Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dụ dỗ

Phiên bản Dịch · 6585 chữ

Kỳ thực ta sớm đã có dự định, mặc dù thủ đoạn tàn sát hiện tại của Cao Quang Viễn quá mức tàn nhẫn, thế nhưng tại tình huống trước mắt cùng là rất cần thiết, nhân cơ hội có thể trừ khử phe đối lập, về sau sẽ cho ta tiến thêm một bước trên con đường khống chế và bình định thổ địa của Yên quốc. Phượng Mị sở dĩ khuyên ta lấy đức thu phục người, nàng cùng có quyết định của chính mình. Cao Quang Viễn một mặt tàn sát tất nhiên sẽ kích khởi sự cừu thị của chúng thần, cho dù có giết chết Cao Quang Viễn nhưng thuận theo dân ý mới là biện pháp tốt nhất. Có thể Phượng Mị đã thấy được điểm này nên muốn mượn tay của ta trừ khử Cao Quang Viễn, để trả hận thù cá nhân.

Ta mỉm cười nói:

“Dận Không cũng có một thỉnh cầu, không biết hoàng hậu có thể không đáp ứng không?”

Phượng Mị cười quyến rũ:

“Phượng Mị còn có đường sống để lựa chọn sao?”

Nhìn dáng dấp quyến rũ của nàng, tám phần mười là nghĩ ta giống như Cao Quang Viễn, ta không khỏi thầm cười khổ, thấp giọng nói:

“Dận Không có ý định cùng hoàng hậu kết làm tỷ đệ, không biết ý của hoàng hậu thế nào?”

Phượng Mị hơi sửng sốt, nàng tuyệt đối không nghĩ đến ta lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy, trong đôi mắt tràn ngập ý cảm kích.

Sau khi ta cùng nàng kết làm tỷ đệ, Cao Quang Viễn nhìn nét mặt của ta khẳng định sẽ không dám động vào nàng.

Phượng Mị run giọng nói:

“Đa tạ hảo ý của thái tử, chỉ sợ Phượng Mị trèo cao không xứng.”

Ta cười nói:

“Ý của hoàng hậu là đã cự tuyệt ta?”

Phượng Mị vội vàng lắc đầu:

“Ta rất. . . vui mừng đó mà…”

Nàng mị nhạn như tơ, thở gấp nói:

“Sau này ngài chính là đệ đệ của ta…”

Nữ nhân này giỏi về mị hoặc người khác, thảo nào Cao Quang Viễn sẽ hạ thủ với nàng.

Sau khi ta cùng Phượng Mị chia tay, trực tiếp trở lại hành quán của Lô thị, từ sau khi trong cung sinh biến, ta đã dọn từ phủ đệ của Cao Quang Viễn qua ở chỗ này.

Làm cho ta kinh hỉ chính là Lang Thứ cùng A Đông suất lĩnh năm trăm võ sĩ từ Sở Châu đã đến đây, hai người đang chờ đợi ta ở hành quán cùng đã lâu.

Thấy ta đi vào hành quán, hai người vội vàng quỳ xuống đất, cùng nói:

“Chủ nhân!”

Ta cười ha hả nói:

“Hai người các ngươi vì sao tới đây nhanh như vậy?”

Lang Thứ nói:

“Sau khi nhận được tin tức của chủ nhân, Hoàn Nhan vương phi sai chúng ta lập tức xuất phát, thuận tiện mang tin tức ở đại Khang báo cho chủ nhân.”

Ta cười nói:

“Vừa rồi tại Nguyệt Mãn lâu chỉ lo nói chuyên, bụng ta còn đang đói đây!”

Rồi xoay người nói với Xa Hạo:

“Mau bảo phòng bếp chuẩn bị cơm nước, ta phải cùng các huynh đệ thoả thích ăn uống một phen.”

A Đông mỉm cười nói:

“Đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ chủ nhân đến sẽ khai tiệc.”

Ta cảm thấy hơi kinh ngạc, Lang Thứ nói:

“Đêm nay chủ nhân nhất định phải cùng chúng ta uống cho thống khoái mới được!”

Đi vào Ám Hương các, đã thấy trên bàn bày đầy món ăn đủ màu sắc, hiển nhiên là đã được chuẩn bị trước đó. Ta khen:

“Tay nghề của đầu bếp Tô hình như lại đề cao không ít.”

A Đông cười nói:

“Chủ nhân đoán sai rồi, những món ăn này cùng không phải là do đầu bếp Tô làm.”

Ta hơi khó hiểu nhíu mày, lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân mềm mại, xoay người lại nhìn thì thấy A Y Cổ Lệ mặc bộ váy màu lam của người Hán có thêu hoa đang thướt tha đi đến, phía sau là đầu bếp Tô đang hai tay bưng mâm, bên trong là một con dê vàng ươm mới vừa nướng xong.

