Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử thiếp thần bí

Phiên bản Dịch · 11212 chữ

Miêu Khả Tú tựa vào lòng lão bà tóc bạc nũng nịu nói:

- Nãi nãi hãy cho Tú nhi hai viên Độc Văn đơn, Tú nhi đã hứa tặng cho họ rồi!

Lão bà tóc bạc tay trái nhẹ vuốt tóc Miêu Khả Tú, hiền từ nói:

- Hai người này là ai? Tại sao lại hứa tặng Độc Văn đơn cho họ?

Miêu Khả Tú phụng phịu:

- Nãi nãi đừng có hỏi mà! Tú nhi đã hứa với người ta rồi, phải tặng mới được. Nãi nãi mau lấy Độc Văn đơn ra đi!

Lão bà như hết sức cưng chiều Miêu Khả Tú, vội nói:

- Được được được... Nãi nãi lấy ra ngay đây!

Đoạn liền từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ sành trắng, mở nắp rồi nhè nhẹ trút ra hai viên dược hoàn màu đỏ, trao cho Miêu Khả Tú.

Miêu Khả Tú đón lấy, đưa đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc và nói:

- Hai vị mau uống vào và rời khỏi đây!

Mộng Thiên Nhạc đón lấy, vừa định nói vài lời khách sáo, nào ngờ Miêu Khả Tú dưới sự dìu đỡ của lão bà tóc bạc đã cùng hai nam nữ độc nhãn phi thần qua tường rào vào trong nhà.

Mộng Thiên Nhạc khẽ buông tiếng thở dài, đưa một viên Độc Văn đơn cho Triệu Điện Thần. Hai người bỏ vào miệng nuốt chửng, liền cảm thấy một mùi thơm ngát từ từ chảy vào bụng, lập tức tinh thần phấn chấn, hơi thở thông suốt.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn Triệu Điện Thần hỏi:

- Giờ chúng ta đi đâu?

- Thuê một ngôi nhà trong khách sạn này trọ tạm rồi hẵng tính.

Thế là, hai người trọ lại trong Vạn Hưng khách sạn, ngôi nhà nhỏ của họ chỉ cách nhà trọ của Miêu Khả Tú một khu sân vườn.

Trong nhà có hai phòng ngủ đông và tây, giữa là phòng khách, Triệu Điện Thần lúc này đã tạm rời khách sạn, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Mộng Thiên Nhạc.

Sau một đêm vất vả, Mộng Thiên Nhạc lúc này đã cảm thấy mỏi mệt, vừa định vào phòng ngơi nghỉ, bỗng nghe bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào, bóng người thấp thoáng, trước cửa đã xuất hiện một thư sinh áo trắng.

Mộng Thiên Nhạc thoáng giật mình, đưa mắt nhìn và hỏi:

- Các hạ tìm ai vậy?

Chỉ thấy thư sinh áo trắng này rất anh tuấn phong nhã, mày kiếm mắt sao, môi son tai tròn, da mặt trắng hồng, tay cầm một chiếc quạt xếp bằng bạch ngọc, trên vai giắt một thanh trường kiếm.

Thư sinh áo trắng đôi mắt sáng quắc quét nhìn Mộng Thiên Nhạc, nhếch môi cười cao ngạo, cao giọng nói:

- Các hạ phải chăng là Tàn Khuyết Thư Sinh?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Chính tại hạ! Chẳng hay có điều chi chỉ giáo?

Thư sinh áo trắng mỉm cười:

- Tại hạ Long Ngạo Vân, xin vui lòng chỉ giáo!

Mộng Thiên Nhạc tuy thắc mắc và kinh ngạc đối với vị khách bất ngờ này, song vẫn niềm nở nói:

- À! Xin mời Long huynh vào!

Long Ngạo Vân chẳng chút khách sáo đi vào, ngồi xuống trên một chiếc ghế dựa.

Mộng Thiên Nhạc rót một chung trà đưa đến trước mặt Long Ngạo Vân và nói:

- Long huynh hẳn là đến đây tìm tại hạ?

Long Ngạo Vân khẽ cười:

- Vâng! Tại hạ đến thỉnh giáo Mộng đại hiệp vài điều!

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Long huynh có điều gì cứ nói!

- Chúng ta chưa từng quen nhau, quấy rầy Mộng đại hiệp thế này thật là mạo muội.

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Đâu có! Đâu có! “Thiên nhai như cận lân, tứ hải giai huynh đệ”!

Long Ngạo Vân bỗng hạ thấp giọng:

- Mộng đại hiệp, điều tại hạ muốn thỉnh giáo là mối quan hệ giữa Mộng đại hiệp với Miêu Khả Tú.

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- Long huynh nói Miêu nữ kia ư?

Long Ngạo Vân mỉm cười:

- Nghe nói Mộng đại hiệp cũng là thị vệ thủ hạ của Miêu Khả Tú phải không?

Mộng Thiên Nhạc trầm ngâm một hồi:

- Long huynh hỏi điều ấy chi vậy?

Long Ngạo Vân cười khan:

- Tại hạ chỉ cần biết Mộng đại hiệp có phải là thị vệ của Miêu Khả Tú hay không?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Không phải!

- Vậy thì Mộng đại hiệp hà tất ở lại đây mạo hiểm?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Mộng mỗ ở trong khách sạn này mà có thể gặp nguy hiểm ư?

Long Ngạo Vân giọng nghiêm túc:

- Rất nhiều cao thủ võ lâm đã xem Mộng đại hiệp là đồng bọn của Miêu Khả Tú, Mộng đại hiệp ở lại đây khó khỏi trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Mộng Thiên Nhạc bỗng hỏi:

- Các hạ cùng phe với “Vô Hình Chưởng” Võ Thánh phải không?

- Không sai, Võ Thánh là một viên đại tướng thủ hạ của Long mỗ!

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt, thầm nghĩ:

- “Vô Hình Chưởng” Võ Thánh mà là thủ hạ của y? Vậy Long Ngạo Vân này là nhân vật gì?

Bởi “Vô Hình Chưởng” Võ Thánh là một cao thủ danh chấn võ lâm hơn bốn mươi năm trước, vậy mà lại là thủ hạ của Long Ngạo Vân, xem ra Long Ngạo Vân này lai lịch rất là to lớn.

Mộng Thiên Nhạc trầm ngâm một hồi, mỉm cười hỏi:

- Các hạ định tầm thù với nhóm người Miêu Khả Tú phải không?

Long Ngạo Vân cười khẽ:

- Có thể nói như vậy!

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Miêu Khả Tú xem ra không phải là người dễ đối phó, hơn nữa bên cạnh nàng ta dường như còn có mấy vị cao thủ kỳ nhân võ công trác tuyệt, có lẽ các hạ phải tốn nhiều công sức đấy.

Long Ngạo Vân cười khan:

- Chính vì vậy tại hạ mới đến đây bái hội Mộng đại hiệp, xin đừng xen vào phen thị phi này.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Hay lắm! Mộng mỗ ân oán phân minh, người ban ân cho Mộng mỗ, Mộng mỗ ắt sẽ báo đáp, kẻ có oán thù với Mộng mỗ, Mộng mỗ thề chết báo phục, nếu không có ân oán thì Mộng mỗ quyết không can thiệp vào chuyện người khác.

Long Ngạo Vân khẽ cười ha ha:

- Mộng đại hiệp đã nói vậy, tại hạ yên tâm rồi, vậy tại hạ xin cáo từ!

Đoạn liền đứng lên, hai tay ôm quyền thi lễ, quay người bỏ đi.

Mộng Thiên Nhạc vẻ mặt băn khoăn, mắt nhìn theo bóng lưng Long Ngạo Vân đến khi khuất dạng, mới khẽ buông tiếng thở dài, lẩm bẩm:

- Long Ngạo Vân này thật ra là một nhân vật như thế nào? Xem thái độ của y dường như có khí khái một bậc kiêu hùng, chả lẽ y quả thật là một đại nhân vật “đỉnh thiên lập địa” (đội trời đạp đất) hay sao?

Ngay khi ấy, “Ma Quân Thần Kiếm” Triệu Điện Thần từ ngoài đi vào và hỏi:

- Mộng lão đệ, có khách ư?

- Có một vị khách không mời mà đến, khiến vãn bối hết sức thắc mắc.

- Ồ! Vị khách đó là ai vậy?

- Một thư sinh áo trắng tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, tự xưng là Long Ngạo Vân.

Triệu Điện Thần tái mặt:

- “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân danh chấn Tây Vực!

Mộng Thiên Nhạc chưa từng nghe nói đến danh hiệu Ngọc Nhan Thư Sinh, bèn hỏi:

- Triệu lão tiền bối, người này ghê gớm lắm hả?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Mộng lão đệ có lẽ chưa mấy quen thuộc thanh danh “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân, nhưng mười tám năm trước, thanh danh Ngọc Nhan Thư Sinh đã chấn khiếp miền Tây Vực rồi...

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Mười tám năm trước ư? Nhưng Long Ngạo Vân này trông tuổi chỉ chừng hai mươi tám, chả lẽ lúc mười tuổi đã danh chấn giang hồ ư?

Triệu Điện Thần thở dài:

- Mộng lão đệ có điều không biết, Long Ngạo Vân có lẽ tuổi đã ngoài bốn mươi, nhưng nghe đồn là nhờ được ăn hà thủ ô ngàn năm nên mới lâu già, trông như thanh niên hai mươi mấy tuổi, cộng thêm y diện mạo anh tuấn nên mới có ngoại hiệu “Ngọc Nhan Thư Sinh”.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc:

- Trong thiên hạ quả thật có loại dược vật trường sinh bất lão ư?

