Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Lý Hồ Ly

Phiên bản Dịch · 12483 chữ

“Bá Vương Cung” Hà Bất Kham với “Vân Châu Đại Nho Hiệp” Trình Ngâm Xuyên thấy Mộng Thiên Nhạc đứng yên như hòn núi, biết lần này chàng xuất thủ hẳn là võ công thạch phá thiên kinh, khoáng tuyệt thiên hạ.

Lại nhìn thiếu nữ áo đỏ, nàng ta có vẻ hồi hộp thấp thỏm, dường như cũng biết chiêu công của Mộng Thiên Nhạc sẽ cực kỳ khủng khiếp.

Lúc này, Mộng Thiên Nhạc tuy hai mắt khép hờ, nhưng đầu chàng luôn hướng về vị trí di chuyển của thiếu nữ áo đỏ. Bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng ngập đầy căng thẳng và sát cơ kinh hoàng.

Thiếu nữ áo đỏ hai chân bước chéo chậm chạp như ốc sên bò đi, sau khi di chuyển sang trái bảy thước, trên mặt đã đượm mồ hôi to như hạt đậu.

Bỗng nghe thiếu nữ áo đỏ thở dài não nề nói:

- Thôi, chúng ta bất tất tỉ đấu nữa, tiểu nữ nhận bại!

Vừa nói, hai tay đã thu thế buông xuống. Nhưng Mộng Thiên Nhạc vẫn mắt khép hờ; tinh, khí, thần hợp nhất; vẫn giữ nguyên trạng không trả lời.

Thiếu nữ áo đỏ thấy vậy, mặt mày tái ngắt, dường như hết sức kinh hãi nói:

- Tỉ thí võ công chỉ cần chạm đến thì ngưng, chả lẽ các hạ muốn giết chết tiểu nữ mới hả dạ hay sao?

Hà Bất Kham với Trình Ngâm Xuyên nghe vậy, cùng chau chặt mày, đưa mắt nhìn nhau, định nói lại thôi.

Mộng Thiên Nhạc lúc này như thể lão tăng nhập định, tiến vào cảnh giới vô ngã lưỡng vong, như không nghe lời nói của thiếu nữ áo đỏ.

Thiếu nữ áo đỏ càng thêm kinh hoàng, “oa” một tiếng bật khóc, nghẹn ngào nói:

- Đại hiệp đừng... đừng giết tiểu nữ, mau thu chiêu đi!

Hà Bất Kham với Trình Ngâm Xuyên thấy vậy hết sức ngạc nhiên thắc mắc, Mộng Thiên Nhạc sẽ hạ sát nàng ta thật ư? Cho dù thiếu nữ này thật sự là người của Vô Ngã chân giáo thì cũng đâu cần nhất thiết lấy mạng nàng ta.

Thiếu nữ áo đỏ lúc này khóc sướt mướt, một cô gái trẻ khóc lóc van xin thảm thiết thế này, dù nàng ta là kẻ vạn ác bất xá, thấy vậy cũng không khỏi xiêu lòng.

Bỗng nghe Hà Bất Kham thở dài não nuột nói:

- Cao thiếp hiệp, mau thu chiêu đi thôi!

Mộng Thiên Nhạc nghe tiếng nói của Hà Bất Kham, đột nhiên mở choàng mắt.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, thiếu nữ áo đỏ nhún vai tung mình, hệt như cánh én lướt qua trên đầu Trình Ngâm Xuyên, tốc độ nhanh khôn tả.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng quát to, song chưởng một tả một hữu cách không tung ra.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, thiếu nữ áo đỏ đã ở ngoài xa bảy tám trượng, thêm một lần tung mình, đã khuất dạng trong bóng đêm mịt mùng.

Mộng Thiên Nhạc tức tối giậm chân:

- Tại hạ chỉ sợ có vậy, quả nhiên đã trúng kế!

Hà Bất Kham với Trình Ngâm Xuyên cùng nhìn nhau, không thốt nên lời, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.

Hà Bất Kham thở dài não nuột:

- Y thị đào thoát hoàn toàn do sai lầm của Hà mỗ, Hà mỗ thật quá có lỗi với Cao thiếu hiệp!

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Hà minh chủ không nên tự trách, y thị van xin thảm thiết như vậy, dù lòng dạ sắt đá cũng phải yếu mềm... Ôi! Người trong Vô Ngã chân giáo ai cũng xảo quyệt như hồ ly, xem ra võ lâm Trung Nguyên quả thật khó thể ứng phó.

Trình Ngâm Xuyên vẻ mặt trĩu nặng hỏi:

- Cao huynh nhận định y thị là đệ tử Vô Ngã chân giáo thật ư?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Không khẳng định, nhưng chín phần mười là một yếu nhân trong Vô Ngã chân giáo, nếu tại hạ đoán không lầm, y thị chính là Cửu giáo chủ của Vô Ngã chân giáo.

Trình Ngâm Xuyên thở dài:

- Vậy là việc hạ sát Tam giáo chủ của chúng ta hôm nay kể như hoài công, gian tế trong phủ minh chủ cũng không sao trừ diệt hết.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Đó cũng là do tại hạ nhất thời động lòng trắc ẩn, phải chi tại hạ quyết tâm xuất thủ thì y thị đâu thể đào thoát, giờ chúng ta hãy khẩn cấp trở về phủ minh chủ, thuật hết mọi sự với Cổ La tiền bối rồi chúng ta hẵng bàn tiếp đối sách.

Thế là, ba người vội vã thi triển khinh công trở về phủ minh chủ võ lâm, khi đến ngôi lầu phía đông của biệt viện thì trời đã hơn canh ba, chỉ thấy trên lầu vẫn sáng ánh đèn, Cổ La thần tăng đang chờ ở cửa thang lầu, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị.

Ba người vội vã lên lầu, Cổ La thần tăng như chờ đợi quá lâu, sốt ruột hỏi:

- Thế nào rồi?

Hà Bất Kham thở dài:

- Vãn bối nhất thời khinh suất, để khiến hoài phí hết công sức!

Bốn người nhanh chóng ngồi xuống trong phòng khách, Hà Bất Kham kể rõ mọi sự với Cổ La thần tăng.

Nghe xong, Cổ La thần tăng nhắm mắt ngẫm nghĩ một hồi, mới chậm rãi nói:

- Ba người đã hạ sát Tam giáo chủ, kể như đại công cáo thành, sao bảo là hoài phí công sức? Sự xuất hiện của thiếu nữ áo đỏ chẳng qua là sự cố bất ngờ, bất kỳ ai cũng khó ứng phó, huống hồ ba người đã cố hết sức mình.

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Lão tiền bối không quở trách, khiến chúng vãn bối càng thêm hổ thẹn!

Cổ La thần tăng lắc đầu:

- Cao thiếu hiệp nặng lời rồi, sự xuất hiện của thiếu nữ áo đỏ đã khiến bần tăng phát hiện ra một manh mối quý giá, có thể nói manh mối này còn quan trọng hơn là diệt trừ gian tế trong phủ minh chủ. Phải biết trong số các gian tế tiềm phục trong phủ minh chủ, nhân vật quan trọng hơn hết là Tam giáo chủ giả mạo bần tăng, nay người này đã trừ khử, số còn lại cơ hồ không còn năng lực gì to lớn, sớm muộn gì họ cũng tự lộ diện, rời khỏi phủ minh chủ.

Trình Ngâm Xuyên bỗng hỏi:

- Cổ La sư bá đã phát hiện manh mối quan trọng gì vậy?

Thì ra “Vân Châu Đại Nho Hiệp” Trình Ngâm Xuyên là đệ tử của một vị sư đệ tục gia của Cổ La thần tăng, nên gọi thần tăng là sư bá.

Cổ La thần tăng trầm giọng:

- Chỉ cần chứng thực thiếu nữ áo đỏ là người trong Vô Ngã chân giáo, vậy thì Đệ nhất Tổng giáo chủ của Vô Ngã chân giáo hẳn có liên quan với phái Mật Tông Tây Tạng.

Đoạn quay sang nhìn Mộng Thiên Nhạc, nói tiếp:

- Cao thiếu hiệp có thể cho biết ai đã truyền thụ tuyệt học phái Mật Tông không?

Mộng Thiên Nhạc thở dài thê thiết:

- Đó là một lão nhân cô độc, tứ chi tàn phế, vãn bối không biết danh tánh lai lịch của lão nhân gia ấy, chỉ biết lão nhân gia ấy võ học uyên bác, cơ hồ tinh thông võ công của các phái võ lâm khắp thiên hạ.

Trình Ngâm Xuyên hết sức kinh ngạc hỏi:

- Vị lão tiền bối ấy hiện ở đâu?

- Lão nhân gia ấy chết rồi! Tại hạ với lão nhân gia ấy sớm tối cận kề suốt bảy năm dài, lão nhân gia ấy đã tạ thế hồi ba tháng trước.

Hà Bất Kham thành khẩn:

- Vị kỳ nhân ấy tứ chi tàn phế mà Cao thiếu hiệp có thể chỉ qua sự truyền thụ bằng miệng mà có được thành tựu như hôm nay, ngộ lực thật quá cao.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Trước khi gặp vị lão nhân ấy, tại hạ đã được danh sư khổ công truyền dạy mười mấy năm, nên vị sư phụ thứ nhì khẩu truyền võ công, tại hạ có thể lĩnh ngộ được chút ít.

Hà Bất Kham nhẹ gật đầu:

- Cao thiếu hiệp hồng phúc ngang trời, liên tiếp gặp danh sư chỉ dạy, thật đáng chúc mừng!

Mộng Thiên Nhạc ngước mắt nhìn Cổ La thần tăng:

- Những điều vãn bối đã nói không nửa lời dối trá, vãn bối cũng biết võ học phái Mật Tông Tây Tạng tuyệt đối không truyền cho người ngoài, nhưng lão nhân cô độc quyết không phải đệ tử phái Mật Tông, vì ngay cả tuyệt học Thiếu Lâm, lão nhân gia ấy cũng hết sức tinh thông. Vãn bối sống chung với lão nhân gia ấy trong thạch động tuyệt cốc suốt bảy năm dài, dù đã tìm đủ mọi cách, nhưng cũng không sao dò ra được thân thế lai lịch của lão nhân gia ấy.

Cổ La thần tăng bỗng hỏi:

- Vậy thù sát sư giữa thí chủ với Vô Ngã chân giáo hẳn là vị sư phụ thứ nhất phải không?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Lão tiền bối đoán không sai!

