Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân giả thần tăng

Phiên bản Dịch · 13019 chữ

Thốt nhiên, tiếng cười ngưng bặt, chỉ nghe Thất giáo chủ với giọng bình thản nói :

- Các hạ có dám vào đây không ?

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt :

- Sao lại không dám ?

Đoạn liền cất bước đi đến bên cửa, đưa tay đẩy nhẹ, cửa phòng khép hờ, liền tức mở ra. Mộng Thiên Nhạc võ cao gan cả, ưỡn ngực đi vào.

Thất giáo chủ lúc này vẫn ngồi quay lưng về phía Mộng Thiên Nhạc, nàng ta không hề quay đầu lại nhìn, đưa tay chỉ một chiếc ghế dựa tròn bên cạnh nói :

- Ngồi xuống đi!

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn chiếc ghế, thấy không có gì khác lạ bèn ngồi xuống. Giờ thì chàng đã nhìn rõ mặt Thất giáo chủ, dưới ánh đèn sáng, nàng quả xinh đẹp tuyệt luân, nguyệt thẹn hoa nhường, chẳng hổ là một trang quốc sắc thiên hương.

Mộng Thiên Nhạc than thầm :

- Nàng ta xinh đẹp thế này, sao lại có lòng dạ xấu xa độc ác như vậy? Ôi! Đáng tiếc quá.

Bỗng nghe Thất giáo chủ hỏi:

- Các hạ nghĩ gì vậy?

Chẳng rõ lúc nào, Thất giáo chủ đã quay người lại, hai người cách nhau chỉ chừng bốn thước, hương thơm phảng phất, ngây ngất lòng người.

Mộng Thiên Nhạc hít mạnh một hơi không khí, cao giọng nói :

- Tại hạ nghĩ sao Thất giáo chủ lại xinh đẹp đến vậy!

Thất giáo chủ mỉm cười:

- Và cũng nghĩ, lòng dạ sao lại độc ác đến vậy, đúng không?

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên, thầm nghĩ :

- Thật lợi hại, nàng ta sao biết ý nghĩ của mình?

Thất giáo chủ bỗng biến sắc mặt:

- Các hạ thật to gan, trong thiên hạ có lẽ không có người thứ hai dám ngồi gần bổn giáo chủ đến vậy!

Mộng Thiên Nhạc giọng bình thản :

- Thất giáo chủ nếu muốn thì đã sớm hạ độc thủ với tại hạ rồi!

Thất giáo chủ từ từ đứng lên, tha thướt đi đến cửa, ngước mắt nhìn trời, cánh tay nõn nà nhẹ vén mái tóc dài óng ả, mỉm miệng cười hết sức duyên dáng, rồi lại chậm rãi quay vào phòng. Đi đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc, đột nhiên giơ tay, đặt lên huyệt bách hối trên đỉnh đầu Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc không tránh né, thật ra có muốn cũng không tránh kịp bởi thủ pháp nàng quá nhanh.

Chỉ nghe Thất giáo chủ cười khanh khách, rụt tay về nói:

- Thật ra các hạ đã biết trước là bổn giáo chủ không có ý định sát hại nên các hạ mới bình tĩnh như vậy, cả gan lắm!

Mộng Thiên Nhạc nhướng mày :

- Thất giáo chủ nói vậy nghĩa là sao?

- Lúc ở trong rừng trước ngôi cổ sát, các hạ chẳng phải đã nghe được rất nhiều bí mật của bổn giáo đó sao?

Mộng Thiên Nhạc cả kinh, thầm nghĩ:

- Vậy là nàng ta đã sớm biết mình nấp trong rừng nghe trộm, và cái chết của La Nghĩa, hộ pháp của Tam giáo chủ cũng là do mình gây ra.

Thất giáo chủ nhoẻn cười:

- Các hạ đã biết nhiều điều cơ mật của bổn giáo, giờ chỉ có hai con đường tùy các hạ lựa chọn, một là chết, hai là gia nhập Vô Ngã chân giáo. Chỉ cần nhận lời, các hạ có thể trở thành một vị giáo chủ.

- Thất giáo chủ muốn giới thiệu tại hạ gia nhập Vô Ngã chân giáo, không sợ tại hạ liên lụy sao?

- Các hạ nói vậy nghĩa là sao?

- Quý giáo chưa rõ thân thế lai lịch của tại hạ, hơn nữa tại hạ gia nhập quý giáo chưa chắc một lòng một dạ trung thành, đạt đến cảnh giới “vô ngã”.

Thất giáo chủ gật đầu:

- Không sai, vậy xem ra các hạ chỉ còn một con đường “chết” mà thôi!

Mộng Thiên Nhạc thản nhiên mỉm cười:

- Đời người bất kỳ ai cũng phải đến với cái chết, chẳng gì phải sợ, tuy nhiên…

- Tuy nhiên sao?

Mộng Thiên Nhạc mắt thoáng hiện thần quang:

- Không thể chết một cách tầm thường vô nghĩa!

Thất giáo chủ đôi mắt phụng bỗng chằm chặp nhìn vào mặt Mộng Thiên Nhạc, hồi lâu mới cất tiếng nói:

- Bổn giáo chủ suýt nữa đã bị các hạ lừa gạt, thì ra gương mặt của các hạ đã qua hóa trang dị dung, vậy thì Cao Phong cũng không phải danh tánh thật của các hạ.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy tột cùng kinh hãi, thầm nghĩ:

- Nữ nhân này thật quá lợi hại, thuốc dị dung hóa trang của mình có thể nói tốt nhất thiên hạ, không chút sơ hở, ngay như Cổ La thần tăng, đại sư huynh và quần hào cũng không phát hiện được, vậy mà nàng ta chỉ nhìn thoáng đã nhận ra.

Chỉ nghe Thất giáo chủ nói tiếp:

- Các hạ thật ra có điều gì mờ ám mà không dám lộ ra mặt thật?

Mộng Thiên Nhạc cười khì:

- Thất giáo chủ chẳng phải cũng vậy đó sao?

Thất giáo chủ ngạc nhiên:

- Bổn tọa đâu có dị dung!

- Thất giáo chủ tuy không dị dung, nhưng hành động bí ẩn, không danh tánh, không lai lịch, chẳng phải cũng là có điều mờ ám hay sao?

Thất giáo chủ tức giận:

- Ai nói bổn tọa không có danh tánh?

- Vậy thì thỉnh giáo phương danh!

Thất giáo chủ lạnh lùng:

- Các hạ không xứng đáng nghe danh tánh của bổn tọa.

Mộng Thiên Nhạc bỗng mặt nghiêm túc:

- Đêm nay tại hạ đến đây thỉnh giáo Thất giáo chủ, Thất giáo chủ đã sử dụng thần công gì đả thương “Ngọc Diện Diêm La” Đồ Tiểu Hổ, xin Thất giáo chủ cho biết.

- Các hạ hỏi điều ấy chi vậy?

- Tại hạ muốn chữa trị thương thế cho Đồ Tiểu Hổ!

Thất giáo chủ bật cười khanh khách:

- Các hạ biết tên thần công là có thể cứu mạng Đồ Tiểu Hổ, hắc hắc… Thôi thì cho các hạ biết vậy!

Mộng Thiên Nhạc vội hỏi:

- Tên là gì?

- Đó là Tàn Dương chưởng trong Tố Nữ Tàn Dương thần công!

Mộng Thiên Nhạc cả kinh:

- Tố Nữ Tàn Dương thần công!

Chàng biến sắc mặt, đứng phắt dậy, phi thân nhanh như cắt bay qua cửa phòng.

Mộng Thiên Nhạc không hề có dấu hiệu muốn rời khỏi, lại thêm thân pháp quá nhanh, trong chớp mắt người đã mất dạng. Thất giáo chủ ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngẩn như vừa đánh mất gì đó.

Hãy nói về Mộng Thiên Nhạc thi triển tuyệt đỉnh khinh công ra khỏi phủ thành, phóng đi về phía ngoại ô hoang vắng. Đêm dần sang đến đầu giờ Tý, vùng thảo nguyên hoang dã bốn bề tĩnh lặng, có phần đượm vẻ thần bí.

Mộng Thiên Nhạc lòng nóng như thiêu đốt, đến chỗ ẩn nấp của Đồ Tiểu Hổ, nào ngờ bốn bề vắng lặng, không một bóng người.

Mộng Thiên Nhạc vận nhãn lực quét nhìn tứ phía, chỉ thấy cỏ cây phất phơ theo gió, ngoài tiếng côn trùng rên rỉ, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, trong phạm vi mười mấy trượng nào có bóng dáng Đồ Tiểu Hổ.

Mộng Thiên Nhạc tột cùng lo lắng, lớn tiếng gọi:

- Tiểu Hổ huynh… Tiểu Hổ huynh ở đâu vậy?...

Liên tiếp gọi mấy tiếng, bốn bề vẫn tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gọi vang xa rồi mất hút trong màn đêm.

Mộng Thiên Nhạc nghĩ Đồ Tiểu Hổ thân thọ trọng thương, khó thể đi xa, bèn thi triển khinh công tìm kiếm xung quanh. Lạ thay, chàng lục soát xung quanh đến phạm vi trăm trượng, vẫn chẳng thấy bóng dáng của Đồ Tiểu Hổ.

- Có thể nào đã được người cứu?... Người nào có thể cứu thế nhỉ?...

Chàng vừa nghĩ vừa tiếp tục tìm kiếm. Đột nhiên, chàng nhìn thấy một bóng người ngồi xếp bằng trên một tảng đá bên đường, liền tức tung mình, hạ xuống trước tảng đá, đưa mắt nhìn…

Thì ra đó là một vị lão hòa thượng áo xám, hai chân co xếp như kiểu ngồi của các vị kim cang, trên gối chân đặt một Ngọn phất trần, trên ngực đeo một chuỗi tràng hạt.

Lúc này lão hòa thượng hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ lão tăng nhập định, toàn thân không chút động đậy.

Lão hòa thượng này chính là Cổ La thần tăng phái Thiếu Lâm, Mộng Thiên Nhạc liền nhớ đến những lời nói của Đồ Tiểu Hổ… Cổ La thần tăng đã hạ lệnh truy sát mình…

Chàng bất giác rợn người, lẳng lặng quay đi, nào ngờ một tiếng niệm phật hiệu đã vang lên:

- A Di Đà Phật! Thí chủ xin tạm dừng bước!

Mộng Thiên Nhạc giật nẩy mình như bị sét đánh trúng, chầm chậm quay người lại, chỉ thấy đôi mắt hiền từ của lão hòa thượng sáng rực tinh quang, nhìn là khiếp sợ ngay.

Mộng Thiên Nhạc cao giọng hỏi:

- Đại sư có gì chỉ giáo?

Lão hòa thượng ngồi xếp bằng trên tảng đá, toàn thân bất động, nhưng thần sắc trên mặt có chút biến đổi, từ tốn nói:

- Thí chủ tuổi còn trẻ mà nội công đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, xin hỏi thí chủ là thiếu hiệp phái nào?

