Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân thù nan giải

Phiên bản Dịch · 11490 chữ

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Hai người không quen biết ông ấy ư?

Đại Quân nhẹ gật đầu:

- Chỉ mới gặp nhau tại đây chừng một giờ trước thôi!

Đoạn bèn sơ lược kể lại những gì đã xảy ra vừa qua.

Tống Linh Huệ có thiện cảm với lão nhân áo xanh, lúc này cất tiếng nói:

- Nhạc ca, vị bá bá ấy rất là hiếu khách, hào phóng, vừa gặp là quý mến ngay.

Mộng Thiên Nhạc bỗng biến sắc mặt:

- Ồ! Hao hao giống...

Đại Quân ngắt lời:

- Giống ai?

Mộng Thiên Nhạc hạ giọng thật thấp:

- Tam Thanh đạo trưởng!

Đại Quân sửng sốt:

- Hắc Ma Vương!

- Nếu đúng là Tam Thanh đạo trưởng, chúng ta không nên ở lại đây lâu.

Tống Linh Huệ thắc mắc:

- Hắc Ma Vương là ai?

Mộng Thiên Nhạc nói thật khẽ:

- Một cao thủ võ lâm cùng hung cực ác!

- Nhạc ca không nên nhìn lầm người đó!

- Đúng vậy, huynh cũng không dám chắc ông ấy là Tam Thanh đạo trưởng, nhưng dáng người và bóng lưng có phần giống Tam Thanh đạo trưởng.

Đại Quân bỗng nói:

- Nếu ông ấy là Hắc Ma Vương, lẽ ra đã sớm hạ thủ với chúng ta rồi. Giới võ lâm thiên hạ chỉ nghe danh Hắc Ma Vương chứ chưa thấy người, nếu muốn chứng thực ông ấy có phải Hắc Ma Vương hay không, chúng ta chỉ có ở lại đây thôi.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Chứng thực bằng cách nào?

Đại Quân đưa mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc:

- Lúc ở trong Vạn Nhân Phần, Hắc Ma Vương đã bị trúng một kiếm của Bát Kiếm Phi Sương, dường như thương thế không nhẹ.

- Chúng ta bằng cách nào tìm ra được vết kiếm trên người ông ấy?

- Tống tỷ tỷ đã nhận lời chữa bệnh cho ông ấy!

Tống Linh Huệ tiếp lời:

- Phải rồi, muội đã hứa chữa bệnh cho người ta, sao thể nuốt lời?

Mộng Thiên Nhạc vội hỏi:

- Ông ấy bệnh gì vậy?

Đại Quân đáp:

- Ông ấy nói là bị trúng kỳ độc, đã mấy mươi năm rồi!

Mộng Thiên Nhạc nhẹ chau mày:

- Kỳ độc? Độc gì mà có thể tiềm tàng trong người mấy mươi năm?

Đại Quân chậm rãi:

- Hắc Ma Vương chính là Trương Kim Giác, hơn ba mươi năm trước Trương Kim Giác bị Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương mưu hại, dìm thi thể xuống đáy hồ, nếu Trương Kim Giác thoát chết, khó khỏi mang bệnh trong người. Lão nhân áo xanh này nói là đã mang bệnh trong người mấy mươi năm, rất khớp với sự hồi sinh của Trương Kim Giác, vì phải làm rõ nghi vấn này, chúng ta nên ở lại đây. Nếu như lão nhân áo xanh này đúng là “Hắc Ma Vương” Trương Kim Giác, hẳn sẽ không hạ độc thủ đối với chúng ta, vì chúng ta không hề có thù hận đối với ông ấy.

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Đúng vậy, chúng ta không có hận thù gì với ông ấy, nhưng “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu là ân sư của ngu huynh, kể như cũng có liên quan hận thù...

Chàng đưa mắt nhìn Tống Linh Huệ, thở dài nói tiếp:

- Thật không ngờ Linh Huệ lại là hậu duệ của “Võ Lâm Tình Lữ” Tống Uyên phu phụ, do đó, nếu Hắc Ma Vương là Trương Kim Giác thì hẳn sẽ không buông tha cho ngu huynh với Linh Huệ.

Tống Linh Huệ đã dần hiểu ra được phần nào, bất giác biến sắc mặt nói:

- Gia phụ lúc lâm chung đã nói có một kẻ thù cực kỳ lợi hại... Nhạc ca nói là Võ Lâm Thập Kiệt đã mưu sát Trương Kim Giác, Trương Kim Giác là ai vậy?

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Hiện nay huynh vẫn chưa biết cặn kẽ mối ân oán này, để sau này rảnh rỗi huynh sẽ cho muội biết.

Vừa dứt lời, bỗng nghe một chuỗi cười hào sảng vang lên, lão nhân áo xanh từ hậu sảnh đi ra nói:

- Lão hủ biết rất rõ lai lịch của vị phú hào võ lâm Trương Kim Giác, nếu ba vị không phiền, lão hủ có thể sơ lược kể cho các vị nghe.

Mộng Thiên Nhạc và Đại Quân nghe vậy, bất giác ngẩn người, Tống Linh Huệ nhanh nhảu nói:

- Lão tiền bối kể mau đi, Trương Kim Giác là người như thế nào?

Lão nhân áo xanh vuốt râu cười:

- Được, được! Lão hủ kể ngay... Nhưng chuyện rất dông dài, ba vị tối thế này mà chưa dùng bữa, xin mời vào hậu viện, chúng ta vừa ăn vừa chuyện trò.

Đại Quân cười:

- Vậy thì xin làm phiên lão tiền bối!

Lão nhân áo xanh cười:

- Người trong giang hồ vốn tính hào phóng, chúng ta vừa mới gặp nhau đã như cố cựu, hà tất khách sáo. Xin mời ba vị đi theo lão hủ!

Đoạn quay người đi trước dẫn đường, qua khỏi hậu sảnh là một sân vườn, hậu viện là một hoa viên trồng đầy hoa cỏ, có cả giả sơn, thạch đình, hương hoa ngào ngạt, hết sức yên tĩnh trang nhã.

Lúc này trong thạch đình ngoài bốn trượng đèn đốm sáng choang, một bàn thức ăn thịnh soạn đã được bày sẵn, trong đình có hai nha hoàn áo xanh và một quái nhân mặt xanh, diện mạo xấu xí, dáng người thấp béo, tròn như chiếc trống chầu.

Mọi người đi vào trong đình, hai nha hoàn Tú Cung và Tú Nga cười tủm tỉm bưng ghế đến mời khách ngồi, chỉ quái nhân áo xanh xấu xí là không nói không cười, mặt mày trơ khấc đứng sau một chiếc ghế dựa.

Lão nhân cười khẽ một tiếng, đưa tay chỉ quái nhân xấu xí nói:

- Vị này là Hải Thanh Tử, tuy tướng mạo tầm thường, nhưng là một đầu bếp tài giỏi, đã theo lão hủ mấy mươi năm, suốt ngày phục vụ lão hủ, thật là một bộc nhân trung nghĩa khả kính.

Đoạn trước tiên ngồi xuống chiếc ghế dựa trước mặt Hải Thanh Tử.

- Mời ngồi! Mời ngồi! không cần khách sáo!

Mộng Thiên Nhạc, Đại Quân và Tống Linh Huệ cùng gật đầu chào Hải Thanh Tử, nào ngờ Hải Thanh Tử mặt mày vẫn trơ khấc, không chút biểu hiện, khiến ba người ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Người này thật quái lạ!

Ba người không khách sáo ngồi xuống, Tú Cung và Tú Nga đứng bên rót rượu hầu tiếp.

- Ba vị không cần khách sáo, sau ba tuần rượu chúng ta hẵng nói chuyện.

Lão nhân áo xanh luôn tỏ ra hào phóng và ân cần mời rượu và gắp thức ăn.

Bàn tiệc này thật ngon, mỗi món ăn đều thơm phức. Ba người sớm đã đói meo, lúc này chẳng khách sáo e ngại gì nữa.

Sau ba tuần rượu, lão nhân áo xanh mỉm cười nói:

- Giờ chúng ta có thể nói về chuyện của Trương Kim Giác rồi. Trước khi kể, lão hủ muốn hỏi một điều, ba vị đã biết được bao nhiêu về chuyện của Trương Kim Giác?

Tống Linh Huệ lắc đầu:

- Vãn bối chẳng biết tí gì cả!

Lão nhân áo xanh đưa mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc và Đại Quân.

Đại Quân trầm ngâm một hồi mới cười nói:

- Chúng vãn bối biết Trương Kim Giác là một đại phú hào vùng Giang Nam, phú khả địch quốc.

Lão nhân áo xanh mỉm cười gật đầu:

- Sự giàu có của Trương Kim Giác ngay cả giới bình dân cũng thường đề cập cho đến nay.

Đại Quân nói tiếp:

- Chúng vãn bối còn biết Trương Kim Giác đã kết giao với các anh hùng hảo hớn khắp thiên hạ, về sau vì học võ công đã bái Võ Lâm Thập Kiệt lừng danh nhất bấy giờ làm sư phụ.

Lão nhân áo xanh gật đầu:

- Kể cả “Giang Nam Đệ Nhất Mỹ Nhân” Hầu Lan Hương, vợ của Trương Kim Giác, tổng cộng là mười một đại cao thủ võ lâm... Sau đó nữa thì sao? Trương Kim Giác vì sao chết? Ba vị có biết không?

Đại Quân tiếp lời:

- Tuy không tận tường, nhưng biết đó là do Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương mưu hại. Tuy nhiên, trong số Võ Lâm Thập Kiệt dường như có hai vị không tham dự.

