mới dẫn Alan thiếu gia đi thăm học viện.

- Lại đây.

Văn Sâm vẫy vẫy tay.

Chu Lỵ lập tức đi tới, Văn Sâm đè cô tới thân cây, khẽ thở sâu một cái vào cổ cô, sau đó giơ tay chạm vào cổ áo của cô, cắm tấm thẻ kia vào rãnh sâu trong ngực:

- Nghe này, ta muốn cô đi tiếp cận Alan. Đồng thời nói cho ta biết hành tung mỗi ngày của hắn, bao gồm hắn đã làm chuyện gì. Nói như vậy, mỗi nhánh tình báo, cô cũng có thể được đến một ngàn đồng thù lao từ chỗ ta, hiểu chưa?

Trong lúc nói chuyện, Văn Sâm cũng không nhàn rỗi. Bàn tay sờ lên bộ ngực của Chu Lỵ, dùng sức xoa rồi kêu lên:

- Má nó, thật đúng là lớn.

Chu Lỵ thấy y quá đáng lại không dám phản kháng, chỉ nói:

- Thiếu gia Văn Sâm, thiếu gia hẳn cũng nhìn thấy bên cạnh thiếu gia Alan có A Đại Nhi tiểu thư, tôi căn bản không tiếp cận được. Ôi không, xin đừng như vậy.

Văn Sâm nhấc váy của cô lên một phen, một tay kia nắm eo thon của cô khiến Chu Lỵ không thể nào nhúc nhích được.

Y oán hận nói:

- A Đại Nhi sẽ không ở trong học viện nhiều, hơn nữa, chẳng lẽ cô không câu dẫn được nam nhân? Lừa tên tiểu tử Alan kia lên giường rồi lại đá hắn cho A Đại Nhi, hiểu không?

- Tôi biết, ư, Văn Sâm thiếu gia, chúng ta có thể đổi chỗ khác được không.

- Không được, ta sẽ làm thịt ngươi tại đây!

Một tay đè chặt miệng của Chu Lỵ, Văn Sâm dùng sức tiến vào trong.

Một lát sau, phía sau cây ngô đồng truyền đến tiếng rên rỉ.

…..

- Ở đây chính là nhà ăn, tuy nhiên tin ta đi, bò bít tết bọn họ là chán lắm.

Cửa nhà ăn học viện, A Đại Nhi buông tay lắc đầu nói. Alan không cho là đúng, hắn lớn lên dưới mặt đất, đối với đồ ăn không bao giờ chê.

Đối với món mà A Đại Nhi nói là khó ăn, với hắn đã là mỹ vị khó có được.

- Đáng chết, ngươi đụng vào ta!

Đột nhiên cách đó không xa một âm thanh sắc nhọn vang lên.

Ở hành lang phủ đá cuội có một cô gái tóc nâu kêu to.

Ở bên cạnh cô có hai người bạn đều đang trừng mắt nhìn một thiếu nữ khác.

Tóc màu đen, váy dài, duy chỉ có làn da tái nhợt giống như bị bệnh.

Không ai khác ngoài Vi Lạp, cháu gái của Hưu Đốn.

Thấy cô, Alan nhíu nhíu mày.

Trên mặt đất bàn vẽ và bút chì rới lộn xộn, xem bộ dáng là Vi Lạp rồi.

Cô gái tóc nâu hét lớn:

- Ngươi là ai? Mặt lạ hoắc, chắc không phải học sinh tự túc chứ? Chết tiệt, ta muốn kháng nghị với học viện. Nơi cao quý như Lê Minh Chi Nhận này, tại sao có thể để mặc cho mấy người bình dân chung quanh tán loạn!

Alan nghe được, hừ một tiếng. A Đại Nhi nhìn hắn ngạc nhiên hỏi:

- Cô gái tóc đen kia là bằng hữu của anh à?

- Cháu gái Hưu Đốn tiên sinh, ông ấy giao cho anh chiếu cố.

A Đại Nhi ồ một tiếng, nói:

- Cần em hỗ trợ không?

- Không, ý của Hưu Đốn tiên sinh chỉ cần Vi Lạp không bị thương là được, nghe nói tâm hồn cô bé đó từng bị tổn thương, ông ấy hy vọng cô bé có thể thoát khỏi bóng ma của chính mình. Cho nên...

Alan bất đắc dĩ buông tay nói.

Lúc này, đối mặt thiếu nữ tóc nâu gây sự, Vi Lạp lại rất bình tĩnh, cô không nói một lời, chỉ liếc cô gái kia một cái.

Bị cặp mắt thâm trầm của Vi Lạp nhất thời nhìn chăm chú, cô gái tóc nâu lập tức nói không ra lời.

Nhìn thoáng qua cặp mắt đó, cô giống như lọt vào bên trong cặp mắt, thẳng xuống Địa ngục!

Vi Lạp nhặt bàn vẽ lên, mở ra, dùng bút chì đang vẽ trên giấy nhanh chóng vẽ ra cái gì đó.

Sau đó lại giơ lên đưa cho cô gái tóc nâu.

Cô bé kia giật mình, đột nhiên giống như nổi điên xé toang bức tranh, thét to:

- Làm sao ngươi biết? Ngươi là quái vật! Quái vật!

Cô ta chật vật rời khỏi, hai người bạn cũng đi theo sát phía sau. Vi Lạp thu giấy vụn trên đất lại, chuẩn bị ném vào thùng rác bên cạnh.

- Vi Lạp, tôi là Alan, tôi...

Alan gọi cô nhưng cô lại giống như bịt tai không nghe thấy. Sau khi ném giấy vụn vào thùng rác, trực tiếp đi về hướng nhà ăn.

A Đại Nhi huýt sáo:

- Tuy rằng không biết cô ta đã làm nên trò gì, nhưng nhìn qua, cô ta hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình. Tuy nhiên Alan, bạn của anh có tính cách thật cổ quái.

Alan nhìn cô gật đầu cười nói:

- Qủa thực, tính cách bạn của anh đều không quá bình thường.

A Đại Nhi trợn mắt, sau đó như hiểu ra điều gì, giương nanh múa vuốt nói:

- Con nai nhỏ, anh dám vòng vo tam quốc nói chị đây không bình thường!

….

Lê Minh Chi Nhận chia thành bốn cấp học: nhập môn, sơ, trung và cao cấp.

Chỉ có học xong chương trình học cao cấp và tích đủ học phần mới có thể được tốt nghiệp.

Một tấm bằng tốt nghiệp của Lê Minh Chi Nhận, đừng nói trong nội bộ gia tộc là bằng chứng khảo hạch tư chất quan trọng, cho dù là ở trong liên bang cũng không khác gì một chiếc chìa khóa vàng.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.