Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình nghiệt

Phiên bản Dịch · 5673 chữ

Cô mẫu Trường Thi khóc rất thê thảm, nhưng không khiến cho ta đồng tình chút nào cả, đã dấn thân vào trong dòng suối tranh đấu chính trị, thì cảm tình dần trở nên mất hết.

Lục Châu thấy Như Nhân, Như Diệp khóc bi thiết như vậy, không đành lòng, chủ động muốn ở trong cung chiếu cố mọi người. Ta vui vẻ đáp ứng, không phải ta muốn Lục Châu giúp ta bồi tội, mà mục đích chủ yếu là muốn thông qua Lục Châu giám thị hoàng cung.

Đi ra cửa cung, trong lòng nghĩ tới chuyện của Hoàn Tiểu Trác không khỏi có chút xuất thần. Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua bên người ta, chẳng hiểu sao trong lòng ta lại giật mình, khi quay đầu nhìn lại, thì thấy chiếc xe kia đã dừng ngoài cửa cung, có hai cung nữ mở cửa xe, đón một mỹ nữ từ trên xe đi xuống.

Khi ta nhìn thấy bóng lưng của nàng, thì thân hình như bị sét đánh ngơ ngác đứng tại chỗ.

Nữ nhân kia dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi xoay người lại, trong đôi mắt đẹp của nàng ánh lên sự lãnh khốc, hóa ra chính là người khắc sâu trong tâm khảm của ta Tân thái hậu Hạng Tinh.

Ta tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý gặp lại Hạng Tinh, nhưng mà lúc chân chính gặp nhau này, ta vẫn quên mất những gì mình chuẩn bị.

Đã lâu không gặp, dung nhan của Hạng Tinh chẳng bị thời gian làm thay đổi chút nào, phong vận mê người kia chỉ tăng chứ không có giảm. Chỉ có một sự thay đổi duy nhất đó chính là ánh mắt của nàng càng lúc càng trở nên âm lãnh, ngày càng lý tính.

Cho dù ta thử thế nào đi chăng nữa, cũng không nhận ra bất cứ một chút nhu tình nào, có lẽ nàng đã quên ta từ lâu rồi.

Ta chậm rãi đi tới trước mặt nàng, ta mượn quãng đường này, điều chỉnh trái tim và trạng thái trong lòng trở nên bình tĩnh hơn, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, khom mình hành lễ nói:

“Hài nhi Dận Không tham kiến mẫu hậu!”

Lúc rời khỏi Đại Tần ta đã vô tình làm tổn thương nàng quá nặng. Khi qua biên giới, tâm tình ta đã có nhiều tha đổi, bây giờ lại xưng hô mẫu hậu làm cho sự áy náy trong lòng ta lại dâng lên.

Ánh mắt Tinh Hậu vẫn lạnh lùng như trước, ta có cảm giác khoảng cách của ta và nàng trở nên xa hơn. Nàng bình tĩnh nói:

“Bình vương điện hạ không cần hành đại lễ như vậy, ai gia sợ rằng không có phúc tiếp nhận nó.”

Ta thấp giọng nói:

“Ân đức của mẫu hậu, Dận Không vĩnh viễn không dám quên...”

Tinh Hậu lạnh lùng cắt ngang lời ta, nói:

“Ta cũng sẽ không quên!”

Rôi nàng chẳng thèm nhìn ta, xoay người đi vào trong cung.

Ta yên lặng nhìn theo bóng lưng Tinh Hậu, cho tới khi nàng biến mất ở cửa cung, ta mới thở dài.

Ta có thể chắc chắn Hán Thành đế tuyệt đối sẽ không vì tính mạng của nhi tử mình mà giao tàng bảo đồ ra. Nếu như mất đi tàng bảo đồ này, thì số tài phú trong tay hắn sẽ bị chuyển sang cho người khác. Thân là vua của một nước, bên nặng bên nhẹ, hắn hiểu rất rõ ràng.

Bởi vì sự kiện này mà Đại Hán trở nên náo loạn, liên tục có những đội binh lính khôi giáp sáng loáng xông vào từng nhà kiểm tra. Việc này ít nhiều cũng ảnh hường tới không khí trước ngày đại thọ, thuyền hoa trên sông Xuân Thủy ít đi rất nhiều, Tịch Mịch phảng có vẻ càng thêm tịch mịch.

Ta đột nhiên tới chơi làm cho Khinh Nhan cảm thấy có chút kinh ngạc, dường như nàng đã nhận ra điều gì đó, nhẹ giọng nói:

“Ngươi hình như có tâm sự?”

Ta gật đầu, ngồi xuống đối diện với Khinh Nhan:

“Ta hiện giờ đang nhớ tới một cần và cần để tâm sự những chuyện trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui, trong cả Hán đô này chỉ có mỗi Khinh Nhan cô nương mà thôi.”

