Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải thoát

Phiên bản Dịch · 6233 chữ

Hạ Hầu Nộ Thái tuyên bố có mười vạn đại quân, trên thực tế là không tới tám vạn người, khi đi đến tiểu cốc sẽ giải tán, từ khi ý định hình thành trong đầu hắn thì, tiểu cốc dài và hẹp đã thúc đẩy quyết định này.

Giải tán một đội ngũ tám vạn người trong một thời gian ngắn không phải là một việc dễ dàng gì, trải qua sự bàn bạc với ta, tám vạn binh sĩ này, người nào nguyện ý tiếp tục ở lại trong quân sẽ ở được bố trí ở lại doanh trại gần sông Đà Lạc do Tiêu Trấn Kỳ thống lĩnh, đợi sau khi mọi người tụ hợp lại sẽ bắt đầu phân chia đội ngũ lại một lần nữa.

Còn những người tự nguyện li khai thì đơn giản thống kê một lần, số binh sĩ nguyện ý ở lại binh doanh vẫn chiếm đa số, có hơn bốn vạn sáu nghìn người, để ổn thỏa mọi thứ, tạm thời buộc những binh sĩ Yên quốc này nộp vũ khí, về phần chức vụ trong quân, thì vẫn như lúc trước.

Hơn hai vạn binh sĩ giải ngũ về quê, do chúng ta thống nhất cho vay lộ phí để cho bọn họ có thể trở về gia đình.

Một trong những ngày đó, quân canh giữ Trữ thành đều ra khỏi thành, thành trì này lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Quyết định, trục xuất dân chạy nạn vốn chỉ là kế tạm thời, hiện tại Hạ Hầu Nộ Thái đã quy hàng, ta quyết định hủy bỏ lệnh trục xuất, những dân chạy nạn này được tự do chọn lựa nơi mà bọn họ định cư, kỳ thực chỉ cần qua thêm một thời gian nữa là ta có thể đem thế cục Yên Quốc ổn định trở lại, đến lúc đó ta cũng không cần trục xuất nữa, bọn họ vẫn có thể trở lại nhà của mình, có ai mà không muốn trở lại quê nhà của mình?

Ta và Hứa Vũ Thần đi cùng nhau dưới sự hộ tống của sáu trăm tên binh sĩ, toàn bộ đều thay Cát phục do phương bắc tiến cống Trữ thành.

Ta đã tiếp quản toàn bộ Trữ thành, vì vậy vấn đề an toàn không cần lo lắng. Sáu trăm tên binh sĩ này không hề mang theo vũ khí, trên người chỉ mặc trang phục cát tướng, nhiệm vụ của họ lần này là tới giúp ta đưa sính lễ cưới Cốc Tiêm Tiêm, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ tươi cười. Chẳng những thủ hạ của ta như vậy, ngay cả biểu hiện của những người dân xung quanh cũng rất tốt, không một người dân bình thường nào lại muốn chiến tranh xảy ra cả. Tình huống bây giờ đối với bọn họ mà nói chính là một kết quả tốt nhất.

Xa Hạo và A Đông phân biệt đứng ở hai bên cửa thành, bọn họ đã đợi ta thật lâu, vừa thấy ta là trên mặt bọn họ liên nở ra một nụ cười hiểu ý.

Bọn họ gia nhập vào đội ngũ, đi hai bên phía sau ta, mọi việc cứ như vậy mà làm, giữa chúng ta không cần giải thích bất cứ cái gì.

Đường lớn trong Trữ thành được quét dọn sạch sẽ, trước cửa những ngôi nhà hai bên đường đều được treo đèn đỏ lụa màu. Hứa Vũ Thần nói:

“Thái tử điện hạ có hài lòng không?”

Ta mỉm cười nói:

“Chỉ có một ngày ngắn ngủi mà có thể làm ra như thế này, Hứa đại nhân quả nhiên lợi hại.”

Hứa Vũ Thần cười nói:

“So với thái tử điện hạ một mình chống đỡ mười vạn đại quân, Vũ Thần không thể nào so sánh được.”

Ta cười ha hả, nói đến cũng kỳ quái, lời nói của Hứa Vũ Thần và Cao Quang Viễn thường xuyên giống nhau, nhưng là hai người bọn họ lại không hề hợp với nhau. Khác nhau lớn nhất của họ chỉ sợ chính là lời nói của Hứa Vũ Thần thường là lời nói thật lòng, mà Cao Quang Viễn thường chỉ là lời nói nịnh nọt, ta có thể bình thản nghe Cao Quang Viễn nói, thế nhưng nghe Hứa Vũ Thần nói ta lại có chút mắc cỡ. Cảm nhận khi đối mặt với trung thần và gian thần quả nhiên là khác nhau.

Khi đến phủ của Hạ Hầu Nộ Thái ở phía đông nam Trữ thành, ở đây từ lâu đã có một đoàn người chúc mừng đông nghẹt, ta có chút ngạc nhiên nói:

“Hứa đại nhân, không ngờ là dân chúng Trữ thành lại quan tâm tới chúng ta như vậy.”