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Đại sư xin thứ cho vãn bối có nỗi khổ khó thể tỏ bày!

Lão hòa thượng trầm ngâm một hồi, đưa tay vuốt chòm râu bạc dài phủ ngực hỏi:

- Thí chủ hẳn là đang tìm kiếm Đồ thiếu hiệp của Cùng Hán bang?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Xin hỏi đại sư có nhìn thấy Đồ huynh không?

- Đồ thiếu hiệp thân thọ trọng thương, tính mạng lâm nguy, lão nạp đã bảo hai đệ tử tệ phái hộ tống đến một nơi yên tĩnh điều thương rồi!

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy cảm thấy có phần yên tâm, song vẫn lo lắng hỏi:

- Xin hỏi đại sư, thương thế của Đồ huynh có bị ác hóa không?

- Lúc lão nạp phát hiện thì Đồ thiếu hiệp đã hôn mê bất tỉnh, tính mạng nguy trong khoảnh khắc. Thí chủ có thể cho biết Đồ thiếu hiệp vì sao thọ thương không?

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Đồ huynh đã bị Thất giáo chủ đả thương, có lẽ không sao chữa khỏi được!

Lão hòa thượng biến sắc mặt:

- Vậy là Đồ thiếu hiệp đã trúng phải Tàn Dương chưởng trong Tố Nữ Tàn Dương thần công rồi!

Mộng Thiên Nhạc chấn động trong lòng, thầm nghĩ:

- Lão hòa thượng này thật lợi hại, sao ông ấy biết Tố Nữ Tàn Dương thần công? Chả lẽ đã từng gặp Thất giáo chủ rồi ư?

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Không sai, Đồ huynh quả đúng là trúng phải Tàn Dương chưởng của Thất giáo chủ!

Lão hòa thượng bỗng hai mắt phóng ra hai luồng sáng sắc lạnh, nhìn chốt vào mặt Mộng Thiên Nhạc hỏi:

- Thí chủ sao biết tên Tàn Dương chưởng?

- Vãn bối được biết do chính miệng Thất giáo chủ nói ra!

Lão hòa thượng mặt lộ vẻ kinh ngạc, trầm giọng:

- Thí chủ thật ra là ai?

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Đại sư chớ hoài nghi vãn bối, vãn bối tuyệt đối không phải người của Vô Ngã chân giáo!

Lão hòa thượng càng thêm kinh ngạc:

- Thí chủ tựa hồ biết được rất nhiều bí mật! Trong chín đại môn phái Trung Nguyên hiện nay, ngoại trừ lão nạp, cơ hồ không có bao nhiêu người biết đến cái tên “Vô Ngã chân giáo”…

Cổ La thần tăng bỗng ngưng lời, trâm ngâm một hồi mới nói tiếp:

- Thí chủ không muốn cho biết sư môn, hẳn là có thể cho biết danh tánh!

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Tại hạ chính là Cao Phong, đại sư đừng đa nghi.

Cổ La thần tăng trên mặt hiện vẻ kỳ lạ:

- A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Lão nạp đêm nay lần đầu tiên gặp thí chủ, trước đây chưa từng quen biết, sao lại sinh nghi đối với thí chủ? Nhưng thí chủ nói ra toàn là những bí mật mà giới võ lâm đều nóng lòng muốn biết rõ nên khó khỏi khiến lão nạp kinh tâm.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy tột cùng kinh ngạc hỏi:

- Đại sư sao bảo là chúng ta đêm nay mới gặp nhau lần đầu?

Mộng Thiên Nhạc lúc này bỗng nhận thấy cuộc chuyện trò giữa mình với Cổ La thần tăng có rất nhiều điểm kỳ lạ, với lại thái độ và cử chỉ của ông cũng có vẻ khác trước. Chả lẽ đây không phải Cổ La thần tăng phái Thiếu Lâm?

Cổ La thần tăng khẽ niệm phật hiệu:

- A Di Đà Phật! Thí chủ biết lão nạp là ai không?

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Vãn bối cũng đang định thỉnh giáo phật hiệu của đại sư!

Mộng Thiên Nhạc thật không tin mắt mình có thể nhìn lầm người, nếu mình với Cổ La thần tăng chỉ là vội vã gặp nhau vài lần, hoặc cách một thời gian quá lâu, vậy còn có thể nhìn lầm, đằng này mình với Cổ La thần tăng chỉ vừa mới chia tay nhau sáng nay. Hơn nữa, hai người đã gặp nhau nhiều lần, quen đến mức có thể nói dù nhắm mắt cũng vẽ ra được diện mạo, sao thể nhìn lầm được?

Vị lão hòa thượng này rõ ràng là Cổ La thần tăng phái Thiếu Lâm.

Cổ La thần tăng thấy Mộng Thiên Nhạc thần sắc thay đổi liên hồi, chậm rãi nói:

- Lão nạp là Thiếu Lâm Cổ La…

Mộng Thiên Nhạc thầm reo lên:

- Phải rồi! Lão là Thiếu Lâm Cổ La thần tăng!

Cổ La thần tăng ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Bần tăng từ hồi tám năm trước bế quan Thiếu Thất phong, gần đây mới phá quan hạ sơn, vội vã đến phủ Khai Phong, đến đây cũng chỉ được vài giờ, sao thí chủ lại bảo chúng ta không phải là gặp nhau lần đầu?

Mộng Thiên Nhạc nghe như sấm nổ trong đầu, thầm nghĩ:

- Lạ quá! Sao lại có đến hai Cổ La thần tăng? Một người đã đến phủ minh chủ võ lâm hồi ba ngày trước, một người thì vừa mới đến Khai Phong đêm nay, hai người tướng mạo giống hệt nhau, vậy người nào mới là Cổ La thần tăng thật?

Đây là một sự kiện trọng đại trong giới võ lâm, Cổ La thần tăng thật và giả đã chứng tỏ nguy cơ trùm phủ giang hồ, đã đến thời khắc sinh tử tồn vọng.

Mộng Thiên Nhạc âm thầm so sánh nhất cử nhất động giữa vị lão hòa thượng này với Cổ La thần tăng trong phủ minh chủ võ lâm, bỗng reo lên:

- Y chính là Tam giáo chủ…

Mộng Thiên Nhạc mặt mày tái ngắt, Cổ La thần tăng như cũng hiểu ra phần nào nguy cơ, vẻ mặt nghiêm nghị, từ tốn nói:

- Cao thí chủ đã phát hiện đại sự gì? Xin hãy cho biết!

Mộng Thiên Nhạc hối hả:

- Nguy rồi, tính mạng của các vị hào kiệt trong phủ minh chủ võ lâm hiện rất là nguy hiểm!

- Cao thí chủ nói vậy nghĩa là sao?

Mộng Thiên Nhạc mắt rực tinh quang, nhìn chốt vào mặt Cổ La thần tăng:

- Chẳng hay đại sư có cách nào chứng minh đúng là Cổ La thần tăng Thiếu Lâm không?

Cổ La thần tăng biến sắc:

- Chả lẽ trong võ lâm còn có một Cổ La khác?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Không sai! Hơn nữa hai người diện mạo giống nhau như đúc và thân hình cũng không chút khác biệt!

Cổ La thần tăng nghe xong, nhắm mặt lại suy nghĩ, bỗng biến sắc mặt cất tiếng:

- A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Thật không ngờ nỗi lo tám năm trước đã trở thành nguy cơ hào kiếp hôm nay…

Nói đến đó, lão hòa thượng lại nhắm mắt suy tư.

Thời gian chừng nửa tuần trà trôi qua, mới thấy lão hòa thượng mở mắt ra, buông tiếng thở dài não nuột rồi nói:

- Vô Ngã chân giáo hồi tám năm trước đã bắt đầu sát hại cao thủ võ lâm, trải qua tám năm dài kiện toàn và phát triển, giới võ lâm quả thật đã lâm nguy. Ôi! Phải chi bần tăng cảnh giác được hậu quả này hồi tám năm trước, sớm có kế hoạch phòng bị thì tình thế võ lâm không đến đỗi khốn đốn như hiện nay.., và Hồ Thương Phu đạo huynh cũng không bị sát hại.

Mộng Thiên Nhạc nghe xong, mày kiếm chau chặt, qua nhiều khía cạnh suy luận, vị lão hòa thượng này quả đích thật là Cổ La thần tăng phái Thiếu Lâm. Nhưng chàng không biết vì sao muộn đến hôm nay Cổ La thần tăng mới phá quan hạ sơn, và qua khẩu khí dường như ông ấy sớm đã biết hành động của Vô Ngã chân giáo, vì sao không ngăn cản Vô Ngã chân giáo phát triển thế lực…

Nghĩ đoạn, chàng khích động nói:

- Thần tăng đã sớm biết động hướng của Vô Ngã chân giáo hồi tám năm trước, vì sao lại để mặc cho họ phát triển thế lực?

Cổ La thần tăng nghe những lời trách móc của Mộng Thiên Nhạc, thở dài thê thiết nói:

- Cao thí chủ chớ khích động, cho đến nay bần tăng còn chưa biết rõ về Vô Ngã chân giáo, tám năm trước bần tăng cũng chỉ gặp một thiếu nữ trong Vô Ngã chân giáo mà thôi…

Cổ La thần tăng ngưng chốc lát, thở dài nói tiếp:

- Tám năm trước… Trong một đêm trăng tròn, bần tăng đang tham thiền ở hậu sơn Thiếu Thất phong, một thiếu nữ trẻ đã xuất hiện… Thiếu nữ này tuổi chỉ chừng mười bốn, mười lăm, nhưng xinh đẹp tuyệt luân, có nụ cười ngây ngất lòng người. Kể từ hôm ấy, thiếu nữ ấy đã liên tục có mặt suốt bốn mươi chín ngày để xem bần tăng tham thiền và luyện công, không hề thốt ra một lời, cho đến đêm ngày thứ năm mươi mới lên tiếng nói chuyện với bần tăng lần đầu tiên.

Mộng Thiên Nhạc hết sức lấy làm lạ hỏi:

- Y thị đã nói gì với thần tăng?

- Y thị nói mình là đệ tử của Vô Ngã chân giáo, phụng mệnh Đệ nhất Tổng giáo chủ đến hạ sát bần tăng, xin bần tăng với lòng từ bi mà bố thí tính mạng cho y.

- Vậy thần tăng trả lời sao?

- Thiếu nữ ấy lúc nói miệng cười tủm tỉm, trông rất ngây thơ trong trắng, hơn nữa trên giang hồ lúc bấy giờ chưa nghe nói đến tên Vô Ngã chân giáo, nên bần tăng nghĩ đó chỉ là lời nói đùa của trẻ con, nên bần tăng thản nhiên đáp: “Nữ thí chủ đã muốn tính mạng của bần tăng, bần tăng ban cho nữ thí chủ vậy!”.

