Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự phú

Phiên bản Dịch · 6364 chữ

Đường từ Thanh Thục son đến Vọng Giang thành lất phất mưa phùn, một vùng u ám che phủ bầu tròi giông như nội tâm của ta lúc này vây.

Mặc dù Khinh Nhan và Hoàn Tiếu Trác không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ đủ loại hành động của ta cũng đoán được nhất định ta đã trải qua biến cô' không lồ.

Hai người biếu hiện ra sự quan tâm vói ta mọi lúc, cô' gắng dùng loại quan tâm lặng lẽ này khiến ta sớm thoát khỏi tâm trạng u ám.

"Cuối cùng tròi cũng tạnh mưa rồi!"

Khinh Nhan ném nón đi mưa đi, nhìn bầu tròi nắng gắt kêu lên vui mừng.

Từ khi ròi khỏi Thanh Thục son, tính tinh của nàng trò' nên hoạt bát động lòng người, dường như đã trờ lại thành thiếu nừ mà ta gặp ờ Hán quốc hồi nào.

Ta không biết rốt cục tại sao lại sinh ra sự thay đốỉ này, nhưng ta cũng vui mừng khi thấy Khinh Nhan thoát khỏi tâm trạng day dứt.

Ta ghim cương ngựa, tuân mã bởi vì động tác của ta mà dựng hẳn vó trước lên, hí dài một tiếng.

Hoàn Tiếu Trác và Khinh Nhan phóng ngựa đến bên ta. Hoàn Tiếu Trác quan sát nét mặt ta, nhẹ giọng nói:

"Bầu tròi cũng đã quang đãng, vì sao vẫn không thấy huynh nò' nụ cười?"

Khinh Nhan cố ý nói:

"Chăng lẽ vì có hai người chúng ta ờ bên huynh cả ngày khiến tâm tinh huynh cảm thấy buồn bực?" r

Hoàn Tiếu Trác đột nhiên thờ dài u oán:

"Nếu thật sự như vậy, chủng ta nên thức thòi bỏ đi cho tốt, không nên tiếp tục chọc Long đại công tử của chủng ta phiền lòng nừa!"

Ta miền cường nò' nụ cười:

"Hai nha đầu các muội người hát kẻ khen hay như thế làm gì? Ta chi lo lắng việc quồc sự, cùng không phải cố ý nhằm vào các muội như thê' Hon nừa khuôn mặt ta đã được Khinh Nhan hóa trang, đương nhiên nét mặt sẽ không thế phong phú như trước. "

Khinh Nhan cười nói:

'Mặc dù chi miền cường cười nhưng cùng xem như có cười, nhưng từ giờ tr' đi, nếu huynh vẫn giừ khuôn mặt khố sợ như vậy, chủng ta liền quay đầu ròi đi.

Hoàn Tiếu Trác đồng lõa gật đầu.

Ta thờ dài, nỡ nụ cười sáng lạn:

"Coi như ta sợ các muội, cười như thế này được chưa?"

Hai cổ gái bị bộ dạng của ta chọc cho cười lớn.

Phía trước vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, trong buốỉ sáng sớm lung linh sau cơn mưa nghe có vẻ trong trẻo, một đội xe chừng hai mưoi người phóng về phía chúng ta.

Thực sự làm ta ngạc nhiên chính là sự xa xi của đội ngũ này, nhưng từ vóc dáng tuân mã cùng hoa văn tinh xảo của thủng xe đến xem, khí phách không thua kém gì Hoàng gia, thân phận của chủ nhân đội ngũ này chắc chắn khá cao.

Ta liếc mắt nhìn hai cô gái, phóng ngựa tránh ra ven đường. Dù sao noi này cũng là lãnh thố của Tân quốc, chủng ta không cần thiết phải làm người khác chủ ý.

Không nghi tói đội xe đến trước mặt chúng ta lại đột nhiên ngừng lại, một người trung niên mập lùn bước xuống xe ngựa, từ xa cười, nói:

"Người tói chính là Đoạn quốc sư?”

Ta ngẩn ra, thì ra đội xe này đến vì Hoàn Tiếu Trác.

Hoàn ỉ iêu irác cười yêu ớt:

"Ta còn tường là ai có khí phách lớn như vậy, thì ra là Phó tiên sinh!"

Người trung niên kia cười ha hả, nói:

"Đoạn quốc sư chớ chế cười ta, ta chi là ờ quý phủ của người khác kiếm cơm, theo giao phó của chủ nhân ở đây chò đã lâu."

Đôi mày thanh tú của Hoàn Tiếu Trác nhíu lại, nói:

"Chủ nhân của ngài là ai?"

Phó tiên sinh cười nói:

"Đoạn quốc sư đi rồi sẽ biết!”

Dường như Hoàn Tiếu Trác cũng không có nhiều hảo cảm vói vị Phó tiên sinh này, lạnh lùng nói: "Nếu như ngài không muôn nói, vậy không nên tiếp tục chặn đường ta. Còn nừa, hiện giờ ta đã không còn bất cứ quan hệ nào vói Đại Hán, sau này ngài cũng đừng gọi ta là Đoạn quốc sư nừa!"