- Khi nãy lão phu đã đến phân đà Lạc Dương của tệ bang, được biết rất nhiều cao thủ võ lâm từ khắp nơi kéo đến Lạc Dương, dường như sắp xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Khi nãy nghe những lời của Long Ngạo Vân, giờ nghĩ lại, các cao thủ võ lâm quy tụ thành Lạc Dương rất có thể là nhắm vào nhóm người Miêu Khả Tú.

Thế là, Mộng Thiên Nhạc bèn thuật lại những lời của Long Ngạo Vân khi nãy.

Nghe xong, Triệu Điện Thần trầm giọng nói:

- Mộng lão đệ, hiện chúng ta đối phó với một Hắc Ma Vương đã đủ vất vả rồi, chả lẽ còn chuốc thêm một kẻ địch “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân nữa sao?

- Miêu Khả Tú có ơn cứu mạng chúng ta, chả lẽ chúng ta trơ mắt nhìn nàng ta bị hiếp đáp hay sao?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Mộng lão đệ có nghĩ đến điều chúng ta bị Bại huyết văn đốt là do ai ám toán không?

- Có phải Hắc Ma Vương không?

Triệu Điện Thần lắc đầu:

- Có lẽ không phải Hắc Ma Vương, mà là Miêu Khả Tú!

- Vậy nghĩa là sao? Chúng ta đâu có oán thù gì với Miêu Khả Tú.

- Nếu là Hắc Ma Vương ám toán chúng ta thì không phải chỉ có hai con Bại huyết văn, và càng không để cho Miêu Khả Tú cứu chúng ta. Hiện nay cao thủ võ lâm khắp nơi kéo đến thành Lạc Dương là nhắm vào nhóm người Miêu Khả Tú, nhóm người Miêu Khả Tú đã ở vào thế bốn bề thọ địch, tuy có lão bà tóc bạc với hai nam nữ độc nhãn hỗ trợ, nhưng cũng khó chống nổi “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân với chúng cao thủ. Do đó, Miêu Khả Tú đã xảo quyệt thả Bại huyết văn ám toán chúng ta, sau đó theo dõi và uy hiếp chúng ta làm thị vệ. Mộng lão đệ nghĩ xem nhận định của lão phu có đúng không?

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Triệu lão tiền bối mà không nói trước là Hắc Ma Vương ám toán chúng ta thì vãn bối cũng suy đoán như vậy, nhưng chuyện đã qua rồi, bất kể có phải Miêu Khả Tú đã thả Bại huyết văn ám toán hay không, vãn bối cũng không để tâm.

- Chúng ta ở lại đây là chờ đợi tin tức của “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh, giờ ngẫu nhiên gặp cuộc xung đột giữa hai phe Miêu Khả Tú với Long Ngạo Vân, Mộng lão đệ nói với Long Ngạo Vân rất đúng, chúng ta không can thiệp vào chuyện người khác, tốt nhất là đứng ngoài bàng quan.

- Hiện vãn bối cảm thấy hết sức hoang mang, trong giới võ lâm quả thật có Hắc Ma Vương ư?

- Điều này thật khó khỏi khiến Mộng lão đệ nghi hoặc, trong giới võ lâm không có mấy ai biết cái tên Hắc Ma Vương, Vô Ngã chân giáo sở dĩ có thể hoành hành võ lâm cũng là nhờ mỗi nhân vật của họ đều thần bí khôn lường.

- Lão tiền bối từng nói bốn người có khả năng là Hắc Ma Vương, chẳng hay đó là những ai vậy?

Triệu Điện Thần ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp:

- Đó là “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh, “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo, “Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân và “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ, vì trong thiên hạ chỉ có võ công của bốn người này mới xứng đáng là Hắc Ma Vương.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc:

- Lão tiền bối cũng liệt phó bang chủ “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ của quý bang vào phần tử khả nghi ư?

Triệu Điện Thần gật đầu:

- Đúng vậy, những ai lão phu hoài nghi đều có đầy đủ căn cứ, Liễu Kỳ tuy là phó tọa của tệ bang, nhưng hành động, võ công và cơ trí đều xứng đáng là Hắc Ma Vương.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Bốn người này vãn bối đều chưa mấy hiểu biết nên không dám có nhận định, nhưng về Doãn Thiên Thảo thì vãn bối chưa từng gặp, chẳng rõ tướng mạo ra sao?

- Có lẽ không lâu nữa Hắc Ma Vương sẽ lộ ra mặt thật, vì những người mà y e ngại đã lần lượt bị y trừ khử, sau cùng phải hiện thân thôi.

Mộng Thiên Nhạc bỗng hỏi:

- Lão tiền bối, đến giờ vãn bối vẫn chưa biết thân thế lai lịch của Đệ nhất Tổng giáo chủ Vô Ngã chân giáo, lão tiền bối có thể cho biết không?

Triệu Điện Thần thoáng tái mặt, do dự một hồi mới thở dài nói:

- Mộng lão đệ, lão phu đã thề vĩnh viễn không tiết lộ thân thế lai lịch của y thị, người trong võ lâm xưa nay “nhất nặc thiên kim” (một lời hứa đáng ngàn vàng), mặc dù lão phu với y thị đứng trong cương vị thù địch, nhưng lão phu chẳng thể phản bội lời hứa.

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Lão tiền bối thật thủ tín!

Triệu Điện Thần não nề:

- Mong Mộng lão đệ có thể lượng thứ cho nỗi khổ của lão phu.

- Vãn bối không trách đâu, đằng nào vãn bối cũng biết rõ diện mạo của Đệ nhất Tổng giáo chủ rồi!

- Sự tồn tại của Đệ nhất Tổng giáo chủ đối với Hắc Ma Vương ít nhiều cũng có sức khắc chế lẫn nhau, vì lẽ đó nên lão phu đến nay vẫn chưa tích cực chính diện xung đột với y thị.

Mộng Thiên Nhạc hết sức thắc mắc hỏi:

- Hắc Ma Vương là đầu não phía sau của Vô Ngã chân giáo, vậy thì Hắc Ma Vương chỉ có chỉ huy Đệ nhất Tổng giáo chủ, chứ sao Đệ nhất Tổng giáo chủ lại có thể khắc chế Hắc Ma Vương?

- Đó cũng giống như tình trạng lão phu hoài nghi “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ, Đệ nhất Tổng giáo chủ tuy là thủ hạ của Hắc Ma Vương, nhưng cũng có khả năng soán vị.

Mộng Thiên Nhạc nửa hiểu nửa không thở dài:

- Xưa nay có biết bao công hầu khanh tướng phản bội quân vương, soán quyền đoạt ngai, huống chi là người trong võ lâm giang hồ. Ôi! Dục vọng của con người không bao giờ có thể thỏa mãn, biết bao chuyện đau thương bi đát trên cõi đời chẳng phải đều do lòng tham của con người gây ra là gì?

Triệu Điện Thần nghe vậy, vô vàn cảm khái nói:

- Khi nào Hắc Ma Vương bị trừ diệt, lão phu sẽ tuyên cáo thiên hạ quy ẩn võ lâm, vĩnh viễn không màng đến tục sự nhân gian nữa.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Vãn bối chưa bao giờ có dã tâm hùng bá võ lâm, chỉ cần báo được sư thù, tiêu diệt Vô Ngã chân giáo, vãn bối cũng muốn quy ẩn sơn lâm, sống trong những tháng ngày không tranh chấp với đời.

- Mộng lão đệ, chúng ta hãy về phòng ngơi nghỉ, đêm nay không chừng có màn diễn hay, chúng ta cũng có thể xem náo nhiệt.

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Ban ngày luôn là thời gian ngủ nghỉ của giới võ lâm giang hồ, chúng ta nghỉ ngơi đi thôi!

Thế là, hai người chia nhau về phòng ngơi nghỉ.

Hạng cao thủ võ lâm như Mộng Thiên Nhạc và Triệu Điện Thần chỉ cần tọa thiền là có thể thay cho giấc ngủ, nhất là Triệu Điện Thần căn cơ thâm hậu, mỗi ngày chỉ cần tọa thiền hai giờ là có thể thay cho giấc ngủ một đêm.

Hai giờ nhanh chóng qua đi, Mộng Thiên Nhạc vẫn chìm trong cảnh giới vật ngã lưỡng vong, khí cơ điều hòa, thần du huyết thuận.

Thốt nhiên, ngoài cửa sổ bóng người nhấp nhoáng, một thiếu nữ áo lục phóng qua cửa sổ vào phòng.

Mộng Thiên Nhạc đã luyện thành Đạt Ma cương khí thần công, trong lúc tĩnh tọa thính giác vẫn hết sức linh mẫn, ngay khi thiếu nữ áo lục còn ngoài cửa sổ là chàng đã phát giác rồi.

Mộng Thiên Nhạc mở nhanh mắt, chỉ thấy thiếu nữ áo lục khẽ “suỵt” một tiếng, ném cho chàng một lá thư màu lam nhạt, rồi liền quay người phi thân qua cửa sổ, nhanh chóng rời khỏi.

Mộng Thiên Nhạc thừ ra nhìn lá thư trên giường, thầm nghĩ:

- Thiếu nữ này là ai? Nàng ta đưa thư đến chi vậy?