- Y thị đã hạ thủ với thần tăng như vậy ư?

Cổ La thần tăng gật đầu:

- Không sai! Thế là y thị liền đi đến gần, dùng bàn tay vỗ nhẹ bốn cái lên bối tâm bần tăng rồi nói: Y thị đã vận dụng chưởng công đả thương kỳ kinh bát mạch của bần tăng, nếu là người thường sẽ chết sau bảy ngày, còn bần tăng nội công thâm hậu, cũng khó khỏi thoát chết trong vòng trăm hôm… Thiếu nữ ấy nói xong liền bỏ đi ngay, nhưng bần tăng không hề bận tâm về việc ấy, vì y thị vỗ lên bối tâm bần tăng không hề có chút nội kình hay lực đạo… Ôi! Sự kỳ bí của vạn vật, sự uyên thâm của võ công trên cõi đời thật khó thể thấu hiểu.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc:

- Thần tăng chả lẽ đã vì vậy thọ thương ư?

Cổ La thần tăng thở dài thậm thượt:

- Kể từ sau hôm ấy, bần tăng bỗng cảm thấy khi vận hành khí huyết, trong kỳ kinh bát mạch có một dòng chảy kỳ lạ ngăn trở, và dòng chảy ngược đó theo thời gian ngày càng nghiêm trọng, lúc ấy bần tăng mới cảm thấy kinh hoàng…

Nói đến đó, lão hòa thượng buông tiếng thở dài thê thiết, đoạn nói tiếp:

- Trong võ lâm thiên hạ và các đệ tử tệ phái nào ai biết việc bần tăng tuyên bố diện bích tham thiền hồi tám năm trước thật ra là để điều trị thương thế.

Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng:

- Thiếu nữ ấy chỉ vỗ nhẹ bốn chưởng mà khiến thần tăng phải điều thương đến tám năm ư?

- Trong tám năm diện bích tham thiền điều thương, bần tăng đã hiểu ra đó chính là Tố Nữ Tàn Dương thần công tàn độc nhất thiên hạ, hẳn thí chủ đã biết sự lợi hại của môn thần công đó rồi.

Mộng Thiên Nhạc cả kinh:

- Vậy thiếu nữ ấy chính là Thất giáo chủ rồi!

- Trong kinh thư võ công, Tố Nữ Tàn Dương thần công được liệt vào một trong Tam Tuyệt thần công, tuyệt học này chẳng phải người nào cũng có thể luyện tập, nghe đâu cần phải bắt đầu luyện lúc ba tuổi, sau khi luyện thành không được phá mất đồng trinh. Hôm nay bần tăng chẩn đoán thương thế của Đồ thí chủ, xác định là do Tàn Dương chưởng gây ra, và cũng suy ra được hung thủ rất có thể chính là thiếu nữ hồi tám năm trước.

Mộng Thiên Nhạc mày kiếm chau chặt, nhẩm tính tuổi tác Thất giáo chủ, gật đầu nói:

- Không sai, Thất giáo chủ chính là thiếu nữ ấy!

- Sau tám năm diện bích điều thương, bần tăng đã biết phương pháp chữa trị, tính mạng của Đồ thí chủ hẳn có thể cứu vãn, nhưng võ công thì không thể phục nguyên được nữa.

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Theo trong kinh thư thì Tố Nữ Tàn Dương thần công là một tuyệt công không thuốc cứu chữa, Đồ huynh giữ lại được tính mạng là phúc đức lắm rồi. Ôi! Xem ra trong Vô Ngã chân giáo phải kể Thất giáo chủ là kẻ địch lớn nhất của võ lâm giang hồ rồi!

- Thiếu nữ ấy bắt đầu luyện Tố Nữ Tàn Dương thần công từ lúc ba tuổi, tính đến nay đã có hai mươi năm hỏa hầu, vậy là y thị đã luyện đến bậc thứ chín, chỉ cần ba năm nữa là đại công cáo mãn, lúc ấy người y thị sẽ trở nên kim cang bất hoại, thiên hạ vô địch.

Cổ La thần tăng nói đến đó, vẻ lo âu hiện rõ trên mặt.

Mộng Thiên Nhạc tuy không rõ lắm về quá trình luyện tập Tố Nữ Tàn Dương thần công, nhưng chàng từng được xem qua trong một quyển kinh thư có viết về Tố Nữ Tàn Dương thần công, biết đó là một tuyệt học huyền ảo và tà độc nhất thiên hạ.

Mộng Thiên Nhạc bỗng trầm giọng hỏi:

- Xin hỏi thần tăng, chả lẽ khắp thiên hạ không ai có thể đối kháng với Tố Nữ Tàn Dương thần công sao?

Cổ La thần tăng lắc đầu thở dài:

- Bần tăng đến nay chưa từng gặp Thất giáo chủ nên còn chưa rõ y thị đã luyện Tố Nữ Tàn Dương thần công đến cảnh giới nào, nếu thật sự đã luyện đến bậc thứ chín thì thật quá gay go. Trước khi phá quan, bần tăng sớm đã phái ra cao thủ âm thầm dò la cục thế của võ lâm và sự bố trí người của Vô Ngã chân giáo, được biết các giáo chủ từ thứ nhất đến thứ chín trong Vô Ngã chân giáo thảy đều thân hoài tuyệt công, hiện điều thắc mắc hơn hết là thân thế lai lịch của chín vị giáo chủ, cùng với động thái hiện nay của họ. Tình thế võ lâm hiện nay là địch trong tối, ta ngoài sáng, sớm đã ở vào thế bị động, nếu võ lâm Trung Nguyên muốn xoay chuyển tình thế tệ hại ấy thì phải áp dụng phương pháp “dĩ ám địch ám”…

Mộng Thiên Nhạc buột miệng hỏi:

- Phương pháp “dĩ ám địch ám” nghĩa là sao?

- Phương pháp đó là thành lập một đội đột kích đứng ngoài vòng chín đại môn phái võ lâm, có nhiệm vụ khống chế hành động của kẻ địch.

Mộng Thiên Nhạc nghe xong những lời này của Cổ La thần tăng, nhận thấy dường như ông đã nắm chắc phần thắng về cuộc chiến với Vô Ngã chân giáo trong tương lai.

Vô Ngã chân giáo từ hồi tám năm trước đã hạ độc thủ với Cổ La thần tăng, đủ thấy âm mưu cực kỳ hiểm độc, phải biết người có quyền uy cao nhất trong giới lãnh đạo võ lâm hiện nay chính là Cổ La thần tăng phái Thiếu Lâm với minh chủ võ lâm “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu, một khi hai người này chết đi, giới võ lâm Trung Nguyên khác nào đàn rắn mất đầu.

Vô Ngã chân giáo hôm nay đã dám giả mạo Cổ La thần tăng tiềm phục trong phủ minh chủ võ lâm, chứng tỏ họ nghĩ là Cổ La thần tăng đã chết, vậy thì võ lâm Trung Nguyên cần phải tương kế tựu kế, xuất kỳ bất ý bắt giữ Tam giáo chủ, người đã giả mạo Cổ La thần tăng.

Mộng Thiên Nhạc sau một hồi suy tính kỹ lưỡng, trầm giọng nói:

- Thần tăng, vãn bối có điều muốn nói, hiện Vô Ngã chân giáo đã phái Tam giáo chủ giả mạo thần tăng tiềm phục trong phủ minh chủ võ lâm…

Mộng Thiên Nhạc bèn kể lại tỉ mỉ những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua, chỉ giữ bí mật thân thế lai lịch của mình.

Cổ La thần tăng nghe xong tường thuật của Mộng Thiên Nhạc, đôi mày bạc chau chặt, mặt đầy bi thiết thở dài nói:

- Bần tăng vì bảo toàn đại cực, triệt để diệt trừ gian tế tiềm phục trong phủ minh chủ võ lâm nên tạm thời chưa phát động thế công, thật không ngờ vì vậy mà hại thêm tính mạng của Công Tôn thí chủ. Ôi! Theo tin tức mà Cao thí chủ được biết, kẻ địch tiềm phục trong phủ minh chủ võ lâm chính là Tam giáo chủ và Thập Ngũ giáo chủ, Tam giáo chủ đã biết là ai rồi, nhưng chẳng hay Thập Ngũ giáo chủ là ai vậy?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Đó thì vãn bối chưa rõ!

Cổ La thần tăng bỗng nghiêm mặt:

- Cao thí chủ lòng dạ trung hậu, anh hoa ẩn tàng, tính tình lại khiêm tốn, những kẻ tầm thường trên giang hồ chẳng thể sánh bằng, nhưng bần tăng vắt óc cũng không nghĩ ra được thân thế lai lịch của thí chủ, chẳng hay thí chủ có thể tỏ bày thân phận để tránh sự nghi kỵ của võ lâm Trung Nguyên không?

Mộng Thiên Nhạc mặt đầy bi thiết, khẽ thở dài:

- Vãn bối sở dĩ không tiết lộ thân thế lai lịch là bởi có nỗi đau sâu kín, khó thể nói ra. Vãn bối vốn định rời xa nơi này, không màng thế sự giang hồ nữa, nhưng huyết hải thâm thù của ân sư chưa báo, không thể yên tâm ẩn tích chốn sơn lâm.

- Kẻ thù của Cao thí chủ là ai vậy?

- Đã biết đó là do Vô Ngã chân giáo gây ra, nhưng chưa rõ là ai!

Cổ La thần tăng thở dài:

- Hà Bất Kham sư điệt luôn thắc mắc về thân thế lai lịch của Cao thí chủ, nên nhờ bần tăng dọ hỏi, Cao thí chủ đã có nỗi khổ tâm khó nói thì thôi vậy!

- Hà quyền minh chủ cũng biết thần tăng…

Cổ La thần tăng biết Mộng Thiên Nhạc muốn hỏi điều gì, nhanh chóng đáp:

- Hà sư điệt đã sớm biết việc kẻ địch giả mạo bần tăng rồi!

Mộng Thiên Nhạc mừng rỡ:

- Vậy thì tốt quá! Bằng không, muốn cho Hà đại hiệp biết điều này thật phải tốn rất nhiều tâm cơ mới được!

- Cao thí chủ, bần tăng có điều muốn nhờ trợ giúp, chẳng hay có thể nhận lời không?

Mộng Thiên Nhạc sốt sắng:

- Vãn bối muôn thác cũng không chối từ!

- Cao thí chủ có lẽ đã hiểu rõ nguyên nhân tạm thời không ra mặt của bần tăng, nhưng phủ minh chủ võ lâm hiện đang nguy cấp, bần tăng e rằng Hà hiền điệt một mình cô thế khó làm nên chuyện, do đó bần tăng muốn nhờ thí chủ trợ giúp một tay.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Vãn bối từng giao thủ với quần hào, mọi người đều đã biết mặt vãn bối, chẳng hay vãn bối phải giúp Hà đại hiệp cách nào, kính xin thần tăng chỉ thị rõ ràng.