Phó tiên sinh thấy Hoàn Tiếu Trác lạnh lùng như vậy nhưng vẫn duy trì bộ dáng cười híp mắt, đủ thấy người này khôn khéo từng trải. Phó tiên sinh cười nói:

"Xin Đoạn cô nương không nên tức giận, lúc này Mộ Dung cô nương đang ờ quý phủ chò' đợi!"

Hắn vừa nói ra, trong lòng ta cùng chân động, chuyện Mộ Dung Yên Yên ờ lại dường thương tại Vọng Giang thành là không giả, ta còn đế mấy ngườTa Đông Lang Thứ ờ lại bảo vệ nàng, nhưng tại sao nàng lại đến quý phủ của người nào đó, hon nừa hắn còn tói đây đón Hoàn Tiếu Trác, vì sao lại không thấy một người võ sĩ thuộc hạ của ta?

Hoàn Tiếu Trác nghi ngờ nói:

"Hiện giò Yên Yên đang ờ đâu?”

Phó tiên sinh cười nói:

"Đoạn cô nương không cần lo lắng, hiện tại nàng và các vị khách quý khác đang ở quý phủ noi ta ờ làm khách rất thoải mái, mọi người rất nhanh có thế gặp họ." Hắn nói một hồi lâu vẫn chưa chịu tiết lộ thân phận chủ nhân.

Ta lặng lẽ đưa một ánh mắt về phía Hoàn Tiếu Trác, Hoàn Tiếu Trác gật đầu nói:

"Tốt, ta đi theo các ngài!"

Mặt mày Phó tiên sinh hỏn hở, làm một động tác mòi cung kính:

"Mòi ba vị khách quý lên xe!"

Ta cười nhạt, cùng Khinh Nhan và Hoàn Tiếu Trác cùng lên xe, Khinh Nhan ghé vào tai ta nói nhỏ: "Nhừng người này đều là võ sĩ tầm thường, một minh ta cùng có thế đánh bại bọn họ!"

Ta CO y lam bộ:

"Làm nừ nhân không nên quá dã man, động một tí liền đánh đánh giết giết!"

Khuôn mặt Khinh Nhan đỏ lên, hung hăng cắn một cái vào vai ta.

Ta vươn tay ôm hai cô gái vào lòng, suốt dọc đường đúng là ta đã lạnh nhạt vói bọn họ. Hai cô gái đỏ mặt nằm trong lòng ta, yên lặng hương thụ cảm giác ôn nhu sau nhiều ngày xa cách.

Qua cừa xe có thế thấy dược, sau khi tiến vào Vọng Giang thành, xe ngựa chạy dọc theo một đường.

Hoàn Tiếu Trác nhỏ giọng nói:

"Vị phó tiên sinh này là một thương nhân của Hán quốc, có một của hàng lớn ở Hán đô, bòi vì kinh doanh đầy đủ các mặt hàng chô nên cùng có chút danh tiếng trong đám vương công quý tộc ờ Hán đô, ta cùng vì vậy mói biết hắn."

Khinh Nhan mim cười nói:

"Tỷ nói ta mói thấy có chút ân tượng, ta đã từng mua tơ lụa tại cửa hàng của hắn."

Hoàn Tiếu Trác gật đầu nói:

"Nhưng tất cả cùng chi là ngụy trang, mặt hàng kinh doanh chủ yếu của hắn là binh khí và than đá.” Trong khi nói chuyện, xe ngựa đã dừng lại.

Không lâu lắm, Phó tiên sinh nhẹ nhàng gõ cửa xe, cung kính nói:

"Đoạn cô nương, chủng ta đến noi rồi!"

Mò' cửa xe ra mói thấy xe ngựa của chúng ta dừng bên một thảm cỏ xanh ngát, con đường đá xanh rộng năm thước kéo dài tói tận rừng liều phía trước.

Phó tiên sinh dần chủng ta chầm chậm đi tói rừng liều phía trước. Đi vào rừng liều, còn đường trờ hỏ hẹp, cành liều rũ xuống từ trên đinh đầu, bóng cây râm mát tựa như mái tóc của thiếu nừ xõa xuống, không khí trong rừng vô cùng trong lành.

Đi hon trăm bước về phía trước liền đến cuôi rừng liều, khung cảnh trước mắt trở nên sáng sủa, một cái hồ phăng lặng như gương ờ phía trước, tựa như một bãi có xanh ngát vây quanh một viên kim cương, phản chiếu ánh sáng biến ảo vô cùng trên bầu tròi.

Phó tiên sinh cười nói:

"Xin ba vị khách quý đừng trách, đoạn đường này nhỏ hẹp, xe ngựa không thế đi vào, hon nừa ta mòi ba vị xuống xe cùng vì muôn kế cho mọi người nghe mộ câu chuyện cù."

Ta mim cười nói:

"Xin rửa tai lắng nghe!"

Phó tiên sinh nói:

"Vị công tử này đã từng nghe qua chuyện cũ Bách Thuận đế đến thăm Ba Thục chưa?”

Ta cười nói:

"Tiên sinh đang nói đến Phong Lưu Hoàng đế tám trăm năm trước?"

Ta cười nói:

"Tiên sinh đang nói đến Phong Lưu Hoàng đế tám trăm năm trước?"