Ta vẫn là lần đầu nhìn thấy A Y Cổ Lệ trong trang phục như vậy, không nghĩ tới khi nàng mặc lên trang phục của dân tộc Hán lại có thêm một loại phong tình khác.

A Y Cổ Lệ dưới ánh mắt của ta hai gò má không khỏi đỏ bừng, nàng mới vừa bị ta cải tạo trở thành tiểu nữ nhân đã có thêm vài phần quyến rũ rung động lòng người.

Ta mỉm cười nói:

“Thì ra một bàn các món ngon này đều là do A Y Cổ Lệ làm!”

A Y Cổ Lệ thản nhiên cười nói:

“Ta cùng mới học được không lâu sau hy vọng có thể hợp khẩu vị của mọi người.”

Ở trước mặt mọi người, ta không chút nào che giấu cảm tình với A Y Cổ Lệ, nắm lấy bàn tay nàng dắt nàng ngồi xuống bên cạnh ta.

A Y Cổ Lệ mặc dù xấu hổ, thế nhưng trong lòng nhất định là ngọt ngào tới cực điểm, sau khi trải qua trường phong ba này, cảm tình giữa chúng ta càng ngày càng nồng nàn.

Rượu qua ba tuần, Lang Thứ nói:

“Chủ nhân, đại quân của chúng ta rất nhanh là có thể đến thành Thiết Xích, không nghĩ tới lần này chiếm được bắc bộ của Yên quốc lại dễ dàng đến như vậy.”

Ta chậm rãi buông ly rượu xuống, nói:

“Mọi người đừng quá lạc quan, mười vạn đại quân của Hạ Hầu Nộ Thái vài hôm nữa sẽ quân vây bốn mặt, có thể khống chế được cương vực của bắc bộ Yên quốc hay không, then chốt phải nhìn xem kết quả của trận chiến dịch này.”

Xa Hạo gật đầu nói:

“Đã sớm nghe nói Hạ Hầu Nộ Thái chính là tướng lĩnh lợi hại nhất của Yên quốc, lần này sợ rằng sẽ có một trận ác chiến.”

A Đông xem thường nói:

“Hắn tác chiến với nước Hàn đều là lâm trận tháo chạy, có lẽ cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, có thể làm nên công trạng gì chứ? Lại nói hiện tại hắn lưng mang tội danh phản quân, gây nên thiệt hại cho mười vạn đại quân, đợi đến được Yên đô thì còn không biết còn lại bao nhiêu, có cái gì mà đáng sợ?”

Ta thần sắc ngưng trọng, nói:

“Hạ Hầu Nộ Thái chiến công hiển hách, cùng không là một hư danh, hắn sở dĩ trước mặt quân Hàn tháo chạy đó là bởi vì chúng đã cấu kết trước đó, Hạ Hầu Nộ Thái chẳng qua là là diễn kịch mà thôi, hiện tại chúng ta đã khống chế Yên đô, với hắn mà nói chỉ có thể tận lực trụ lại mới có thể khống chế được cục diện môt lần nữa, hắn nhất đinh sẽ dốc hết toàn lực.”

Lang Thứ cười nói:

“Ta thấy Tiêu tướng quân lần này nhất định có thể đánh cho Hạ Hầu Nộ Thái quân lính tan rã.”

Ta mỉm cười nói:

“Giao chiến là chuyên sau này, hiện tại ta quan tâm nhất vẫn là thế cục của Yên đô, hy vọng trước khi đại quân đến đừng xảy ra biến cố gì.”

Ta bưng lên ly rượu thăm hỏi với họ cùng uống một ly, lại nói:

“Lý Mạc Vũ và Đoạn Tinh từ sau khi cung biến thì mất tung tích, dịch quán cũng là người đi nhà trống, tìm không được bất cứ một tin tức nào của họ. Hai ngày này các ngươi giúp ta tra khắp nơi xem nơi hạ lạc của họ thế nào.”

Mọi người đồng thời gật đầu.

Xa Hạo nói:

“Đúng rồi, Lãnh Cô Huyên từ sau khi cung biến cũng không thấy xuất hiện, không biết bà ta đi đâu rồi?”

A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói:

“Bà ấy chắc đang ở cùng với U U tỷ tỷ.”

Ta nhìn A Y cổ Lệ, trong ánh mắt tràn ngập ý hỏi.

A Y Cổ Lệ nói:

“Sau khi U U tỷ tỷ hộ tống ta trở về liền cùng sư phụ của nàng rời khỏi đây, nghe nói có chuyên muốn làm.”

Ta cười nói:

“Sớm muộn gì Lãnh Cô Huyên cùng tới tìm ta, lực hấp dẫn của bảo tàng Mâu thị đối với bà ấy so với bất cứ chuyên gì cùng quan trọng hơn.”

Xa Hạo nói:

“Vì sao công tử không thừa dịp đại quân của Hạ Hầu Nộ Thái chưa đến Yên đô thì đi trước một bước rời khỏi đây?”