Cổ La thần tăng thở dài thậm thượt:

- Thí chủ có thể diễn tả diện mạo của vị kỳ nhân ấy không?

- Vị sư phụ thứ nhì ấy trước khi gặp vãn bối đã ở trong tuyệt động một thời gian rất lâu, đã trở thành một người chỉ còn xương với da, chẳng còn diện mạo có thể diễn tả nữa.

Cổ La thần tăng chau mày:

- Cũng không cho biết nguyên nhân khiến tứ chi tàn phế ư?

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Lão nhân gia ấy chỉ trước khi chết vắn tắt nói mấy câu: "Lão phu cả đời đã gây ra quá nhiều tội ác, vì công danh phú quý bất chấp thủ đoạn, để khiến hoài phí hơn bảy mươi năm tuổi đời… Ôi ! Ân oán giang hồ, tình thù võ lâm, báo ứng tuần hoàn, lão phu hơn ba mươi năm bị tàn phế hành hạ, đó chính là sự trừng phạt của trời cao"…

Mộng Thiên Nhạc ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Trước khi trút hơi thở cuối cùng, lão nhân gia ấy đã nói "Ngươi là người thứ nhì được lão phu truyền thụ võ công, mong ngươi hãy cẩn thận giữ mình".

Trình Ngâm Xuyên tiếp lời :

- Người thứ nhất là ai vậy?

Mộng Thiên Nhạc cười gượng:

- Tại hạ mà biết thì cũng biết lai lịch của sư phụ thứ nhì rồi!

Trình Ngâm Xuyên lắc đầu:

- Trong thiên hạ toàn là quái nhân quái sự!

Mộng Thiên Nhạc nói tiếp:

- Sư phụ thứ nhì của vãn bối hưởng thọ bảy mươi tuổi, theo những lời lâm chung mà suy luận thì lão nhân gia ấy đã gặp biến cố bị tàn phế tứ chi vào lúc hơn ba mươi tuổi, ẩn cư trong tử động tuyệt cốc, chẳng hay Cổ La lão tiền bối có thể nghĩ xem các cao nhân võ lâm lúc bấy giờ có ai giống lão nhân gia ấy không.

Cổ La thần tăng nhắm mắt suy tư, một hồi thật lâu mới mở mắt ra, trầm giọng nói:

- Các cao thủ vô lâm xuất sắc nhất lúc bấy giờ là cố minh chủ võ lâm "Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên" Hồ Thương Phu, "Bắc Hiệp" Thiên Cái Lão Nhân, "Tây Bút" Chấn Hoàn Vũ, "Ma Kiếm Thần Quân" Triệu Điện Thần và "Giang Nam Đệ Nhất Mỹ Nhân" Hầu Lan Hương…

Cổ La thần tăng nói đến đó, lại nhắm mắt ngẫm nghĩ một hồi mới chậm rãi nói tiếp:

- Năm người này không có ác danh gì to lớn trên giang hồ, theo tuổi tác thì "Tây Bút" Chấn Hoàn Vũ với "Ma Kiếm Thần Quân" Triệu Điện Thần lại gần gũi nhất, và thân thế lai lịch cũng kỳ bí hơn.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Có thể là "Ma Kiếm Thần Quân" Triệu Điện Thần chăng? Triệu Điện Thần lúc xuất đạo giang hồ tuổi chỉ hai mươi sáu, cộng thêm ba mươi bảy năm, tuổi chỉ sáu mươi lăm, chênh lệch đến năm năm.

Cổ La thần tăng gật đầu :

- Còn "Tây Bút" Chấn Hoàn Vũ hồi ba mươi bảy năm trước tuổi đã bốn mươi, vậy cũng hơn bảy mươi nhiều.

Mộng Thiên Nhạc lại đưa mắt nhìn Cổ La thần tăng:

- Ngoài năm người này, còn ai khả nghi nữa không?

- Còn bốn người nổi danh tàn ác nữa, đó là "Độc Chỉ Kim Cang" Lôi Quang Pháp Sư, "Thiên Lý Hồ Ly" Vạn Lý Phiêu, "Thiên Sơn Hùng (gấu) Vương" Hác Lục và "Huyết Diện Quỷ" Tiết Nhật Tinh.

Hà Bất Kham tiếp lời:

- Trong bốn người ấy, gia sư đã trừ diệt ba người rồi!

Mộng Thiên Nhạc vội hỏi:

- Vậy người nào chưa bị lệnh sư trừ diệt?

- "Thiên Lý Hồ Ly" Vạn Lý Phiêu !

- Ông ấy có ác danh gì vậy?

Cổ La thần tăng thở dài tiếp lời:

- Vạn Lý Phiêu là một ác nhân võ lâm hồi ba mươi bảy năm trước, y đã phạm nhiều tội ác hiếp dâm, trộm cướp và giết người, gây nên công phẫn võ lâm, mọi người cùng nhau tìm diệt…

Mộng Thiên Nhạc hỏi:

- Kết quả thế nào?

- Không có chút tin tức!

- Vì sao vậy?

- Vạn Lý Phiêu ngoại hiệu Thiên Lý Hồ Ly, chứng tỏ y cực kỳ cơ trí, xảo quyệt; hơn nữa y sở trường thuật dị dung thiên biến vạn hóa, khắp thiên hạ không một ai nhìn thấy mặt thật của ông ta, vậy thì ai có thể tìm diệt được ông ta? Cũng may là ba mươi mấy năm trước, Vạn Lý Phiêu đã biệt vô âm tín một cách bí ẩn.

Mộng Thiên Nhạc thở dài bi thiết:

- Thật không ngờ ân sư thứ nhì của vãn bối lại là "Vạn Lý Hồ Ly" Vạn Lý Phiêu.

Hà Bất Kham thắc mắc hỏi :

- Cao thiếu hiệp sao thể khẳng định là ông ấy?

- Qua những lời sám hối của lão nhân gia ấy lúc lâm chung, chứng tỏ chính là "Vạn Lý Hồ Ly" Vạn Lý Phiêu.

Cổ La thần tăng thở dài :

- Không sai, ân sư thứ nhì của Cao thiếu hiệp chính là Vạn Lý Phiêu, ngoài ông ấy ra, không còn ai khả nghi nữa. Bần tăng vốn đoán Vạn Lý Phiêu là đệ nhất tổng giáo chủ của Vô Ngã Chân Giáo, giờ nghĩ lại thì đệ nhất tổng giáo chủ là một người khác rồi!

Cổ La thần tăng dứt lời, vẻ mặt càng thêm nghiêm nặng, hiển nhiên trong đầu thần tăng sớm đã nhận định Vạn Lý Phiêu là người cầm đầu Vô Ngã chân giáo, bây giờ mối hiềm nghi ấy không còn, vậy thì nhân vật giả tưởng đệ nhất tổng giáo chủ càng thêm mong manh khó tìm.

Mộng Thiên Nhạc, Hà Bất Kham và Trình Ngâm Xuyên biết tâm trạng lúc này của Cổ La thần tăng, ba người cũng lòng dạ trĩu nặng, thảy đều ngồi lặng thinh.

Một hồi lâu sau, mới nghe Cổ La thần tăng giọng từ tốn nói :

- Trời sắp sáng rồi, ba vị nghỉ ngơi đi thôi!

Hà Bất Kham bỗng nói:

- Xin hỏi sư bá, về việc tam giáo chủ, có cần tuyên bố với các vị hào kiệt không?

- Hãy tạm thời giữ bí mật, khi nào thích hợp hẵng tuyên bố cũng chẳng muộn!

Hà Bất Kham lộ vẻ khó xử :

- Nhưng Cao thiếu hiệp trong phủ minh chủ…

Cổ La thần tăng hiểu ý ngắt lời:

- À! Bần tăng quên mất chuyện Cao thí chủ giao thủ với quần hào… Thật ra quần hào đến đây là để điếu tang Hồ cố minh chủ và bầu chọn quyền minh chủ võ lâm, nay Hà hiền điệt đã giữ chức quyền minh chủ và thi thể của Hồ cố minh chủ đã được quyết định tạm thời ướp lạnh, các ủy viên Võ Lâm Minh đã có thể tự do giải tán ra về, vậy ngày mai sau giờ Ngọ ba khắc chúng ta sẽ tuyên bố rõ mọi sự, làm sáng tỏ sự hiểu lầm về việc tam giáo chủ xúi giục mọi người vây bắt Cao thí chủ.

Trình Ngâm Xuyên cất tiếng:

- Xin hỏi sư bá, từ nay chúng ta phải đối phó thế nào với Vô Ngã Chân Giáo?

Cổ La thần tăng thở dài:

- Hiện nay hào kiếp đã định, chỉ còn cách gặp một giết một mà thôi!

- Vậy nay thất giáo chủ đang ở trong phủ thành Khai Phong, sao chúng ta không đến vây bắt?

- Lão nạp đã quên căn dặn, thất giáo chủ này đã luyện thành Tố Nữ Tàn Dương thần công, thiên hạ vô địch, hãy tránh xa y thị, không nên hiếu thắng đối địch.

Trình Ngâm Xuyên ngớ người :

- Sư bá nói vậy khác nào chúng ta ngồi chờ chết, mặc cho thất giáo chủ tìm đến đây!

Cổ La thần tăng mắt rực thần quang :

- Lão nạp diện bích tám năm, sớm đã có cách khống chế rồi!

Mộng Thiên Nhạc bỗng nói:

- Cách khống chế của lão tiền bối gây tổn thất quá lớn cho giới võ lâm Trung Nguyên.

Cổ La thần tăng sửng sốt, thầm nghĩ:

- Chả lẽ y đã nhận ra tâm ý của lão nạp?

Trình Ngâm Xuyên lại hỏi :

- Có phải sư bá định một mình nghênh chiến thất giáo chủ không ?

- Theo như lão nạp biết, trên cõi đời này không có người thứ hai có thể sống còn dưới Tàn Dương Chưởng trong Tố Nữ Tàn Dương thần công.

Trình Ngâm Xuyên giọng não nề :

- Sư bá đối địch với thất giáo chủ, vạn nhất xảy ra bất trắc…

Không dám nói tiếp những lời sau. Cổ La thần tăng gượng cười :

- Sau tám năm dài thâm cứu, kẻ địch hẳn không làm gì được lão nạp đâu !

Trình Ngâm Xuyên bỗng hỏi :

- Phải chăng sư bá đã hạ chiến thư với Thất giáo chủ? Xin sư bá đừng giấu giếm.

