Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại nổi can qua

Phiên bản Dịch · 12142 chữ

“Ma Kiếm Thần Quân” vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Đại Quân cô nương có lẽ đã từng nghe nói đến chuyện Võ Lâm Thập Kiệt liên thủ sát hại Trương Kim Giác hồi hơn ba mươi năm trước... Nay Trương Kim Giác còn sống trên cõi đời, vậy chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ Hắc Ma Vương đã hạ sát Quỷ Cốc Tiên Sinh, Hai vợ chống Tống Uyên, “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu và Cổ La thần tăng Thiếu Lâm năm người chính là Trương Kim Giác.

Đại Quân mỉm cười:

- Không sai, Trương Kim Giác dường như cho đến giờ vẫn chưa quên mối huyết hải đại thù hồi hơn ba mươi năm trước do Võ Lâm Thập Kiệt gây ra. Nhưng theo tiểu nữ biết, Trương Kim Giác dường như chưa có hành động gì về việc báo thù.

Triệu Điện Thần thoáng biến sắc mặt, trầm giọng:

- Sao cô nương biết ông ta chưa có hành động?

- Vì thương thế của Trương Kim Giác khi xưa, đến nay vẫn chưa bình phục. Nói cách khác, cái chết của năm vị trong Võ Lâm Thập Kiệt không phải do Trương Kim Giác gây ra.

- Vậy ai đã giết chết họ?

Đại Quân đưa mắt nhìn Liễu Kỳ:

- Hắc Ma Vương!

Triệu Điện Thần chau mày:

- Hắc Ma Vương vì sao lại giết họ?

- Vì muốn Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương phải chết và đoạt lấy tàng bảo đồ mỏ vàng của Trương Kim Giác. Khi xưa lúc nhận được Khô lâu tử thiếp của Hắc Ma Vương, Trương Kim Giác đã cắt tàng bảo đồ ra thành mười một phần, chia ra cho Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương mỗi người một phần. Triệu bang chủ và Trần lão tiền bối đều là người trong Võ Lâm Thập Kiệt, phải chăng mỗi người đều nhận được một phần?

Triệu Điện Thần và Trần Tam Thanh nghe vậy đều tái mặt.

Chỉ nghe Liễu Kỳ cười hăng hắc rồi nói:

- Quỷ nha đầu, không ngờ ngươi biết nhiều đến vậy. Hắc hắc! Không sai, Võ Lâm Thập Kiệt hơn ba mươi năm trước mỗi người đều nhận được một phần tàng bảo đồ. Kể từ đó, Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương cũng đều trở thành kẻ hiềm nghi của Hắc Ma Vương, người nào cũng lòng đầy ám muội, minh tranh ám đấu, cho đến nay tâm trí chưa có được một ngày yên ổn. Hắc hắc, giờ nghĩ kỹ, lão phu thật bội phục kế mượn đao giết người đó của Trương Kim Giác.

Đại Quân tiếp lời:

- Trương Kim Giác dùng kế mượn đao giết người để báo thù, đủ chứng tỏ ông ta đã biết mình khó thoát khỏi kiếp nạn, nhưng lại không muốn ôm hận mà chết nên đã nghĩ ra mưu kế đó, hầu sau khi chết vẫn có thể khiến các hung thủ vì tranh giành tàng bảo đồ mà tàn sát lẫn nhau. Ôi! Nếu tiểu nữ đoán không lầm thì Cổ La thần tăng với hai vợ chống Tống Uyên lúc bấy giờ đã nhận ra sự lợi hại bởi kế mượn đao giết người của Trương Kim Giác nên mới ẩn cư chốn thâm sơn, lẩn tránh ân oán thù sát. Nhưng họ nào biết Hắc Ma Vương lại chính là một trong Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương, nên đã không tránh khỏi sự truy tìm của Hắc Ma Vương, táng mạng dưới tay y và đoạt lấy tàng bảo đồ.

Triệu Điện Thần thở dài:

- Cô nương quả thật cho rằng Hắc Ma Vương là một trong Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương ư?

Đại Quân nghiêm mặt:

- Tuyệt đối không sai!

Liễu Kỳ cười khảy:

- Triệu Điện Thần, Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương mười một người hiện chỉ còn lại sáu, chả lẽ chúng ta còn tiếp tục tàn sát lẫn nhau nữa sao?

Trần Tam Thanh tiếp lời:

- Nếu không phải đã gặp Doãn Thiên Thảo trong Vạn Nhân Phần, có lẽ chúng ta vẫn còn tiếp tục tàn sát lẫn nhau.

Ông nói vậy hiển nhiên là tán thành ý kiến của Liễu Kỳ. Triệu Điện Thần lúc này như đang đứng trước một lựa chọn quan trọng, ông lặng thinh ngước nhìn sao trời suy tư.

Đại Quân bỗng cười khúc khích nói:

- Còn một điều tiểu nữ chưa cho các vị biết, Trương Kim Giác với Hắc Ma Vương cho đến hôm nay vẫn có liên lạc nhau, hai người cùng lập mưu sát hại Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương.

Trần Tam Thanh cả kinh:

- Cô nương nói vậy là sao?

Đại Quân cười:

- Các vị hãy bình tĩnh nghe tiểu nữ nói đây! Khi nãy tiểu nữ có nói rồi, về mối huyết hải thâm thù đối với Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương, Trương Kim Giác đến nay vẫn không hề quên, đương nhiên là ông ta muốn báo thù tiết hận, nhưng trong thiên hạ võ lâm, ai có bản lĩnh hạ sát những đại cao thủ ấy, huống hồ Trương Kim Giác thân mang tàn thương, càng chẳng thể đạt thành ý nguyện. Do đó, Trương Kim Giác đã lợi dụng ý đồ muốn chiếm đoạt tàng bảo đồ của Hắc Ma Vương, mượn đao giết người… Trương Kim Giác sớm đã biết đầu sỏ tội ác Hắc Ma Vương là ai, nhưng ông ta vẫn không vạch trần…

Liễu Kỳ cười khảy ngắt lời:

- Quỷ nha đầu nói toàn chuyện vớ vẩn. Theo như ngươi nói, Hắc Ma Vương sở dĩ sát hại Võ Lâm Thập Kiệt là nhằm chiếm đoạt tàng bảo đồ, nhưng Liễu mỗ hỏi ngươi, Hắc Ma Vương vì sao không trực tiếp cưỡng bức Trương Kim Giác vẽ lại một bức tàng bảo đồ khác? Nên biết Hắc Ma Vương đâu phải kẻ ngốc, y hẳn biết đối phó với một mình Trương Kim Giác dễ dàng hơn đối phó với Võ Lâm Thập Kiệt rất nhiều chứ!

Mọi người nghe vậy đều giật mình, thầm nghĩ:

- Đúng rồi! Vì sao Hắc Ma Vương không giết Trương Kim Giác?

Thật ra, Đại Quân cũng không thể giải thích được vấn đề đó, đành lặng thinh.

Lúc này, mọi người đều đưa mắt nhìn Đại Quân.

Đại Quân lúc này rất bình tĩnh, mỉm miệng cười, ra chiều rất bí ẩn, khiến mọi người hết sức thắc mắc, ngay cả “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ cũng không đoán ra được thật hư của nàng.

Ngay khi bầu không khí hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng, đột nhiên “đùng” một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Mọi người giật mình sửng sốt, tiếng nổ ấy là từ viện thất bên sân vườn vọng đến, một luồng khói đen từ cửa sổ bốc ra.

Tiếp theo, một người vọt qua cửa sổ ra ngoài.

Người này tay cầm một ngọn Phán Quan bút, vừa chạm đất lập tức lăn đi ba vòng, làm tắt lửa cháy trên áo rồi mới đứng lên, tuy vậy cũng có vẻ hết sức thảm não.

Chỉ thấy người này mặc áo dài lam, bị lửa đốt cháy tơi tả, mặt cũng nám đen. Tuy vậy, những ai quen biết đều có thể nhận ra diện mạo.

Đại Quân trước tiên reo lên:

- Tuyệt Trần Thần Y!

Mộng Thiên Nhạc nghe nói đó là Tuyệt Trần Thần Y, liền nhớ đến tiếng rú thảm thiết của nữ nhân khi nãy, khiến chàng bất giác thầm nghĩ:

- Tuyệt Trần Thần Y vào trong viện thất đó làm gì vậy?

Đoạn liền thi triển khinh công phóng đi về phía viện thất.

Bỗng nghe một tiếng quát to:

- Đứng lại!

“Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần tay cầm trường kiếm phi thân đến đứng cản trước mặt Mộng Thiên Nhạc, trầm giọng nói:

- Mộng lão đệ, nếu muốn vào trong viện thất, chớ trách trường kiếm của lão phu không nhận người.

Mộng Thiên Nhạc lùi sau một bước, cười khảy nói:

- Triệu bang chủ, thì ra các vị đã cấu kết với nhau đến đây hãm hại Trương Kim Giác.

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Hơn ba mươi năm trước Võ Lâm Thập Kiệt đã không thể để cho Trương Kim Giác sống trên cõi đời, hơn ba mươi năm sau càng không thể để cho lão ta sống tiếp.

Mộng Thiên Nhạc bỗng quay đầu nhìn Tuyệt Trần Thần Y, lạnh lùng hỏi:

- Các vị đắc thủ chưa?

Câu trả lời là điều nóng lòng muốn biết của Triệu Điện Thần, Trần Tam Thanh và Liễu Kỳ, nên ba người không hẹn cùng hướng ánh mắt về phía Tuyệt Trần Thần Y.

Tuyệt Trần Thần Y chậm rãi dùng tay phủi khói bụi trên mình, nhạt giọng nói:

- Trương Kim Giác đã kiến tạo một địa hạ thất như đầm rồng hang hổ ngay bên trong trang viện này…

Ba người nghe vậy đều biến sắc mặt, Liễu Kỳ cười nói:

- Đầm rồng hang hổ sao thể ngăn được Võ Lâm Thập Kiệt?

“Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo nghe vậy, ngước mắt nhìn Liễu Kỳ rồi nói:

- Lão phu bao năm nghiên cứu ngũ hành độn giáp, thổ mộc kiến trúc, vậy mà vừa rồi suýt nữa lão phu đã không thoát ra được trang viện này.