Cổ La thần tăng ngẫm nghĩ một hồi mới nói:

- Bần tăng muốn nhờ Cao thí chủ giúp Hà hiền điệt chế ngự Tam giáo chủ.

- Thần tăng sao không hành động ngay?

Cổ La thần tăng thở dài:

- Vô Ngã chân giáo hành động trên giang hồ hết sức bí ẩn, cho đến nay chúng bần tăng vẫn chỉ biết rất ít về giáo phái này, vì vậy bần tăng với Hà hiền điệt đã thầm quyết định tạm thời không đả thảo kinh xà…

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Hiện Tam giáo chủ tiềm phục trong phủ minh chủ võ lâm đã tiến hành độc kế lần lượt ám sát từng cao thủ võ lâm, nếu để mặc y tiếp tục tiềm phục, các cao thủ trong phủ minh chủ võ lâm rất có thể sẽ còn hy sinh tính mạng.

Cổ La thần tăng gật đầu:

- Bần tăng chính vì điều ấy mà hết sức khó xử. Ôi… Sớm muộn gì chúng ta cũng phải xảy ra xung đột với Võ Ngã Chân Giáo, nhưng điều khiến bần tăng lo sợ nhất là không biết Vô Ngã chân giáo đã phái bao nhiêu gian tế tiềm phục trong các đại môn phái võ lâm, một khi chúng ta hành động, kẻ địch có thể phát động một cuộc tàn sát đẫm máu hay không?

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy, cũng nhận thấy sự thể nghiêm trọng, Vô Ngã chân giáo quả đã khống chế hành động của giới võ lâm, buộc giới võ lâm phải lép mình dưới thế hạ phong, thảo nào Cổ La thần tăng tự nãy giờ luôn vẻ mặt nghiêm nặng.

Bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu Mộng Thiên Nhạc, chàng liền nói:

- Thần tăng, chúng ta sao không bắt lấy một giáo đồ, nghiêm hình bức cung?

Cổ La thần tăng thở dài:

- Quyền lực cốt lỏi của Vô Ngã chân giáo hầu hết nằm trong tay chín vị giáo chủ, các giáo đồ khác cho dù bắt được cũng không thể tra hỏi ra tin tức gì quan trọng…

- Phải rồi! Cho nên vãn bối mới định bắt giữ Thất giáo chủ.

Cổ La thần tăng lắc đầu thở dài:

- Thất giáo chủ ấy đã luyện Tố Nữ Tàn Dương thần công, Cao thí chủ tạm thời không nên đối địch thì hơn!

- Thất giáo chủ là một hung thủ giết người không chớp mắt, nếu không sớm diệt trừ, võ lâm thiên hạ khó thể có ngày bình yên.

Cổ La thần tăng giọng trĩu nặng:

- Cao thí chủ tuyệt đối không nên khinh cử vọng động, chẳng phải bần tăng đề cao chí khí của người, hạ thấp oai phong của mình, cho đến nay đã có mười mấy cao thủ võ lâm táng mạng dưới Tố Nữ Tàn Dương thần công, bần tăng tám năm trước chỉ bị bốn chưởng nhẹ nhàng mà phải chịu đựng đau đớn cho đến nay vẫn chưa chắc có thể bình phục, vì vậy nên bần tăng khuyên thí chủ không nên bốc đồng thì hơn.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy, đành buông tiếng thở dài nói:

- Thôi đành chịu vậy, vãn bối xin tuân theo những lời dạy bảo của thần tăng!

Cổ La thần tăng bỗng nói:

- Cao thí chủ, bần tăng đã quyết định hạ thủ với Tam giáo chủ trước, các cao nhân hiệp sĩ trong giới võ lâm Trung Nguyên không thể có sự tổn thất thêm nữa.

Mộng Thiên Nhạc mừng rỡ vỗ tay reo:

- Vậy thì không còn gì tốt hơn, Tam giáo chủ giả mạo thần tăng có thể nói là khó thể phân biệt thật giả, nếu diệt trừ Tam giáo chủ, thần tăng còn có thể trà trộn vào Vô Ngã chân giáo.

Cổ La thần tăng nghe vậy thầm kinh ngạc, thở dài nói:

- Cao thí chủ suy nghĩ thật nhạy bén, bần tăng sớm đã có quyết định hành động như vậy, song vì Hà hiền điệt với những người khác phản đối nên mãi đến hôm nay mới hạ quyết tâm.

Mộng Thiên Nhạc sực nghĩ đến Cổ La thần tăng hiện là chỉ huy của đội đột kích, nếu ông tiềm nhập địch giáo, lấy ai hiệu lệnh đội đột kích? Hơn nữa, Cổ La thần tăng vào trong hổ huyệt cũng thật quá nguy hiểm.

Nghĩ vậy, bèn vội nói:

- Thần tăng, vãn bối thấy quyết định này…

Cổ La thần tăng ngắt lời:

- Cao thí chủ đừng do dự nữa, việc bần tăng tiềm nhập Vô Ngã chân giáo sớm đã được nghiên cứu kỹ rồi, người thay bần tăng hành sự cũng đã được sắp đặt ổn thỏa, Cao thí chủ ngày mai giờ Tuất hãy đến Lăng Vân bảo tháp ở phía đông nam cách phủ thành chừng ba dặm gặp một vị hiệp sĩ, liên thủ chế ngự Tam giáo chủ, giờ bần tăng cần gấp đi liên lạc một số việc trọng yếu, không thể trình bày tỉ mỉ, mọi sự xin thí chủ hãy nghe theo lời dặn của vị hiệp sĩ ấy, tạm biệt!

Đoạn liền đứng lên, tay áo phất nhẹ, người lướt đi trên không như cưỡi mây, đáp xuống ngoài xa sáu bảy trượng.

Mộng Thiên Nhạc cao giọng nói:

- Vãn bối xin kính cẩn tuân theo chỉ thị của lão tiền bối!

Vừa dứt lời, Cổ La thần tăng đã khuất dạng. Sau một ngày đêm bôn ba, Mộng Thiên Nhạc cũng đã cảm thấy vô cùng mỏi mệt, bèn quyết định nghỉ lại trong phủ Khai Phong. Một ngày vô sự trôi qua, giờ tuất đã đến.

Mộng Thiên Nhạc theo lời dặn của Cổ La thần tăng thi triển khinh công phóng đi về phía đông nam, vượt qua khoảng ba dặm đường, quả thấy ba Ngọn tháp cao chọc trời, dưới ánh sao sáng, trông hết sức hùng vĩ trang nghiêm.

Mộng Thiên Nhạc biết đó hẳn là Lăng Vân bảo tháp, khi vừa đến gần chân tháp, bỗng thấy một bóng người với tốc độ cực nhanh bay xuống trước mặt chàng và hỏi:

- Có phải Cao tráng sĩ không?

Mộng Thiên Nhạc cao giọng:

- Vâng, tại hạ Cao Phong! Huynh đài cao tánh đại danh?

Chỉ thấy đó là một nho sĩ áo lam còn rất trẻ, tay trái cầm một chiếc quạt xếp, dáng vẻ nho nhã, đầy khí chất văn sĩ, nào ai biết đó là một hiệp sĩ võ công cao thâm, danh chấn giang hồ.

Nho sĩ áo lam cũng đưa mắt quan sát Mộng Thiên Nhạc và nói:

- Tại hạ Trình Ngâm Xuyên, ở đây chờ đợi Cao huynh theo lời dặn bảo của Cổ La thần tăng!

Mộng Thiên Nhạc vừa nghe danh “Trình Ngâm Xuyên”, liền tức cung kính nói:

- Thì ra là Vân Châu Đại Nho Hiệp, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thật thất kính!

“Vân Châu Đại Nho Hiệp” Trình Ngâm Xuyên là một trang hào kiệt nổi danh chỉ mười mấy năm nay, Mộng Thiên Nhạc thật không ngờ một thư sinh yếu đuối thế này lại là một cao thủ võ lâm thân hoài tuyệt kỹ.

“Vân Châu Đại Nho Hiệp” Trình Ngâm Xuyên vòng tay ôm quyền nói:

- Cao huynh chớ khách sáo, những điều Cổ La thần tăng dặn bảo, hẳn Cao huynh biết cả rồi?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Vâng, tại hạ biết cả rồi, giờ xin Trình đại hiệp sai bảo!

- Cổ La thần tăng bảo chúng ta với Hà quyền minh chủ hiệp lực chế ngự Tam giáo chủ Vô Ngã chân giáo, ông ấy đã thận trọng căn dặn, chỉ có thể nhất cử thành công, tuyệt đối không được thất bại, nên hai ta cần phải bàn tính đối sách trước.

- Trình đại hiệp phải chăng đã có kế hoạch rồi?

Trình Ngâm Xuyên ngước mặt nhìn trời:

- Hiện còn cách giờ Tý chừng một giờ nữa, chúng ta hãy lên trên đỉnh tháp bàn tính, đồng thời có thể từ trên cao quan sát động tĩnh xung quanh.

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Trình đại hiệp nói rất phải!

Thế là, hai người một trước một sau đi về phía bảo tháp. Trình Ngâm Xuyên ngoảnh lại nói:

- Chúng ta hãy lên bên trái đỉnh pháp!

Đoạn liền hai tay vung nhẹ, người vọt thẳng lên cao khoảng bốn trượng, lộn người một vòng trên không, tay phải nhẹ ấn lên mái tháp tầng bốn, người lại vọt lên cao khoảng ba trượng rưỡi, nhẹ nhàng hạ xuống trên mái tầng tháp cao nhất.

Khinh công tuyệt đỉnh ấy thật khiến Mộng Thiên Nhạc hết sức bội phục, chàng cũng theo sau tung mình, nhưng lên từng tầng một, tốc độ nhanh khôn tả, chỉ trong nháy mắt đã lên đến đỉnh tháp.

Trình Ngâm Xuyên thấy vậy kinh ngạc hỏi:

- Thân pháp khinh công của Cao huynh là Vân Thê Bôn phải không?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Hãy còn kém Vân Thê Bôn một bậc, để khiến Trình đại hiệp cười cho.

“Vân Châu Đại Nho Hiệp” Trình Ngâm Xuyên tuy đã được Cổ La thần tăng cho biết võ công của Mộng Thiên Nhạc cao thâm khôn lường, nhưng lúc vừa mới gặp Mộng Thiên Nhạc, y không tin nên có lòng khinh thị, giờ chứng kiến chàng thi triển khinh công, bất giác kinh ngạc thầm nghĩ:

- Người này quả nhiên thân hoài tuyệt kỹ, phương pháp cất cao của môn khinh công Vân Thê Bôn vừa rồi rõ ràng đã đạt đến cảnh giới “lư hỏa thuần thanh”, với trình độ ấy chỉ cần một lần tung mình là có thể lên cao hơn xa so với bốn trượng như mình.