- Đó là hai vị nào?

- Theo vãn bối suy đoán, có lẽ là “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ và “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh!

Lão nhân áo xanh mỉm cười:

- Theo ba vị thì Trương Kim Giác có chết hay không?

Đại Quân cười:

- Không!

Lão nhân áo xanh cười ha hả:

- Cô nương thông minh lắm, Trương Kim Giác đúng là chưa chết, nhưng cô nương không sao đoán ra được Hắc Ma Vương là ai?

Đại Quân giật mình:

- Hắc Ma Vương không phải Trương Kim Giác ư?

Lão nhân áo xanh ngước mắt nhìn trời:

- Chúng ta đang nói về Trương Kim Giác chứ không phải Hắc Ma Vương, giờ lão hủ hỏi ba vị, vì cớ gì mà Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương mưu hại Trương Kim Giác?

- Nếu lời nói của Độc Tý Tuyệt Đao là sự thật thì đó là vì e ngại thành tựu võ công của Trương Kim Giác, sợ sau này ông ấy gây họa cho thiên hạ.

Lão nhân áo xanh lắc đầu:

- Sở dĩ Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương mưu hại Trương Kim Giác là do mỗi người có ý đồ riêng, người sợ Trương Kim Giác võ công tiến triển thần tốc, gây họa thiên hạ là Cổ La đại sư phái Thiếu Lâm, “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu và “Võ Lâm Tình Lữ” Tống Uyên phu phụ, chỉ bốn người vì nguyên nhân ấy mà sát hại Trương Kim Giác, theo tình lý thì vì cứu chúng sinh thoát khỏi hào kiếp, không có sai lầm gì to lớn, nhưng cái sai lớn nhất của họ là đã trúng gian kế của kẻ âm mưu.

Đại Quân thắc mắc:

- Sao lại bảo là họ bị trúng gian kế của kẻ âm mưu?

- Vì nguyên nhân chủ yếu sát hại Trương Kim Giác của kẻ âm mưu là tiền tài.

- Vì tiền tài ư? Vậy kẻ âm mưu có phải là Hầu Lan Hương không?

- Không phải Hầu Lan Hương, nhưng Hầu Lan Hương mưu sát thân phu cũng là vì tiền tài.

- Thật khó hiểu quá, vậy kẻ âm mưu là ai?

Lão nhân áo xanh trầm giọng:

- Mọi người đều biết Trương Kim Giác phú giáp thiên hạ, nhưng có biết Trương Kim Giác nhờ đâu trở nên giàu có không?

Đại Quân lắc đầu:

- Đó thì chúng vãn bối không biết, và có lẽ trong thiên hạ cũng không ai biết.

- Nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Trương Kim Giác là bị người khám phá ra bí mật trở nên giàu có của ông ta.

- Bí mật trở nên giàu có của Trương Kim Giác là gì vậy?

Lão nhân áo xanh ánh mắt sắc lạnh quét nhìn vào mặt mọi người:

- Đó là nhờ có một mỏ vàng bất tận!

Mọi người nghe vậy, thầm kêu “ồ” một tiếng, giờ mới biết nguyên nhân trở nên giàu có của Trương Kim Giác.

Tống Linh Huệ bỗng cất tiếng:

- Mỏ vàng đó ở đâu? Ngoài Trương Kim Giác, hẳn là trong thiên hạ không ai được biết...

Lão nhân áo xanh thở dài thậm thượt:

- Trương Kim Giác là người rất thâm hiểm độc ác, những người được phái đi đào vàng khi trở về thảy đều bị giết chết diệt khẩu, nên tài phú của Trương Kim Giác càng tăng thì càng có nhiều nhân mạng trả giá, trong mười năm Trương Kim Giác đã tàn sát biết bao nhân mạng...

Mộng Thiên Nhạc, Đại Quân và Tống Linh Huệ nghe xong đều rợn người bởi tâm địa tàn ác của Trương Kim Giác.

Lão nhân áo xanh thở dài nói tiếp:

- Tuy nhiên, Trương Kim Giác cũng có lòng nhân từ là mỗi khi sát hại một công nhân đào vàng đều tặng cho gia đình nạn nhân một số vàng chi dùng cả đời không hết, vợ con nạn nhân không bị đói khổ.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Trương Kim Giác táng tận lương tâm, mất hết tính người, tàn sát sinh linh hầu thỏa mãn tài phú của bản thân, tội ác ấy đâu thể với hành động tặng vàng cho gia đình người chết mà giảm nhẹ.

Lão nhân áo xanh biến sắc mặt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thở dài nói:

- Không sai, có người xem trọng thân tình hơn ngàn vạn bạc vàng. Tuy nhiên, một người chết được trả giá vẫn hơn là một người chết mà không có giá trị gì.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Bất kể thế nào, hành vi của Trương Kim Giác cũng khiến thiên hạ căm phẫn.

Lão nhân áo xanh gật đầu:

- Trương Kim Giác đúng là có tội!

Đại Quân bỗng nói:

- Lão tiền bối kể tiếp đi!

Lão nhân áo xanh ngẫm nghĩ một hồi, mới nói:

- Do đó, ngoài Trương Kim Giác, không ai biết mỏ vàng đó ở đâu, nhưng chẳng hiểu sao bí mật về mỏ vàng lại bị người phát giác. Chim chết vì ăn, người chết vì tài, đó là định lý xưa nay. Thế là, biết bao người đã muốn có được tàng bảo đồ của mỏ vàng đó, tính mạng của Trương Kim Giác cũng bắt đầu bị đe dọa ngày đêm. Một hôm, Trương Kim Giác đã nhận được một phong thư, trên viết: “Kỳ hạn một tháng phải vẽ ra tàng bảo đồ của mỏ vàng, bằng không tính mạng bất bảo. Hắc Ma Vương!”

Đại Quân sực nhớ đến lời nói của Độc Tý Tuyệt Đao, bèn nói:

- Trương Kim Giác sau khi nhận được phong thư đó, lập tức chỉ phái “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ bí mật điều tra về Hắc Ma Vương và ra tay hạ sát, đúng không?

Lão nhân áo xanh mỉm cười:

- Cô nương cũng biết chuyện đó ư? Người mà Trương Kim Giác hoài nghi là Hắc Ma Vương chính là một trong Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương.

Đại Quân lại hỏi:

- Trương Kim Giác có vẽ ra tàng bảo đồ theo lời Hắc Ma Vương không?

- Có! Trương Kim Giác bắt đầu vẽ tàng bảo đồ, nhưng đã khôn khéo chia thành mười một phần, Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương mỗi người một phần.

Đại Quân thở dài:

- Trương Kim Giác thật thông minh, như vậy có thể khiến cho kẻ thù vì tranh giành tàng bảo đồ mà tàn sát lẫn nhau, có lẽ Trương Kim Giác sau khi bị hại, mười một phần tàng bảo đồ mới được phát ra phải không?

Lão nhân áo xanh cười đắc ý:

- Sao cô nương biết như vậy?

- Trương Kim Giác biết Hắc Ma Vương là một trong Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương, nhưng không khẳng định được chính xác là ai? Hơn nữa ông ấy cũng biết khi đến kỳ hạn một tháng mà không giao ra tàng bảo đồ hẳn không thoát khỏi độc thủ của Hắc Ma Vương, Trương Kim Giác vì báo thù hẳn áp dụng mưu kế mượn đao giết người, căn dặn một người trung thành, sau khi biết ông ấy đã chết sẽ đưa mười một phần tàng bảo đồ đến tay người đã chỉ định. Người chết vì tài, sau khi mọi người nhận được tàng bảo đồ, sao không tranh giành mà tàn sát lẫn nhau? Ôi! Vậy là sự nhiễu nhương trong giới võ lâm và một số người trong Võ Lâm Thập Kiệt bị chết thảm hoàn toàn là do Trương Kim Giác gây ra.

Lão nhân áo xanh bỗng thở dài não nuột:

- Nhưng Trương Kim Giác đâu ngờ Hắc Ma Vương cao tay hơn, khi đến kỳ hạn một tháng, Hắc Ma Vương không đến một mình, mà đã xúi giục mười một đại cao thủ liên kết mưu hại ông ấy.

Đại Quân cười:

- Nhưng Hắc Ma Vương cũng không ngờ đến đòn sát thủ của Trương Kim Giác là đã phát ra mười một phần tàng bảo đồ.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn Đại Quân:

- Vậy là giả thiết Hắc Ma Vương là Trương Kim Giác đã được loại trừ ư?

Đại Quân gật đầu:

- Không sai, Trương Kim Giác không còn là vị Hắc Ma Vương đã hãm hại Trương Kim Giác hồi hơn ba mươi năm trước.

Tống Linh Huệ bỗng hỏi:

- Lão tiền bối nói là Trương Kim Giác chưa chết, vậy ông ấy hiện ở đâu?

Lão nhân áo xanh chưa kịp đáp, bỗng nghe Hải Thanh Tử đứng phía sau cất tiếng huýt dài, người như một làn khói đen bay ra ngoài đình.

Lão nhân áo xanh thoáng biến sắc mặt:

- Chúng ta đã bị người nghe trộm rồi!

Hải Thanh Tử tướng mạo xấu xí, người béo tròn phục phịch, nhưng khinh công thật trác tuyệt, chớp mắt đã mất dạng.

Mộng Thiên Nhạc bỗng đứng lên nói:

- Lão tiền bối, có cần người giúp đuổi theo không?

