Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngầm trúng kỳ độc

Phiên bản Dịch · 10632 chữ

“Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần vừa dứt lời, bóng người phía trước đã cất bước, loáng cái chỉ còn cách bảy tám thước.

Triệu Điện Thần một tiếng quát vang, hai tay vung lên, hai luồng chưởng phong vô cùng cương mãnh xô ra, đồng thời nhanh nhẹn lách sang trái hai thước.

Mộng Thiên Nhạc liền tức lướt tới, thay vào vị trí của Triệu Điện Thần, một luồng chưởng lực hùng hậu đã xô ra.

Võ công người đó thật chẳng phải tầm thường, chỉ thấy y tay trái phất nhẹ hai cái, đã hóa giải hai luồng chưởng kình của Triệu Điện Thần, rồi liền nhanh như chớp tiến tới hai thước.

Nhưng một chưởng của Mộng Thiên Nhạc dường như khiến y hết sức bất ngờ, trong lúc cấp bách, khi cách chừng bốn thước, hữu chưởng đã tung ra.

Cùng lúc ấy, Triệu Điện Thần đã rút lấy trường kiếm trên vai, buông tiếng quát to, “vút” một tiếng, như tia chớp đâm ra.

“Keng” một tiếng chát chúa, tia lửa tung tóe, người đó “hự” một tiếng, bị chưởng lực của Mộng Thiên Nhạc đẩy văng bay ra sau.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy quát:

- Chạy đâu cho thoát!

Tung mình đuổi theo, chận ngay trước mặt người đó.

Vù vù... Mộng Thiên Nhạc triển khai thế công phá thạch kinh thiên, chưởng phong xô ra như bài sơn đảo hải, bức bách người đó lùi về phía vách đá.

Lúc này, Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần một tả một hữu, từ từ tiến tới dồn ép đối phương.

Thanh cương kiếm trong tay Triệu Điện Thần phát sáng lờ mờ, nhưng trong đường hầm tối om chẳng khác một ngọn đèn, đã nhìn thấy đối phương là một người áo đen bịt mặt, vóc dáng mảnh khảnh, tay phải đeo một chiếc găng hình đầu sọ người đen sì.

Triệu Điện Thần buông tiếng cười khảy, còn cách mấy thước, đứng lại hỏi:

- Các hạ là thủ hạ của Hắc Ma Vương phải không?

Người áo đen bịt mặt không đáp, nhưng đôi mắt rực lên ánh sáng kỳ lạ, chằm chặp nhìn Mộng Thiên Nhạc bên trái.

Triệu Điện Thần gắt giọng:

- Hắc Ma Vương có đến đây không?

Người áo đen bịt mặt lần này đã lên tiếng, với giọng u ám nói:

- Một ngày nào đó các người hẳn... chết dưới tay Hắc... Ma Vương.

Vừa dứt lời, y đột nhiên ngồi bệt xuống đất. Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần sững sờ, nhất thời không biết làm sao mới phải?

Triệu Điện Thần bỗng vung tay, một kiếm đâm ra.

Người áo đen bịt mặt không tránh né, trường kiếm đâm xuyên qua ngực.

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Y chết rồi!

Triệu Điện Thần xoải bước tiến tới, đưa tay lột khăn che mặt của đối phương, máu tươi từ khóe miệng y tuôn ra.

Triệu Điện Thần là người già dặn giang hồ, khẽ thở dài nói:

- Chưởng lực của Mộng lão đệ thật bá đạo, y đã bị chưởng lực của lão đệ chấn nát nội phủ mà chết.

- Sau khi bị trúng chưởng mà y còn có thể cầm cự đến nửa khắc mới chết, võ công thật kinh người.

- Người này có lẽ là trợ thủ đắc lực của Hắc Ma Vương. Ôi! Nếu không nhờ Mộng lão đệ bất ngờ xuất thủ, muốn hạ sát y thật chẳng phải dễ dàng.

Mộng Thiên Nhạc cảm khái:

- Lúc nghe Triệu bang chủ nói võ công của Hắc Ma Vương rất đáng sợ, vãn bối vốn nghĩ là Triệu bang chủ quá lo xa, giờ thấy thủ hạ của Hắc Ma Vương mà đã cao đến vậy, có thể tưởng tượng được Hắc Ma Vương quả là một kẻ địch đáng sợ.

Triệu Điện Thần nghiêm giọng:

- Mộng lão đệ, không phải lão phu đề cao võ công của Hắc Ma Vương, y quả là một người đáng sợ, lão phu từng gặp y một lần và suýt táng mạng.

Mộng Thiên Nhạc đưa tay chỉ tử thi:

- Triệu bang chủ có nhận ra người này không?

Triệu Điện Thần lắc đầu:

- Không, rất xa lạ!

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Thủ hạ của Hắc Ma Vương đã xuất hiện trong đường hầm, xem ra Trần Tam Thanh không hề nói dối.

Triệu Điện Thần chau mày:

- Trần Tam Thanh nói ba người vào trong đường hầm là một lão nhân, một thiếu nữ và một người độc thủ khiễng chân, nhưng người chết này lại là trung niên tuổi chừng bốn mươi kia mà!

- Triệu bang chủ cho rằng người này không phải là một trong ba hung thủ kia ư?

- Hoàn toàn không phù hợp!

- Lão nhân mà Trần Tam Thanh nói có thể là người này cũng nên.

- Trừ phi còn một thiếu nữ và một người giả mạo Mộng lão đệ xuất hiện, bằng không lão phu quyết không tin lời Trần Tam Thanh.

- Nếu hai người đó nấp trong một góc đường hầm nào đó, chúng ta sao thể tìm được?

- Chúng ta chưa cần rời khỏi Tam Thanh quán ngay, lát nữa Mộng lão đệ hãy cùng Trần Tam Thanh vào đây lục soát, đổi lão phu ở bên ngoài canh chừng.

- Không sai, chúng ta phải tìm gặp Tuyệt Trần Thần Y với Tịnh Trần sư thái mới có thể rời khỏi đây.

Triệu Điện Thần bỗng thở dài hỏi:

- Mộng lão đệ có biết rõ lai lịch của Trần Tam Thanh không?

- Nghe đâu ông ta là đệ tử phái Võ Đang!

- Theo Mộng lão đệ thì danh hiệu “Bát Kiếm Phi Sương” có lừng lẫy trong giới võ lâm giang hồ hồi hơn bốn mươi năm trước hay không?

- Cổ La thần tăng, Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên, Ma Kiếm Thần Quân với Bát Kiếm Phi Sương lúc bấy giờ được vinh danh là tứ đại cao thủ võ lâm thiên hạ, nhất là hai vị cao thủ kiếm thuật một chính một tà, thanh danh lừng lẫy hơn hết.

Triệu Điện Thần lạnh lùng:

- Chính kiếm là “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh, còn Tà kiếm là “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần, đúng không?

- Kiếm của Triệu bang chủ khi xưa sát khí rất nặng nên bị gọi là Tà kiếm, nhưng vãn bối nhận thấy kiếm của Triệu bang chủ không tà chút nào.

Triệu Điện Thần thở dài:

- Dựa vào tiêu chuẩn gì để phân biệt chính tà, lão phu chẳng màng, bây giờ điều cần biết là Bát Kiếm Phi Sương khi xưa lừng danh thế đó, vì sao lại đột nhiên biến mất trong võ lâm, Tuyệt Trần Thần Y và Tịnh Trần sư thái có biết Tam Thanh quán chủ chính là Bát Kiếm Phi Sương khi xưa hay không?

- Triệu bang chủ thắc mắc hai điều ấy là có dụng ý gì?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Mộng lão đệ, bây giờ nếu lão phu nói “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh chính là Hắc Ma Vương, Mộng lão đệ nghĩ sao?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Bát Kiếm Phi Sương chỉ có thịnh dự chứ không có ác danh trong võ lâm.

- Nói cách khác, nếu lão phu là Hắc Ma Vương thì sao?

Mộng Thiên Nhạc giật mình:

- Nếu là mấy hôm trước, có người hỏi vãn bối Hắc Ma Vương có khả năng cao nhất là ai, vãn bối hẳn đoán là Triệu bang chủ.

Triệu Điện Thần mỉm cười:

- Vậy chứ theo Mộng lão đệ thì Hắc Ma Vương là ai?

Vừa dứt lời, đầu đường hầm kia bỗng vang lên tiếng lanh lảnh nói:

- Theo bần đạo thì Hắc Ma Vương chính là “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần.

Tiếng nói ấy khiến Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần cùng giật mình kinh hãi, vì đối phương đã đến gần bảy tám trượng mà hai người vẫn chưa phát giác.

Triệu Điện Thần cười khảy:

- Lão mũi trâu đã đến bao lâu rồi?