Hứa Vũ Thần cười nói:

“Thái tử không thể trong một thời gian ngắn như vậy mà chiếm được dân tâm. Những người này là ta dùng ngân lượng mời tới, hơn nữa còn có một buổi tiệc rượu miễn phí dân chúng tất nhiên sẽ vui vẻ đến đây.”

Ta có chút xấu hồ ho khan một tiếng, những lời nói trực tiếp này của Hứa Vũ Thần làm ta có chút đỏ mặt.

Hứa Vũ Thần nói:

“Hạ Hầu tướng quân nếu gặp tình huống như thế này chắc chắn sẽ rất vui vẻ, bất cứ người nào lúc gả con gái, đều mong muốn nó được tổ chức thật là náo nhiệt.”

Ta gật đầu nói:

“Hứa đại nhân nói đúng.”

Thấy đội ngũ đón dâu đã tới, dân chúng liên tục tránh qua hai bên, ta xoay người bước xuống ngựa, cổng lớn từ từ mở ra, Hạ Hầu Nộ Thái mặc trên người một bộ Cát phục mỉm cười ra đón.

Ta dựa vào lễ nghĩa đi tới phía trước, nói:

“Nhạc phụ đại nhân ở trên, xin nhận của tiểu tế một lạy.”

Hạ Hầu Nộ Thái không đợi ta quỳ xuống, liền lấy hai tay nâng ta dậy, nói:

“Làm sao có thể như vậy được, thân phận của ngươi đặc biệt, không cần tuân theo những nghi thức bình thường.”

Hắn dẫn ta đi vào nhà. Hứa Vũ Thằn bảo bọn binh sĩ mang sính lễ đi vào.

Ta vì tỏ lòng coi trọng với Tiêm Tiêm, nên sính lễ cũng rất là phong phú.

Hạ Hầu Nộ Thái chỉ nhìn thoáng qua sính lễ, thứ hắn coi trọng chính là chân tình của ta đối với Tiêm Tiêm.

Đi vào khuê phòng của Cốc Tiêm Tiêm, thấy nàng đã mang vào Phượng Quan Hà Bội (mũ phượng, khăn trùm đỏ), nàng yên lặng ngồi trên giường, hai bên có hai cung nữ đang ngồi cạnh, lòng ta rất kích động, tình ý của Tiêm Tiêm đối với ta, đích rất đáng giá cho ta đợi nàng lâu như vậy.

“Tiêm Tiêm!”

Ta thâm tình nói.

Tiêm Tiêm khẽ run lên tiếng, tuy rằng ta không thể nhìn thấy nét mặt của nàng lúc này, thế nhưng có thể cảm nhặn được nàng đang rất hạnh phúc và e thẹn.

Ta vén tấm rèm đỏ ra, đi đến hỉ đường, Tiêm Tiêm vẫn chưa nói lời từ biệt với Hạ Hầu Nộ Thái, ta cảm nhận được, nàng vẫn chưa tha thứ cho sai lầm của Hạ Hầu Nộ Thái đối với mẫu thân mình.

Hứa Vũ Thần tươi cười rạng rỡ, hắn hôm nay sẽ làm người chủ hôn cho ta, lúc ta và Tiêm Tiêm bái thiên địa xong, sau đó quay sang hành lễ với Hạ Hầu Nộ Thái, lần này Hạ Hầu Nộ Thái không có ngăn cản ta, lúc này hắn đang trong vai một người phụ thân. Ánh mắt của Hạ Hầu Nộ Thái lúc nào cũng nhìn trên người con gái của mình, trong ánh mắt lộ ra sự vui sướng xuất phát từ nội tâm.

Sau khi ta đưa Tiêm Tiêm về phòng, ta lần nữa trở ra ngoài mời rượu, Hứa Vũ Thần, Tiêu Trấn Kỳ, Xa Hạo, A Đông, Lang Thứ cùng với một bộ phận thuộc hạ và toàn bộ những quan viên trong Trữ thành đều tới dự tiệc cưới, khắp nơi trong nhà đều là một mảnh tiếng cười.

Lần này giải trừ được nguy cơ, hơn nữa còn cưới được Tiêm Tiêm, ta có thể nói là song hỷ lâm môn, mọi người liên tục tìm ta và Hạ Hầu Nộ Thái mời rượu. Ta dù sao cũng lo lắng cho đêm động phòng hoa chúc tối nay, vì thế ta vẫn giữ lại một phần tỉnh táo, mà Hạ Hầu Nộ Thái tâm tình đang rất vui sướng, vì thế ai đến mời rượu cũng không từ chối, cũng may tửu lượng của hắn rất kinh người, nên mọi người liên tục tiến lên chúc mừng hắn vẫn còn uống được. Ta sau khi mời rượu Hạ Hầu Nộ Thái xong liền trở về tân phòng.

Nến đó bên trong phòng đang cháy sáng rực, Tiêm Tiêm thì đang yên lặng ngồi trên giường, hẳn là nàng đã đợi ta một lúc lâu. Ta cầm lấy đòn cân (gậy vén khăn) vén khăn hồng đang đội trên đầu của nàng, ánh nến mờ ảo, càng làm tăng lên sự xinh đẹp của nàng.