Lão nhân áo xanh lắc đầu:

- Không cần đâu, khinh công của người đó rất cao, Hải Thanh Tử mà đuổi không kịp, có lẽ không ai đuổi kịp.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy trong lòng có phần khó chịu, đành phải ngồi trở xuống.

Lão nhân áo xanh như biết đã lỡ lời, vội nói:

- Mộng thiếu hiệp, xin thứ cho lão hủ đã lỡ lời!

Mộng Thiên Nhạc gượng cười:

- Không dám! Không dám! Khinh công của Hải Thanh Tử quả là cao siêu khôn lường.

Đại Quân muốn giải tỏa cục diện ngượng ngùng này, bèn cười nói:

- Lão tiền bối, xin thứ cho vãn bối nói thẳng, lão tiền bối có phải là Trương Kim Giác không?

Lão nhân áo xanh thở ra một hơi dài:

- Bí mật về Trương Kim Giác chưa chết, cho đến lúc này chỉ có mấy người chúng ta đây được biết mà thôi.

Đại Quân nghiêm giọng:

- Người trong giới võ lâm một lời hứa đáng ngàn vàng, chúng vãn bối ba người tuyệt đối không tiết lộ bí mật này.

Lão nhân áo xanh thở dài:

- Không sai, lão hủ chính là Trương Kim Giác!

Ba người tuy trong lòng đã loáng thoáng biết lão nhân áo xanh là Trương Kim Giác, nhưng ông ta chưa thừa nhận, trong lòng hãy còn hoài nghi. Giờ đây nghe chính miệng ông ta thừa nhận, ba người đều bất giác kinh ngạc, sáu con mắt chằm chặp nhìn vào mặt lão nhân áo xanh, vì con người Trương Kim Giác thật quá ư truyền kỳ thần bí.

Tống Linh Huệ nước mắt ràn rụa nói:

- Trương lão tiền bối, song thân của vãn bối có phải do lão tiền bối sát hại không?

Trương Kim Giác thở dài thê lương:

- Tống cô nương, lão hủ không hề sát hại lệnh tôn lệnh đường, cũng không sát hại Cổ La đại sư, “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu và Quỷ Cốc Tiên Sinh môn chủ Mật Tông, nhưng lão hủ từng oán hận họ, thề phải khiến họ thảm tử dưới tay lão hủ, nhưng lão hủ lực bất tòng tâm... Đây là những lời thành thật của lão hủ, tin hay không tùy cô nương.

Đại Quân thắc mắc hỏi:

- Lão tiền bối sao lại bảo là lực bất tòng tâm?

Trương Kim Giác thở dài thườn thượt, hồi lâu mới đáp:

- Ba mươi ba năm trước, Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương đã liên thủ đột kích lão hủ, tuy may mắn thoát chết, nhưng lão hủ đã trở thành một phế nhân.

Đại Quân hỏi tiếp:

- Lão tiền bối có thể nói rõ hơn không?

Trương Kim Giác thở dài:

- Trong lần mưu sát đó, trên người lão hủ đã bị trúng ba chưởng âm độc, một chiêu Thiên Cương chỉ, bảy ngọn Hủ Cốt độc châm và bảy vết kiếm thương... Sau cùng còn bị ép uống độc dược Hạc Đỉnh Hồng cực kỳ bá đạo, uống vào là đứt ruột ngay.

Đại Quân kinh ngạc:

- Lão tiền bối thọ thương nhiều đến vậy mà còn sống được ư?

Trương Kim Giác mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, khích động nói:

- Không sai, nếu là ai khác dù mười mạng cũng không giữ được một, nhưng lão hủ vẫn sống tiếp... Ôi! “Độc Tý Tuyệt Đạo” Liễu Kỳ đã nói với các vị là lão hủ bị dìm xuống đáy hồ, thật ra là lúc lão hủ bị ép uống kịch độc Hạc Đỉnh Hồng đã cố sức vận công chống chọi, huyết chiến với Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương suốt nửa giờ, người đầy thương tích, một hơi chân khí không sao đề tụ, kịch độc vào nhanh trong người, thất khiếu lưu huyết, lúc bấy giờ lão hủ biết mình chết chắc, nhưng không muốn bị chết dưới tay bọn họ, bèn tự nhảy xuống hồ...

Đại Quân tiếp lời:

- Cuối cùng lão tiền bối đã thoát chết đúng không?

- Sau khi lão hủ nhảy xuống hồ, nước lạnh đã khiến thần trí lão hủ tỉnh táo, dĩ nhiên lão hủ không muốn chết như vậy nên bắt đầu chiến đấu với tử thần, lão hủ đã gắng sức lặn đến tòa cung điện dưới đáy hồ do lão hủ đã bí mật xây dựng. Ha ha... Hầu Lan Hương với Võ Lâm Thập Kiệt nằm mơ cũng chẳng ngờ lão hủ lại có một tòa cung điện dưới đáy hồ, nhờ vậy mà lão hủ đã sống còn... Hai mươi năm, lão hủ đã ở trong cung điện dưới đáy hồ chiến đấu với tử thần suốt hai mươi năm dài, chưởng thương, kiếm thương, chỉ thương đều bình phục... Ôi!... Nhưng kịch độc Hạc Đỉnh Hồng tiềm phục trong ngươi không sao giải trừ được, nên công lực của lão hủ cũng không thể phục hồi, không sao thi triển được tuyệt kỹ võ học nội gia. Vì vậy, lão hủ không thể đích thân hạ sát một kẻ thù nào... Ôi! Thời gian luôn có thể xóa nhòa hận thù và đấu trí của con người, hơn ba mươi năm tự phản tỉnh, lão hủ nhận thấy mình hai tay nhuốm đầy máu tanh, tội ác sâu nặng, chả lẽ cảnh ngộ bi thảm của lão hủ là sự báo ứng của nhân quả tuần hoàn hay sao? Thù hận, bao thù hận chất chứa trong lòng lão hủ đã từ từ tiêu tan. Nhưng bảy năm trước, ngay khi lão hủ ra khỏi tòa cung điện dưới đáy hồ, Mật Tông môn chủ Quỷ Cốc Tiên Sinh đột nhiên bị sát hại, rồi đến “Võ Lâm Tình Lữ” Tống Uyên phu phụ cũng thảm tử, tiếp theo là “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu và Thiếu Lâm Cổ La đại sư... Lão hủ hết sức kinh hoàng và cũng cảm thấy...

Trương Kim Giác bỗng ngưng lời.

Đại Quân mỉm cười nói tiếp:

- Cũng cảm thấy hết sức vui sướng đúng không?

Trương Kim Giác đưa mắt nhìn nàng, thở dài nói:

- Đại Quân cô nương nói không sai, lão hủ cảm thấy vui sướng là kế mượn đao giết người do lão hủ bày bố hồi hơn ba mươi năm trước đã bắt đầu triển khai.

Đại Quân cười:

- Ngọn lửa hận thù trong lòng lão tiền bối khi xưa lại bừng cháy phải không?

- Phải, lão hủ muốn kẻ đã âm mưu tàn hại lão hủ phải gặp báo ứng!

- Kẻ âm mưu chính là Hắc Ma Vương, chẳng hay lão tiền bối đã điều tra ra Hắc Ma Vương là ai chưa?

Trương Kim Giác lắc đầu:

- Chưa!

Đại Quân cười:

- Có lẽ vãn bối đã đoán ra Hắc Ma Vương là ai rồi!

Trương Kim Giác trố mắt:

- Cô nương nói ra thử xem!

Đại Quân mỉm cười:

- Thật ra thì Lão tiền bối sớm đã biết Hắc Ma Vương là ai rồi!

Trương Kim Giác thở dài:

- Không sai, lão hủ đã loáng thoáng biết đó là ai, nhưng Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương mà chưa chết đến người cuối cùng thì vẫn khó thể khẳng định, phải biết mười một người họ rất là thâm hiểm, võ công và âm mưu chẳng kém người nào trong giới võ lâm.

Mộng Thiên Nhạc bỗng nói:

- Hắc Ma Vương chính là “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo!

Trương Kim Giác gật đầu:

- Không sai, Doãn Thiên Thảo là người tàn ác nhất trong Võ Lâm Thập Kiệt, giả nhân giả nghĩa, kịch độc Hạc Đỉnh Hồng trong người lão hủ chính là do y ban cho.

Đại Quân trầm giọng:

- Hắc Ma Vương có lẽ đã biết tin Trương lão tiền bối chưa chết phải không?

Vừa dứt lời, đột nhiên ba tiếng huýt dài ghê rợn như vượn hú từ không gian vọng đến.

Trương Kim Giác biến sắc mặt, trầm giọng nói:

- Hải Thanh Tử đã gặp phải kình địch lợi hại, rất có thể sẽ đến đây ngay.

Trong khi nói đã đứng lên, Đại Quân vội nói:

- Trương lão tiền bối cứ ngồi yên đây, Hải Thanh Tử nếu cần trợ giúp, chúng vãn bối có thể ra sức.

Trương Kim Giác thở dài não nuột:

- Như cô nương đã nói, nếu Hắc Ma Vương đã biết tin lão hủ chưa chết thì cường địch đến đây chính là với mục đích chứng thực lão hủ chưa chết.

Đại Quân mỉm cười:

- Cường địch đến đây với mục đích lớn nhất có lẽ là bức tàng bảo đồ.

Trương Kim Giác cười thiểu não:

- Lão hủ tuy trong người tiềm phục kịch độc Hạc Đỉnh Hồng, không thể vận dụng công lực nội gia thượng thừa giao đấu, nhưng kẻ địch muốn chế ngự lão hủ cũng phải trả giá rất đắt.