Chỉ thấy một bóng người chậm rãi đi đến, tuy trong đường hầm tối om không nhìn rõ diện mạo, nhưng Mộng Thiên Nhạc và Triệu Điện Thần đều biết đó là “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh.

Trần Tam Thanh bỗng dừng lại cách hơn một trượng, lạnh nhạt nói:

- Ngay khi Mộng thí chủ giết chết người này, bần đạo đã có mặt rồi!

Triêu Điện Thần khẽ cười hơ hớ:

- Lão đạo sĩ đến thật đúng lúc!

Trần Tam Thanh cười khảy:

- Bần đạo mà không đến thì đã bị hiềm nghi là Hắc Ma Vương rồi!

- Hừ! Lão đạo sĩ dù có đến cũng không thoát khỏi hiềm nghi.

Trần Tam Thanh cười khỉnh:

- Đơm đặt thị phi, ngậm máu phun người, kích động ly gián, đó là trò quen thuộc của Ma Kiếm Thần Quân.

Triệu Điện Thần lạnh lùng:

- Lão đạo sĩ mà muốn thoát khỏi hiềm nghi, trừ phi Tuyệt Trần Thần Y và những người khác bình an vô sự.

Trần Tam Thanh tức giận:

- Triệu Điện Thần, các hạ khăng khăng bức bách thế này, bần đạo không thể nào nhẫn nhịn nổi.

Mộng Thiên Nhạc thấy hai người chỏi nhau như vậy, rất có thể xảy ra xung đột, bèn tiến tới mấy bước, hướng về Trần Tam Thanh vòng tay thi lễ nói:

- Trần quán chủ xin nguôi giận, hiện hãy còn cường địch ẩn nấp trong đường hầm, chúng ta tiếp tục tranh cãi thế này, chẳng phải khiến kẻ địch vui mừng hay sao?

- Mộng thí chủ yên tâm, ba hung thủ xâm nhập Cửu Động Mê Hồn Cung đã chết hết rồi!

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- Trần quán chủ cũng đã gặp hung thủ ư?

- Bần đạo hạ sát một người và phát hiện một tử thi trong đường hầm, cộng thêm thi thể này nữa, cả thảy ba hung thủ đã đền tội.

- Hung thủ mà Trần quán chủ hạ sát diện mạo ra sao?

- Chính là người đã giả dạng Mộng thí chủ!

Đoạn Trần Tam Thanh từ trên vai rút lấy một thanh kiếm có cả bao, nói tiếp:

- Bích Huyết kiếm đây, Mộng thí chủ hãy nhận lấy.

- Ồ! Đa tạ Trần quán chủ đã tìm lại Bích Huyết kiếm cho tại hạ!

Mộng Thiên Nhạc cất bước tiến tới, thốt nhiên Trần Tam Thanh tay phải vung lên, thanh kiếm luôn bao đã trỏ vào yếu huyệt tâm khảm của Mộng Thiên Nhạc.

Phen này, chẳng những Mộng Thiên Nhạc không kịp tránh né, mà ngay cả Triệu Điện Thần cũng hết sức bất ngờ.

Mộng Thiên Nhạc tái mặt, chưa kịp có phản ứng gì, nào ngờ kiếm của Trần Tam Thanh chỉ chạm nhẹ vào ngực chàng, không hề vận kình, chỉ nghe Trần Tam Thanh khẽ cười nói:

- Mộng thí chủ lòng dạ lỗi lạc, tâm địa lương thiện, bần đạo thật thất lễ!

Qua hành động này, Trần Tam Thanh đã thử ra Mộng Thiên Nhạc không hề hoài nghi mình.

Mộng Thiên Nhạc thừ ra chốc lát, đưa tay đón lấy trường kiếm, xem kỹ quả đúng là Bích Huyết kiếm, tín vật của Huyết Kiếm môn, lại vòng tay thi lễ với Trần Tam Thanh và nói:

- Đa tạ Trần quán chủ, nếu Trần quán chủ là kẻ địch, kiếm vừa rồi đủ lấy mạng vãn bối rồi!

- Mộng thí chủ nếu luôn đề cao cảnh giác hẳn dễ dàng tránh khỏi.

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Thủ pháp của Trần quán chủ không như người khác, dù có đề phong cũng khó thể tránh khỏi.

Trần Tam Thanh mỉm cười:

- Mộng thí chủ thân hoài tuyệt kỹ mà không kiêu căng tự phụ, thật đáng quý.

Triệu Điện Thần bỗng cười khảy nói:

- Lão đạo sĩ bảo là đã hạ sát một người, vậy thi thể đâu?

- Trong đường hầm!

- Còn một người nữ thì sao?

- Nữ hung thủ đó cũng chết trong đường hầm, chẳng hay do Mộng thí chủ hoặc là Triệu bang chủ hạ sát?

- Thi thể của nữ hung thủ do Trần quán chủ phát hiện là một người áo đen phải không?

Mộng Thiên Nhạc bỗng nghe Triệu Điện Thần truyền âm nhập mật nói:

- Mộng lão đệ tuyệt đối không nên thổ lộ về việc thiếu nữ áo đen ấy đã nói là tam phó môn chủ Huyết Kiếm môn, lời nói của Trần Tam Thanh rất mâu thuẫn và hành động khả nghi, chúng ta chưa thể tin y được đâu.

Trần Tam Thanh gật đầu:

- Không sai, đó là một nữ nhân áo đen!

Triệu Điện Thần lạnh lùng nói:

- Tử thi trong đường hầm dường như không chỉ có ba, hãy còn mười mấy tử thi nữa, lão đạo sĩ có xem qua chưa?

Trần Tam Thanh trầm giọng:

- Rồi! Bần đạo đang định hỏi, các đạo sĩ đó là do ai sát hại?

Triệu Điện Thần lạnh lùng:

- Lão phu đang định hỏi bọn mũi trâu đó là do ai phái đột kích lão phu?

- Vậy là mười hai đệ tử tệ quán đã chết dưới tay Triệu bang chủ chứ gì?

Mộng Thiên Nhạc cướp lời:

- Trần quán chủ, các vị đạo trưởng ấy không phải toàn bộ do Triệu bang chủ sát hại.

Trần Tam Thanh nhạt giọng:

- Mộng thí chủ đã hạ sát một người phải không?

Mộng Thiên Nhạc giật mình:

- Vâng, vãn bối đã hạ sát một người!

- Bần đạo đã xem rất kỹ thương thế của từng thi thể, thương thế trí mạng của mười một tử thi khác hẳn nhiên là do Triệu bang chủ gây ra.

Triệu Điện Thần cười khảy:

- Lão đạo sĩ muốn viện cớ để động thủ với lão phu chứ gì?

- Hừ! Đệ tử tệ quán vô duyên vô cớ chết nhiều người thế này, đương nhiên bần đạo không thể để cho hung thủ dễ dàng rời khỏi.

- Lão phu đã chuẩn bị sẵn sàng, lão đạo sĩ xuất thủ đi!

Trần Tam Thanh lạnh lùng:

- Vậy là cuối cùng hai ta cũng phải quyết một phen tử chiến ngay trong đường hầm này.

Đoạn liền từ từ đưa tay rút lấy một thanh đoản kiếm sáng quắc trên vai xuống.

Đoản kiếm này vừa ra khỏi bao, ánh kiếm lập tức soi sáng một khoảng xa hơn bốn trượng.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy vội xoải bước tiến tới, đứng giữa hai người nói:

- Hãy khoan! Hai vị tiền bối nếu muốn động thủ, sao không chờ gặp Tuyệt Trần Thần Y rồi hẵng động thủ cũng chẳng muộn?

- Đó là do Triệu bang chủ bức bách bần đạo phải động thủ ngay bây giờ!

Triệu Điện Thần cười khảy:

- Lão phu đâu có ngu dại mà động thủ tại đây!

- Hừ! Vậy thì bần đạo có thể cất lại bảo kiếm.

Trần Tam Thanh nói xong, liền tra kiếm vào bao.

Mộng Thiên Nhạc vội nói:

- Vãn bối xin Trần quán chủ mau dẫn đường đi gặp Tuyệt Trần Thần Y.

Trần Tam Thanh gật đầu:

- Xin mời hai vị đi theo bần đạo!

Đoạn liền quay người cất bước, Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần theo sát phía sau.

Trong đường hầm vẫn tối om, nhưng Trần Tam Thanh bước đi rất nhanh, rẽ sang lối này, ngoặt qua lối kia, không chút do dự, hiển nhiên hết sức quen thuộc địa hình.

Đi qua sáu ngã rẽ, vượt qua bảy đường hầm, Trần Tam Thanh bỗng dừng lại, tìm kiếm trên một vách đá một hồi, vội vã đi đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc, thấp giọng nói:

- Mật thất đã có người xâm nhập, không chừng hãy còn ở bên trong.

Mộng Thiên Nhạc cả kinh:

- Mật thất ở đâu?