Trong Võ Lâm Thập Kiệt, “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo hiệu xưng vạn năng kỳ tài, bác học đa năng, giới giang hồ ai nấy đều biết, giờ đây nghe ông nói vậy, Triệu Điện Thần với Trần Tam Thanh và Liễu Kỳ thảy đều chau chặt mày.

Bỗng, Trần Tam Thanh trầm giọng hỏi:

- Chúng ta không cách nào vào trong địa hạ thất, vậy sao thể bắt được Trương Kim Giác?

Liễu Kỳ cười khảy:

- Trương Kim Giác không thể nào lẩn trốn lâu dài trong địa hạ thất. Hắc hắc! Mà dù vậy, Liễu mỗ vẫn có cách vào trong địa hạ thất.

Mộng Thiên Nhạc, Đại Quân và Tống Linh Huệ nghe họ nói vậy, ba người đều mừng thầm trong lòng, họ thật không ngờ Trương Kim Giác cơ trí cái thế, đã kiến tạo một địa hạ thất ngay trong trang viện này. Qua đó chứng tỏ, ông ta đã sớm biết quần hào hẳn đến đây sát hại mình nên đã chuẩn bị phương sách ứng phó.

Mộng Thiên Nhạc khẽ hắng giọng, quay sang Doãn Thiên Thảo hỏi:

- Doãn lão tiền bối, khi nãy có hai tiếng thét trong viện thất vọng ra, dám hỏi hai vị nữ tỳ phải chẳng đã bị lão tiền bối hạ sát?

Doãn Thiên Thảo như lúc này mới phát hiện ra Mộng Thiên Nhạc, Đại Quân và Tống Linh Huệ, lão ngước đôi mắt sáng như điện nhìn Mộng Thiên Nhạc, lạnh lùng nói:

- Các hạ có lẽ chính là Tàn Khuyết Thư Sinh!

Đại Quân bỗng lách người đứng trước mặt Mộng Thiên Nhạc, mỉm cười nói:

- Doãn lão tiền bối còn nhớ tiểu nữ không?

- Cô nương đã khôi phục thần trí rồi ư?

Đại Quân cười khúc khích:

- Không sai, đã khôi phục hoàn toàn, thật cảm tạ Hồi Hồn đơn của lão tiền bối.

Doãn Thiên Thảo cười khảy:

- Vậy là cô nương sớm đã cấu kết với Trương Kim Giác phải không?

Đại Quân kinh ngạc:

- Lão tiền bối sao lại nói vậy?

Doãn Thiên Thảo giọng căm hận:

- Lão phu tốn hết tâm huyết nửa đời người mới luyện thành ba viên Hồi Hồn đơn, nhưng đã bị Tịnh Trần sư thái thông đồng với Trương Kim Giác trộm mất một viên, để khiến lão phu không thể hoàn thành một đại sự. Nhưng có điều không hiểu là vì sao Trương Kim Giác lại dễ dàng tặng cho cô nương một viên Hồi Hồn đơn? Phải biết Trương Kim Giác thân mang tàn thương, rất cần một viên Hồi Hồn đơn trị liệu, lão phu thật không tin Trương Kim Giác lại tặng cho cô nương.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy vô cùng sửng sốt, chợt nhớ lại cảnh tượng Tịnh Trần sư thái cùng các cao thủ Huyết Kiếm môn bị sát hại trong Mê hồn động Tam Thanh quán.

Mộng Thiên Nhạc bỗng nhướng mày, gắt giọng quát:

- Doãn Thiên Thảo, Tịnh Trần sư thái cùng các cao thủ Huyết Kiếm môn phải chăng là do các hạ sát hại?

Doãn Thiên Thảo lạnh lùng:

- Tịnh Trần sư thái chết rồi ư? Vậy xem ra Tịnh Trần sư thái vì độc chiếm Hồi Hồn đơn nên đã bị Trương Kim Giác hạ sát.

Mộng Thiên Nhạc sững sờ, thầm nghĩ:

- Tịnh Trần sư thái có phải bị Trương Kim Giác hạ sát không?

Lão đạo sĩ trong Tam Thanh quán vốn dĩ là Trương Kim Giác, mà Doãn Thiên Thảo lại nói là Trương Kim Giác đã thông đồng với Tịnh Trần sư thái lấy trộm một viên Hồi Hồn đơn, trong khi Trương Kim Giác rất cần Hồi Hồn đơn để trị liệu tàn thương, vậy chả lẽ Tịnh Trần sư thái đã bị Trương Kim Giác sát hại thật ư?

Bỗng nghe Đại Quân thở dài não nùng nói:

- Tịnh Trần sư thái chết rất thê lương, nhưng nếu không phải do lão tiền bối lật lộng, sư thái đâu đến đỗi táng mạng.

Mộng Thiên Nhạc lúc này máu nóng trong lòng sục sôi, giọng căm hận nói:

- Đại Quân, chúng ta không cần phải trị liệu tàn thương cho Trương Kim Giác nữa.

Đại Quân mỉm cười:

- Mộng sư huynh chớ giận, cho dù Tịnh Trần sư thái cùng các đệ tử Huyết Kiếm môn đã chết dưới tay Trương Kim Giác, nhưng chúng ta cũng nên trị lành thương thế cho ông ấy.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Trương Kim Giác đã thảm sát chúng đệ tử Huyết Kiếm môn, thù ấy không đội trời chung, nếu không báo phục, sao thể an ủi anh linh của họ dưới cửu tuyền?

Đại Quân trầm giọng:

- Thù đương nhiên phải báo, nhưng có lẽ chúng ta cần phải điều tra rõ hung thủ thật sự là ai.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy động tâm thầm nghĩ:

- Phải rồi, mình sao thể dễ dàng tin lời một chiều của Doãn Thiên Thảo? Đúng, Tịnh Trần sư thái có để lại dòng chữ là phải giết Tuyệt Trần Thần Y…

Doãn Thiên Thảo khẽ hắng giọng, lạnh lùng nói:

- Chuyện giữa Trương Kim Giác với Võ Lâm Thập Kiệt không liên can gì đến bọn hậu bối các ngươi, lão phu khuyên các ngươi chớ nhúng tay vào, bằng không chết không đất chôn.

Đại Quân mỉm cười:

- Doãn lão tiền bối có biết Hắc Ma Vương là ai không?

Doãn Thiên Thảo cười khảy:

- Chính là Trương Kim Giác!

“Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ bỗng cười hăng hắc đầy gian xảo và nói:

- Đại Quân cô nương, lão phu cảnh cáo cô nương, trang viện này hiện đã có vô số cao thủ võ lâm kéo đến, mục đích của họ chính là hạ sát Trương Kim Giác, nên phen này dù Trương Kim Giác có mười mạng cũng khó giữ được một, nếu ai muốn giúp Trương Kim Giác thì kể như đã chán sống.

Đại Quân thản nhiên mỉm cười:

- Tiểu nữ sớm biết người của Hầu Lan Hương và Miêu Khả Tú phái đến đã tiềm phục gần đây, rất có thể người của “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngọa Vân cũng đã có mặt, nhưng theo tiểu nữ thì nhiều cao thủ như vậy, chưa chắc thảy đều nghe theo sự chỉ huy của các hạ. Hắc hắc, không chừng người họ cần tìm không phải Trương Kim Giác, mà là Liễu Kỳ và Doãn Thiên Thảo cũng nên!

Liễu Kỳ nghe vậy liền tái mặt, quát:

- Quỷ nha đầu, rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt, ngươi muốn chết!

Trong tiếng quát, trường đao đã ra khỏi bao, với tốc độ hệt như tia chớp bổ thẳng vào lưng eo Đại Quân.

Nhưng ngay khi ấy, hai thanh kiếm như thể song long xuất hải, một tả một hữu từ hai phía bay đến, tốc độ không kém gì tuyệt đao của Liễu Kỳ.

“Keng” một tiếng, hai thanh kiếm đã đón cản trường đao của Liễu Kỳ, đó chính là Ma kiếm của Triệu Điện Thần và trúc kiếm của Mộng Thiên Nhạc.

“Vút” một tiếng, Liễu Kỳ xoay đao, thu về thật nhanh, trừng mắt nhìn Triệu Điện Thần quát:

- Triệu bang chủ, vậy là sao?

Triệu Điện Thần vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng:

- Tàn Khuyết Thư Sinh với hai vị cô nương này võ công đều không kém bất kỳ người nào trong Võ Lâm Thập Kiệt khi xưa, nếu chúng ta động thủ với họ, đó chính là mong muốn của Trương Kim Giác.

Liễu Kỳ cười khảy:

- Vậy chứ Triệu bang chủ định đối phó thế nào với họ?

Triệu Điện Thần bỗng quay sang Mộng Thiên Nhạc nói:

- Mộng lão đệ, lão phu có điều muốn nói, mối thù giữa Trương Kim Giác với Võ Lâm Thập Kiệt đã rất sâu đậm từ hơn ba mươi năm trước, hôm nay Võ Lâm Thập Kiệt có người còn sống thì không thể để cho Trương Kim Giác sống trên cõi đời, nên cuộc chiến sinh tử giữa chúng lão phu với Trương Kim Giác tuyệt đối không thể tránh khỏi. Trong khi các vị là người ngoài cuộc, hà tất can dự vào phen thị phi ân oán này? Lão phu khuyên các vị hãy nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.

Mộng Thiên Nhạc tiếp lời:

- Lời khuyên thành khẩn của Triệu bang chủ, vãn bối vô vàn cảm kích, nhưng lão tiền bối phải biết rõ điều này, chúng vãn bối với Trương Kim Giác tuy không có ân oán trực tiếp, nhưng có ân oán gián tiếp, vì chúng vãn bối đều là hậu nhân và đệ tử của Võ Lâm Thập Kiệt, nên vãn bối cần phải biết rõ Hắc Ma Vương thật ra là ai?

- Ồ! Lão phu suýt quên mất Mộng lão đệ là đệ tử của Hồ Thương Phu và Cổ La thần tăng.

Triệu Điện Thần bỗng quay nhìn Tống Linh Huệ hỏi:

- Vị cô nương này là ai?