Tống Linh Huệ bỗng hỏi:

- Trương lão tiền bối có phải muốn vãn bối giải trừ kịch độc Hạc Đỉnh Hồng trong người không?

Trương Kim Giác giọng thảm não:

- Ngoại trừ thuật châm cứu bằng hai mươi bốn mũi kim ngân châm của Tống cô nương, trong thiên hạ e rằng không còn phương pháp chữa trị nào khác nữa.

- Vậy vãn bối chữa trị cho lão tiền bối ngay lập tức.

- Giờ không được đâu, kẻ địch đã đến rồi!

Trương Kim Giác vừa dứt lời, một hồi tiếng huýt dài ghê rợn vang lên, Hải Thanh Tử toàn thân bê bết máu hạ xuống trước thạch đình.

Mọi người ánh mắt sắc bén, lập tức nhìn thấy rõ thương tích của Hải Thanh Tử là ba ngọn phi thoa ánh vàng lấp lánh với hình tam giác cắm vào trước ngực.

Kim thoa cắm vào ngực sâu đến hai tấc, máu tươi nhuộm đầy áo, thọ thương rất nặng, nhưng Hải Thanh Tử vẫn nhanh chóng chạy vào thạch đình, hối hả nói:

- Chủ nhân hãy mau trốn tránh, kẻ địch rất là hung mãnh...

Ngay khi ấy, hai người nhanh nhẹn từ trên mái nhà phía trước phóng xuống, đó là một tráng hán và một tráng phụ, thảy đều cụt tay và độc nhãn.

Mộng Thiên Nhạc và Đại Quân thấy vậy giật mình, thầm kêu lên:

- Ra là người của Miêu Khả Tú!

Mộng Thiên Nhạc sải bước tiến ra thềm đá trước thạch đình, lạnh lùng hỏi:

- Miêu Khả Tú có đến không?

Hai tráng hán tráng phụ chưa kịp đáp, trong bóng tối đã vang lên một tiếng lảnh lót nói:

- Tàn Khuyết Thư Sinh thật mạng lớn, hãy còn sống trên cõi đời này.

Trong khi nói, “Miêu Sơn Hồ Nữ” Miêu Khả Tú đã tha thướt từ trong tối đi ra, đến đứng giữa hai tráng hán tráng phụ, đôi mắt sáng long lanh của nàng ta quét nhanh từng người trong thạch đình, cười nói tiếp:

- Lão nhân hẳn chính là “Hắc Ma Vương” Trương Kim Giác đúng không?

Trương Kim Giác lúc này mặt lạnh như băng sương, đôi mắt sắc lạnh nhìn chốt vào ba người, vẻ mặt trơ khấc lặng thinh.

Chỉ Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Miêu cô nương đoán sai rồi, ông ấy không phải Hắc Ma Vương!

Miêu Khả Tú cười gằn:

- Hừ! Tàn Khuyết Thư Sinh, các hạ nếu muốn sống thêm vài năm thì đừng can thiệp vào chuyện người khác.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Mộng mỗ đương nhiên là muốn sống thêm một trăm năm nữa, nhưng chuyện này thì chẳng thể không can thiệp.

Miêu Khả Tú lạnh lùng:

- Các hạ có biết ông ấy là ai không?

Mộng Thiên Nhạc đáp nhanh:

- Là một vị tiền bối võ lâm!

Miêu Khả Tú bỗng quay đầu hướng về phía trên mái nhà cách xa mấy trượng, quát hỏi:

- Tổng giáo chủ, ông ấy có phải là Trương Kim Giác, chồng của tôn giá không?

Mọi người nghe vậy hết sức kinh ngạc, cùng hướng mắt về phía trên mái một tòa nhà cách hơn bảy trượng, chỉ thấy loáng thoáng có ba bóng người.

Hương thơm hoa lan rất kỳ lạ từng hồi tỏa đến, đó chính là hương thơm đặc biệt của “Giang Nam Đệ Nhất Mỹ Nhân” Hầu Lan Hương, Trương Kim Giác nhận ra được, Mộng Thiên Nhạc và Đại Quân cũng nhận ra được.

Trong ba bóng người ấy, người đứng giữa đương nhiên là Hầu Lan Hương, bên trái là Nhị giáo chủ, bên phải là thị vệ trưởng Hình Trọng Cửu.

Ba người này là nhân vật cốt yếu của Vô Ngã chân giáo, hơn ba mươi năm trước tuy không được “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần liệt vào Võ Lâm Thập Kiệt, nhưng thành tựu võ công chẳng kém gì mười đại cao thủ võ lâm khi xưa.

Một tiếng nói kinh hoàng và run rẩy từ miệng Hầu Lan Hương phát ra:

- Bổn giáo chủ vốn dĩ chưa tin ông ấy còn sống trên cõi đời, hôm nay gặp mặt quả nhiên đúng là sự thật.

Bà ta nói vậy đương nhiên là đã xác nhận lão nhân áo xanh chính là Trương Kim Giác.

Từ khi Miêu Khả Tú xuất hiện, Trương Kim Giác chưa nói một lời, lúc này dường như hết sức khích động, ánh mắt ngập vẻ phẫn hận như muốn phún ra lửa, buông tiếng cười dài ghê rợn rồi nói:

- Không sai, lão phu chính là Trương Kim Giác, tiện nhân ngươi lại còn nhận ra được lão phu.

Miêu Khả Tú nghe vậy lập tức phi thân lao đến, Mộng Thiên Nhạc vội lách người ngăn cản, buông tiếng quát to, độc thủ một chưởng vung ra, kình phong cực nhanh và hung mãnh.

Miêu Khả Tú nhanh nhẹn lách người tránh khỏi, rồi liền xoay người, định từ bên hông Mộng Thiên Nhạc phóng tới.

Nào ngờ Mộng Thiên Nhạc độc thủ nhanh khôn tả, biến chiêu thần tốc, một chưởng quét ngang ra, buộc Miêu Khả Tú phải lùi sau ba bước.

Miêu Khả Tú nhướng mày tức giận quát:

- Tàn Khuyết Thư Sinh, nếu còn tiếp tục nhúng tay vào chuyện người khác thì chớ trách bổn cô nương tàn ác.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Mộng mỗ đã được lĩnh giáo sự tàn ác của cô nương từ lâu rồi!

Miêu Khả Tú bỗng ngoảnh ra sau quát:

- Miêu Hán Thiên phu phụ, hai người hãy canh chừng Tàn Khuyết Thư Sinh.

Hai tráng hán tráng phụ cụt tay độc nhãn lập tức một trái một phải từ hai phía xông vào Mộng Thiên Nhạc, cùng lúc ấy, Miêu Khả Tú lại xông tới.

Mộng Thiên Nhạc quát to:

- Lui ra!

Nhanh chóng xoay người, cơ hồ cùng lúc tung ra hai chưởng, hai luồng kình phong như bài sơn đảo hải kèm theo tiếng rít ghê rợn xô về phía hai tráng hán tráng phụ.

Mộng Thiên Nhạc sau khi tung ra hai chưởng, người như quỷ mị sấn tới cản trước mặt Miêu Khả Tú, tay trái như móc câu chộp xuống mạch môn tay trái Miêu Khả Tú, thân thủ nhanh khôn tả.

Hai tráng hán tráng phụ tuy xuất chưởng đón tiếp một chiêu phách không chưởng của Mộng Thiên Nhạc, nhưng chưởng lực quá hùng hậu, sức chấn động đã khiến hai người huyết khí sôi sục, loạng choạng lùi sau ba bốn bước.

Miêu Khả Tú kêu lên một tiếng kinh hãi, cổ tay trái bị đầu ngón tay của Mộng Thiên Nhạc quét nhẹ, vội lùi nhanh ra sau.

Mộng Thiên Nhạc không thừa thế truy kích, mặt như băng sương lạnh lùng nói:

- Miêu cô nương, Mộng mỗ khuyên cô nương hãy mau lui đi, bằng không chớ trách Mộng mỗ lấy oán báo ân, gây tổn thương cho các vị.

Miêu Khả Tú gắt giọng:

- Tàn Khuyết Thư Sinh, vì sao lại giúp Hắc Ma Vương?

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Ông ấy không phải Hắc Ma Vương, mà là Trương Kim Giác. Miêu cô nương đến đây thật ra là vì tàng bảo đồ hay báo phụ thù?

Miêu Khả Tú kinh ngạc:

- Các hạ đã biết thân thế của bổn cô nương rồi ư?

- Mộng mỗ biết cô nương là ái nữ của Quỷ Cốc Tiên Sinh, môn chủ Mật Tông Tây Tạng.

Miêu Khả Tú bỗng cười ghê rợn:

- Vậy các hạ có biết tiên phụ vì sao chết không?

- Lệnh tôn là người đầu tiên chết dưới tay Hắc Ma Vương!

Miêu Khả Tú gắt giọng:

- Phụ thù bất cộng đới thiên, phận làm nhi nữ mà không báo phục, chẳng phải là người. Tàn Khuyết Thư Sinh, chả lẽ các hạ muốn ngăn cản bổn cô nương báo thù hay sao?

Mộng Thiên Nhạc nghiêm giọng:

- Miêu cô nương có tin lời Mộng mỗ không? Lệnh tôn với “Võ Lâm Tình Lữ” Tống Uyên phu phụ, “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu và Thiếu Lâm Cổ La thần tăng không phải chết dưới tay Trương Kim Giác, mà là chết dưới tay kẻ âm mưu Hắc Ma Vương. Nói cách khác, Hắc Ma Vương không phải Trương Kim Giác, mà là một người khác.

