Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 439: BA NHÓM NGƯỜI

Phiên bản Dịch · 2511 chữ

“Được, ta sẽ nhớ kỹ. Không vội, không vội, dù sao trốn không thoát!” Viên lão miễn cưỡng cười cười, nhưng trong lòng ông cũng vẫn rất vội a! Có thể nhìn tiểu thiếu gia nhà mình lại không thể gọi, thật là chua xót a! Vốn có thể lập tức nhận tổ quy tông, nhưng hiện tại xem ra tiền đồ u ám a! Đau lòng quá a!

Phượng Hoa cảm thấy mình… Khụ khụ, thật là… không không, chỉ là ngẫu nhiên, khụ khụ, có chút bất lương a. Nhưng nếu bất lương một chút có thể đả kích ngạo khí của Bùi Nhược Thần nha, hắn tuyệt đối vui lòng lại nhẫn tâm thêm chút nữa! Hắc hắc, phải nói như thế nào a, à, chính là rất hả hê! Thấy bộ dạng kinh ngạc của Bùi Nhược Thần, hắn thật sự rất hả giận!

“Ừm, Phượng công tử a, lão phu có một nghi vấn…” Bỗng nhiên, Viên lão quay sang nhìn Phượng Hoa, mắt lộ ra tinh quang.

Phượng Hoa cười ha ha, “Viên lão có gì muốn hỏi cứ việc nói, vãn bối sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.”

  • tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì không nói, hễ đã nói thì sẽ nói cho hết

Ha ha, tên này sẽ ngoan ngoãn như vậy sao? Viên lão âm thầm khinh bỉ người nào đó, bất quá, sắc mặt vẫn như thường, “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là dọc theo đường đi, ta thấy Phượng công tử cùng Ngự phu nhân đều là lưỡng tình tương duyệt, không biết hai người khi nào thì đãi rượu mừng? Nếu ta có thể có thời gian tham gia thì tốt rồi!”

A? Rượu mừng? Phượng Hoa chưng hửng, đúng rồi, hắn và phu nhân đã xem như là lưỡng tình tương duyệt, kế tiếp hẳn là nên đàm hôn luận gả nha. Hơn nữa, nếu hắn là người thứ nhất vào cửa, khụ khụ, về sau chẳng phải khi tên Bùi Nhược Thần kia muốn vào cửa, phải chờ mình gật đầu mới được? Ha ha ha… Việc này tốt, việc này tốt, phải nhanh nhanh làm cho phu nhân gật đầu mới được!

Trong lòng Phượng Hoa bắt đầu kích động lên, chuyện trọng yếu nhất hiện tại đương nhiên là được danh chính ngôn thuận sống cùng một chỗ với nữ nhân mà mình thích, chuyện tiếp theo chính là có thể ngồi cao hơn Bùi Nhược Thần một cái đầu. Chuyện nào cũng khiến hắn thật cao hứng!

Viên lão nhìn thần sắc này của Phượng Hoa, khe khẽ thở dài, xem ra, vị thiếu chủ nhà hắn là nhất định đã không có hy vọng!

“Viên lão, cám ơn ngài nhắc nhở!” Phượng Hoa thật lòng nói cảm kích.

Viên lão có chút mất tự nhiên cười cười, kết quả phép thử đã có rồi, nhưng tâm tình ông lúc này còn trầm trọng hơn lúc chưa thử!

“A, Thư Đào a.” Phượng Hoa gọi nha hoàn Thư Đào tình cờ bưng thức ăn đi ngang, mặt mày hớn hở căn dặn, “Ngươi đưa Viên lão đi gặp thiếu gia đi, nói là ta thỉnh Viên lão đến chăm sóc thiếu gia.”

Thư Đào có chút tò mò nhìn Phượng Hoa, vị Phượng hộ vệ này hình như như tâm tình đang đặc biệt tốt? “Vâng. Viên lão, mời đi bên này!”

Phượng Hoa vui vẻ chạy đi làm việc lớn đời mình.

Trăng sáng hoa nở rộ, Hội Họa Viên tràn ngập tiếng cười. Mười chiếc bàn được xếp trong tòa sảnh chính, bàn nào cũng đầy ắp người ngồi, ai nấy đều ăn uống rất vui vẻ, cười đến híp cả mắt.

