Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm hồn

Phiên bản Dịch · 5953 chữ

Ta và Trân Phi nhìn nhau thật lâu, dường như quên mất chúng ta đang ở nơi nào, Ngọc Tỏa biết ý rời khỏi nơi này.

Trân Phi đi tới trước linh vị của Dịch quý phi, im lặng nhìn khói hương nghi ngút.

Nàng sâu xa nói:

“Ở trong mắt người khác, họ chỉ biết trong hậu cung lục ***c với nhau, ngươi lừa ta gạt, nhưng không biết, ở trong đó cũng có tinh cảm chân thành.”

Ta cũng không biết nàng và Dịch quý phi trong có tình cảm sâu đậm, thấp giọng nói:

“Dịch quý phi nếu như biết có một tỷ muội lo lắng cho nàng như vậy, thì chắc chắc nàng có ở dưới cửu tuyền cũng mỉm cười.”

Trân Phi nhẹ giọng than thở:

“Trước kia nếu như không có nàng giúp ta, thì sợ rằng lúc này ta đã...”

Ta im lặng không nói, với ta mà nói, Trân Phi nhận có được sự sủng hạnh của Hâm Đức hoàng đế, cũng đồng nghĩa với việc nàng phải chịu một sự thống khổ.

Trong số nữ nhân của ta, nàng có vị trí không tầm thường, ta không muốn chia sẻ nàng với bất cứ người nào cả.

Trân Phi nói:

“Vì sao ngày ấy ngươi kéo ta?”

Ta di chuyển ánh mắt sang ngọn nến, nói:

“Ta lo lắng người sẽ chết thực sự, ta không cách nào chịu được loại đau khổ này...”

Trân Phi giật mình, cắn môi, hai hàng nước mắt trong suốt theo khuôn mặt xinh đẹp rơi xuống, nàng nhẹ giọng nói:

“Giờ có chết, ta cũng thỏa mãn rồi...”

Nàng xoay người rời khỏi linh đường, đi tới cửa thì dừng bước:

“Thục Đức Cung là một cung điện hẻo lánh, lạnh lẽo nhất trong hoàng cung, nhưng lại là nơi mà ta khó quên nhất.”

Ngọc Tỏa cầm đèn ***g đi tới, dẫn Trân Phi rời đi.

Ta nhìn cảnh Trân Phi biến mất trong màn đêm, trong lòng tràn ngập phiền muội, bây giờ ta không còn giống như trước, trở nên lý trí và lãnh tĩnh (lạnh lùng, bình tĩnh), đồng thời cũng đánh mất dũng khí và nhiệt tình của trước kia.

Gió đêm phây phẩy nhưng lạnh lẽo, ánh nến lập lòe, từ xa xa truyền tới tiếng gõ mõ báo canh (báo giờ).

Tới nửa đêm, nơi này chẳng còn ai tới phúng viếng nữa cả, ta im lặng đứng trong linh đường, nhìn linh vị của Dịch quý phi.

Ta không biết nàng nhưng mà cũng có mấy phần đồng tình với nữ tử khổ hạnh này, ta xé bỏ di thư của nàng, cũng là phá hủy cơ hội cuối cùng để nàng có lại được sự thuần khiết.

Tối nay phải túc trực linh cữu, nói cách khác cũng là một sự nghiêm phạt đối với ta.

Ta ngồi ở dưới đèn, mở một quyển sách, đêm thật dài, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho ánh nến lóe nên một cái, rồi tắt đi, từ ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng cười nhạt.

Trong lòng ta chấn động, đưa tay cầm trường đao, lao ra ngoài cửa, nhìn về phương vị phát ra tiếng cười. Đột nhiên có một thân ảnh lướt qua bờ tường, mái tóc dài màu đen bay lượn trong gió, trong nháy mắt biến mất.

Ta nhịn không được rùng mình một cái, Lạc Mịch quả nhiên không nói sai, nhưng mà ta lại nghĩ, một quỷ hồn thì làm sao có bóng được dưới ánh trăng?

Ta cắn môi, nhưng không dám đuổi theo.

Trở lại linh đường, thấy ánh nến vẫn sáng như cũ, linh vị thì đã di chuyển tới chiếc ghế mà ta ngồi.

Ta thất kinh, trước giờ ta không tin quỷ thần, nhưng mà trong lòng lúc này lại sợ hãi không ngớt, đột nhiên từ ngoài cửa lại vang lên một tiếng cười.

Ta xoay người phóng ra ngoài cửa, nhưng mà không ngờ cửa phòng lại “Thình thịch!” một tiếng đóng thật chặt, ánh nến phía sau đột nhiên tắt đi, không gian trở nên tối đen.

Ta có thể nghe rõ tiếng thở gấp của mình, nắm chặt trường đao nói:

“Là ai? Ở chỗ này giả thần giả quỷ! Nhanh đi ra cho ta!”