Ta giơ con vịt quay trong tay, nói:

“Trên đường đi ta vừa vặn gặp một người bán vịt quay, cho nên mua về, làm lễ vật tặng cho Khinh Nhan cô nương vậy.”

Khinh Nhan mỉm cười nói:

“Sao không tìm tới quốc sư tiên tử kia để luận bàn?”

Ta cười nói:

“Quốc sư vô cùng lãnh đạm, trong khi đó Khinh Nhan cô nương lại bình dị gần gũi.”

Đôi mắt đẹp của Khinh Nhan nhấp nhá y nói:

“Hôm nay Lý Mộ Vũ tới đây.”

Ta nhíu mày:

“Hắn tới làm cái gì?”

Khinh Nhan nói:

“Việc tam hoàng tử mất tích đâu phải chuyện đùa, chỗ nào khả nghi, hắn cũng phải lục soát một lần.”

Ta mỉm cười nói:

“Sợ rằng hai ngày tới Lý Mộ Vũ cũng sẽ không được nghỉ ngơi.”

Khinh Nhan thở dài nói:

“Xem ra Hán Thành Đế chắc chắn sẽ không mang tàng bảo đồ ra đổi nhi tử.”

Ta cười nói:

“Mục đích lần này chỉ là nhiễu loạn sự quan tâm, dời sự chú ý của họ, chứ bức tàng bảo đồ kia có quan trọng gì.”

Khinh Nhan trợn mắt nhìn ta một cái nói:

“Câu này rõ ràng là ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, chẳng nhẽ ngươi không động tâm với bảo tàng Mâu thị?”

Ta cười nói:

“Nếu như nói ta không động tâm, thì đương nhiên là nói dối, nhưng chuyện khiến ta động tâm trên đời này còn nhiều lắm, nếu như so sánh mà nói thì cái bảo tàng này cũng không quan trọng.”

Khinh Nhan nói:

“Nói nghe một chút.”

Ta mỉm cười nói:

“Tỷ như... Khinh Nhan cô nương...”

Khinh Nhan phi nói:

“Bình vương điện hạ đừng có đùa Khinh Nhan nữa, không đùa thì trong lòng không thoải mái hay sao?”

Ta thở dài nói:

“Vì sao lúc ta nghiêm túc, Khinh Nhan cô nương lại cho rằng ta đang đùa?”

Khinh Nhan cố ý làm bộ mặt nghiêm túc nói:

“Đừng vội chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, ngươi lúc nãy nói có tâm sự, giờ nói nghe một chút đi.”

Ta cười nói:

“Nói chuyện với cô nương một hồi, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ta từ lâu đã quên mất những chuyện không vui đó rồi.”

Khinh Nhan nói:

“Bình vương rốt cuộc vẫn là Bình vương, chuyện trong lòng luôn muốn không cho người khác biết, Khinh Nhan thực bội phục vô cùng.”

Ta cười nói:

“Đừng tưởng ta không biết cô nương đang cố gắng dụ dỗ ta!”

Khinh Nhan cắn môi nói:

“Có một số chuyện giấu trong lòng đôi khi cũng không tốt.”

“Về điểm này, Khinh Nhan cô nương và ta rất giống nhau.”

Ta và Khinh Nhan sóng vai ngồi ở mũi thuyền, uống Nữ Nhi Hồng, thường thức vịt quay, trăng sáng muôn nơi, gió mát phe phẩy, thực sự là rất thú vị.

Ta cười nói:

“Không nghĩ tới Khinh Nhan cô nương không chỉ cầm nghệ tốt, mà cầm chân vịt cũng rất giỏi.”

Khinh Nhan uống một hớp rượu, mỉm cười nói:

“Từ nhận ra hai chữ ‘nịnh hót’ này đã lâu rồi, Bình vương điện hạ không nên dùng thủ đoạn trong hoàng cung áp lên người của ta.”

Ta nuốt một ngụm lớn Nữ Nhi Hồng, lau miệng nói:

“Khinh Nhan cô nương có thể nói cho ta nghe một số chuyện của cô nương không?”

Khinh Nhan nói:

“Hình như hôm nay ngươi tới đây tâm sư, sao lai chuyển thành ta rồi?”

Ta cười nói:

“Khinh Nhan cô nương có nghĩ, ta có hảo cảm đặc biệt với cô nương không?”

Khinh Nhan lạnh nhạt nói:

“Chỉ tiếc ta đối với Bình vương điện hạ lại chẳng có gì khác so với những nam nhân bình thường.”

Ta cười ha ha nói:

“Trong thiên hạ người có thể cùng Khinh Nhan cô nương thưởng thức thịt quay, ngồi đầu thuyền uống nữ nhi hồng thực sự không nhiều lắm.”

Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng nói:

“Da mặt dày như Bình vương điện hạ, trong thiên ha đúng là không có người thứ hai.”

Ta cố sức đem những khúc xương thừa ném ra giữa sông, dưới ánh trăng, nước sông gợn sóng nhẹ nhàng.

Khinh Nhan dường như có điều suy nghĩ nói:

“Ta vẫn còn nhớ khi ta còn nhỏ, ta thường với ca ca, tỷ tỷ ra bờ sông ném đá, ca ca ta có thể ném đá rất xa...”

Ta nhẹ giọng nói:

“Khinh Nhan cô nương là người ở đâu?”

Khinh Nhan lắc đầu:

“Ta không nhớ rõ, ký ức còn sót lại duy nhất của ta chính là tình hình đi chơi với mọi người ở bờ sông.”

Trong đôi mắt đẹp của nàng có hai giọt lệ trong suốt.

Ta thấp giọng nói:

“Cô nương vẫn còn may mắn hơn ta, ta tuy rằng huynh đệ đông đảo, thế nhưng người thân với ta lại chẳng có ai. Phụ thân ta tuy rằng còn tại thế, thế nhưng mà một năm khó gặp mặt người một lần, trong ký ức của ta chỉ có cô độc và đạm mạc...”

Khinh Nhan yên lặng nhìn ta.

Ta nhìn Minh Nguyệt trên không trung nói:

“Sinh, ở nhà đế vương, còn bất hạnh hơn so với bách tính tâm thường rất nhiều, tất cả các chuyện tàn khốc và ghê tởm nhất đều xảy ra ở hoàng cung.”

Khinh Nhan nói:

“Là con người thì thường không có lựa chọn.”

Ta cười khổ nói:

“Ta một lòng muốn thay đổi tất cả, nhưng cuối cùng lại phát hiện, người bị thay đổi chính là mình.”

Ta chuyển hướng nhìn sang Khinh Nhan nói:

“Cô nương có cho rằng, trong chuyện này ta đã sai lầm?”

Đương nhiên là ta nói tới chuyện bắt cóc Hạng Đạt Sinh.

Khinh Nhan nói:

“Công bình mà nói thủ đoạn của ngươi không quang minh.”

Ta nở nụ cười:

“Quang minh? Trên đời này làm gì có ai hợp với hai chữ quang minh?”

Ta thấp giọng nói:

“Trên đường tới Đại Hán, ta đã gặp loạn dân Đại Khang, ta hạ lệnh giết không tha, người chết đi có rất nhiều lão nhân, phụ nữ, trẻ em, ta có tàn nhẫn hay không?”

Khinh Nhan lặng lẽ không nói gì.

Ta thấp giọng nói:

“Từ khi làm con tin ở Tần quốc ta đã phát hiện một đạo lý, đó là chuyện gì cũng phải phân rõ nặng nhẹ, muốn trở thành một người làm đại nghiệp thi phải xuất phát từ toàn cục, quyết không thể để cho cảm tình điều khiển. Thế nhưng... ta phát hiện mình đang không ngừng thay đổi, càng ngày càng máu lạnh, càng ngày càng tàn khốc...”

Ta trước mắt bồng nhiên hiện khuôn mặt của Hạng Tinh, nói:

“Ta vẫn không cách nào buông bỏ được tình cảm của mình...”

Khinh Nhan ôn nhu nói:

“Trong lòng ngươi chắc chắn có rất nhiều khổ sở, nếu như coi ta là bằng hữu, vậy thì có thể nói ra hay không?”

Nhìn đôi mắt ôn nhu của nàng, trong lòng ta run sợ, ta đột nhiên hiểu được, trong lòng mình vẫn có một sự sợ hãi, cảm giác sợ hãi này từ khi Hạng Tinh xuất hiện đang trở nên mạnh mẽ hơn. Từ trên người của Hâm Đức hoàng đế, ta thấy được sự cô độc của quyền lực chí cao vô thượng, tương lai ta có giống họ hay không?

“Tiểu thư! Người xem!”

Phía sau truyền đến thanh âm kinh hoàng của nữ tỳ.

Ta và Khinh Nhan đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy phương bắc ánh lửa dợp trời, làm cho trời đêm đỏ rực.

Khuôn mặt của Khinh Nhan biển sắc thất thanh nói:

“Hình như là Tinh Không các!”

Tinh Không các là nơi ở của Khinh Nhan, ta cũng từ vẻ mặt của nàng đoán được điều gì đó.