- Hai vị hãy canh chừng hai đầu đường hầm, bần đạo mở cửa mật thất ngay đây.

Triệu Điện Thần cười khảy:

- Lão đạo sĩ chớ mà giở trò, lão phu đã đoán biết trước lão đạo sĩ hẳn làm bộ làm tịch như vậy rồi!

Trần Tam Thanh không màng đến lời lẽ của ông ta, nói nhanh:

- Mật thất đã bị xâm nhập, Tuyệt Trần Thần Y với Tịnh Trần sư thái tính mạng lâm nguy, hai vị hãy theo lời bần đạo canh chừng ngoài ba trượng, đừng làm mất thời gian nữa.

Mộng Thiên Nhạc liền tiến tới trước ba trượng, Triệu Điện Thần cũng lùi ra sau ba trượng.

Trần Tam Thanh rút nhanh đoản kiếm sau vai, ánh kiếm soi sáng vách đá, Trần Tam Thanh cầm kiếm men theo vách đá đi về phía phải mấy bước, đột nhiên vung kiếm, đâm thẳng vào vách đá.

“soẹt” một tiếng, đoản kiếm xuyên vào khe vách, sau đó di chuyển đoản kiếm, rạch một đường cong nửa vòng tròn trên vách đá.

Tiếng ầm ầm vang lên, vách đá bên trái cách Trần Tam Thanh khoảng bảy thước bỗng tự động nứt ra, lập tức ánh lửa xuyên qua khe nứt soi chiếu ra ngoài đường hầm.

Trần Tam Thanh rút nhanh đoản kiếm cắm trong vách đá, lách người qua khe nứt đang mở ra vào trong.

Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần cũng nhanh chóng lách người qua cửa đá, vừa vào đến bên trong đưa mắt nhìn, thì ra đó cũng là một đường hầm.

Nhưng đường hầm này rộng hơn trượng, hai bên vách ánh đèn sáng choang, mỗi cách ba trượng là có một ngọn vạn niên đăng.

Đường hầm này thẳng đuột, Trần Tam Thanh đã ở cách xa bảy trượng. Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần một tả một hữu men theo vách đường hầm đuổi theo.

Tại một ngã rẽ trái nơi cuối đường hầm, Trần Tam Thanh đã khuất dạng.

Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần theo sau đến nơi, đưa mắt nhìn, trên vách đá nơi tận cùng phía trái lại có một khung cửa, bên trong là một gian điện đường rất rộng, nhưng không thấy bóng dáng của Trần Tam Thanh.

Chỉ thấy trên mặt đất thi thể ngổn ngang, vết máu bê bết, binh khí vứt bừa bãi, cảnh tượng tột cùng thảm thiết.

Những tử thi ấy có đạo sĩ lẫn thiếu nữ, hiển nhiên đó là đạo sĩ của Tam Thanh Quán và đệ tử của Huyết Kiếm môn có nhiệm vụ bảo vệ Tuyệt Trần Thần Y.

Phía sau điện đường dường như có nội điện và trắc điện, Mộng Thiên Nhạc lập tức phóng nhanh vào.

Ngay khi ấy, Trần Tam Thanh từ trong cửa tròn nội điện bên trái đi ra, thở dài não nùng nói:

- Thí chủ không cần vào nữa, bên trong không còn người nào sống sót.

Mộng Thiên Nhạc vừa kinh hoàng vừa nóng lòng hỏi:

- Tuyệt Trần Thần Y đâu?

Trần Tam Thanh thở dài:

- Lư luyện đơn hãy còn, nhưng người thì đã biến mất!

- Tịnh Trần sư thái thì sao?

- Tịnh Trần sư thái cũng thọ nạn rồi!

Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng:

- Di thể ở đâu?

Ngay khi ấy, Triệu Điện Thần ở phía sau đột nhiên quát to:

- Trần Tam Thanh, chúng ta hãy quyết một phen tử chiến tại đây!

Mộng Thiên Nhạc không hiểu vì sao Triệu Điện Thần lại khiêu chiến với Trần Tam Thanh vào lúc này?

Trần Tam Thanh ngửa mặt cười dài ghê rợn:

- Triệu Điện Thần, sớm muộn gì chúng ta cũng phải quyết một phen tử chiến thôi!

Mộng Thiên Nhạc nghe Tịnh Trần sư thái đã bị hại, lòng nóng như thiêu đốt, đâu còn tâm trí mà can thiệp sự tranh chấp của hai người, vội vàng phóng đi vào trong nội điện.

Trong nội điện bên trái và bên phải có hai gian động thất, Mộng Thiên Nhạc trước tiên đi vào gian bên trái, hai bên động thất có hai dãy giường, chăn màn gối chiếu đầy đủ, nhưng không có bóng người.

Mộng Thiên Nhạc quay sang động thất bên phải, động thất này được ngăn đôi, gian ngoài có một dãy giường, cũng chăn màn chiếu gối đầy đủ, không một bóng người.

Mộng Thiên Nhạc vội đi vào gian trong, đây là một động thất rộng khoảng bốn trượng, trong động thất có hai chiếc đỉnh và một chiếc lư luyện đơn to lớn cùng với mấy chiếc bồ đoàn.

Bên cạnh lư luyện đơn có hai đồng tử ngồi cong lưng, không chút động đậy, hiển nhiên đã chết từ lâu. Ngoài ra, phía sau lư luyện đơn còn có một đạo cô trung niên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay trái cầm một chiếc phất trần, tay phải dựng đứng trước ngực, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.

Mộng Thiên Nhạc khi nhìn rõ diện mạo đạo cô trung niên, lập tức kêu to:

- Tịnh Trần sư thái!

Chàng lao nhanh đến, đôi mắt hổ lệ nóng tuôn trào.

Tịnh Trần sư thái vẻ mặt trơ lạnh và càng không thể lên tiếng.

- Sư thái ơi! Thật không ngờ chúng ta chia tay nhau ở Hà Bắc, giờ gặp lại đã trở thành vĩnh quyết... Thật ra kẻ nào đã hại sư thái... kẻ nào?

Mộng Thiên Nhạc bi thiết gào to, đồng thời đưa tay nhẹ lay tử thi của Tịnh Trần sư thái, bỗng tử thi ngã sang phía trái, chiếc giày trên chân phải rơi ra đất.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, chợt thấy trên lòng bàn chân Tịnh Trần sư thái có hai hàng chữ, vội cúi xuống xem kỹ, chỉ thấy viết:

“Một viên Hồi Hồn đơn cất giấu trong phất trần, hãy giết Tuyệt Trần Thần Y”.

Mộng Thiên Nhạc thờ thẫn nhìn hai hàng chữ ấy, nhất là sáu chữ “hãy giết Tuyệt Trần Thần Y”, khiến chàng hết sức hoang mang và thắc mắc.

Vì sao phải giết Tuyệt Trần Thần Y? Vì sao? Vì sao?

Chàng thừ ra một hồi, bỗng nhặt lấy chiếc giày mang trở vào chân phải Tịnh Trần sư thái, rồi lại tháo chiếc giày bên chân trái ra, trên lòng bàn chân cũng là hai hàng chữ như vậy.

Lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng binh khí chạm nhau và gãy lìa, Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng lấy chiếc phất trần trên tay trái Tịnh Trần sư thái, giấu vào sau lưng áo rồi bước nhanh ra ngoài.

Trong đại điện, kiếm khí như mây, Triệu Điện Thần và Trần Tam Thanh đã bị phủ trùm trong màn kiếm quang.

Hai vị cao thủ kiếm thuật này cùng thi triển kiếm pháp trác tuyệt thiên hạ, cuộc chiến vô cùng quyết liệt.

Thanh đoản kiếm trong tay Trần Tam Thanh tinh quang sáng chóa, tạo ra những hình tròn xoay chuyển, áp dụng thế thủ.

Thanh trường kiếm trong tay Triệu Điện Thần dường như đã gãy mũi, ánh kiếm lấp loáng như những làn sóng bạc, tới tấp tấn công.

Thốt nhiên, một tiếng quát vang, Triệu Điện Thần trường kiếm chênh chếch đâm ngược ra sau.

Chiêu này Triệu Điện Thần cả hai tay cầm kiếm, hết sức kỳ dị và ảo diệu, thật là độc bộ thiên hạ.

Trần Tam Thanh như cũng biết chiêu kiếm này lợi hại, khẽ quát một tiếng, những ánh kiếm hình vòng tròn vụt tắt, đoản kiếm từ từ đâm thẳng ra.

Tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, lần này đoản kiếm sắc bén của Trần Tam Thanh không thể chém gãy trường kiếm trong tay Triệu Điện Thần.

Hai thanh kiếm sau ba lần tiếp xúc, hai người không rụt về nữa, hai thanh kiếm hút chặt vào nhau như thể nam châm, hiển nhiên họ đã tỉ đấu nội lực.