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười nhạt:

“Long Dận Không... ngươi làm hại ta... thật thê thảm... trả mạng lại cho ta...”

Ta phân biệt rõ phương vị của thanh âm, dùng tốc độ cao nhất xông tới, chém ra một đao, nhưng lại chỉ là khoảng không, đột nhiên nghe tiếng răng rắc, hóa ra chiếc ghế đã bị ta chém làm hai khúc.

Từ trên đỉnh đẩu truyền tói tiếng quần áo lật phật, trong nháy mắt ta thu hồi trường đao, thế đao từ ngang chuyển thành dựng đứng, đâm thẳng lên trên.

Đột nhiên “phụt” một tiếng, ánh nến lại sáng, một bạch y nữ tử không nhiễm bụi trần hiện ra, thân hình uyển chuyển của nàng xoay theo hình xoắn ốc trên không trung, nhẹ nhàng đạp vào thân đao một cái, lãng đãng theo phó hạ xuống trước mặt ta.

Dưới ánh nến ta nhận rõ diện mạo nữ quỷ, khuôn mặt như bức tranh, cười tươi như hoa, chẳng phải nữ quỷ gì cả mà rõ ràng là yêu nữ U U.

U U phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn ta nói:

“Long Dận Không, ngươi thật tốt nha, lâu ngày gặp lại, mà lại định dùng trường đao đón ta.”

Ta ha hả cười nói:

“Ai kêu ngươi giả thần giả quy làm ta sợ!”

Ta lập tức thu hồi trường đao, mỉm cười đi tới bên người U U, mở cánh tay nói:

“Tình nhân gặp lại, chúng ta cũng nên thân mật một chút chứ?”

U U khuôn mặt ửng hồng, nhẹ nhàng phì một tiếng nói:

“Ai là tình nhân với ngươi?”

Ta cũng chỉ dùng lời nói trêu đùa nàng thôi, chứ không hề dám hành động.

“U U cô nương lần này đến đây, có phải là tới tìm ta ôn chuyện tình? Hay là có mục đích khác?”

U U thở dài nói:

“Long Dận Không a Long Dận Không, uổng công ta toàn tâm toàn ý đối đãi với ngươi, nhưng ngươi lại năm lần bảy lượt lừa gạt ta, ngươi hãy thành thật khai báo, có phải bức Xuân Cung đồ giấu bảo tàng Mâu thị ở trong tay của ngươi không?”

Trong lòng ta ngơ ngác, không biết vì sao nàng có được tin tức này, nhưng mà ta vẫn giả bộ không hiểu, nói:

“Ta thực sự là không biết ngươi đang nói cái gì.”

U U bước lên hai bước, đưa tay véo lỗ tai của ta, nói:

“Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ với ta.”

Ta nhân cơ hội nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nói:

“Ngươi nói như vậy ta cũng mới nghĩ tới, tại sao ngươi lại biết bí mật của Xuân Cung đồ?”

U U nhẹ giọng nói:

“Nếu như muốn người khác không biết, thì trừ phi mình đừng có làm, cũng là vì Điền Tuần của ngươi, nên ta mới biết tất cả.”

Trong lòng ta bỗng nhiên chấn động, việc Điền Tuần thì ngoại trừ mấy người cạnh ta, làm gì có truyền ra ngoài, chuyện Xuân Cung đồ này lại càng ít người biết, chẳng nhẽ người bên cạnh ta để lộ tin tức?

Ta mỉm cười nói:

“Điền Tuần hiện giờ không ở trong tay của ta.”

U U nói:

“Ta đương nhiên biết, hai người phụ tử bọn họ đã đoàn tụ.”

Ta cả kinh, nói:

“Ngươi đã gặp bọn họ?”

U U cười nói:

“Nếu không phải ta đã thấy bọn họ, thì sao biết sổ sách và Xuân Cung đồ đều ở trong tay của ngươi?”

Nếu như lời U U nói là thật, thì người tiết lộ bí mật Xuân Cung đồ chỉ có khả năng là một người, đó chính là Dao Như.

Trong lòng ta tràn đầy phẫn nộ, vì phụ thân, huynh truởng, nàng lại dám bán đứng ta!

Ụ U nói:

“Thế nào? Sắc mặt ngươi hình như không tốt lắm, có phải là sợ do bị vạch trần chân tướng?”

Ta ha hả cười nói:

“Lời nói của phụ tử (cha, con) Điền Tuần ngươi cũng tin sao? Lấy sự giảo hoạt của bọn họ thì làm sao có khả năng giao sổ sách vào trong tay của ta?”

U U cười duyên nói:

“Nữ nhi của hắn là ái thiếp của ngươi, ngươi là ái tế của Điền Tuần, hắn đem sổ sách cho ngươi cũng không biết chừng.”