Ta mỉm cười nói:

“Tại điểm này ta cùng Lang Thứ có cái nhìn như nhau, ta tin tưởng Tiêu đại ca đánh bại Hạ Hầu Nộ Thái không có bất luận vấn đề gì. Ở lại Yên đô cũng là vì muốn tận mắt thấy quá trình của vở kịch này.”

Ta nghĩ tới chuyên hoàng hậu Phượng Mị hôm nay đã dặn dò ta, hướng Xa Hạo nói:

“Ta cùng hoàng hậu Phượng Mị đã kết làm tỷ đệ, ngày mai ngươi đem chuyện này thông báo cho Cao Quang Viễn, bảo hắn tới hành quán gặp ta, ta có chuyện muốn cùng hắn thương lượng.”

Xa Hạo gật đầu.

Chúng ta uống cho đến tận hừng đông mới bắt đầu tự giải tán, dù sao ta trong lòng cùng có tâm sự nên không dám uống thêm, A Y Cổ Lệ đưa ta trở lại phòng ngủ và bưng tới cho ta bát canh tỉnh rượu, khi nàng muốn cáo từ rời đi thì bị ta nắm lấy bàn tay của nàng, nói:

“Ở lại với ta!”

A Y Cổ Lệ mặt ừng đỏ nói:

“Thế nhưng... người khác đều biết...”

Ta cười nói:

“Biết thì có sao, ta chính là muốn để cho người trong thiên hạ đều biết nàng từ lâu đã trở thành nữ nhân của ta rồi!”

A Y Cổ Lệ đỏ mặt nhào vào trong lòng ta, che lại miệng ta, nói:

“Chàng còn chưa có cưới ta thì đã... làm như vậy với ta rồi, bảo ta sau này làm sao còn mặt mũi mà gặp người khác đây.”

Ta cười to nói:

“Trước đây chính là nàng đã câu dẫn ta còn gì, hiện tại hối hận sợ rằng quá muộn rồi!”

Ta xoay người đem A Y Cổ Lệ đặt ở trên giường, bắt được đôi môi đỏ mọng của nàng rồi bắt đầu hôn lấy, A Y Cổ Lệ mới nếm thử tư vị của tình ái nên đâu có thể chịu đựng được ta luân phiên khiêu khích, không bao lâu thân thể đã không ngừng run lên rồi thở phì phò, tứ chi quấn chặt lấy người ta, hiển nhiên đã động tình.

Hôm nay ta tại Nguyệt Màn lâu đã bị phong thái mê người của Phượng Mị làm cho mê mẩn, dục hỏa trong nội tâm từ lâu đã mạnh mẽ bốc lên, hiện tại rốt cuộc tìm được cơ hội phát tiết, đối mặt là A Y Cổ Lệ so với Phượng Mị càng xinh đẹp hơn, ta toàn lực hưởng thụ thân thể đầy đã khêu gợi của nàng. Những động tác cuồng bạo của ta khiến cho một cô gái mới trải qua việc đời lần đầu có phần không chịu nổi, trong hơi thở phát ra còn kèm theo tiếng rên đau đớn.

Có thể là cảm giác hơi say đã kích thích thần kinh khiến cho ta quên đi cảm thụ lúc này của A Y Cổ Lệ, trái lại càng lúc càng thêm thô bạo, trong đôi mắt của A Y Cổ Lệ đã tràn đầy lệ quang. Lúc này ta mới cảm giác được nỗi thống khổ của nàng, hơi áy náy lau đi nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng hỏi:

“Có phải cảm thấy rất đau không?”

A Y Cổ Lệ gật đầu nhưng ôm chặt lấy ta, ghé sát vào bên tai ta khẽ nói:

“Ta có cảm giác nói không nên lời, nhưng... thực sự rất thích.”

Những lời này so với bất cứ thứ thuốc thôi tình, kích dục nào còn có tác dụng hơn, nhiệt tình của ta đã bị những lời này của nàng đề thăng đến cao điểm, lập tức ta ôm lấy hai chân A Y Cổ Lệ ép sát tới bụng nàng, nàng cùng dùng hai chân thon dài quấn chặt lấy cổ ta, dùng nhiệt tình và thẹn thùng đáp lại động tác của ta.

A Y Cổ Lệ không tự chủ được bắt đầu rên rỉ, nghe được tiếng rên rỉ dâm mị đến tận xương của mình, nàng không khỏi e thẹn vô hạn, hai má ửng đỏ, dáng dấp kiều diễm của nàng càng kích thích dục hỏa của ta càng lúc càng dâng cao.

Tiếng rên rỉ ai uyển ai oán của A Y Cổ Lệ cùng nối tiếp theo từng động tác lên xuống của ta, ánh trăng có lẽ cùng bởi vì ngượng ngùng nên cùng trở nên mông lung.