Hai cao thủ võ lâm giao chiến tối kỵ đấu nhau bằng nội lực, bởi lúc này không bên nào dám rụt kiếm về, bằng không kiếm của đối phương sẽ nhanh như chớp đâm vào yếu hại của bên rụt kiếm.

Vì vậy, Triệu Điện Thần với Trần Tam Thanh lúc này chỉ vận nội lực dồn vào thân kiếm, đối kháng với kiếm của đối phương.

Trận đấu như vậy chỉ có chờ phân ra thắng bại mới thôi, và thường thì đôi bên đều lưỡng bại câu thương, tinh lực cạn kiệt mà chết.

Ngay khi ấy, “keng” một tiếng chát chúa, thì ra Mộng Thiên Nhạc đã dùng Bích Huyết kiếm đâm vào giữa hai thanh kiếm của Triệu Điện Thần và Trần Tam Thanh.

Hai người lập tức tách nhau ra, cùng lùi sau ba bước.

Trường kiếm trong tay Triệu Điện Thần lại gãy thêm nửa thước, còn đoản kiếm của Trần Tam Thanh vẫn nguyên vẹn.

Mộng Thiên Nhạc tay cầm Bích Huyết kiếm, cung kính thi lễ với Triệu Điện Thần và Trần Tam Thanh, cao giọng nói:

- Hai vị lão tiền bối hà tất phải quyết đấu sinh tử thế này?

Triệu Điện Thần nghiêm mặt trầm giọng nói:

- Mộng lão đệ không nhận thấy Trần Tam Thanh có điều khả nghi sao?

Mộng Thiên Nhạc chợt động tâm:

- Điều khả nghi gì vậy?

- Mộng lão đệ có nhận ra những người này chết từ lúc nào không?

- À! Có lẽ đã chết hơn một ngày!

- Không sai, những người này đã chết hơn một ngày đêm, vậy mà Trần Tam Thanh lại nói là kẻ địch chỉ mới xâm nhập hồi hai ba giờ trước.

Trần Tam Thanh cười khảy:

- Họ chết lúc nào có liên quan gì đến bần đạo?

Triệu Điện Thần lạnh lùng:

- Đương nhiên là có liên quan, nếu quán chủ Tam Thanh quán là một người bình phàm trong võ lâm thì khác, nhưng Trần Tam Thanh là Bát Kiếm Phi Sương danh chấn võ lâm, chả lẽ bị nhiều kẻ địch như vậy xâm nhập trọng địa mà không hay biết? Đó thật là điều vô cùng khó hiểu.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Triệu bang chủ nói vậy cũng chưa thể chứng minh Trần quán chủ là đồng lõa của hung thủ.

Triệu Điện Thần cười khảy:

- Mộng lão đệ có nhận ra những người này đã chết thế nào không?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Vãn bối chưa nhận ra, họ đã chết thế nào vậy?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Họ đã tàn sát lẫn nhau, nếu không tin, Mộng lão đệ hãy xem kỹ thương tích của họ.

- À! Trần quán chủ nghĩ sao về nhận định của Triệu lão tiền bối?

Trần Tam Thanh lạnh lùng:

- Những người này đúng là đã chết do tàn sát lẫn nhau, nhưng Tịnh Trần sư thái với hai đồng tử là chết bởi bị điểm trúng trọng huyệt, điều này thật khó hiểu.

Mộng Thiên Nhạc như chợt nghĩ đến điều gì:

- Ồ! Hai vị tiền bối có biết trong võ lâm có một loại dược vật mê ảo không?

Triệu Điện Thần đưa mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc:

- Mộng lão đệ muốn nói là họ đã uống một loại dược vật mê ảo mà thần kinh hỗn loạn nên tàn sát lẫn nhau phải không?

- Vãn bối chỉ muốn biết là trong võ lâm có loại dược vật đó hay không?

Trần Tam Thanh gật đầu:

- Đương nhiên là có!

Mộng Thiên Nhạc thở dài thậm thượt:

- Triệu tiền bối, nếu vãn bối giả thiết hung thủ chính là Tuyệt Trần Thần Y, chẳng hay tiền bối nghĩ sao?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Lão phu cũng có một giả thiết là có một cao thủ xâm nhập vào đây, trước tiên hạ sát Tịnh Trần sư thái với hai đồng tử, sau đó lấy trộm dược vật mê ảo của Tuyệt Trần Thần Y cho những người này uống, gây nên tàn sát lẫn nhau, vậy có hợp lý không?

Trần Tam Thanh gần gật đầu:

- Cũng có lý!

Triệu Điện Thần giọng lạnh nhạt:

- Theo lão phu suy đoán, hung thủ vẫn là người trong Tam Thanh quán!

Trần Tam Thanh gật đầu:

- Không sai, hung thủ hết sức quen thuộc về Tam Thanh quán.

Triệu Điện Thần nghiêm mặt:

- Trần quán chủ nếu không tìm ra được hung thủ, vậy cũng khó thoát khỏi hiềm nghi.

Trần Tam Thanh cười khảy:

- Triệu bang chủ ám chỉ bần đạo là Hắc Ma Vương chứ gì?

Triệu Điện Thần cười khảy:

- Trừ phi Trần quán chủ chỉ ra được Hắc Ma Vương là ai?

Trần Tam Thanh cười lạnh lùng:

- Triệu bang chủ hai lần ba lượt vu cho bần đạo là Hắc Ma Vương, thật ra là có dụng tâm gì?

- Căn cứ theo nhiều điều suy luận, đủ chứng tỏ Trần quán chủ chính là Hắc Ma Vương.

- Bần đạo mà là Hắc Ma Vương, hai vị có thể bình yên sống đến bây giờ sao?

Triệu Điện Thần lạnh lùng:

- Hôm nay nếu lão phu một mình vào Tam Thanh quán, rất có thể đã gặp độc thủ, song vì có thêm một Tàn Khuyết Thư Sinh, Hắc Ma Vương dù có ba đầu sáu tay cũng không thể cùng lúc đối địch với lão phu và Tàn Khuyết Thư Sinh, nên hôm nay hai người có thể bình an rời khỏi đây.

Trần Tam Thanh cười khảy:

- Hứ! Hắc Ma Vương giết người không hình không bóng, bần đạo mà là Hắc Ma Vương, hai vị hẳn không thể rời xa Tam Thanh quán trong phạm vi mười dặm.

Mộng Thiên Nhạc lúc này đang ngẫm nghĩ về hai hàng chữ do Tịnh Trần sư thái để lại trước khi chết, qua hai hàng chữ này, chứng tỏ Tịnh Trần sư thái như đã biết trước sự cố xảy ra, nên đã cất giấu một viên Hồi Hồn đơn vào trong ống cán phất trần và bảo hãy giết Tuyệt Trần Thần Y, chả lẽ Tuyệt Trần Thần Y chính là Hắc Ma Vương?

Nhưng điều khó hiểu là nếu Tuyệt Trần Thần Y là Hắc Ma Vương, đầu sỏ phía sau của Vô Ngã chân giáo, vậy sao lại phải chế luyện Hồi Hồn đơn?

Mộng Thiên Nhạc lúc này vẫn chưa dám tiết lộ việc Tịnh Trần sư thái để lại hai hàng chữ, bởi chàng nghĩ Triệu Điện Thần đã khăng khăng bảo Trần Tam Thanh là Hắc Ma Vương, lẽ đương nhiên cũng có vài điểm khả nghi.

Giờ muốn tháo gỡ thắc mắc về Hắc Ma Vương, chỉ có đối mặt với Hắc Ma Vương thật thì mới có thể sáng tỏ.

Trần Tam Thanh nói không sai, Hắc Ma Vương tuyệt đối không buông tha cho mình với Triệu Điện Thần, vậy thì hai người không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Nghĩ vậy, chàng thở dài áo não nói:

- Triệu bang chủ, hiện Tuyệt Trần Thần Y không rõ tung tích, chúng ta không cần ở lại đây nữa.

Triệu Điện Thần trầm ngâm:

- Lão phu lo là Tuyệt Trần Thần Y hãy còn trong Tam Thanh quán.

- Nếu vậy Trần quán chủ dĩ nhiên có thể ứng phó.

Trần Tam Thanh nãy giờ đắm chìm trong suy tư, giờ bỗng buông tiếng thở dài trĩu nặng, chậm rãi nói:

- Lão thất phu, bần đạo từ nay sẽ tái xuất giang hồ!

Lúc nói vẻ mặt hết sức bi thương và đau khổ, nhấn mạnh từng lời, như thể việc tái xuất giang hồ là do hoàn cảnh bức bách.

Triệu Điện Thần nghe vậy, lập tức nhếch môi cười.