Miêu Khả Tú cười khảy:

- Các hạ bằng cách nào chứng minh Trương Kim Giác không phải là Hắc Ma Vương?

Mộng Thiên Nhạc cứng họng, thật ra chàng cũng chưa thể khẳng định Trương Kim Giác không phải là Hắc Ma Vương.

Vốn ra Mộng Thiên Nhạc và Đại Quân cũng nghĩ Trương Kim Giác là Hắc Ma Vương, chẳng qua mới đây nghe Trương Kim Giác nói, mới biết Hắc Ma Vương là một người khác.

Kẻ thủ ác Hắc Ma Vương thật ra là ai? “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo ư? Đương nhiên cho đến lúc này vẫn chưa ai dám khẳng định.

Miêu Khả Tú thê thiết cười dài:

- Hơn ba mươi năm trước, Trương Kim Giác bị Võ Lâm Thập Kiệt tàn hại, huyết thù cao như núi, sâu như biển, nếu ông ấy thật sự còn sống trên đời, chả lẽ không nghĩ đến việc báo thù? Bổn cô nương vốn cảm thấy hoang mang và hoài nghi không tin chuyện Trương Kim Giác còn sống, nhưng hôm nay ông ấy quả nhiên còn sống, vậy ông ấy còn có thể thoát khỏi hiềm nghi là Hắc Ma Vương sao?

Lý lẽ thật vững chắc, Mộng Thiên Nhạc cũng nhận thấy không sai, ngoài Trương Kim Giác, còn ai có ý đồ sát hại Võ Lâm Thập Kiệt?

Mộng Thiên Nhạc ngoảnh lại nhìn Trương Kim Giác, chỉ thấy ông ta mặt mày đanh lạnh, ngậm miệng làm thinh.

Đại Quân tha thướt đi đến, chậm rãi nói:

- Miêu cô nương nói tuy rất có lý, nhưng xin hỏi, chẳng hay ai đã cho Miêu cô nương biết tin Trương Kim Giác chưa chết?

Miêu Khả Tú lạnh lùng:

- Cô nương hỏi chuyện đó chi vậy?

- Vì Đại Quân có thể giúp cô nương tìm ra Hắc Ma Vương thật!

- Cô nương muốn nói Hắc Ma Vương là một trong Võ Lâm Thập Kiệt chứ gì?

- Không sai!

Miêu Khả Tú gắt giọng:

- Vớ vẩn! Nếu Trương Kim Giác đã chết hồi hơn ba mươi năm trước thì Hắc Ma Vương rất có thể là một trong Võ Lâm Thập Kiệt, nhưng nay Trương Kim Giác còn sống, chắc chắn ông ta là Hắc Ma Vương.

Đại Quân lắc đầu:

- Miêu cô nương lầm rồi, ai đó muốn đổ tội cho kẻ khác luôn lợi dụng tâm lý mâu thuẫn của con người, như vậy mới có thể đạt được mục đích. Hắc Ma Vương chính là một trong Võ Lâm Thập Kiệt, đó là sự thật tuyệt đối, nếu Đại Quân đoán không lầm, chính Hắc Ma Vương đã cho Miêu cô nương biết tin Trương Kim Giác chưa chết vì Miêu cô nương đã hoài nghi lão ta nhằm đánh lạc hướng.

Miêu Khả Tú cười khảy:

- Tin Trương Kim Giác chưa chết mà quan trọng đến vậy sao?

Đại Quân đưa mắt nhìn nàng ta:

- Tin Trương Kim Giác sống hay chết đương nhiên hết sức quan trọng đối với Hắc Ma Vương. Bởi sở dĩ Hắc Ma Vương kích động Võ Lâm Thập Kiệt hãm hại Trương Kim Giác lão tiền bối với mục đích chủ yếu là đoạt lấy tàng bảo đồ, Võ Lâm Thập Kiệt đều hiểu rất rõ bí mật của tàng bảo đồ, nên tin Trương Kim Giác chưa chết một khi tiết lộ, Võ Lâm Thập Kiệt với một số cao thủ võ lâm hẳn cùng truy sát Trương Kim Giác hầu chiếm đoạt tàng bảo đồ, nên Hắc Ma Vương trong tình huống vạn bất đắc dĩ mới phải cho Miêu cô nương biết tin chưa chết của Trương Kim Giác.

Trương Kim Giác nghe vậy cũng giật mình hỏi:

- Đại Quân cô nương, chả lẽ Hắc Ma Vương đã biết tin lão hủ chưa chết ư?

Đại Quân mỉm cười:

- Không sai, Hắc Ma Vương sớm đã biết lão tiền bối ẩn náu trong Tam Thanh quán ở Lạc Dương!

Miêu Khả Tú cười khảy:

- Vậy sao Hắc Ma Vương không một mình tìm đến Trương Kim Giác?

- Nếu Đại Quân đoán không lầm, đó là vì Hắc Ma Vương e ngại võ công của Trương lão tiền bối, hai người giao thủ Hắc Ma Vương không nắm chắc phần thắng, nên muốn mượn tay Miêu cô nương với số còn lại trong Võ Lâm Thập Kiệt diệt trừ Trương lão tiền bối.

Miêu Khả Tú giọng lạnh tanh:

- Tam Thanh đạo trưởng trong Tam Thanh quán chính là Trương Kim Giác, Trương Kim Giác chính là Tam Thanh đạo trưởng, tin kinh người này bổn cô nương hôm nay mới biết. Không sai, bổn cô nương tìm kiếm người khả nghi là Hắc Ma Vương vốn chỉ còn lại một, nhưng nay đã thành hai, ai mới thật sự là Hắc Ma Vương? Bổn cô nương chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra.

Đoạn ngoảnh lại nói:

- Miêu Hán Thiên, chúng ta đi!

Vừa dứt lời đã tung mình ra xa hơn trượng. Mộng Thiên Nhạc bỗng nói:

- Miêu cô nương sao không cho biết người khả nghi kia là ai?

Miêu Khả Tú không quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo đã tiết lộ với mọi người tin chưa chết của Trương Kim Giác, rồi đây Trương Kim Giác sẽ bị quần hùng giáp công, các vị hãy cẩn thận ứng phó.

Miêu Khả Tú với Miêu Hán Thiên phu phụ nhanh chóng khuất dạng trong màn đêm.

Lúc này, Hầu Lan Hương với Nhị giáo chủ và Hình Trọng Cửu vẫn đứng yên trên mái nhà phía đối diện.

Bỗng nghe Hầu Lan Hương cười khanh khách nói:

- Trương Kim Giác, sao lão không dám thừa nhận mình là Hắc Ma Vương?

Trương Kim Giác vẻ mặt trơ khấc, lặng thinh không trả lời.

Mộng Thiên Nhạc với Đại Quân cũng chờ đợi Trương Kim Giác lên tiếng phủ nhận, thế là hiện trường trở nên hoàn toàn yên lặng.

Một hồi thật lâu, mới nghe Trương Kim Giác chậm rãi nói:

- Tiện nhân, ngươi thật to gan!

Hầu Lan Hương cười khanh khách:

- Lão mà có năng lực hạ sát bổn tọa, có lẽ đã ra tay từ lâu rồi...

Trương Kim Giác trầm giọng:

- Ngươi đã nhận ra lão phu không đủ sức giết ngươi, vậy sao chưa xuất thủ công kích?

- Hơn ba mươi năm trước lão bị ép uống kịch độc Hạc Đỉnh Hồng, sau đó bị quần hào giáp công, hơn ba mươi năm sau, cho dù lão thoát chết, nhưng chắc chắn đã trở thành một phế nhân.

Hầu Lan Hương dứt lời, ánh mắt ghê rợn chằm chặp nhìn Trương Kim Giác.

Trương Kim Giác lúc này hết sức điềm tĩnh, mặt không chút biểu hiện, lặng thinh đứng yên tại chỗ.

Hầu Lan Hương cười nói tiếp:

- Bổn tọa đoán không lầm chứ? Trương Kim Giác mà là một người khỏe mạnh, chắc chắn không buông tha cho bất kỳ một kẻ địch nào, và đương nhiên cũng không để cho một nữ nhân đã phản bội mình nhục mạ mình, mỉa mai mình...

Chẳng hiểu sao Trương Kim Giác lúc này như một kẻ câm, lặng thinh không nói gì cả.

Đại Quân nhận ra được đó là hai người đang đấu ngầm, vì sao Hầu Lan Hương không dám xuất thủ? Đó là vì y thị chưa dám chắc chắn Trương Kim Giác quả thật không đủ sức hạ sát y thị. Do đó y thị buông lời khiêu khích hầu thăm dò sự thật.

Nhưng Trương Kim Giác quả là người sâu hiểm, vẻ mặt và cử chỉ thật cao thâm khôn lường, khó thể dò xét.

Mộng Thiên Nhạc không dằn lòng được nữa, cười gằn nói:

- Hầu Lan Hương, sao tôn giá còn chưa xuất thủ, Mộng mỗ sốt ruột lắm rồi!

Hầu Lan Hương cười khảy:

- Tàn Khuyết Thư Sinh, chẳng phải bổn tọa định tâm ly gián các người, Trương Kim Giác là người lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo, dối trá xảo quyệt, cơ hồ trong thiên hạ không ai sánh bằng, lão ta biết lợi dụng kẻ khác bằng cách nào, và sau đó sát hại bằng cách nào, vì lão ta thủ đoạn quá tàn ác nên hồi hơn ba mươi năm trước đã khiến cho mười vị sư phụ là Võ Lâm Thập Kiệt quyết định trừ khử kẻo mai sau gây thành đại họa...