Điên cuồng triền miên cả đêm làm cho một thiếu nữ mới trải qua việc đời như A Y Cổ Lệ nếm tới khổ sở tận ngày hôm sau. Sáng sớm hôm ấy, nàng vốn là dự định yên ắng trở về hương khuê của mình, nhưng bất kể như thế nào cùng bò dậy không nổi.

Ta cười nhéo nhéo khuôn mặt nàng.

“Đều tại chàng cả, chốc nữa sao ta dám gặp người khác đây?”

A Y Cổ Lệ đỏ mặt nói.

Ta cười ha ha nói:

“Nàng thành thật nằm ở trên giường nghỉ ngơi đi, không có ai sẽ đi xen vào việc của người khác đâu, lát nữa ta sẽ cho tỳ nữ qua đây hầu hạ nàng.”

A Y Cổ Lệ lưu luyến không rời:

“Chàng định đi đâu?”

“Ngày hôm nay ta có hẹn với Cao Quang Viễn, hắn chắc sắp tới rồi.”

Ta mặc vào áo khoác ngoài rồi đứng dậy.

A Y Cổ Lệ khẽ nói::

“Ở đây dù sao cùng là Yên quốc, chàng gặp việc gì cùng phải cẩn thận.”

Ta gật đầu nói:

“Nàng yên tâm đi, vì nàng ta nhất định sẽ sống tới trăm tuổi, bằng không làm sao có thể thoả thích hưởng thụ tiểu bảo bối của ta chứ?”

Ta luồn tay vào trong chăn bóp nhẹ lên ngực nàng một cái.

A Y Cổ Lệ mắc cỡ lui vào bên trong, dùng chăn che đến tận trán.

Lúc này ta mới mỉm cười và đi ra cửa.

Đi tới sân, Lang Thứ cùng A Đông tiến lên nghênh đón:

“Chủ nhân!”

Ta cười nói:

“Các ngươi thức dậy sớm vậy, ta còn tưởng rằng tối hôm qua uống nhiều như thế thì cả đám các ngươi cùng bò dậy không nổi chứ.”

Lang Thứ nói:

“Ta cùng A Đông sáng sớm đã đến dịch quán nơi Lý Mạc Vũ ở, vừa lúc ***ng phải quan viên quản lý dịch trạm, nghe nói Lý Mạc Vũ đà sớm đi rồi, Đoạn Tinh cùng không có đồng hành cùng hắn, nghe nói buổi sáng hôm qua vẫn còn thấy xuất hiện ở dịch quán.”

Ta hơi giật mình, nếu nói như vậy thì Hoàn Tiểu Trác vô cùng có khả năng còn đang ở Yên đô, thế nhưng vì sao nàng không tới tìm ta? Thời cuộc tại Yên đô hỗn loạn bất an, rốt cuộc hiện tại nàng đang ẩn náu ở nơi nào đây?

Lúc này Xa Hạo cùng Cao Quang Viễn đã đi tới, ta dừng nói chuyên với Lang Thứ, mỉm cười đi tới nghênh đón:

“Cao tướng quốc tới thật sớm!”

Cao Quang Viễn cười nói:

“Thái tử điện hạ cho triệu, Quang Viễn sao dám không đến!”

Chúng ta đồng thời cười ha hả.

Ta bảo hạ nhân pha một hũ trà xanh tại trong đình nghỉ mát, cùng Cao Quang Viễn ngồi xuống đối diện nhau.

Cao Quang Viễn nói:

“Nghe nói thái tử đã cùng Phượng Mị hoàng hậu kết làm tỷ đệ?”

Ta gật đầu nói:

“Quả thực như vậy.”

Cao Quang Viễn nhíu mày nói:

“Thái tử điện hạ, có chuyện Quang Viễn không biết có nên nói ra hay là không?”

Ta mỉm cười nói:

“Cao tướng quốc, giữa chúng ta từ lâu đã trở thành bằng hữu không có gì giấu nhau, lẽ nào trong lòng ngươi còn có điều gì bận tâm hay sao?”

Cao Quang Viễn nói:

“Phượng Mị hoàng hậu cùng thái tử kết làm tỷ đệ, khẳng định là có dụng ý xấu.”

Ta cười nói:

“Cao tướng quốc suy đoán đúng rồi, cô ta muốn ta cầu tình với ngài để bảo vệ tính mệnh cho hai đứa con của cô ấy.”

Chuyện này cũng không cần phải giấu diếm Cao Quang Viễn, dù cho ta không nói, hắn cùng có thể đoán được.

Cao Quang Viễn thấp giọng nói:

“Thái tử có phải đã đáp ứng rồi?”

Ta gật đầu nói:

“Tối quả thực đã đáp ứng rồi.”