Trần Tam Thanh đưa mắt nhìn Triệu Điện Thần, lạnh lùng nói:

- Nhưng khi bần đạo tìm ra Hắc Ma Vương, hai ta sẽ có một người vĩnh viễn về với suối vàng.

Triệu Điện Thần mỉm cười:

- Chính tà song kiếm vốn dĩ tương khắc, như nước với lửa chẳng thể dung hòa.

Trần Tam Thanh giọng đau xót:

- Lão thất phu đã biết rõ như vậy, tại sao còn trăm phương ngàn kế bức bách bần đạo tái xuất giang hồ?

- Muốn lấy mạng Hắc Ma Vương, ngoại trừ chính tà song kiếm hợp bích, không ai có thể làm được.

- Vậy là mục đích chính của lão thất phu là bức bách bần đạo tái xuất giang hồ phải không?

- Còn một điều nữa là muốn chứng minh Trần quán chủ có phải Hắc Ma Vương hay không?

- Mười mấy năm trước bần đạo đã có một suy đoán về lai lịch của Hắc Ma Vương, trong bốn nhân vật khả nghi, lão thất phu Triệu Điện Thần là một.

Triệu Điện Thần cười:

- “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh cũng là một nhân vật mà lão phu hoài nghi.

Mộng Thiên Nhạc biết rất ít về chuyện giữa Triệu Điện Thần với Trần Tam Thanh, nên hết sức thắc mắc về thái độ lúc địch lúc bạn của hai người.

Trần Tam Thanh khẽ thở dài:

- Hai vị có thể rời khỏi Tam Thanh quán rồi!

Triệu Điện Thần cười:

- Đang chờ Trần quán chủ dẫn đường đây!

Mộng Thiên Nhạc và Triệu Điện Thần dưới sự dẫn đường của Trần Tam Thanh ra khỏi Cửu Động Mê Hồn Cung, rời khỏi Tam Thanh quán.

Hai người vào Tam Thanh Quán là lúc vừa lên đèn, lúc rời khỏi là giờ tý, vậy là đã ở trong Tam Thanh quán khoảng ba giờ.

Cảnh ngộ trong ba giờ ngắn ngủi ấy ngập đầy ly kỳ, căng thẳng, thê lương, kinh hoàng và bi thương.

Cái chết của Tịnh Trần sư thái đã khiến Mộng Thiên Nhạc nhận thấy tiền đồ của Huyết Kiếm môn hoàn toàn mù mịt, bi thảm và đau thương.

Huyết Kiếm môn từ tay Tịnh Trần sư thái giao cho Mộng Thiên Nhạc, tuy trong bảy ngày ngắn ngủi có chiều hướng phát triển, nhưng sau cuộc chiến trong Hoàng Quang tự, đệ tử Huyết Kiếm môn đã tử vong gần nửa phần, nhất là cái chết của Tịnh Trần sư thái với các hộ pháp, Huyết Kiếm môn đã đối mặt với sự tan rã.

- Ôi!

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng thở dài trĩu nặng và ê chề.

Triệu Điện Thần đưa mắt nhìn chàng, hỏi:

- Mộng lão đệ sao lại thở dài vậy?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Không có gì! Chẳng hay Triệu bang chủ định đi đâu vậy?

- Truy tìm Tuyệt Trần Thần Y!

- Chúng ta sao biết được ông ta ở đâu?

- Nếu biết thì sự việc dễ giải quyết rồi! Mộng lão đệ định đi đâu?

Mộng Thiên Nhạc ngẫm nghĩ một hồi:

- Vãn bối định tạm chia tay với lão tiền bối.

- Mộng lão đệ đi đâu? Đến Hà Bắc phải không?

- Vâng! Đến Hà Bắc gặp ái nữ của Tịnh Trần sư thái báo hung tin!

- Mộng lão đệ, lão phu cho lão đệ biết điều này, cuộc chiến trong Hoàng Quang tự hôm trước có rất nhiều cao thủ võ lâm thọ thương, tính mạng lâm nguy, họ đang chờ Tuyệt Trần Thần Y đến giải cứu, Mộng lão đệ có thể tạm gác qua việc riêng tư mà cùng lão phu truy tìm Tuyệt Trần Thân Y không?

- Ồ! Họ là những ai vậy?

- Những người không chết trong cuộc chiến Hoàng Quang tự gồm Hoàng Quang hòa thượng, “Vân Trung Long” Mạc Phi Thiên, liệt đồ Hàn Tiểu Long và Đồ Tiểu Hổ cùng ba mươi mấy đệ tử tệ bang. Nhưng ngoại trừ “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ, những người khác đều trúng phải kịch độc vô hình của nhị giáo chủ Vô Ngã chân giáo, tính mạng lâm nguy.

Mộng Thiên Nhạc cả kinh:

- Nếu không tìm được Tuyệt Trần Thần Y, họ sẽ táng mạng cả ư?

- Đúng vậy!

Mộng Thiên Nhạc ngẫm nghĩ hồi lâu:

- Chúng ta bằng cách nào tìm kiếm Tuyệt Trần Thần Y?

- Chúng ta đến Lạc Dương chờ tin tức của Trần Tam Thanh.

- Trần quán chủ biết tung tích của Tuyệt Trần Thần Y ư?

- Tuyệt Trần Thần Y đã thất tung trong Tam Thanh quán, đương nhiên chỉ một mình Trần Tam Thanh là có thể truy tìm Tuyệt Trần Thần Y mà thôi.

- Nếu Trần quán chủ không cho chúng ta biết tin tức thì sao?

- Trừ phi Trần Tam Thanh chính là Hắc Ma Vương, hoặc lão ta không muốn tái xuất giang hồ, bằng không nội trong ba ngày hẳn có tin tức của lão ta.

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Triệu lão tiền bối, vãn bối nhận thấy lão tiền bối với Trần quán chủ dường như có mối ân oán hết sức phức tạp.

Triệu Điện Thần bỗng dừng bước:

- Không sai, lão phu với Trần Tam Thanh có một mối ân oán không thể nói ra.

Mộng Thiên Nhạc cũng dừng bước, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy sương khuya dày đặc, thảo nguyên trắng xóa, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng.

Triệu Điện Thần hai mắt rực sáng, chằm chặp nhìn về phía một khu rừng thưa cách mười mấy trượng.

Mộng Thiên Nhạc chợt động tâm hỏi:

- Triệu lão tiền bối đã phát hiện gì vậy?

- Có hơi hướm kẻ địch!

- Ở đâu?

- Trong khu rừng thưa kia!

- Chúng ta đến đó xem thử!

- Hãy khoan, nếu mắt lão phu không hoa, kẻ địch kia rất có thể là một nhân vật đáng sợ.

Mộng Thiên Nhạc giật mình:

- Hắc Ma Vương ư?

Triệu Điện Thần gật đầu:

- Chúng ta hãy ngồi xuống đây, chờ trời sáng hẵng tính.

Dứt lời, Triệu Điện Thần quả ngồi xuống xếp bằng trên đất cỏ.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Chúng ta ở đây chờ đến sáng thật ư?

- Hiện đã là cuối giờ tý, các khách sạn trong thành đã đóng cửa từ lâu, chúng ta cũng chẳng thể tìm được chỗ trọ, thôi thì ở đây qua đêm cũng đâu hề gì.

Mộng Thiên Nhạc thầm nghĩ:

- Ma Kiếm Thần Quan sao lại sợ Hắc Ma Vương đến vậy? Động chút cũng tưởng tượng là Hắc Ma Vương...

Mộng Thiên Nhạc trong lòng cảm thấy nực cười, nhưng cũng theo Triệu Điện Thần ngồi xuống xếp bằng, thật ra thì hơn một giờ nữa là trời đã sáng, không thể tìm được chỗ trọ qua đêm.

Hai cao thủ tuyệt thế tĩnh tọa, ngay cả tiếng lá rơi trong vòng mười trượng cũng có thể phân biệt, nhưng hai người đều không nghe thấy tiếng động gì khác lạ, Triệu Điện Thần thầm nghĩ, rất có thể vừa rồi mình đã hoa mắt...

Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng muỗi vo ve, vừa mở mắt, “bốp” một tiếng, Mộng Thiên Nhạc ngồi bên đã một chưởng vỗ vào má mình, hiển nhiên là đánh chết một con muỗi.

Ngay khi ấy, Triệu Điện Thần má phải cũng bị một con muỗi đốt nhẹ, “bốp” một tiếng, ông ta cũng đánh chết con muỗi ấy.

Hiện tượng quá trùng hợp, khiến Triệu Điện Thần ngạc nhiên nói:

- Mộng lão đệ, hai con muỗi này xuất hiện lạ lùng quá!

- Thảo nguyên hoang dã thiếu chi ruồi nhặn muỗi cỏ, có gì mà lạ?

- Sương khuya dày đặc thế này, muỗi cỏ sao mà bay được, hơn nữa lại chỉ có hai con.