Mộng Thiên Nhạc cao giọng:

- Là vợ của vãn bối, và là thiên kim của “Võ Lâm Tình Lữ” Tống Uyên!

Triệu Điện Thần buông tiếng thở dài thê lương:

- Vậy thì Mộng lão đệ có tư cách ở lại đây rồi!

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Triệu bang chủ, kẻ thù mà chúng vãn bối cần tìm là Hắc Ma Vương chứ không phải Trương Kim Giác, nếu Trương Kim Giác chính là Hắc Ma Vương thì huyết thù giữa chúng vãn bối với lão ta thật không đội trời chung…

Triệu Điện Thần bỗng trầm giọng hỏi:

- Theo Mộng lão đệ thì Trương Kim Giác có phải Hắc Ma Vương hay không?

- Khi nãy chúng vãn bối đã có giao thủ với Hắc Ma Vương, nếu vãn bối mắt không bị hoa, Hắc Ma Vương là người một tay.

Liễu Kỳ cười khan mấy tiếng, xen lời:

- Trong giới võ lâm hiện nay, người một tay đủ tư cách là Hắc Ma Vương chỉ có Tàn Khuyết Thư Sinh với Liễu Kỳ hai người mà thôi.

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Mộng lão đệ muốn ám chỉ Liễu Kỳ có thể là Hắc Ma Vương, lão phu không tin.

Đại Quân thở dài:

- Không tin cũng đành chịu. Nếu tiểu nữ đoán không lầm, muốn chứng minh Hắc Ma Vương thật ra là ai, Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương phải chết đến người cuối cùng mới có thể nhận ra bộ mặt thật của Hắc Ma Vương.

Mộng Thiên Nhạc bỗng buông tiếng cười dài ghê rợn, nói:

- Liễu Kỳ, nếu muốn chứng minh các hạ không phải Hắc Ma Vương, hết sức đơn giản, chỉ cần các hạ vén tay áo cụt bên phải lên, nếu không có giấu Khô Lâu thủ thì các hạ không phải là Hắc Ma Vương.

Khô Lâu thủ giết người trong chớp mắt của Hắc Ma Vương sớm đã khiến người kinh tâm khiếp đởm, nhưng khắp thiên hạ chưa một ai biết được bí mật của Khô Lâu thủ.

Quần hào nghe Mộng Thiên Nhạc nói vậy, bất giác cả kinh thầm nhủ:

- Khô Lâu thủ ở trong cánh tay cụt ư?

Thế là, mọi người cùng đưa mắt nhìn vào cánh tay cụt của Liễu Kỳ.

Triệu Điện Thần trau chặt mày, trầm giọng hỏi:

- Mộng lão đệ từng giao thủ với Hắc Ma Vương thật ư?

Mộng Thiên Nhạc giọng khẳng định:

- Chẳng những từng giao thủ, mà ngực trái tại hạ còn bị trúng một chiêu của y. Nếu các vị không tin, xin hãy xem thử đây là dấu vết gì?

Đoạn liền đưa tay vén mở phần áo nơi ngực. Tuy trong đêm tối, mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ trên ngực trái Mộng Thiên Nhạc có một dấu bàn tay xương người màu đỏ tươi, không phải màu đen, có lẽ vì vậy mà Mộng Thiên Nhạc mới thoát chết.

Ngay khi ấy, từ ngoài xa mấy trượng vọng đến một tiếng ha hả cười to nói:

- Triệu Điện Thần, trên mình Liễu Kỳ có Khô Lâu thủ thật ư?

Đồng thời, một bóng người áo trắng đã phi thân đến rất nhanh, đó chính là “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân, một trong Võ Lâm Thập Kiệt.

Chỉ thấy y lưng giắt trường kiếm, tay cầm một chiếc quạt nang Ngọc hết sức khoan thai đi đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc, xem kỹ dấu bàn tay xương người trên ngực trái chàng, thoáng biến sắc mặt, cao giọng nói:

- Quả đúng là dấu vết của Khô Lâu thủ, chỉ có điều là khác màu.

Đoạn hướng ánh mắt về phía “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ.

Liễu Kỳ cười hăng hắc nói:

- Long Ngạo Vân, thật không ngờ các hạ cũng đến đây!

Long Ngạo Vân khẽ cười:

- Võ Lâm Thập Kiệt những ai chưa chết thảy đều có mặt, ngay cả Hầu Lan Hương có lẽ cũng ở gần đây…

Chưa dứt lời, một hương thơm như lan như xạ từ trên không tỏa xuống, một tiếng nói lảnh lót vọng đến:

- Lan Hương đã đến từ lâu rồi!

Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy ba bóng người đứng trên hòn giả sơn cách xa mấy trượng, không hỏi cũng biết người giữa chính là “Giang Nam Đệ Nhất Mỹ Nhân” Hầu Lan Hương, bên trái là Nhị giáo chủ, bên phải là Hình Trọng Cửu.

Liễu Kỳ hăng hắc cười to, nói:

- Thật không ngờ mọi người không hẹn mà tất cả đều có mặt tại đây. Hắc hắc, vậy chúng ta không cần chờ đợi nữa, có thể hạ thủ ngay với Trương Kim Giác được rồi.

Long Ngạo Vân cười to:

- Hãy khoan!

Liễu Kỳ cười khảy:

- Long huynh có ngần ngại gì ư?

Long Ngạo Vân cười ha hả:

- Hơn ba mươi năm trước Võ Lâm Thập Kiệt muốn giết Trương Kim Giác, ngày nay hơn ba mươi năm sau, Trương Kim Giác muốn giết Võ Lâm Thập Kiệt báo thù, đôi bên đã thệ bất lưỡng lập. Tuy nhiên, mối ân oán huyết thù đó có ẩn giấu một đạo diễn là Hắc Ma Vương, có lẽ chúng ta nên điều tra trước, Hắc Ma Vương thật ra là ai?

Liễu Kỳ biến sắc mặt:

- Long huynh hoài nghi tại hạ phải không?

Long Ngạo Vân mỉm cười:

- Đã đến nước này, Liễu tiên sinh hãy để cho mọi người xem tay cụt bên phải thì hơn.

Triệu Điện Thần trầm giọng tiếp lời:

- Liễu Kỳ, các hạ nên xóa bỏ mối hoài nghi của mọi người mới phải.

Bỗng nghe Đại Quân cất tiếng nói:

- Không cần xem, trong lúc này và tại đây, trong tay áo của ông ấy không có Khô Lâu thủ đâu!

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc:

- Sư muội nói vậy là sao?

- Nếu tiểu muội là Hắc Ma Vương, khi đã đóng vai một người khác, đương nhiên là không mang theo Khô Lâu thủ.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy, như đã hiểu ra, khẽ “ồ” một tiếng.

Liễu Kỳ tức giận quát:

- Các ngươi nhất quyết vu khống cho Liễu mỗ, hôm nay Liễu mỗ mà nhẫn nhịn nỗi nhục này, Võ Lâm Thập Kiệt không khỏi cũng bị nhục lây, hừ… Giờ mọi người hãy nhìn cho rõ, xem trong cánh tay cụt của Liễu mỗ thật ra có giấu gì?

Đoạn dùng tay trái vén tay áo phải lên, đến tận bả vai, ngoài vết chém, nào có Khô Lâu thủ gì?

Ngay khi ấy, Liễu Kỳ gầm to:

- Tiểu tử đã sỉ nhục Liễu mỗ, nộp mạng đây!

Tuyệt đao nhanh nhất thiên hạ võ lâm lại ra khỏi bao, công thẳng về phía Mộng Thiên Nhạc.

Thế đao từ trên bổ xuống, hệt như tia chớp, chiêu thức kỳ ảo, thoáng chốc đã đến.

“Soạt” một tiếng khẽ, Mộng Thiên Nhạc từ trong ánh đao lướt ra, tay áo phải từ trên không rơi xuống đất.

Nói cách khác, Mộng Thiên Nhạc nếu không phải cụt tay từ trước, hôm nay hẳn bị tiện lìa, máu đổ thịt rơi.

Mộng Thiên Nhạc ngay khi phi thân tránh né, trúc kiếm trong tay đã lẹ làng quét ra, ngăn cản chiêu đao thứ nhì giành lấy tiên cơ của Liễu Kỳ, nên ngay khi chiêu đao của Liễu Kỳ tiếp tục công đến, đã bị trúc kiếm của Mộng Thiên Nhạc quét ngang chận lại.

“Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ như muốn tốc chiến tốc quyết, nhanh chóng lấy mạng Mộng Thiên Nhạc, nên mỗi chiêu xuất thủ đều vô cùng hung hiểm và kỳ ảo khôn lường.

Trúc kiếm của Mộng Thiên Nhạc cũng nhanh không kém, tuy bị đối phương lấn át, nhưng lần lượt hóa giải từng chiêu công của Liễu Kỳ, không chút nao núng.

Đại Quân và Tống Linh Huệ thấy vậy cũng phần nào yên tâm.

Chỉ quần hào hiện diện lúc này không biết phải xử lý thế nào, bỗng nghe “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo lạnh lùng nói:

- Hôm nay chúng ta đến đây là vì Trương Kim Giác, phàm ai ngăn cản chúng ta lấy mạng Trương Kim Giác đều là kẻ địch của chúng ta, chả lẽ chúng ta phải chịu mất thời gian thế này sao?

Đại Quân lạnh lùng quát:

- Doãn Thiên Thảo, các hạ mà nhích một bước, hãy nếm thử Tố Nữ Tàn Dương chưởng của bổn cô nương.

Đại Quân sớm đã đưa tay trái lên, nhắm ngay Tuyệt Trần Thần Y đứng ngoài tám thước.

Uy lực của Tố Nữ Tàn Dương chưởng sớm đã lừng danh võ lâm, Tuyệt Trần Thần Y cho dù là cao thủ bậc nhất, danh liệt Võ Lâm Thập Kiệt cũng không dám lộng hành.

“Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo cười khảy:

- Quỷ nha đầu, cho dù ngươi có Tố Nữ Tàn Dương thần công, nhưng cũng chỉ có thể chống nổi một mình lão phu mà thôi…

- Vậy đủ rồi, hiện chỉ có lão với Liễu Kỳ là muốn trừ khử bọn này thôi!