Cao Quang Viễn không khỏi thở dài một hơi nói:

“Chẳng lẽ thái tử không rõ đạo lý trảm thảo trừ căn hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Đạo lý này ta đương nhiên hiểu rõ, tuy nhiên hiện tại liền ra tay giết hai đứa con của cô ta thì vị miễn có phần quá nóng vội, hai ngày này Cao tướng quốc đã liên tiếp diệt trừ bốn vị vương tử, hai đứa con này của Phượng Mị hày còn chưa trưởng thành, nếu ngài cùng diệt trừ luôn cả họ, chỉ sợ sẽ làm cho các vị cựu thần trong triều sợ sệt, chỉ sợ bách tính của Yên quốc cùng sẽ bởi vậy mà sản sinh ra tâm lý sợ hãi đối với chúng ta.”

Cao Quang Viễn gật đầu nói:

“Những lời của thái tử điện hạ cùng không phải không có đạo lý, theo ý của thái tử thì chúng ta nên xử lý họ như thế nào?”

Ta cười nói:

“Ngài mặc dù đã đưa cho ta ba tòa thành trì của Yên quốc, thế nhưng trong thời gian ngắn tên hoàng đế bù nhìn Lý Quốc Thái này vẫn cần phải tồn tại, hai đứa con của Phượng Mị ngươi không cần nóng lòng giết họ làm gì, đợi đến khi đẩy lùi đại quân của Hạ Hầu Nộ Thái ta sẽ đưa bọn họ đến đại Khang làm con tin, như vậy cùng không cần Cao tướng quốc phải tự tay giết chết bọn họ rồi phải gánh chịu tiếng xấu, cũng sẽ không lưu lại hậu hoạn, Cao tướng quốc nghĩ như thế nào?”

Cao Quang Viễn cười nói:

“Kiến thức của thái tử điện hạ chung quy Quang Viễn không cách nào với tới, kế sách nhất cử lưỡng tiện như thế đương nhiên rất tốt.”

Trong lòng y mặc dù chưa hẳn nghĩ như vậy, thế nhưng nếu ta đã mở miệng đưa ra chuyên này, y đương nhiên không dám phản bác, kỳ thực hai đứa con của Phượng Mị cùng không phải là nhân vật then chốt gì, Cao Quang Viễn sở dĩ muốn giết chúng chẳng qua là vì trả mối thâm cừu đại hận lúc trước Yên vương Lý Triệu Cơ đã giết Mạc quý phi.

Ta rót thêm trà nóng vào ly trà, mỉm cười nói:

“Tình thế bên phía Hạ Hầu Nộ Thái thế nào rồi?”

Cao Quang Viễn nói:

“Hắn bắt đầu hành quân rất nhanh, có điều tin tức thám báo mới nhất cho thấy tốc độ hành quân của hắn đột nhiên đã bị giảm xuống.”

Ta gật đầu nói:

“Hạ Hầu Nộ Thái không phải là kẻ ngu, hắn nhất định biết tin tức quân đội của chúng ta đã tiến nhập Yên cảnh, cho dù có toàn lực hành quân thì cùng tất phải rơi vào phía sau đại quân của chúng ta thôi.”

Cao Quang Viễn nói:

“Cho nên hắn đóng vững đánh chắc, cố gắng dùng một thế trận tốt nhất để xuất hiện tại trước mặt chúng ta…”

Ta cười lạnh nói:

“Hắn thả chậm tốc độ hành quân có lẽ còn có hai nguyên nhân, một là vì nhân cơ hội để khống chế vững chắc đối với vùng phía nam Yên quốc, hai là có thể vì chờ đợi viện quân khác đến. Mười vạn binh lực trong tay hắn cho dù với điều kiện là không tổn hao gì muốn công phá Yên đô cùng không phải là chuyên dễ dàng.”

Cao Quang Viễn nói:

“Ta đã bắt được mẫu thân và thê tử của Hạ Hầu Nộ Thái.”

Ta cười nói:

“Xem ra Hạ Hầu Nộ Thái vẫn chưa có được sự chuẩn bị chu đáo.”

Ta nhắc nhở Cao Quang Viễn:

“Tạm thời cứ giam giữ họ lại, ngày sau nhất định sẽ có được công dụng.”

Cao Quang Viễn cười nói:

“Hiểu rồi!”

Ta đột nhiên nhớ tới một việc:

“Cao tướng quốc, hiện tại Hứa Vũ Thần đang bị giam giữ ở nơi nào?”

Cao Quang Viễn lộ vẻ khó xử, hồi lâu mới nói:

“Hứa Vũ Thần đang bị giam giữ trong thiên lao, người này đối với Yên vương Lý Triệu Cơ có thể nói là trung thành và tận tâm, hiện tại mỗi ngày lấy tuyệt thực để kháng cự, thái tử muốn thu phục hắn sợ rằng so với lên trời còn khó hơn.”

Y đã sớm nhìn ra ta đối với Hứa Vũ Thần có chút tán thưởng, cho nên mới nói như thế.

Ta mỉm cười nói:

“Cao tướng quốc có thể an bài cho ta và hắn gặp mặt một lần được không?”