Trình Ngâm Xuyên nghĩ đoạn, khẽ cười nói:

- Cao huynh thâm tàng bất lộ, thật là hiếm có, Cổ La thần tăng quả đã chọn đúng nhân tài!

- Trình đại hiệp khen như vậy thật khiến tại hạ cảm thấy xấu hổ!

Trình Ngâm Xuyên cười:

- Cao huynh, chúng ta hãy ngồi trên mái ngói.

Thế là, hai người cùng ngồi xuống, đối diện nhau trên mái đỉnh tháp.

Mộng Thiên Nhạc trước tiên cất tiếng hỏi:

- Trình đại hiệp, Tam giáo chủ là người cực kỳ xảo quyệt, vạn nhất y phát giác sơ hở, không cùng đi với Hà quyền minh chủ đến đây, vậy biết tính sao?

Trình Ngâm Xuyên suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói:

- Việc chế ngự Tam giáo chủ là quyết định của Cổ La thần tăng vào giờ chót đêm qua, chỉ Hà quyền minh chủ với Cao huynh và Trình mỗ được biết, hẳn không bị lộ, và Hà quyền minh chủ cũng không thể nào để lộ sơ hở, điều đáng lo là chỉ sợ Tam giáo chủ đào thoát lúc bị giáp công thôi.

Mộng Thiên Nhạc tự tin:

- Tam giáo chủ tuy võ công cao cường, nhưng Hà quyền minh chủ cũng chẳng phải kẻ tầm thường, hơn nữa lại có Trình đại hiệp trợ giúp, kẻ địch dù có ba đầu sáu tay cũng khó thể đào thoát.

Trình Ngâm Xuyên gật đầu:

- Cầu mong mã đáo thành công, bằng không hậu quả thật tệ hại. Tuy nhiên, để đề phòng biến cố bất trắc, trước khi hành động chúng ta cũng cần nghiên cứu đối sách một phen.

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Rất nên như vậy!

Trình Ngâm Xuyên suy nghĩ một hồi mới nói:

- Lát nữa khi Hà quyền minh chủ với Tam giáo chủ đến nơi, Hà quyền minh chủ sẽ lập tức vạch trần mặt thật của đối phương, cuộc chiến sẽ diễn ra ngay, vạn nhất Hà quyền minh chủ không địch nổi, lúc ấy Trình mỗ sẽ vào cuộc, liên thủ công địch; còn Cao huynh chịu trách nhiệm chận đường khi kẻ địch bại tẩu, nếu Trình mỗ với Hà quyền minh chủ vẫn không phải địch thủ của đối phương, xin Cao huynh lập tức hiện thân tham gia giáp công.

- Trình đại hiệp, tại hạ muốn hoán đổi nhiệm vụ với đại hiệp.

- Vậy cũng được!

- Khi Tam giáo chủ đến đây, tại hạ muốn tức khắc hiện thân, tranh trước Hà đại hiệp động thủ, vì Hà đại hiệp hiện nay dẫu sao cũng là một vị minh chủ, không nên động thủ tùy tiện.

Trình Ngâm Xuyên gật đầu:

- Cao huynh nói rất phải, nhưng vất vả cho Cao huynh quá!

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Tại hạ có mối thù không đội trời chung với Vô Ngã chân giáo, phàm là người trong Vô Ngã chân giáo, tại hạ quyết tâm trừ diệt hết.

- Cao huynh hãy tìm một nơi kín đáo quanh đây ẩn thân, giờ chỉ còn ba khắc nữa thôi.

- Theo tại hạ thì Trình đại hiệp cứ ẩn nấp tại đây, vì Tam giáo chủ muốn đào tẩu, hẳn phải phóng lên trên cao, nếu thấy y đào tẩu về phía này, tại hạ có thể yên tâm mà vòng ra sau bên phải tháp, vậy vẫn còn kịp chận đầu y.

Trình Ngâm Xuyên gật đầu:

- Cao huynh suy tính rất phải, Tam giáo chủ hẳn chắp cánh cũng khó đào thoát!

- Sắp đến giờ rồi, tại hạ phải nhân sớm xuống ẩn thân ở sau tháp bên phải, kẻo Tam giáo chủ từ xa đã phát hiện.

Mộng Thiên Nhạc dứt lời, liền tức phi thân xuống phía sau tháp, sau đó đi sang phía phải, ngồi xuống xếp bằng trong bóng tối.

Trình Ngâm Xuyên từ trên cao nhìn xuống, loáng thoáng trông thấy bóng người Mộng Thiên Nhạc, lúc này bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, đêm không trăng, sao khuya đầy trời, ánh sáng nhạt nhòa phủ trùm vạn vật.

Thời gian tuy trôi qua rất chậm, nhưng sau cùng giờ Tý cũng đã đến.

Đột nhiên, Mộng Thiên Nhạc nghe có tiếng phi hành và giẫm trên cỏ từ bình nguyên hoang dã vọng đến… Chàng mở nhanh mắt, lát sau đã thấy hai bóng người từ từ đi vào cổng tháp.

Người đi trước mặc cà sa xám, ngực đeo tràng hạt, tay phải cầm một ngọn phất trần, hiển nhiên là Cổ La thần tăng do Tam giáo chủ của Vô Ngã chân giáo giả mạo, người trung niên thân hình vạm vỡ theo sau chính là đại sư huynh “Bá Vương Cung” Hà Bất Kham.

Hà Bất Kham như có mưu toan, vừa qua khỏi cổng tháp, liền thả chậm bước, án ngữ nơi cửa cổng.

Tam giáo chủ hết sức cảnh giác, đi tới trước mấy bước, bỗng dừng chân ngoảnh lại hỏi:

- Hà hiền điệt đưa lão nạp đến đây có việc gì vậy?

Mộng Thiên Nhạc không chờ Hà Bất Kham trả lời, nhanh chóng đứng lên bước ra, lớn tiếng nói:

- Hà quyền minh chủ muốn đưa các hạ đến gặp kẻ này đây!

Dứt lời, Mộng Thiên Nhạc đã đến trước mặt Tam giáo chủ cách khoảng một trượng.

Tam giáo chủ ngạc nhiên:

- Thì ra là Cao thí chủ, lão nạp với Hà quyền minh chủ đang tìm thí chủ đây!

Mộng Thiên Nhạc cười dài:

- Ha ha… Tam giáo chủ đừng vờ vĩnh nữa, Thiếu Lâm thần tăng Cổ La đại sư chưa viên tịch đâu, đêm nay tốt hơn các hạ hãy ngoan ngoãn phơi bày mặt thật để khỏi phải chịu đau đớn thân xác.

Tam giáo chủ biến sắc mặt, quay đầu nhìn Hà Bất Kham, lập tức nhận thấy tình thế không ổn, song vẫn hết sức bình tĩnh nói:

- Cao thí chủ nói gì, lão nạp hoàn toàn không hiểu.

Hà Bất Kham giờ mới cất tiếng nói:

- Tam giáo chủ chỉ cần thành thật trả lời bọn này vài câu hỏi, bọn này không nhất thiết phải lấy mạng các hạ, về việc các hạ giả mạo Cổ La thần tăng, Hà mỗ đã biết từ lâu rồi.

Tam giáo chủ lúc này mới biết bí mật bại lộ, đã lọt vào cạm bẫy đối phương, nhưng y dường như chẳng xem hai cao thủ này ra gì, vẫn điềm tĩnh cười nói:

- Hay lắm, sớm muộn gì cũng phải gặp nhau bằng đao kiếm, bổn giáo chủ phụng mệnh hủy diệt Võ Lâm Minh, bước thứ nhất là phải lấy đầu rồng trước.

Hà Bất Kham trầm giọng quát:

- Tam giáo chủ nghe đây, Đệ nhất Tổng giáo chủ của Vô Ngã chân giáo là ai?

Tam giáo chủ cười sắc lạnh:

- Hãy gặp Diêm Vương mà hỏi!

Hà Bất Kham chau mày:

- Đã đến nước này mà các hạ còn định chấp mê bất ngộ ư? Đêm nay bọn này vạch trần sự thật là đã quyết tâm diệt trừ các hạ, tuyệt đối không để cho các hạ đào thoát, nếu như các hạ tử tế hợp tác thì còn có thể xem xét để lại tính mạng cho các hạ.

Tam giáo chủ cười khảy:

- Bằng vào sức hai người, dường như chưa đủ để ước thúc tự do của bổn giáo chủ!

Mộng Thiên Nhạc ha hả cười to:

- Hay lắm! Cứ thử rồi sẽ rõ!

Lúc này, đôi mắt lanh lợi của Tam giáo chủ đã quét nhìn khắp bốn phía, qua thần sắc trên mặt, hiển nhiên y không hề phát hiện hành tung của một người khác.

Hà Bất Kham lại quát hỏi:

- Đệ nhất Tổng giáo chủ của Vô Ngã chân giáo là ai? Nói mau!

Tam giáo chủ lạnh lùng:

- Nếu biết danh tánh, hai người sẽ sống không đến canh năm, không nói thì hơn.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Tại hạ không tin tà, cứ nói ra đi!

Tam giáo chủ ánh mắt sắc lạnh quét nhìn Mộng Thiên Nhạc:

- Các hạ võ công cao thâm, bổn tọa có ý giới thiệu các hạ vào bổn giáo đảm trách trọng nhiệm, bây giờ các hạ hãy còn thời gian cân nhắc, đừng để lỡ một cơ hội tốt.

Mộng Thiên Nhạc cười dài:

- Ha ha… Điều ấy tại hạ đã được biết từ miệng một hộ pháp dưới trướng Tam giáo chủ, và cũng đã nghe Thất giáo chủ nêu ra trước mặt, nhưng tại hạ đã cự tuyệt, nguyên nhân là tại hạ cần phải biết ai có đủ tư cách sai khiến tại hạ.

Tam giáo chủ vẻ mặt đanh lạnh:

- Các hạ đã biết rất nhiều bí mật của bổn giáo, nếu không gia nhập, chỉ có một con đường chết mà thôi!

Mộng Thiên Nhạc mai mỉa:

- Sao các hạ không lo cho chính bản thân mình?

- Không đến nửa giờ, quanh đây trong phạm vi mười dặm sẽ ngập đầy đệ tử bổn giáo, hàng hàng lớp lớp vây đến, thử nghĩ hai người thoát thân cách nào?

Hà Bất Kham nghe vậy chau mày hỏi:

- Các hạ không nói dối chứ?

Tam giáo chủ cười:

- Tuyệt đối không!

Mộng Thiên Nhạc cao giọng:

- Hà đại hiệp không nên tin những lời vớ vẩn đó!