Phó tiên sinh cười nói:

"Chính là người này. Ban đầu khi Bách Thuận đế du lịch đến Vọng Giang thành, nghe đồn từng có duyên phận vói Long nừ, nhưng về sau bòi vì tròi và người khác biệt, hai người bọn họ cũng không thế nào ở chung vói nhau. Bách Thuận đi rồi, Long nừ liền đến noi ban đầu bọn họ gặp nhau, nước mắt roi xuống biến thành hồ này, nàng đế bày tỏ tinh cảm trung trinh vói Bách Thuận đế nên đã cắt bỏ đi sợ tơ phiền não trong đầu, roi vãi tại noi này, ngày sau hóa thảnh mảnh rừng liều này."Câu chuyện cũ này lại khơi gọi ta nhớ lại nhừng chuyện về Thải Tuyết, trong lòng lại cảm thấy ảm đạmỄ

Phó tiên sinh cười nói:

"Nhưng tất cả cũng chi là truyền thuyết mà thôi, dựa theo Vọng Giang thành Sử mà Phó mồ đã xem qua, cái hồ này là do con người đào, dần nước từ ngoài sông vào mói tạo thành, mành rừng liều này cũng do người đòi sau trồng, nhưng là ngày xưa Bách Thuận đế cũng thực sự xây dựng một cung điện ờ noi này.”

Ta gật đầu nói:

"Bách Thuận đế cũng thực sự là một Hoàng đế đa tinh, nói không chừng có lẽ ông ta có không ít tinh nhân ờ Vọng Giang thành này.”

Nhừng lòi này của ta khiến khuôn mặt Khinh Nhan và Hoàn Tiếu Trác cùng đỏ lên, tám phần mưòi là các nàng liên tường nhừng lòi nói này đến bản thân minh.

Một chiếc thuyền hoa xa hoa đã sớm đậu bên bò' chò' đợi, phó tiên sinh dần chủng ta lên thuyền. Thuyền hoa chầm chậm lướt trên hồ xen xanh biếc khôn cùng, từng đợt gió nhẹ mát rượi phả vào mặt. Lần trước tói Vọng Giang thành, do ta quá vội vã nên không đế ý đến noi có cảnh sắc tuyệt đẹp

Cảnh đẹp tuyệt trần trước mắt khơi dậy sự tò mò rất lớn của ta đôi vói chủ nhân noi này, rốt cục là ai ở lại noi này? Tiền tài và địa vị của hắn chắc chắn là rất lớn.

Sau nửa canh giờ, thuyền hoa mói dừng lại tại giừa hồ. Ta đứng trên mũi thuyền thường thức cảnh đẹp, thấy một kiến trúc phong cách cổ xưa, tao nhã trên đảo xa xa, bô' cục rất ki là.Đến khi thuyền hoa cập vào bò' liền thấy hon hai mưoi người đi ra bến thuyền, trong đó thậm chí có cả A Đông và Lang Thứ, từ vẻ mặt mừng như điên của bọn họ, ta xem ra chủ nhân noi này đôi vói bọn họ khá khách khí, lo lắng trong lòng CUÔ1 cùng cùng hạ xuống.

Mặc dù ta đã được Khinh Nhan hóa trang cho, nhưng A Đông và Lang Thứ có thế nhận ra vóc dáng và khí phách của ta. Chủng ta vừa lên bờ, hai người bọn họ liền đi tói, quỳ xuống đất nói lớn:"Chủ nhân!"

Ta phất tay, ta cùng không muôn bộc lộ thân phận trước mặt mọi người, mim cười nói:

"Mộ Dung cô nương đâu?"

A Đông và Lang Thứ còn chưa kịp trả lòi, lại nghe thấy một tiếng cười sang sảng vang lên:

"Long công tử chi quan tâm đến hồng nhan tñ kỷ, chẳng lẽ không nhớ được bằng hừu cù là ta sao?"

Trong lòng ta chân động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, một người mặc áo bào tơ lụa màu xám đang cười lỏn bước tói.

Làn da người này trắng nõn, râu tóc bồng bềnh theo gió, bộ dạng giông hệt một nho sinh, đôi mắt sâu hoi có màu vàng biếu hiện ra hắn không phải là người trung nguyên.

" Xích Lồ Ôn huynh!"

Ta mừng rờ nói. Bất kế thế nào ra cùng không ngờ được sẽ gặp lại hắn tại noi đất khách Tần quốc

Nhưng lòi vừa nói ra ta đã hôi hận, mặc dù tình bằng hừu giừa chủng ta không cạn, nhưng du sao hắn cùng là một thương nhân, lòi nói vừa rồi của ta cùng xem như đã bộc lộ thân phận của chính mìnhẽ

Xích Lỗ Ôn cười nói:

"Người có thế thay hình đốỉ dạng, thay đốỉ tuối tác, nhưng là khí chất bấm sinh cuối cùng cũng không thế nào thay đối."

Một gã thương nhân mặc áo lam từ phía sau hắn bước tói trước mặt ta, nói:

"Tại hạ Phan Độ, là người Tân, hôm này liều lình mời, mong rằng Long công tử không cảm thấy phiền lòng.”

Cái tên Phan Độ này cũng không xa lạ gì vói ta, một trong bôn đại phủ hào trong thiên hạ, cho dù ta chưa từng gặp gờ người này, nhưng danh tiếng của hắn ta đã được nghe nói từ lâu.