Tiêm Tiêm ôn nhu nói:

“Muội còn tưởng rằng huynh đã quên mất muội định, cho muội đêm nay ở một mình trong phòng.”

Ta cười cười ôm nàng đặt lên đầu gối của ta, hôn khuôn mặt nàng một cái, nói:

“Mỹ nữ xinh đẹp như thế này dâng tận miệng, nếu ta còn không đến hưởng dụng, ta chẳng phải là một tên đại ngốc hay sao?”

Tiêm Tiêm quyến rũ liếc mắt nhìn ta một cái. Có chút khiêu khích nói:

“Huynh định hưởng dụng muội như thế nào?”

Ta rung động trong lòng, bàn tay chiếm lấy bộ ngực lớn của nàng, Tiêm Tiêm khẽ rên rỉ, bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve bắp đùi ta.

Ta chợt nhớ tới một việc, liền nắm lấy bàn tay của nàng, nói:

“Tiêm Tiêm, đêm nay nàng vẫn chưa mời rượu nhạc phụ.”

Khuôn mặt của Tiêm Tiêm lạnh lại, từ trong lòng ta đứng dậy, nhẹ giọng nói:

“Không phải là muội không muốn mời rượu hắn, thế nhưng mỗi khi muội nhìn thấy hắn, đều luôn nghĩ tới mẫu thân đã chết, Dận Không, muội không thể nào tha thứ cho hắn.”

Ta thở dài nói:

“Nhạc phụ đại nhân vì muội mà giải tán mười vạn đại quân, vứt bỏ sự chống cự, những việc đó đã cho thấy nàng trong lòng hắn chiếm một vị trí rất quan trọng, hôm nay là ngày vui của chúng ta. Nếu như ngay cả nữ nhi cũng không mời rượu hắn trong lòng hắn sẽ cảm thấy như thế nào?”

Tiêm Tiêm yên lặng không nói, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Ta ôm chặt hai vai của nàng, nói:

“Tiêm Tiêm, lúc nhạc mẫu sắp chết vẫn còn yêu nhạc phụ, ta nghĩ bà ở dưới cửu tuyền cũng không hi vọng nàng đối với phụ thân của mình lại giống như hai người xa lạ vậy.”

Tiêm Tiêm “Oa!” lên một tiêng rồi khóc nức nở, ta nhẹ giọng an ủi nàng, một lúc lâu sau nàng mới không chế được tình cảm của mình. Nàng gật đầu nói:

“Muội sẽ đi”

Đi vào trong phòng khách, khách mời cũng đã đi hết, Hạ Hầu Nộ Thái ngồi một mình trong phòng. Hắn đang ngơ ngác nhìn mặt trăng đang ở trên cao.

Ta và Tiêm Tiêm đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói:

“Nhạc phụ đại nhân!”

Hạ Hầu Nộ Thái bỗng nhiên kinh hãi, hắn xoay người lại, đôi mắt ứng đỏ, kinh ngạc nói:

“Ngươi...”

Hắn lúc này mới thấy được Tiêm Tiêm đang ở sau lưng ta.

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hiền hòa:

“Đã trễ thế này, sao còn không về phòng nghỉ đi?”

Ta mỉm cười nói:

“Vừa rồi quá đông khách, Tiêm Tiêm không thể lộ mặt được, bây giờ nàng đến đây để mời rượu nhạc phụ đại nhân.”

Hạ Hầu Nộ Thái cười nói:

“Đều là người một nhà, không cần phải để ý nhiều như vậy.”

Ta bảo người hầu cầm tới một vò rượu và hai chén rượu, rót đầy một chén, sau đó đưa cho Tiêm Tiêm.

Tiêm Tiêm do dự một lát, sau đó đi tới trước mặt Hạ Hầu Nộ Thái, nhẹ giọng nói:

“Tiêm Tiêm mời phụ thân một chén...”

Giọng nói của nàng tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng khi Hạ Hầu Thái nghe được, thì không khác nào tiềng sấm mùa xuân, hắn đứng yên không nhúc nhích, tình cảm trong lòng không cách nào che dấu được, trong đôi mắt của hắn đã có chút nước mắt:

“Tiêm Tiêm...”

Cổ họng của Hạ Hầu Nộ Thái rung lên, hắn đưa tay cầm lấy chén rượu, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Cốc Tiêm Tiêm từ trong tay ta lấy ly rượu thứ hai, nói:

“Tiêm Tiêm chúc phụ thân thân thể khỏe mạnh, phúc thọ duyên niên.”

Hạ Hầu Nộ Thái kích động gật đầu, một lần nữa uống cạn cầm lấy tay nữ nhi, nghiêm túc đặt vào bàn tay ta, nói:

“Dận Không, ta giao Tiêm Tiêm cho ngươi, ngươi nhất định phải chiếu cố cho nó thật tốt, nếu để cho nó có chút tủi thân nào, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Ta cười nói:

“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, Tiêm Tiêm theo con chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Hạ Hầu Nộ Thái vui mừng gật đầu nói:

“Có thể thấy các con đến với nhau, ta cũng cảm thấy an tâm...”