Khi ta và Khinh Nhan chạy tới Tinh Không các, thế lửa đã rất mạnh, có không ít người dân ở xung quanh chạy tới trợ giúp. Thế nhưng thế lửa quá lớn, không lâu sau mọi người đều từ bỏ, cũng may Tinh Không các chỉ là một căn nhả độc lập, chung quanh trống trải, cho nên không cháy lan sang những phòng ốc khác.

Trong đám người có vài tỳ nữ khóc vọt rạ nức nở nói:

“Tiểu thư, chúng ta đang ở ngủ say, đột nhiên có người kêu cháy rồi, vì vậy chúng ta mới trốn thoát.”

Khinh Nhan nhanh chóng bình tĩnh lại, thấp giọng nói:

“Có người ở lại bên trong hay không.”

“Mọi người đều trốn thoát, không ai bị vướng ở trong!”

Một mỹ tỳ run giọng nói.

Khinh Nhan giật mình, trong lòng ta không khỏi trầm xuống, lẽ nào nàng đem Hạng Đạt Sinh, giam giữ ở chỗ này?

Khinh Nhan thấp giọng nói:

“Hỏng rồi!”

Nàng không giải thích gì cả, mà xoay người chạy về hướng sông Xuân Thủy.

Còn chưa chạy tới bờ sông, chúng ta đã nhìn thế ánh lửa trên Tịch Mịch phảng, Khinh Nhan chậm cước bộ, chuyện đã quá muộn, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn của địch.

Ta không cần hỏi nhiều, cũng biết được toàn bố sự việc, chắc chắn Khinh Nhan giấu Hạng Đạt Sinh ở trong Tịch Mịch phảng, đối thủ dùng kế giương đông kích tây thu hút sự chú ý của chúng ta.

Có một chiếc thuyền nhỏ đang trôi ở giữa sông, hai tỳ nữ thủ vệ trên thuyền đang nằm ở trên đó.

Mũi chân Khinh Nhan nhẹ nhàng điểm lên bờ sông một cái, thân thể mềm mại lăng không bay lên, giống như một con Hồ Điệp, nhẹ nhàng rơi vào thuyền nhỏ.

Đợi khi nàng cho thuyền vào bờ, hai tỳ nữ kia mới tỉnh lại, thấy Khinh Nhan thì bật khóc:

“Tiểu thư! Các người mời rời đi không lâu, thì có người xông lên Tịch Mịch phảng, đánh chúng nô tỳ ngất xỉu.”

Khinh Nhan lạnh lùng nói:

“Có thấy hình dáng của người đó hay không?”

Vậy tỳ nữ lắc đầu nói:

“Người này mặc áo đen, có khăn che mặt, nô tỳ không nhìn rõ dung mạo, nhưng chắc chắn là một nữ nhân.”

Ta lúc này mới yên lòng, chuyện ta lo lắng nhất là Lý Mộ Vũ làm chuyện này, nếu như là do nữ nhân xuất thủ, thì tám phần mười sẽ không quan hệ với Lý Mộ Vũ.

Thuyền hoa chìm trong nước, ánh lửa tắt đi, dòng sông trở về bóng tối.

Khuôn mặt của Khinh Nhan phủ một tầng sương lạnh.

Tỳ nữ run giọng nói:

“Nô tỳ tội đáng chết vạn lần, đã phụ trọng trách mà tiểu thư giao phó...”

Khinh Nhan phất phất tay nói:

“Các ngươi đi về trước đi!”

Khinh Nhan thấp giọng nói:

“Hắn được giấu ở trong Tịch Mịch phảng.”

Ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, nên chỉ có cách cười khổ:

“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, tốt nhất là cứ nhìn tình thế mà hành động.”

Khinh Nhan nói:

‘‘Nhất định là nàng ta!”

Ta gật đầu, ta cũng nghĩ đến U U, Khinh Nhan hiểu U U như vậy, thì chắc chắn U U cũng không lạ gì Khinh Nhan.

U U vẫn luôn muốn có được bảo đồ Mâu thị, hiện tại mọi người trong Hán đô điều biết, chẳng có lý do nào để nàng bỏ qua một cơ hội tốt như vậy cả.

Ta nở nụ cười, thế cục biến hóa càng lúc càng vi diệu.

Khinh Nhan cả giận nói:

“Ngươi cười cái gì? Có phải là cùng với yêu nữ kia thông đồng hại ta hay không?”

Ta ha hả nở nụ cười:

“Sức tưởng tượng của Khinh Nhan cô nương chân thực phong phú, chuyện tới bây giờ còn chưa rõ ràng, sao có thể kết luận do nàng ta gây nên?”

Khinh Nhan u oán thở dài nói:

“Ngoại trừ nàng, còn có ai hiểu ta như vậy?”

Ta mỉm cười nói:

“Dận Không to gan suy đoán một câu, Khinh Nhan cô nương có phải là truyền nhân của Phiêu Miễu các hay không?”