Huống chi khi còn ở Tuyên thành, ta đã từng điều động vật liệu trong tay hắn, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng âh tượng vẫn khá sâu.

Ta mim cười nói:

"Ta còn tường là ai có được đinh viện khí phách như vậy, thì là là Phan lão bản giàu át thiên hạ."

Phan Độ lạnh nhạt cười nó:

"Phan mồ chăng qua chi có chút gia tài, giàu át thiên hạ thì không dám nhận.’’

Xích Lỗ Ôn cười to nói:

"Phan huynh cần gì phải khách khí, Long công tử cũng không muôn mượn bạc của huynh, huynh cần gì phải khiêm tốn như vậy."

Phan Độ cười ha hả nói:

"Phan mồ thất lề rồi, mòi Long công từ và hai vị cô nương, Mộ Dung cô nương đang nói chuyện cùng - Quản tiên sinh, hôm nay chủng ta phải tụ tập vui vẻ một lần! "

Ta mừng rờ nói:

"Chính là Quản Thư Hành Quản lão bản?”

Phan Độ gật đầu nói:

"Chính là Quản tiên sinh, nếu không phải hắn đến đây tìm Mộ Dung cô nương, ta còn không biết rằng Mộ Dung cô nương đã giá lâm Tần quôc."

Từ xa vang lên tiếng cười lớn của Quản Thư Hàn:

"Phan Tam Lang, ngươi vừa nói bậy gì về ta vậy?”

Phan Độ cười nói:

'Không phải Quản tiên sinh muôn tự minh chuẩn bị rượu và đồ ăn sao? Tại sao bây giò' lại ứìiếu kiên nhẫn như vậy?"

Quản Thư Hành nói:

"Có bằng hừu từ phương xa tói khiến vui mừng quá đồi, Long công từ lặn lội đường xa đến, nếu như ta không đi ra chào đón chăng phải là tỏ ra không đủ chân thành sao? Hon nừa Phan Tam Lang ngươi là con buôn gian xảo, ai biết được ngươi có nói xấu sau lưng ta hay không?”

Phan Độ khó xử cười.

Ta vội vã tiến lên đón:

"Quản lão bản, ta nhớ ngài muôn chết rồi.”Quản Thư Hành bước lên nắm hai tay ta, đánh giá trên dưói một lần mói nói sâu xa:

"Chi sợ trong lòng ngươi đang nghi đến con gái nuôi của ta, lão già như ta làm gì có lực hấp dần lớn như vậy?”

Một câu của hắn khiến mọi người đều cười lớn.

Phan Độ đi phía trước dần đường, Xích Lỗ On cùng Hoàn Tiếu Trác và Khinh Nhan đi ờ phía sau hắn, ta và Quản Thư Hành lại roi vào cuôi cùng, Quản Thư Hành thấp giọng nói:

"Công tử không cần phải lo lắng, Phan Độ là bằng hừu sông chết vói ta, hon nữa..."

Hắn cười nói:

"Một nửa gia nghiệp của Phan Tam Lang cũng có ân ký của lão phu.”

Hắn đã nói như vậy, xem ra quan hệ vói Phan Độ không phải là tầm thường.

Đi qua hành lang khúc khuỷu tói một khoảng sân tao nhã, Mộ Dung Yên Yên mặc y phục màu xanh nhạt đang tưoi cười đứng chò' chủng ta ờ cừa. Anh mặt của nàng từ xa đã đặt trên người ta, trong đó tràn ngập tinh cảm, lộ ra không chút che giấu nào.

Nàng nhẹ giọng nói:

"Công tử trò về rồi!"

Ta nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp vô hạn. Lúc này ta mói biết được hạnh phúc lớn nhất thiên hạ là luôn có người yêu thương chò' đợi ngươi trò' về. Nhưng ta cũng không biêu lộ trước mặt mọi người.

Phan Độ lấy cớ đi chuẩn bị tiệc rượu, Khinh Nhan, Hoàn Tiếu Trác tói một bên nói chuyện.

Xích Lỗ On và Quản Thư Hành kéo ta vào vào trong đình, Xích Lỗ On cười ha hả nói:

"Chút nừa thì công tử đã giấu diếm được cả ta rồi!"

Ta cười khổ nói:

"Xem ra công phu ngụy trang của ta vẫn không ra sao cả, Xích Lỗ On huynh vừa nhìn qua là có thế nhận ra thân phận ta.”

Xích Lỗ Ôn cười nói:

"Nói ra cũng là tinh cờ, lần nay ta tói tim Phan Độ, lại tinh cờ gặp Quản lão bản đến đây nhò' Phan Độ tim kiếm Mộ Dung cô nương, không nghi tói Mộ Dung cô nương lại đang ờ chỗ mấy người Lang Thứ dường thương."

Lúc này ta mói nhận ra tại sao Xích Lỗ Ôn vừa gặp liền nhận ra ta. Lang Thứ từng gặp hắn nhiều lần khi hộ tông ta tói Bắc Ho, lấy trí tuệ của hắn, đoán ra ta tự minh đến cũng không khó.

Quản Thư Hành nói:

"Công tử yên tâm, tinh bằng hừu giừa ta và Phan Tam Lang không phải bình thường, hắn sờ dì có thế lập nghiệp đều do lão phu dốc lòng trợ giúp, nếu không lão phu cũng không giao hon nửa tài sản của minh cho hắn quản lý thay."