Mộng Thiên Nhạc với Hà Bất Kham nghe vậy đều bàng hoàng sửng sốt, cùng trố mắt nhìn Cổ La thần tăng chờ trả lời.

Cổ La thần tăng giọng khích động :

- Lão nạp chưa hạ chiến thư với y thị, nhưng y thị đã hẹn ngày chết với lão nạp.

Mộng Thiên Nhạc cả kinh:

- Lão tiền bối nói vậy nghĩa là sao ?

Cổ La thần tăng bỗng thò tay vào lòng, lấy ra một phong thư, nhẹ đặt xuống dưới ánh đèn rồi nói :

- Phong thư này được đưa đến trước khi ba người về nửa khắc.

Ba người cùng đưa mắt nhìn phong thư, chỉ thấy ba dòng chữ rất đẹp viết : "Thiếu Lâm Cổ La đại sư đài giám : Cái chết của Tam giáo chủ là do thiếp thất trách, Đệ nhất Tổng giáo chủ truy cứu, thiếp hẳn phải chịu hình phạt nghiêm khắc, nên thiếp cầu xin đại sư với lòng từ bi, trong ba ngày tự kết thúc tính mạng. Bằng không, trước giờ Tý ngày thứ tư thiếp sẽ đích thân đến chiêu hồn quy tiên. Thất giáo chủ Vô Ngã chân giáo thủ bút".

Ba người xem xong đều hết sức kinh hoàng và tức giận.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy nói:

- Khẩu khí thật quá cuồng ngạo !

Trình Ngâm Xuyên thừ ra một lúc mới hỏi :

- Sư bá, phong thư được đưa đến bằng cách nào ?

Cổ La thần tăng cười gượng :

- Lão nạp đang tĩnh tọa trên lầu, bỗng phát giác tiếng gió phi hành, chớp mắt đã đến, rồi thì phong thư này từ cửa sổ bay vào. Lúc bấy giờ lão nạp thoáng chốc do dự, người đưa thư đã phi thân đi mất, khinh công chẳng kém cao thủ bậc nhất võ lâm.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Thiếu nữ áo đỏ Nghê Cửu Dao lúc đào tẩu chỉ cách lúc chúng ta trở về chừng nửa khắc, làm sao có thể báo tin chết của Tam giáo chủ ?

Nghe vậy, Hà Bất Kham và Trình Ngâm Xuyên đều nhận thấy kỳ lạ.

Cổ La thần tăng nói :

- Lúc nãy ba người kể lại chuyện giao thủ với Tam giáo chủ, lão nạp đã nhận thấy có điều khác lạ, có thể nào Thất giáo chủ cũng có mặt tại đó và chứng kiến cảnh hạ sát Tam giáo chủ nhưng không hiện thân, mà thừa lúc ba người bao vây thiếu nữ áo đỏ, y thị đã đến phủ minh chủ võ lâm.

Trình Ngâm Xuyên gật đầu :

- Rất có thể như vậy. Nhưng khi ba người quay trở lại Lăng Vân Bảo tháp vây bắt thiếu nữ áo đỏ, đâu thấy có người đào tẩu.

Cổ La thần tăng trầm ngâm :

- Còn một điều nữa, rất có thể Thất giáo chủ đã biết trước việc mưu sát Tam giáo chủ của chúng ta.

Mộng Thiên Nhạc chau mày :

- Việc đó chỉ có bốn người chúng ta biết, ai để lộ tin tức chứ?

Cổ La thần tăng gượng cười :

- Đương nhiên là không ai để lộ tin tức. Có thể là hành tung của lão nạp sớm đã bị Thất giáo chủ phát hiện, và y thị sớm đã nhận ra thật giả.

Mộng Thiên Nhạc khẽ reo lên :

- À ! Không sai, xem giọng điệu trong thư của Thất giáo chủ, dường như đã sớm biết âm mưu hạ sát Tam giáo chủ của chúng ta.

Cổ La thần tăng nói tiếp:

- Việc thiếu nữ áo đỏ có mặt tại Lăng Vân bảo tháp tuyệt đối cũng không phải ngẫu nhiên, rất có thể là phụng mệnh Thất giáo chủ đến tiếp cứu, nhưng trễ một bước, Tam giáo chủ đã táng mạng dưới tay Cao thí chủ rồi.

Hà Bất Kham bỗng thở dài nói :

- Chúng ta không giết chết thiếu nữ áo đỏ, đó thật là một sai lầm lớn!

Cổ La thần tăng tiếp lời :

- Chuyện đã qua, đừng nhắc đến nữa. Việc Thất giáo chủ khiêu chiến, lão nạp vốn định âm thầm tiến hành một mình nên mới không cho ba người biết.

Mộng Thiên Nhạc nhiệt huyết sôi sục trong lòng nói :

- Hãy để cho vãn bối thay thế lão tiền bối nghênh chiến Thất giáo chủ.

Cổ La thần tăng mỉm cười :

- Cao thiếu hiệp anh khí nội ẩn, tương lai còn dài, ngoài Thất giáo chủ hãy còn Đệ nhất Tổng giáo chủ mới là kẻ địch mạnh nhất.

Trình Ngâm Xuyên thành khẩn :

- Sư bá, đệ tử cầu xin sư bá cho đệ tử phó hẹn !

Cổ La thần tăng lắc đầu :

- Võ công của Trình hiền điệt tuy đã hơn xa lệnh sư, nhưng Tố Nữ Tàn Dương thần công của Thất giáo chủ đâu phải là một môn võ học bình thường.

Hà Bất Kham bỗng hỏi :

- Cổ La sư bá định bao giờ nghênh chiến Thất giáo chủ ?

Cổ La thần tăng lắc đầu :

- Lão nạp còn chưa quyết định, đương nhiên là nội trong bốn ngày tới…

Ngưng chốc lát, nói tiếp :

- Việc ấy ba người đừng bận tâm lo lắng, lão nạp sớm đã có sự toan tính vững chắc rồi !

Hà Bất Kham lo lắng :

- Cổ La sư bá định một mình hội chiến kẻ địch, nhưng kẻ địch có thể nào giống như chúng ta mưu sát Tam giáo chủ...

Cổ La thần tăng thoáng biến sắc mặt:

- Lão nạp cũng đã cân nhắc đến điều ấy, Hà hiền điệt hãy yên tâm!

Hà Bất Kham lắc đầu:

- Thật khó thể yên tâm!

Tiếng trống canh năm vang lên, trời đã tờ mờ sáng, đêm dài đã dứt. Cổ La thần tăng chậm rãi đứng lên, đi đến bên cửa sổ, hít sâu một hơi không khí trong lành, khẽ thở dài nói:

- Từ khi Hồ Thương Phu đạo huynh tiếp chưởng chức vị minh chủ võ lâm, võ lâm giang hồ quả đã bình yên một thời gian dài, vạn vật trong thiên hạ tự có quy luật nhất định, “vật cực tắc phản, tĩnh cực tắc động”... Nên trận hào kiếp này dường như trời cao sớm đã an bài, cho dù lão nạp thật sự về với trời tây, giới võ lâm sau khi trải qua một phen biến động, tự nhiên sẽ sinh ra một vị chủ cứu thế, bình định loạn lạc, tiêu diệt quần ma...

Nói đến đó, lão hòa thượng quay người lại, ngồi trở lên trên bồ đoàn, nói tiếp:

- Cao thiếu hiệp, Hà hiền điệt, Trình hiền điệt, ba người là cột trụ của võ lâm Trung Nguyên sắp tới, sự phục hưng võ lâm và duy trì chính nghĩa giang hồ trong tương lai hoàn toàn cậy vào ba người đồng tâm hiệp lực, nên tính mạng ba người quan trọng hơn bất kỳ ai khác, tuyệt đối không nên bốc đồng hiếu thắng, bậc đại trượng phu là phải thức thời vụ, biết tiến thoái, suy tính kỹ lưỡng sâu xa.

Những lời giáo huấn của Cổ La thần tăng khiến tâm trạng ba người càng thêm trĩu nặng, họ cảm thấy một điềm xấu dường như đã ập đến.

Cổ La thần tăng nói tiếp:

- Thôi! Ba người mau đi nghỉ ngơi một lúc.

Thế là, ba người cùng thi lễ từ biệt Cổ La thần tăng, đi đến ngôi lầu phía tây, sau khi vào trong phòng khách, Hà Bất Kham trước tiên cất tiếng nói:

- Cổ La sư bá đã quyết định một mình nghênh chiến Thất giáo chủ, nghe khẩu khí, lão nhân gia ấy đã quyết tâm thà trở thành Ngọc nát chứ không làm ngói lành, vậy biết tính sao đây?

Trình Ngâm Xuyên tiếp lời:

- Điều chúng ta lo lắng là sợ Thất giáo chủ suất lĩnh giáo chúng giáp công, hoặc là sử dụng gian mưu quỷ kế.

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng :

- Điều cần thiết nhất hiện giờ là chúng ta phải biết Cổ La lão tiền bối nghênh chiến Thất giáo chủ vào ngày nào, lúc nào và ở đâu.

Hà Bất Kham nói:

- Chúng ta sao thể biết được?

Mộng Thiên Nhạc nói:

- Kể từ bây giờ ba chúng ta phải luôn giám sát hành động của Cổ La lão tiền bối, có động tĩnh gì là lập tức liên lạc và theo dõi.

Trình Ngâm Xuyên gật đầu:

- Cao huynh nói rất phải, như vậy chúng ta có thể đề phòng kẻ địch bao vây giáp công.

Hà Bất Kham lắc đầu thở dài:

- Hà mỗ nghe những lời dạy sau cùng của Cổ La sư bá dường như loáng thoáng bộc lộ cuộc chiến này dữ nhiều lành ít.

Mộng Thiên Nhạc thở dài :

- Cổ La lão tiền bối tám năm trước đã bị Thất giáo chủ ám toán, rất có thể trong tám năm qua lão nhân gia ấy đã nghiên cứu ra võ học có thể khắc chế Tố Nữ Tàn Dương thần công, nếu lão nhân gia ấy vạn nhất bại dưới tay Thất giáo chủ, trong thiên hạ còn ai có thể đối kháng với y thị nữa? Thất giáo chủ này bất luận thế nào cũng phải trừ khử, Cổ La lão tiền bối sớm muộn gì cũng phải đối địch với y thị, chỉ có điều là sự việc diễn biến nhanh hơn mà thôi.