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Tôn giá không cần nói nữa, Trương Kim Giác dù xưa kia là người xấu xa, nhưng hiện nay tựa hồ không dâm ác hơn tôn giá.

Hầu Lan Hương cười khanh khách:

- Tàn Khuyết Thư Sinh, các hạ có biết âm mưu hiện nay của Trương Kim Giác không?

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Ông ấy muốn báo thù, muốn giết hết tất cả những người đã hãm hại ông ấy!

- Không sai, ông ta muốn giết hết tất cả những người đã hãm hại ông ta và luôn cả các cao thủ võ lâm đã từng giúp ông ta.

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Tôn giá không cần hao phí miệng lưỡi, Mộng mỗ quyết bất cộng đới thiên với Vô Ngã chân giáo.

Hầu Lan Hương cười:

- Tàn Khuyết Thư Sinh quả là kẻ nổi trội trong hàng vãn bối, nhưng các hạ muốn tranh cao thấp với Võ Lâm Thập Kiệt thì tựa hồ còn chưa đủ hỏa hầu, nếu không tin, các hạ có thể động thủ với bổn tọa bất kỳ lúc nào.

Mộng Thiên Nhạc nhướng mày, ngoảnh lại Tống Linh Huệ nói:

- Linh Huệ, hãy đưa trúc kiếm cho ngu huynh.

Thì ra trên vai Tống Linh Huệ có giắt một thanh trúc kiếm, đó chính là thanh trúc kiếm mà Mộng Thiên Nhạc đã tự chế và dùng để luyện tập trong tuyệt cốc. Lúc trong Vạn Nhân Phần, Mộng Thiên Nhạc đã đánh mất Bích Huyết kiếm nên lúc này tay không tấc sắt, đành phải bảo Tống Linh Huệ đưa cho thanh trúc kiếm.

Tống Linh Huệ nhanh chóng rút trúc kiếm trên vai xuống, dịu giọng nói:

- Nhạc ca định giao thủ với bà ta ư?

Vừa nói vừa cầm kiếm đi đến.

Bỗng Đại Quân chậm bước đi đến, thấp giọng:

- Mộng sư huynh hãy khoan động thủ!

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Chúng ta với y thị đã thệ bất lưỡng lập, sớm muộn gì cũng phải có một phen tử chiến, hà tất chờ đợi?

Đại Quân nhẹ gật đầu:

- Mộng sư huynh nói không sai, chúng ta không giết y thị, y thị cũng sẽ giết chúng ta, nhưng hôm nay chúng ta không nên động thủ thì hơn.

Mộng Thiên Nhạc thắc mắc:

- Vì sao vậy?

Đại Quân bỗng cất cao giọng:

- Nếu chúng ta giết y thị, vậy là trúng âm mưu của Hắc Ma Vương.

Mộng Thiên Nhạc động tâm:

- Trúng âm mưu của Hắc Ma Vương ư? Y thị không phải cùng phe với Hắc Ma Vương sao?

Hầu Lan Hương nghe Đại Quân nói vậy dường như cũng giật mình sửng sốt, khẽ cười khảy nói:

- Tử nha đầu, ta hỏi ngươi, Hắc Ma Vương thật ra là ai?

Y thị hỏi vậy hiển nhiên là đã nhận định Trương Kim Giác là Hắc Ma Vương.

Đại Quân mỉm cười:

- Đại Quân chỉ có thể cho biết Hắc Ma Vương không phải là Trương Kim Giác lão tiền bối.

Hầu Lan Hương cười khảy:

- Hiện nay ngay cả trẻ lên ba cũng biết Trương Kim Giác chính là Hắc Ma Vương.

Đại Quân cười khanh khách:

- Bà lầm rồi! Đại Quân thẳng thắn cho bà biết, Hắc Ma Vương chẳng những muốn diệt hết Võ Lâm Thập Kiệt, mà ngay cả bà cùng với bọn thủ hạ cũng sẽ không buông tha, hiện Hắc Ma Vương đang hoạch định kế sách tiêu diệt các vị, tin hay không tùy bà.

Hầu Lan Hương lặng thinh suy nghĩ một hồi, bỗng nói:

- Nhị giáo chủ, Hình thị vệ trưởng, chúng ta đi thôi!

Hai cao thủ Vô Ngã chân giáo liền tức cùng Hầu Lan Hương như thể quỷ mị biến mất trên mái nhà.

Đêm, lại trở nên tĩnh lặng, huyền bí.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài nói:

- Đại Quân, sao sư muội lại để cho y thị bình yên rời khỏi?

Đại Quân chậm rãi nói:

- Hầu Lan Hương võ công cao thâm khôn lương, nếu chúng ta động thủ với y thị, chưa biết thắng bại thuộc về ai, nhưng ngay khi đôi bên giao chiến quyết liệt, rất có thể Hắc Ma Vương xuất hiện, nguy hại đến Trương lão tiền bối, nên chúng ta hãy tạm nén tư thù, hết sức tránh động thủ với những người khác ngoài Hắc Ma Vương.

- Sư muội đã biết Hắc Ma Vương là ai rồi ư?

Đại Quân gật đầu:

- Vâng!

- Là ai vậy?

Đại Quân mỉm cười:

- Giờ muội tạm giữ kín đã!

Mộng Thiên Nhạc thở dài não nuột:

- Ngu huynh biết sư muội hẳn là không tiết lộ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Đại Quân ngoảnh lại nhìn Trương Kim Giác:

- Chúng ta hãy tạm ở lại trong trang viện này!

Trương Kim Giác thở dài cảm thán:

- Tài hoa cơ trí của Đại Quân cô nương thật đáng bội phục, hôm nay nếu không nhờ cô nương, tất cả chúng ta hẳn đã trúng kế Hắc Ma Vương.

Đại Quân mỉm cười:

- Hắc Ma Vương đã bỏ đi rồi, có lẽ y chưa biết rõ sự thật về lão tiền bối, nhất thời hẳn chưa hạ thủ đối với chúng ta.

Mộng Thiên Nhạc động tâm hỏi:

- Đại Quân nói là Hắc Ma Vương cũng ở quanh đây ư?

- Đúng vậy, ngay khi nhóm của Miêu Khả Tú xuất hiện, Hắc Ma Vương cũng có mặt ở một góc sân vườn chờ tình thế diễn biến, sau cùng y đã lẳng lặng bỏ đi cùng lúc với Hầu Lan Hương.

Đại Quân ngoảnh lại nhìn Trương Kim Giác, nói tiếp:

- Trương lão tiền bối, vãn bối có điều không hiểu muốn thỉnh giáo lão tiền bối.

- Cô nương nói đi!

- Trương lão tiền bối biết rõ Hắc Ma Vương là ai và có đủ sức hạ sát y, vậy sao lão tiền bối còn chần chừ không chịu báo thù?

Trương Kim Giác thở dài:

- Lão hủ không muốn giấu giếm nữa, nguyên nhân chẳng ngoài hai chữ hận thù, lão hủ muốn họ tàn sát lẫn nhau cho đến khi nào chỉ còn lại một mình Hắc Ma Vương.

- Nhưng nay đã tính già hóa non, Hắc Ma Vương đã kích động các cao thủ võ lâm cùng nhau truy sát lão tiền bối, lão tiền bối có thể ứng phó không?

Trương Kim Giác mắt rực sáng, hào sảng nói:

- Chỉ cần Tống cô nương có thể giải trừ kịch độc trong người, lão hủ tự tin có thể một mình chống lại quần hùng thiên hạ.

Tống Linh Huệ bỗng cất tiếng:

- Trương lão tiền bối hãy mau tìm một nơi để cho vãn bối điều trị độc thương.

Đại Quân ngước nhìn Tống Linh Huệ, mỉm cười nói:

- Cho dù Trương lão tiền bối thân mang độc thương cũng vẫn có thể đương cự quần hùng thiên hạ...

Trương Kim Giác biến sắc mặt, trầm giọng:

- Đại Quân cô nương có điều gì cứ nói thẳng ra đi!

Đại Quân ngẫm nghĩ một hồi mới nói:

- Theo đạo nghĩa võ lâm lẽ ra chúng vãn bối phải lập tức chữa trị độc thương cho lão tiền bối, nhưng e rằng sau khi chữa khỏi, không biết lão tiền bối sẽ trở thành một người như thế nào?

Trương Kim Giác cười khảy:

- Tâm tính của cô nương giống hệt Võ Lâm Thập Kiệt khi xưa.

Đại Quân giọng nghiêm túc:

- Vì kịch độc trong người lão tiền bối sau khi được giải trừ sẽ trở thành một cao thủ thiên hạ vô địch, lại thêm vô vàn tài phú, một người như vậy mà tâm địa bất chính thì hậu quả thật vô cùng tai hại, chúng vãn bối chẳng thể không đắn đo cân nhắc.

Trương Kim Giác cười khảy:

- Lão hủ cậy nhờ Tống cô nương chứ không phải cô nương.

- Chỉ cần vãn bối nói ra mối quan hệ giữa lão tiền bối với Hắc Ma Vương, Tống muội chắc chắn không chịu chữa trị cho lão tiền bối.

Tống Linh Huệ với Mộng Thiên Nhạc nghe vậy lòng hết sức hoang mang, không hiểu vì sao Đại Quân lại không chịu chữa trị cho Trương Kim Giác? Trương Kim Giác có mối quan hệ như thế nào với Hắc Ma Vương?