Ta cười nói:

"Quan hệ của Quản lão bản đúng là vô cùng rộng rãi."

Quản Thư Hành cười ha hả nói:

"Phan Độ đến giò' cũng không biết thân thân phận chân chính của công tử, nhưng hắn luồn thầm sùng bái công tử vô cùng."

Ta cười nói:

"Quan hệ của Quản lão bản đúng là vô cùng rộng rãi."

Quản Thư Hành cười ha hả nói:

"Phan Độ đến giò' cùng không biết thân thân phận chân chính của công tử, nhưng hắn luồn thầm sùng bái công tử vô cùng.”

Ta cười khẽ, hỏi một câu vô cung khó hiếu:

"Gần đây Quản tiên sinh có gặp Tào Duệ không?"Quản Thư Hành hoi ngẩn ra:

"Tào Duệ? Người này là ai? Quản mồ chưa từng nghe thấy..."

Trong lòng ta đã sớm đoán trước hắn sẽ trả lòi như vậy, trên mặt hiện lên nụ cười khố sò:

"Có lê do ta nhớ lầm rồi.”

Ta chuyến đề tài, nói vói Xích Lỗ Ôn:

"Than đá Xích Lỗ On huynh cần trước nay đều lấy từ Tuyên thành, không biết vì sao lần này lại

tranh gan tim xa, đến tận Tan quốc này ẻ'

Xích Lỗ Ôn cười nói:

"Chi riêng khoáng sản tại Tuyên thành thì không thế thỏa mãn được nhu cầu của ta, ta đương nhiên phải nghĩ tói noi này.”

Ta mim cười nói:

"Hiện giò' thòi tiết đang vô cùng lạnh, chăng lẽ Xích Lỗ On huynh muôn tích trừ sô' lượng lỏn, ngày sau đầu cơ kiêm lòi sao?"

Xích Lỗ On cười ha hả nói:

"Ta đã sớm nói, chuyện gì đều không thế giấu được công tử.”

Ta lại biết rõ sự thật sẽ không đon giản như vậy, ban đầu Thác Bạt Thuần Chiếu tịch thu tài sản của Xích Lỗ Ôn, gật như đấy hắn vào đường cùng.Cho dù sau này có sự giúp đờ của ta, vất vả kinh doanh mấy năm mà dần dần khôi phục lại, nhưng chi bằng năng lực của hắn mà muôn thu mua lượng than đá lớn như vậy là chuyện không thế nào.

Xích Lỗ Ôn nói:

'Hiện giò' Bắc Ho liên minh vói hai nước Thái, Khang một đường thăng tiến,ông Ho liên tiếp bại lui. Tin rằng không lâu nừa sẽ chủ động đầu hàng rồi."

Ta mim cười nói:

"Xích Lỗ Ôn huynh đã từng nghĩ tói chưa, một khi chiến sự Đông Ho kết thúc trước Đông chí, than đá ngươi vất vả thua mua chi sợ cùng..."

Xích Lỗ Ôn cười phá lên:

'Mặc dù Đông Ho roi vào thế yếu, nhưng liên quân ba nước muôn hoàn toàn đánh tan Đông Ho trong thòi gian ngắn, khả năng này cực ki nhỏ. Mặc khác ta lại có cơ hội kiếm được món lòi vô cùng lớn từ đó. Vì một khả năng cực nhỏ mà buông tha cho cơ hội như vậy, Xích Lỗ On ta nhất định không làm được! "

Quản Thư Hành vỗ mạnh lên đùi, khen lớn:

"Xích Lỗ Ôn thực sự là người tiêu biêu trong số thương nhân chủng ta, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”

Ta mim cười nói:

"Nhừng lòi đó của Quản tiên sinh cùng không họp lý lắm, nên dùng câu phú quý hiếm trung cầu mói chính xác hơn!"(cầu phú quý trong chôn nguy hiếm)

Ba người chủng ta cùng cười lớn.

Dường như Xích Lồ Ôn biết ta không hiếu tại sao hắn lại có nhiều tiền như vậy, thấp giọng giải thích: Thực ra chủ ý lần này cũng không phải là của một minh ta, công tử hăn là đoán được vói tiền tài trước mắt của ta cũng không có năng lực điều khiến phương diện năng lượng than đá trong thiên hạ.”

Ta cười nói:

" Trí tuệ của Xích Lỗ On huynh cũng không phải là người bình thường có thế hiếu được.’’

Xích Lỗ Ôn cười nói:

Thực ra cũng không có trí tuệ gì cả, thiên thòi địa lợi là công tử giúp ta tạo ra, ta chi cần nắm chặt nhân hòa, sẽ không có chuyện đến mà không giành được thắng lợi."

Ánh mắt ta và Quản Thư Hành cùng nhìn về hắn, chò' đọi giải thích tiếp theo.

Xích Lỗ Ôn nói:

"Lấy tài lực của một minh ta thì không thế nào làm được, nhưng nếu thêm vào Tiền Tứ Hải Tiền lão bản, Phan Độ Phan lão bản, còn có phú hào của Đại Khang Hàn Bách Thọ, bôn người chủng ta cùng họp tác điều khiến việc buôn bán than đá cũng dư dả."