Duệ Nhi lúc này đang ngồi cùng với bà ngoại, còn Ngự Thiên Dung bởi vì lo có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nên cùng Bùi Nhược Thần ngồi trên gian nóc nhà cao nhất của Hội Họa Viên, để tiện quan sát tình hình chung quanh. Hoài Ngọc phu nhân là bà ngoại của Duệ Nhi, ngồi cùng bàn với cháu ngoại nhà mình là thích hợp nhất, bên cạnh còn có Mạc Đào, Độc Quái và nhóm ba người Hạ Duyệt. Có những người này bên cạnh Duệ Nhi, Ngự Thiên Dung nghĩ như vậy đã đủ bảo vệ an toàn cho Duệ Nhi.

Mạc Đào – vị sư phụ trên danh nghĩa của nàng – từ sau khi được nàng gợi ý, liền ở lì trong Hội Họa Viên, quấn quít lấy Hoài Ngọc phu nhân, thường thường chế tạo ra vài vụ ngoài ý muốn, tranh thủ dùng khổ nhục kế! Phải nói là ông tận dụng có chút quá mức, thế nên trải qua mấy tháng, trong lòng Hoài Ngọc phu nhân luôn thường xuyên lo cho sức khỏe của ông. Trái tim hai người bây giờ cũng đã gần nhau lắm rồi, chỉ còn cách một tầng giấy chưa bị đâm thủng. Mạc Đào có ý muốn chờ Ngự Thiên Dung an toàn trở về, sau đó giúp nàng giải quyết vài tên kình địch, rồi mới dẫn Hoài Ngọc phu nhân rời đi. Thế nên đêm nay ông mới xung phong nhận nhiệm vụ bảo hộ Duệ Nhi, đương nhiên, cũng là vì bảo hộ nữ nhân âu yếm của mình.

Bùi Nhược Thần từ trên cao nhìn xuống cảnh náo nhiệt trong trong viện, ngay cả thần sắc của Mạc Đào cũng bị hắn nhìn ra vài phần, “Nàng định làm thế nào?”

“Ta định làm chuyện gì?”

“Chuyện của Hoài Ngọc phu nhân và sư phụ của nàng, và chuyện của Nam Cung Tẫn.”

Ngự Thiên Dung sửng sốt, lập tức ha ha cười, “Chuyện này thì có gì phải nghĩ. Nam Cung Tẫn a, ta đã cho người đi mời hắn đến, nhưng hắn không có ở nhà nên thôi, chờ sau này rảnh lại tìm hắn để nói chuyện một chút! Về phần sư phụ a, bọn họ yêu nhau, thích làm thế nào thì làm thế đó thôi!”

Bùi Nhược Thần hồ nghi nhìn nàng, “Nàng không ngại? À quên, nàng bây giờ cũng không hẳn là con gái ruột của bà ấy.”

“Hừ! Ngươi đừng cho rằng ta vô tình như vậy. Tuy rằng ta không phải con gái ruột của bà, nhưng thân thể này vẫn luôn là con gái của bà, nếu bà gặp phải chuyện gì, chỉ cần có thể, ta sẽ đều tẫn hiếu!”

Bùi Nhược Thần ngoắc ngoắc khóe môi, không cho là đúng, “Vậy sao ta không thấy nàng thân thiết với bà ấy?”

“Chắc là vì không có sở thích chung!”

“Ha… Lý do như vậy cũng được?”

Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Đừng thảo luận mấy chuyện này với ta nữa. Quan hệ giữa ta và bà ấy tốt xấu thế nào, ngươi quản được ta sao! Huống hồ, ta lại không có cãi nhau với bà ấy, vậy coi như không tính thất lễ!”

“Ồ, thật ngại quá, ta lỡ chân đạp trúng đuôi của tiểu yêu tinh!”

Ngự Thiên Dung mắt lạnh đảo qua, “Ngươi nói ai?”

“Suỵt!” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên đưa tay che miệng nàng, “Có người!”