Cao Quang Viễn nói:

“Thái tử nếu mở miệng, Quang Viễn sao dám không theo, có điều…”

Ta biết trong lòng y có điều cố kỵ, nếu ta quả thật thuyết phục được Hứa Vũ Thần, ngày sau rất có khả năng sẽ đối với y bất lợi. Ta an ủi:

“Cao tướng quốc cứ yên tâm, nếu ta đáp ứng với ngài thì sẽ bảo đảm cho lợi ích trong tương lai của ngài, thu được cương vực của Yên Bắc công lao của ngài vĩnh viễn xếp vào vị trí thứ nhất.”

Cao Quang Viễn cung kính nói:

“Quang Viễn cùng không phải là tham công, nói một cách công bằng, Hứa Vù Thần bất kể là ý chí hay là năng lực cùng vượt xa Quang Viễn. Cả đời này Quang Viễn có thể vì thái tử điện hạ làm chỉ có một chuyện, mà Hứa Vù Thần lại có tài an bang định quốc.”

Ta ngưng mắt nhìn Cao Quang Viễn, người này mặc dù âm hiểm gian trá, tuy nhiên tại phương diện nhìn người ánh mắt đích thực rất độc đáo.

Cao Quang Viễn nói:

“Có câu là có mới nới cũ, qua cầu rút ván, lúc trước Quang Viễn đầu nhập cho thái tử trong lòng sớm đã có chuẩn bị này.”

Ta cười nói:

“Cao tướng quốc suy nghĩ nhiều rồi, Dận Không có thể thề với trời không bao giờ nghĩ cách giết hại ngài.”

Cao Quang Viễn thản nhiên cười nói:

“Từ cổ chí kim, từ các triều đại, triều nào cùng đều có trung thần, nhưng một triều cùng không thiếu gian thần, lại càng không thiếu chính là những người bình thường vô năng!”

Cao Quang Viễn dừng lại một chút lại nói:

“Ta muốn hỏi thái tử điện hạ, trong suy nghĩ của ngài thì người nào là trung, người nào là gian?”

Ta im lặng không nói gì, khái niệm trung và gian đích thực rất khó trả lời.

Cao Quang Viễn nói:

“Hứa Vũ Thần đối với Yên vương mà nói là một đại đại trung thần, hắn có thể vì xã tắc của Yên quốc cúc cung tận tụy chết không hối hận, mặc dù hắn chết bời vì ngu trung nhưng cùng sẽ lọt vào danh thùy thanh sử. Ta đối với Yên vương mà nói là một đại đại gian thần, là ta một tay dẫn thái tử vào Yên đô, thiết kế ra tràng cung biến này, nhìn từ ngoài mặt trung gian rõ ràng, không cần nghi ngờ.”

Tuy nhiên ba trăm năm trước, thiên hạ vốn chính là một nhà, cái gì gọi là Yên, cái gì gọi là Khang? Để ta tùy tiện suy đoán hoài bão của thái tử vậy. Trong lòng thái tử tất nhiên là muốn một lần nữa đem những người đang chia rẽ trong thiên hạ kết hợp làm một thể, nếu như có một ngày giang sơn đang bị phân rẽ thống nhất, khi nhìn lại tất cả hiện tại, Hứa Vũ Thần trung tâm giữ gìn Yên quốc, khiến cho thiên hạ bị rơi vào cảnh chia rẽ, đây coi là ngu trung. Ta với Yên quốc mặc dù vô công, nhưng đối với giang sơn tương lai của thái tử lại có công rất lớn, ta là trung hay gian đây?

Ta mỉm cười nói:

“Trung có ngu trung, gian có đại gian, Cao tướng quốc tại vấn đề nhận thức trái phải rõ ràng so với Hứa Vũ Thần thì minh mẫn hơn nhiều.”

Cao Quang Viễn nói:

“Quang Viễn chỉ cầu thái tử một việc, đợi sau khi đánh bại quân đội của Hạ Hầu Nộ Thái, củng cố vững chắc Yên Bắc, thái tử chấp thuận cho ta mang theo người nhà cùng nhau ẩn thân thế ngoại.”

Ta nở nụ cười:

“Chẳng lẽ Cao tướng quốc không muốn tiếp tục làm gian thần của ngươi sao?”

Cao Quang Viễn ngẩn ra.

Ta đứng dậy:

“Nếu các triều đại cùng không thiếu gian thần, thì bên người ta sao lại có thể thiếu chứ? So với đám thần tử tầm thường vô vị kia thì ta vẫn là càng thưởng thức một gian thần như Cao Quang Viễn đây.”

Cao Quang Viễn kích động nói:

“Thái tử điện hạ!”

Ta mỉm cười nói:

“Chuyện quan trọng bên người suốt ngày vây quanh đám thần tử ngu trung, chẳng phải là cuộc sống thiếu khuyết rất nhiều lạc thú hay sao? Giữa trung và gian giống như cá với nước, ta tin tưởng sau này Cao tướng quốc sẽ trợ giúp cho ta nhiều hơn nữa.”