Khinh Nhan lạnh lùng nói:

“Bình vương điện hạ đúng là rất kiên nhẫn điều tra chuyện riêng của người khác.”

Ta cười nói:

“Trái tim của Khinh Nhan cô nương vững hơn bàn thạch!”

Khinh Nhan quyến rũ cười, xoay người đi về hướng Tinh Không các.

Hạng Đạt Sinh biến mất cũng chẳng có gì làm cho ta hoảng loạn, mục đích của U U chỉ có một, đó chính là Mâu thị bảo tàng. Nàng gia nhập chỉ làm cho cái vũng nước này ***c hơn, với lại đối thủ của nàng là Khinh Nhan chứ không phải là ta.

Trở lại phòng mình, khi khép cửa phòng lại, thì trong phòng trở thành một thế giới đen kịt, trong lòng ta không cách nào bình tĩnh được.

Bóng hình xinh đẹp của Tinh Hậu cứ hiện lên trước mắt ta, biểu hiện lãnh đạm của nàng đối với ta làm cho ta có cảm giác mất mác, ngay cả ta cũng không rõ, vì sao ta cứ nhớ mãi nàng không quên?

Ta cởi ngoại bào, định đi tới giường, thì ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Ta đứng lại, mỉm cười nói:

“U U cô nương đêm khuya đến thăm, chẳng nhẽ có ý đồ gì với Dận Không hay sao?”

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.

Ta phán đoán quả nhiên không sai, đúng là yêu nữ U U kia xuất hiện trong phòng ta.

Ta đang định, châm nến thì U U nhẹ giọng nói:

“Dận Không a Dận Không, chẳng nhẽ ngươi không cảm thấy, trong bóng tối mới có hứng thú hay sao.”

Ta cười nói:

“Đúng vậy, tại sao ta không có nghĩ tới cớ chứ?”

Ta chậm rãi mò tới mép giường, ngồi xuống thấp giọng nói:

“U U cô nương có phải là cảm thấy thương ta đêm trường tịch mịch, muốn tới đây ngủ cùng?”

Một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực của ta, bỗng nhiên đẩy ta xuống giường, ta cười nói:

“Cho dù cô nương có nóng ruột, thì cũng phải đợi ta cởi quần áo đã chứ.”

U U cười nói:

“Đáng tiếc ta đợi không kịp.”

Một cảm giác lạnh thấu xương truyền tới từ cổ ta, trong lòng ta chấn động, lặp tức nằm im. Đoản kiếm trong tay U U chậm rãi trượt xuống vạt áo của ta, mũi kiếm sắc bén đi tới đâu, quần áo lặp tức rách tới đó.

Hai mắt của ta dần dần thích ứng với bóng đêm, có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của U U đang ngồi bên giường, đoản kiếm trong tay tòa ra hàn mang bức người.

Chi cần nàng nhẫn tâm đâm một cái, ta lặp tức mất mạng, thế nhưng ta không lo lắng nàng làm như vậy, bởi vì U U không có lý do gì giết ta cả.

Đoản kiếm đi tới đai lưng, thì hơi dừng lại một chút, nhưng rồi lập tức tiến tới, đai lưng cũng như áo, lập tức bị tách ra.

Ta cười nói:

“Chỉ có một mình ta cởi, thì không được công bằng cho lắm.”

U U than thở:

“Long Dận Không a Long Dận Không, uổng cho ta một lòng si mê ngươi, nhưng ngươi lại có thể cấu kết làm bậy với con hồ ly tinh Khinh Nhan, liên thủ đối phó với ta, ngươi rốt cục còn có lương tâm hay không?”

Ta mỉm cười nói:

“Trong lòng ta, U U mới là một con hồ ly tinh, chỉ là ta vô duyên không thể gặp mặt với nó.”

U U nhẹ giọng gắt một cái, mũi đao lại trượt trên da thịt của ta.

Ta thấp giọng nói:

“Cẩn thận một chút, mất đi bảo bối, nàng sẽ phải làm quả phụ cả đời đó?”

U U khanh khách nở nụ cười, rốt cục thu hồi đoản kiếm:

“Sợ rằng sống quả phụ chỉ có lão bà của ngươi mà thôi!”

Nàng nhẹ giọng nói:

“Người nằm lui vào bên trong một chút.”

Ta nhẹ nhàng dịch vào bên trong, U U nằm xuống bên cạnh ta.

Ta cười nói:

“Nàng hình như còn chưa cởi giày!”

U U cười nói:

“Ta đi ngủ chưa bao giờ có tập quán cởi giày.”

Ta cố ý than thở:

“Quả nhiên là lão bà nương!”

U U đưa tay véo tai ta, nói:

“Long Dẫn Không! Ngươi và Khinh Nhan rốt cục bày quỷ kế gì?”