Hà Bất Kham sốt sắng:

- Trình huynh với Cao thiếu hiệp hãy nghỉ ngơi trước, Hà mỗ ở đây giám sát động tĩnh của Cổ La sư bá.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười :

- Hà minh chủ có việc cứ tự tiện, tại hạ không cảm thấy buồn ngủ.

Trải qua cuộc ác chiến đêm qua, tuy mọi người đều hết sức mệt mỏi, song vì tâm trạng nặng nề căng thẳng nên ba người đều không ngơi nghỉ.

Đến trưa, Hà Bất Kham triệu tập quần hào với “Đoạn Trường Hồng” Du Hận Thủy và Hồ Thiến Ngọc, tuyên bố chuyện Tam giáo chủ giả mạo Cổ La thần tăng, cùng với tình hình diễn biến của giới võ lâm từ nay về sau.

Sau cùng có được một kết luận, các ủy viên Võ Lâm Minh của chín đại môn phái đã đặc phái bốn người gồm Nguyên Quả đại sư phái Thiếu Lâm, Hoàng Hạc đạo trưởng phái Võ Đang, “Viên Tý Kim Đao” Hồng Thông Nam phái Điểm Thương và Huyền Thiên quán chủ Úc Thanh Phong phái Không Động lưu trú lâu dài trong phủ minh chủ võ lâm, trợ giúp “Bá Vương Cung” Hà Bất Kham trùng chấn uy danh Võ Lâm Minh, những người khác chia nhau trở vể bổn phái, chuyển cáo với chưởng môn nhân các phái về mọi tình thế trong giới võ lâm hiện nay, âm thầm trừ diệt các gian tế tiềm phục của Vô Ngã chân giáo, tích cực giới bị, sẵn sàng ứng phó một cuộc tàn sát rất có thể xảy ra của Vô Ngã chân giáo.

Từ đó, chín đại môn phái võ lâm Trung Nguyên chỉ trong một ngày đã trở thành một thế lực to lớn hùng mạnh, đủ để ứng phó bất kỳ biến cố đột ngột nào.

Về việc Cổ La thần tăng nghênh chiến Thất giáo chủ, ngoại trừ Trình Ngâm Xuyên và Mộng Thiên Nhạc, Hà Bất Kham không nói với bất kỳ ai khác.

Thời gian trôi qua thật nhanh, ba ngày đã qua đi, phủ minh chủ võ lâm yên lặng hơn mọi khi, nhưng tâm trạng của mấy trăm người trong phủ thì không một giờ khắc nào bình yên.

Nhất là Hà Bất Kham, Trình Ngâm Xuyên và Mộng Thiên Nhạc ba người, mặt mày họ đã có phần tiều tụy.

Cổ La thần tăng trong ba ngày đêm này không hề bước ra khỏi ngôi lầu phía đông, ba người trong ngôi lầu phía tây nhìn thấy rất rõ, Cổ La thần tăng xếp bằng ngồi suốt trên bồ đoàn.

Mặt trời ngả sang tây, màn đêm dần buông phủ. Hà Bất Kham, Trình Ngâm Xuyên và Mộng Thiên Nhạc đang tập trung trên ngôi lầu phía tây.

Hà Bất Kham khẽ thở dài nói:

- Cổ La sư bá đêm nay không thắp đèn, chứng tỏ đêm nay hẳn có biến động.

Trình Ngâm Xuyên tiếp lời:

- Kỳ hạn Cổ La sư bá trong ba ngày tự tuyệt của Thất giáo chủ đến giờ Tý đêm nay là hết.

Mộng Thiên Nhạc bỗng nói:

- Bắt đầu từ bây giờ ba chúng ta chia nhau canh phòng bên ngoài biệt viện, theo dõi động tĩnh từ xa.

Thế là, ba người sau khi bàn bạc, Hà Bất Kham gọi ba vệ sĩ đến, thay đổi y phục giống màu của ba người, đóng cửa sổ và thắp đèn, ngồi trong gian phòng phía đông của ngôi lầu.

Sau đó ba người lặng lẽ ra khỏi ngôi lầu tây, thay vào y phục giống với vệ sĩ trong phủ, Mộng Thiên Nhạc nấp vào chỗ tối dưới mái nhà góc tây bắc.

Hôm nay là một đêm có trăng, vầng trăng từ phía đông chầm chậm lên cao, có thể nhìn thấy cảnh vật trong phạm vi trăm trượng.

Gió thu dần lạnh, đêm dần khuya.

Thốt nhiên, một bóng người đi nhanh về phía góc đông bắc sân vườn, ánh trăng sao soi trên đầu người ấy sáng long lanh, hiển nhiên là một chiếc đầu hòa thượng.

Mộng Thiên Nhạc lập tức thi triển khinh công phóng đi về phía đông bắc, đồng thời Hà Bất Kham ở phía đông nam và Trình Ngâm Xuyên ở phía tây nam cũng cùng lúc thi triển khinh công đuổi theo.

Bốn bóng người tốc độ cực nhanh, cho dù phủ minh chủ canh phòng cẩn mật cũng không một ai phát hiện ra hành tung của họ.

Trong chốc lát đã ra khỏi từng rào của phủ minh chủ, bóng người bị theo dõi ở phía trước lúc này gia tăng tốc độ, phóng đi về hướng đông nam.

Vượt qua chừng một dặm đường, Mộng Thiên Nhạc với Hà Bất Kham và Trình Ngâm Xuyên ba người đã quy tụ lại.

Đang phóng đi, Mộng Thiên Nhạc bỗng kêu lên:

- Ồ! Lạ quá, người phía trước nếu là Cổ La lão tiền bối, sao thể chẳng chút e dè thế này?

Thì ra Mộng Thiên Nhạc nghĩ đến Cổ La thần tăng đối với việc ước chiến Thất giáo chủ không muốn người khác tham dự, hẳn nhiên là hành động phải cẩn thận, ít ra phải tìm chỗ kín đáo quay đầu lại nhìn, xem có bị theo dõi hay không mới đúng, nhưng người phía trước từ khi ra khỏi phủ minh chủ chỉ một mạch phóng đi, dường như không hề e dè điều gì.

Hà Bất Kham với Trình Ngâm Xuyên nghe Mộng Thiên Nhạc nói vậy, cũng nhận thấy người phía trước không giống Cổ La thần tăng, Hà Bất Kham buột miệng kêu lên:

- Hỏng bét, chúng ta bị trúng kế điệu hổ ly sơn rồi!

Mộng Thiên Nhạc hỏi:

- Vậy người phía trước kia là ai?

Hà Bất Kham nói:

- Có thể là Nguyên Quả đại sư!

Mộng Thiên Nhạc nói:

- Chúng ta đuổi đến xem thử!

Ba người lập tức gia tăng tốc độ, phóng đi như sao xẹt, thoáng chốc đã đến gần phía sau người đó, chỉ cách chừng bảy trượng nữa thôi.

Lúc này, người phía trước như đã phát giác có người đuổi theo, đột nhiên thả chậm bước. Liền tức, ba người vượt qua mặt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người này mặt như trăng rằm, da dẻ trắng hồng, dáng người béo phì trong chiếc cà sa xám rộng thềnh, chính là Nguyên Quả đại sư.

Nguyên Quả đại sư vừa thấy ba người, liền mỉm cười nói:

- Đại sư bá bảo bần tăng trước cuối giờ Hợi ba khắc đêm nay âm thầm rời khỏi phủ minh chủ, đi thẳng về hướng đông nam sẽ gặp Hà minh chủ, ba vị quả nhiên đến đúng lúc, chẳng hay có điều chi dặn bảo?

Ba người nghe vậy, trong lòng vừa lo vừa nực cười.

Hà Bất Kham không trả lời Nguyên Quả đại sư, hối hả nói:

- Cao thiếu hiệp, chúng ta bằng cách nào đuổi kịp Cổ La sư bá đây?

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Trong thời gian chúng ta đuổi theo Nguyên Quả đại sư, Cổ La lão tiền bối đã đi phó ước rồi, chúng ta biết đâu mà tìm?

Trình Ngâm Xuyên nêu ý kiến:

- Chúng ta bốn người hãy chia ra bốn hướng mà tìm, thử vận may xem sao!

Nguyên Quả đại sư ngơ ngác:

- Hà minh chủ, thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hà Bất Kham nói nhanh:

- Thời gian cấp bách, không thể nói rõ. Chúng ta mau chia nhau tìm kiếm Cổ La sư bá, nếu phát hiện hãy ngầm đuổi theo trợ giúp lão nhân gia ấy.

Trình Ngâm Xuyên tiếp lời:

- Vậy chúng ta với trung tâm là phủ minh chủ, Trình mỗ tìm theo hướng đông.

Đoạn liền quay người phóng đi, Hà Bất Kham cũng liền phóng đi về hướng bắc. Chỉ còn lại Mộng Thiên Nhạc với Nguyên Quả đại sư, hai người đứng yên tại chỗ.

Nguyên Quả đại sư hỏi:

- Cao thí chủ định tìm theo hướng nào?

- Hướng nam!

- Vậy thì bần tăng tìm theo hướng tây.

Nguyên Quả đại sư dứt lời, liền tức theo hướng tây phóng đi.

Mộng Thiên Nhạc ngước mặt nhìn trời, sau đó quét mắt nhìn quanh, lẩm bẩm:

- Cổ La thần tăng bảo Nguyên Quả đại sư đi thẳng về hướng đông nam, sau khi ba người phát giác bị lừa quay trở về... Vậy xem ra địa điểm hẹn không phải hướng đông thì là hướng nam... Hướng đông giáp biển, hướng nam là đồi núi, bình nguyên... Ồ! Đúng rồi, chắc chắn là nơi ấy!

Đoạn liền thi triển khinh công tuyệt đỉnh, hệt như một làn khói nhẹ, theo hướng nam phóng đi. Tốc độ khinh công của chàng ngay cả thiên lý mã cũng chẳng thể sánh bằng, chừng hai khắc sau đã vượt qua mấy mươi dặm đường, đến trước một ngọn đồi rất đặc biệt và kỳ lạ, trên đồi đầy rẫy những gò đất trùng trùng điệp điệp.

Mộng Thiên Nhạc thuở bé sinh sống ở phủ Khai Phong, biết nơi đây là Quỷ Đầu lãnh nổi tiếng trong vùng. Chàng phóng mắt nhìn, khắp nơi toàn những gò đất mấp mô, tầng tầng lớp lớp vươn dài về hướng nam, mỗi gò đất cao hơn mặt biển hơn ba mươi thước, hình dạng như đầu người, nên có tên là Quỷ Đầu lãnh.