Tam giáo chủ cười ha hả:

- Tục ngữ có câu “phòng nhân chi tâm bất khả vô”, bổn tọa với Hà quyền minh chủ trên đường đến đây đã có đệ tử bổn giáo bám theo, nên mọi hành tung của bổn tọa đều khó thoát khỏi sự theo dõi, đó là ưu điểm và cũng là khuyết điểm của Vô Ngã chân giáo.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên, thắc mắc hỏi:

- Ưu điểm mà cũng là khuyết điểm, vậy nghĩa là sao?

- Ưu điểm là giữ được tin tức không gián đoạn, có thể liên lạc bất cứ lúc nào, và còn có thể đề phòng sa vào bẫy rập kẻ địch; khuyết điểm là tất cả mọi người trong Vô Ngã chân giáo đều không tin tưởng nhau, giám sát lẫn nhau.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Quý giáo hiệu xưng “Vô Ngã” có nghĩa là tất cả mọi người gia nhập quý giáo đều phải đạt đến cảnh giới “vô ngã”, cả linh hồn lẫn thể xác đều hiến dâng cho quý giáo, giờ các hạ đã có lời phê bình giáo điều của quý giáo, chứng tỏ đã có lòng bất mãn, sao không nhân cơ hội này cải tà quy chính?

Tam giáo chủ tái mặt quát:

- Câm miệng! Bổn tọa giữ chức Tam giáo chủ trong Vô Ngã chân giáo, thống lĩnh quần hùng, nắm quyền sinh sát chỉ dưới một người, trên vạn người, sao thể bất mãn?

- Các hạ đã nói vậy, chỉ còn cách là động thủ trừ khử các hạ thôi!

Mộng Thiên Nhạc dứt lời, song chưởng vung ra, hai luồng kình lực kèm theo tiếng gió rít ghê rợn như cuồng phong sóng dữ xô ra, vô cùng kinh khiếp.

Thế công của Mộng Thiên Nhạc có thể nói nhanh như tia chớp và không có dấu hiệu từ trước, cho dù Tam giáo chủ võ công cao cường và xảo quyệt đến mấy cũng không kịp trở tay, trong chớp mắt luồng kình phong như một bức tường sắt đã ập đến, chỉ còn cách ngạnh tiếp mà thôi.

Tam giáo chủ buông tiếng quát to, song chưởng chập lại rồi nhanh chóng vung ra, liền tức “bùng” một tiếng vang dội, khủng khiếp như thể sấm rền.

Chỉ thấy thân người Tam giáo chủ bay vút lên không, lướt qua đầu Mộng Thiên Nhạc, như cánh chim to bay lên trên tháp.

Mộng Thiên Nhạc như đoán biết trước đối phương hẳn mượn vào sức chưởng lăng không đào tẩu, chẳng rõ từ lúc nào, trong tay đã có thêm một thanh trường kiếm lấp loáng tinh quang.

Mộng Thiên Nhạc phi thân đuổi theo, trường kiếm trong tay vung động, một tiếng rít lảnh lói vang lên, ánh kiếm chớp ngời phủ chụp lên đầu Tam giáo chủ, buộc y phải hạ nhanh xuống đất.

Ánh kiếm vụt tắt, Mộng Thiên Nhạc tay cầm trường kiếm đứng cản trước mặt Tam giáo chủ, cách chừng bảy thước.

Tam giáo chủ trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, mắt không chớp nhìn vào mặt Mộng Thiên Nhạc, có lẽ y quá bất ngờ trước tuyệt học kinh người của chàng, trong đời y chưa bao giờ phải đối mặt với sự căng thẳng và kinh hoàng, nhưng hôm nay đã gặp rồi.

Qua một chưởng tiếp xúc, y đã nhận ra công lực đối phương hùng hậu hơn mình ba phần, rồi một kiếm truy kích quá ư kỳ ảo, thần quỷ khôn lường, rõ ràng y đã ở thế hạ phong, huống hồ bên cạnh lại còn có “Bá Vương Cung” Hà Bất Kham.

Bằng cách nào đào thoát đây? Y suy tính thật nhanh...

Mộng Thiên Nhạc không để Tam giáo chủ suy tìm đối sách, lại phát động thế công, trường kiếm trong tay chầm chậm trỏ vào yếu huyệt tâm khảm đối phương. Chiêu kiếm này trông rất tầm thường, không chút lực đạo, nhưng thật ra đó là một tuyệt chiêu cực kỳ hiểm độc, biến hóa khôn lường.

Tam giáo chủ đâu phải kẻ tầm thường, tập trung nhãn lực quan sát thế kiếm, toàn thân bất động như một hòn núi.

Mộng Thiên Nhạc thấy đối phương không bị kiếm thức của mình lôi cuốn, bèn giữ nguyên chiêu thức, trường kiếm nhanh như chớp đâm tới.

Hàn quang lấp lóa, bóng người lay động, Tam giáo chủ đã tránh khỏi chiêu kiếm đâm thẳng ấy.

Mộng Thiên Nhạc thân hoài tuyệt kỹ, kiếm chiêu phát động nhanh như tia chớp, cổ tay xoay chuyển, kiếm khí gây ra tiếng rít như sấm gió, tấn công tới tấp.

Tam giáo chủ bị giành hết tiên cơ, đừng nói là hoàn thủ phản kích, ngay cả tránh né cũng khá là vất vả. Chỉ thấy y hai bàn tay chập vào nhau, nhẹ cầm chuỗi tràng hạt, hai chân di chuyển như gió, né trái tránh phải, liên tiếp tránh khỏi mười bảy chiêu kiếm của Mộng Thiên Nhạc.

Lúc này, Hà Bất Kham với Trình Ngâm Xuyên ẩn nấp trên đỉnh tháp đều hết sức kinh tâm trước kiếm thuật cao siêu của Mộng Thiên Nhạc, và Tam giáo chủ cũng là một kình địch hết sức đáng gờm.

Trong khi hai người giao thủ, Hà Bất Kham đã tháo ngọn thiết cung từ bên lưng ra, lắp tên vào, giương cung sẵn sàng. Lúc này trông thấy Mộng Thiên Nhạc mười bảy chiêu kiếm rơi vào khoảng không, bèn lớn tiếng nói:

- Cao thiếu hiệp có cần tại hạ giúp một tay không?

Thì ra Hà Bất Kham sợ Mộng Thiên Nhạc không muốn người ngoài cuộc xen vào hợp công, nên lưỡng lự chưa dám xuất thủ.

Mộng Thiên Nhạc nghe hỏi liền lớn tiếng đáp:

- Hà đại hiệp cứ xuất thủ, chúng ta phải tranh thủ thời gian, tốc chiến tốc quyết!

Tam giáo chủ thừa lúc Mộng Thiên Nhạc nói chuyện phân tâm, buông tiếng cười gằn, chuỗi tràng hạt trong tay vung lên, một trăm lẻ tám hạt châu bắn ra như mưa, phủ trùm Mộng Thiên Nhạc trong phạm vi đến bảy trượng.

Tuyệt kỹ ám khí này thật quá lợi hại, dù người có võ công cao đến mấy cũng khó thể tránh khỏi một trăm lẻ tám hạt châu ngang dọc bay đến như thể mưa phủ rộng đến bảy trượng.

Hà Bất Kham thấy vậy cả kinh hét to:

- Cao thiếu hiệp...

Đồng thời ngọn Vô vũ tiễn đã bay khỏi cung. Bá Vương Tiễn của Hà Bất Kham danh chấn thiên hạ, cường cung xạ nhật, thuộc võ lâm nhất tuyệt, Vô vũ tiễn bắn ra không nhìn thấy bóng, tốc độ nhanh khôn tả.

Tam giáo chủ tràng hạt xuất thủ, liền tức tung mình sang phải, nhưng không sao tránh khỏi Vô vũ tiễn từ phía sau bắn đến, “hự” một tiếng đau đớn, Vô vũ tiễn đã trúng vào hông trái Tam giáo chủ và xuyên ra phía trước, máu tươi liền nhuộm đầy áo cà sa xám, tuy không trúng nơi yếu hại táng mạng, nhưng đã thọ thương trầm trọng.

Ngay khi Tam giáo chủ đau đớn rên lên, Mộng Thiên Nhạc vai trái cũng bị hai hạt châu cùng lúc bắn trúng, máu tươi đầm đìa, trường kiếm trong tay cũng bị trúng ba hạt châu, vuột tay bay ra xa ngoài ba trượng.

Hà Bất Kham thấy Mộng Thiên Nhạc thọ thương, vội hơ hải hỏi:

- Cao thiếu hiệp thọ thương sao rồi?

Mộng Thiên Nhạc vội nói:

- Không hề gì! Hà đại hiệp mau phòng địch đào tẩu.

Thì ra lúc này Tam giáo chủ đã thừa cơ tung mình lên cao khoảng bốn trượng, toan đào tẩu về hướng trái bảo tháp.

Lúc này, “Vân Châu Đại Nho Hiệp” Trình Ngâm Xuyên ẩn nấp trên tháp trái cất tiếng huýt vang, chấn động trời đêm, người như thiên mã hành không từ trên đỉnh tháp bay xuống, đón đầu Tam giáo chủ.

Tam giáo chủ nằm mơ cũng chẳng ngờ trên đỉnh tháp có cường địch mai phục, mặc dù khi nãy y đã quan sát xung quanh rất cẩn thận mà không phát hiện, trong khoảnh khắc sinh tử thế này, y đành phải toàn lực ứng phó.

Chỉ thấy Tam giáo chủ lăng không cong người rồi rướn thẳng, song chưởng đẩy thẳng ra.

Trình Ngâm Xuyên lao đến như tên bắn, toàn lực xuất chưởng, hai luồng kình phong cuồn cuộn xô ra.

Bốn luồng chưởng kình như sóng dữ chạm nhau trên không, Tam giáo chủ lại “hự” lên một tiếng đau đớn, người như diều đứt dây rơi xuống, đồng thời Trình Ngâm Xuyên cũng bị một luồng tiềm lực chấn động, cảm thấy lồng ngực huyết khí sục sôi, người lộn ngược ra sau vai vòng trên không.

Tam giáo chủ bị chưởng lực đối phương đẩy rơi xuống, hai chân vẫn đứng vững trên đất, nhưng vẻ mặt trở nên hết sức ghê rợn, hai bên khóe miệng rỉ máu tươi, hai mắt đỏ quạch, trừng mắt giận dữ nhìn Mộng Thiên Nhạc và Hà Bất Kham đang từ tả hữu tiến đến. Lúc này Trình Ngâm Xuyên cũng đã xuống đến mặt đất, đứng phía sau Tam giáo chủ cách mấy trượng.

Tam giáo chủ lúc này đã biết bất luận thế nào cũng không sao thoát khỏi vòng vây của ba cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm. Đột nhiên, y cất tiếng cười dài như thể quỷ khóc sói tru, cực kỳ rùng rợn.