Chỉ nghe Tống Linh Huệ nói:

- Đại Quân tỷ tỷ biết nhiều hiểu rộng, tiểu muội với Nhạc ca hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của tỷ tỷ.

Trương Kim Giác nghe vậy tái mặt, lạnh lùng nói:

- Giới võ lâm chú trọng nhất là lời hứa, người xem nhẹ lời hứa như Tống cô nương rất hiếm có.

Tống Linh Huệ đỏ mặt, ấp úng:

- Vãn bối đâu có nói là không chữa trị cho lão tiền bối.

Đại Quân lạnh lùng:

- Trương lão tiền bối lòng đầy âm mưu độc kế, để tránh tai ương cho giới võ lâm, chúng vãn bối chẳng thể không thận trọng. Nếu như Trương lão tiền bối không có tà mưu, đơn thuần chỉ vì báo thù, lẽ ra đã tìm diệt Hắc Ma Vương từ lâu, cớ sao lại còn đồng lõa với Hắc Ma Vương?

Mộng Thiên Nhạc giật mình:

- Trương lão tiền bối đồng lõa với Hắc Ma Vương ư?

Đại Quân gật đầu:

- Đúng vậy, Trương lão tiền bối có bí mật qua lại với Hắc Ma Vương!

Trương Kim Giác mỉm cười:

- Đại Quân cô nương quả thật đã đoán ra thân phận và lai lịch của Hắc Ma Vương rồi ư?

Đại Quân trầm giọng:

- Chính vì vãn bối đã biết Hắc Ma Vương là ai nên mới hoài nghi Trương lão tiền bối.

- Cô nương sao không nói ra danh tánh của Hắc Ma Vương?

- Khi nào đến lúc vãn bối sẽ nói ra.

Trương Kim Giác cười khảy:

- Thật ra đó là vì cô nương chưa chắc chắn đó thôi!

Đại Quân mỉm cười:

- Không sai, vãn bối chưa dám chắc, nhưng có lẽ cũng gần đúng.

Trương Kim Giác trầm giọng:

- Các vị có chịu chữa trị cho lão hủ hay không là tùy, lão hủ không ép buộc, như Đại Quân cô nương đã nói, cho dù lão hủ thân mang độc thương cũng vẫn có thể tranh cao thấp với quần hùng thiên hạ, nhưng có một điều các vị phải biết, khi nào Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương chết đến người cuối cùng, cuộc chiến giữa lão hủ với Hắc Ma Vương sẽ là ngày tàn của võ lâm.

Đoạn liền cất bước đi ra khỏi thạch đình, Hải Thanh Tử với hai nha đầu Tú Cung và Tú Nga cũng lập tức theo sau.

Trương Kim Giác lại nói:

- Độc thương của lão hủ sắp phát tác nên cần phải nghỉ dưỡng trong phòng, có gì các vị cứ sai bảo hai tỳ nữ.

Dứt lời, Trương Kim Giác đã đi vào trong nhà.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài nói:

- Giới võ lâm giang hồ thật lắm hiểm trá, thay đổi khôn lường, quá là khó hiểu... Đại Quân, sao sư muội biết Trương Kim Giác có qua lại với Hắc Ma Vương vậy?

Đại Quân hỏi ngược lại:

- Theo Mộng sư huynh thì Hắc Ma Vương là ai?

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Ngoài “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo, chả lẽ còn người khác nữa sao?

Đại Quân lắc đầu:

- Sư huynh đoán sai rồi, Doãn Thiên Thảo chỉ là trợ thủ của Hắc Ma Vương mà thôi!

- Vậy chứ là ai?

- Liễu Kỳ!

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ ư? Sư muội không đoán lầm chứ?

Đại Quân quả quyết:

- Lần này tiểu muội tuyệt đối không lầm!

- Qua rất nhiều dấu hiệu, ngu huynh thật không bao giờ nghĩ đến Liễu Kỳ lại là Hắc Ma Vương.

- Trương Kim Giác với “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo và “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ ba người đều có khả năng là Hắc Ma Vương, nhưng trong số họ chỉ có một người là Hắc Ma Vương thật, đó chính là Liễu Kỳ.

Mộng Thiên Nhạc chau chặt mày:

- Sư muội dựa vào đâu mà khẳng định Liễu Kỳ là Hắc Ma Vương thật?

- Điều này nhất thời tiểu muội cũng không sao nói rõ được, chỉ cần sư huynh biết Liễu Kỳ là Hắc Ma Vương để khỏi bị ám toán là được rồi.

- Trương Kim Giác phải chăng đã biết rõ thân phận lai lịch của Hắc Ma Vương?

- Trương Kim Giác là người cực kỳ lợi hại, tuy đã biết Hắc Ma Vương là ai, nhưng lại giả vờ không biết, khi nãy sở dĩ tiểu muội hỏi vì sao ông ấy không trực tiếp tìm Hắc Ma Vương báo thù, đó là vì tiểu muội đã nhận ra Trương Kim Giác sớm đã biết Liễu Kỳ là nguyên hung hãm hại mình, nhưng ông ấy lại giả vờ không biết. Do đó, tiểu muội đã sinh lòng hoài nghi Trương Kim Giác, nói cách khác, Tống muội cần phải thận trọng cân nhắc về việc chữa trị độc thương cho Trương Kim Giác.

Mộng Thiên Nhạc vỡ lẽ:

- À! Có phải sư muội hoài nghi Trương Kim Giác đồng mưu với Hắc Ma Vương sát hại Võ Lâm Thập Kiệt không?

Đại Quân lắc đầu:

- Không phải đồng mưu, mà là Hắc Ma Vương bị Trương Kim Giác lợi dụng!

- Trương Kim Giác quả là thâm hiểm, vậy là mối hận thù của ông ấy đối với Võ Lâm Thập Kiệt và Hầu Lan Hương khi xưa không hề phôi phai.

Đại Quân tiếp lời:

- Trương Kim Giác muốn khiến cho Võ Lâm Thập Kiệt với Hầu Lan Hương chết hết mới hả dạ, nhìn bề ngoài thì Quỷ Cốc Tiên Sinh, “Võ Lâm Tình Lữ” Tống Uyên phu phụ, Hồ Thương Phu và Cổ La thần tăng là chết dưới tay Hắc Ma Vương, thật ra thì là chết bởi kế hoạch âm mưu của Trương Kim Giác. Ôi! Thật ra thì cách báo thù như vậy của Trương Kim Giác cũng không sai, chỉ đáng sợ là lòng dạ lão ta quá độc ác, mai sau nguy hiểm cho võ lâm thiên hạ.

Tống Linh Huệ bỗng hỏi:

- Đại Quân tỷ tỷ, rốt cuộc chúng ta có nên chữa trị cho Trương Kim Giác hay không?

Đại Quân ngẩng đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, mới thở dài nói:

- Chúng ta vẫn nên chữa trị cho lão ta.

Vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng nói từ không trung vọng đến:

- Nếu các người chữa trị cho Trương Kim Giác, hẳn sẽ chết không có đất táng thân.

Tiếng nói như từ rất xa vọng đến, lại như ở gần trong gang tấc, xoay tít chập chờn, không sao đoán ra được từ đâu phát ra.

Mộng Thiên Nhạc lớn tiếng quát:

- Các hạ là ai? Sao không hiện thân?

- Bổn nhân chính là Hắc Ma Vương thật!

Mộng Thiên Nhạc và Đại Quân nhận ra tiếng nói này khác với tiếng nói của Hắc Ma Vương hai lần trước.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Các hạ phải chăng là “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ?

Người thần bí cười to:

- Bổn nhân là Hắc Ma Vương, không phải Liễu Kỳ!

Bỗng nghe Tống Linh Huệ reo lên:

- Ở trên giả sơn kia kìa!

Mộng Thiên Nhạc và Đại Quân nghe vậy cùng đưa mắt nhìn về phía một hòn giả sơn bên trái, cách chừng bảy trượng, quả thấy một bóng người lờ mờ, thoạt ẩn thoạt hiện đứng trên hòn giả sơn.

Với nhãn lực của Mộng Thiên Nhạc và Đại Quân tuy trong đêm tối vẫn có thể nhìn thấy rõ bóng người ở ngoài xa bảy trượng, nhưng lúc này lại không sao phân biệt được dáng người trên hòn giả sơn cao hay thấp, và tất cả những gì có thể nhớ được.

Rất hiển nhiên, bóng người trên hòn giả sơn đang vận dụng một loại tuyệt công ẩn hình cao siêu tột cùng, hai vai lắc lư làm cho thân người lay động liên hồi, không sao nhận ra được vóc dáng.

Bỗng nghe Đại Quân lớn tiếng nói:

- Tống muội muội, không nên đến gần!

Thì ra lúc này Tống Linh Huệ đang cất bước tiến đến gần hòn giả sơn.

Tống Linh Huệ dừng bước, ngoảnh lại nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta chỉ cần tiến đến gần mấy bước là có thể nhìn thấy dáng dấp của y rồi!

Đại Quân nói:

- Hắc Ma Vương chính là mong muốn Tống muội một mình tiến đến gần đấy.

Tống Linh Huệ và Mộng Thiên Nhạc đều hiểu ý câu nói của Đại Quân. Mộng Thiên Nhạc nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Tống Linh Huệ, Đại Quân cười nói:

- Chỉ cần chúng ta hai người cùng tiến thoái là không sợ Hắc Ma Vương nữa.