Vừa dứt lời, lại có tiếng muỗi vang lên, chừng ba bốn con bay đến.

Triệu Điện Thần tay áo phải nhẹ phất ra, “bốp” một tiếng, Mộng Thiên Nhạc lại như bị muỗi đốt một phát trên cổ, lại vung tay đập chết một con.

Triệu Điện Thần bỗng đứng lên, trầm giọng nói:

- Mộng lão đệ, chúng ta đi mau!

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Lão tiền bối định đi đâu?

Triệu Điện Thần biến sắc mặt:

- Chúng ta đã bị ám toán rồi!

- Lão tiền bối muốn nói mấy con muỗi cỏ kia ư?

- Không sai, đó là muỗi độc do kẻ địch thả ra!

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Lão tiền bối cũng đã bị muỗi đốt, chả lẽ cảm thấy trong người có gì khác lạ hay sao?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Tuy chưa có gì khác lạ, nhưng chắc chắn đó không phải muỗi thường, Mộng lão đệ hãy nghe lời khuyên của lão phu, mau đi khỏi đây thì hơn.

Mộng Thiên Nhạc khẽ cười hơ hớ, đứng lên nói:

- Muốn đi đâu xin lão tiền bối dẫn đường cho.

Triệu Điện Thần liền tức thi triển khinh công phóng đi về phía thành Lạc Dương, Mộng Thiên Nhạc cũng đành theo sau.

Vượt qua chừng ba dặm đường, Mộng Thiên Nhạc bỗng “ồ” lên một tiếng sửng sốt.

Triệu Điện Thần dừng chân ngoảnh lại hỏi:

- Mộng lão đệ sao rồi?

- Vãn bối cảm thấy nóng rát ở chỗ muỗi đốt khi nãy.

Triệu Điện Thần biến sắc mặt:

- Quả thật như vậy ư?

- Lão tiền bối cũng bị muỗi đốt, chả lẽ không cảm thấy gì sao?

- Chưa!

- Có lẽ không phải bị kẻ địch ám toán đâu!

- Chúng ta mau ngồi xuống, vận công đẩy chất độc ra ngoài.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn quanh, thấy ngoài bốn mươi mấy trượng đã có nhà cửa rải rác cách thành Lạc Dương không xa, bèn nói:

- Ngoài cảm giác nóng rát, không có gì khác lạ, chúng ta hãy vào thành Lạc Dương rồi hẵng tính.

- Khi nãy chắc chắn là muỗi độc, nhân lúc độc tính chưa phát tác, chúng ta mau vận chân khí đẩy chất độc ra ngoài, có lẽ hãy còn kịp.

Triệu Điện Thần vừa dứt lời, phía sau bỗng vang lên tiếng nói:

- Đã quá muộn rồi, muỗi đốt các vị khi nãy là Bại huyết văn ở Miêu Cương, nếu có ánh đèn, các vị hẳn nhìn thấy da của mình lúc này đã trắng bệch.

Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một bóng người đứng dưới tán cây bên đường, cách mười mấy trượng.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy quát:

- Các hạ là ai?

Người ấy cất bước chậm rãi đi ra và nói:

- “Man Sơn Miêu Nữ” Miêu Khả Tú!

Dứt lời, y thị đã từ xa mười mấy trượng lướt đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc và Triệu Điện Thần.

Dưới ánh trăng sao, chỉ thấy miêu nữ này xinh đẹp tuyệt luân, áo quần vừa ngắn vừa bó, lộ ra hai cánh tay trần trắng nuột, dáng người thon thả, hết sức khiêu gợi, nhưng diện mạo thì lại rất thanh tú.

Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần nhìn thấy một thiếu nữ như vậy, bất giác ngơ ngẩn, thầm khen tấm tắc.

Mộng Thiên Nhạc sau một thoáng ngơ ngẩn, liền hỏi:

- Muỗi là do cô nương thả ra ư?

“Man Sơn Miêu Nữ” Miêu Khả Tú chơm chớp đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Mộng Thiên Nhạc:

- Không phải!

- Vậy là cô nương biết người ám toán chứ gì?

- Đương nhiên!

- Đó là ai vậy?

- Tại sao phải cho các hạ biết chứ?

Triệu Điện Thần thở dài áo não:

- Cô nương đã biết rõ đặc tính của Bại huyết văn, hẳn cũng biết chữa trị bệnh chứng sau khi bị Bại huyết văn đốt chứ?

Man Sơn Miêu Nữ quay mắt nhìn Triệu Điện Thần:

- Người Miêu ở Man sơn ngay cả trẻ lên ba cũng biết cách điều trị, nhưng Bại huyết văn đã đốt hai vị là loại được người nuôi nên độc tính không phải đơn thuần.

Triệu Điện Thần giọng não nề:

- Nếu cô nương có thể giúp điều trị, đại ân đại đức suốt đời không quên!

Mộng Thiên Nhạc không ngờ Triệu Điện Thần lại cầu xin như vậy.

Man Sơn Miêu Nữ gật đầu:

- Cứu hai vị cũng được, nhưng phải có điều kiện.

- Cô nương có điều kiện gì?

- Nếu tặng giải dược cho hai vị thì sẽ có người hạ sát bổn cô nương, nên muốn hai vị bảo vệ an toàn tính mạng cho bổn cô nương.

Triệu Điện Thần chẳng chút do dự:

- Điều kiện ấy, bọn này chấp nhận!

- Người trong giới võ lâm một lời đáng ngàn vàng, hai vị không được hối hận đó!

Mộng Thiên Nhạc dõng dạc:

- Cho dù cô nương không tặng giải dược, nếu cô nương bị ác đồ đe dọa, bọn này cũng sẵn sàng trợ giúp.

Man Sơn Miêu Nữ lắc đầu:

- Bổn cô nương muốn hai vị bảo vệ an toàn tính mạng nghĩa là phải luôn theo bên cạnh, nghe theo sự chỉ huy của bổn cô nương.

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Ồ! Đó thì... xin thứ cho khó thể chấp nhận!

Man Sơn Miêu Nữ lạnh lùng:

- Không chấp nhận thì thôi!

Đoạn liền quay người cất bước bỏ đi. Triệu Điện Thần vội nói:

- Cô nương khoan đi đã!

Man Sơn Miêu Nữ ngoảnh lại hỏi:

- Hai vị nhận lời rồi ư?

Triệu Điện Thần cười héo hắt:

- Cô nương có mang theo giải dược trên người không?

Man Sơn Miêu Nữ nhạt giọng:

- Không! Hai vị định ra tay cướp hả?

Triệu Điện Thần khẽ cười hơ hớ:

- Đâu dám, xin hỏi cô nương đang trú ở đâu?

- Các hạ hỏi chi vậy?

Triệu Điện Thần cười:

- Để khi nào bọn này đổi ý, có thể đi tìm cô nương!

- Biết nơi trú của bổn cô nương, hai vị cũng có thể đến lấy trộm vậy.

Triệu Điện Thần cười ha hả:

- Cô nương thật quá cẩn thận, cho dù bọn này có muốn lấy trộm cũng khó thể đắc thủ.

Man Sơn Miêu Nữ cười khảy:

- Bổn cô nương ở trọ tại Vạn Hưng khách sạn trong thành Lạc Dương, nếu quá mười hai giờ, chất độc trong người hai vị sẽ vô dược khả cứu.

Đoạn nhẹ lắc người, chỉ thấp thoáng mấy lượt dưới ánh trăng sao, đã mất dạng trong đêm tối.

Triệu Điện Thần đưa mắt nhìn theo, khẽ thở dài nói:

- Mộng lão đệ, chả lẽ chúng ta chờ chết như thế này sao?

- Ngoại trừ chấp nhận điều kiện của nàng ta, chúng ta chỉ còn chờ chết mà thôi!

Triệu Điện Thần cười não nề:

- Chúng ta có thể uy hiếp nàng ta lấy thuốc giải ra, hoặc là giả vờ chấp nhận điều kiện của nàng ta.

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Làm vậy thật mất đạo nghĩa võ lâm.

Triệu Điện Thần cười não nề:

- Chốn võ lâm có biết bao chuyện thương thiên hại lý, chúng ta có lấy mạng nàng ta cũng chẳng phải một điều đại ác, huống hồ nàng ta thấy chết không cứu, đó đã là hành vi trái với đạo nghĩa võ lâm rồi.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Triệu lão tiền bối có nhận thấy thiếu nữ này suy nghĩ cẩn mật, nói năng sâu sắc, không phải là người tầm thường.

- Lão phu tuy nhận thấy vậy, nhưng dù thế nào chúng ta cũng không thể thúc thủ chịu chết.

Mộng Thiên Nhạc ngước mắt nhìn trời:

- Trời sắp canh năm rồi, chúng ta hãy đến Vạn Hưng khách sạn trọ lại rồi hẵng tính.

