Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi lùi

Phiên bản Dịch · 1565 chữ

Chương 2: Đi ngược

Đúng thế, cỗ quan tài đen nhánh của ông nội tôi bị đưa lên núi thế nào thì lúc về lại bị họ nâng thế ấy. Sau khi bọn họ đặt quan tài ở trên hai băng ghế gỗ dài thì đặt phịch mông ngồi xuống đất, mệt không thở ra hơi.

Chuyện quan tài của ông nội tôi bị khiêng quay trở lại không khác gì bệnh ôn dịch, chẳng mấy chốc bị truyền ra khắp thôn, bọn họ vội vàng chạy đến hóng hớt, trong sân nhanh chóng chật cứng người. Có người thậm chí còn bưng theo bát cơm, chốc chốc lại và một miếng.

Không bao lâu, trong sân vang lên đủ mọi loại âm thanh bàn tán, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bán tán về chuyện nhà tôi. Họ nói khó trách viên ngói đập mãi không vỡ, hóa ra ông nội tôi sau khi chết vẫn còn oan khuất, không chịu hạ thổ. Còn nói làm gì có chuyện người chết rồi mà còn cười, không có vấn đề mới là lạ.

Thầy cúng chẳng hề để ý đến lời bàn tán xung quanh, chỉ đạo tám người khiêng quan kia dựng một cái mái lều che nắng.

Chờ sau khi đã hoàn thành xong, thầy cúng mới nói với hương thân phụ lão trong làng, là ông xem không đúng này, chờ ông cẩn trọng xem lại thật kỹ lại lên núi tiếp một lần nữa.

Nói xong, ông liền đuổi những người trong làng đang hóng chuyện đi bao gồm cả những người khiêng quan, sau đó tự mình đóng cổng lại, sau đó lại đặt mông ngồi ở bên đống lửa trong sân, cau mày không ngừng hút thuốc.

Tôi đi qua đi lại hỏi thầy cúng xem có chuyện gì.

Ông tức giận nhìn tôi nói:

“Mẹ nó, còn có chuyện gì nữa, chọn ngày không tốt.”

Nói xong, ông cũng chỉ hút thuốc lại hút thuốc không hề để ý đến tôi.

Cuối cùng, vẫn là ông chú họ của tôi túc trực cả một ngày trên núi nói với tôi, nói là lúc đào huyệt xảy ra vấn đề. Bọn họ thay đổi chín nơi đào huyệt, đào ra chín cái huyệt thế nhưng đều đào ra nước. Hơn nữa đều là kiểu mà múc không cạn nước.

Bận việc cả ngày, mắt thấy trời cũng sắp tối nên bọn họ không dám đào nữa, sợ rằng nếu tiếp tục đào sẽ xảy ra chuyện, cho nên khiêng quan tài quay trở về.

Theo lý mà nói, đưa tang không thể quay lại, quan tài khiêng ra ngoài dù có chuyện gì đều phải hạ táng, tuyệt đối không thể mang quan tài quay về. Nhưng chuyện này quá là ma quái, bọn họ không dám để quan tài đặt trên núi.

Ở một chỗ đào phải mạch nước tôi còn tin, nhưng thay đổi liên tiếp chín chỗ vẫn đào ra huyệt ngập nước đúng là hiếm có, xác suất này so với trúng vé số còn thấp hơn.

Tôi nhìn thoáng qua quan tài của ông nội, nghĩ đến gương mặt cười quỷ dị của ông, trong lòng phát lạnh, không biết phải làm sao.

Lúc này, thầy cúng gảy tàn thuốc, gọi tôi ra bên ngoài sân, thấy bốn bề vắng lặng mới nói với tôi.

“Lúc cháu mới về nhìn mặt ông nội lần cuối có phải để nước mắt rơi trên mặt ông cụ hay không?”

Nghe được lời này, trong đầu óc tôi ong ong lên, vội vàng hỏi:

“Ông nội cháu vì chuyện này nên mới không chịu đi ư?”

Thầy cúng không đồng ý cũng chẳng phủ nhận câu hỏi của tôi, chỉ nhìn tôi nói:

“Tôi lên trên thị trấn tìm một người, cháu ở nhà canh quan tài cho tốt, đừng làm cho ngọn đèn phía dưới quan tài bị tắt.” - Nói xong ông liền đi luôn.

Theo sau đó là mấy người chú bác họ của tôi. Chuyện này trước đó các chú đã nói trước là chờ đưa ông nội tôi lên núi họ phải trở về đi làm. Bọn họ đều là người có công việc trên người, tại chức vị kỵ nhất là đột ngột xin nghỉ. Lại nói, hai nhà chúng tôi trước nay không có qua lại, bọn họ hiện giờ có thể từ rất xa đến đưa tang đã là không dễ dàng gì.