Chàng với tay cầm lấy lá thư, mở ra xem, chỉ thấy trên viết ba dòng chữ đen thon thả duyên dáng, hiển nhiên là thủ bút của phụ nữ.

Đó là: “Tàn Khuyết Thư Sinh” Mộng Thiên Nhạc đài giám! Nhờ thị nữ đưa thư cho tướng công, sau khi nhận được hãy tức tốc đến một ngôi miếu thần ở cách thành tây chừng ba dặm tiếp kiến một phụ nhân áo lục. Miêu Khả Tú bái thác!

Mộng Thiên Nhạc xem xong, do dự một hồi rồi xé nát lá thư, thầm khẽ thở dài tự nghĩ:

- Mình đã chịu ơn cứu mạng của người ta, đành phải giúp người ta đi một chuyến thôi!

Đoạn bèn bước xuống giường, bỗng nghe tiếng nói Triệu Điện Thần từ ngoài phòng khách vọng vào:

- Mộng lão đệ thức rồi ư?

Mộng Thiên Nhạc vội đáp:

- Vâng, vãn bối thức rồi!

Chàng mở cửa phòng đi ra ngoài, Triệu Điện Thần đã ngồi trong phòng khách, đưa mắt nhìn chàng hỏi:

- Mộng lão đệ có phát giác có người vào trong sân vườn không?

Mộng Thiên Nhạc giật mình, vội nói:

- Đó là một thiếu nữ áo lục, nhưng nhanh chóng rời khỏi rồi!

Triệu Điện Thần mặt phủ sương lạnh, chầm chậm từ trong lòng lấy ra một phong thư màu trắng, trao cho Mộng Thiên Nhạc và nói:

- Hắc Ma Vương đã đưa tử thiếp cho chúng ta rồi!

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Tử thiếp gì cơ?

- Trong phong thư đó, Mộng lão đệ xem đi!

Mộng Thiên Nhạc đón lấy, chỉ thấy trong phong thư có hai tấm thiếp trắng, trên ngay ngắn viết: “Tàn Khuyết Thư Sinh” Mộng Thiên Nhạc thân khải! Và “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần thân khải!

Chữ viết bằng mực đỏ tươi, hết sức nổi bật.

Mộng Thiên Nhạc mở tấm thiếp của mình ra, bên trong còn một hàng chữ đỏ khác là: “Tàn Khuyết Thư Sinh” Mộng Thiên Nhạc thọ chung vào chính tý mồng tám tháng tám năm tân sửu.

Bên dưới là hình một sọ người đen.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Thiếp của lão tiền bối viết thế nào?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Thời gian quy thiên của lão phu là giờ tý mồng chín tháng tám, chỉ cách một ngày.

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Hiện là giờ ngọ mồng năm tháng tám, vậy là sinh mạng của vãn bối hãy còn ba ngày và sáu giờ nữa!

Triệu Điện Thần vẻ mặt nghiêm nặng:

- Mộng lão đệ, tử thiếp của Hắc Ma Vương không phải là chuyện đùa, trong mấy mươi năm qua, phàm ai đã nhận tử thiếp của Hắc Ma Vương, không ai có thể sống qua khỏi thời gian đã định trên tử thiếp.

Mộng Thiên Nhạc cười ha hả:

- Triệu lão tiền bối đã nhận được tử thiếp lúc nào?

- Ngay khi lão phu vừa ra đến phòng khách đã phát hiện phong thư này trên bàn.

- Vậy thì chúng ta hãy chờ đến lúc đó xem sao!

Triệu Điện Thần lắc đầu thở dài:

- Dường như Mộng lão đệ không quá xem trọng tử thiếp này.

- Đó chính là điều vãn bối mong đợi, vì như vậy vãn bối mới có thể gặp Hắc Ma Vương, để xem thử đó là một nhân vật ba đầu sáu tay ra sao.

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Hắc Ma Vương giết người không bao giờ hiện thân, khi nhìn thấy y thì đã là lúc sắp tắt thở, nên trong giới võ lâm cho đến nay chưa một người nào nhìn thấy mặt thật của Hắc Ma Vương.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Giờ vãn bối muốn ra ngoài chốc lát, lão tiền bối hãy nhân lúc này mà suy tìm cách đối phó.

- Mộng lão đệ đi đâu vậy?

- Vãn bối vào trong thành một chuyến!

- Ngay khi hạ tử thiếp là Hắc Ma Vương đã theo dõi chúng ta rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể thừa cơ hạ độc thủ, nếu không có việc gì quan trọng, Mộng lão đệ không nên ra ngoài thì hơn.

- Chả lẽ trong thời gian này chúng ta không thể ra khỏi đây một bước sao?

- Muốn đối phó tử thiếp này chỉ có cách là chúng ta bắt đầu từ lúc này đóng chặt cửa lại, không ăn không uống, không nghỉ không ngủ mà chờ đến thời gian đã định trên tử thiếp.

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Vãn bối tuyệt đối không tin tà!

- Thủ pháp giết người lợi hại nhất của Hắc Ma Vương là hạ độc, mười mấy năm qua lão phu luôn nghiên cứu cách đối phó với Hắc Ma Vương, nhưng cho đến nay vẫn chưa nghĩ ra được.

Mộng Thiên Nhạc thấy Triệu Điện Thần lo lắng và nghiêm trọng như vậy, bất giác thầm nghĩ:

- Hắc Ma Vương lợi hại đến vậy thật ư?

Triệu Điện Thần thở dài:

- Chỉ sợ “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh chính là Hắc Ma Vương, không thì cách đóng cửa chờ đợi của lão phu hẳn sẽ buộc Hắc Ma Vương phải hiện thân.

- Thời gian táng mạng của vãn bối sớm hơn lão tiền bối một ngày, nếu vãn bối thật sự táng mạng, lão tiền bối hãy còn thời gian một ngày đêm tìm cách chuẩn bị đối phó, bây giờ hà tất lo lắng thế này?

Triệu Điện Thần thở dài:

- Mộng lão đệ không nghe lời lão phu, e sẽ bị Hắc Ma Vương hạ độc thủ.

- Vãn bối sẽ hết sức cảnh giác đề phòng, đằng nào thì vãn bối cũng không có ý định đóng cửa chờ chết, biết đâu trước mồng tám tháng tám vãn bối đã giết chết Hắc Ma Vương cũng nên.

Mộng Thiên Nhạc dứt lời, một mình rời khỏi Vạn Hưng khách sạn, đi thẳng về phía tây thành.

Ngay khi vừa ra khỏi khách sạn, Mộng Thiên Nhạc đã phát giác có người bám theo, nhưng chàng vờ như không hay biết, thản nhiên cất bước.

Nửa khắc sau đã đến cửa tây thành. Ra khỏi cửa thành, Mộng Thiên Nhạc men theo tường thành đi về phía bắc, quả nhiên bóng người ấy bám theo sau, cách chừng mười mấy trượng.

Chàng thầm cười khảy, ngước mắt nhìn thấy phía trước cách hơn ba trượng là một khúc quanh, liền gia tăng cược bộ, vừa rẽ qua khúc quanh, chàng phi thân lên tường thành, phóng trở vào trong thành, lui về khoảng ba trượng, rồi lại phi thân trở lên tường thành, như thể thiên thần hạ xuống ngay trước mặt kẻ theo dõi.

“Á” một tiếng, kẻ theo dõi giật nẩy mình, bật lui một bước, mặt đầy kinh hãi thừ ra nhìn Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, chỉ thấy đó là một người đàn ông trung niên gầy quắt queo, đầu mặt như loài khỉ, trên mình không có binh khí.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Các hạ đã bám theo bổn nhân từ Vạn Hưng khách sạn đến đây. Hãy nói mau, ai đã phái các hạ theo dõi bổn nhân?

Mộng Thiên Nhạc nghĩ người này chẳng qua chỉ là một kẻ lưu manh địa phương, nên chưa xuất thủ khống chế.

Người trung niên mặt khỉ trố đôi mắt ti hí nhìn Mộng Thiên Nhạc, ngơ ngác hỏi:

- Vị đại gia này nói gì vậy?

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Nói là các hạ đã theo dõi bổn nhân!

Người mặt khỉ bỗng cười hề hề:

- Đại gia thật khéo đùa, đây là một con đường, chả lẽ không cho người khác đi sao?

Mộng Thiên Nhạc ngớ người, thầm nghĩ:

- Người này miệng lưỡi thật ghê gớm!

Chàng cười khảy nói:

- Vậy thì các hạ đi đi!

Lần này thì người mặt khỉ ngớ người ra, lát sau mới lúc lắc chiếc đầu bóng loáng đi về phía bắc.

Mộng Thiên Nhạc đứng yên nhìn theo, người mặt khỉ đi đến khoảng bốn mươi trượng, rẽ qua một khúc quanh tường thành, chàng mới thi triển khinh công phóng đi.

Mộng Thiên Nhạc nghĩ với khinh công cao tuyệt của mình, người mặt khỉ dù có quay lại đuổi theo cũng chẳng kịp.

Thật ra Mộng Thiên Nhạc đâu ngờ, người mặt khỉ đó lại là “Thiên Lý Hầu” Chu Thông lừng danh giang hồ.

Mộng Thiên Nhạc vượt qua ba dặm đường chỉ chừng nửa giờ, phát hiện một ngôi miếu nhỏ nằm trong một khu rừng phong, xung quanh đá núi ngổn ngang, lá phong rơi đầy, cỏ dại um tùm, hiển nhiên đó là một ngôi miếu hoang, không người chăm sóc.