Triệu Điện Thần gật đầu đồng ý, hai người bèn cất bước đi về phía thành Lạc Dương.

Mộng Thiên Nhạc vừa đi vừa hỏi:

- Triệu lão tiền bối bây giờ cảm thấy trong người có gì khác lạ không?

Triệu Điện Thần thở dài:

- Đã cảm thấy trên má nóng rực!

Mộng Thiên Nhạc cũng thở dài:

- Vãn bối cũng cảm thấy chỗ vết đốt ê ẩm.

- Chúng ta đã trúng độc thật rồi, có lẽ một giờ nữa là toàn thân tê dại, không còn cử động được nữa. Thôi, chúng ta hãy đi nhanh lên!

Hai người liền thi triển khinh công phóng đi. Đang khi ấy, bỗng nghe một tiếng quát to từ đêm không vọng đến:

- Bọn phỉ đồ các ngươi thuộc bang phái nào? Mau báo ra danh tánh!

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt:

- Lão tiền bối, tiếng nói này nghe rất quen, có phải Miêu nữ kia không?

Triệu Điện Thần gật đầu:

- Không sai, đúng là nàng ta, chúng ta hãy đến xem thử!

Trong khi nói, hai người đã phóng nhanh về phía góc thành bắc.

Chỉ thấy tám đại hán áo đen vạm vỡ, tay cầm trường kiếm sáng quắc, đứng thành hình vòng tròn bao vây “Man Sơn Miêu Nữ” Miêu Khả Tú vào giữa, bên dưới mấy Ngọn cây to cạnh tường thành.

Ngoài ra trong bóng tối dưới tường thành còn có một đám người đang đứng theo dõi diễn biến.

Mộng Thiên Nhạc vốn định tung mình đến đó, nhưng Triệu Điện Thần nắm tay chàng giữ lại, thấp giọng nói:

- Hãy khoan, chúng ta hãy dò xét hư thực của Miêu nữ này trước đã!

Hai người bèn nấp vào trong bóng tối một cây to, theo dõi diễn biến.

Lúc này tám đại hán áo đen đã phát động thế công, trước hết ba người vung trường kiếm lao tới, như tia chớp đâm thẳng vào Miêu Khả Tú.

Chỉ nhìn tốc độ xuất kiếm của ba đại hán áo đen, đủ biết nhóm người này võ công chẳng kém.

Nhưng chẳng ngờ ba đại hán áo đen vừa mới xuất kiếm, đột nhiên cùng rú lên thảm thiết, trường kiếm rơi xuống đất, hai tay ôm đầu lăn lộn rên la mấy tiếng rồi nằm yên bất động.

Mọi người thấy vậy thảy đều chau chặt mày, bởi không một ai nhìn thấy Miêu Khả Tú xuất thủ.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc hỏi:

- Triệu lão tiền bối có phát hiện Miêu Khả Tú đã xuất thủ thế nào không?

Triệu Điện Thần lắc đầu:

- Hai tay nàng ta không hề động đậy, vậy mà đối thủ đã thương vong, chả lẽ có người khác trợ giúp?

- Chúng ta nấp ở đây có thể nhìn thấy rất rõ, xung quanh đâu có ai xuất thủ giúp nàng ta.

- Ba người đó dường như chết bởi ám khí kịch độc rất nhỏ, có lẽ là mai hoa châm, bắn trúng mắt họ, vậy là Miêu Khả Tú đã dùng môi phát ra ám khí rồi.

Trong khi ấy, năm đại hán áo đen còn lại đã vung động trường kiếm, cùng lao tới tấn công Miêu Khả Tú.

Lần này Miêu Khả Tú nhẹ nhàng xoay người một vòng, tiếng rú thảm khốc lần lượt vang lên, vẫn không thấy Miêu Khả Tú xuất thủ, năm đại hán áo đen đã ngã ra đất, cũng hai tay ôm đầu rên la thảm thiết mấy tiếng, rồi hồn lìa khỏi xác.

Mộng Thiên Nhạc vỡ lẽ:

- À! Triệu bang chủ nói không sai, trong miệng nàng ta có ngậm độc châm.

Lúc này, đám người đứng trong bóng tối dưới tường thành lại có tám đại hán áo đen lao nhanh ra.

Bỗng nghe một tiếng quát to:

- Lui ra!

Tám đại hán áo đen lập tức chững bước.

Chỉ thấy một lão nhân lưng gù từ trong bóng tối chậm bước đi ra, ha hả cười to rồi nói:

- Độc châm của cô nương thật quá lợi hại, lão phu đêm nay đã được mở rộng thêm tầm mắt, trong thiên hạ người có thể dùng môi phát xạ độc châm chỉ có Quỷ Cốc Tiên Sinh ở Man sơn mà thôi.

Miêu Khả Tú cười:

- Nhận ra được độc châm là từ môi bổn cô nương phát ra, nhãn lực ấy xứng đáng là một cao thủ võ lâm, hãy báo danh tánh đi!

Lão nhân lưng gù cười:

- Lão phu là Võ Thánh!

Triệu Điện Thần khẽ reo lên:

- “Vô Hình Chưởng” Võ Thánh!

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Có phải là “Vô Hình Chưởng” Võ Thánh, ngang danh với tiên sư hồi hơn bốn mươi năm trước không?

- Không sai, khi xưa lừng danh về chưởng công phải kể đứng đầu là lệnh sư Hồ Thương Phu, thứ đến là “Vô Hình Chưởng” Võ Thánh, thật không ngờ lão ta còn sống trên cõi đời.

Miêu Khả Tú mỉm cười:

- Danh hiệu “Vô Hình Chưởng” Võ Thánh quả là lừng lẫy trong giới võ lâm, nhưng đêm nay còn có người danh hiệu lừng lẫy hơn, vậy mà còn là thị vệ của bổn cô nương.

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh ha hả cười to:

- Thị vệ của cô nương danh tánh là gì vậy?

Hiển nhiên Võ Thánh hoàn toàn không tin lời Miêu Khả Tú, bởi đương kim võ lâm có mấy người danh vọng cao hơn mình?

Miêu Khả Tú cười:

- Lão không tin chứ gì? Vậy chứ danh hiệu “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần có lừng lẫy không?

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy, quay đầu nhìn Triệu Điện Thần.

Triệu Điện Thần lắc đầu cười gượng:

- Nàng ta đã xem hai ta là thị vệ của nàng ta rồi!

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh dở khóc dở cười nói:

- Triệu Điện Thần là bang chủ Cùng Hán bang, sao thể là thị vệ của cô nương, đúng là chuyện vớ vẩn.

- Vậy chúng ta đánh cược nhé?

- Đánh cược sao?

- Nếu Triệu Điện Thần là thị vệ của bổn cô nương thì lão hãy ngoan ngoãn lui đi, không được làm phiền bổn cô nương nữa, chịu không?

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh cười vang:

- Cô nương bằng cách nào chứng minh Triệu Điện Thần là thị vệ của cô nương, bằng miệng hả?

- Nếu bổn cô nương có thể ra lệnh cho Triệu Điện Thần xuất hiện trước mặt lão, vậy đủ chứng minh Triệu Điện Thần nghe theo sự chỉ huy của bổn cô nương, phải không nào?

- Nếu cô nương thua thì sao?

- Mặc cho lão muốn làm gì thì làm, tuyệt đối không phản kháng.

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh bỗng đưa mắt nhìn quanh:

- Cô nương đã thua rồi!

Miêu Khả Tú cười khảy:

- Đánh cược hay không? Quyết định mau đi!

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh lạnh lùng:

- Cô nương đã hạ sát tám thủ hạ của lão phu, lão phu không nói đùa với cô nương.

Miêu Khả Tú thản nhiên:

- Song chưởng của lão thiên hạ vô địch, chỉ cần xuất thủ là bổn cô nương táng mạng ngay...

Bỗng bỏ dở câu nói, hiển nhiên là nàng ta nói để cho Triệu Điện Thần nghe.

Mộng Thiên Nhạc thấp giọng hỏi:

- Triệu lão tiền bối quyết định sao đây?

- Dường như nàng ta sớm biết chúng ta ẩn nấp quanh đây, muốn bức bách chúng ta hiện thân đó thôi!

- Triệu lão tiền bối danh cao vọng trọng, tuyệt đối không thể bị nàng ta gọi là thị vệ, để vãn bối ra xem thử.

Mộng Thiên Nhạc liền tung mình, hệt như thiên thần giáng thế, nhẹ nhàng hạ xuống cạnh bên trái Miêu Khả Tú, lặng thinh không nói gì.

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh thấy thân pháp trác tuyệt của Mộng Thiên Nhạc, bất giác giật mình, đưa mắt nhìn kỹ Mộng Thiên Nhạc rồi hỏi:

- Người này có phải thị vệ của cô nương không?