Đại Quân vừa dứt lời, tiếng nói lạnh lùng của Hầu Lan Hương từ trên hòn giả sơn vọng đến:

- Nha đầu chết tiệt, bổn tọa cũng không buông tha cho ngươi.

Đại Quân chưa kịp đáp, bỗng nghe một tiếng nói lảnh lót tiếp lời:

- Hầu Lan Hương, Vô Ngã chân giáo các vị mà động đậy, bổn cô nương ra tay ngăn cản ngay.

Quần hào nghe tiếng cùng đưa mắt, chẳng rõ từ lúc nào trong sân vườn đã có thêm bốn người, gồm Miêu Khả Tú, lão bà tóc bạc và vợ chồng Miêu Hán Thiên.

Đại Quân nghe nhóm người Miêu Khả Tú bên vực phe mình, liền mừng rỡ cười khúc khích nói:

- Miêu cô nương đã biết Hắc Ma Vương là ai rồi ư?

Miêu Khả Tú nghiêm giọng:

- Mọi người hiện diện tại đây đều có hiềm nghi là Hắc Ma Vương, bổn cô nương đến đây là để điều tra ra Hắc Ma Vương thật sự, báo thù cho tiên phụ.

Vừa nói, nhóm Miêu Khả Tú bốn người vừa chậm rãi đi đến.

Lúc này, cuộc chiến giữa Mộng Thiên Nhạc với Liễu Kỳ đã trở nên chậm chạp, không còn nhanh như trước, nhưng mọi người đều biết, mỗi chiêu thức xuất thủ của hai người đều là tuyệt học cái thế.

Bỗng nghe Mộng Thiên Nhạc quát to:

- Liễu Kỳ, hãy tiếp chiêu “Trường hồng quán nhật” này của Mộng mỗ thử xem!

Chỉ thấy Mộng Thiên Nhạc trúc kiếm tay trái đưa thẳng ra trước ngực, chân trái tiến tới một bước, kiếm như một vòi nước phun, bắn thẳng vào Liễu Kỳ đứng cách ba thước.

Quần hào thấy vậy thảy đều tái mặt, bỗng nghe Triệu Điện Thần quát to:

- Liễu Kỳ, không được khinh cử vọng động, không nên tiếp…

Đồng thời, Triệu Điện Thần trường kiếm trong tay đã nhanh như gió cuốn từ bên trái lao đến.

Thế là, hiện trường lập tức hỗn loạn, tiếng quát tháo vang lên liên hồi. Đại Quân, Tống Linh Huệ, Miêu Khả Tú và Trần Tam Thanh bốn người cũng phi thân lao đến.

Trong một chuỗi cười dài, “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ người như một cánh chim to bay ngược ra sau.

Chỉ nghe “rắc” một tiếng khẽ, trúc kiếm trong tay Mộng Thiên Nhạc đã gãy làm đôi dưới trường kiếm của Triệu Điện Thần.

Mộng Thiên Nhạc “hự” một tiếng, người văng bay ra xa hơn trượng, ngã ngồi trên đất.

Đại Quân và Tống Huệ Linh cùng thét lên một tiếng kinh hoàng, tung mình lao đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc hai mắt trợn tròn, đứng bật dậy, gắt giọng quát:

- Triệu bang chủ, chiêu kiếm này của tại hạ vốn có thể thử ra thân phận của Liễu Kỳ, thật không ngờ đã bị bang chủ phá hỏng.

Triệu Điện Thần nghiêm giọng:

- Kiếm thuật của Mộng lão đệ đã đạt đến tuyệt cảnh võ lâm, lão phu hết sức bội phục, nhưng lão phu không thể trơ mắt nhìn Liễu Kỳ thương vong dưới kiếm của lão đệ.

Tống Huệ Linh lo lắng hỏi:

- Nhạc ca đã thọ thương rồi ư?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Không!

Liễu Kỳ đứng ngoài một trượng, nhếch môi cười nói:

- Liễu mỗ hôm nay đã được mở rộng thêm tầm mắt. Hắc hắc, lão phu suýt nữa đã thọ thương dưới kiếm của các hạ rồi.

Mộng Thiên Nhạc gằn giọng:

- Hôm nay mà không vạch trần được bộ mặt giả của các hạ, Mộng mỗ thật vô kế khả thi.

Bỗng nghe Miêu Khả Tú lớn tiếng nói:

- Mộng thiếu hiệp, tại sao các vị lại ra sức vì Trương Kim Giác?

Mộng Thiên Nhạc cao giọng:

- Vì bọn này biết Trương Kim Giác không phải là Hắc Ma Vương!

Miêu Khả Tú cười lạnh lùng:

- Bất kể Trương Kim Giac có phải là Hắc Ma Vương hay không, nhưng với ý nguyện báo thù của Trương Kim Giác, hẳn không dễ dàng buông tha cho những người có quan hệ với Võ Lâm Thập Kiệt, nên các vị che chở cho Trương Kim Giác một cách mù quáng thế này thì thật quá ngu xuẩn.

Triệu Điện Thần tiếp lòi:

- Mộng lão đệ, Miêu cô nương nói không sai, Trương Kim Giác tính tình độc ác, lòng dạ hẹp hòi, hữu thù tất báo, Mộng lão đệ và Tống cô nương đều có quan hệ với Võ Lâm Thập Kiệt, Trương Kim Giác sau cùng cũng khó buông tha cho các vị…

Triệu Điện Thần vừa nói đến đó, thốt nhiên, tiếng nổ long trời lở đất vang lên liên hồi, tòa trang viện rộng lớn đã sụp đổ.

Trong tiếng nhà cửa đổ sụp, liên tiếp mấy tiếng rú thảm thiết vang lên, rồi liền có mấy bóng người từ trong đống đổ nát lao ra.

Mộng Thiên Nhạc tinh mắt, vừa thấy đó là một lão nhân áo đen với ba đại hán vạm vỡ áo đen, bất giác sửng sốt, buột miệng kêu lên:

- Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh…

Lão nhân áo đen sau khi đứng yên, vừa trông thấy Mộng Thiên Nhạc, liền cười hăng hắc đầy gian xảo nói:

- Tàn Khuyết Thư Sinh, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau.

Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh không chết trong sự kiện Hoàng Quang tự, khiến Mộng Thiên Nhạc nhớ đến câu nói khi nãy của Liễu Kỳ là vẫn có cách vào trong địa hạ thất, vậy xem ra Liễu Kỳ hẳn là cậy vào Lang Thất Tinh này đây.

Ngay khi nhóm người Lang Thất Tinh từ trong đống đổ nát thoát ra, “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo đưa mắt nhìn tòa nhà sụp đổ kia, bỗng biến sắc mặt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, hướng về phía nhóm người Lang Thất Tinh, lạnh lùng nói:

- Các hạ đã tìm ra cửa bát quái cửu cung, thật bội phục, bội phục!

Liễu Kỳ ha hả cười to:

- Doãn huynh, tại hạ xin giới thiệu, vị này chính là Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh ở Đông Hải. Liễu mỗ đã có nói, các cơ quan trong địa hạ thất của Trương Kim Giác cho dù phức tạp và lợi hại đến mấy cũng không thể ngăn cản được chúng ta.

Lang Thất Tinh cười hăng hắc:

- Không ngờ đêm nay quần hùng thiên hạ thảy đều tụ tập tại đây, Lang mỗ thật hân hạnh được gặp. Hắc hắc, bây giờ đã tìm ra cửa bát quái cửu cung, sao mọi người còn chưa vào tìm bắt Trương Kim Giác?

Doãn Thiên Thảo cười khảy:

- Tuy đã tìm ra cửa bát quái cửu cung, nhưng trong địa hạ thất cơ quan trùng trùng, có lẽ còn phải nhờ đến Lang đảo chủ…

Lang Thất Tinh ha hả cười to:

- Lang mỗ chỉ nhận lời mở cửa bát quái cửu cung, giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Lang mỗ không muốn tiếp tục mạo hiểm nữa.

Đoạn liền đưa tay phải lên khoát nhẹ, định dẫn ba đại hán áo đen bỏ đi.

Bỗng nghe Miêu Khả Tú quát:

- Đứng lại!

Lang Thất Tinh ngước lên nhìn Miêu Khả Tú, hỏi:

- Cô nương là ai? Gọi lão phu lại có việc gì?

Miêu Khả Tú lạnh lùng:

- Bổn cô nương là Miêu Khả Tú, bổn cô nương muốn các hạ đưa bọn này đi vào cửa bát quái cửu cung.

- Nếu lão phu không chịu thì sao?

- Thì chết ngay tại đây!

Lang Thất Tinh thản nhiên:

- Lão phu mà chết, Các vị vĩnh viễn đừng mong bắt được Trương Kim Giác.

Miêu Khả Tú bỗng ngẩng lên nhìn Liễu Kỳ đứng bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Lão ta là thủ hạ của các hạ phải không?

Liễu Kỳ cười:

- Liễu mỗ từng cứu mạng lão ta một lần, nên lão ta cũng chỉ có thể giúp Liễu mỗ một lần. Liễu mỗ chỉ yêu cầu lão ta tìm ra cửa bát quái cửu cung của địa hạ thất, giờ nhiệm vụ đã đạt, Liễu mỗ không thể ước thúc lão ta được nữa.

Miêu Khả Tú buông tiếng cười sắc lạnh, bỗng cất bước đi về phía Lang Thất Tinh.

Mọi người hiện diện thảy đều biết là Miêu Khả Tú định đến bức bách Lang Thất Tinh. Bỗng nghe Lang Thất Tinh buông tiếng quát to, vung tay một chưởng bổ thẳng vào ngực Miêu Khả Tú.

Chỉ thấy Miêu Khả Tú lạng người, tay ngọc vung lên, nhẹ nhàng chộp trúng huyệt mạch môn trên cổ tay phải Lang Thất Tinh.

Ngay khi ấy, ba đại hán áo đen đứng phía sau Lang Thất Tinh cùng lúc tung mình lao đến.