Mộng Thiên Nhạc sau một lúc đắn đo, thi triển khinh công phóng thẳng lên trên một gò đất cao nhất, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy ánh trăng bàng bạc, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng.

- Chả lẽ mình suy đoán sai? Phía nam ngoại trừ nơi đây thích hợp quyết đấu, không còn nơi nào khác nữa...

Mộng Thiên Nhạc đang thầm nghĩ đứng thừ ra, bỗng thấy một bóng người từ hướng bắc phóng nhanh đến. Chàng sớm đã chọn một chỗ tối kín đáo ẩn thân, hai mắt không chớp nhìn người ấy Dần phóng đi lên Quỷ Đầu lãnh.

Người ấy quả nhiên là Cổ La thần tăng, chỉ thấy lão hòa thượng hôm nay mặc áo cà sa vàng, ngực đeo tràng hạt, tay cầm phất trần, thần thái bình thản lướt đi lên đồi.

Cổ La thần tăng quét mắt nhìn quanh, sau đó đi đến một bãi cỏ non ở giữa đồi, khoanh chân xếp bằng ngồi xuống.

Chỗ ẩn thân của Mộng Thiên Nhạc là ở sau một tảng đá ven đồi, nằm phía sau bên trái Cổ La thần tăng, phía trước tảng đá có hai cây tùng thấp, vừa vặn che khuất tảng đá.

Mộng Thiên Nhạc thật không ngờ Cổ La thần tăng bây giờ mới đến, chàng ngước nhìn trời, lúc này đã sang giờ Tý một khắc, chỉ không biết Cổ La thần tăng ước chiến với Thất giáo chủ vào lúc nào.

Cổ La thần tăng ngồi xếp bằng trên đất cỏ như thể lão tăng nhập định, Mộng Thiên Nhạc không dám khinh suất, biết lúc này thính giác của lão hòa thượng cực kỳ linh mẫn, ngay cả tiếng thở ngoài hai mươi trượng cũng có thể phát giác, nên chàng liền vận dụng “quy hấp pháp” nằm mọp trên tảng đá.

Thời gian chậm chạp trôi qua, đã sắp hết giờ Tý, sắp đến giờ Sửu.

Giờ Sửu qua đi, giờ Dần thay thế... Sau cùng, một đêm sắp hết.

- Lạ thật, Thất giáo chủ đã thất ước ư? Bằng không, Cổ La thần tăng sao lại ở đây chờ suốt cả đêm thế này?...

Mộng Thiên Nhạc nghĩ chưa dứt, bỗng nghe một tiếng nói lạnh toát vang lên:

- Cổ La đại sư đã đến từ lúc nào?

Mộng Thiên Nhạc vội đưa mắt nhìn, chỉ thấy một bóng trắng dưới màn sương phủ mờ hệt như quỷ mị hiện thân, đứng cách Cổ La thần tăng ngoài bảy trượng, đó chính là Thất giáo chủ Vô Ngã chân giáo.

Cổ La thần tăng vẫn ngồi yên, chậm rãi nói:

- Bần tăng đã đến vào lúc giờ Tý khắc đầu!

- Đại sư đến sớm như vậy, phải chăng sợ bổn giáo chủ ngầm bố trí mai phục?

- Bần tăng không dám!

Thất giáo chủ cười khảy:

- Tam giáo chủ đã bị các vị đông người giáp công đến chết trong Lăng Vân bảo tháp, đại sư hôm nay bố trí bao nhiêu người, sao không gọi hết ra đây, để bổn giáo chủ khỏi phải tốn nhiều công sức?

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc thầm nghĩ:

- Nàng ta có thể phát hiện mình ẩn nấp ở đây không nhỉ?

Cổ La thần tăng giọng bình thản:

- Nếu có người ẩn nấp quanh đây, hẳn khó thoát khỏi tai mắt của nữ thí chủ.

Thất giáo chủ lạnh lùng:

- Tốt lắm, đây là cuộc hẹn sinh tử, chúng ta bắt đầu đi!

- Khoan đã!

- Đại sư còn di ngôn gì nữa?

- Trước khi động thủ, bần tăng có vài điều muốn thỉnh giáo nữ thí chủ.

- Có gì thắc mắc cứ nói ra đi!

- Trước hết bần tăng muốn biết nữ thí chủ có phải là tiểu nữ thí chủ ở hậu sơn Thiếu Thất phong hồi tám năm trước không?

- Đại sư trí nhớ tốt lắm! Không sai, chính là bổn giáo chủ!

Cổ La thần tăng tuy sớm đã đoán ra là y thị, nhưng lúc này nghe chính miệng y thị khẳng định, lòng không khỏi có chút kinh hoàng, ngưng chốc lát, lão hòa thượng nói tiếp:

- Tám năm trước nữ thí chủ đã dùng công lực Tàn Dương chưởng đả thương bần tăng, chẳng hay bần tăng có thâm thù đại hận gì với nữ thí chủ?

Thất giáo chủ cười lạnh lùng:

- Tám năm trước bổn giáo chủ đã nói rồi, đó là bổn giáo chủ phụng mệnh lấy mạng đại sư, không có ân oán riêng tư gì hết.

- A Di Đà Phật! Nữ thí chủ thân hoài tuyệt học mà lại tùy tiện gây thương vong cho người khác, vậy thật có tội với trời cao...

- Gia Sư đã phải tốn hơn hai mươi năm dài dạy dỗ bổn giáo chủ, đại sư không cần tốn hao miệng lưỡi phổ độ bổn giáo chủ nữa.

- Sư phụ của nữ thí chủ là ai, có thể cho biết không?

- Đệ nhất Tổng giáo chủ Vô Ngã chân giáo!

- Đệ nhất Tổng giáo chủ là nam hay nữ?

- Nữ! Lẽ ra không thể cho biết, song vì niệm tình đại sư đã sắp quy tiên nên bổn giáo chủ mới tiết lộ.

- Bần tăng đoán quả nhiên không sai, nữ thí chủ đã tiết lộ, sao không nói ra danh hiệu của lệnh sư luôn thể?

- Đúng là được một đòi hai, thật ra bổn giáo chủ cũng không biết danh hiệu của gia sư.

- Còn một điều nữa, Tố Nữ Tàn Dương thần công của nữ thí chủ đã luyện đến bậc nào rồi?

- Bậc thứ chín! Đại sư hỏi để làm gì?

Cổ La thần tăng thở dài thê thiết:

- Vì hôm nay bần tăng giao đấu với nữ thí chủ không nắm chắc phần thắng, vạn nhất bần tăng chết dưới tay nữ thí chủ, e rằng võ lâm thiên hạ không còn ai có thể đối địch với nữ thí chủ nữa.

Thất giáo chủ cười khanh khách:

- Đại sư hiệu xưng đệ nhất cao thủ võ lâm Trung Nguyên, nếu bổn giáo chủ giết được đại sư, chả lẽ còn ai đó có thể chiến thắng bổn giáo chủ nữa sao?

Cổ La thần tăng trầm giọng:

- Võ học bao la như biển cả, không có giới hạn. Xưa nay đã có biết bao kỳ tài luyện thành tuyệt học, tự mệnh thiên hạ vô địch, nhưng sau cùng cũng táng mạng dưới tay người khác. Nữ thí chủ là người thông minh, hẳn hiểu được đạo lý ấy.

Thất giáo chủ lạnh lùng:

- Đã hết canh năm rồi, đừng nói lôi thôi nữa!

Cổ La thần tăng giọng thấp trầm:

- A Di Đà Phật! Xưa nay cho dù các bậc thánh hiền cũng không tránh khỏi sai lầm, nhưng biết hối cải mới là đáng quý, nữ thí chủ hãy kịp thời dừng bước trên bờ vực, vứt bỏ đồ đao là thành phật ngay.

Tiếng nói hùng hồn, hồi âm vang vọng khắp núi đồi.

Thất giáo chủ thoáng biến sắc mặt, lạnh lùng quát:

- Bổn giáo chủ hôm nay hẹn đến đây không phải để nghe đại sư thuyết giáo giảng kinh, có tuyệt học gì đại sư cứ việc thi triển.

Cổ La thần tăng thở dài thậm thượt:

- Bần tăng đã mấy mươi năm chưa khai sát giới, nữ thí chủ đã chấp mê bất ngộ như vậy thì hãy động thủ đi!

Lúc này, vầng thái dương đã ló dạng phương đông, ánh nắng chan hòa, sương mù dần tan.

Thất giáo chủ mình mặc một chiếc váy trắng như tuyết, vai khoác áo lông bạch ly, dáng vẻ thanh cao sang trọng, thật không hổ một tuyệt thế giai nhân.

Cổ La thần tăng mặc áo cà sa vàng, cổ đeo tràng hạt buông thõng trước ngực, hai tay chắp vào nhau, kẹp lấy ngọn phất trần, ngồi xếp bằng trên đất, thần thái nghiêm trang.

Hai cao thủ cái thế lúc này chỉ cách nhau chừng bảy trượng, bốn mắt sáng rực thần quang nhìn chốt vào nhau, một trận đấu kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu đã sắp diễn ra.

Mộng Thiên Nhạc ở ngoài xa mười mấy trượng, nín thở ngưng thần theo dõi từng cử động của hai người.

Đột nhiên, Thất giáo chủ cất người rời khỏi mặt đất ba thước, nhanh như tia chớp lao vào Cổ La thần tăng.

Cổ La thần tăng như không hề trông thấy thế công của đối phương, ngồi yên bất động.

“Vù” một tiếng, thân người lăng không bay đến của Thất giáo chủ khi còn cách Cổ La thần tăng chừng bảy tám thước đột nhiên chuyển hướng sang bên, hạ xuống ngoài bốn trượng.

Thất giáo chủ mặt biến sắc, lạnh lùng quát:

- Lão hòa thượng công lực thâm hậu, đã luyện thành Đạt Ma cương khí!

Vừa dứt lời, Thất giáo chủ lại lăng không lướt tới, khi còn cách Cổ La thần tăng chừng bảy thước, tay phải vươn ra, liên tiếp tung ra bốn chưởng.

Cổ La thần tăng lần này đã phản kích, những sợi tơ của ngọn phất trần đột nhiên bung ra tua tủa, không gió tự động, tung bay như tia chớp.

