Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 440: BỌN HỌ LÀ AI

Phiên bản Dịch · 2398 chữ

Kẻ địch dường như rất rõ thực lực của Hội Họa Viên, ngay cả mặt nạ phòng độc cũng chuẩn bị trước. Nhưng khi Độc Quái vừa xuất hiện, bọn họ chợt nhận ra, mấy cái mặt nạ này đều trở nên vô dụng.

Độc Quái hắc hắc cười, cười đến độ những người đó đều lạnh cả xương sống. Chỉ cần lỡ chạm phải người Độc Quái, mặc kệ là quần áo hay là thân thể, từng người một trong bọn họ đều lần lượt phải ngã xuống.

Nhưng người của Hội Họa Viên lại bởi vì Độc Quái cố ý tránh đi, nên không ai bị ngộ thương.

Bùi Nhược Thần càng nhìn, hai mắt càng sáng. Độc Quái quả nhiên danh bất hư truyền, sâu không lường được, cư nhiên còn loại độc dược lợi hại như thế, không biết trên người hắn còn có bao nhiêu bảo dược nữa a? Khụ khụ, việc này xong rồi, nhất định phải thân thiết với người này một chút!

Ước chừng đã hạ độc xong một nửa kẻ địch, Độc Quái mới lui trở lại, “Các tiểu tử a, đám còn lại giao cho các ngươi, nhớ tiếp đón cho tốt a!”

Đoàn người Hội Họa Viên vốn đang xm rất đã ghiền lúc này chợt trợn tròn mắt, ngài đã hạ độc sao không dùng hết cả bộ đi? Thế này chẳng phải là đùa giỡn người ta sao!

Đương nhiên, thủ hạ của Bùi Nhược Thần rất bừng tỉnh, tiếp tục vung kiếm chém giết kẻ địch còn lại. Bọn họ đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một vấn đề: người kia, hơn phân nửa là hết độc dược trên người rồi!

Bất quá cũng không sao, bọn họ chính là tới giết người nha, nếu không giết đã tay, vậy chẳng phải là làm thất vọng thiếu chủ sao, phải biết là thiếu chủ khó khăn lắm mới chịu đại khai sát giới. Cho nên, bọn họ thật ra rất cao hứng Độc Quái chịu nhường đường!

Độc Quái lui trở lại bên cạnh Ngự Thiên Dung, cười ha ha nói: “Dược không đủ nhiều, ha ha, lần sau ta lại chuẩn bị thêm một chút!”

Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, thật không biết nói gì nữa.

Độc Quái không trở lại trong viện, mà đứng thẳng phía sau Ngự Thiên Dung. Bùi Nhược Thần không biết vì sao, cũng quay trở lại, cùng Độc Quái đứng gác bên cạnh Ngự Thiên Dung.

“Ừm, hai người không cần đều đứng ở đây đâu.” Các ngươi đi hỗ trợ đi!

Bùi Nhược Thần cùng Độc Quái nhìn nhau, khẽ bật cười. Bùi Nhược Thần trả lời: “Phía dưới toàn là tiểu binh tiểu tướng, không cần chúng ta ra tay, đại yêu lang còn giấu trong bóng tối, tìm cơ hội a!”

Ngự Thiên Dung cũng nghe ra ý của hắn, tự giễu cười: “Xem ra ta là một con mồi rất lớn a!”

“Cho tới bây giờ nàng đều là như vậy!”

Ai… nói cũng phải. Ngự Thiên Dung thở dài, nàng tựa hồ ngay từ đầu đã bị người ta theo dõi!

“Ba vị thật đúng là nhàn nhã!” Một giọng nói trêu tức truyền đến, Bùi Nhược Thần và Độc Quái cùng nhảy lên, đồng thời tiến công về hai hướng.

Nhưng hai người bọn họ đều lần lượt bị hai đối thụ mạnh mẽ quấn lấy. Đúng lúc này, sau lưng Ngự Thiên Dung bỗng nhiên thoáng hiện một cái bóng màu đỏ, giống một con rồng lửa bay thẳng về hướng nàng. Bùi Nhược Thần kinh hãi, nhưng hắn không cách nào lập tức phân thân!