Ta cười lạnh nói:

“Nếu như vậy, ngươi có thể mang hắn tới đối chất với ta.”

“Long Dận Không, nếu như nói đến giảo hoạt, trong thiên hạ làm gì có ai hơn được ngươi.”

U U nói móc.

Ta bước lên một bước, nhìn thẳng vào hai mắt nàng.

“Nhìn vào ánh mắt của ta, ngươi chẳng nhẽ không nhận thấy sự chân thành hay sao?”

U U nở nụ cười như chuông bạc:

“Long Dận Không, ngươi có tư cách gì mà nói tới hai chữ chân thành? Nếu như thật sự chân thành đối đãi với nhau, thì khi ở Đại Tần, sao ngươi lại không nói cho ta biết, Điền Tuần đã ở trong tay của ngươi, vì sao không nói cho ta biết chuyện của Xuân Cung đồ?”

Ta bùi ngùi than thở:

“Lúc ở Đại Tần ta cũng không biết lão nô đó là Điền Tuần, sau khi gặp Dao Như ta mới biết thân phận của lão. Mà bí mật bên trong Xuân Cung đồ ta cũng không biết, huống chi nó cũng chẳng còn ở trong tay của ta.”

“Cái gì?”

U U ngơ ngác.

Xem ra hôm nay nếu không lộ chút gì đó, thì nàng sẽ kiên quyết không buông tha cho ta.

Ta thấp giọng nói:

“Bức Xuân Cung Đồ ta đã bán cho Tề quốc thương nhân Quản Thư Hành.”

U U nói:

“Ngươi thực sụ không biết?”

Ta cười nói:

“Bí mật bên trong ta tuyệt đối không biết. Nhưng mà họa đồ trên tấm hình đó ta vẫn còn nhớ như in, nếu như U U cô nương cảm thấy hứng thú, ta nguyện ý vẽ lại cho cô nương xem.”

Khuôn mặt U U đỏ lên, đưa tay dí một cái vào trán của ta, nói:

“Dâm tặc!”

Sau đó lại lập tức nở nụ cười, thân hình nàng đột nhiên lui lại phía sau, giống như một con hồ điệp biến mất ngoài cửa sổ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, yêu nữ này quả nhiên xuất quỷ nhập thần, hoàng cung canh phòng sâm nghiêm, nhưng mà nàng lại có thể đơn giản ra vào.

Dựa theo những lời nàng vừa nói, thì cha con Điền Tuần đã rơi vào trong tay nàng rồi, nhưng mà cuốn sổ thì nàng không lấy được.

Nhớ lại lão hồ ly vong ân phụ nghĩa Điền Tuần, trong lòng ta không nhịn được giận dữ, nặng nễ vỗ vào cái ghế ngồi một cái, cả giận nói:

“Lão thất phu, nếu để cho ta gặp lại ngươi, thì ta sẽ không buông tha ngươi đâu.”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, ta vốn tưởng U U quay lại, nhưng mà khi xoay người lại nhìn thấy Trân Phi đang đứng phía sau, nhu tình vô hạn nhìn ta.

Nàng hướng ta làm một cái dấu hiệu không nên tiếng, rồi chỉ sang bên phải, đi trước tới đó.

Khi ta tin tưởng bốn phía không có người, mới đi theo phương hướng của nàng.

Vòng qua đại điện, đi tới hậu viện Thục Đức Cung, cũng vì ở đây không có ai chăm sóc trong một thời gian dài, nên cỏ hoang đã rất cao. Trân Phi dừng bước xoay người lại, bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta, thân thể mềm mại của nàng vì kích động mà run lên.

Ta thấp giọng nói:

“Cẩn thận bị người khác thấy.”

Trân Phi cầm bàn tay của ta, đi về phía đông bắc, nơi này có một cái hầm rượu nho nhỏ đã bị bỏ hoang lâu ngày.

Trân Phi ở tại Thục Đức Cung hai năm, đối với tình hình nơi này vô cùng rõ.

Tiến vào trong hẩm rượu, chúng ta ôm lấy nhau thật nồng nhiệt, không có tâm sự nhiều lời, ta nhanh chóng cởi quần áo của nàng, rồi đặt thân hình của nàng xuống nền đất đầy bụi.

Trong bóng tối đôi mắt đẹp lóng lánh trong suốt của nàng tỏa ra quang hoa nóng rực, cánh tay ngọc của nàng cố sức ấn vào lưng của ta, kéo thân hình của ta xuống, những âm thanh kích động lại vang lên.

Thân hình của Trân Phi run lên, cái lưỡi thom tho của nàng nhẹ nhàng khiêu khích ta, trong nháy mắt đã kích thích tình cảm của ta tới cực điểm.