“Vù” một tiếng, thế công lần thứ hai của Thất giáo chủ lại không thành công, lùi sau bốn trượng.

Mộng Thiên Nhạc xem thấy hai lần giao thủ giữa Thất giáo chủ với Cổ La thần tăng, lòng hết sức kinh hoàng thầm nghĩ:

- Mình khó thể đương cự dù một lần thế công của Thất giáo chủ!

Lúc này, Thất giáo chủ đứng yên tại chỗ, mặt phủ sương lạnh, ngập đầy sát cơ.

Cổ La thần tăng vẻ mặt cũng càng thêm trĩu nặng.

Đột nhiên, Thất giáo chủ tay trái từ từ giơ lên, bàn tay trắng như Ngọc chầm chậm vươn thẳng ra, lòng bàn tay ánh đỏ lấp loáng, chuyển động như một vòng lửa.

Mộng Thiên Nhạc đôi mày chau chặt, thầm nghĩ:

- Đây có lẽ chính là Tố Nữ Tàn Dương chưởng cực kỳ lợi hại.

Ý nghĩ chưa dứt, đã thấy Thất giáo chủ chầm chậm lướt tới, dần đến gần Cổ La thần tăng. Thốt nhiên, tả chưởng vung ra, ánh đỏ lóe lên, hệt như mặt trời mới mọc, vòng lửa xoay tít, hào quang sáng rực.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Cổ La thần tăng vụt đứng thẳng lên, hai tay vốn chắp trước ngực, đột nhiên dang ra.

Ngay khi ấy, tay trái của Thất giáo chủ đã thừa cơ xâm nhập; rất hiển nhiên, Tố Nữ Tàn Dương chưởng của Thất giáo chủ đã phá vỡ Đạt Ma cương khí của Cổ La thần tăng.

Trong chớp mắt, bàn tay hai người đã biến hóa những chiêu thức cực kỳ ảo diệu và ác liệt.

Một tiếng thét lảnh lói vang lên, sau cùng đã quyết định thắng bại.

Chỉ thấy thân người Thất giáo chủ văng bay về phía phải, “phịch” một tiếng rơi xuống ngoài xa bảy trượng, không chút động đậy.

Cổ La thần tăng lúc này chiếc áo cà sa vàng như đã rách toác nhiều chỗ, vẫn đứng yên tại chỗ.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy lòng mừng khôn xiết, sau cùng Thất giáo chủ đã bại, chàng vốn định chạy ra ngay, nhưng khi nhìn thấy Cổ La thần tăng đứng bất động, bất giác sững sờ.

Chừng nửa khắc sau, Cổ La thần tăng mới buông một tiếng thở dài não nuột, cất bước đi về phía Thất giáo chủ đang nằm trên đất.

Lúc này, Mộng Thiên Nhạc đã nhìn thấy Cổ La thần tăng sắc mặt trắng bệch, dường như chân nguyên tổn hao quá nhiều.

Cổ La thần tăng đưa mắt nhìn thân người bất động của Thất giáo chủ, rồi liền quay người bước nhanh đi.

Mộng Thiên Nhạc định cất tiếng gọi, nhưng lại nghĩ:

- Chẳng rõ Thất giáo chủ đã như thế nào rồi...

Nghĩ đến Thất giáo chủ, Mộng Thiên Nhạc có chết cũng khó quên được thân hình tuyệt đẹp của nàng ta.

Cổ La thần tăng bước đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã khuất dạng sau những ngọn đồi nhấp nhô.

Mộng Thiên Nhạc lúc này mới từ sau tảng đá đi ra, ánh nắng ban mai xuyên qua mây trời, soi rọi trên người Thất giáo chủ.

Chỉ thấy Thất giáo chủ hai mắt nhắm nghiền, gương mặt xinh tươi như hoa như ngọc đã trở nên tái ngắt, toàn thân không một vết thương, nhưng hai bên khóe môi rỉ máu, trên áo cũng bê bết máu tươi.

Mộng Thiên Nhạc thầm thở dài nghĩ:

- Một giai nhân tuyệt thế chỉ chốc lát đã trở thành một bộ xương trắng, thật là đáng tiếc...

Vừa định bỏ đi, nhưng lại nghĩ:

- Cho dù nàng ta chết là đáng kiếp, nhưng đâu thể để mặc tử thi phơi nắng dầm sương, làm mồi cho lang sói... Ôi! Người chết là hết, thôi thì mình đào huyệt chôn nàng ta vậy.

Bèn từ bên lưng rút ra một thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang, chọn một chỗ đất cỏ gần đó bắt đầu vung kiếm đào. Chừng nửa giờ sau, chàng đã đào được một hố sâu thước rưỡi, dài sáu thước và rộng ba thước.

Ngay khi chàng quay người định đến bồng thi thể của Thất giáo chủ, bất giác ngẩn người, thì ra thi thể đã biến mất.

Ngay khi Mộng Thiên Nhạc đang sững sờ, bỗng nghe một tiếng nói lảnh lót vang lên:

- Các hạ đào hố chi vậy?

Chàng lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, suýt nữa đã thét lên, thì ra Thất giáo chủ đang xếp bằng ngồi dưới một cây tùng thấp, cách chàng mười mấy trượng.

Nàng ta chưa chết ư? Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng, lại đưa mắt nhìn kỹ, trên áo và khóe môi hãy còn dính máu, nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều.

Thất giáo chủ thấy Mộng Thiên Nhạc hồi lâu không trả lời, bỗng buông tiếng thở dài buồn bã nói :

- Các hạ đào huyệt là định mai táng thi cốt của bổn giáo chủ phải không?

Mộng Thiên Nhạc lắp bắp:

- Cô… Cô nương… chưa chết ư?

Thất giáo chủ phì cười :

- Người chết sao còn biết nói chứ?

Mộng Thiên Nhạc bỗng vung trường kiếm lên, lớn tiếng nói:

- Cô nương không chết không được, tại hạ phải lấy mạng cô nương.

Thất giáo chủ thản nhiên :

- Vì sao các hạ phải lấy mạng bổn giáo chủ ?

Mộng Thiên Nhạc ngớ người, hồi lâu mới nói:

- Cô nương là đầu dây mối nhợ gây ra họa loạn cho giới võ lâm, cô nương một ngày chưa chết, võ lâm Trung Nguyên không thể bình yên.

Thất giáo chủ lạnh lùng :

- Cổ La đại sư đã không thể lấy mạng bổn giáo chủ, bây giờ các hạ lại càng không thể.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc:

- Khi nãy cô nương giả chết phải không ?

- Chỉ hôn mê chứ chưa chết, lão hòa thượng võ công thật thâm hậu, lợi hại, nhưng…

- Nhưng sao ?

- Lão ta không thể sống qua bảy ngày bảy đêm nữa!

- Vì sao ?

- Khi nãy lão ta đã thi triển đấu pháp liều mạng lưỡng bại câu thương đã bị Tố Nữ Tàn Dương thần công của bổn giáo chủ đả thương hai mạch nhâm đốc, sở dĩ chưa chết ngay tại chỗ là nhờ công lực thâm hậu, cố gắng khống chế thương thế không lập tức phát tác, nhưng sau cùng cũng khó thể thoát chết.

Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng:

- Cô nương nói thật chứ ?

- Những lời đã nói với các hạ lúc này là thật hoàn toàn !

Mộng Thiên Nhạc vẻ mặt biến đổi liên hồi, thật không ngờ một phen tâm huyết của Cổ La thần tăng đã trở thành bọt nước, ông vì trừ diệt Thất giáo chủ mà không tiếc hy sinh bản thân, áp dụng chiến pháp “lưỡng bại câu thương”, nhưng ông nhất thời khinh suất đã không xem kỹ kẻ địch sống chết, vội vã bỏ đi, để khiến bao công sức hoàn toàn hoài phí.

Khi nãy Thất giáo chủ bất tỉnh nhân sự, nếu Cổ La thần tăng mà biết nàng ta chưa chết, bồi thêm một chưởng trí mạng, Thất giáo chủ sao thể sống còn?

Mộng Thiên Nhạc cũng hết sức hối hận mình đã không xem kỹ, chả lẽ Thất giáo chủ chưa đến lúc tận số?

Thất giáo chủ chậm rãi nói tiếp:

- Các hạ thấy bổn giáo chủ đã chết, không nỡ để cho thi thể phơi bày chốn hoang dã mà đào huyệt mai táng, tuy bổn giáo chủ chưa chết, không thể nhận lãnh ơn đức ấy, nhưng tấm lòng nhân từ của các hạ khiến bổn giáo chủ suốt đời khó quên…

Mộng Thiên Nhạc lòng rối như tơ vò, trong lúc này mình phải dốc toàn lực hạ sát nàng ta, hoàn thành ý nguyện chưa tròn của Cổ La thần tăng mới đúng.

Lòng đã quyết, Mộng Thiên Nhạc cười lạnh lùng nói :

- Bất kể tại hạ võ công thế nào, hôm nay quyết phải một phen tử chiến với cô nương.

Thất giáo chủ nhẹ lắc đầu:

- Bổn giáo chủ đã quyết định không làm tổn thương tính mạng của các hạ hầu báo đáp ơn đào huyệt.

- Xin mạn phép!

Mộng Thiên Nhạc dứt lời, tay phải trường kiếm giơ ngang trên đầu, tay trái bấm kiếm quyết, phi thân một kiếm đâm thẳng tới.

Võ công của Mộng Thiên Nhạc đã thuộc hạng cao thủ tuyệt đỉnh, chiêu này là Xuyên Tâm kiếm pháp, nền tảng của Ngự kiếm thuật, một môn kiếm pháp cực thượng thừa.

Thất giáo chủ vẫn xếp bằng ngồi yên, vừa thấy trường kiếm công đến, đột nhiên một chỉ nhẹ nhàng búng ra.

"Choang" một tiếng vang rền, Mộng Thiên Nhạc loạng choạng lùi sau ba bốn bước, sửng sốt kêu lên:

- Kiếm Nguyên Chỉ !

Thất giáo chủ nhẹ gật đầu :

- Không sai, chính là Kiếm Nguyên Chỉ, tuyệt học phái Mật Tông Tây Tạng. Cửu giáo chủ tệ giáo có nói, các hạ thân hoài võ học Mật Tông, quả nhiên không sai.

- Cửu giáo chủ là thiếu nữ áo đỏ phải không ?