Miêu Khả Tú lướt mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc, khóe môi hé nở nụ cười đắc ý, gật đầu nói:

- Không sai, chính là thị vệ của bổn cô nương!

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh cười khảy:

- Vậy lão phu lấy mạng thị vệ này trước rồi hẵng tính.

Đoạn liền tay phải giơ lên, một luồng chưởng lực vô hình đã như bài sơn đảo hải ập đến Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc không ngờ đối phương nói là động thủ ngay, buông tiếng cười khảy, độc thủ vung lên, ngạnh tiếp chưởng lực của Võ Thánh.

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh chỉ lo Mộng Thiên Nhạc tránh né, không dám tiếp chưởng lực của mình, giờ thấy chàng ngạnh tiếp, thầm cười nghĩ:

- Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!

Hai luồng kình lực vô hình chạm nhau, tiếng rít vang rền, bụi cát tung bay mù mịt.

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh hai vai lắc lư, loạng choạng lùi sau ba bước.

Mộng Thiên Nhạc “hự” một tiếng, cũng loạng choạng lùi sau ba bước.

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh thấy Mộng Thiên Nhạc bình an vô sự, bất giác biến sắc mặt, khẽ cười lạnh lùng nói:

- Các hạ có thể tiếp một chưởng của lão phu mà không chết, công lực quả nhiên thâm hậu.

Mộng Thiên Nhạc lúc này lòng đầy ấm ức, đành giả câm giả điếc đứng lặng thinh.

Miêu Khả Tú cười đắc ý:

- Võ lão đầu tự phụ chưởng công độc bộ thiên hạ, nhưng đêm nay đã gặp khắc tinh, thủ hạ này của bổn cô nương dường như chưởng công chẳng kém hơn lão.

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh có chút ghê rợn, khẽ cười khảy nói:

- Thủ hạ này của cô nương xưng hô thế nào?

Miêu Khả Tú mỉm cười:

- Bổn cô nương mà nói ra danh hiệu, e rằng lão khiếp vía đấy!

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh lại đưa mắt nhìn kỹ Mộng Thiên Nhạc, chau mày nói:

- Gan của lão phu rất to, cô nương nói nghe thử xem nhân vật lừng danh nào mà cam nguyện hạ mình làm nô tỳ cho người ta.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy nhướng mày, sát khí ẩn hiện.

Miêu Khả Tú mỉm cười:

- Lão từng nghe nói đến “Tàn Khuyết Thư Sinh” Mộng Thiên Nhạc chưa?

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh tái mặt, quay sang Mộng Thiên Nhạc hỏi:

- Các hạ đúng là Tàn Khuyết Thư Sinh ư?

Mộng Thiên Nhạc giờ mới cất tiếng lạnh nhạt nói:

- Không sai, chính tại hạ!

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh bỗng ngửa mặt ha hả cười vang, đoạn nói:

- Nghe nói các hạ là chủ nhân Huyết Kiếm môn, một vị lãnh đạo độc lập, thật không ngờ hôm nay lại có quan hệ với cô nữ này, hơn nữa lại còn là nô bộc của y thị, thật không ngờ, thật quá không ngờ.

Mộng Thiên Nhạc giọng đanh lạnh:

- Việc của Mộng mỗ không liên can đến các hạ, nói chung là đêm nay Mộng mỗ không cho các hạ động đến một sợi tóc của vị cô nương này.

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh cười hơ hớ:

- Hay lắm, lão phu đã mấy mươi năm không gặp địch thủ, hôm nay Tàn Khuyết Thư Sinh hãy nếm thử chưởng công của lão phu vậy.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Võ tiền bối, Vô Hình Chưởng của tiền bối tuy lừng danh thiên hạ từ lâu, vãn bối chưa chắc là địch thủ, nhưng đêm nay người bảo vệ cho vị cô nương này không phải chỉ có một mình vãn bối, nên khuyên tiền bối giờ hãy lui đi, nếu muốn động thủ chúng ta còn có nhiều cơ hội kia mà!

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh ngạc nhiên:

- Còn có ai nữa?

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Tiền bối chỉ cần biết đó là một người võ công cao hơn vãn bối rất nhiều là được rồi!

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh lạnh lùng:

- Các hạ có biết oán thù giữa lão phu với y thị như thế nào không?

- Tuy không biết, nhưng xin tiền bối hãy vị tình một lần, hôm khác vãn bối sẽ bồi tội.

“Vô Hình Chưởng” Võ Thánh ha hả cười to:

- Hay lắm, vậy thì lão phu lui đi!

Đoạn liền khoát tay, thi triển khinh công phóng đi, tám đại hán áo đen lập tức mỗi người vác lấy một tử thi, phóng đi theo sau Võ Thánh, thoáng chốc đã khuất dạng trong đêm tối.

Lúc này, “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần mới từ trong bóng cây chậm rãi đi ra.

Mộng Thiên Nhạc quay sang Miêu Khả Tú thấp giọng nói:

- Miêu cô nương, bây giờ tại hạ cần phải nói rõ, bọn này có thể giúp cô nương chống lại bất kỳ kẻ địch nào, nhưng không thể nghe theo sự chỉ huy sai bảo của cô nương. Cô nương cũng biết là tại hạ với Triệu bang chủ tuy bị trúng độc, song vẫn đủ sức lấy mạng bất kỳ kẻ địch nào, vì cái lợi và cái hại, bọn này rất có thể làm điều trái quấy đối với cô nương...

Miêu Khả Tú cười khảy:

- Hai vị tự mệnh là người trong giới hiệp nghĩa mà có thể hạ độc thủ đối với người không thù không oán sao?

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Cô nương thấy chết không cứu, đã là bất nhân, huống hồ trong giới võ lâm có được bao người có thể trọn đạo trọn nghĩa?

Miêu Khả Tú bỗng thở dài:

- Ôi! Cũng tại bổn cô nương lắm mồm, đã cho hai vị biết bổn cô nương có thể điều trị kịch độc của Bại huyết văn.

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Miêu cô nương nếu có thể giúp, Mộng Thiên Nhạc không bao giờ quên đại ân đại đức của cô nương.

- Thôi đành chịu, bổn cô nương tặng giải dược cho hai vị!

- Giải dược ở trong khách sạn ư?

- Hai vị hãy theo bổn cô nương đến Vạn Hưng khách sạn!

Vạn Hưng khách sạn là một nhà trọ lớn nhất thành Lạc Dương, gồm chín khu nhà, phòng ốc nối tiếp nhau đến hơn trăm gian, tọa lạc ở dưới góc tường thành phía tây.

Do đó, Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần cùng Miêu Khả Tú men theo tường thành đi về phía tây, phi thân lên tường thành, bên dưới chính là sân vườn của Vạn Hưng khách sạn.

Lúc này, trống canh vừa gõ năm tiếng, trăng lặn sao mờ, bốn bề tối om.

Miêu Khả Tú nhanh nhẹn băng qua hai khu sân vườn, đến trước cửa một ngôi nhà riêng biệt.

Chỉ nghe bên trong vọng ra một tiếng lão bà hiền từ nói:

- Tú nhi đó phải không?

Tiếp theo, trong nhà bừng sáng ánh đèn.

Miêu Khả Tú vội đáp:

- Nãi nãi (bà nội), Tú nhi đây!

Lão bà hiền từ lại hỏi:

- Còn hai người khác là ai vậy?

Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần giật mình, thầm nghĩ:

- Lão bà này tai thật linh mẫn, bước chân của mình có thể nói là khẽ đến mức không gây tiếng động, sao có thể nhanh chóng phân biệt ra bên ngoài có bao nhiêu người thế nhỉ?

Qua đó chứng tỏ lão bà này hẳn là một cao nhân võ công trác tuyệt.

Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần bất giác thầm lo lắng, vạn nhất Miêu Khả Tú không cho giải dược, hai người có đương cự nổi Miêu Khả Tú với lão bà này không?

Miêu Khả Tú im lặng, không trả lời ngay. Đột nhiên, bóng người thấp thoáng, ba người đã từ trong nhà phóng ra, thoáng chốc đã bao vây Mộng Thiên Nhạc và Triệu Điện Thần.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, người đứng giữa là một lão bà tóc bạc phơ, nhưng sắc mặt hồng hào, tay phải chỏi một cây quải trượng đầu quỷ màu đen cỡ cánh tay trẻ con.

Bên trái lão bà tóc bạc là một phụ nữ trung niên một mắt, xấu xí thô kệch, đôi chân trần to lớn; bên phải là một nam nhân trung niên cao to vạm vỡ, cũng một mắt chân trần, diện mạo hai người đều hết sức dữ tợn hung ác.

Qua thân pháp quá nhanh nhẹ của ba người, Mộng Thiên Nhạc với Triệu Điện Thần lòng căng thẳng khôn tả.

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.