Ta giật minh tinh ngộ, thương trường như chiến trường, quan hệ giừa thương nhân củng như quan hệ giừa các nước vói nhau.

Rõ ràng Xích Lỗ Ortã tim hiếu đạo lý trong đó, liên kết lợi ích của mọi người lại vói nhau, đây cũng là cái gọi là nhân hòa mà hắn nói.

Thực ra có xảy ra chiến tranh hay không, liên minh mà hắn sáng lập này cũng đã chiếm được lọi ích chủ động.

Ta bồng nhiên nghĩ nếu như hắn cùng làm như thế trên các lình vực khác, như vậy mạch máu kinh tế trong thiên hạ phần lớn sẽ nằm trong tay mấy người bọn họ, đây là một chuyện rất đáng sợ.

Xích Lỗ Ôn cười nói:

"Nước có thế nâng thuyền, cùng có thế làm lật thuyền. Chi cần công tử dần dắt nó phát trien xuôi theo dòng, cho du có cuộn sóng ngập tròi cùng có thế gây ra được chuyện gì?"

Ta lập tức hiếu được ý tứ của hắn, nụ cười trên khóe môi lại hiện lên.

Xích Lỗ Ôn nói:

"Xích Lỗ On có một chuyện muôn nhờ, xin công tử đồng ý."

Ta uyến chuyên trả lòi:

'Không biết chuyện Xích Lỗ Ôn huynh muôn nhò' ta là gì?"

Xích Lỗ Ôn cười nói:

"Xích Lỗ On buôn bán nhiều năm, trong lúc đi lại giừa các quốc gia đã chịu hết khố sở về việc tiền tệ bất đồng giừa các nước. Mặc dù có các loại của hàng vàng bạc như Bảo Phong, Hằng Tường Chiếu, nhưng quy mô lại rất hạn chê'. Xích Lỗ Ort muôn mở một cửa hàng bạc lỏn nhất trong thiên hạ, đế thương nhân trong thiên hạ nhận thức noi này, đây là việc rất cấp bách hiện nay.”

Chân mày ta hoi nhảy, đề nghị này của Xích Lỗ On rất họp ý ta, nếu như có thế thành lập một cửa hàng vàng bạc như vậy, chẳng nhừng có thế thu nạp tiền bạc của thương nhất khắp các quốc gia, còn có thế có hiệu quả điếu khiến bọn họ, tiến thêm một bước nừa có thế trở thành trụ cột đế ta thống nhất tiền tệ các nước sau này.

Xích Lỗ Ôn nói:

"Xích Lỗ On muôn cùng công tử họp tác mở một của hàng vàng bạc lớn nhất từ trước tói giờ."

Ta xảo quyệt cười nói:

'Không biết sau khi khai trương cửa hàng, sẽ thuộc về quốc gia hay tư nhân?"

Khuôn mặt Xích Lỗ Ôn bình tình nói:

"Đương nhiên là thuộc về quồc gia! Hon nừa sau khi khai trương, Xích Lỗ On sẽ gửi tất cả tiền bạc của minh vào cửa hàng trước tiên!"

Ta nửa đùa nói:

"Chăng lẽ không sợ Xích Lỗ On huynh chăng lê không sợ ta nuốt sạch tâm huyết của huynh sao?"

Xích Lỗ Ôn yên lặng nhìn thẳng đôi mắt sâu không lường được của ta, mim cười nói:

"Trong lòng công tử muôn ôm cả thiên hạ, làm sao sẽ quan tâm đến chút tài sản nhỏ bé của ta?"

Ta cười hà hả, Xích Lỗ Ôn đúng là không giông bình thường. Sở dì hắn đưa ra đề nghị này, điều quan trọng hon là làm cho ta yên tâm. Hắn đã xem như biếu lộ vói ta, ngày sau sẽ kiên quyết đứng về phía ta, đem tiền đồ vận mệnh của minh hoàn toản đặt cả lên người ta.

Nhưng đề nghị về cửa hàng vàng bạc cũng khiến ta vô cùng vui mừng.

Ta vẫn không có kế hoạch hoàn hảo nào có thế không chế được nhừng thương nhân này, chi cần cửa hàng vàng bạc của ta thu nạp được tiền tài của bọn hắn, ta liền có thế vừng vàng nắm trong tay tất cả thương nhân trong thiên hạ.Vì lợi ích, bọn họ sẽ trờ thành người theo đuôi trung thành nhất của ta, trò' thành trợ thủ không thế thiếu giúp ta trị quốc an dân. Y nghía của việc đó không kém hon thâu tóm được lãnh thố của một quốc gia.

Quản Thư Hành nghe đến đó cùng không thế không bị can đảm và sách lược của Xích Lỗ On thuyết phục, khen từ đáy lòng:

"Trong thế hệ chủng ta, không có một ai cso thế sánh vai cùng Xích Lỗ On huynh! "

Xích Lỗ Ôn cười nói:

"Quản tiên sinh không cần quá khen. Là một thương nhân, quan trọng nhất là ánh mắt, không có ánh mắt quan sát thòi thế sớm muộn gì cùng bị loại bỏ."

Quản Thư Hành cười khổ nói:

Thứ quản mồ thiếu hụt chính là ánh mắt xem xét thòi thê' cùng xem như một người bị loại bỏ."