Miêu Khả Tú tay trái giơ lên, vừa định xuất chưởng, bỗng nghe Lang Thất Tinh gào to:

- Cô nương, xin đừng làm tổn thương trợ thủ của lão phu…

Cùng lúc đó, Liễu Kỳ đã nhanh như chớp lướt đến, đứng cản giữa ba đại hán áo đen với Miêu Khả Tú.

Miêu Khả Tú thấy vậy, cười lạnh lùng hỏi:

- Liễu đại hiệp định để cho họ rời khỏi đây ư?

Liễu Kỳ cười ha hả:

- Cô nương phải cần nhờ Lang đảo chủ, nên xử sự lễ độ thì hơn!

Miêu Khả Tú cười khảy:

- Nhưng lão ta không chịu uống rượu mời, mà muốn uống rượu phạt.

Liễu Kỳ quay sang Lang Thất Tinh khom mình thi lễ, cười nói:

- Lang đảo chủ là người thông minh, hiện quanh đây thảy đều là cao thủ bậc nhất võ lâm và quyết tâm bắt giết Trương Kim Giác. Trương Kim Giác đã được lệnh sư thúc truyền thụ kỳ học “tô thổ mộc quỷ tượng” và am tường “thổ mộc kiến trúc” của Thần Phủ Tử, lẽ đương nhiên ngoại trừ Lang đảo chủ có thể phá bất kỳ cơ quan kiến trúc nào của Trương Kim Giác, khắp thiên hạ không có người thứ hai, nên đêm nay bất luận thế nào, tất cả mọi người cũng không để cho đảo chủ rời khỏi đây.

Lang Thất Tinh cười hăng hắc:

- Thật không ngờ Liễu đại hiệp lại vạch trần hết mọi bí mật của Lang mỗ.

- Vì vậy, Lang đảo chủ hãy giúp mọi người tìm bắt Trương Kim Giác.

Lang Thất Tinh cười gian xảo:

- Đương nhiên! Đương nhiên!

Liễu Kỳ cười, quay sang Miêu Khả Tú nói:

- Miêu cô nương có thể thả Lang đảo chủ ra rồi!

Miêu Khả Tú khẽ “hừ” một tiếng, buông tay phải ra và nói:

- Lẽ ra Liễu đại hiệp phải bảo lão ta như vậy từ trước rồi!

Liễu Kỳ bỗng cất cao giọng:

- Các vị nghe đây, Trương Kim Giác đã kiến trúc một địa hạ thất bên dưới trang viện này và bố trí nhiều cơ quan lợi hại, mấy mươi năm qua lão ta đã ẩn nấp trong đó điều trị thương thế. Thật ra trong địa hạ thất có những bí mật kinh người gì, chúng ta phải vào trong đó mới biết.

Liễu Kỳ vừa dứt lời, đột nhiên trong đêm không vọng đến một tiếng nói già nua tiếp lời:

- Liễu Kỳ nói không sai, trong địa hạ thất bên dưới trang viện này có rất nhiều cơ quan lợi hại khôn lường, và đó cũng là một cạm bẫy tử vong…

Tiếng nói ấy hết sức rõ ràng lọt vào tai mọi người, nhưng quần hào chỉ nghe được tiếng mà không nhìn thấy người, bất giác thảy đều biến sắc mặt.

Triệu Điện Thần trầm giọng quát:

- Các hạ là ai? Xin hãy báo ra danh hiệu!

Tiếng nói kia ha hả cười to:

- Triệu Điện Thần, lão phu chính là Trương Kim Giác, người mà các vị đang muốn bắt giết đây. Ha ha… cửa bát quái cửu cung… cửa tử địa ngục đã mở, đang chờ các vị, sao các vị còn chần chừ chưa chịu vào?

Mộng Thiên Nhạc, Đại Quân và Tống Linh Huệ đã nhận ra đó chính là tiếng nói của Trương Kim Giác, rất hiển nhiên, Trương Kim Giác đã khiêu chiến với những người còn lại trong Võ Lâm Thập Kiệt.

Diễn biến đột ngột ấy đã khiến trang viện này bỗng phủ trùm lên một bầu không khí thần bí, căng thẳng và rùng rợn. Quần hào lúc này đã bất giác cùng cất bước đi về phía ngôi lầu đã sụp đổ.

Khi nhìn thấy rõ cảnh vật trước mặt, quần hào thảy đều tái mặt, thì ra phía trước có một ngôi mộ to lớn, giữa bia mộ có một cửa tròn, bên trên có một hàng chữ ngang là “Bát quái cửu cung Võ Lâm Trủng”, hai bên mỗi bên còn có một hàng chữ dọc là “Địa ngục chi môn nghinh thế nhân” (cửa địa ngục đón tiếp người đời) và “Phấn thân toái cốt thượng tây thiên” (xương tan thịt nát lên trời tây) thảy đều màu đỏ.

Quần hào bất giác rợn người, đứng thừ ra nhìn vào cửa mộ.

“Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân bỗng lớn tiếng nói:

- Trương Kim Giác, các hạ ở trong mộ thật ư?

Chỉ nghe trên không vang lên tiếng ha hả cười to nói:

- Long Ngạo Vân, lão phu chính là ở trong mộ đây! Ha ha, lão phu đã tốn hơn ba mươi năm tâm huyết kiến tạo huyệt mộ này cho ả tiện nhân Hầu Lan Hương và Võ Lâm Thập Kiệt các vị yên giấc ngàn thu, sao không mau vào đi?

Hầu Lan Hương với những người còn lại trong Võ Lâm Thập Kiệt khi nãy đều nóng lòng tìm giết Trương Kim Giác, nhưng giờ đây Trương Kim Giác tuyên chiến, họ lại ngần ngại không dám hành động.

Mọi người đều biết Trương Kim Giác quyết chí báo thù tiết hận, cạm bẫy do ông ta bố trí với hơn ba mươi năm tâm huyết, hẳn như đầm rồng hang hổ, vô vàn hung hiểm.

Mộng Thiên Nhạc quay sang Đại Quân khẽ nói:

- Sư muội, chúng ta có vào không?

- Đương nhiên là phải vào, nhưng e là vào trong rồi sẽ vĩnh viễn không trở ra được nữa.

- Sư muội nói vậy là sao?

- Muội nhận thấy đây đúng là phần mộ mai táng thi cốt của các cao thủ võ lâm như lời Trương Kim Giác đã nói.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng thở dài não nuột:

- Sư muội đoán không sai, Trương Kim Giác không hề quên mối thâm thù đại hận hồi hơn ba mươi năm trước. Ôi… Chúng ta hà tất xen vào phen thị phi này?

- Không sai, chúng ta không cần xen vào phen thị phi này, nhưng cuộc chiến giữa Võ Lâm Thập Kiệt với Trương Kim Giác đêm nay, sự thắng bại lại liên quan đến vận mệnh của toàn thể võ lâm giang hồ…

Trong khi ấy, quần hào đã lần lượt đi vào cửa tròn, người đi sau cùng là Liễu Kỳ.

Chỉ thấy lão vừa bước chân vào cửa, bỗng rụt về, ngoảnh lại nhìn Mộng Thiên Nhạc ba người hỏi:

- Các vị không định vào Võ Lâm Trủng sao?

Đại Quân cười khảy:

- Các hạ vào trước, bọn này vào sau!

Liễu Kỳ cười hăng hắc:

- Muốn vào thì hãy theo sát phía sau mọi người, không thì một bước cũng khó tiến.

Đại Quân thản nhiên:

- Đa tạ lòng tốt của các hạ, xin tự tiện.

Lúc này, từ trong mộ huyệt vọng ra tiếng của Triệu Điện Thần nói:

- Liễu Kỳ, mọi người đang chờ, sao còn chưa mau vào đi?

Liễu Kỳ cười ha hả, tung mình qua cửa tròn, vào trong mộ huyệt.

Cửa Võ Lâm Trủng vẫn mở toang, thỉnh thoảng nghe tiếng bước chân và chuyện trò của quần hào từ trong vọng ra, xa dần, sau cùng không còn nghe tiếng động gì nữa.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc nói:

- Địa đạo bên trong dường như rất dài, rất sâu.

Đại Quân thoáng biến sắc mặt:

- Đi trong địa đạo cho dù một dặm cũng còn nghe được tiếng bước chân, họ đi vào chưa đến một khắc mà hoàn toàn không còn tiếng động, lạ thật.

Vừa dứt lời, bỗng thấy bóng người loáng thoáng, một lão nhân áo xanh đã đứng trước cửa Võ Lâm Trủng.

Mộng Thiên Nhạc khi nhìn rõ diện mạo người đó, bất giác sửng sốt reo lên:

- Trương lão tiền bồi!

Lão nhân áo xanh chính là Trương Kim Giác, lúc này vẻ mặt đanh lạnh, nghiêm nghị nói:

- Mộng thiếu hiệp, nếu các vị đồng ý trị thương cho lão phu thì hãy theo lão phu vào trong, còn như không đồng ý thì hãy mau rời khỏi đây.

Mộng Thiên Nhạc chợt động tâm, trầm giọng hỏi:

- Trương lão tiền bối định đối phó với họ như thế nào?

Trương Kim Giác nghiêm trọng:

- Họ đã quyết lấy mạng lão phu, vì sự sống còn, lão phu đành phải chống cự, chiến đấu đến cùng.

- Lão tiền bối có thể một mình ứng phó không?

- Với sức một mình lão phu, đương nhiên không thể, nhưng sau cùng lão phu vẫn phải độc chiến với Hắc Ma Vương.

Mộng Thiên Nhạc còn chưa nghe ra ẩn ý của Trương Kim Giác, nhưng Đại Quân đã hiểu, nàng thở dài nói:

- Vậy xem ra Trương lão tiền bối quả thật định mượn tay Hắc Ma Vương tiêu diệt quần hào. Ôi, thủ đoạn của lão tiền bối thật quá tàn độc.

Trương Kim Giác mặt tái ngắt:

- Đại cô nương mắng rất phải! Các vị có giúp lão phu hay không là tùy, hiện Hắc Ma Vương đã hạ thủ bọn họ rồi, lão phu phải vào trong chuẩn bị mọi sự.

Đại Quân thở dài não nuột:

- Nay hào kiếp đã hình thành, Trương lão tiền bối có thể cho biết thân phận của Hắc Ma Vương rồi chứ?