Ngay khi con rồng lửa sắp tập kích đến chỗ Ngự Thiên Dung, thân ảnh ảnh bỗng nhiên biến mất.

“Chậc!” Một giọng nói kinh ngạc vang lên, người nọ tiếc nuối nhìn theo Ngự Thiên Dung lúc này đã bay đến một chỗ xa, “Không tệ, hóa ra là một nữ nhân có chút năng lực. Lúc đầu nghe tin ta phải giết một nữ nhân, ta còn tưởng rằng sẽ không thú vị, nhưng bây giờ, thoạt nhìn lại rất thú vị nha!”

Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hắn, tay trái sớm đã cầm ống sáo, du dương thổi lên, tay phải tùy thời chuẩn bị xuất thủ giết địch!

“Ồ, ngươi có thể trốn rất xa sao? Nếu ta hỏa thiêu tòa viện này, như vậy, Ngự Thiên Dung, ngươi có đau lòng không?”

Từ trong bóng lửa đỏ rốt cục thoáng hiện một người, là một người mang mặt nạ màu bạc. Hắn rất quỷ dị, hơn nữa đáy mắt lóe ra tàn khốc, nhưng khi tiếng sáo của Ngự Thiên Dung vang lên, lệ khí lại giảm bớt một chút…

Bỗng nhiên, tiếng sáo vút cao lên, một luồng gió cuồng nộ đánh thắng đến, cư nhiên cuốn phăng hắn ra ngoài Hội Họa Viên, “Các hạ là ai, giữa chúng ta có cừu oán sao?”

“Không có, ta là vì bạc nên giết người!”

“Tốt!” Ngự Thiên Dung cũng không nói thêm lời vô nghĩa, lập tức sử dụng Ma Âm mà Bùi Nhược Thần dạy. Tiếng sáo chợt cao chợt thấp, đầy ắp nhịp điệu, tạo thành gió lốc vây kín người nọ. Nàng còn thường thường bắn ra ám tiễn, vài lần bắn trúng làn da bên ngoài mặt nạ, nhưng cũng không thấy người này có gì dị thường. Điều này làm cho Ngự Thiên Dung rất là hoài nghi lời quảng cáo của Bùi Nhược Thần lúc nãy, chẳng lẽ tên kia đưa hàng kém chất lượng cho mình?

“Thiên Dung, cẩn thận!” Giọng Bùi Nhược Thần chợt truyền đến, hai mắt Ngự Thiên Dung chợt sáng lên. Nàng thấy được, trong mắt người nọ hiện lên một chút ảo não, xem ra dược hiệu của ám tiễn chỉ vừa mới phác tác.

“Không tệ, không tệ, thú vị!” Nam tử kia lại ngoài ý muốn bật cười, hắn tới gần Ngự Thiên Dung, “Nữ nhân, ngươi tiến bộ rất lớn, làm cho ta thực giật mình, cũng thực vui mừng!”

Nói xong, hắn tung ra một chưởng. Ngự Thiên Dung thấy một chưởng này tiến đến chỗ mình rất chậm, nhưng cảm nhận được một áp lực rất lớn, trong lòng cả kinh, vội vàng vận khí Cửu Thiên Huyền Công đến ngăn cản.

Oành một tiếng.

Hai bóng người cấp tốc lui về phía sau.

Bùi Nhược Thần mắt lạnh đảo hai kẻ đang vây công mình, cười lạnh một tiếng, liên tục đánh ra hơn mười chưởng, đánh lui hai người kia, sau đó vội tiến lên ôm lấy Ngự Thiên Dung, “Nàng thế nào?”

Khóe miệng Ngự Thiên Dung chảy xuống tơ máu đỏ sẫm, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao. Giết hắn đi, công lực của hắn quá mạnh, nếu chúng ta không ở đây, sẽ không thể phòng được hắn!”