Mộng Thiên Nhạc nhẹ bước đi vào sân miếu, chỉ thấy trong điện đường giăng đầy mạng nhện, bụi dày cả tấc, vôi tường loang lổ, trống hoác không một bóng người.

Mộng Thiên Nhạc thoáng chau mày thầm nghĩ:

- Miêu Khả Tú hẳn là không đùa... có lẽ người ấy chưa đến...

Ngay khi ấy, tiếng bước chân giẫm trên lá khô rất khẽ từ trong rừng phong vọng đến.

Mộng Thiên Nhạc quay phắt người, đưa mắt nhìn, chỉ thấy một phụ nữ áo lục xinh đẹp, dáng người đầy đặn, tha thướt đi thẳng đến phía Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc cao giọng:

- Tại hạ Mộng Thiên Nhạc, theo lời Miêu Khả Tú cô nương đến đây tiếp kiến một vị phu nhân áo lục, chẳng hay các hạ...

Phụ nhân áo lục ngắt lời:

- Đến muộn quá, trên đường gặp sự cố hay sao?

- Tại hạ do có việc riêng nên đã đến muộn, xin phu nhân lượng thứ.

Phụ nhân áo lục thò tay vào lòng lấy ra một quyển gì đó được bọc trong một lớp khăn lục, trông như là một quyển sách.

Phụ nhân áo lục trịnh trọng nói:

- Vật này hãy trao tận tay tiểu thư, tuyệt đối không được đánh mất.

Mộng Thiên Nhạc đón lấy và hỏi:

- Đây là một quyển sách phải không?

- Hãy mau cất giấu kỹ lưỡng, ngoài tiểu thư, tuyệt đối không được cho ai nhìn thấy.

- Phu nhân yên tâm, tại hạ sẽ đích thân giao cho Miêu cô nương.

Mộng Thiên Nhạc liền nhét quyển sách vào lòng. Phụ nhân áo lục quét mắt nhìn quanh, đoạn nói:

- Càng ở lại đây lâu càng thêm nguy hiểm, tướng công hãy mau rời khỏi đây!

- Phu nhân còn điều gì căn dặn nữa không?

Phụ nhân áo lục lắc đầu. Mộng Thiên Nhạc nói tiếp:

- Vậy tại hạ xin cáo từ, hẹn tái ngộ!

Mộng Thiên Nhạc vòng tay thi lễ, đoạn quay người ra khỏi miếu.

Mộng Thiên Nhạc vừa đi vừa thắc mắc thầm nghĩ:

- Đây hẳn là một kỳ thư hết sức quý trọng.., nhưng sao Miêu Khả Tú không đích thân đến lấy? Hoặc phụ nhân áo lục không đích thân vào thành trao cho Miêu Khả Tú?

Đột nhiên, Mộng Thiên Nhạc chững bước.

Thì ra một người trung niên đầu khỉ áo xám, thân hình quắt queo đang đứng giữa đường và toét miệng cười đắc ý.

Mộng Thiên Nhạc bất giác giật mình thầm nghĩ:

- Hỏng bét, khi nãy mình đã nhìn lầm, thì ra người này võ công rất cao.

Bèn cười khảy nói:

- Thật không ngờ lại là các hạ!

Người đầu khỉ hăng hắc cười sắc lạnh:

- Trái đất tròn mà, thật không ngờ chúng ta lại chạm mặt.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Khi nãy tại hạ đã nhìn lầm, các hạ là cao nhân nào vậy?

Người đầu khỉ cười khan:

- “Thiên Lý Hầu” Chu Thông!

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc thở dài:

- Quả đúng là một nhân vật!

“Thiên Lý Hầu” Chu Thông cười hăng hắc:

- Chúng ta hãy thẳng thắn với nhau, món vật mà phụ nhân áo lục đã đưa cho các hạ khi nãy, xin hãy trao ra.

Mộng Thiên Nhạc giật mình, thầm nghĩ:

- Vậy là y đã nhìn thấy, sao mình không phát hiện tung tích của y thế nhỉ?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Các hạ nói gì, tại hạ không hiểu!

“Thiên Lý Hầu” Chu Thông sầm mặt:

- Các hạ là người ngoài cuộc, hà tất xen vào vòng thi phi này?

- Các hạ càng nói, tại hạ càng hồ đồ!

“Thiên Lý Hầu” Chu Thông cười u ám:

- Khi nãy phụ nhân áo lục đã đưa một quyển sách cho các hạ trong miếu thần, hãy mau lấy ra cho Chu mỗ, vậy là xong.

Mộng Thiên Nhạc biết đối phương đã nhìn thấy tất cả, bèn cười khảy nói:

- Các hạ sáng mắt lắm, nhưng quyển sách ấy đã trên mình tại hạ, các hạ cứ đến mà lấy.

Mộng Thiên Nhạc nghĩ đến những lời dặn trịnh trọng của phụ nhân áo lục, thầm nghĩ người này đã biết chuyện, tuyệt đối không thể để cho y thoát khỏi đây, nếu y ra tay cướp đoạt, mình có thể nhẫn tâm lấy mạng y.

“Thiên ý Hầu” Chu Thông đôi mắt bé tròn đảo một vòng, cười gian nói:

- Các hạ có biết đó là quyển sách gì không?

Mộng Thiên Nhạc giọng lạnh nhạt:

- Không biết, mà cũng không muốn biết, chỉ muốn trao lại cho người ta thôi!

- Các hạ trao lại cho Miêu Khả Tú chứ gì?

- Đúng vậy!

“Thiên Ký Hầu” Chu Thông cười hơ hớ:

- Các hạ mà không trao ra quyển sách đó, chắc chắn không thể đến được thành Lạc Dương, các hạ có tin không?

- Hãy chờ xem!

Mộng Thiên Nhạc dứt lời, liền cất bước ưỡn ngực tiến tới.

- Đứng lại!

“Thiên Lý Hầu” Chu Thông quát to như sấm rền, bóng người loang loáng, đứng cản trước mặt Mộng Thiên Nhạc cách ba bước.

Mộng Thiên Nhạc cười lạnh lùng:

- Ban ngày ban mặt, các hạ định ra tay cướp giật ư?

- Giết người phóng hỏa cướp của là chuyện thường tình trên giang hồ, giờ cho các hạ biết, trong phạm vị ba dặm thành Lạc Dương có đến hằng trăm ngàn cao thủ đang kéo đến đây, cho dù các hạ có thể qua khỏi cửa ải này của Chu mỗ cũng không thể thoát khỏi vòng vây của trăm ngàn cao thủ võ lâm.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Các hạ đã phát tín hiệu rồi ư?

“Thiên Lý Hầu” Chu Thông gật đầu:

- Không sai, lúc trong rừng phong Chu mỗ đã thả phi cáp truyền thư rồi!

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Lẽ ra Mộng mỗ không muốn giết các hạ, giờ thì rất nóng lòng, muốn lấy mạng các hạ ngay.

Đoạn liền một tay vung lên, chưởng phong xô ra như bài sơn đảo hải, cương mãnh tột cùng.

Thân người bé nhỏ của “Thiên Lý Hầu” Chu Thông như thể diều đứt dây, lộn ba vòng trên không, bình an vô sự hạ xuống ngoài ba trượng, nhưng y biến sắc mặt.

Mộng Thiên Nhạc một chưởng hụt hẫng, cười khảy nói:

- Các hạ khinh công thật trác tuyệt, có thể tránh thoát một chưởng của Mộng mỗ.

Thiên Lý Hầu cười khằng khặc:

- Chưởng lực của các hạ quả nhiên hùng hậu chẳng kém Võ Thánh, nhưng muốn lấy mạng Chu mỗ cũng không phải chuyện đơn giản.

Vừa dứt lời, lập tức tung mình, nhanh như gió lao bổ vào Mộng Thiên Nhạc.

Qua thân pháp tránh khỏi một chưởng của chàng vừa rồi, Mộng Thiên Nhạc đã biết “Thiên Lý Hầu” Chu Thông này võ công cao tuyệt, nếu không ra tay hiểm ác, khó thể nhanh chóng chế ngự đối phương.

Nên khi thấy đối phương lao đến, Mộng Thiên Nhạc không tránh ngay, chờ đến khi hai tay đối phương còn cách ngực mình chừng ba thước, Mộng Thiên Nhạc đã thi triển thuật khoái kiếm độc bộ thiên hạ.

Chỉ thấy ánh đỏ lóe lên, Bích Huyết Kiếm đã ra khỏi bao, một tiếng rú khảm khốc vang lên, Thiên Lý Hầu từ trên không rơi xuống, không còn động đậy nữa, máu tươi lênh láng trên mặt đất.

Đương kim võ lâm ai rút kiếm nhanh nhất? Chiêu kiếm này của Mộng Thiên Nhạc có thể nói còn nhanh hơn tuyệt đao của Liễu Kỳ, ngay sau khi hạ sát “Thiên Lý Hầu” Chu Thông, Bích Huyết Kiếm đã tra trở vào bao.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Mộng Thiên Nhạc ngẩng lên nhìn, một thư sinh áo trắng anh tuấn hào hoa, phong độ hiên ngang đã đứng cách chàng ngoài ba trượng.

Thư sinh áo trắng đăm mắt nhìn thi thể máu tươi đầm đìa trên mặt đất, thừ ra một hồi, đoạn thở dài não nuột nói:

- Thật không ngờ một người khinh công trác tuyệt nhất thiên hạ như Thiên Lý Hầu mà không tránh nổi một kiếm của Tàn Khuyết Thư Sinh, thật quá khủng khiếp, quá khủng khiếp.