Ngự Thiên Dung ngẩn ra, vội vàng thu hồi tức giận, cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh. Không nghe không biết, vừa nghe liền dọa suýt nhảy dựng. Ít nhất phải có đến mấy chục người đang vây quanh Hội Họa Viên! Mẹ nó, cư nhiên dùng bút tích lớn như vậy để đối phó nàng!

Bùi Nhược Thần cũng nhíu mày, liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, nhẹ giọng thở dài: “Xem ra vẫn là xem thường động tác của nàng ta a. Dựa theo cước lực, hẳn là không chỉ có một nhóm người, không biết nàng ta rốt cuộc đã hợp tác với kẻ nào!”

“Vậy người của ngươi có đủ không?” Ngự Thiên Dung lúc này không còn tâm tình để ý xem người đến thuộc phe phái nào. Nàng chỉ để ý là mình có thể ứng phó nổi hay không.

“Có Độc Quái và sư phụ của nàng, ta nghĩ là không có vấn đề gì.”

Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, cư nhiên dám kéo bảo tiêu của Duệ Nhi vào cuộc!

Nghe tiếng kẻ địch càng lúc càng tới gần, Bùi Nhược Thần đứng dậy, “Nàng ở đây chờ, cái ám tiễn này cho nàng. Toàn bộ châm trong ám tiễn đều được phủ một loại thuốc tê cực mạnh, có thể khiến toàn thân vô lực. Cho dù là người có võ công cao cường, cũng sẽ bị giảm ít nhất một nửa công lực.”

Ngự Thiên Dung nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng có chút ấm áp. Nam nhân này, lúc cẩn thận cũng không tệ lắm!

Nàng cầm ám tiễn lên thưởng thức. Lớp vỏ ngoài được trang trí rất tinh xảo, bên trong đựng đầy những cây châm nhỏ cực kỳ mảnh. Mỗi cây châm chỉ dài cỡ một cây đinh sắt, đầu nhọn lóe ra ánh sáng quỷ dị. Tên Bùi Nhược Thần này ác thật, chỉ cần nhìn ánh sáng phản chiếu trên đầu mũi châm là có thể đoán được thứ thuốc tê bên trên tuyệt đối là thượng phẩm, nói không chừng còn bị hắn thêm chút độc dược! Nàng thử đếm số lượng châm, cư nhiên có mấy chục cái. Kiểu thiết kế này có chút giống súng liên thanh, đối với thời đại này, đây hẳn là rất tiên tiến!

Ngự Thiên Dung ngồi trên nóc nhà, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, cặp mắt sáng như sao nhìn xuyên qua màn đêm. Nàng cứ ngồi yên như vậy, điềm tĩnh nhìn tình hình xung quanh, giống như vị tướng chỉ huy ngồi trên đài cao, đang âm thầm trù tính toàn cục.

Phượng Hoa mang theo năm người của Hội Họa Viên phụ trách hướng cửa chính. Dù sao hắn là hộ vệ của Hội Họa Viên, xuất hiện ở cửa chính là vô cùng bình thường. Hai nhóm người của Bùi Nhược Thần được an bài ở cửa sau và bên phải, còn Viên lão thì mang theo hai gia đinh của mình đi về phía bên trái. Ngự Thiên Dung vốn không định vận dụng đến lực lượng của Viên lão, nhưng Viên lão cứ kiên trì nhất định phải ra một phần sức lực bảo hộ tiểu thiếu gia nhà mình. Nàng rơi vào đường cùng, đành phải đồng ý.

Bùi Nhược Thần phái tới tổng cộng mười hai người, đa số đều lạ mặt, chia làm hai tổ, hình thành một cái vòng vây hình tứ giác thủ hộ Hội Họa Viên. Bùi Nhược Thần lúc này đang ở tuyến thứ hai, Ngự Thiên Dung ngồi ở tuyến thứ ba.

Nhìn những bóng người thấp thoáng dần dần hiện ra, ánh mắt Ngự Thiên Dung càng lúc càng lạnh. Có đến mười mấy nữ tử mặc y phục màu vàng, rõ ràng là đám nữ nhân Ngọc Tiên Phái. Một nhóm khác mặc toàn đồ đen, đại khái hẳn là người do Ngự Liên phái tới. Còn một nhóm người nữa, nhưng nàng không biết, không rõ Bùi Nhược Thần có biết chi tiết của đối phương hay không.