Chúng ta giao hoan trong bóng tối, tiếng thờ gấp và tiếng rên rỉ đang xen lại với nhau...

“Tại sao lại trở lại chứ?”

Ta hôn nhẹ lên cái lưng nhẵn nhụi của Trân Phi nói.

Trân Phi ôn nhu nằm úp lên hai chân ta, nói:

“Dận Không, từ khi chàng kéo ta từ biên giới cái chết trở về, thiếp đã biết, trong kiếp này của thiếp đã không còn dung nạp được vị trí của nam nhân nào khác nữa rồi.”

Ta xoay người nàng lại, ngậm lên bộ ngực của nàng, Trân Phi rên rỉ nói:

“Thiếp... không cách nào khống chế... được sự nhớ nhung với chàng...”

Ta thấp giọng nói:

“Ta cũng vậy…”

Trân Phi ôm cổ ta, hôn lên đôi môi của ta một nụ hôn nồng nhiệt, rất lâu sau mới hổn hển nói:

“Thiếp biết đây là một sai lầm, nhưng mà không cách nào được, nó lún ngày càng sâu.”

Ta yên lặng vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, ta chẳng phải cũng như vậy hay sao, quan hệ giữa ta và Trân Phi không khác nào là đùa với lửa, chỉ một chút lơ là, thì nó sẽ tự thiêu thân.

Trân Phi nói:

“Cứ tiếp tục như thế này, thiếp sắp chịu không nổi nữa, lúc đối mặt với phụ hoàng chàng, thiếp như sụp đổ...”

Trong đôi mắt nàng, nước mắt đã nhạt nhòa.

Ta vỗ nhẹ vai của nàng, nói:

“Ngọc Oánh, cho ta một thời gian, ta nhất định sẽ mang lại cho nàng hạnh phúc.”

Trân Phi triền miên, nói:

“Thiếp không cần danh phận, cũng không cần địa vị, chỉ cần ngày nào cũng ở bên cạnh làm bạn với chàng, là thiếp đã mãn nguyện rồi.”

Ta đã bị thâm tình của nàng làm cảm động, ta tận dụng thời gian quy giá, làm cho Trân Phi hưởng thụ tình yêu của ta.

Trân Phi đem hết toàn lực, dùng thân thể hưởng ứng theo động tác của ta, làm cho tình cảm mãnh liệt của ta dâng trào.

Căn hẩm nho nhỏ này đã biến thành khung trời riêng của đôi ta, trong này chỉ toàn là sự ấm áp, trong không khí cũng nồng đậm mùi yêu thương.

Người ngọc tuy đã đi xa, nhưng mà hương thơm vẫn lượn lờ, tình cảm mãnh liệt qua đi, lý trí lại một lần nữa trở lại, ta bỗng nhiên ý thức được, ta và Trân Phi tuyệt đối không thể tiếp tục chìm đắm.

Ở trước mặt ta, nàng đã dần dần mất đi năng lực khống chế, nếu như còn tiếp tục phát triển, thì sẽ không cách nào cứu vãn được.

Cho dù đối với ta hay với nàng vẫn là chuyện vô cùng nguy hiểm, kết cục của Dịch quý phi đã là một ví dụ chứng minh, biện pháp tốt nhất hiện giờ là mau chóng rời khỏi Khang Đô.

Khung cảnh ở Thục Đức cung vô cùng quen thuộc với ta, ta nhớ lại cái đêm tuyết rơi thời gian trước, nhớ tới thân hình ngọc ngà đầy mồ hôi của Trân Phi, nhớ tới hương diễm đêm đó, ta cảm giác nó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Tương lai của chúng ta có thể tới được với nhau hay không, điều này vô cùng nhỏ bé, cho dù ta có thể trở thành một đế vương đứng trên vạn người, nhưng ta cũng không thể cưới một người vợ là mẫu phi, nếu không sẽ làm cho thiên hạ phỉ nhổ.

Nhưng mà ta cũng không thể nào quên được Trân Phi, tình cảm với nàng, không thể nào nói bỏ là bỏ được, cái ý nghĩ này làm loạn tâm tình của ta, một đêm này ta thức trắng.

Ta theo Hâm Đức hoàng đế đi tới thiên đàn tế thiên, lần tế tự này là do Hâm Đức hoàng đế đột nhiên nghĩ ra, cho nên cũng không long trọng như tế thiên Đông chí.

Dựa theo nghi thức trước khi tế thiên phải ở trong Trai Cung trai giới tắm rửa (chay tịnh, tắm rửa).

Trai Cung ở bên cạnh phía Nam của Tây Thiên môn, trên thực tế đây chính là một hoàng cung nhỏ, nằm ở phía Tây nhìn về hướng Đông.