- Phải, đó là Nghê Cửu Dao !

Mộng Thiên Nhạc sớm đã đoán biết thiếu nữ áo đỏ xuất hiện tại Lăng Vân bảo tháp là người của Vô Ngã chân giáo, quả nhiên không sai, nàng ta là Cửu giáo chủ.

Thất giáo chủ bâng khuâng :

- Bổn giáo chủ đến nay vẫn chưa suy ra được thân thế lai lịch của các hạ, đường lối võ công của các hạ chẳng những tinh thông tuyệt học Mật Tông mà còn bao gồm võ học của các phái thiên hạ, nếu đoán không lầm, trong cõi đời này chỉ hai người là có thể đào tạo ra một đệ tử như các hạ.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Hai người nào?

- Một là Đệ nhất Tổng giáo chủ !

- Ý cô nương là Đệ nhất Tổng giáo chủ Vô Ngã chân giáo ư ?

- Hôm nay các hạ phải thẳng thắn cho biết, các hạ có phải đặc vụ sứ giả do Đệ nhất Tổng giáo chủ phái ra không ?

Mộng Thiên Nhạc càng nghe càng hoang mang, nhưng qua những lời này của Thất giáo chủ, chàng cũng được biết trong Vô Ngã chân giáo mọi người đều hoài nghi và không tin tưởng lẫn nhau.

Và rất có thể, tổ chức của Vô Ngã chân giáo có được là do dâm oai thống trị của Đệ nhất Tổng giáo chủ.

Mộng Thiên Nhạc lúc này như có điều hết sức quan trọng cần quyết định, bất giác chau chặt mày đắm chìm trong suy tư.

Thất giáo chủ chằm chặp nhìn vào mặt Mộng Thiên Nhạc, bỗng buông tiếng thở dài áo não, lẩm bẩm :

- Hai mươi mấy năm qua sư phụ đối xử với mình tốt như vậy, sao mình lại hoài nghi lão nhân gia ấy?

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy giật mình, ngước nhìn Thất giáo chủ nói:

- Cổ La thần tăng khi nãy đã nói với cô nương rồi, xưa nay không ít anh hùng hào kiệt vọng tưởng thành lập bá nghiệp võ lâm, biết bao người thân bại danh liệt, thậm chí chết thảm thiết. Cô nương thiên tư đặc dị, hãy mau cải tà quy chính, nay vẫn chưa muộn.

Thất giáo chủ nhoẻn miệng cười:

- Các hạ còn chưa trả lời câu hỏi của bổn giáo chủ.

- Tại hạ tuyệt đối không phải người của Vô Ngã chân giáo!

- Vậy các hạ là đệ tử của lão nhân gia ấy rồi!

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Lão nhân gia ấy là ai?

- "Thiên Lý Hồ Ly" Vạn Lý Phiêu!

Mộng Thiên Nhạc biến sắc mặt:

- Sao cô nương biết danh hiệu đó?

- Khắp thiên hạ không có vị cao thủ võ lâm nào mà bổn giáo chủ không biết danh hiệu.

Mộng Thiên Nhạc thầm kinh hãi nghĩ nhanh:

- Đệ nhị sư phụ lúc lâm chung có nói, còn có một người khác được lão nhân gia ấy truyền thụ võ công, chả lẽ chính là Thất giáo chủ?

Mộng Thiên Nhạc hỏi tiếp:

- Cô nương có từng gặp lão nhân gia ấy chưa?

- Con người các hạ sao cứ luôn không chịu trả lời người ta trước?

- Không sai, lão nhân gia ấy chính là ân sư của tại hạ!

Thất giáo chủ thoáng biến sắc mặt:

- Lão nhân gia ấy còn sống hay đã chết?

- Mới tạ thế được mấy tháng !

Thất giáo chủ thở dài thê thiết :

- Lão nhân gia ấy có cho các hạ biết một số sự việc không ?

- Thật ra cô nương có quan hệ gì với lão nhân gia ấy ?

- Ân sư truyền thụ võ công bốn mươi chín ngày đêm !

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- Vậy… cô nương là người đầu tiên được lão nhân gia ấy truyền thụ võ công…

- Không sai, đó là chuyện hai mươi năm trước… Thời gian bổn giáo chủ ở bên lão nhân gia ấy chỉ ngắn ngủi bốn mươi chín ngày đêm.

- Hai mươi năm trước, lúc ấy cô nương bao nhiêu tuổi ?

- Năm tuổi !

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu :

- Năm tuổi, sao thể học võ công? Hơn nữa, truyền thụ chỉ có bốn mươi chín ngày đêm…

- Lúc bấy giờ bổn giáo chủ hoàn toàn mù tịt về võ công, nhưng tất cả kinh văn võ công mà lão nhân gia ấy đã đọc, bổn giáo chủ nghe xong là nhớ hết.

Mộng Thiên Nhạc thở dài buồn bã:

- Ân sư Vạn Lý Phiêu trước khi chết có nói với tại hạ rằng: "Lão phu cả đời đã gây ra quá nhiều tội ác, vì công danh phú quý bất chấp thủ đoạn, để khiến hoài phí hơn bảy mươi năm tuổi đời… Ôi ! Ân oán giang hồ, tình thù võ lâm, báo ứng tuần hoàn, lão phu hơn ba mươi năm bị tàn phế hành hạ, đó chính là sự trừng phạt của trời cao"…

- Chỉ nói bấy nhiêu thôi ư ?

- Còn nói là võ công của lão nhân gia ấy đã truyền cho một người khác, bảo tại hạ phải cẩn thận giữ mình.

Thất giáo chủ thở dài :

- Lão nhân gia ấy thật quá cô đơn, quá thê lương.

- Cô nương có biết vì sao lão nhân gia ấy tứ chi tàn phế không?

- Không !

Mộng Thiên Nhạc nghiêm giọng:

- Hai ta kể như là cùng chung sư môn, những lời nói của ân sư Vạn Lý Phiêu trước khi tạ thế đã tỏ rõ hậu quả của những kẻ ác, giờ cô nương cảm nghĩ thế nào ?

Thất giáo chủ biến sắc mặt :

- Các hạ chớ giở giọng giáo huấn, việc các hạ được Vạn Lý Phiêu truyền thụ võ công tuyệt đối không được tiết lộ với bất kỳ ai, bằng không sẽ lập tức nguy hiểm đến tính mạng.

Mộng Thiên Nhạc thản nhiên:

- Tại hạ chết không đáng tiếc, chỉ cần chết một cách có giá trị là tại hạ sẵn sàng.

Thất giáo chủ giọng áo não :

- Dẫu sao chúng ta cũng có tình nghĩa sư huynh muội, nhưng hiện nay lại đối địch lẫn nhau, bổn giáo chủ biết phải xử trí thế nào?

Nói xong, trên mặt lộ vẻ hết sức đau buồn và khó xử.

Mộng Thiên Nhạc cũng nhận thấy tình thế diễn biến quá bất ngờ, vốn định hôm nay tử chiến với nàng ta một phen, giờ đây niệm tình đồng môn, làm sao có thể xuất thủ?

Mộng Thiên Nhạc bỗng thu hồi trường kiếm, nghiêm nghị nói :

- Về việc cải tà quy chính, cô nương hãy suy nghĩ kỹ rồi quyết định, hôm nay đến đây kết thúc.

Đoạn liền quay người cất bước, bỗng nghe Thất giáo chủ gọi :

- Khoan đã !

Mộng Thiên Nhạc ngoảnh lại hỏi :

- Cô nương còn gì chỉ giáo nữa ?

Thất giáo chủ mặt phủ sương lạnh:

- Bảo với Cổ La đại sư nếu muốn giữ lấy tính mạng thì trong vòng ba giờ phải chặt đi hai chân từ gối trở xuống, để cho máu ứ chảy ra, đến khi thấy máu tươi mới ra tay cầm máu, nếu qua khỏi ba giờ mới tiến hành cứu chữa, hẳn sẽ trở thành tàn phế.

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người :

- Rất có thể lão tiền bối ấy có cách cứu chữa tốt hơn.

- Chỉ có cách ấy mới khỏi mất hết võ công, tin hay không tùy các hạ.

- Chưa biết chừng, thương thế của lão tiền bối ấy chưa chắc nghiêm trọng đến mức như cô nương đã nói.

- Cổ La đại sư quả thật đã tìm ra võ học khắc chế Tố Nữ Tàn Dương thần công, nhưng ông ấy đã bỏ sót trình độ công lực cao thâm của bổn giáo chủ…

Ngưng chốc lát, Thất giáo chủ nói tiếp :

- Tên của bổn giáo chủ là Đại Quân, trong võ lâm chỉ mỗi mình các hạ biết thôi !

Mộng Thiên Nhạc chau mày :

- Đại Quân? Còn họ?

- Chưa biết!

Mộng Thiên Nhạc tuy cảm thấy ly kỳ, nhưng không hỏi tiếp, bèn nói :

- Hẹn tái ngộ !

Đoạn quay người bỏ đi. Thất giáo chủ Đại Quân nhìn theo cho đến khi chàng khuất dạng, buông tiếng thở dài lẩm bẩm :

- Tại sao mình phải nói nhiều điều với y như vậy?... Tại sao mình phải cho y biết tên?...

Nàng chậm chạp đứng lên, với những bước chân yếu ớt rời khỏi Quỷ Đầu lãnh.

Mộng Thiên Nhạc thi triển khinh công, thẳng đường phóng đi về phủ minh chủ võ lâm.

Trên đường, chàng nghĩ đến rất nhiều điều…

Thất giáo chủ lại là truyền nhân đầu tiên của Vạn Lý Phiêu, đó thật là điều không sao ngờ đến. Mới năm tuổi mà chỉ trong bốn mươi chín ngày đêm đã lĩnh ngộ hết toàn bộ võ học của Vạn Lý Phiêu, đó thật là điều khó thể tin nổi.

Nhưng xem trình độ võ học cao thâm của Thất giáo chủ Đại Quân, lại khiến người chẳng thể không tin.

Nàng ta dẫu sao cũng là truyền nhân của ân sư Vạn Lý Phiêu, mình chẳng thể không để cho nàng ta một cơ hội hối cải.

Ôi ! Sự thể thay đổi quá đột ngột bất ngờ, có nên cho Cổ La thần tăng biết hay không ?

Nghĩ đến Cổ La thần tăng, Mộng Thiên Nhạc liền gia tăng khinh công, chừng nửa giờ sau đã về đến phủ minh chủ.