Thốt nhiên, Tam giáo chủ tung mình, lao bổ vào Mộng Thiên Nhạc. Thì ra y nghĩ Mộng Thiên Nhạc hiện đã thọ thương, trở thành một khâu yếu nhất trong ba người, hôm nay dù chết cũng phải giết được một người trong đối phương.

Hà Bất Kham đã đoán biết trước đối phương hẳn nhắm vào Mộng Thiên Nhạc tấn công, nên Tam giáo chủ người vừa động đậy, Hà Bất Kham lập tức lách người cản lại, thiết cung trong tay quét ngang ra.

Tam giáo chủ hệt như mãnh thú thọ thương, thấy thiết cung với uy lực như sấm sét quét đến, hai tay vung lên, chộp vào thiết cung. “Bộp” một tiếng, mạn sườn trái của Tam giáo chủ như đã bị gãy một khúc dưới sức mạnh của thiết cung.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, Tam giáo chủ đã tung ra một chiêu phản kích trí mạng, bàn tay phải như thể linh xà bổ vào ngực trái Hà Bất Kham.

Một luồng tiềm lực vô hình cực mạnh trúng vào ngực trái Hà Bất Kham, thiết cung vuột tay bay đi, người văng ngược ra sau.

Liền sau đó, Tam giáo chủ xoải một bước dài, đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc, song chưởng đan chéo vung ra, chưởng phong cuồn cuộn như sóng dữ xô ra, uy lực thật kinh người.

Mộng Thiên Nhạc thấy chưởng thức liều mạng như vậy của Tam giáo chủ, cũng cảm thấy rợn người, nhưng chàng vốn tính ương ngạnh, biết lẽ ra lúc này nên tránh nặng tìm nhẹ, nhưng chàng không thèm tránh né, song chưởng vung thành hình vòng cung đẩy ra.

Phải biết Mộng Thiên Nhạc sở trường về chưởng công, kình lực xô ra như bài sơn đảo hải, đủ khiến gió mây biến sắc.

Chưởng lực chạm nhau lần thứ nhất, hai người đứng yên tại chỗ.

Chưởng lực chạm nhau lần thứ nhì, hai người cùng lùi sau ba bước.

Lần thứ ba, Tam giáo chủ song chưởng đan thành hình chữ thập, chầm chậm đẩy ra.

Mộng Thiên Nhạc giận dữ buông tiếng quát to, tay phải năm ngón co vào nửa chừng, như bổ như kích vung ra.

“Hự” một tiếng, Mộng Thiên Nhạc loạng choạng lùi sau năm bước, ngã ngồi trên đất. Trong khi ấy Tam giáo chủ vẫn đứng yên, hai tay đan chữ thập không thu về, hai mắt trợn tròn như lục lạc.

Hà Bất Kham và Trình Ngâm Xuyên thấy vậy, cùng buông tiếng quát vang, lao tới định liên thủ tấn công Tam giáo chủ, nào ngờ hai người chưa kịp xuất thủ, thân người Tam giáo chủ đã thẳng đờ ngã tới trước, ập mặt xuống đất.

Lúc này Hà Bất Kham với Trình Ngâm Xuyên mới nhìn thấy rõ toàn thân Tam giáo chủ nhuộm đỏ máu tươi, máu như từ hằng vạn lỗ chân lông rỉ ra.

Hai người thấy vậy bất giác sững sờ, thật không ngờ Tam giáo chủ đã táng mạng dưới một quyền vừa rồi của Mộng Thiên Nhạc, đó thật ra là võ công gì mà khiến cho Tam giáo chủ toàn thân xuất huyết thế này?

Cuộc chiến tuy đã kết thúc, nhưng sự chiến đấu dũng mãnh và ngoan cường của Tam giáo chủ vẫn còn khiến những người hiện diện cảm thấy hãi hùng.

Hà Bất Kham buông tiếng thở dài não nuột, đi đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc khom mình xá dài nói:

- Hôm nay nếu không nhờ Cao thiếu hiệp với võ học tuyệt thế trợ giúp, thật chẳng dễ lấy mạng Tam giáo chủ này, Hà mỗ vô vàn cảm tạ, chẳng hay thương thế của Cao thiếu hiệp ra sao?

Mộng Thiên Nhạc tuy lúc này sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng chàng nhanh chóng đứng lên, vòng tay đáp lễ nói:

- Hà minh chủ không cần khách sáo! Ôi, thật không ngờ một Tam giáo chủ trong Vô Ngã chân giáo mà dũng mãnh đến vậy, nếu không nhờ Hà minh chủ với Trình đại hiệp trợ giúp, tại hạ e khó địch nổi người này.

Những lời này khiến ba người đều vẻ mặt trĩu nặng, ngập đầy lo âu. Quả vậy, nếu mọi giáo chủ trong Vô Ngã chân giáo đều dũng mãnh như Tam giáo chủ này thì giới võ lâm Trung Nguyên hiện nay thật vô vàn nguy khốn.

Trình Ngâm Xuyên giờ mới cất tiếng nói:

- Hôm nay dẫu sao thì cũng đã thành công, Hà minh chủ có cần tại hạ tiêu hủy thi thể của Tam giáo chủ không?

Hà Bất Kham gật đầu:

- Xin phiền Trình huynh!

Trình Ngâm Xuyên tay phải thò vào lòng lấy ra một lọ sành trắng, mở nút nhẹ nhàng trút ra một ít bột xanh lên trên tử thi của Tam giáo chủ.

Hà Bất Kham và Mộng Thiên Nhạc đều biết giới võ lâm có một loại thuốc Tiêu Cốt Hóa Thi Tán, lúc này thấy Trình Ngâm Xuyên rải thuốc lên tử thi, chốc lát sau đã thấy thân người cứng đờ của Tam giáo chủ bắt đầu co rút, chừng nửa khắc sau, một tử thi to lớn đã trở thành một vũng máu, chỉ còn lại móng tay chân, tóc và một bộ y phục.

Sau đó, Trình Ngâm Xuyên lại thắp lửa thiêu đốt bộ y phục, lát sau di vật của Tam giáo chủ đã hoàn toàn hủy diệt. Trình Ngâm Xuyên mới thở dài thậm thượt nói:

- Tam giáo chủ đã trừ diệt, chúng ta vẫn chưa có được chút tư liệu của Vô Ngã chân giáo, chả lẽ chúng ta phải để cho Cổ La thần tăng mạo hiểm thay thế Tam giáo chủ hay sao?

Hà Bất Kham trầm giọng:

- Điều ấy chúng ta cần phải hết sức cân nhắc, hiện Cổ La lão tiền bối đã có mặt trong phủ minh chủ võ lâm, ba chúng ta hãy ở đây bàn tính một phen.

Mộng Thiên Nhạc bỗng nghiêm giọng nói:

- Tại hạ phản đối việc Cổ La lão tiền bối mạo hiểm thâm nhập Vô Ngã chân giáo.

Trình Ngâm Xuyên ngạc nhiên:

- Vì sao vậy?

- Nếu Cổ La lão tiền bối giả mạo Tam giáo chủ trà trộn vào Vô Ngã chân giáo, sớm muộn gì cũng bị phát giác và ngộ hại. Tuy nhiên, chúng ta có thể tạm thời để cho thần tăng ở lại trong phủ minh chủ, liên lạc với các gian tế tiềm phục trong phủ hầu lần lượt tiêu diệt hết bọn chúng, rồi sau đó chúng ta có thể đường đường chính chính khai chiến với Vô Ngã chân giáo.

Hà Bất Kham gật đầu:

- Cao thiếu hiệp nhận định rất đúng, hiện nay chúng ta chính là đang tiến hành kế hoạch như vậy, nhưng theo lời Cổ La lão tiền bối thì chúng ta hãy còn biết quá ít về Vô Ngã chân giáo, vạn nhất họ kịp thời rút lui, giới võ lâm Trung Nguyên cũng không có chút manh mối để có thể triệt để tiêu diệt kẻ địch.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Mưu đồ tàn hại võ lâm của Vô Ngã chân giáo không phải chuyện một sớm một chiều, họ tuyệt đối không vì Tam giáo chủ và các gian tế tiềm phục trong phủ minh chủ bị hại mà bãi binh rút lui, ẩn tích giang hồ. Theo tại hạ suy đoán, trái lại họ sẽ vì vậy mà tích cực hành động, triển khai thế công chính diện.

Trình Ngâm Xuyên gật đầu:

- Cao huynh nói rất có lý, điều cần thiết nhất hiện nay là triệt để tiêu diệt gian tế tiềm phục trong phủ minh chủ.

Hà Bất Kham như chợt nhớ điều gì:

- À! Khi nãy Tam giáo chủ nói là có đệ tử bám theo, chẳng biết có thật hay không?

Trình Ngâm Xuyên khẳng định:

- Tại hạ nấp trên đỉnh tháp, từ trên cao nhìn thấy rất rõ quanh đây cả dặm, khi nãy không hề có một bóng người.

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Đó chỉ là những lời bịa đặt hầu kéo dài thời gian tìm cách thoát thân của y, Hà minh chủ hà tất bận tâm.

Hà Bất Kham gật đầu:

- Người của Vô Ngã chân giáo khe hở nào cũng lọt qua được, hành động lại bí ẩn, thật là đáng sợ, lúc nãy cùng y đến đây Hà mỗ cũng hết sức chú ý, xem có người theo dõi hay không, có lẽ là y bịa đặt thật.

Vừa dứt lời, bỗng nghe Mộng Thiên Nhạc vận Truyền Âm Nhập Mật hối hả nói:

- Khốn thật, quả có kẻ địch theo dõi, có một người nấp trong bóng tối cánh trái tầng thứ tư ngôi tháp giữa, giờ chúng ta hãy giả vờ không hay biết, tức tốc rời khỏi đây rồi sau đó quay trở lại, theo hình tam giác bao vây để phòng kẻ địch đào thoát.

Hà Bất Kham và Trình Ngâm Xuyên nghe vậy tột cùng sửng sốt, nhưng không dám quay đầu để xem hư thật. Chỉ nghe Mộng Thiên Nhạc lớn tiếng nói:

- Hà minh chủ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về phủ minh chủ đi thôi!

Trình Ngâm Xuyên và Hà Bất Kham đồng thanh:

- Đi thôi!

Ba người liền tức thi triển khinh công, nhanh như gió ra khỏi cổng tháp, phóng đi trên thảo nguyên.

Chừng hơn trăm trượng, Trình Ngâm Xuyên nóng ruột hỏi:

- Cao huynh, có địch tung thật ư?

- Kẻ địch khinh công cao tuyệt, chẳng rõ ẩn nấp trên tháp từ lúc nào, nếu chẳng phải tại hạ vô tình ngẩng lên nhìn thấy hai đốm sáng trắng, thật khó phát hiện ra.

Hà Bất Kham cả kinh:

- Vậy là bước hành động thứ nhì của chúng ta kể như không thể thực hiện rồi!