Dựa theo quy định của Đại Khang, trước khi hoàng đế tế thiên ba ngày, cần phải ở trong Trai cung trai giới, không ăn mặn, không uống rượu, không vui đùa, không để ý tới chuyện bên ngoài, không lễ tế, không gần nữ nhân, chăm tắm rửa, thường gọi là “Trí trai”.

Lần này tế thiên này mặc dù có quy mô nhỏ, nhưng mà vẫn phải tuân theo quy củ, tắm rửa, thay trường bào màu trắng, rồi mới đi vào trong thiên đàn.

Đi vào thiên đàn, mới thấy có một cái đàn tế hình tròn, đưa mắt nhìn lên trời, thấy trời xanh vô hạn, vũ trụ mênh mông, nhất thời làm cho người ta có cảm giác sinh mệnh thực là nhỏ nhé.

Nơi này là nơi các bậc đế vương Đại Khang cầu bội thu đầu xuân, cầu mưa mùa hạ, tế thiên vào mùa đông.

Trong tế đàn hình tròn, lại có một thạch đàn cao ba tầng, ở giữa là một khối đá tròn lớn, đây là một khối đá có chín vòng tròn, tượng trưng cho Cửu Trọng Thiên (chín tầng trời).

Cửu Trọng Thiên là trung tâm của thiên tế, Hâm Đức hoàng đế đứng ở giữa trời đất tế thiên.

Nơi này được gọi là Hoàng Khung Vũ, có đặt rất nhiều bài vị của các bậc đế vương đời trước, lúc Hâm Đức hoàng đế tế tự xong, thì dập đầu với vô số những bài vị ở đây.

Kỳ Thiên điện là nằm ở tận cùng hướng bắc của tế đàn, đây là một thiên đàn rất to, cũng hoa lệ nhất, đây là nơi được cho là gần trời nhất. Hâm Đức hoàng đế rời khỏi Hoàng Khung Vũ, chậm rãi đi tới nơi này, dâng hương cầu khấn trời xanh.

Ta đứng phía sau Hâm Đức hoàng đế, chăm chú ghi nhớ toàn bộ nghi thức tế thiên, nhìn vóc dáng tiều tụy của hắn, nhưng không biết hắn đang cầu cái gì, cầu cho quốc vận Đại Khang thịnh vượng, hay là cầu cho đế vị của mình thiên thu vạn tải?

Ta nhưng không tin trời xanh sẽ phù hộ cái lão hoàng đế đang như đèn trước gió này, các hành vi của hắn lúc này đã nghịch thiên mà đi, nếu như trời xanh thực sự có linh, thì tất sẽ phỉ nhổ vào sự ngỗ nghịch của hắn.

Hâm Đức hoàng đế nhìn về phương xa, rất lâu sau mới thở dài một tiếng, hắn thấp giọng nói:

“Dận Không! Nếu như ta đem ngôi vị hoàng đế truyền cho các huynh đệ của ngươi, ngươi thấy ai là người thích hợp nhất?”

Trái tim của ta đập thình thịch, cố gắng kiềm chế sự kích động của mình lại, cung kính nói:

“Hài tử cho rằng trong các vị hoàng huynh, thì Cần vương và Hưng vương là hai người xuất sắc nhất.”

Hâm Đức hoàng đế hừ lạnh một tiếng:

“Xuất sắc? Bọn họ sao xứng với hai chữ này? Quyền mưu, vũ lược của hai người này sao bằng thời trẫm còn trẻ tuổi được?”

Ta im lặng, không dám nói gì.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Trẫm hiện tại mới phát hiện, trong các vị hoàng nhi của ta, ngươi có năng lực xuất chúng nhất.”

Ta sợ hãi nói:

“Hài nhi còn kém xa so với các vị hoàng huynh.”

Hâm Đức hoàng đế ha hả cười nói:

“Ngươi sợ cái gì? Nếu như ta đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi, ngươi có dám tiếp nhận hay không?”

Trong lòng ta thấp thỏm bất an, Hâm Đức hoàng đế đột nhiên ở trước mặt ta nói lời nói này, thì chắc chắn hắn có thâm ý, từ các hành động của hắn mà nhìn, thì bây giờ hắn chưa có ý truyền ngôi, tám phần mười chỉ là thử ta mà thôi.

Ta cung kính nói:

“Phụ hoàng thân thể khoẻ mạnh, Đại Khang dưới sự cai trị của người quốc thái dân an, hài nhi tự vấn lương tâm, mình không có năng lực cai trị Đại Khang, vì phụ hoàng cai trị tốt Tuyên Thành là lý tưởng lớn nhất của hài nhi.”

Hâm Đức hoàng đế cười nói:

“Thế nhưng kiểu gì cũng có một ngày ta rời khỏi cõi đời này, ngôi vị hoàng đế Đại Khang cũng phải truyền vào trong tay các ngươi.”