Mộng Thiên Nhạc vừa trông thấy thư sinh áo trắng, lập tức biến sắc mặt.

Thư sinh áo trắng nói xong, bỗng hướng về Mộng Thiên Nhạc ôm quyền thi lễ, cao giọng nói:

- Mộng đại hiệp, chúng ta lại gặp nhau và cũng nhìn thấy kiếm thuật cực nhanh của Mộng đại hiệp, thật là bội phục.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Long tiên sinh đến nhanh thật!

“Ngọc Nhan Thư Sinh” Long Ngạo Vân khẽ cười hô hố:

- Mộng đại hiệp, chúng ta không cần che giấu lời lẽ nữa, Long mỗ đến đây là do nhận được phi cáp truyền thư của Chu Thông.

Mộng Thiên Nhạc vờ kinh ngạc:

- Thật không ngờ Thiên Lý Hầu lại là đồng bọn của Long tiên sinh.

Long Ngạo Vân sầm mặt:

- “Thiên Lý Hầu” Chu Thông là một viên đại tướng thủ hạ của Long mỗ, chết thật đáng tiếc.

- Long tiên sinh hẳn là muốn báo thù?

Long Ngạo Vân mỉm cười:

- Đó thì phải xem Mộng đại hiệp đối xử với Long mỗ thế nào!

- Long tiên sinh nói vậy nghĩa là sao?

Long Ngạo Vân cười:

- Thiên Lý Hầu chết là vì quyển kỳ thư Quỷ Cốc lục của Mật Tông môn, nếu Mộng đại hiệp có thể trao ra Quỷ Cốc lục thì Thiên Lý Hầu chết không có gì đáng ân hận cả.

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- Miêu Khả Tú là truyền nhân Mật Tông môn ư?

- Long mỗ cũng là truyền nhân của Mật Tông môn, Miêu Khả Tú có thể nói là sư muội của Long mỗ.

Mộng Thiên Nhạc giờ mới biết lai lịch môn phái của họ, nhưng có điều chàng thắc mắc là, vì sao họ là đồng môn mà lại tương tranh thế này?

- Long tiên sinh đã là đồng môn với Miêu cô nương, vậy thì Quỷ Cốc lục trao cho Miêu cô nương thì có gì khác nhau?

- Sự tranh chấp giữa Long mỗ với Miêu Khả Tú hoàn toàn là việc riêng của Mật Tông môn, Mộng đại hiệp là người ngoài cuộc, hà tất xen vào vòng thị phi này.

Mộng Thiên Nhạc cao giọng:

- Việc riêng của quý môn, người ngoài đương nhiên không có quyền can thiệp, tại hạ cũng không muốn dính líu.

- Vậy thì Mộng đại hiệp mau có quyết định sáng suốt đi thôi!

- Long tiên sinh, xin hãy lượng thứ cho nỗi khổ của tại hạ, tại hạ không thể trao Quỷ Cốc lục cho Long tiên sinh.

Long Ngạo Vân tái mặt, nhưng tức khắc trở lại bình thường, ôn tồn nói:

- Mộng đại hiệp có lẽ còn chưa biết Quỷ Cốc lục là một quyển sách như thế nào?

- Vâng! Tại hạ không hề biết, mà cũng không cần biết!

- Nếu biết, chắc chắn Mộng đại hiệp sẽ trao cho Long mỗ.

- Cũng chưa chắc!

Long Ngạo Vân thở dài áo não:

- Nếu Mộng đại hiệp trao Quỷ Cốc lục cho Miêu Khả Tú, Mật Tông môn sẽ có rất nhiều người bị thảm hại.

Mộng Thiên Nhạc thoáng chau mày:

- Vậy nghĩa là sao?

Long Ngạo Vân thở dài:

- Đó là bí mật của bổn môn, Long mỗ không muốn thổ lộ với người ngoài.

Mộng Thiên Nhạc lòng có chút hoài nghi, nếu lời nói của Long Ngạo Vân là thật thì mình nên trao Quỷ Cốc lục cho y, nhưng...

Long Ngạo Vân như nhìn thấu ý nghĩ của Mộng Thiên Nhạc, bèn thở dài thê lương nói tiếp:

- Nếu trao Quỷ Cốc lục cho Long mỗ, Mộng đại hiệp không có tổn thất gì, vô hình trung còn cứu được rất nhiều tính mạng cho đệ tử bổn môn, công đức ấy có thể nói là vô hạn, đệ tử Mật Tông môn hẳn sẽ kết cỏ ngậm vành, suốt đời không quên.

Lời lẽ thật thắm thiết, đầy sức quyến rũ, Mộng Thiên Nhạc độc thủ từ từ giơ lên, thò vào lòng, định lấy Quỷ Cốc lục trao ra.

Thốt nhiên, một tiếng nói lanh lảnh vọng đến:

- Tướng công đã nhận lời là phải làm tròn, sao thể dễ dàng trao cho kẻ khác...

Mộng Thiên Nhạc ngẩng lên nhìn, chỉ thấy phụ nhân áo lục vội vã phóng đến, một làn gió thơm ập vào mặt, bà ta đã đứng bên cạnh Mộng Thiên Nhạc.

Long Ngạo Vân nhìn thấy phụ nhân áo lục, vẻ mặt liền tức trở nên hết sức kỳ khôi và phẫn nộ, vì nếu bà ta không hiện thân, chắc chắn Mộng Thiên Nhạc đã trao ra Quỷ Cốc lục rồi.

Long Ngọa Vân đôi mắt sắc lạnh trừng trừng nhìn phụ nhân áo lục, cười gằn hai tiếng, lạnh lùng nói:

- Lục Y đàn chủ cả gan dám phản bội bổn tọa!

- Tại hạ đâu dám phản bội Long tổng hộ pháp.

Long Ngạo Vân cười khảy:

- Mười mấy năm qua Long mỗ đã khắp nơi tìm kiếm Lục Y đàn chủ, thật không ngờ lại ở ngay Lạc Dương.

- Long tổng hộ pháp chính vì quyển Quỷ Cốc lục nên mới tìm kiếm tại hạ.

Mộng Thiên Nhạc nghe hai người đối thoại, đã biết họ chẳng những quen biết, mà còn là đồng môn.

Mộng Thiên Nhạc không biết Mật Tông môn đang tranh giành thứ gì? Thầm nghĩ, mình bị lôi kéo vào vòng thị phi này thật là thiệt thòi.

Long Ngạo Vân cười khảy:

- Lục Y đàn chủ đã lẩn trốn mười mấy năm qua nhằm bảo vệ Quỷ Cốc lục không để cho Long mỗ có được, nhưng hôm nay đàn chủ phải chính tay trao cho Long mỗ.

Phụ nhân áo lục cười:

- Tổng hộ pháp đã chậm mất một bước, Quỷ Cốc lục không còn trên mình tại hạ nữa rồi!

- Lục Y đàn chủ phải đòi lại ở Mộng đại hiệp.

Phụ nhân áo lục cười khanh khách:

- Trừ phi Quỷ Cốc môn chủ tái sinh, bằng không, chẳng ai có thể mệnh lệnh tại hạ được nữa.

Long Ngạo Vân mỉm cười:

- Đàn chủ không tin Long mỗ có thể mệnh lệnh đàn chủ ư?

Đoạn từ trong lòng lấy ra một cây bạch ngọc huyết long trượng giơ lên cao, trầm giọng quát:

- Lục Y đàn chủ hãy xem đây là gì?

Phụ nhân áo lục vừa nhìn thấy bạch ngọc huyết long trượng, lập tức toàn thân run rẩy, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, run giọng nói:

- Bạch ngọc huyết long trượng.., tín vật của môn chủ...

Mộng Thiên Nhạc hiếu kỳ đưa mắt nhìn, chỉ thấy ngọc trượng hình tròn, dài cỡ nửa thước, to như cánh tay trẻ sơ sinh, dưới ánh nắng hiện ra một con rồng đỏ long lanh, như đang bay trên không hết sức tinh xảo.

Long Ngạo Vân giơ cao ngọc trượng trong tay, lạnh lùng quát:

- Lục Y đàn chủ, còn chưa mau đòi lại Quỷ Cốc lục?

Mộng Thiên Nhạc giật mình, ngay khi ấy, phụ nhân áo lục đã tung mình lao đến, một chưởng bổ thẳng vào ngực Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc vội lách người sang trái, suýt trúng chưởng, quát to:

- Phu nhân định đòi lại Quỷ Cốc lục thật ư?

Phụ nhân áo lục không đáp, nhưng vẻ mặt đầy đau khổ và lo lắng, lại tả chưởng vung ra, tấn công Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc lúc này thật không biết phải ứng phó thế nào, qua vẻ mặt của phụ nhân áo lục, chàng biết là do tình thế bức bách mới động thủ như vậy.

Phụ nhân áo lục võ công rất cao thâm, chưởng thức chập chờn quái dị, Mộng Thiên Nhạc tuy tránh khỏi toàn bộ ba chưởng của bà ta, nhưng chàng nhận ra đối phương chưa vận hết toàn lực.

Lại nghe Long Ngạo Vân gắt giọng quát:

- Hạn Lục Y đàn chủ trong mười chiêu phải chế phục đối phương.

Phụ nhân áo lục cao giọng:

- Tuân mệnh!