Ta nhân cơ hội nắm lấy bàn tay của nàng, thấp giọng nói:

“Nếu như nàng còn dám phi lễ ta, ta sẽ kêu to lên đánh thức tất cả mọi người, để cho hành vi hoang dâm của nàng bại lộ trước mắt người thiên hạ.”

U U ha hả nở nụ cười, thanh âm trở nên quyến rũ hơn rất nhiều:

“Nói mau! Yêu nữ kia nói với ngươi những gì?”

Trong lòng ta cười thầm, cái từ yêu nữ do chính miệng nàng nói ra này, làm cho ta cảm thấy cổ quái dị thường.

Ta thấp giọng nói:

“Trước tiên nàng hãy nói cho ta biết, nàng giấu Hạng Đạt Sinh ở đâu?”

U U thở dài một hơi:

“Giấu Hạng Đạt Sinh ở trong Tịch Mịch phảng không phải kế lâu dài, ta giúp các ngươi chuyển hắn tới môt chỗ an toàn hơn, chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ cho các ngươi mà thôi.”

Vậy thì chắc chắn nàng đã mang Hạng Đạt Sinh đi.

Ta thấp giọng nói:

“Hạng Đạt Sinh biểu ca của ta, ngươi không nên làm khó hắn.”

U U cười nói:

“Ta biết, ta sẽ đối với hắn như đối với biểu ca của mình, bây giờ tới phiên ngươi trả lời vấn đề của ta.”

Đôi môi anh đào của nàng tiến sát vào tai của ta, hơi thở như lan của nàng đúng là một sự mê hoặc cực độ, thế nhưng đối với hành động của yêu nữ này, ta không dám có cử động quá đáng. Từ trước tới nay nàng hỉ nộ vô thường, vạn nhất nàng trở mặt, thì người chịu khổ khẳng định là ta.

Ta cười nói:

“U U cô nương đã biết rõ toàn bộ rồi, cần gì phải hỏi ta nữa? Ta nếu như không đoán sai, mục đích của nàng với Khinh Nhan giống nhau, tất cả chỉ vì bí tịch trong bảo tàng của Mâu thị, nàng bắt Hạng Đạt Sinh cũng chỉ muốn đổi lấy bảo đồ trong tay Hán Thành đế mà thôi.”

U U khinh thường nói:

“Hạng Bác Đào sao lại dễ dàng đem bảo đồ giao ra như vậy?”

Ta thấp giọng nói:

“Năm đó nàng bắt được phụ tử Điền Tuần sao không ép hắn giao bảo đồ ra?”

U U cả giận nói:

“Nếu không phải do yêu nữ Khinh Nhan kia phá hoại, thì bảo đồ đã nằm trong tay của ta rồi.”

Trong lòng ta cười thầm, xem ra Khinh Nhan và U U tranh đấu tới mức lưỡng bại câu thương, mới để cho phụ tử Điền Tuần có một lối thoát.

Ta đề nghị, nói:

“Thật ra các nàng bây giờ tranh đấu với nhau vẫn còn quá sớm? Bảo tàng đang nằm trong tay của Hán Thành đế, tốt hơn hết là mọi người thống nhất trận tuyến, đoạt được bảo đồ từ trong tay của Hán Thành đế rồi nói sau?”

U U lắc đầu nói:

“Để bảo đồ trong tay Hán Thành đế còn an toàn hơn so với để trong tay của nàng ta.”

Nàng cười nói:

“Nhưng mà ta đã giúp các ngươi một chuyện.”

Trong lúc nhất thời, ta không đoán được chủ ý của nàng, U U nói:

“Ta đã điều tra được chỗ giấu tàng bảo đồ từ lâu rồi!”

Ta bặt thốt lên:

“Ở nơi nào?”

U U đạo:

“Được giấu trong Thiết Kỳ lâu của hoàng cung Đại Hán!”

Ta cười nói:

“Nàng đã biết vị trí, sao còn không tới đoạt?”

U U than thở:

“Nếu như có thể đơn giản lấy được, ta tới tìm ngươi làm gì?”

Ta biết nàng gặp vấn đề khó, nên mỉm cười nói:

“Ta có thể giúp gì, cứ nói rõ ra đi!”

U U nói:

“Trong Thiết Kỳ lâu mặc dù có nhiều cao thủ, thế nhưng đó lại là chuyện không đáng ngại, vấn đề mấu chốt là nó được xây dựng bởi danh tượng Quỷ Phủ (danh tượng: thợ nổi danh), phải có bản thiết kế của nó, mới có thể đi vào trong.”

Ta trầm ngâm một chút nói:

“Nàng biết bản thiết kế này ở nơi nào không?”