Ta giả vờ nói:

“Các vị hoàng huynh ai nấy đều có năng lực hơn xa con.”

Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói:

“Bọn họ có năng lực gì? Luận đến cống hiến cho Đại Khang, bọn họ còn kém ngươi rất nhiều.”

Hắn cười nhìn thẳng ta nói:

“Bách tính đối với ngươi có kỳ vọng rất cao.”

Ta không khỏi rùng mình một cái, Hâm Đức hoàng đế đâu có già nua ngu ngốc như biểu hiện bên ngoài, từ chuyện này có thể nhận ra, hắn vẫn chú ý tới dân tâm.

Danh vọng của ta càng cao, thì sự đề phòng của hắn đối với ta lại càng nhiều, lần tế thiên này chỉ là khảo nghiệm thử ta mà thôi.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Được dân tâm sẽ được thiên hạ, ta đang chuẩn bị đem ngôi vị thái tử truyền cho ngươi.”

Ta quy gối trước mặt hắn nói:

“Nhi thân xin phụ hoàng từ bỏ ý niệm này.”

Kỳ thực trong lòng ta luôn mong muốn hắn phong ta làm thái tử, nhưng mà luận thực lực của ta lúc này không đủ.

Nếu như Hâm Đức hoàng đế thật sự lập ta làm thái tử, thì không khác gì phán ta tội chết, ta sẽ bị chúng hoàng tử hợp nhau tấn công.

Chắc chắn nếu điều đó xảy ra, thì ta sẽ không có năng lực hoàn thủ, thân như một cánh chim trước gió, thì sao ta dám tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này chứ.

“Vì sao?”

Ta nức nở nói:

“Ngôi vị hoàng đế nhìn thì cao quý, nhưng mà trọng trách lại rất lớn, trong lòng hài nhi chỉ hướng tới cuộc sống tự tại của mình, có thể ở bên kiều thê sống cuộc sống tự do là nguyện vọng lớn nhất của hài nhi, kính xin phụ hoàng thông cảm hài nhi.”

Hâm Đức hoàng đế bùi ngùi thở dài một hơi nói:

“Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, trong các vị hoàng huynh của ngươi, không ai có cách nghĩ như vậy cả.”

Đương nhiên, hắn cũng không dễ dàng tin tưởng ta, nhìn thấy sự âm lãnh khó dò trong hai mắt hắn, ta không khỏi sinh lòng cảnh giác, lần tới Khang Đô này không thể đơn giản rời đi, nếu không hắn sẽ hạ sát tâm với ta. Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy, tình cảnh chật vật của Hưng vương và Cần vương lại an toàn hơn ta nhiều, biểu hiện của ta đã làm cho Hâm Đức hoàng đế coi trọng rồi.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Ta đã phái sứ giả tới Bắc Hồ, đem việc thông hôn nói với Bắc Hồ Khả Hãn, đoán rằng bên kia sẽ nhanh chóng định ngày thành hôn.”

Ta gật đầu nói:

“Phụ hoàng còn gì phân phó cho hài nhi đi làm không?”

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Ngươi tạm thời ở lại Khang Đô, đợi khi có ngày thành hôn thì sẽ trở về Tuyên Thành.”

Trong lòng ta trầm xuống, rõ ràng là hắn không muốn ta rời đi, xem ra muốn rời khỏi Khang Đô còn phải cần một thời gian nữa.

Sau ngày tế thiên, ta lo lắng trở lại Vương Phủ, sai người gọi Trần Tử Tô và Gia Cát Tiểu Liên, đem tình huống kể lại cho hai người.

Trần Tử Tô nói:

“Xem ra hoàng thượng đã có sự đề phòng, tình cảnh của công tử sợ rằng không ổn.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Chuyện này cũng khó trách, đầu tiên là công tử loại bỏ được chiến hỏa Khang Tần, sau đó lại cai trị Tuyên Thành phát triển không ngừng, bây giờ lại thúc đẩy hôn sự giữa Đại Khang và Bắc Hồ, ở trong nước danh vọng cực cao, hoàng thượng sao lại không chú ý tới người được chứ.”

Trần Tử Tô nói:

“Hoàng thượng sẽ không bao giờ vì chuyện công tử từ bỏ nhận thái tử, mà mất đi cảnh giác, sau này công tử phải cẩn thận hơn nữa mới được.”

Ta than thở:

“Trưóc khi thời cơ tới, cho dù là ai tiếp nhận chức vị thái tử cũng là cái đích cho mọi người, mấy ngày gần đây phụ hoàng không ngừng thử ta, để xem ta có dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế hay không.”