Cao Quang Viễn đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, khóc không thành tiếng nói:

“Người trong thiên hạ đều không biết Quang Viễn, chỉ có thái tử là tri kỷ của Quang Viễn, Quang Viễn kiếp này thà phụ người trong thiên hạ, quyết không phụ ơn tri ngộ của thái tử đối với ta.”

Ta đưa tay nâng y dậy, thấp giọng nói:

“Cao tướng quốc, tất cả những gì ngày sau ngươi phải gánh chịu sợ rằng không nhẹ đâu.”

Cao Quang Viễn nói:

“Có những lời ngày hôm nay của thái tử, Quang Viễn ngày sau chết cùng không tiếc!”

Ta được Cao Quang Viễn dẫn vào thăm Hứa Vũ Thần, chính như Cao Quang Viễn đã nói, Hứa Vũ Thần đã tuyệt thực nhiều ngày, hắn mặc trường bào màu xám, hình dạng tiều tụy, đang lẳng lặng ngồi ở trong lao, hai mắt ngơ ngác, ngóng nhìn ngọn đèn ở phía trước mặt.

Ngục tốt mở cửa lao, ta cúi người đi vào.

Ánh mắt của Hứa Vũ Thần vẫn không có nhìn ta đến một lần, lạnh lùng nói:

“Long Dận Không quả nhiên không giống hạng bình thường, không uổng một binh một tốt thu được cương vực Yên Bắc, loại bản lĩnh này mấy người có thể làm được?”

Ta mỉm cười ngồi xuống trước mặt hắn:

“Hình như Hứa đại nhân đang chế nhạo ta?”

Hứa Vũ Thần cười lạnh nói:

“Không dám, người khác Hứa mỗ suốt đời bội phục qua rất ít, ngươi vừa đúng là một người trong đó. Trộm tiền tài của người là tặc, trộm quốc thổ của người là vương. Hứa mỗ chẳng qua là một kẻ tù tội, sao dám bài bỏ một người vương giả cướp đoạt chính quyền?”

Ta phá lên cười, ngục tốt bưng lên rượu và thức ăn.

Ta tự mình rót đầy ly rượu cho Hứa Vũ Thần, mỉm cười nói:

“Ngày hôm nay ngài đừng ta coi ta trở thành vương giả, ta cùng sẽ không xem ngài là kẻ tù tội, chúng ta bình tĩnh hoà nhà uống vài ly, được chứ?”

Hứa Vũ Thần vẫn đang thờ ơ:

“Vương giả trong lòng ta chỉ có đại vương.”

Ta cười bưng lên một ly rượu, uống cạn trước, chậm rãi buông xuống ly không, nói:

“Vương giả trong lòng ngài nếu chỉ có Yên vương, như vậy chúng ta sẽ cược một ván đi, nếu là ta nói đúng, ngài phải uống một ly, nếu ta nói không đúng thì ta tự phạt một ly.”

Hứa Vũ Thần nói:

“Người thắng làm vua, người thua làm giặc, có gì mà không dám, sau khi nắm Yên quốc trong tay, mỗi một câu nói của ngươi đều là khuôn vàng thước ngọc, ai sẽ nói ngươi nói đúng hay không?”

Ta cười nói:

“Yên vương Lý Triệu Cơ mặc dù là vương giả trong cảm nhận của ngài, thế nhưng khi so sánh với ta, hắn tuyệt đối không có bản lĩnh mang cho vạn dân an khang hạnh phúc.”

Hứa Vũ Thần yên lặng không nói.

Ta cầm lấy ly rượu nói:

“Ngài vào trước là chủ, lần này coi như ta đã nói sai.”

Ta uống một ly, lại nói:

“Nếu như ta không phải là dựa vào sự trợ giúp của Cao Quang Viễn, thừa dịp thời cơ Yên Hàn khai chiến, đại quân xâm nhập Yên cảnh, nhất định có thể thu được bắc bộ của Yên quốc.”

Hứa Vù Thần gật đầu, không ngờ cầm lấy ly rượu uống cạn, hắn thấp giọng nói:

“Ta sở dĩ uống ly rượu này là bởi vì lúc trước ngươi đồng ý chuyên tiếp nhận nạn dân.”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu nói bắt đầu từ điểm này, loại thủ đoạn ta chọn dùng để đạt được cương vực Yên quốc đã tránh được cảnh máu chảy rất nhiều, đối với bách tính mà nói là một chuyện tốt.”

Hứa Vũ Thần lạnh lùng nội:

“Thủ đoạn đê tiện như thế sao lại có thể khiến cho người trong thiên hạ tâm phục?”

“Hứa đại nhân, theo ý của ngài nếu ta không phải chọn dùng thủ đoạn như vậy, Yên quốc sẽ không bị vong quốc?”