Chờ bọn họ đi hết, bóng đêm hoàn toàn bao phủ xuống, một cái sân rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi, cùng cái quan tài đen nhánh của ông nội. Dưới ánh lửa chiếu xuống, cái bóng đong đưa lắc trái lắc phải như là có người đang nhảy nhót.

Trong đầu óc tôi lúc này toàn là vấn đề mà thầy cúng nói, trong lòng nhất thời tự mình trách mình, thân thể theo bản năng mà ngồi xa quan tài một chút ra ở một bên khác của đống lửa. Mắt tôi thường thường chú ý đến ngọn đèn trường minh bên dưới quan tài.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong thôn hoàn toàn an tĩnh lại, đúng vào lúc này, một trận gió lớn đến, ngọn đèn trường minh lập tức tắt, tôi lập tức nghe thấy một tiếng “phịch” một cái, là âm thanh từ trong quan tài phía đối diện tôi truyền đến.

Tôi vẫn không biết có phải là ảo giác hay là sự thật, tôi thật sự nghe thấy được âm thanh cọ xát chói tai từ quan tài truyền ra. Nghe kỹ giống như là âm thanh dùng cái kìm rút đinh sắt, cái đinh cùng với tấm ván gỗ cọ xát với nhau tạo thành âm thanh.

Mà lúc này, tôi thật sự cũng thấy rõ, cái nắp quan tài đen kịt kia từng chút một hướng về phía trước mở ra.

Ông nội của tôi muốn đem cái nắp quan tài đẩy ra!

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu thì cái nắp quan tài liền kêu “phanh” một tiếng, trực tiếp bị ném rơi trên mặt đất, sau đó tôi liền thấy ông nội mặc một bộ quần áo niệm màu xanh lá, chậm rãi ngồi dậy, đưa lưng về phía tôi, từ trong quan tài bò ra.

Tôi rất muốn gọi ông nội một tiếng nhưng âm thanh trong cổ họng bị nghẹn lại, như thế nào cũng không thể phát ra được. Cả người tôi giống như bị định trụ, giam cầm chỉ có thể ngồi im một chỗ trơ mắt nhìn, không thể làm gì khác được.

Lúc này, trong lòng tôi còn nghĩ đến một chút may mắn cho rằng liệu có phải ông nội tôi không chết hay không. Nhưng ý niệm này vừa mới có thì ông nội của tôi liền đi lùi một bước. Bởi vì ông đưa lưng về phía tôi cho nên ông đi lùi một bước chính là đến gần với tôi một bước.

Có lý nào người sống lại đi đường lùi?

Ánh lửa bập bùng chiếu lên người ông ngày càng rõ ràng, những đường nét hình vẽ trên áo niệm màu xanh có thể thấy ngày càng rõ, tôi chưa bao giờ sợ hãi một màu sắc nào như thế.

Ông nội của tôi đứng ở tại chỗ một chút, sau đó dưới chân đột nhiên chuyển động, giống như một chạy chậm một đường, nháy mắt đã lùi lại trước mặt tôi. Khoảng cách của ông với tôi chỉ còn lại một đống lửa trại, tôi thậm chí có thể nhìn thấy mái đầu bạc của ông.

Tôi sợ đến mức quên cả hô hấp, chỉ biết trơ mắt nhìn ông nội từ từ ngồi xổm xuống, sau đó vươn đôi tay, mở ra năm ngón, đặt ở hai bên đống lửa giống như là đang sưởi ấm.

Tôi cảm giác đại não sắp thiếu oxy, tôi không thể không chậm rãi thở ra một hơi, nhưng đúng vào lúc này, tôi thấy, đột nhiên, không hề báo trước, đầu ông nội toi quay ngược lại 180 độ, lộ ra gương mặt trắng bệch không hề có nếp nhăm, mỉm cười quỷ dị.

“AAAAAAAAAAAA”

Tôi bị dọa kêu lên một tiếng, cả người ngã về phía sau, mông ngồi bệt dưới đất, tay chân cùng bới đất mà lùi về sau vài bước, đụng vào chân tường vây mới tỉnh lại phát hiện ra phía đối diện đống lửa không hề có cái gì, đèn trường minh vẫn còn sáng, nắp quan tài cũng vẫn còn trên quan tài.

Sợ bóng sợ gió hóa ra lại chỉ là một giấc mơ.

Tôi vừa muốn thở ra một hơi đột nhiên lại nghĩ đến, đống lửa đốt ở giữa sân cách tường vây một khoảng kha khá, tôi tính nếu có bò nhanh đến cũng không có khả năng vài bước đã chạm vào tường vây.

Cho nên, ở phía sau tôi căn bản không phải là tường vây!

Nghĩ đến đây, da đầu tôi bắt đầu tê dại, toàn thân run rẩy chậm rãi ngẩng đầu, sau đó, tôi liền thấy một gương mặt trắng bạch không hề có nếp nhăn, khóe miệng cũng kéo đến vành tai tươi cười quỷ dị.

Bạn đang đọc Tam Thi Ngữ 2 của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.