Hắn phất phất tay nói:

“Đêm đã khuya, các con nên về nghỉ ngơi đi, có việc gì thì cứ để ngày mai nói.”

Ta và Tiêm Tiêm trở về phòng, nàng có thể mời rượu phụ thân, làm cho ta thấy được dấu hiệu hai người người sẽ hòa hợp, sau này chỉ cần khuyên giải cho nàng nhiều hơn, thì ngày mà cha con hai người hòa hợp cũng không còn xa.

Ta đóng cửa phòng lại, cười lớn đè Tiêm Tiêm xuống giường, sau đó thuận tay phất một cái làm tắt cây nến đỏ, trong bóng tối, ta hôn lên đôi môi nàng, nhưng ta cảm thấy hơi lạnh và có chút ẩm ướt, ta biết đó là nước mắt của nàng.

Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói:

“Tiêm Tiêm, nàng làm sao vậy? Hôm nay là ngày vui của chúng ta. sao nàng lại khóc?”

Tiêm Tiêm dựa vào thân thể ta, nói:

“Dận Không... muội... Muội bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi... muội cảm thấy...”

Lòng ta trầm xuống:

“Muội cảm thấy cái gì?”

“Muội nghĩ tới phụ thân... muội cảm thấy hắn sắp rời xa chúng ta...”

Những lời Hạ Hầu Nộ Thái vừa nói bỗng nhiên xuất hiện trong đầu chúng ta, vẻ mặt như trút được gánh nặng của hắn hình như bao hàm cái gì đó? Ta bỗng nhiên đứng lên, nói:

“Không tốt! Ta phải đi tìm hắn!”

Ta mở cửa phòng rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, trong sân lúc này chỉ toàn là bóng tối đen kịt, chỉ có thư phòng phía Đông Nam là còn có ánh đèn.

Ta nhanh chóng chạy lại đó, cố sức gõ cửa phòng, nhưng không ai đáp lại, trong lòng ta có một dự cảm chẳng lành, ta nhắc chân đá văng cửa phòng ra .

Ta thấy khuôn mặt tái nhợt của Hạ Hầu Nộ Thái đang ngồi trên bàn, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Ta sợ hãi nói:

“Nhạc phụ đại nhân! Ngài làm sao vậy?”

Hạ Hầu Nộ Thái cười nhạt nói:

“Không có gì...”

Lời nói còn chưa dứt, ‘Phốc!’ một cái hắn liền phun ra một ngụm máu tươi.

“Cha!”

Tiêm Tiêm từ phía sau khóc nức nở chạy tới.

Hạ Hầu Nộ Thái chậm rãi khoát tay áo, ý bảo chúng ta không nên quá lo.

Tiêm Tiêm thấy phụ thân như thế, cơn giận trong lòng đã biến mất từ lâu, nàng nhào vào lòng phụ thân rồi òa khóc, nàng ôm lấy thân thể của hắn nói:

“Người làm sao vậy?”

Ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói:

“Tiêm Tiêm, nàng bảo vệ cho nhạc phụ đại nhân, ta đi tìm đại phu.”

Hạ Hầu Nộ Thái khàn giọng nói:

“Vô dụng... ta đã uống thuốc độc, không ai có thể... cứu ta...”

Ta vô cùng đau khổ nhìn về phía Hạ Hầu Nộ Thái.

Hạ Hầu Nộ Thái nói:

“Ta giải tán đại quân... là hy vọng có thể bù đắp... thiếu sót của ta với con gái... thế nhưng... ta không thể tự thuyết phục mình...”

Hắn nhìn về phía ta nói:

“Đối với Yên Vương, ta là một tên nghịch thần, đối với Hàn Vương, ta là một thần tử bị vứt bỏ... tâm nguyện lớn nhất của ta đã hoàn thành... trên đời này không còn việc gì để ta lưu luyến nữa...”

Tiêm Tiêm đã khóc không ra tiếng nữa.

Hạ Hầu Nộ Thái yêu thương vuốt ve mái tóc dài của con gái:

“Người ta yêu nhất trong cuộc đời chính là mẫu thân của con, thế nhưng ta không có cam đảm để mang lại hạnh phúc cho nàng, ta đã làm cho nàng đau khổ mà chết, Dận Không can đảm hơn ta nhiều, con gả cho hắn ta rất yên tâm...”

Tiêm Tiêm khóc rống lên, nói:

“Cha... là con không tốt...”

Hạ Hầu Nộ Thái lắc đầu cười nói:

“Ta rốt cuộc cũng đã có thể quang minh chính đại đi tìm cái chết, đây là việc can đảm nhất trong đời của ta.”

Hắn nhìn về phía ta nói:

“Dận Không... đừng quên những gì ngươi đã đồng ý với ta...”

Ta nghiêm túc gật đầu.

Hạ Hầu Nộ Thái như trút được gánh nặng, nói:

“Cuối cùng ta đã có thể đi gặp mẫu thân của con rồi...”