Chưởng thức đột nhiên biến đổi, hệt như ong bướm chập chờn bay trong vườn hoa, chưởng này nối tiếp chưởng kia, liên miên bất tuyệt.

Chỉ thấy bóng chưởng trùng trùng điệp điệp, hết sức hung mãnh, bức bách Mộng Thiên Nhạc thoái lui lia lịa.

Mộng Thiên Nhạc thấy chưởng chiêu của đối phương quái dị như vậy, lòng hết sức kinh hãi, trong thoáng chốc phụ nhân áo lục đã công ra chín chiêu.

Đột nhiên, phụ nhân áo lục dừng lại, nhưng hai tay một trước một sau, thủ thế vừa có thể công vừa có thể thủ.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, bỗng thấy phụ nhân áo lục trên mặt hiện lên một lớp sáng đỏ, ánh mắt long lanh đăm đăm nhìn Mộng Thiên Nhạc, dường như có ý muốn chàng mau rời khỏi đây.

Lại nghe Long Ngạo Vân lạnh lùng quát:

- Lục Y đàn chủ, đã vận tụ tuyệt công, sao còn chưa thi triển?

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy vội quát to:

- Long Ngạo Vân, mau bảo bà ấy dừng tay, chúng ta có thể thương lượng...

Chưa dứt lời, phụ nhân áo lục đã khẽ “vâng” một tiếng, tay phải nhẹ nhàng phất ra.

Một làn gió ấm qua đi, Mộng Thiên Nhạc bỗng toàn thân run rẩy, hai vai lắc lư, lùi sau một bước.

Phụ nhân áo lục lúc này như thể hư thoát, người bải hoải ngồi xuống đất, ánh đỏ trên mặt biến mất, giờ trở nên trắng bệch như người bệnh hoạn.

Trong mười chiêu vừa qua, Mộng Thiên Nhạc không hề công ra chiêu nào.

Long Ngạo Vân mỉm cười đắc ý, chậm rãi nói:

- Mộng đại hiệp đã trúng Thiếu Dương thần công của Lục Y đàn chủ rồi!

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy liền tức tái mặt, đưa mắt nhìn phụ nhân áo lục, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của bà đã ngập lệ, như hết sức bi ai và áy náy đối với Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc thở dài áo não nói:

- Thiếu Dương thần công là một tuyệt học cực kỳ lợi hại trong võ lâm, chuyên gây tổn thương kỳ kinh bát mạch, người trúng phải không thể sống quá mười hai giờ, vậy là Mộng mỗ đã cách cái chết không xa rồi.

Long Ngạo Vân khẽ cười ha ha:

- Mộng đại hiệp tự biết mình sắp chết, sao còn chưa hiến ra Quỷ Cộc lục?

Mộng Thiên Nhạc sầm mặt, lạnh lùng nói:

- Mộng mỗ mà trao ra Quỷ Cốc lục lúc này, vậy thì càng chết không có chút giá trị.

Long Ngạo Vân cười ha hả:

- Chả lẽ Mộng đại hiệp còn có thể thoát khỏi tay Long mỗ sao?

Mộng Thiên Nhạc giữa chân mày thoáng hiện sát cơ, lạnh lùng nói:

- Nếu Long tiên sinh tự tin có thể đoạt lấy Quỷ Cốc lục từ tay Mộng mỗ thì cứ thử xem!

Long Ngạo Vân quay sang phụ nhân áo lục hỏi:

- Thiếu Dương thần công của Lục Y đàn chủ có đả thương kỳ kinh bát mạch của Tàn Khuyết Thư Sinh không?

Phụ nhân áo lục giọng đau khổ:

- Long tổng hộ pháp đã bức bách tại hạ gây tổn thương cho một cao thủ võ lâm không thù không oán rồi!

Long Ngạo Vân ha hả cười vang:

- Lục Y đàn chủ có thể hạ sát Tàn Khuyết Thư Sinh, đã trở thành anh hùng của Mật Tông môn, sao lại bi thương tự trách kia chứ?

Long Ngạo Vân vừa nói vừa cất bước tiến đến gần Mộng Thiên Nhạc, đồng thời nói tiếp:

- Phàm là người bị Thiếu Dương thần công đả thương kỳ kinh bát mạch, huyết khí mệnh môn tản mác, tinh lực tiêu tan, Mộng đại hiệp không còn có thể ngưng tụ huyết khí đan điền được nữa đâu...

Đột nhiên, Long Ngạo Vân vung tay, một chưởng bổ thẳng vào Mộng Thiên Nhạc.

Cơ hồ cùng trong một lúc, Bích Huyết kiếm của Mộng Thiên Nhạc đã ra khỏi bao, ánh đỏ chớp chóa, kiếm khí sắc lạnh, hàn phong rợn người, hiển nhiên Mộng Thiên Nhạc không hề thọ thương bởi Thiếu Dương thần công.

Phụ nhân áo lục thấy vậy, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng.

Long Ngạo Vân tột cùng sửng sốt, “ồ” lên một tiếng, vội tung mình ngược ra sau, hạ xuống ngoài xa bốn trượng, ha hả cười to nói:

- Kiếm pháp tuyệt lắm, Long mỗ đã được mở rộng thêm tầm mắt!

Mộng Thiên Nhạc một kiếm hụt hẫng, hai vai lắc lư, lạnh lùng nói:

- Các hạ có muốn thử tiếp chiêu kiếm thứ nhì không?

Long Ngạo Vân cao giọng:

- Lẽ đương nhiên!

“Choang” một tiếng, Mộng Thiên Nhạc tra kiếm vào bao, cao giọng nói:

- Xin thứ cho Mộng mỗ hôm khác hẵng hầu tiếp!

Đoạn liền tung mình ngược ra sau, phóng đi như gió cuốn.

Long Ngạo Vân ha hả cười to, tung mình lăng không đuổi theo.

Mộng Thiên Nhạc biết trước Long Ngạo Vân hẳn đuổi theo, lăng không tuốt kiếm, một vệt sáng đỏ hệt như tia chớp đâm thẳng vào Long Ngạo Vân.

Long Ngạo Vân người đang trên không, tay áo phất nhẹ, một luồng cương khí vô hình xô ra.

Nào ngờ Mộng Thiên Nhạc chỉ là hư chiêu, ngay khi chưởng kình của Long Ngạo Vân xô đến, chàng lẹ làng thu kiếm vung tay, mượn vào chưởng lực của đối phương lướt ra xa gần tám trượng, người vừa hạ xuống đất, lại một lần tung mình, khoảng cách hai người đã xa mười mấy trượng, chỉ thoáng chốc đã khuất dạng.

Long Ngạo Vân biết đã trúng kế, tức tối giậm chân, cười gằn nói:

- Khá khen cho tiểu tử, thật không ngờ Long Ngạo Vân hôm nay lại bị lật thuyền trong mương rạch. Hừ! Hừ! Để xem ngươi bằng cách nào mà trao Quỷ Cốc lcho Miêu Khả Tú.

Đoạn ném cho phụ nhân áo lục cái nhìn sắc lạnh, tung mình đuổi theo về phía thành Lạc Dương.

Mộng Thiên Nhạc biết Long Ngạo Vân hẳn bày bố thiên la địa võng ngăn chận mình tại Vạn Hưng khách sạn, nên sau khi vào trong thành, chàng không đến khách sạn ngay, mà đi về phía nam thành.

Chàng ra khỏi cửa nam thành, đến một khu mộ địa hoang vắng, quan sát xung quanh không người, mới ngồi xuống xếp bằng dưới một tán cây, lẩm bẩm:

- Bị Thiếu Dương thần công đả thương... có lẽ không sao cứu chữa được nữa... Ôi! Lúc này hai huyệt đạo trong kỳ kinh bát mạch đã bắt đầu cảm thấy đau...

Mộng Thiên Nhạc ngồi trước một bia đá, ngước mắt nhìn mây trời, lòng vô vàn cảm khái.

- Ôi! Quỷ Cốc lục... thật ra trong đó ghi những gì vậy nhỉ?

Chàng thò tay vào lòng, lấy quyển Quỷ Cốc lục ra, nhưng do dự một hồi, lại cất trở vào trong lòng.

Mặt trời dần ngả sang tây, Mộng Thiên Nhạc đã ngồi trên mộ địa gần một giờ, trong thời gian này chàng đã vận công hành khí mười hai chu thiên. Kỳ lạ thay, chàng cảm thấy kinh mạch trong người không hề bị tổn thương, chân khí thông suốt, chỗ đau khi nãy không còn nữa.

Chàng mừng rỡ, bất giác nhảy cẫng lên, buột miệng nói:

- Vậy là mình không hề bị tổn thương bởi Thiếu Dương thần công...

Thốt nhiên, một tiếng nói lạnh toát từ phía sau chàng vang lên:

- Thiếu Dương thần công không làm ngươi tổn thương, nhưng Tố Nữ Tàn Dương chưởng sẽ lấy mạng ngươi.

Mộng Thiên Nhạc giật nẩy mình, ngoảnh lại nhìn, bất giác sững sờ, chỉ thấy một nữ lang áo lam đẹp tựa thiên tiên đứng trước bia đá một ngôi mộ to cách chàng khoảng ba trượng.

Đó chẳng phải ai khác, chính là “Nhiếp Hồn Ma Nữ” Đại Quân. Bên cạnh là một người áo xanh sắc mặt nhợt nhạt, vẻ mặt trơ lạnh không chút hơi hướm người sống.