Trương Kim Giác trầm ngâm một hồi, mới thở dài nói:

- Đại Quân cô nương thông minh tuyệt thế, lão phu thật lòng bội phục. Không sai, Hắc Ma Vương chính là “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ.

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- Quả nhiên là Liễu Kỳ.

- Hơn ba mươi năm trước lão phu đã biết Liễu Kỳ là Hắc Ma Vương rồi!

Mộng Thiên Nhạc lớn tiếng:

- Lão tiền bối đã biết đầu sỏ tội ác là Liễu Kỳ, vì sao không trực tiếp tìm lão ta báo thù?

Trương Kim Giác bỗng ngửa mặt buông tiếng cười dài thê thiết, nói:

- Liễu Kỳ có thù không đội trời chung với lão phu, Hầu Lan Hương và Võ Lâm Thập Kiệt cũng vậy, lão phu tột cùng căm hận bọn họ, thật muốn lấy mạng từng người một, nhưng lão phu đâu còn đủ bản lĩnh như vậy nữa, nên… lão… phu…

Trương Kim Giác nói đến đó, tiếng nói đã trở nên nghẹn ngào, bi thiết thê lương.

Đại Quân khẽ buông tiếng thở dài, tiếp lời:

- Nên lão tiền bối đã lợi dụng Liễu Kỳ lần lượt hạ sát Võ Lâm Thập Kiệt phải không?

Trương Kim Giác gật đầu, giọng não nề:

- Nhưng sau cùng Liễu Kỳ sẽ hạ thủ với lão phu.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Lão tiền bối muốn hạ sát Liễu Kỳ, đó chẳng phải niềm hy vọng của lão tiền bối hay sao?

Trương Kim Giác thở dài thê lương:

- Nhưng lão phu tuyệt đối không phải đối thủ của Liễu Kỳ. Trong hơn ba mươi năm qua, lão phu cố nén thù hận trong lòng, hợp tác với Liễu Kỳ tiêu diệt Võ Lâm Thập Kiệt. Thú thật, đó là nhằm kéo dài thời gian chờ thương thế bình phục…

Nói đến đó, Trương Kim Giác với ánh mắt vô vàn thê lương nhìn Tống Linh Huệ, đầy vẻ van lơn mong chờ.

Mộng Thiên Nhạc đến lúc này đã hiểu được phần nào về nguyên nhân gây ra ân oán sát thù tàn bạo trong giới võ lâm, ân oán võ lâm đó thật quá phức tạp, quá ly kỳ, chỉ tội nghiệp cho những người vô tội đã chết. Chàng cảm khái thầm nghĩ:

- Ôi! Chả lẽ mình phải giúp lão nhân hiểm ác này khôi phục công lực để báo thù? Còn như không, sau khi “Hắc Ma Vương” Liễu Kỳ giết hết Hầu Lan Hương với Võ Lâm Thập Kiệt, Trương Kim Giác cũng sẽ chết dưới tay Liễu Kỳ còn gì?

Bỗng nghe Đại Quân thở dài nói:

- Thôi, chúng vãn bối giúp lão tiền bối khôi phục công lực vậy!

Trương Kim Giác nghe vậy lòng mừng khôn xiết.

Mộng Thiên Nhạc thoáng biến sắc mặt hỏi:

- Sư muội, chúng ta đồng ý trị thương cho Trương lão tiền bối ư?

- Luận tội ác, “Hắc Ma Vương” Liễu Kỳ mới là đầu sỏ, vì trừ khử ma đầu ấy, chúng ta đành phải làm như vậy thôi. Nhưng có điều đáng lo là sau khi công lực hồi phục, Trương lão tiền bối có thật sự đương cự nổi Liễu Kỳ hay không?

Trương Kim Giác thở dài:

- Tuy không giết nổi y, nhưng có thể cùng chết với y.

Đại Quân bỗng nghiêm giọng:

- Trương lão tiền bối, tiểu nữ có điều này phải nói. Trời cao có đức hiếu sinh, trừ phi là kẻ vạn ác bất xá, bằng không chẳng thể thấy chết không cứu. Bây giờ Liễu Kỳ đã dụ dẫm quần hào vào trong mộ tàn sát, lão tiền bối sao thể bỏ mặc?

Trương Kim Giác thở dài:

- Thù hận giữa lão phu với họ đã đến mức thủy hỏa bất dung, bất luận ai trong số họ còn sống, đôi bên cũng phải quyết một phen sống chết, chả lẽ cô nương còn muốn lão phu giải cứu họ hay sao?

- Chúng vãn bối không cần lão tiền bối cứu họ, chỉ cần lão tiền bối cho biết đường lối trong mộ thôi.

- Thôi được, các vị hãy đi theo lão phu!

Trương Kim Giác dứt lời, quay người đi vào trong mộ. Mộng Thiên Nhạc, Đại Quân và Tống Linh Huệ liền tức theo sau.

Chỉ nghe Trương Kim Giác ở phía trước nói:

- Võ Lâm Trủng có hai lối vào, sinh đạo và tử đạo, khi nãy tử đạo đã đóng, địa đạo chúng ta đang đi là sinh đạo, không có ánh đèn, giơ tay không thấy năm ngón, và theo sự biến hóa của bát quái cửu cung, sinh ra rất nhiều ảo tượng như sấm gió quỷ ma vv.., các vị đừng sợ, tuyệt đối không được quay lui hoặc ra tay phản kháng bất kỳ thứ gì…

Trương Kim Giác chưa dứt lời, Mộng Thiên Nhạc ba người đã nghe tiếng gió thét gào, như thể lốc xoáy cuốn thẳng đến.

Mộng Thiên Nhạc giật mình kinh hãi, nếu không nhờ Trương Kim Giác vừa mới căn dặn, hẳn là chàng đã thoái lui.

Mộng Thiên Nhạc lúc này xoải bước tiến tới, tuy tiếng gió rít ghê rợn vẫn vang lên liên hồi, nhưng Mộng Thiên Nhạc không hề cảm thấy bị gió thổi tạt, sự biến hóa ngũ hành này thật quá kỳ dị, khó thể hiểu nổi. Mộng Thiên Nhạc giờ mới nhận thấy sự kỳ lạ của cõi đời, thật khó thể tưởng tượng nổi.

Bỗng lại nghe Trương Kim Giác ở phía trước nói:

- Sau tiếng gió là tiếng mưa và tiếng sấm, đó cũng là ảo tượng, đừng sợ hãi.

Vừa dứt lời, Mộng Thiên Nhạc liền thấy một vệt sáng chóa lòa, “ầm” một tiếng vang rền, rồi thì mưa rơi tầm tã.

Thật ra đó chỉ là ảo tượng, Mộng Thiên Nhạc cảm thấy toàn thân khô ráo, không hề có chút nước mưa, nhưng tai vẫn nghe tiếng mưa rơi ào ào.

Mộng Thiên Nhạc lúc này không sao dằn được lòng hiếu kỳ nữa, lớn tiếng nói:

- Trương lão tiền bối, những tiếng động ấy từ đâu phát ra vậy?

- Thuật kỳ môn độn giáp hết sức kỳ diệu, những ảo tượng đó hoàn toàn do tự bản thân mình mà ra.

Mộng Thiên Nhạc thắc mắc:

- Do tự bản thân mình mà ra ư? Vậy nghĩa là sao?

- Nhất thời lão phu cũng không sao giải thích rõ. Hãy chú ý, ảo tượng quỷ ma khủng khiếp nhất sắp đến, tuyệt đối không được ra tay phản kháng bất kỳ vật gì xâm phạm.

Vừa dứt lời, tiếng quỷ hú rùng rợn vang lên, đồng thời Mộng Thiên Nhạc nhìn thấy một quỷ dữ đầu bù tóc rối cực kỳ hung hãn lao bổ vào mình, nếu không nhờ Trương Kim Giác căn dặn, hẳn chàng đã xuất thủ kháng cự hoặc tránh né.

Quả nhiên, bóng quỷ đó chỉ là hư ảo, Mộng Thiên Nhạc hết sức lấy làm lạ, buột miệng hỏi:

- Trương lão tiền bối, nếu ra tay phản kháng hoặc tránh né thì hậu quả ra sao?

Trương Kim Giác hoảng kinh:

- Mộng lão đệ chớ đùa, lão đệ mà cử động, lỡ chạm vào cơ quan tử đạo, lão đệ sẽ bị đưa vào tử đạo.

- Vậy những người kia hiện đang ở trong tử đạo phải không?

- Phải, kể từ khi tiến vào Võ Lâm Trủng là họ đã đi trong tử đạo rồi!

- Đi trong tử đạo thì sẽ thế nào?

- Sau khi đi vào tử đạo, nếu không biết sự biến hóa huyền diệu của bát quái cửu cung, vĩnh viễn không thể quay lại sinh đạo, ra khỏi Võ Lâm Trủng.

- Vậy nếu họ không am tường bí quyết vận hành của bát quái cửu cung, sẽ vĩnh viễn bị giam hãm trong tử đạo phải không?

- Hắc Ma Vương đã quyết tâm hạ sát tất cả họ trong Võ Lâm Trủng, hiện có lẽ đã dữ nhiều lành ít rồi.

- Triệu Điện Thần lão tiền bối có giao tình sâu đậm với tại hạ, tại hạ đâu thể thấy chết mà không cứu.

Mộng Thiên Nhạc dứt lời, đột nhiên vung tay, một chưởng bổ về phía trái.

Trương Kim Giác lập tức phát giác, hoảng kinh la lên:

- Không được!

Đồng thời vung tay về phía sau, chộp vào Mộng Thiên Nhạc.

Nhưng đã muộn, “ầm” một tiếng, chưởng kình của Mộng Thiên Nhạc đã trúng vào vách đá.

Trong tiếng nổ như long trời lở đất, Mộng Thiên Nhạc cảm thấy mặt đất dưới chân xoay nhanh, toàn thân không sao tự chủ được ngã thẳng sang phải.

Cùng lúc ấy, Mộng Thiên Nhạc cũng nghe tiếng Đại Quân hớt hải nói:

- Mộng sư huynh định làm gì vậy?