Đầu hắn bỗng nhiên cúi xuống, lúc ta nhìn hắn thì hắn đã không còn hơi thở nữa.

Cốc Tiêm Tiêm ôm lấy thân thể phụ thân khóc rống lên.

Ta buồn bã nhìn thi thể của Hạ Hầu Nộ Thái, trong lòng có vô số cảm xúc đan xen, ta thật không ngờ Hạ Hầu Nộ Thái lại lựa chọn một con đường không có đường về như vậy.

Hạ Hầu Nộ Thái chết cũng làm cho vô số người không cách nào hiểu được, hắn giải tán mười vạn đại quân, đem lãnh thổ phía Nam của Yên Quốc giao cho ta, công lao của hắn đối với ta đã vô cùng to lớn. Hơn nữa con gái của hắn lại trở thành phi tần của ta, sau này hắn chắc chắn sẽ trở thành Quốc Trượng, một người như thế sao lại lựa chọn tự sát, thật sự là làm cho người ta khó hiểu.

Ta lại không cho là thế, Hạ Hầu Nộ Thái khi còn sống vẫn luôn cảm thấy mâu thuẫn và bứt rứt, phương pháp tốt nhất để thoát khỏi nó chính là từ biệt cõi đời này, chỉ có như vậy hắn mới có thể an bình.

Đả kích này đối với Tiêm Tiêm là tương đối nặng, vừa mới cùng phụ thân tiêu tan hiểu lầm lúc trước, thì lại đối mặt với cảnh người thân duy nhất của mình chết đi, cho dù nàng ý chí kiên cường, cũng không thể nào chịu được, nếu không phải là có ta vẫn ở bên cạnh nàng, quả thật là không biết nàng sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì.

Ta đem thi thể của Hạ Hầu Nộ Thái chuyển đến Yên đô, vợ của hắn đã qua đời từ lâu, ta đem hắn chôn ở bên cạnh mộ của mẫu thân Tiêm Tiêm, giúp cho vợ chồng bọn họ ở cùng một chỗ.

Cốc Tiêm Tiêm ở trước hai ngôi mộ xây một căn nhà cỏ, muốn vì phụ thân thủ tang bảy tuần, nàng mặc dù không nói thế nhưng trong nội tâm của nàng đang rất tự trách bản thân lúc trước lại lạnh lùng như vậy.

Ta vốn định ở đây với nàng mấy ngày, thế nhưng Đường Muội và Ung Vương Long Thiên Khải đã tìm đến đây.

Từ vẻ mặt của hai người là ta có thể nhìn ra trong nước đã xảy ra việc lớn, ta lập tức đoán ra là Khang Đô có chuyện lớn xảy ra, vì Tuyên Thành, Sở Châu là lãnh địa của ta, nếu có cái gì không bình thường, người biết đầu tiên sẽ là ta.

Ta ở Lô Thị hành quán gặp mặt hai người. Ung vương đầu tiên là chúc mừng ta:

“Chúc mừng thái tử không tốn một binh một tốt mà chiếm được một phần Yên Quốc.”

Ta mỉm cười nói:

“Tin tức của hoàng thúc quả nhiên linh thông, việc ta bên này vừa chiếm được vùng phía Nam Yên đô, ngươi bên kia ngay lập tức biết được.”

Ung vương cười nói:

“Từ khi nghe nói ngươi xuất hiện ở Yên Đô. Toàn bộ Đại Khang đều đang chú ý đến mỗi hành động của ngươi, Đại Đường rất nhiều năm rồi chưa có ai được chú ý như vậy. Còn về phần ngươi chiếm được phía Nam Yên Đô, khi chúng ta lên đường đến Yên Đô mới biết được.”

Ta gật đầu. Loại chuyện như thế này được truyền bá có thể nói là cực nhanh, hiện tại sợ rằng không chỉ là Đại Khang biết, mà có thể là toàn bộ thiên hạ đều biết được tin ta chiếm được một phần nước Yên.

Ung Chính thở dài nói:

“Khi ta tới đây mới biết được tin tức của Hạ Hầu tướng quân, mong rằng thái tử điện hạ hãy bớt đau buồn.”

Ta thấp giọng nói:

“Cảm tạ Hoàng thúc đã quan tâm, thân thể của phụ Hoàng ta gần đây có tốt không?”

Ung vương nhìn ta, nói:

“Thái tử, đây cũng là việc mà lần này ta đến đây, bệ hạ đột nhiên trúng gió, nửa người bên trái không thể cử động được, xem ra là không còn sống được bao lâu.”

Trong lòng ta mừng thầm. Ngày này rốt cuộc đã đến, Hâm Đức hoàng đế cho dù là thân thể khỏe mạnh như thế nào đi nữa thì cũng không tránh thoát khỏi số mệnh, ta biểu hiện ra một bộ dáng vô cùng lo lắng, nói:

“Cái gì? Phụ Hoàng của ta...”

Trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng, ta chẳng qua là đang làm dáng một chút mà thôi.