Ta cười nói:

"Quản tiên sinh không cần quá khiêm tốn, nếu là ngài không chê, sắp tói xin giúp ta lên kế hoạch việc mò' cửa hàng vàng bạc."

Quản Thư Hành từ chối:

"Chuyện này quan hệ trọng đại, Quản mồ có tư cách gì mà nhận nhiệm vụ này?"

Xích Lỗ Ôn nói:

"Nhừng lòi này của công tử cùng họp ý ta, nếu Quản tiên sinh có thế trợ giúp chủng ta thì đúng là làm nhiều công ít."

Nhừng lòi này của hắn chắc chắn không phải dôi trá, sự chân thành lộ rõ trong ánh mắt.

Xích Lỗ Ôn nói:

"Nhừng lòi này của công tử cùng họp ý ta, nếu Quản tiên sinh có thế trợ giúp chủng ta thì đúng là làm nhiều công ít."

Nhừng lòi này của hắn chắc chắn không phải dôi trá, sự chân thành lộ rõ trong ánh mắt.

Quản Thư Hành vẫn muôn từ chôì nhưng thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của ta, hắn do dự một lát rồi nặng nề gật đầu:

"Hai vị đã coi trọng như vậy, nếu Quản mồ vẫn từ chôi cùng không tốt.”Hắn đứng dậy vái thật sâu về phía ta, nói:

Thực không dám đấu diếm, Quản mồ đã sớm động lòng vói kế hoạch lớn của Xích Lỗ On huynh, nguyện dốc hết năng lực kém cỏi vì công tử."

Ta cam hai tay hắn, nói:

"Có thế được Quản tiên sinh trợ giúp chính là vinh dự của Dận Không."

Trong lòng Quản Thư Hành kích động không ngớt, nắm chặt lấy hai tay ta.

Gió đêm phất phơ, chúng ta ngồi trong đình thường thức món ăn do Mộ Dung Yên Yên tự minh nấu, chuyện trò vui vẻ.

Quản Thư Hành cười nói:

"Ta còn không biết Yên Yên có thế nấu ăn ngon như vậy."

Xích Lỗ On cười ha hả nói:

"Kẻ sĩ chết vì ngươi tri ki, nừ nhân cô' gắng vì người minh yêu, đạo lý đon giản từ xưa đến này này không thế nào thay đốỉ được. Chăng lê Quản tiên sinh còn không rõ điều này sao?"

Ánh mắt hắn thâm ý nhìn ta.

Mọi người cùng cười lớn.

Khuôn mặt Mộ Dung Yên Yên ừng đỏ nói:

"Ban đầu ta chi biết Xích Lỗ On lão bản là người Ho, không ngờ ngài cùng biết nhiều điến cô' của người Hán như vậy."Xích Lỗ Ôn cười nói:

"Trong mắt Mộ Dung tiêu thư vẫn còn phân chia Ho Hán sao? Mặc dù Xích Lỗ Ôn là người thô lồ nhưng trong lòng cùng hiếu được, người sông trên đòi căn bản không có bất cứ phân biệt nào cả."

Phan Độ cười nói:

"Lòi đó của Xích Lỗ Ôn huynh sai rồi, trong mắt ta, người Ho và người Hán du sao vẫn có chồ khác nhau.”

Xích Lỗ Ôn cười cười nhìn Phan Độ, dường như đang đợi giải thích tiếp theo của hắn.

Phan Độ nói:

'Khác biệt ngay ờ chỗ con ngươi của ngài vàng hon so vói ta một chút."

Câu trả lòi của hắn ngoài dự đoán của mọi người.

Ta cười nói:

"Phan Lão bản nói cùng đúng, nhưng nhừng gì Xích Lỗ On huynh nói lại càng có đạo lý hon. Cái gì gọi là Ho Hán, chăng qua chi là phân chia lãnh thố mà thôi, nếu như đốỉ lại tên, lúc này chủng ta chính là người Ho, còn Xích Lỗ Ôn lại chính là người Hán rồi."

Quản Thư Hành gật đầu nói:

"Bời vậy cái gọi là người sông trên đòi vốn không có phân chia cao thấp, tất cả điều đó đều là hoàn cảnh sau này tạo ra."

Ta gật đầu, nâng chén rượu lên nói:

"Ta và các vị kết giao trong lúc còn nghèo hèn, càng cảm thấy tinh bằng hừu vô cùng quý giá. Hi vong là cho du bây giờ hay sau này, chủng ta vẫn có thế thoải mái không cần cố kỵ chỗ nào giông như hôm nay, vinh viền không có bất kỳ ngăn cách nào!"

Phan Độ đã sớm từ ánh mắt tôn trọng và sùng bái của mọi người vói ta mà đoán được địa vị củata không phải tầm thường, dần đầu nói:

"Nhừng lòi này của Long công tử Phan Độ vinh viền ghi nhớ trong lòng. Nếu như ngày sau Long công tử có chồ nào cần dùng đến Phan mồ, Phan mồ chắc chắn sê đem hết toàn lực, tận tâm hoàn thành!"

Ánh trăng như nước, ta ngả nghiêng ngồi trên ghế đu, đưa qua đưa lại, yên lặng nhìn trăng sáng trên không trung nhừng tấm trí lại đang đắm chim trong ba chén rượu ngon mà Thải Tuyết dâng.