Mộng Thiên Nhạc chau mày, người áo xanh này dường như có đeo mặt nạ da người. Y là ai? Sao lại đi cùng “Nhiếp Hồn Ma Nữ” Đại Quân?

Mộng Thiên Nhạc hết sức kinh ngạc và thắc mắc, chàng quét mắt nhìn quanh, ánh nắng nhuộm vàng khắp mộ địa, không còn một ai khác nữa.

Mộng Thiên Nhạc đã có được một viên Hồi Hồn đơn, đang nóng lòng tìm gặp Đại Quân, cho nàng uống vào hầu phục hồi thần trí. Giờ Đại Quân đang ở ngay trước mắt, nàng chỉ cần uống vào Hồi Hồn đơn là đại công cáo thành.

Tuy nhiên, muốn cho Đại Quân uống Hồi Hồn đơn không phải là điều dễ dàng, chàng phải trả giá rất đắt, không chừng táng mạng cũng nên.

Vì người áo xanh kia quá khủng khiếp, có thể nào là Hắc Ma Vương không?

Nghĩ vậy, Mộng Thiên Nhạc liền tức ngưng tụ toàn bộ tâm thần, chú ý từng cử động của người áo xanh.

Người áo xanh cười khảy hai tiếng rồi nói:

- Các hạ nếu muốn bảo toàn tính mạng thì hãy trao Quỷ Cốc lục ra đây!

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Các hạ cũng muốn Quỷ Cốc lục của Mật Tông môn ư?

Người áo xanh mặt trơ khấc:

- Các hạ mà biết bí mật của Quỷ Cốc lục, chắc chắn mọi người trong thiên hạ đều muốn có được.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Các hạ là ai?

- Các hạ chỉ cần lựa chọn một trong hai con đường sống hoặc chết, không cần phải biết bổn nhân là ai.

- Tại hạ muốn biết các hạ bằng vào võ công gì mà lấy mạng tại hạ?

- Võ công của Nhiếp Hồn Ma Nữ cùng với bổn nhân!

Mộng Thiên Nhạc thản nhiên mỉm cười:

- Các hạ tự tin có thể lấy mạng tại hạ không?

- Nếu các hạ tự tin có thể thoát khỏi ma chưởng của bổn nhân thì đừng trao ra Quỷ Cốc lục.

Mộng Thiên Nhạc ngẫm nghĩ một hồi, bỗng hỏi:

- Các hạ đã có thể chỉ huy Nhiếp Hồn Ma Nữ, phải chăng cũng có thể làm cho Nhiếp Hồn Ma Nữ hôn mê?

- Các hạ hỏi điều ấy chi vậy?

- Đó là bí mật của tại hạ, và cũng là điều kiện trao đổi.

- Các hạ nói rõ hơn xem!

- Tại hạ có thể trao Quỷ Cốc lục cho các hạ, nhưng các hạ phải làm cho Nhiếp Hồn Ma Nữ hôn mê trước.

- Nhiếp Hồn Ma Nữ hôn mê rồi các hạ địch nổi bổn nhân hay sao?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Miễn cưỡng thử xem!

- Quỷ Cốc lục đang có trên người các hạ, bổn nhân có thể động thủ cướp lấy.

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Nhưng các hạ có điều lo ngại!

- Lo ngại gì chứ?

- Thất bại!

Người áo xanh cười khảy:

- Các hạ cũng có chút đầu óc đấy!

- Quá khen, nếu các hạ không có gì lo ngại thì sớm đã động thủ rồi!

Người áo xanh giọng u ám:

- Các hạ lầm rồi, bổn nhân chỉ lo ngại là trong khi giao thủ các hạ hủy hoại Quỷ Cốc lục nên mới chần chừ đó thôi!

Mộng Thiên Nhạc bật cười:

- Đa tạ các hạ đã nhắc nhở, không thì tại hạ chẳng hề nghĩ đến điều ấy.

Người áo xanh cười khảy:

- Bổn nhân chưa bao giờ nói nhiều như vậy, các hạ quyết định mau đi!

- Tại hạ phải quyết định hay các hạ phải quyết định?

- Thôi được, bổn nhân theo ý các hạ, nhưng ngay khi Nhiếp Hồn Ma Nữ hôn mê, các hạ phải ném Quỷ Cốc lục ra xa bảy trượng mới được.

- Đồng ý!

- Còn điều này nữa, các hạ có xem qua Quỷ Cốc lục hay chưa?

- Chưa!

- Giờ bổn nhân đếm đến mười là các hạ phải ném Quỷ Cốc lục ra.

- Ngay khi tại hạ nhìn thấy Nhiếp Hồn Ma Nữ hôn mê mới ném ra.

- Khi bổn nhân đếm đến mười, dĩ nhiên Nhiếp Hồn Ma Nữ sẽ hôn mê.

Mộng Thiên Nhạc vì muốn cứu Đại Quân nên đành thất tín với Miêu Khả Tú, bởi chàng nghĩ Quỷ Cốc lục có thất lạc thì mình còn có thể đoạt lại, còn Đại Quân nếu hôm nay thoát đi thì việc cứu chữa cho nàng càng thêm khó khăn hơn, nên chàng đã quyết định bội tín với Miêu Khả Tú.

Người áo xanh đôi mắt bỗng rực lên xanh rờn và u ám, chầm chậm gọi:

- Nhiếp Hồn Ma Nữ...

Tiếng gọi hết sức huyền bí, rùng rợn. Nhiếp Hồn Ma Nữ từ từ quay người, đôi mắt đờ đẫn của nàng vừa tiếp xúc với ánh mắt của người áo xanh, lập tức như bị hớp hồn, đứng thừ ra tại chỗ.

Ngay khi ấy, người áo xanh với tiếng rất khẽ khàng, sắc nhọn và chậm chạp đếm:

- Một... hai... ba... bốn...

Ngay lúc ấy, một bóng người xuất hiện, nhanh chóng tiến đến sau lưng người áo xanh.

Mộng Thiên Nhạc ánh mắt sắc bén, nhìn rõ đó chính là phụ nhân áo lục đã trao Quỷ Cốc lục cho mình, bất giác rúng động cõi lòng, biết là sẽ có chuyện không ổn...

Ý nghĩ chưa dứt, người áo xanh đột nhiên ngưng đếm, quay phắt người một chưởng vung ra.

Chưởng phong cực kỳ hung mãnh và sắc bén, vô cùng chuẩn xác trúng vào phụ nhân áo lục.

Một tiếng rú thảm thiết vang lên, phụ nhân áo lục như thể diều đứt dây văng bay đi xa hơn ba trượng, rơi xuống trên đất cỏ trước một ngôi mộ to.

Mộng Thiên Nhạc lập tức tung mình, hạ xuống trước mặt phụ nhân áo lục.

Phụ nhân áo lục lúc này mặt mày trắng bệch, “ụa” một tiếng, máu tươi phún ra xối xả.

Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng đỡ bà ngồi dậy, một tay đặt lên huyệt mệnh môn sau lưng bà.

Một luồng nội lực nóng ấm truyền thẳng vào huyệt mệnh môn phụ nhân áo lục, huyết khí đang sục sôi trong lòng ngực bà lập tức lắng dịu.

Phụ nhân áo lục não nề nói:

- Mộng tướng công... tuyệt đối không được trao Quỷ Cốc lục cho người khác... không được thất tín với Miêu tiểu thư...

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Xin lượng thứ cho tại hạ!

Mộng Thiên Nhạc lúc này trong lòng hết sức hổ thẹn.

Phụ nhân áo lục đưa mắt nhìn chàng, nước mắt chảy dài nói:

- Mộng tướng công, tiện phụ có lẽ sắp chết rồi, trước khi chết, tiện phụ muốn tướng công hứa là phải tuyệt đối bảo vệ Quỷ Cốc lục, cho đến khi trao lại cho Miêu tiểu thư, nếu không thể thì hãy hủy đi.

Phụ nhân áo lục ánh mắt ngập đầy vẻ van xin và thê thiết nhìn Mộng Thiên Nhạc, chờ câu trả lời của chàng, bà biết chỉ cần chàng gật đầu nhận lời, cho dù trời sập cũng không thay đổi.

Nhưng Mộng Thiên Nhạc lặng thinh, vì lòng chàng lúc này hết sức phân vân, việc cứu chữa cho Đại Quân là nguyện vọng lớn nhất trong đời chàng, lúc này là cơ hội ngàn năm có một, chàng sao thể dễ dàng từ bỏ?

Phụ nhân áo lục thất vọng, nước mắt tuôn lã chã, đột nhiên thét lên một tiếng thảm thiết, một dòng máu tươi từ miệng phún ra, trút hơi thở cuối cùng.

Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng, bỗng nghe tiếng nói lạnh lùng của người áo xanh từ phía sau vang lên:

- Y thị không phải bị các hạ làm cho tức chết đâu, phàm người bị trúng chưởng lực của bổn nhân, tuyệt đối không thể sống quá một khắc.

Mộng Thiên Nhạc từ từ quay người lại, lạnh lùng nói:

- Chưởng kình của các hạ thật lợi hại, nhưng chẳng hay các hạ có thể một chưởng lấy mạng Mộng mỗ không?

Người áo xanh nhạt giọng:

- Trước khi lấy được Quỷ Cốc lục, bổn nhân chưa xuất thủ đâu!

- Mộng mỗ đã đổi ý rồi, Mộng mỗ phải bảo vệ quyển Quỷ Cốc lục này!