Ung vương nói:

“Ta lo lắng Khang Đô có biến, đã cùng Trần tiên sinh bàn bạc qua. Trần tiên sinh bảo ta lập tức tới đây, đem chuyện này nói cho thái tử biết.”

Hắn có chút thần bí, nói:

“Chuyện này đã được nghiêm cấm lan truyền, ngoại trừ một ít người biết rõ, thì không ai có thể biết được bệnh tình của Hoàng thượng là như thế nào.”

“Bên phía Tả Trục Lưu có hành động gì không?”

Ung vương nói:

“Môt chuyện khác để chúng ta đến đây, chính là vì Tả Trục Lưu.”

Hắn nhíu mày nói:

“Tả Trục Lưu đề nghị bệ hạ lưu mẹ con An Dung công chúa lại, không ngờ bệ hạ lại nghe lời của hắn, hiện tại Bắc Hồ đã phải đại sứ đến Khang Đô để đòi lại mẹ con An Dung, hơn nữa còn nói lời bừa bãi. Bọn chúng nói nếu trong vòng một tháng mà không giao mẹ con An Dung ra, bọn chúng liền phát binh Nam tiến, đánh Đại Khang.”

Ta ngơ ngác, vài ngày gần đây ta chỉ lo thực hiện đại kế trên Yên Quốc mà quên mất tình hình trong nước, không nghĩ tới Tả Trục Lưu trong khoảng thời gian này lại làm ra một việc lớn như vậy.

Đường Muội nói:

“Trần tiên sinh nói Tả Trục Lưu sở dĩ muốn lưu mẹ con An Dung lại, chính là vì muốn chọc giận Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thuần Chiếu, nếu Bắc Hồ thật sự tiến công. Tả Trục Lưu sẽ lập tức nêu ra ý kiến, để cho chúng ta phòng thủ phương Bắc.”

Ta tức giận nói:

“Tả Trục Lưu là tên thất phu, khắp nơi đều đối đầu với ta, ta quyết không để hắn sống trên đời này nữa!”

Lúc này Hứa Vũ Thần và Cao Quang Viễn đang đến phủ của ta, ta tìm bọn họ chính là vì sự phát triển sau này của Yên Quốc, hiện tại gặp phải chuyện này, cũng có thể hỏi ý kiến của bọn họ một chút.

Hứa Vũ Thằn hãy nghe ta nói xong, cau mày nói:

“Thái tử có nghĩ tới chưa, Bắc Hồ gần Yên Đô hay là Khang Đô hơn?”

Ánh mắt ta lẫm liệt.

Cao Quang Viễn trả lời thay ta:

“Chuyện này còn phải hỏi sao? Tự nhiên là Yên đô gần hơn.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Nếu Yên đô gần hơn, vì sao Bắc Hồ Khả Hãn không để cho sứ giả đến truyền tin cho thái tử, mà lại trực tiếp phái sứ giả đi tìm Hâm Đức Hoàng đế hỏi tội?”

Cao Quang Viễn nói:

“Hâm Đức hoàng đế dù sao cũng là vua của Đại Khang, huống hồ hắn lại là người giam lỏng mẹ con An Dung công chúa, Bắc Hồ Khả Hắn đương nhiên muốn tìm hắn để hỏi tội...”

Nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nói:

“Thái tử điện hạ, theo ta được biết hình như là Bắc Hô Khả Hãn và Thái tử trong đã có ý đồ kết minh, vậy thì sao hắn lại không tìm thái tử hỗ trợ?”

Hứa Vũ Thần nói:

“Cho nên đây mới là việc quan trọng ! Người Hồ lương thiện đã thay đổi, hiện tại trọng binh của Thái tử đang được bố trí ở bên trong Đại Khang, phòng thủ biên giới ở phía Bắc lúc này đã suy yếu rất nhiều. Nếu chúng ta nghĩ tới điểm này, Tả Trục Lưu và Thác Bạt Thuần Chiếu chắc chắn cũng đã nghĩ tới, có lẽ là Tả Trục Lưu muốn đưa thải tử vào nơi nguy hiểm, còn về phía Thác Bạc Thuần Chiếu thì chưa chắc là vì lo lắng cho mẹ con An Dung mà hạ chiến thư!”

Hai mắt Cao Quang Viễn lóe sáng, kiến thức của Hứa Vũ Thần hơn hắn rất nhiều.

Ta gật đầu nói:

“Bên ngoài là ta đã nắm phần lớn lãnh thổ trong tay, thế nhưng trên thực tế ta vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Thải tử nói rất đúng, Bắc Hồ xuất binh nếu chỉ là đe dọa thì không có gì, nếu Thác Bạt Thuần Chiếu thật sự muốn dẫn binh xuôi nam thì quân đội của thái tử chắc chắn sẽ đứng mũi chịu sào trong việc chống lại Bắc Hồ. Việc phòng thủ trong nước chắc chắn sẽ yếu bớt, nước Hàn sau khi hay tin Hạ Hầu tướng quân chết đi, khẳng định là hối hận việc lúc đầu do dự. Nếu có cơ hội tốt như vậy, thái tử có dám chắc là bọn họ sẽ không dẫn binh Bắc tiến?”