Bùi Nhược Thần bị vết máu trên khóe miệng nàng làm đỏ mắt, nhẹ nhàng buông nàng dựa vào thân cây, ôn hòa nói, “Được, nàng chờ ta.”

Nam tử mang mặt nạ bạc đã không còn vẻ ngạo nghễ và đắc ý ban đầu, chỉ còn kinh sợ cùng không thể tin được. Khi nghe được câu nói sau đó của Ngự Thiên Dung, sắc mặt hắn đều thay đổi, chỉ là vì mang mặt nạ, nên không ai nhìn thấy mà thôi.

Bùi Nhược Thần đứng thẳng, thản nhiên nhìn hắn, chậm rãi tới gần hắn, khiến cho hắn cảm giác được áp lực cực lớn. Hắn vừa mới trúng một chưởng của Ngự Thiên Dung, ngũ tạng lục phủ đều bị lật nhào. Hắn vạn vạn không ngờ Ngự Thiên Dung cư nhiên có nội lực thâm hậu như vậy, hoàn toàn không phù hợp với tin tình báo mà hắn thu thập được!

Nếu không có bị thương, hắn còn có tự tin có thể đánh nhau một trận với Bùi Nhược Thần, nhưng một chưởng của Ngự Thiên Dung đã khiến hắn bị nội thương, công lực còn lại chưa đến năm phần, hắn không có tự tin có thể thắng!

“A, các hạ không cần nghĩ nên trốn như thế nào, ta không định để cho kẻ nào còn sống rời đi, mà ngươi, thực bất hạnh, chính là kẻ mà ta không nghĩ buông tha nhất!”

Lời còn chưa dứt, thân ảnh Bùi Nhược Thần đã như gió bay đến phía trước kẻ đeo mặt nạ, làm cho hắn trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể cường ngạnh vung chưởng tiếp đón. Đáng tiếc, hắn lần này không bị chấn động lui về phía sau vài chục bước, cũng không phải phun một búng máu hoặc là ngũ tạng lục phủ lật nhào, hắn trực tiếp bị Bùi Nhược Thần cắt nát kinh mạch trên tay, tương đương với phế đi hơn phân nửa công lực.

“Ti bỉ, cư nhiên thay phiên nhau công kích ta!” Kẻ mang mặt nạ phẫn nộ mắng một tiếng.

Bùi Nhược Thần kinh ngạc nhìn hắn, “Ồ, ngươi có biết liêm sỉ sao? Ta vừa mới nhìn thấy ngươi gắt gao bức bách một thiếu nữ tử bị thương ở chân, ta cứ nghĩ là ngươi căn bản là kẻ bại hoại, mất đi lương tâm nha. Không ngờ một kẻ bại hoại cũng có thể bàn luận xem ai ti bỉ hơn với ta! Chuyện lạ, chuyện lạ a!” Quay đầu nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Thiên Dung, nàng cảm thấy người này có kỳ quái không?”

“Ừm, đúng là có chút ngoài ý muốn, không ngờ kẻ đến nhà người khác đòi giết người còn biết giảng lễ nghĩa liêm sỉ.”

Kẻ mang mặt nạ lần này xem như tức giận đến thiếu chút nữa lại hộc máu. Bất quá, bọn họ nói cũng có lý. Hắn đúng là tới giết người, vừa mới chỉ là nhất thời tức giận, mắng sai từ thôi. Ti bỉ? Không nên nói là ti bỉ, muốn nói cũng nên nói hai người bọn họ đúng là nhẫn tâm!

“Lão Tam, trở về đi!” Một thanh âm lạnh buốt truyền đến, bên cạnh kẻ mang mặt nạ không biết khi nào lại hiện ra một bóng người, ngay cả Bùi Nhược Thần cũng không chú ý tới. Thấy thân ảnh người tới quỷ mị như thế, hắn thầm chấn kinh. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lần này xem như thật sự được nhìn thấy!

“Ngự Thiên Dung, lão Tam nhà ta nhất thời xúc động, nhận một vụ làm ăn không nên nhận. Ta đến ngăn trở, về sau sẽ không nhận vụ làm ăn nào liên quan đến ngươi, cũng mong các ngươi đừng đuổi tận giết tuyệt.”