U U nhẹ giọng nói:

“Cái đó sẽ do ngươi nghĩ biện pháp.”

Nàng bám vào tai ta nói:

“Nếu như có thể có được bản vẽ thiết kế, ở ngày lễ Trọng Dương, chúng ta phóng thích Hạng Đạt Sinh, hấp dẫn sự chú ý của Lý Mộ Vũ, dùng nó làm cơ hội lẻn vào trong Thiết Kỳ lâu, vậy chẳng phải là lấy bảo đồ dễ như trở bàn tay hay sao?”

Ta cười nói:

“Nàng tính toán quả nhiên rất tốt, không biết trong chuyện này, ta được lợi cái gì?”

U U than thở:

“Dận Không a Dận Không, lẽ nào ngươi chỉ làm có một chút sự tình cho ta cũng không cam tâm tình nguyện hay sao? Ở trong lòng ngươi rốt cuộc có vị trí của ta hay không?”

Ta mỉm cười, thấp giọng nói:

“U U cô nương có nghĩ tới, nếu như trong Thiết Kỳ lâu không giấu bảo đồ, hoặc là Điền Tuần giao cho Hạng Bác Đào bảo đồ giả, vậy thì phải làm sao?”

U U nói:

“Ta đã kiểm chứng qua, bảo đồ đúng là nằm trong Thiết Kỳ lâu, về phần phụ tử Điền Tuần, bọn họ hiện giờ tự mình còn không lo nổi, còn hơi sức đâu mà lừa gạt?”

Trong lòng ta ngơ ngác, nghe ý của nàng thì hình như phụ tử Điền Tuần có phiền phức:

“Bọn họ làm sao vậy?”

U U nói:

“Điền Ngọc Lân thân trúng kịch độc, tính mệnh chỉ còn kéo dài nay mai, chỉ có Lý Mộ Vũ mới có thể kéo dài hơi tàn cho hắn, Điền Tuần vì con có chuyện gì mà không tình nguyện làm?”

Ta nhíu mày, thảo nào phụ tử Điên Tuân cho tới bây giờ vẫn ở trong phủ của Lý Mộ Vũ.

U U nói:

“Chuyện này giao cho ngươi đi làm, trước đại thọ của Hạng Bác Đào phải lấy được bản vẽ!”

Nàng nhẹ nhàng hôn lên cổ ta một cái, nhanh chóng đứng dậy, khi ta thắp nến, thì trong phòng đã trống rỗng, người ngọc đã rời xa từ lâu, vậy mà hương mai vẫn còn lưu lại.

Ta không thể trách được lắc đầu, y phục trên người đã rách thành hai nửa, khi yêu nữ U U kia hôn ta, đã làm ta phân tán sự chú ý, nàng dùng đoản kiếm xẻ dọc y phục của ta.

Sáng sớm hôm sau, ta đã vào hoàng cung, dưới tình hình bây giờ, chỉ có Hoàn Tiểu Trác mới có thể giúp ta.

Nàng cả kinh lên tiếng nói:

“Thiết Kỳ lâu? Đó là nơi đặt truyền quốc ngọc tỷ, sao ta chưa từng nghe nói tới chuyện bảo đồ đặt trong đó?”

Ta thấp giọng nói:

“Chuyện này chắc chắn là thật, ta đã điều tra qua.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Tất cả các bản thiết kế của Hán cung đều được đặt trong Tàng Kinh Lâu, việc này ta có thể giúp ngươi làm được.”

Trong lòng ta cảm thấy an tâm, mỉm cười nói:

“Đa tạ quốc sư!”

Hoàn Tiểu Trác nhăn mày nói:

“Hán Thành Đế đã không dùng tàng bảo đồ đổi lấy tính mạng nhi tử, hoàng hậu bi thương quá độ đã bất tỉnh nhiều lần.”

Ta thở dài nói:

“Hạng Bác Đào hình như không thích người con này.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Tình cảm trong hoàng tộc vốn rất ít.”

Ta thấy bốn bề vắng lặng, thấp giọng nói:

“Hôm qua ta gặp Hạng Tinh!”

Hoàn Tiểu Trác cúi đầu xuống, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu:

“Buổi chiều hôm qua, nàng ta tới thăm hoàng hậu, ta cũng gặp nàng.”

Ta ân cần nói:

“Nàng có nhặn ra cô nương hay không?”

Hoàn Tiểu Trác lắc đầu:

“Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử phổ thông, nàng nhớ ta làm gì?”

Lúc này Thác Bạt Lục Châu đã chạy ra ngoài Chiêu Dương cung, vọt tới trước mặt ta, nhào vào trong lòng, nói lên nỗi niềm của mình:

“Dận Không, muội rất nhớ huynh!”

Hoàn Tiểu Trác hơi có vẻ lúng túng nghiêng đầu đi.