Cao Quang Viễn nói:

“Đây chính là việc rút dây động rừng, Tả Trục Lưu tính toán đúng là rất cao minh.”

Ung vương than thở:

“Chỉ tiếc là bệ hạ lại rất tin tưởng Tả Trục Lưu, từ lúc ngài bị bệnh tới nay, lời nói của hắn càng ngày càng có giá trị.”

Cao Quang Viễn nói:

“Ta mặc dù không quen biết với Tả Trục Lưu, thế nhưng người này nếu có thể nghĩ ra âm mưu như vậy, chắc chắn là một tai họa ngầm rất lớn, thái tử vì sao không sớm tiêu diệt hắn, nếu để hắn tiếp tục ở lại trong Đại Khang, sợ rằng sau này hắn còn tạo nhiều phiền phức hơn nữa.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Bắc Hồ nếu đưa ra thời hạn một tháng. Có lẽ là do hắn không nắm chắc việc có thể tiến quân Đại Khang, hoặc là hắn muốn xem phản ứng của thái tử.”

Cao Quang Viễn nói:

“Tả Trục Lưu có thể cấu kết với Bắc Hồ hay không? Bọn họ có thể là ra động tác giả để chúng ta lui quân hay không?”

Ung vương nói:

“Không cần biết là có chuyện gì, việc bệ hạ nhiễm bệnh là thật, hắn lúc nào cũng có thể băng hà, thái tử là vương giả Đại Khang, việc sống chết của Tả Trục Lưu còn không phải là do một câu nói của thái tử quyết định hay sao?”

Ta lo lắng suy nghĩ một lúc, nói:

“Ta sẽ viết một lá thư cho Thác Bạ Thuần Chiếu, việc của mẹ con An Dung, ta sẽ lo.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Nếu như Thác Bạt Thuần Chiếu giữ đúng lời hứa, thì một tháng này đối với thái tử mà nói đã trở thành vô cùng quan trọng, chúng ta phải trong một tháng này, nhanh chóng ổn định thế cục ở Khang Đô.”

Ta gật đầu nói:

“Binh lực của Yên Quốc tạm thời không thể điều đi nơi khác.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Thái tử chớ quên là còn có Tần quốc. Bắc Hồ nếu là dám phát binh, thái tử có thể từ Tần quốc tìm cứu binh, Bắc Hồ có lẽ là lo lắng việc này nên mới chưa phát binh.”

Cao Quang Viễn nói:

“Thái tử điện hạ có phải là chuẩn bị trở về Khang Đô?”

Ta thở dài nói:

“Việc đã xảy ra như vậy thì bây giờ chỉ có thể thả lỏng công việc ở đây một chút. Đi giải quyết việc xảy ra ở Khang Đô quan trọng hơn.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Lần này thái tử đi Khang Đô, nhất định phải đem những tai họa ngầm trong nội bộ diệt trừ, không thể để cho Tả Trục Lưu tiếp tục làm loạn nữa.”

Ta gật đầu, nói:

“Thế lực của Tả Trục Lưu ở Đại Khang cũng không phải là yếu, nếu ta muốn động tới hắn chỉ sợ sẽ làm cho nội bộ Đại Khang sóng gió ngập trời.”

Cao Quang Viễn nói:

“Thái tử điện hạ giỏi việc thuyết phục đối thủ. Lẽ nào không thể thuyết phục được Tả Trục Lưu ư?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta cũng không phải là chưa thử qua, Tả Trục Lưu cũng hiểu ý định của ta, thế nhưng hắn lại không hề thay đổi lập trường, người này chỉ có thể bỏ qua, không thể làm gì khác được.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Ung vương nói câu vừa nãy không sai chút nào, chỉ cần thái tử có thể danh chính ngôn thuận trở thành vương giả của Đại Khang thì việc đối phó với Tả Trục Lưu dễ hơn nhiều.”

Ta chăm chú nhìn Hứa Vũ Thần, đợi hắn nói câu tiếp theo.

Hứa Vũ Thần nói:

“Hiện tại sở dĩ có nhiều người đứng về phía Tả Trục Lưu, là do vương giả của Đại Khang vẫn là Hâm Đức Hoàng đế, bọn họ cho rằng một ngày thái tử chưa lên ngôi, thì lúc đó vẫn có cơ hội thay đổi. Nếu như thái tử có thể chân chính nắm giữ Hoàng quyền, thì lực lượng bên người Tả Trục lưu tự nhiên sẽ biến mất, lúc đó hắn sẽ bị bức vào tuyệt cảnh.”

Ta thấp giọng nói:

“Hứa đại nhân có nghĩ tới chưa, chuyện này nếu như nóng vội, sẽ làm nổi lên tâm phản bội trong bọn đại thần và Tả Trục Lưu.”

Hứa Vũ Thần mim cười nói:

“Cho nên việc đầu tiên khi thái tử trở lại là bồi dưỡng tăng cường lực lượng trong triều, việc giết Tả Trục Lưu chưa cần phải làm ngay, thế nhưng vẫn có thể từ từ tước đoạt quyền lực cũa hắn.”