Trần Tử Tô nói:

“Theo tình thế này, thì chuyện công tử cưới được công chúa Bắc Hồ lại càng trọng yếu, nếu như hôn sự thành công, công tử sẽ thành phò mã Bắc Hồ, phụ hoàng người nếu muốn ra tay đối phó, cũng sẽ phải suy nghĩ lại hậu quả. Hơn nữa lấy danh vọng không ngừng tăng cao của công tử hiện nay, thì đã không còn có thể xem người giống như các vị hoàng huynh khác rồi.”

Ta cười khổ nói:

“Dân ý và dân tâm không bao giờ đủ cho ta cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, phải có sự ủng hộ của quân đội.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Dực Vương ở trong quân có uy tín cực cao, chắc chắn người có thể trợ giúp công tử.”

Ta lắc đầu nói:

“Khi chiến hỏa Khang Tần xảy ra, phụ hoàng đã tìm cách giảm bớt quyền lực của nhạc phụ, khi thời cơ chưa tới, ta cũng không muốn dùng tới lực lượng của người, để tránh cho phụ hoàng ta cảnh giác.”

Trần Tử Tô nhìn phía ta nói:

“Công tử có phải là định phát triển quân đội riêng của bản thân mình?”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này ta đã bắt đầu thực hiện, ta muốn sáu vạn quân trú ngụ ở Tuyên Thành phải dân biến thành quân đội chính quy của riêng ta.”

Trần Tử Tô đồng ý nói:

“Đúng là phải phát triển quân đội của bản thân, nếu không đột nhiên xảy ra chuyện hoàng thượng muốn đối phó công tử, sợ rằng công tử sẽ không có lực để hoàn thủ.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Chuyện này cần phải phải một cách cực kỳ bí mật, nếu không khi bệ hạ biết công tử phát triển quân đội, sẽ hạ thủ với người sớm hơn.”

Ta cười nói:

“Chuyện này ta đã có cách chu đáo, hơn nữa người ngoài sẽ không thấy được ta có sự liên quan gì tới quân đội cả.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Thật ra, quân đội chỉ cần tinh nhuệ chứ không cần nhiều, một đội quân năm vạn người cũng đủ khống chế toàn bộ giải đất phương bắc của Đại Khang.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Công tử chỉ cần có vũ lực của riêng mình, đối nội tìm cách lấy được dân tâm của bách tính, đối ngoại thì có Bắc Hồ duy trì, khống chế toàn bộ cục diện Đại Khang cũng không khó.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Cơ giáp binh là lĩnh vực mà ta am hiểu nhất, lần này ta theo công tử rời đi, trợ giúp người thành lập một đội Cơ Giáp quân.”

Ta chưa bao giờ nghe nói tới Cơ Giáp quân, tò mò nói:

“Sao lại gọi là Cơ Giáp quân?”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Đây là một ý tưởng của sư phụ ta, trước đây vì lo lắng nó có uy lực lớn, nếu như Đông Hồ có được sẽ tiến hành xuôi nam, cho nên không nói ra.”

Ta kích động đến:

“Tốt, sau khi trở về, chúng ta lập tức xây dựng kế hoạch.”

Nghĩ tới chuyện không thể rời khỏi Khang Đô trong khoảng thời gian sắp tới, ta không khỏi thở dài nói:

“Thế nhưng phụ hoàng vẫn muốn giữ ta lại nơi này một thời gian nữa.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Chỉ tiếc là địa đạo vẫn chưa xây dựng xong, bằng không thì công tử có thể dùng nó vô thanh vô tức rời khỏi đây.”

Trần Tư Tô cười nói:

“Bây giờ không phải là lúc chạy trốn, hoàng thượng vẫn chưa có ý định đối phó với công tử.”

Ta thở dài nói:

“Bây giờ ta chỉ còn cách kiên trì đợi mà thôi.”

Tiền Tứ Hải rất nhanh chóng làm xong chuyện ‘Mục Sơn thạch’, Hâm Đức hoàng đế mặt rồng rạng rỡ, Ung vương nhân cơ hội này nêu ra chuyện bãi bỏ lệnh cấm đối với Tiền Tư Hải.

Có lẽ là do đã đem toàn bộ tinh, lực dồn lên chuyện xây dựng tân cung, Hâm Đức hoàng đế dường như đã quên chuyện của Cần vương và Hưng vương, cho nên cũng không làm khó.

Chỉ có ta vẫn ở trong khốn cảnh, sứ giả đi tới Bắc Hồ đã được hơn nửa tháng rồi mà vẫn không có bất cứ tin tức vì truyền tới, ta ngoại trừ uống rượu và đi chơi, thì chẳng còn chuyện gì khác.

Tiền Tứ Hải thường xuyên tới phủ tìm ta, lần phong ba này lại hóa ra đối với hắn có lợi nhiều hơn hại, hoàn thành chuyện Mục Sơn thạch, đã tạo cho hắn một cơ hội tiếp cận Hâm Đức hoàng đế.