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Cho nên bất luận thế nào chúng ta cũng không thể để cho người đó tẩu thoát, giờ chúng ta đi chừng nửa dặm sẽ quay trở lại, chia ra vây bắt.

Trong khi nói, ba người đã vượt qua nửa dặm đường, Mộng Thiên Nhạc quay lại theo góc tây nam, Hà Bất Kham theo hướng đông bắc, còn Trình Ngâm Xuyên theo đường cũ.

Khinh công ba người đều đã đạt đến cảnh giới “lư hỏa thuần thanh”, nửa dặm đường chốc lát đã vượt qua, Trình Ngâm Xuyên dẫn trước phóng đi vào cổng tháp. Chỉ chớp mắt sau, Mộng Thiên Nhạc với Hà Bất Kham cũng từ hướng tây nam và đông bắc phi thân qua tường rào.

Dưới ánh sao mông lung, quả thấy một bóng người thon thả đứng trong sân vườn, thấy ba người lặng lẽ quay lại, như hết sức bất ngờ, đứng thừ ra nhìn ba người đến gần.

Hà Bất Kham với Trình Ngâm Xuyên lúc này trong lòng hết sức bội phúc ánh mắt sắc bén của Mộng Thiên Nhạc, khi nãy nghe Mộng Thiên Nhạc nói, hai người vẫn bán tín bán nghi, giờ thấy quả nhiên có kẻ địch, lòng cảm thấy kinh ngạc khôn xiết.

Đến gần nhìn kỹ, thì ra đó là một thiếu nữ áo đỏ, hai bím tóc thõng xuống bờ vai, tuổi chừng mười lăm, mười sáu, rất xinh đẹp và đầy vẻ ngây thơ.

Thiếu nữ áo đỏ chuyển động đôi mắt trong sáng nhìn ba người, bỗng nhoẻn cười nói:

- Chào ba vị đại hiệp!

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Chào cô nương, chẳng hay cô nương đã nấp trên cánh trái tầng thứ tư Ngọn tháp giữa từ lúc nào?

Thiếu nữ áo đỏ thản nhiên cười:

- Vị ca ca này ánh mắt thật sắc bén, ngay khi ca ca xuất quyền thứ ba đánh chết người kia, tiểu nữ đã từ phía sau tháp phi thân lên đó!

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Cô nương là người thông minh, hôm nay đến đây nhìn thấy cảnh hạ sát Tam giáo chủ, bất luận cô nương có phải người của Vô Ngã chân giáo hay không, cũng không thể để cho cô nương dễ dàng rời khỏi đây.

Thiếu nữ áo đỏ chớp mắt:

- Các vị định làm gì tiểu nữ?

Hà Bất Kham vẻ mặt trĩu nặng chậm rãi nói:

- Trước hết cô nương phải cho biết danh tánh và lai lịch.

- Tiểu nữ là Nghê Cửu Dao, nhà ở phía nam tỉnh Giang Tô, không có phụ mẫu thân, chỉ có một bà bà cùng sống nương tựa nhau.

Thiếu nữ áo đỏ miệng lưỡi lanh lợi, chẳng chút do dự báo ra danh tánh lai lịch. Hà Bất Kham với Trình Ngâm Xuyên nghe vậy, không khỏi chau chặt mày. Chỉ Mộng Thiên Nhạc mắt không chớp quan sát từng cử động của thiếu nữ áo đỏ, lặng thinh suy nghĩ.

Hà Bất Kham lại hỏi:

- Bà bà của cô nương xưng hô thế nào?

Thiếu nữ áo đỏ phụng phịu:

- Các vị hỏi nhiều vậy làm gì kia chứ? Bà bà họ Giang, gả cho tổ phụ đổi thành họ Nghê!

- Võ công cô nương đã học của ai vậy?

- Các vị hỏi lôi thôi quá, sớm biết vậy bổn cô nương chẳng hiếu kỳ đến đây.

Hà Bất Kham nghiêm mặt:

- Nghê cô nương nghe đây, hôm nay cô nương đã dây vào chuyện thị phi này, kể như rước họa vào thân, nếu không thành thật trả lời câu hỏi, bọn này thà giết lầm một người chứ không thể để cho cô nương dễ dàng rời khỏi đây.

Thiếu nữ mỉa mai:

- Các vị đều là hiệp sĩ vang danh võ lâm, chả lẽ lại hiếp đáp một thiếu nữ hay sao?

Hà Bất Kham nghe vậy mặt liền lộ vẻ hổ thẹn, nhất thời không thốt nên lời.

Trình Ngâm Xuyên trầm giọng:

- Nghê cô nương, lời đã nói rõ rồi, cô nương nên thành thật trả lời thì hơn!

Thiếu nữ áo đỏ bỗng thở dài áo não:

- Thôi đành chịu, thật là xui xẻo hết sức, võ công bổn cô nương là do bà bà dạy cho, vậy được rồi chứ?

Mộng Thiên Nhạc mặt hiện sát cơ, cười lạnh lùng nói:

- Nghê cô nương là người của Vô Ngã chân giáo, đừng vờ vĩnh nữa!

Hà Bất Kham nghe Mộng Thiên Nhạc khẳng định như vậy, ngạc nhiên hỏi:

- Cao thiếu hiệp có phát hiện gì ư?

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Cô nương này còn trẻ mà can đảm hơn người, chắc chắn không phải người tầm thường.

Thiếu nữ áo đỏ cười khảy:

- Các vị không phải yêu ma quỷ quái, bổn cô nương sợ gì kia chứ?

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Cô nương không sợ bọn này, đương nhiên là có hậu thuẫn, nhưng hôm nay muốn thoát khỏi đây thật còn khó hơn lên trời, không tin cô nương cứ thử xem.

Thiếu nữ áo đỏ cười giận dỗi:

- Các hạ đã muốn bổn cô nương thừa nhận là người của Vô Ngã chân giáo, thôi thì bổn cô nương thừa nhận vậy!

Mộng Thiên Nhạc nghiêm giọng:

- Đương nhiên cô nương là người của Vô Ngã chân giáo, mà còn là một phần tử quan trọng trong giáo.

- Các hạ dựa vào đâu mà nói vậy?

- Linh cảm!

Thiếu nữ áo đỏ cười khúc khích:

- Sai rồi! Bổn cô nương không phải người của Vô Ngã chân giáo, nhưng có biết chút ít về giáo phái đó.

Hà Bất Kham vội hỏi:

- Nghê cô nương biết gì nào?

- Bổn cô nương biết các vị đã giết chết Tam giáo chủ của Vô Ngã chân giáo, chắc chắn Vô Ngã chân giáo không buông tha cho các vị.

Hà Bất Kham vừa bực tức vừa nực cười:

- Đó thì không cần cô nương nói, bọn này cũng biết!

- Các vị đã biết vậy, sao còn chưa mau đào tẩu?

Mộng Thiên Nhạc giọng gắt lạnh:

- Giờ cô nương có hai con đường, một là ngoan ngoãn theo bọn này về phủ minh chủ võ lâm, hai là chết.

Thiếu nữ áo đỏ khẽ cười khảy:

- Hứ! Muốn bổn cô nương chết không đơn giản như các hạ nghĩ đâu, không tin cứ thử xem!

Mộng Thiên Nhạc cười sắc lạnh:

- Được, vậy hãy tiếp chiêu!

Đoạn liền lách người, nhanh như chớp lướt đến bên phải thiếu nữ áo đỏ, tả chưởng kỳ ảo tuyệt luân, “vù” một tiếng chộp thẳng vào mặt đối phương.

Thiếu nữ áo đỏ thấy vậy, không chút chậm trễ, chân trái hơi xoay vào trong, hữu chưởng vung ra, quét mạnh vào mạch môn tay trái đang chộp tới của Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc sớm biết thiếu nữ này thân hoài tuyệt học, nên chiêu thứ nhất xuất thủ đã ẩn chứa sự biến hóa kỳ ảo và cao thâm của chiêu thứ nhì, chỉ thấy chàng tả chưởng đang chộp tới, đột nhiên xoay thành hình vòng cung, “vù” một tiếng, cả cánh tay trái như linh xà xuất động xuyên qua khoảng trống tay phải gạt ngang của thiếu nữ áo đỏ, chộp vào huyệt khí hải đối phương.

Chiêu này quá ư kỳ bí, ảo diệu, tàn độc.

Thiếu nữ áo đỏ tái mặt, chân bước thất tinh, thoắt cái đã lùi xa hơn trượng.

Liền sau đó, không để cho Mộng Thiên Nhạc giành lấy tiên cơ, thiếu nữ áo đỏ hai tay mười ngón co vào rồi búng mạnh ra, nhắm ngay mười yếu huyệt khắp người Mộng Thiên Nhạc lúc này đang tiến tới.

Đòn phản công này quá nhanh, khiến Mộng Thiên Nhạc “ủa” lên một tiếng kinh ngạc, vội lách người, loáng cái đã lùi xa bảy tám thước, ngạc nhiên hỏi:

- Cô nương là đệ tử phái Mật Tông ư?

Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười:

- Chiêu quyền lấy mạng Tam giáo chủ khi nãy của các hạ có chứa tuyệt kỹ Đạt Lai Lạt Ma thiền công của phái Mật Tông Tây Tạng, vậy các hạ cũng là đệ tử phái Mật Tông rồi!

Mộng Thiên Nhạc rúng động cõi lòng, nghiêm giọng nói:

- Cô nương thật ra là môn hạ phái nào, hãy mau nói ra, bằng không tại hạ phải hạ độc thủ đấy!

Thiếu nữ áo đỏ thản nhiên:

- Cho dù các hạ đã học trộm Đạt Lại Lạt Ma thiền công của phái Mật Tông, nhưng cũng chưa chắc hạ sát được bổn cô nương, hà tất bức bách người ta như vậy?

Hai chiêu giao thủ và những lời đối thoại của hai người đã khiến Hà Bất Kham và Trình Ngâm Xuyên biến sắc mặt, võ công phái Mật Tông Tây Tạng trong mấy trăm năm qua chưa từng nghe nói truyền cho người ngoài, trừ các vị lạt ma, vậy mà hôm nay lại được gặp hai đệ tử tục gia đã luyện thành tuyệt học phái Mật Tông.

Mộng Thiên Nhạc sau khi biết thiếu nữ áo đỏ thân hoài tuyệt kỹ Mật Tông, vẻ mặt càng thêm nặng nề, lúc này chàng hai tay đan chéo trước đan điền, hai mắt khép hờ đứng yên tại chỗ.

Thiếu nữ áo đỏ tự nãy giờ vẫn ra chiều thản nhiên, giờ vừa thấy tư thế như vậy của Mộng Thiên Nhạc, trên mặt liền thoáng lộ vẻ căng thẳng, hai tay một trước một sau bảo vệ trước ngực, hai chân bước chéo nhẹ nhàng di chuyển sang trái, đôi mắt sáng lạ thường chằm chặp nhìn vào Mộng Thiên Nhạc.

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.