Hắc Ma Vương trên hòn giả sơn buông tiếng cười khảy, giọng u ám nói:

- Bổn ma vương đã cảnh cáo các vị là đừng chữa trị cho Trương Kim Giác, nếu không nghe hẳn sẽ chết không có đất táng thân.

Đại Quân cười khanh khách:

- Bọn này vốn định không chữa trị cho Trương Kim Giác, nhưng giờ các hạ đã biết Trương Kim Giác mang bệnh trong người, vậy thì bọn này phải đổi ý, chữa trị cho Trương Kim Giác mới được.

Hắc Ma Vương giọng sắc lạnh:

- Vận mệnh của Trương Kim Giác đã được định phải chết trước canh năm đêm nay, tin hay không tùy các vị.

Đại Quân động tâm:

- Vì sao Trương Kim Giác phải chết trước canh năm đêm nay?

Hắc Ma Vương cười khảy:

- Tuổi thọ của Trương Kim Giác chỉ đến canh tư đêm nay, sao thể sống được đến canh năm.

Mộng Thiên Nhạc bỗng trầm giọng nói:

- Sư muội, Huệ muội, chúng ta khó khăn lắm mới gặp được Hắc Ma Vương đêm nay, bất luận thế nào cũng phải vạch trần bí mật Hắc Ma Vương thật ra là ai.

Đại Quân gật đầu:

- Vâng! Chúng ta ba người liên thủ công kích.

Dứt lời, Đại Quân đã dẫn trước tiến tới, Mộng Thiên Nhạc với Tống Linh Huệ cũng liền cất bước theo sau.

Mộng Thiên Nhạc tay cầm trúc kiếm đi giữa, Đại Quân và Tống Linh Huệ một tả một hữu hình thành hàng ngang phóng đi như sao băng, thẳng tiến về phía hòn giả sơn.

Một chuỗi cười ghê rợn như quỷ khóc sói tru vang lên, Hắc Ma Vương trên hòn giả sơn như một làn khói đen đón lấy Mộng Thiên Nhạc.

Hắc Ma Vương đã chọn Mộng Thiên Nhạc là người tấn công đầu tiên, tốc độ hai người như thể sấm sét, chớp mắt đã đến.

Mộng Thiên Nhạc dường như không ngờ Hắc Ma Vương phi thân lao tới, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, đối phương đã đến trước mặt chỉ còn cách khoảng ba thước.

Mộng Thiên Nhạc không còn thời gian suy tính, trúc kiếm tay phải đã vận kình vung ra.

Kiếm thức của chàng từ dưới quét lên, tốc độ nhanh như tia chớp.

Hắc Ma Vương có lẽ không ngờ công lực của Mộng Thiên Nhạc cao thâm đến vậy, kiếm thức xuất thủ đã phóng ra hằng ngàn kiếm kình, kiếm chưa đến mà khí kình đã có thể xuyên thủng thân người kẻ địch.

Thế nên, Hắc Ma Vương đã mất đi cơ hội tranh trước công địch, buộc phải lách người tránh né rồi mới thi triển Khô Lâu thủ nhanh như tia chớp.

Mộng Thiên Nhạc kiếm thức thi triển, mắt không chớp nhìn kẻ địch đang lao nhanh đến, chỉ thấy bóng người thấp thoáng, đối phương đã lách sang trái mấy tấc, kiếm thức của chàng đã rơi vào khoảng không.

Lúc này, Mộng Thiên Nhạc loáng thoáng nhận thấy tay áo phải của đối phương phất phơ, như là không có cánh tay.

- Ồ! Y quả nhiên là người một tay!

Mộng Thiên Nhạc thầm kinh ngạc reo lên, ngay khi ấy, từ trong tay áo trống huếch ấy bắn ra một vật, đó là một cánh tay không có da thịt, Khô Lâu thủ..

Khô Lâu thủ sát nhân của Hắc Ma Vương trước nay chưa từng thất thủ, bởi vì tốc độ quá nhanh, không kém gì sao xẹt, tia chớp.

Một tiếng “hự” vang lên, Mộng Thiên Nhạc như diều đứt dây từ trên không rơi xuống.

Đại Quân và Tống Linh Huệ thấy vậy hoảng kinh, vội cùng lúc xuất thủ, hai luồng chưởng kình chân khí nội gia như bài sơn đảo hải ập về phía hắc Ma Vương trên không.

Một chuỗi cười ghê rợn vang lên, bóng người Hắc Ma Vương từ trong chưởng phong khí kinh vọt lên, hạ xuống trên hòn giả sơn.

Đại Quân với Tống Linh Huệ cùng hạ xuống đất, chỉ thấy Mộng Thiên Nhạc lảo đảo đứng lên, vội hỏi:

- Sư huynh sao rồi?

- Nhạc ca sao rồi?

Mộng Thiên Nhạc mặt trắng bệch, cắn răng nói:

- Không sao, không tổn thương đến yếu hại, không chết được!

Khô Lâu thủ của Hắc Ma Vương chuyên nhắm vào chỗ yếu hại tâm khảm, vừa nhanh vừa chuẩn, trước nay chưa từng có một cao thủ võ lâm nào thoát chết dưới tuyệt chiêu ấy.

Nhưng hôm nay Mộng Thiên Nhạc đã phá lệ, chàng đã tránh khỏi

Thốt nhiên, từ trong viện thất bên sân vườn vang lên một tiếng lanh lảnh quát:

- Ai? Đứng lại!

Tiếp theo là một tiếng rú thảm thiết, chấn động đêm không, kinh tâm đởm phách.

Đại Quân tái mặt:

- Nguy rồi, đó là tiếng của hai nha hoàn, có người toan hãm hại Trương Kim Giác.

Thế là, Mộng Thiên Nhạc không có thời gian phát kiếm công kích Hắc Ma Vương nữa.

Hắc Ma Vương trên hòn giả sơn cười khảy nói:

- Bây giờ cho các vị một cơ hội sống nữa, hãy lập tức lui khỏi đây, bổn ma vương tuyệt đối không làm hại các vị, nếu còn tiếp tục can thiệp vào chuyện người khác, chớ trách bổn ma vương thủ hạ không lưu tình.

Mộng Thiên Nhạc bỗng quát:

- Sư muội! Huệ muội! Hai người hãy vào trong viện thất tiếp ứng cho họ, một mình huynh đối phó Hắc Ma Vương được rồi.

Dứt lời, Mộng Thiên Nhạc tung mình lên không, lại lao thẳng về phía Hắc Ma Vương.

Tống Linh Huệ hét to:

- Tỷ tỷ hãy đi tiếp ứng Trương lão tiền bối, tiểu muội ở đây với Nhạc ca cùng đối phó lão ta…

Chưa dứt lời đã tung mình, lao nhanh về phía hòn giả sơn.

Thật bất ngờ, lần này Hắc Ma Vương không nghênh tiếp, chỉ thấy bóng ma nhấp nhoáng, đã mất dạng trong màn đêm mịt mùng.

Mộng Thiên Nhạc cùng Tống Linh Huệ cùng hạ xuống trên hòn giả sơn, chỉ thấy sao khuya lấp lánh, gió đêm buốt giá, Hắc Ma Vương đã mất dạng.

Ngay khi ấy, lại một tiếng rú thảm thiết từ trong viện thất vọng ra.

Mộng Thiên Nhạc, Tống Linh Huệ và Đại Quân giật mình, cùng quay người phóng đi về phía ấy.

Bỗng nghe tiếng y phục phất gió vang lên, hai bóng người nhẹ nhàng như lá rơi hạ xuống, đó là hai lão nhân râu đen, hoành kiếm trước ngực cản đường.

Mộng Thiên Nhạc khi nhìn rõ hai người đó, kinh ngạc reo lên:

- Ra là Triệu bang chủ, Trần lão tiền bối!

Hai người đó chính là “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần và “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh.

Lúc này hai người mặt lộ sát cơ, trường kiếm đưa ngang trước ngực, Ma Kiếm Thần Quân trầm giọng nói:

- Mộng lão đệ, lão phu cầu xin các vị đừng xen vào chuyện người khác, rời khỏi đây mau.

Đại Quân như đoán ra cớ sự, khanh khách cười to nói:

- Triệu bang chủ, hai vị đến đây hạ sát Trương Kim Giác lão tiền bối phải không?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Cô nương đã biết Trương Kim Giác ở đây, vậy xin cô nương hãy mau rời khỏi.

Đại Quân mỉm cười:

- Tin Trương Kim Giác còn sống đã khiến các vị sợ hãi, cho rằng Hắc Ma Vương chính là Trương Kim Giác chứ gì? Bây giờ tiểu nữ cho hai vị biết một tin kinh người, Hắc Ma Vương không phải Trương Kim Giác, mà là “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ, đó hoàn toàn là sụ thật, nếu hai vị không tin, tiểu nữ xin hỏi một câu, Liễu Kỳ có phải cùng hai vị đến đây không?

Vừa dứt lời, bỗng từ trong tối vang lên một chuỗi cười lạnh toát và nói:

- Đại Quân cô nương xin đừng ngậm máu phun người mà gây ly gián, Liễu Kỳ ở đây này.

Trong khi nói, một người áo đen cao gầy, cụt tay, bên hông đeo một thanh trường đao, chầm chậm đi đến, chính là “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ.

Mộng Thiên Nhạc và Tống Linh Huệ thấy vậy bất giác ngẩn người, chỉ Đại Quân mỉm cười nói:

- Liễu đại hiệp thân thủ nhanh thật, trong chốc lát đã thay đổi hai thân phận.

Liễu Kỳ lạnh lùng nói:

- Lời nói của cô nương chẳng hiểu gì cả!

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.