Hoàn Tiếu Trác và Khinh Nhan một trái một phải kéo ghế đu lại, nhẹ giọng nói:

"Huynh say sao?"

Suy nghi của ta trở lại vói thực tế, lạnh nhạt cười nói:"Chi có mấy chén rượu nhạt làm sao khiến ta say được?"

Phía sau vang lên một tiếng cười khè, là Mộ Dung Yên Yên bưng canh giải rượu tói, nàng đặt khay lên bàn đá trước mặt ta, nói:

"Cha nuôi đã bị huynh chuốc say, đầu óc hai người Phan Độ và Xích Lỗ On cũng đã choáng váng rồi, thành tích vĩ đại của công tử thật khiến người ta phải ghé mắt!”

Ta cười nói:

"Miệng lười của Yên Yên trước nay vẫn lợi hại như vậy, hôm nay ôn lại, Dận Không được lợi ích không nhỏ.”

Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng xi một tiếng, bưng canh giải rượu tói trước mặt ta:

'Không nên nói nhảm nừa, còn không mau uống canh giải rượu."

Ta bưng canh giải rượu, ngửa đầu uống sạch.

Hoàn Tiếu Trác ôn nhu khuyên nhủ:

"Huynh lên trò' về nghi ngoi sớm, nếu không ngày mai lại không dậy nối đó."

Ta thừa dịp đang say, cười lớn nói:

’Gối đầu một minh khó ngủ, tôi nay chủng ta có nên cùng ngủ chăn lỏn, cùng hường mây mưa hoan lạc, cảm nhận tinh cảm ôm ấp của Bách Thuận đế và Long nừ khi xưa?"

Khuôn mặt ba cô gái cùng đỏ lên, vươn tay gõ lên đầu ta.

Ta đưa tay chộp lấy, nhưng chi bắt được bàn tay mềm mại của Khinh Nhan, Mộ Dung Yên Yên và Hoàn Tiếu Trác cười duyên bỏ chạy, hai người cùng nói:

"Ngày mai còn có chuyện đứng đắn phải làm, chủng ta không điên cùng huynh được."

Khinh Nhan vốn muôn bỏ chạy cùng các nàng nhưng lại bị ta vừng vàng kéo lại, nàng vừa thẹn vừa vội nói:

"Buông...”

Ta cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, thấp giọng nói:

"Ta nhất định sẽ không cho muội bỏ chạy.”

Khinh Nhan e thẹn nói:

"Nếu huynh mạnh mè giừ ta lại, ngày mai ta biết đôi mặt vói các nàng ấy thế nào đây?”

"Xoẹt!" một tiếng, ta thậm chí xé rách ông quần nàng, da thịt trong suốt như ngọc lộ ra trước mặt ta. Khinh Nhan a lên một tiếng, hung hăng cắn vào vai ta nhưng lại bị ta chặn ngang ôm lấy, đi vào trong phòng.

Ta ghé vào tai nàng nói nhỏ:

"Nếu muội không chiều ta, chi sợ ta sẽ bị dục hỏa thiêu đốt đến chết mất. Phật có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, hay là muội bô' thí cho ta thân thế mê người này đi."

Thân thế mềm mại của Khinh Nhan liền nóng bừng, gắt giọng:

"Đồ không có mặt mùi, không biết xấu hổ huynh, sợ rằng có ngày ta phải chết trong tay tên dâm tặc huynh.. ế"

Cả đêm ta không biết mệt mỏi xâm lược Khinh Nhan, dường như tinh lực của ta vô cùng vô tận, Khinh Nhan từ lúc đầu thỏa mãn đến về sau thừa nhận, yên lặng chịu đựng sự tiến công của ta.

Ta từ tiếng rên ri của nàng cảm nhận được chút mệt mỏi, cuối cùng sau khi liên tục tân công cuồng nhiệt liền xụi lơ trên thân thế mềm mại của Khinh Nhan.

Khinh Nhan khè cắn lên da thịt trên cổ ta, nói:

"Huynh như một con dã thú..."

Ta mim cười, bàn tay vuốt ve làn da trơ nhẵn như lụa của Khinh Nhan.

Khinh Nhan dùng tay nâng khuôn mặt ta lên, nói:

"Dận Không, ta đột nhiên cảm thấy huynh thay đốỉ rất nhiều...”

Ta cười nói:

"Về phương diện nào?"

Khuôn mặt Khinh Nhan lại đỏ lên, nhỏ giọng nói:

"Phương diện nào cũng vậy..."

Sau đó cắn lồ tai ta, nhỏ giọng nói:

"Huynh chưa bao giò' dã man như vậy, người ta mệt mỏi muôn chết...”

Nụ cười của ta đọng lại trên khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói:

"Ta biết một công pháp có thế giúp tận hường thú vui mây mưa.”

Khinh Nhan cười nói:

"Trên đòi này sao lại có môn công pháp nhàm chán như vậy?"

Ta nhẹ giọng nói:

"Vô Gian Huyền Công!"

Khinh Nhan càng cười lớn:

"Đó là bí mật đã thất truyền rất lâu của Ma môn, huynh sẽ biết được sao?"

Ta cúi đầu xuống, hôn lên bờ vai nhẵn nhụi bóng loáng của nàng, một giọt nước mắt yên lặng roi xuống trong bóng tối...

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.