Mộng Thiên Nhạc lúc này tuy thân mất tự chủ, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, lớn tiếng nói:

- Ngu huynh đi cứu quần hào, các muội hãy khống chế Trương Kim Giác…

Chưa dứt lời, tiếng nổ rền rĩ lại vang lên, Mộng Thiên Nhạc người như diều đứt dây rơi thẳng xuống, chỉ nghe tiếng gió vụt vù bên tai.

Mộng Thiên Nhạc không sao nói tiếp được nữa, vội đề tụ một hơi chân khí, làm giảm thể trọng, người rơi xuống chậm hơn.

Bỗng, Mộng Thiên Nhạc đã cảm thấy hai chân chạm đất, xung quanh hoàn toàn yên lặng, phía trước tối mịt, giơ tay không thấy năm ngón.

Mộng Thiên Nhạc lúc này mới cảm thấy hối hận, lẽ ra mình không nên vào đây mới phải. Đồng thời, chàng cũng hết sức kinh ngạc bởi sự biến hóa huyền diệu của cơ quan trong Võ Lâm Trủng. Chàng thật không sao hiểu nổi, mình chỉ tung ra một chưởng mà lại chuyển dịch đến đây.

Đang lúc hoang mang thắc mắc, Mộng Thiên Nhạc bỗng nghe có tiếng bước chân, cách mười mấy trượng và đang tiến về phía chàng.

Mộng Thiên Nhạc vội vận tụ chân khí, ngưng thần giới bị. Tiếng bước chân dần đến gần.

Mộng Thiên Nhạc nhận ra đó là tiếng bước chân của người thứ hai.

- Ai?

Mộng Thiên Nhạc vừa cất tiếng quát hỏi, lập tức cảm thấy có hai ám khí bay đến, tốc độ cực nhanh.

Mộng Thiên Nhạc tuy đứng trong địa đạo tối mịt, nhưng đôi tai rất linh mẫn, lẹ làng xoay chân, người đã lách sang phải mấy thước. Nào ngờ chân vừa đứng vững, hai người một tả một hữu cùng lúc lao đến, vung chưởng giáp công.

Mộng Thiên Nhạc quát to:

- Ai? Không báo ra danh hiệu, tại hạ xuất độc thủ đấy!

Đồng thời đã lạng người sang trái, tránh khỏi thế giáp công của đối phương.

Đối phương hai lần đột kích đều không trúng đích, dường như đã kinh khiếp, dừng lại không tấn công tiếp nữa.

Lúc này đôi bên cách nhau chỉ chừng bốn năm thước, Mộng Thiên Nhạc nghe rõ hai người đối diện hơi thở nặng nề và khẽ rên rỉ liên hồi, bèn ngạc nhiên hỏi:

- Sao? Các vị đã thọ thương ư?

Chỉ nghe một tiếng ồ ề nói:

- Các hạ là người của Trương Kim Giác hay là một trong số quần hào?

Mộng Thiên Nhạc lúc này đã loáng thoáng nhìn thấy hình dạng của hai người trước mắt, khẽ “ồ” một tiếng, tiến gần hai bước nói:

- Hai vị là Miêu Hán Thiên phu phụ, thuộc hạ của Miêu Khả Tú phải không?

Không sai, hai người đó chính là tráng hán và tráng phụ độc nhãn, thuộc hạ của Miêu Khả Tú.

Vợ chồng Miêu Hán Thiên như chưa nhận ra Mộng Thiên Nhạc, quát:

- Đứng lại! Tiến thêm bước nữa, trong tay bọn ta đã có sẵn hai mươi bốn ngọn Kim xà thoa, lập tức xuất thủ.

Mộng Thiên Nhạc đứng cách họ chừng ba thước, cao giọng nói:

- Tại hạ là Tàn Khuyết Thư Sinh, hai vị chưa nhận ra sao?

- À! Không sai, các hạ là Tàn Khuyết Thư Sinh, nhưng không biết là kẻ địch hay bằng hữu?

Mộng Thiên Nhạc khẽ cười:

- Tại hạ là bằng hữu của các vị, và cũng là kẻ hoạn nạn bị giam trong Võ Lâm Trủng.

Miêu Hán Thiên cười khảy:

- Hứ! Ở ngoài kia các hạ là người của Trương Kim Giác, trong Võ Lâm Trủng các hạ cũng là đồng lõa mưu sát quần hào. Hừ, hôm nay bọn ta liều mạng với ngươi.

Mộng Thiên Nhạc quát to:

- Khoan đã!

Miêu Hán Thiên cười gằn:

- Ngươi còn gì để nói nữa?

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Hai vị vì sao thọ thương? Miêu Khả Tú với quần hào đang ở đâu?

Miêu Hán Thiên cười ghê rợn:

- Bọn ta vì sao thọ thương, chả lẽ ngươi không biết? Chính bọn ngươi…

Mộng Thiên Nhạc nhướng mày quát:

- Im! Các vị đã mắc mưu Hắc Ma Vương, tính mạng lâm nguy mà chưa biết. Quần hào hiện ở đâu, hãy mau đưa tại hạ đến đó.

Miêu Hán Thiên cười ha hả:

- Không đời nào, bây giờ vợ chồng bọn ta gặp ngươi, kể như xui rủi, có bản lĩnh cứ giết đi.

Mộng Thiên Nhạc biết họ đã hiểu lầm mình, lúc này cũng khó thể khiến họ thay đổ thành kiến, cách tốt nhất là nhanh chóng tìm gặp quần hào, vạch trần sự thật Liễu Kỳ là Hắc Ma Vương.

Đang suy nghĩ, thốt nhiên, vợ chồng Miêu Hán Thiên một tả một hữu cùng lúc lao đến.

Mộng Thiên Nhạc quát to:

- Hai vị nghe đây, “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ chính là đầu sỏ tội ác Hắc Ma Vương, y dụ dẫm quần hào vào trong Võ Lâm Trủng là nhằm hạ sát tất cả, tại hạ nói đây hoàn toàn là sự thật, tin hay không tùy các vị.

Mộng Thiên Nhạc lẹ làng lách người, phóng nhanh tới trước.

Vợ chồng Miêu Hán Thiên lúc này đã thọ trọng thương, không còn sức lực đuổi theo Mộng Thiên Nhạc, nhưng nghe những lời nói của Mộng Thiên Nhạc và không có hành động truy sát họ của chàng, khiến hai người sinh nghi, thầm nghĩ:

- Chả lẽ Tàn Khuyết Thư Sinh là người tốt?

Trong địa đạo tối lạnh, Mộng Thiên Nhạc phóng đi hơn ba mươi trượng, vẫn chưa thấy cuối địa đạo. Chàng chợt nghĩ đến Cửu cung mê hồn trận trong Tam Thanh quán, nhận thấy có phần giống với địa đạo này, đi tới đi lui cũng quay về chỗ cũ.

Mộng Thiên Nhạc bất giác rợn người thầm nhủ:

- Nguy tai, Trương Kim Giác nói là tử đạo trong Võ Lâm Trủng được bố trí theo trận thức bát quái cửu cung, mình không am tường kỳ môn dị thuật đó, làm sao ra khỏi đây được?

Đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe một tiếng thở dài não nuột từ chỗ không xa vọng đến.

Mộng Thiên Nhạc như chạm điện, liền tức tiến tới hỏi:

- Ai đó?

Mộng Thiên Nhạc ánh mắt sắc bén, đã nhìn thấy một người có đôi mắt sáng quắc đứng dưới vách địa đạo cách chừng hơn trượng, dường như trong tay có một Ngọn đoản kích.

Người đó vừa thấy Mộng Thiên Nhạc tiến đến, Ngọn đoản kích trong tay liền tức vung ra, tạo thành một vệt sáng xanh, hết sức hung mãnh đâm thẳng vào ngực Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc nghĩ nhanh, trong quần hào dường như không có người sử dụng đoản kích làm binh khí, người này hẳn là sát thủ do “Hắc Ma Vương” Liễu Kỳ bố trí.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng quát vang, người như cá lượn, lướt qua bên dưới đoản kích, tay trái nhanh như chớp một chưởng bổ vào cổ tay phải cầm kích của đối phương.

Một tiếng rú thảm thiết vang lên, cổ tay phải người đó đã bị bổ gãy dưới chưởng kình sắc bén của Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc tuy cụt tay, nhưng một tay biến chiêu có thể nói là nhanh nhất thiên hạ, chỉ thấy chàng xoay tay, tay trái năm ngón đã bấu chặt vào huyệt giáp ma trên vai phải đối phương.

Người đó huyệt giáp ma bị khống chế, không thể nào động đậy được nữa.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng hỏi:

- Các hạ muốn sống hay không?

Người đó ra chiều vô cùng đau đớn, rên rỉ nói:

- Muốn sống thì sao? Không muốn sống thì sao?

Mộng Thiên Nhạc lúc này đã nhìn rõ đó là một lão nhân, cười khảy nói:

- Muốn sống thì phải vâng lời tại hạ, còn không muốn sống, chỉ cần tại hạ vuốt nhẹ tay, các hạ hẳn gãy cổ chết ngay tức khắc.

Lão nhân vẫn rên rỉ:

- Sống không bằng chết, mong được chết nhanh chóng thì hơn!

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Nhưng tại hạ không muốn các hạ chết nhanh chóng.

- Hừ, các hạ còn trẻ mà lại độc ác thế này!

Mộng Thiên Nhạc ngớ người:

- Vậy chứ các hạ nấp trong tối lén lút tấn công tại hạ, không độc ác sao?

Lão nhân nghe vậy, đuối lý lặng thinh.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng nói tiếp:

- Các hạ có phải tay sai của Hắc Ma Vương không? Khai mau!

Lão nhân cười khảy:

- Hắc Ma Vương là ai? Lão phu không biết, chỉ biết chủ nhân của Võ Lâm Trủng này là Trương Kim Giác.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc:

- Vậy các hạ là thủ hạ của Trương Kim Giác ư?

Lão nhân nghiến răng:

- Không phải, bọn này là thủ hạ của một kẻ điên!

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc:

- Vậy các hạ là người môn phái nào?

Lão nhân gắt giọng:

- Bọn này là những người đáng thương đã bị tên điên Trương Kim Giác giam trong Võ Lâm Trủng suốt mấy mươi năm dài.