Hắn lại là người giỏi lợi dụng tiền bạc làm đạn dược tiến công, giỏi phỏng đoán tâm ý của Hâm Đức hoàng đế, tặng không ít hậu lễ, thái độ của Hâm Đức hoàng đế với hắn đã thân mật hơn không ít.

Trong nháy mắt, ta ở Khang Đô đã sắp được một tháng, sự phiền muộn trong lòng khó mà hình dung được, hôm nay Tiền Tứ Hải tìm ta mời tới Noãn Xuân các uống rượu.

Hai người chúng ta ngồi trong thùng xe, thấy Tiền Tứ Hải mặt mày hớn hở, ta cười nói:

“Xem ra quan lộ của Tứ Hải huynh đã mở rộng rồi.”

Tiền Tứ Hải cười nói:

“Cũng là có sự trợ giúp của điện hạ, nếu không thì chắc chắn ta phải tay trắng trở về.”

Ta ha hả nở nụ cười:

“Toàn là do phúc khí của Tứ Hải huynh, làm gì có quan hệ tới ta.”

Tiền Tứ Hải nói:

“Điện hạ định bao giờ trở lại Tuyên Thành?”

Ta thở dài nói:

“Ta đoán là phải đợi tới kỳ hôn lễ với Bắc Hồ.”

Tiền Tứ Hải nói:

“Trước đây vài ngày ta bận chuyện... làm ăn, quên hỏi công tử một việc, khi công tử tới Bắc Hồ, có gặp được Xích Lỗ Ôn hay không?”

Ta gật đầu nói:

“Ta có gặp hắn, nhưng mà hắn không xem thư của huynh, trực tiếp vứt sang một bên, nói huynh không tuân thủ hẹn ước, không làm chuyện buôn bán với huynh nữa.”

Tiền Tứ Hải có chút mất mác thở dài:

“Nếu không phải bận chuyện này, thì sao ta có thể buông tha cơ hội đó chứ.”

Ta cười nói:

“Mấy ngày nữa hắn cũng sẽ tới Đại Khang, chiến tranh giữa Bắc Hồ và Đông Hồ xảy ra, tất nhiên sẽ có nhu cầu rất lớn về vật tư, đối với thương nhân Đại Khang chúng ta mà nói, đây là một chuyện tốt.”

Tiền Tứ Hải hai mắt tỏa sáng, nói:

“Bình vương điện hạ có thể giúp Tiền mỗ giải thích với hắn một chút không? Tiền mỗ không muốn mất cơ hội kiếm tiền này.”

Ta cười nói:

“Tứ Hải huynh hình như không có hứng thú với chuyện nam nữ, mưu cầu danh lợi.”

Tiền Tứ Hải hắc hắc nở nụ cười.

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, chúng ta đồng thời vén rèm lên nhìn ra phía trước, thấy xe ngựa lúc này đã ở trong một cái ngõ hẹp, mà trước ngõ lại có một chiếc tứ mã. Trong khi cái ngõ chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua, trong hai xe thì đương nhiên phải có một xe tránh đường.

Tiền Tứ Hải lớn tiếng nói:

“Bảo chiếc xe ngựa kia lui lại, nói đây là xe của Bình vương điện hạ.”

Xa phu nói lại những lời này, nhưng mà chiếc xe kia vẫn đứng im.

Xa phu đối diện lớn tiếng nói:

“Chủ nhân nhà ta nói, nếu như là người khác còn được, nhưng mà là Bình vương Long Dận Không, thì chúng ta sẽ không nhường.”

Ta ngơ ngác, lửa giận bùng lên tới tận đầu, đây rõ ràng là đối phương cố ý khiêu khích, ở trong Khang Đô này ngoại trừ các vị hoàng huynh của ta, còn có ai dám kiêu ngạo như vậy chứ?

Nhưng mà ta lại nghĩ tới, đối phương đã biết rõ thân phận của ta, mà vẫn còn dám đối nghịch, thì chắc chắn là không có sợ hãi gì cả, sự hiếu kỳ trong lòng ta lại dâng lên, ta muốn xem đây là nhân vật nào mà kiêu ngạo như vậy?

Tiền Tứ Hải giận tím mặt nói:

“Đồ hỗn trướng, sao dám gọi thẳng tên của điện hạ, ta muốn xem đây là nhân vật ba đầu sáu tay nào.”

Ta cười nhạt nói:

“Để ta tới xem.”

Ta chậm rãi đi xuống xe, bước tới bên cạnh xe của đối phương, mim cười nói:

“Không biết vị đại nhân nào ngồi bên trong?”

Một thanh âm của nữ tử lạnh lùng nói:

“Ta không phải là đại nhân gì cả, chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường, Bình vương điện hạ đương nhiên sẽ không để ta vào trong mắt!”

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.