Người áo xanh cười sắc lạnh:

- Đó là các hạ tự tìm lấy cái chết!

Mộng Thiên Nhạc đột nhiên xoay tay rút Bích Huyết kiếm ra và nói:

- Các hạ muốn lấy mạng Mộng mỗ, hãy tiếp Mộng mỗ vài chiêu trước xem thử!

Vừa dứt lời, Mộng Thiên Nhạc xoải bước sấn tới, một kiếm vung ra, hệt như tia chớp, loáng cái đã đến đích.

Người áo xanh không tránh né, nhưng Nhiếp Hồn Ma Nữ đứng bên đã lách người đứng cản trước mặt người áo xanh, một cánh tay nuột nà vung ra, một chưởng bổ vào thân kiếm.

Mộng Thiên Nhạc lẽ ra có thể biến chiêu, chém ngang vào cổ tay nàng, nhưng chàng không làm vậy, mà chỉ rụt kiếm về.

Nhiếp Hồn Ma Nữ thừa thế lạng người, đến bên trái Mộng Thiên Nhạc, nhẹ nhàng vung tay, một chưởng bổ vào mạn sườn phải Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc gặp Nhiếp Hồn Ma Nữ, võ công khó thể thi thố, lúc này lẽ ra chàng có thể vung kiếm đâm chếch ra, nhưng chàng lại phải lùi sau sáu bảy thước, tránh khỏi một chưởng của Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Nào ngờ ngay khi ấy, Nhiếp Hồn Ma Nữ tay trái đã thi triển Tố Nữ Tàn Dương chưởng bổ thẳng vào Mộng Thiên Nhạc.

Một làn sáng đỏ lóe lên, ám kình Tàn Dương chưởng hệt như gió xoáy, kèm theo tiếng rít ghê rợn ập đến.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng quát to, Bích Huyết kiếm trong tay vung động, tạo thành một màn kiếm đỏ, chẳng những không lùi, trái lại còn tiến tới.

Tố Nữ Tàn Dương chưởng là tuyệt học độc bộ võ lâm, người áo xanh không tin màn kiếm của Mộng Thiên Nhạc có thể chống nổi, nhưng thật không ngờ, ám kình của Tố Nữ Tàn Dương chưởng đã bị màn kiếm của Mộng Thiên Nhạc hoàn toàn hóa giải.

Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng sấn đến trước mặt Nhiếp Hồn Ma Nữ, chân phải tung lên, “phịch” một tiếng, trúng vào ma (tê) huyệt bên lưng nàng.

Nhiếp Hồn Ma Nữ hét lên một tiếng, liền tức ngã ra đất.

Mộng Thiên Nhạc lẹ làng ném Bích Huyết kiếm sang bên, tay trái vung ra, chộp vào huyệt mạch môn tay trái Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Mộng Thiên Nhạc thân thủ nhanh khôn tả, đến khi người áo xanh nhận ra Nhiếp Hồn Ma Nữ khó thể đương cự với Mộng Thiên Nhạc thì mạch môn tay trái Nhiếp Hồn Ma Nữ đã bị Mộng Thiên Nhạc nắm giữ.

Người áo xanh tức giận buông tiếng cười gằn, từ xa một chưởng vung ra...

Nhưng Mộng Thiên Nhạc đã mang theo Nhiếp Hồn Ma Nữ phi thân qua hai ngôi mộ.

“Bùng” một tiếng rền rĩ, chưởng lực của người áo xanh trúng vào một bia đá, đá vụn văng bay mịt trời, bia đá bật ngã ra sau.

Người áo xanh một chưởng hụt hẫng, người đã như u linh quỷ mị lướt đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc, cách chừng bảy thước, tay phải giơ ngược ra sau, với thế như sắp xuất chưởng.

Mộng Thiên Nhạc người vừa đứng vững, đối phương đã đứng cách bảy thước, thân pháp tuyệt nhanh ấy khiến chàng bất giác sững sờ.

Người áo xanh cười lạnh toát nói:

- Các hạ mà động đậy, chưởng lực của bổn nhân sẽ như sấm chớp đánh trúng các hạ ngay!

Mộng Thiên Nhạc tay trái bấu giữ mạch môn của Nhiếp Hồn Ma Nữ, cười khảy nói:

- Chưởng lực của các hạ rất có thể trúng vào Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Người áo xanh như bị Mộng Thiên Nhạc nói trúng điều e ngại trong lòng, trầm ngâm một hồi mới lạnh lùng nói:

- Các hạ định làm gì nàng ta?

- Lấy mạng nàng ta!

- Nàng ta chết, các hạ cũng chẳng thể sống.

- Không sai, cho nên chúng ta hãy bàn điều kiện!

- Điều kiện gì?

Mộng Thiên Nhạc trầm ngâm chốc lát mới nói:

- Các hạ lui đi, Mộng mỗ không làm tổn thương nàng ta.

Người áo xanh giọng u ám:

- Chưởng lực của bổn nhân đã ngưng tụ ở lòng bàn tay, người bị uy hiếp là các hạ.

Mộng Thiên Nhạc thản nhiên:

- Chưởng lực của các hạ tuy lợi hại, nhưng chưa chắc đả thương được Mộng mỗ.

Người áo xanh giọng tự tin:

- Chưởng lực của bổn nhân phát ra, chưa từng thất thủ bao giờ.

- Tố Nữ Tàn Dương chưởng của Nhiếp Hồn Ma Nữ cũng chưa bao giờ thất thủ, nhưng vẫn không làm gì được Mộng mỗ.

Người áo xanh cười lạnh lùng:

- Bổn nhân đang không biết màn kiếm của các hạ khi nãy vì sao có thể hóa giải Tố Nữ Tàn Dương thần công của Nhiếp Hồn Ma Nữ?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Vì Mộng mỗ đã luyện thành thần công khắc chế Tố Nữ Tàn Dương chưởng.

Người áo xanh như sực nhớ ra, sửng sốt hỏi:

- Đó là Đạt Ma cương khí thần công phải không?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Đúng vậy, cho nên chưởng lực lợi hại của các hạ chưa chắc đả thương được Mộng mỗ.

- Luyện thành Đạt Ma cương khí chưa chắc đã vô địch thiên hạ.

- Nhưng ít ra cũng có thể tiếp một chưởng của các hạ mà không chết.

- Bây giờ bổn nhân cũng không muốn xuất thủ trước, thôi thì chúng ta hãy ghìm nhau như thế này vậy!

Mộng Thiên Nhạc hết sức khổ sở vì không còn cánh tay khác để lấy Hồi Hồn đơn ra cho Nhiếp Hồn Ma Nữ uống lấy.

Màn đêm dần buông, xua đi ráng chiều ở phương tây, màn đêm đã phủ trùm vạn vật.

Thốt nhiên, trong mộ địa vang lên một tiếng nói khác:

- Nếu tiếp tục thế này, Tàn Khuyết Thư Sinh sẽ bất chiến mà bại.

Tiếng nói ấy khiến Mộng Thiên Nhạc giật mình.

Người áo xanh gắt giọng hỏi:

- Ai?

Lúc này chỉ thấy một người áo dài đen cụt tay phải, bên lưng đeo một ngọn trường đao, đứng trên một bia đá ngoài ba trượng.

Mộng Thiên Nhạc vừa kinh vừa mừng, thầm nghĩ:

- “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ, nếu ông ấy chịu giúp mình, Đại Quân hẳn là được cứu.

Sự xuất hiện của “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ đương nhiên mang đến cho Mộng Thiên Nhạc niềm hy vọng to lớn, nhưng ngay khi ấy chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt đổ đom đóm.

Chàng vội mang theo Nhiếp Hồn Ma Nữ tung mình, định đến chỗ Độc Tý Tuyệt Đao, nhưng ngay khi ấy, người áo xanh đã xuất chưởng.

Một tiếng “hự” vang lên, thân người Mộng Thiên Nhạc với Nhiếp Hồn Ma Nữ từ trên không rơi xuống, chưởng lực của người áo xanh cơ hồ đánh tan Đạt Ma cương khí hộ thân của Mộng Thiên Nhạc.

Trong trạng thái nửa hôn mê, Mộng Thiên Nhạc lẹ làng buông tay Nhiếp Hồn Ma Nữ, thò tay vào lòng lấy Hồi Hồn đơn ra, xoay người đè lên Nhiếp Hồn Ma Nữ, nhét Hồi Hồn đơn vào miệng nàng.

Ngay khi ấy, Mộng Thiên Nhạc cảm thấy nơi cổ lạnh buốt, một bàn tay như thể trảo sắt đã chộp vào cổ chàng.

Tiếp theo, một tiếng quát to:

- Hắc Ma Vương, hãy tiếp Liễu mỗ một đao!

Trường đao nhanh nhất thiên hạ của “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ đã ra khỏi bao, chỉ thấy hàn quang lấp lóa, người áo xanh đã lui ra.

“Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ đã tra đao trở vào bao, kinh ngạc nói:

- Thật không ngờ các hạ có thể tránh khỏi một đao của Liễu mỗ!

Người áo xanh giọng u ám:

- Đao pháp nhanh thật, suýt nữa tiện lìa cánh tay của bổn nhân!

Dưới ánh trăng sao, chỉ thấy tay áo trái của người áo xanh đã đứt lìa nửa phần.

Độc Tý Tuyệt Đao lạnh lùng hỏi:

- Các hạ có phải Hắc Ma Vương không?

- Các hạ dựa vào đâu mà bảo bổn nhân là Hắc Ma Vương?

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.