Bùi Nhược Thần nhìn thấy nhóm người thứ ba tiến đến, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quay đầu nhìn Ngự Thiên Dung một cái, trong mắt cư nhiên có một chút xin lỗi. Ngự Thiên Dung sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, xem ra đám người này ít nhiều cũng có liên quan gì đó đến Bùi Nhược Thần! Bất quá, cũng chẳng có gì quan trọng, dù sao mục đích đều là giống nhau, cho nên, nàng mỉm cười đáp lại Bùi Nhược Thần, yên lặng trấn an hắn.

Thu được nụ cười ôn nhu của Ngự Thiên Dung, Bùi Nhược Thần nhất thời cảm thấy trái tim mình như vừa bị ai đó động một chút, tựa hồ là sợi dây thần kinh tận sâu ở nơi nào đó bị kích thích, hắn thậm chí cảm giác hốc mắt mình hơi nóng lên, liền dứt khoát quay đầu nhìn về phía đám người đang tiến tới, cánh môi khẽ mấp máy…

Đúng lúc này, như được hiệu lệnh, nhóm người thủ hộ cửa sau và bên phải nhất thời phát tán sát ý mãnh liệt, trong nháy mắt liền bao phủ một nửa Hội Họa Viên. Viên lão cũng cảm nhận được cổ sát ý này, khẽ thở dài một tiếng, sau đó quay sang dặn hai gia đinh của mình: “Lát nữa, không cần cố kỵ gì hết, giết không tha!”

“Tuân lệnh, đại tướng quân!” Hai tên gia đinh xoa xoa tay, bộ dạng như háo hức rất muốn xông ra.

Trên bàn tiệc của Hội Họa Viên, Độc Quái và Mạc Đào cũng đồng thời cảm nhận được cỗ sát ý mãnh liệt, quay mặt nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên cùng một ý tưởng: trong hai người bọn họ, phải có một người đi hỗ trợ!

Độc Quái nhìn về phía Mạc Đào, lại nhìn thoáng qua Hoài Ngọc phu nhân, “Mạc đại ca lưu lại bảo hộ Duệ Nhi, ta đi xem.” Mạc Đào nhìn Hoài Ngọc phu nhân, gật gật đầu, hắn hiểu Độc Quái là nghĩ cho ông, trong lòng rất là cảm kích.

“Tần đại thúc, chúng ta đi theo thúc!” Lan Tĩnh dẫn Lan Hân Đình, Lan Khâm đi tới. Vì phòng bị chuyện xấu có khả năng xảy ra, Ngự Thiên Dung đã cho ba người bọn họ dịch dung, để bọn họ ẩn thân giữa những hạ nhân bình thường của Hội Họa Viên. Nhưng Lan Tĩnh cảm thấy Ngự Thiên Dung nay gặp nạn, bọn họ chỉ trơ mắt nhìn mà không hỗ trợ thì thật không thể nào nói nổi, cho nên liền đứng ra.

Độc Quái nhìn ba người bọn họ một cái, “Các ngươi ngay cả hộ vệ Hội Họa Viên cũng không phải, vậy nên không cần ra tay, ra tay cũng chỉ là trói buộc, cứ ngồi yên ở đó đi!” Hắn đã biết chuyện Ngự Thiên Dung phải bảo vệ ba người bọn họ, sao có thể để cho bọn họ tham gia đánh nhau!

Lan Tĩnh không cam lòng nhìn Độc Quái, lại bị Lan Hân Đình giữ chặt, lặng lẽ kéo hắn ngồi xuống ghế, sau đó thì thầm nói vào tai một hồi…

Vốn đang ngồi quan sát toàn cục, Ngự Thiên Dung thấy Độc Quái đi lên, trong lòng có chút lo lắng, “Tần đại ca không cần đến đâu.”

“Ta ngồi chán rồi a, không có biện pháp, phải đến phát tiết một chút. Yên tâm, ta sẽ chiếu cố người trong viện.” Nói xong Độc Quái liền lắc mình bay ra ngoài viện, gia nhập vòng chiến.

Bạn đang đọc Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú của Vân Chi Uyển Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.