Vệ sĩ canh phòng trước cửa cổng vừa trông thấy Mộng Thiên Nhạc, liền tiến ra cung kính nói :

- Cao thiếu hiệp, minh chủ có dặn khi nào thiếu hiệp về đến, mời thiếu hiệp tức tốc đến ngôi lầu phía đông…

Mộng Thiên Nhạc đã liệu trước có vậy, không chờ vệ sĩ dứt lời, đã đi nhanh vào phủ, đến ngôi lầu phía đông của biệt viện.

Qua khỏi cửa, ngước nhìn lên lầu đã thấy đại sư huynh Hà Bất Kham, nhị sư huynh Du Hận Thủy, Trình Ngâm Xuyên, sư muội Hồ Thiến Ngọc, Hoàng Hạc đạo trưởng phái Võ Đang, "Viên Tý Kim Đao" Hồng Thông Nam phái Điểm Thương, Huyền Thiên quán chủ Úc Thanh Phong và Nguyên Quả đại sư đang chờ sẵn trong phòng khách.

Cổ La thần tăng đang ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn đặt giữa phòng khách, lúc này hai mắt khép nhẹ, mặt trắng bệch không chút sắc máu.

Hà Bất Kham vừa thấy Mộng Thiên Nhạc, liền tiến tới nói :

- Cao thiếu hiệp, Cổ La sư bá có điều cần dặn dò thiếu hiệp.

Mộng Thiên Nhạc quét mắt nhìn quanh, thấy vẻ mặt mọi người đều trĩu nặng, đã biết sự việc thế nào, vội bước nhanh đến trước mặt Cổ La thần tăng, một chân quỳ xuống cung kính nói :

- Vãn bối yết kiến thần tăng, chẳng hay thần tăng có điều chi dạy bảo ?

Cổ La thần tăng vẫn hai mắt khép nhẹ, nhưng đôi môi động đậy, với giọng yếu ớt nói :

- Cao thiếu hiệp, lão nạp đã khó thể sống lâu trên cõi đời… Thất giáo chủ đã chết…

Mộng Thiên Nhạc vốn định nói ra sự thật việc Thất giáo chủ chưa chết, nhưng sợ khiến Cổ La thần tăng kinh hoàng, nên dằn nén tạm thời không tiết lộ.

Cổ La thần tăng nói tiếp :

- Từ nay Vô Ngã chân giáo phải cần đến Cao thiếu hiệp với Hà hiền điệt và các vị hiền điệt đồng tâm hợp lực đối phó… Sở dĩ lão nạp chờ thiếu hiệp về là muốn truyền thụ tuyệt học Thiếu Lâm Đạt Ma cương khí cho thiếu hiệp trước khi chết để khỏi thất truyền… Môn tuyệt học này trong phái Thiếu Lâm đã thất truyền hơn trăm năm, lão nạp khổ nghiên tám năm dài mới chỉ luyện được đến bậc thứ ba… Kinh văn từ bậc thứ tư đến bậc thứ mười đã bị người lẻn vào Tàng Kinh các lấy trộm hồi ba mươi mấy năm trước… người đó có lẽ là…

Nguyên Quả đại sư bỗng lớn tiếng hỏi :

- Đại sư bá, người đó là ai vậy ?

Cổ La thần tăng không trả lời trực tiếp, nói tiếp :

- Ông ấy tuy lấy cắp kinh văn Đạt Ma cương khí từ bậc thứ tư đến bậc thứ mười, nhưng không sao luyện thành, vì môn tuyệt học này chủ yếu là công phu nhập môn từ bậc thứ nhất đến bậc thứ nhì, nếu không biết nền tảng, tuyệt đối chẳng thể tiến vào bậc thứ tư trở lên… Tuyệt học Đạt Ma cương khí nếu luyện được đến bậc thứ bảy là đủ để ngạo thị võ lâm thiên hạ, không có địch thủ. Nếu lão nạp đoán không sai, người lấy trộm kinh văn Đạt Ma cương khí từ bậc thứ tư đến bậc thứ mười đúng là ông ấy thì Cao thiếu hiệp hẳn được truyền thụ…

Hà Bất Kham và Trình Ngâm Xuyên nghe đến đây, đã biết người đó chính là "Thiên Lý Hồ Ly" Vạn Lý Phiêu.

Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng nhớ lại quá trình truyền thụ võ công của Vạn Lý Phiêu, bèn nói :

- Thần tăng đoán không sai, chính là lão nhân gia ấy !

Cổ La thần tăng vẫn nhắm mắt :

- Cao thiếu hiệp sao có thể khẳng định ?

- Trong thời gian truyền thụ võ công, lão nhân gia ấy có truyền cho vãn bối bảy chương kinh văn và dặn chỉ cần nhớ chứ đừng luyện tập, bằng không sẽ gặp đại họa. Lúc bấy giờ vãn bối tuy lấy làm lạ nhưng không hỏi rõ nguyên nhân, giờ nhớ lại, bảy chương kinh văn đó hẳn là tuyệt học Đạt Ma cương khí từ bậc thứ tư đến bậc thứ mười.

Cổ La thần tăng vui mừng :

- Cao thiếu hiệp có còn nhớ bảy chương kinh văn đó không ?

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài :

- Vì lão nhân gia ấy đã dặn là chỉ cần nhớ chứ đừng luyện tập, bằng không sẽ gặp đại họa.., nên vãn bối nhận thấy những kinh văn đó chẳng có ích lợi gì, hai ba chương kinh văn sau cùng rất là kỳ lạ, dường như không phải Hán văn, rất là khó nhớ.

Cổ La thần tăng thở dài :

- Thật đáng tiếc, tuyệt học Đạt Ma cương khí kể từ nay sẽ không còn hoàn chỉnh nữa… Cao thiếu hiệp nói không sai, kinh văn Đạt Ma cương khí là do Đạt Ma lão tổ, tổ sư khai sơn phái Thiếu Lâm chính tay viết ra, toàn là chữ Ấn Độ. Suốt mấy trăm năm qua, bao tiên hiền tiền bối phái Thiếu Lâm khổ công nghiên luyện cũng chỉ có một người luyện thành tuyệt học đến bậc thứ bảy, nên ngoại trừ từ bậc thứ nhất đến bậc thứ bảy có chú giải chữ Hán, còn từ bậc thứ tám đến bậc thứ mười đều là nguyên văn Ấn Độ.

- Ngoài ba chương kinh văn sau, vãn bối không nhớ hết, bốn chương trước có lẽ vãn bối còn nhớ được.

Cổ La thần tăng mừng rỡ :

- Tốt quá, vậy là võ lâm Trung Nguyên được cứu rồi !

Mộng Thiên Nhạc bỗng nói :

- Lão tiền bối tuy thọ thương bởi Tố Nữ Tàn Dương thần công, nhưng không chết được đâu, vãn bối có cách cứu chữa, giờ hãy lo cho thương thế của lão tiền bối trước đã.

Cổ La thần tăng vội nói :

- Cao thiếu hiệp nghe đây, điều mà lão nạp sớm tối lo lắng trong suốt tám năm qua chính là sợ tuyệt học Đạt Ma cương khí thất truyền, trong thiên hạ duy chỉ tuyệt học Đạt Ma cương khí là thủy tổ võ công, chỉ cần luyện thành, bất kỳ võ học bàng môn nào cũng không thể đương cự. Do đó, lão nạp phải tranh thủ thời gian sống ngắn ngủi này mà truyền thụ ba bậc kinh văn Đạt Ma cương khí cho thiếu hiệp, chỉ cần thiếu hiệp được truyền thụ, đó tức là võ lâm Trung Nguyên đã có cứu tinh.

Mộng Thiên Nhạc biết Cổ La thần tăng không tin mình có thể cứu chữa thương thế cho ông, nhưng lúc này lại không dám nói ra chuyện Thất giáo chủ chưa chết, chàng lâm vào tình thế quá khó lựa chọn quyết định.

Bỗng nghe Cổ La thần tăng nói tiếp :

- Lão nạp cũng có cách điều thương, nhưng không tuyệt đối chắc chắn, nên lão nạp thà hy sinh tính mạng chứ không mất thời gian thử nghiệm, Cao thiếu hiệp là người thông minh, hẳn có sự lựa chọn dứt khoát, giờ hãy mau tập trung tâm thần nghe lão nạp đọc kinh văn… Những người khác hãy ra ngoài bảo vệ, tuyệt đối không cho bất kỳ ai vào đây.

Cổ La thần tăng dứt lời, mọi người liền nhanh chóng xuống thang lầu ra ngoài.

Mộng Thiên Nhạc lớn tiếng gọi :

- Hà minh chủ khoan đi đã, tại hạ có điều cần nói.

Hà Bất Kham vẻ mặt trĩu nặng ngoảnh lại nói :

- Cao thiếu hiệp không tuyệt đối chắc chắn, hãy vâng lời Cổ La sư bá thì hơn !

Mộng Thiên Nhạc vội nói :

- Thần tăng là một bậc tông sư võ lâm, chả lẽ lại để táng mạng như vậy sao?

- Sư bá tận nghĩa mà chết, anh linh sẽ sống mãi trên nhân gian, Cao thiếu hiệp mau tập trung tâm thần thì hơn.

Hà Bất Kham dứt lời, liền tức quay người lui ra.

Mộng Thiên Nhạc quay đầu nhìn Cổ La thần tăng, chỉ thấy ông mắt nhắm nghiền, mặt hốc hác, da vàng vọt, bất giác xúc động khẽ gọi :

- Lão tiền bối !

Hai chân khuỵu xuống, quỳ trên sàn lầu. Thì ra lúc này chàng cũng nghĩ đến cách điều thương do Thất giáo chủ Đại Quân chỉ bảo chưa chắc có công hiệu, trong tình huống này chàng cũng không dám tự ý quyết định, hơn nữa Cổ La thần tăng lúc này đã tập trung toàn bộ tâm thần bắt đầu đọc :

- Đạt Ma cương khí bậc thứ nhất, thổ nạp cơ sở, bách nhật căn cơ, qui tức thổ hấp, huyền quan khẩn khấu, huyết lưu bình hành, pháp luân tâm chuyển, vận hành nhâm đốc…

Mộng Thiên Nhạc hoảng kinh, vội ngồi xếp bằng trên sàn lầu, nhắm mắt ngưng thần, miệng lẩm nhẩm đọc theo Cổ La thần tăng và ghi nhớ trong đầu…

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.