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- Các hạ đã bị Trương Kim Giác hãm hại ư?

- Không sai, Trương Kim Giác đã giam mọi người hơn hai mươi năm trong Võ Lâm Trủng, bị hành hạ trong một thời gian dài, hầu hết đã trở nên điên loạn.

Mộng Thiên Nhạc thắc mắc:

- Trương Kim Giác giam các vị trong Võ Lâm Trủng chi vậy?

- Mọi người cũng không rõ!

- Có bao nhiêu người bị giam trong này?

- Tổng cộng bảy mươi hai ngươi!

- Đều là người trong võ lâm cả ư?

- Đương nhiên!

Mộng Thiên Nhạc hết sức kinh ngạc và thắc mắc, vì sao Trương Kim Giác lại giam các cao thủ võ lâm thế nhỉ?

- Các vị như thế nào mà bị giam vậy?

Dứt lời Mộng Thiên Nhạc đã buông tay ra. Lão nhân đưa mắt nhìn chàng, buông tiếng thở dài thê lương nói:

- Ôi! Đó là chuyện hai mươi bốn năm trước. Danh tánh lão phu là Kim Đại Hải, một tiêu sư của An Vận tiêu cục ở Hà Bắc. Một hôm lão phu áp vận một chuyến tiêu cho tiêu cục, chẳng hiểu sao lại áp vận đến đây, từ khi vào trong Võ Lâm Trủng, không thể nào ra khỏi được nữa.

- Tiêu chủ của chuyến tiêu đó là ai?

- Đương nhiên là Trương Kim Giác!

Mộng Thiên Nhạc lúc này vẫn chưa hiểu nguyên nhân vì sao Trương Kim Giác lại giam họ trong Võ Lâm Trủng? Chàng lắc đầu thở dài nói:

- Kim tiêu đầu vừa rồi sao lại đột kích tại hạ?

- Vì lão phu nghĩ thiếu hiệp là đồng đảng của Trương Kim Giác!

- Vậy là các vị rất căm hận Trương Kim Giác phải không?

Kim Đại Hải cười ghê rợn:

- Sao không căm hận chứ? Trương Kim Giác đã giam mọi người trong địa ngục này, quanh năm không thấy mặt trời, xa rời người thân, thâm thù đó khiến mọi người hận chẳng thể nhai xương gặm thịt y mới hả dạ.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Không sai, Trương Kim Giác tuy không tàn hại sinh mạng nhưng đã hủy hoại tiền đồ của các vị, sống mà bị hành hạ như vậy thật còn đau khổ hơn chết. Vì sao Trương Kim Giác lại đối xử tàn bạo như vậy với các vị?

Kim Đại Hải bỗng “ồ” một tiếng, hỏi:

- Thiếu hiệp vào đây bằng cách nào?

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy, sực nhớ đến nhiệm vụ vào đây của mình, bèn nói:

- Kim tiêu đầu, trong Võ Lâm Trủng sắp xảy ra một cuộc tàn sát đẫm máu, một người có tên là Hắc Ma Vương hồi nửa giờ trước đã dụ dẫm rất nhiều cao thủ võ lâm vào trong Võ Lâm Trủng mưu toan sát hại, tại hạ bởi biết trước âm mưu của Hắc Ma Vương nên đã tự ý vào đây để cứu mạng quần hào…

Kim Đại Hải lớn tiếng:

- Hắc Ma Vương hẳn là gã điên Trương Kim Giác.

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Sai rồi, Trương Kim Giác không phải Hắc Ma Vương. Kim tiêu đầu bây giờ khoan bận tâm đến điều ấy, xin hãy giúp tại hạ, nếu may mắn, không lâu nữa Kim tiêu đầu sẽ có thể ra khỏi Võ Lâm Trủng, được nhìn thấy lại mặt trời.

Kim Đại Hải ngẫm nghĩ một hồi mới hỏi:

- Thiếu hiệp cần lão phu giúp gì?

- Kim tiêu đầu đã ở trong này hai mươi mấy năm, hẳn rất quen đường thuộc lối, nên tại hạ muốn Kim tiêu đầu dẫn đường đi khắp mọi nơi trong Võ Lâm Trủng.

Kim Đại Hải sốt sắng:

- Được!

- Vậy không nên chậm trễ, chúng ta đi mau.

Kim Đại Hải vừa cử động, cổ tay phải đau nhói, bất giác bật lên tiếng rên rỉ.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy, hết sức hối hận vừa rồi đã ra tay quá nặng, bèn nói:

- Bây giờ tại hạ phong bế đường máu tay phải Kim tiêu đầu, hẳn sẽ giảm đau, chờ sau khi ra khỏi Võ Lâm Trủng, tại hạ sẽ tìm cách trị liệu cho Kim tiêu đầu.

Đoạn liền vung tay, nhanh chóng phong tỏa toàn bộ đường máu tay phải Kim Đại Hải, kể như cánh tay phải Kim Đại Hải hoàn toàn tê liệt.

Kim Đại Hải giờ mới phát hiện Mộng Thiên Nhạc chỉ còn một cánh tay, thở dài nói:

- Thì ra thiếu hiệp cũng là người tàn phế.

Mộng Thiên Nhạc cười cay đắng:

- Không sai, tại hạ là người tàn phế! Danh tánh tại hạ là Mộng Thiên Nhạc!

Vừa dứt lời, bỗng nghe một hồi tiếng gào thét văng vẳng từ trong địa đạo vọng đến.

Tiếng gào thét tuy không lớn, nhưng hết sức thảm thiết và ghê rợn.

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt hỏi:

- Đó là tiếng gì vậy?

Kim Đại Hải lắng tai nghe một hồi, biến sắc mặt nói:

- Có người tàn sát huynh đệ của lão phu, chúng ta đi mau!

Đoạn liền quay người phóng đi, Mộng Thiên Nhạc theo sát bên cạnh hỏi:

- Huynh đệ của Kim tiêu đầu ư? Ai vậy?

- Những người cùng bị giam trong này!

- Không sai, quần hào vào trong Võ Lâm Trủng, nếu gặp họ hẳn khó khỏi hiểu lầm mà xảy ra xung đột, chúng ta đi nhanh lên.

Kim Đại Hải ra chiều rất sốt ruột, phóng đi rất nhanh. Rẽ qua ba khúc quanh, phía trước bỗng hiện ra ánh đèn sáng, tiếng gào thét đã nghe rất rõ, tình hình dường như hết sức hỗn loạn và khốc liệt.

Mộng Thiên Nhạc không dằn lòng được nữa, bỗng tay trái vươn ra, chộp lấy bả vai phải Kim Đại Hải, phóng đi như tia chớp.

Ra khỏi địa đạo, bên ngoài là một điện thất rộng chừng tám trượng, trên bốn vách đều có gắn đèn dầu, soi rõ mọi cảnh vật trong điện thất. Chỉ thấy lúc này thi thể ngổn ngang, máu tươi lênh láng, cảnh tượng hết sức hãi hùng.

Hai cao thủ võ lâm tay cầm trường kiếm đang chống lại một đám quái nhân đầu tóc rối bời, y phục tơi tả hệt như ma quỷ.

Đám quái nhân đó hết sức hung hãn, song vì võ công của họ kém xa hai kiếm thủ, nên mỗi chiêu kiếm đều có người đầu rơi máu phún, như thể bổ dưa, tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi, hết sức rùng rợn.

- Triệu bang chủ, Long đại hiệp, xin dừng tay!

Mộng Thiên Nhạc đã nhìn rõ hai kiếm thủ đó chính là “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần và “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân, chàng buông tiếng quát to, đồng thời tung mình lao đến.

Triệu Điện Thần và Long Ngạo Vân nghe tiếng quát, liền thu kiếm tung mình lùi sau mấy bước, nhưng mười mấy quái nhân phía trước vẫn xúm nhau lao tới trong tiếng quát tháo và la hét ầm ĩ.

Long Ngạo Vân như rất căm ghét đám quái nhân này, buông tiếng quát vang, trường kiếm trong tay lại vung ra.

Mộng Thiên Nhạc lớn tiếng:

- Dừng tay, họ không phải kẻ xấu!

Đồng thời buông Kim Đại Hải ra, tung mình lao đến, nhưng đã quá muộn.

Chiêu kiếm này của Long Ngạo Vân đã thi triển toàn lực, mà mười mấy quái nhân lại xúm nhau lao đến. Chỉ thấy ánh kiếm qua đi, mười một quái nhân đã ngã xuống, máu phún xối xả.

Kim Đại Hải thấy vậy hai mắt đỏ quạch, buông tiếng gầm vang, từ phía sau lao thẳng vào Long Ngạo Vân.

Long Ngạo Vân đang say máu, lẹ làng quay người, tung mình vung kiếm đâm thẳng vào Kim Đại Hải.

Mộng Thiên Nhạc quát to:

- Long đại hiệp tàn nhẫn quá!

Đồng thời một chưởng đã lăng không bổ ra, kình phong cuồn cuộn như gió xoáy kèm theo tiếng rít ghê rợn xô đến.

Thân người Long Ngạo Vân cưới sự cản ngăn của chưởng kình hùng hậu, không thể nào tiến thêm bước nữa, đành xoay kiếm với chiêu “Thần long bãi vỹ” đâm vào Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng gầm giận dữ, hạ người xuống đất, lạng người lướt tới, tả chưởng vượt qua ánh kiếm, bổ thẳng vào ngực Long Ngạo Vân, buộc y phải thu kiếm thoái lui, nhưng ngay khi ấy Kim Đại Hải đã từ phía sau một quyền công đến.

“Bịch” một tiếng, Long Ngạo Vân bối tâm đã bị trúng một quyền của Kim Đại Hải.

Nhưng Long Ngạo Vân nội công thâm hậu, không đến đỗi thọ thương dưới quyền lực của Kim Đại Hải, tức giận quát:

- Đồ thối tha, muốn chết!

Tay trái năm ngón như móc câu chộp ra phía sau, trúng ngay mạch môn tay trái Kim Đại Hải, đồng thời trường kiếm tay phải vung lên, quét vào yết hầu đối phương.

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.