Ta cười nhắc nhở:

“Lục Châu, quốc sư còn đang ở đây!”

Lục Châu lúc này mới xấu hổ từ ta trong đứng lên.

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Ta qua xem hoàng hậu thế nào.”

Ta gật đầu, kéo Lục Châu sang một bên thấp giọng nói:

“Ở đây có thích không:?”

Lục Châu lắc đầu nói:

“Không có huynh ở bên cạnh, muội không thể nào ngủ được.”

Trong lòng ta ấm áp, nếu như không phải chúng ta đang ở Chiêu Dương cung, thì ta sẽ ôm nàng vào trong lòng, yêu thương một phen.

Lục Châu thấp giọng nói:

“Đêm qua Hán Thành Đế cũng tới đây!”

Ta lại nhìn chung quanh vững tin không người ở gần, rồi mới thấp giọng nói:

“Tình hình thế nào?”

Lục Châu nói:

“Hoàng hậu cùng hắn cãi nhau một trận, mắng hắn máu lạnh vô tình.”

Sự tình phát triển như vậy đều đúng như dự đoán của ta.

Lục Châu nói:

“Dận Không, muội không muốn sống ở chỗ này, trong cung toàn là tiếng khóc, muội sắp buồn muốn chết rồi.”

Ta cười nhéo nhéo mặt nàng, nói:

“Ngày mai là đại thọ của Hán Thành Đế, đến lúc đó ta đem muội trở về.”

Lục Châu gật đầu, lại ôm ta, dịu dàng nói:

“Khi muội không ở bên huynh, huynh có đi tìm con hồ ly tinh nào không!”

Ta ha hả nở nụ cười.

Lúc này thấy Như Nhân biểu muội đi ra cửa cung, ta cuống quít tách xa Lục Châu, tiến lên đón, ân cần nói:

“Biểu muội, cô mẫu thế nào?”

Như Nhân thở dài:

“Vẫn còn chưa tỉnh lại!”

Nghĩ tới sống chết của huynh trưởng, nàng lại rơi lệ.

Ta khuyên bảo, nói:

“Biểu muội yên tâm, cát nhân tự có thiên tướng, Đạt Sinh biểu huynh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Khi Hoàn Tiểu Trác nghe được tên Thiết Kỳ lâu thì kinh ngạc, điều này làm trong lòng ta hiện lên một bóng ma. Hoàn Tiểu Trác thân là quốc sư đại Hán, lại chẳng biết chút nào về chuyện này, có phải là U U đang gạt ta không?

Có phải nàng đưa tin giả, làm ảnh hưởng tới phán đoán của ta? Hán Thành Đế có giấu ngọc tỷ và bảo đồ cùng một chỗ.

Ngày mai chính là mồng chín tháng chín, vừa là lễ Trọng Dương, cũng vừa là lễ đại thọ của Hán Thành đế, cũng chính là ngày mà năm nước sẽ kết minh.

Thời gian không còn nhiều lắm, chuyện tàng bảo đồ đã trở nên khó suy đoán, sự tranh đoạt kịch liệt giữa U U và Khinh Nhan sắp diễn ra, cục diện Hán đô sẽ trở nên hỗn loạn vô cùng, đây cũng chính là điều mà ta mong muốn nhìn thấy.

Cho dù là Hán Thành Đế hay Lý Mộ Vũ, bây giờ đều đang bận rộn, chuyện của ta lúc này là nắm chắc tình hình bốn nước, không để việc kết minh hình thành.

Trong bốn nước, Tấn quốc và Đại Khang là kẻ thù truyền kiếp, ta và quốc quân Tấn quốc lại chẳng quen biết gì, thực sự là rất khó khăn thuyết phục họ.

Trung Sơn tiểu quốc thì vẫn lệ thuộc vào Tần quốc, quốc quân Trương Trí Thành đã nói là sẽ theo quyết định của Tần quốc.

Phụ tử Tiết An Triều từ Tề quốc lai có thâm cừu đại hận với ta, cho dù có tàng bảo đồ hay không, họ vẫn quyết định kết minh.

Hiện giờ mấu chốt của vấn đề được đặt vào Tần quốc.

Bây giờ ta mới ý thức được, chuyện phá hỏng liên minh năm nước hay không đều phụ thuộc vào tay nàng.

Thế nhưng từ thái độ của nàng cho thấy, nàng đối với những chuyện cũ ngày xưa vẫn canh cánh trong lòng, nếu như ta đi bái phỏng nàng thì chưa chắc nàng đã chịu gặp.

Muốn gặp Tinh Hậu thì phải tìm cách từ người bên cạnh nàng, Hứa công công hộ tống Tinh Hậu tới đây, đương nhiên là mục tiêu của ta.

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.