Trên mặt ta lộ vẻ mỉm cười, Hứa Vũ Thần và cái nhìn lúc trước của ta rất giống nhau, ta bảo Trần Tử Tô đi thuyết phục Hạ Vương Long Thiên Tứ, chính là muốn lợi dụng lực lượng hoàng tộc để tận lực làm suy yếu lực lượng của Tả Trục Lưu.

Ung vương nói:

“Chúng ta nên mau chóng trở về Khang Đô, bệnh tình của bệ hạ càng ngày càng xấu, nếu như hắn đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì không biết Tả Trục Lưu sẽ làm ra việc gì nữa.”

Bệnh tình của Hâm Đức Hoàng đế chính là thứ mấu chốt nhất, nếu như hắn đột nhiên băng hà, Tả Trục Lưu chắc chắn sẽ không muốn nhìn ta thuận lợi lên ngôi, nói không chừng sẽ không tiếc bất cứ giá gì để ngăn cản ta.

Cao Quang Viễn nói:

“Chỉ sợ là hắn hiện nay đã nghĩ tới việc này, trên đường thái tử điện hạ đi về Khang Đô sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Trừ phi hắn cỏ bản lĩnh thật lớn, có thể đem toàn bộ biên giới Yên - Khang phong tỏa lại, nếu không thì không cách nào ngăn cản việc thái tử trở lại.”

Ta mỉm cười nói:

“Ta gặp chuyện đã thành thói quen rồi, nếu như bình an lên đường, ta ngược lại còn cảm thấy có chút không quen.”

Mọi người đều cười phá lên.

Ta nhìn Hứa Vũ Thần nói:

“Ta sợ rằng không kịp thấy Tiêu tướng quân, ngươi hãy giúp hắn nhanh chóng xây dựng lấy Yên quân, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tụ tập lại một chi quân đội.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Thần nhất định không làm phụ lòng điện hạ.”

Ta lại nhìn Cao Quang Viễn nói:

“Sóng gió lần này ờ Yên Quốc, cả triều thần và dân chúng đều trông đợi vào chúng ta, biện pháp mà chúng ta thi hành có hiệu quả, thì sẽ được sự tin cậy của bọn họ. Không thể tạo nhiều sát nghiệp, nếu không dân chúng sẽ quay lưng lại với chúng ta, về phần Hoàng thất phải nhờ ngươi trấn an bọn họ, để cho bọn họ rời xa chính trị, nhưng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, cứ để bọn họ hưởng thụ, chúng ta phải làm cho bọn họ cảm thấy cuộc sống của bọn họ lúc này còn tốt hơn ngày xưa.”

Cao Quang Viễn hiểu ý của tạ thấp giọng nói:

“Thải tử yên tâm, thần đã hiểu.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Vũ Thần hôm qua nói về việc thuế má với thái tử, không biết thái tử quyết định như thế nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Phương án mà ngươi đề ra rất có khả thi, nhưng mà bởi vậy, sợ rằng dân chúng Đại Khang đều chạy sang bên này hết a.”

Hứa Vũ Thần cười nói:

“Chế độ cải cách thuế má này chỉ nhằm vào tình huống hiện tại của Yên Quốc, chủ yếu hấp dẫn những dân chúng chạy nạn của Yên Quốc trở về, đương nhiên nếu dân chúng Đại Khang muốn ở lại, thì cũng có thể hưởng thụ chính sách này.”

Ta gật đầu nói:

“Hứa đại nhân, ngươi nên xem lại phương án mà Trần tiên sinh đưa ra một chút, cố gắng không để cho chênh lệch giữa Yên Quốc và Đại Khang quá xa, cố gắng làm cho một ngày nào đó trong tương lai, biên giới Yên Khang không cần tồn tại nữa, dân chúng ở hai nước đều được hưởng thụ như nhau.”

Hứa Vũ Thần cung kính nói:

“Vũ Thần hiểu, ta sẽ điều chỉnh phương án này một lần nữa, cố gắng làm cho phương án giống với của Trần tiên sinh.”

Ta nhắc nhở hắn:

“Không cần phải giống y hệt, cần phải để cho dân chúng thấy được thành ý của chúng ta.”

Cao Quang Viễn nịnh nọt nói:

“Phương án của Trần tiên sinh vẫn có thể dùng cho Yên Quốc, dân chúng đều sẽ biết ơn của bệ hạ.”

Ta mỉm cười nói:

“Nhiều năm chia cắt, người thống trị khác nhau làm cho dân chúng hai nước khác nhau, mỗi vùng trên một quốc gia còn có pháp luật khác nhau? Nói chi đây là hai quốc gia?”

Cao Quang Viễn toát mồ hôi nói:

“Nghe thái tử điện hạ nói chuyện, còn hơn mười năm đọc sách thánh hiền!”

Câu nói này làm cho Ung vương nhịn không được mỉm cười, cảnh giới vỗ mông ngựa của Cao Quang Viễn quả thật là hiếm có trên đời.

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.