“Được, ta đáp ứng!” Ngự Thiên Dung không chút do dự đáp. Nàng biết, thực lực của người trước mắt vượt xa hơn hẳn kẻ mang mặt nạ, nếu đối phương đã tỏ thiện ý, như vậy, nàng vì sao phải tự tìm thêm cho mình một kình địch? Cho dù thật sự muốn tìm, cũng phải chờ đến khi bản thân có thực lực nói chuyện!

Nam tử kia tựa hồ cực kỳ vừa lòng, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung lộ ra một chút tán thưởng, “Không hổ là Hộ Quốc phu nhân, lấy hay bỏ đều biết hạn độ, biết phân nặng nhẹ!” Dứt lời liền lôi kéo kẻ mang mặt nạ rời đi.

Ngự Thiên Dung và Bùi Nhược Thần đều há hốc mồm, hai người này là loại người nào a, nói đi là đi, nói đến là đến, bọn họ thậm chí còn không chưa thấy rõ mặt mũi người nào hết nha!

Mà lúc này, tuy rằng bốn phía vẫn còn đang đánh nhau, nhưng chiều hướng đã thay đổi rõ ràng, phía Hội Họa Viên đã chiếm được ưu thế tuyệt đối! Chẳng lẽ nhóm người thứ ba này không có một chút quan hệ nào với hai nhóm kia? Vậy bọn họ là người của ai?

Ngự Thiên Dung nhìn về phía Bùi Nhược Thần, Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Ta cũng chưa từng nghe nói nhân vật nào như bọn họ.”

“Khí chất của kẻ mang mặt nạ kia có chút giống với người mà ta đã gặp ở Ám Thần Sơn Trang, nhưng ta khẳng định, bọn họ không phải là một người. Vả lại, huynh đệ Lam Tĩnh Phong không phải đã nói sẽ buông tha cho ta sao? Hẳn là không phải người của Ám Thần Sơn Trang a!”

Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng thở dài, “Đừng nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ta chữa thương cho nàng trước đi!”

“Không, xem thế cục trước. Ta cảm thấy, những người này không phải là lợi hại nhất. Nếu Ngự Liên muốn giết ta, không có khả năng chỉ xuất động một chút lực lượng như vậy.”

“Như vậy, chúng ta hãy giả thiết là kẻ mang mặt nạ lúc nãy là do nàng tiêu tiền mời đến!”

“Vậy cũng không đủ.” Ngự Thiên Dung kéo chặt áo khoác một chút.

Bùi Nhược Thần khẽ nhíu mày, “Nàng sợ lạnh?” Nói xong liền cởi áo choàng của mình, phủ lên cho nàng, có chút trách cứ nói: “Sợ lạnh thì phải mặc nhiều thêm a!”

Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ, “Ta đã mặc rất nhiều rồi, không biết vì sao gần đây cảm thấy đặc biệt lạnh.”

“Gần đây? Đã bao lâu?”

“Từ lúc rời khỏi Hàn Băng Cốc.” Ngự Thiên Dung khẽ thở dài. Từ sau khi rời khỏi Hàn Băng Cốc, nàng ban đêm liền thường xuyên cảm giác rét lạnh dị thường, cho dù thêm lò sưởi trong phòng, đắp mấy lớp chăn bông, nàng vẫn cảm thấy không đủ ấm.

Đáy mắt Bùi Nhược Thần hiện lên một chút trầm trọng, hắn vươn tay ôm lấy vai nàng, “Vậy ta sẽ tặng nàng một món lễ vật, giúp giữ ấm tốt lắm. Bất quá, đương nhiên không phải tặng không!”

Khỉ thật, đến lúc này mà tên này còn muốn ra điều kiện với mình! Đúng là quá sức đáng ghét!

“Ừm, để ta nghĩ xem, thêm một lọ độc dược mà Độc Quái sử dụng đêm nay đi!”

Bạn đang đọc Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú của Vân Chi Uyển Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.