Hứa Vũ Thần thở dài:

“Cho dù người chiếm Yên Bắc không phải là ngươi, sớm muộn gì Yên quốc cùng sẽ bị Hàn Quốc chiếm đoạt.”

“Cuối cùng Hứa đại nhân cùng nói những câu sự thật. Nếu Yên quốc sớm muộn gì cùng phải vong quốc, cục diện ở đây do ta tới khống chế cùng các nước khác tới khống chế thì có gì khác nhau đâu? Vì sao Hứa đại nhân đối với ta lại lạnh nhạt như vậy?”

Ánh mắt Hứa Vũ Thần nhìn ta nói:

“Long Dận Không, nếu chuyện đã nói đến nước này thì ta cùng không ngại mà nói thẳng cho ngươi biết. Bất kể từ trên năng lực hay là khí phách, trong tám nước không có một quốc quân nào có thể so được với ngươi, nếu để ta lựa chọn, ta tình nguyên để cho ngươi chiếm lĩnh cương vực của Yên quốc còn tốt hơn là để cho Yên quốc bị Hàn quốc chiếm.”

Ta hai tay nâng ly:

“Đa tạ Hứa đại nhân khích lệ!”

Rồi nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Hứa Vũ Thần nói:

“Ngày đó ngươi để cho Tần quốc đưa ra kết minh thì chúng ta đã biết được dụng ý chân chính của ngươi là giành được cương vực của Yên quốc, hiện tại tất cả cũng trở thành kết cục đã định, cương vực của Yên Bắc bị ngươi không uổng một binh một tốt dễ dàng đạt được, toàn bộ Yên quốc sớm muộn gì cùng trở thành vật trong bàn tay của ngươi. Ta cùng không hận ngươi, hiện ở trong lòng còn lại chỉ có thương tiếc, thương tiếc đại vương không có quý trọng giang sơn cùng bách tính trong tay, đem non sông đã gây dựng tốt đẹp chắp tay dâng cho người khác. Vũ Thần cũng không phải không biết mục đích hôm nay ngươi đến đây, có câu là trung thần không thờ hai chủ, Vũ Thần quyết sẽ không cải biến ý nghĩ của bản thân mình.”

Ta gật đầu nói:

“Trước khi tới đây ta đã cùng Cao tướng quốc nói chuyên qua một lúc.”

Hứa Vũ Thần mặt lộ vẻ xem thường:

“Kẻ nịnh thần, không đề cập tới cũng được.”

Ta mỉm cười nói:

“Có một điểm Cao tướng quốc mạnh hơn nhiều so với Hứa đại nhân đây.”

Hứa Vũ Thần cười lạnh nói:

“Luận đến đê tiện hạ lưu, hắn đương nhiên so với ta mạnh hơn cả nghìn lần vạn lần rồi.”

Ta lắc đầu nói:

“Cao tướng quốc nói với ta: Hứa Vũ Thần bất kể là ý chí hay là năng lực thì cũng vượt xa hắn, nhưng mà mặc dù Hứa đại nhân là trung thần, nhưng chỉ có thể được xưng là ngu trung thôi.”

Hứa Vũ Thần lớn tiếng nói:

“Gà chó trâu ngựa còn biết tri ân báo đáp, huống hồ là con người?”

Ta cười ha hả, tiếng cười hồi lâu mới dứt, hai mắt Hứa Vũ Thần tràn đầy bối rối nhìn ta, hắn hiển nhiên đang chờ đợi ta giải thích nguyên nhân cười.

Ta lớn tiếng nói:

“Xin hỏi Hứa đại nhân, ai có ân đối với ngài?”

Hứa Vũ Thần không cần suy nghĩ liền hồi đáp:

“Đại vương!”

Ta lắc đầu nói:

“Hứa Vũ Thần, xem ra bất kể là ta hay là Cao Quang Viễn cùng đánh giá ngài quá cao rồi!”

Hứa Vũ Thần nhìn thẳng con mắt ta, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

Ta gằn từng chữ:

“Chân chính đối với ngươi có ân cũng không phải Yên vương Lý Triệu Cơ, mà là hàng ngàn hàng vạn bách tính của Yên quốc!”

Hứa Vũ Thần thân thể kịch chấn, ánh mắt xẹt qua một tia thần sắc khó có thể miêu tả.

Ta lớn tiếng nói:

“Dân là gốc rễ để lập quốc, nếu như không có những bách tính này, Lý Triệu Cơ làm vương của ai, ngài sẽ đi làm thần cho ai, ngài là thần cũng không phải là thần tử của Lý Triệu Cơ mà là thần tử của bách tính, hắn là quân cùng không phải đi thống trị nô dịch bách tính, trách nhiệm chân chính là dẫn dắt bách tính qua cuộc sống an khang hạnh phúc, chỉ tiếc hắn không tận sức làm trách nhiệm này, cũng không có bản lĩnh này.”

Tay Hứa Vũ Thần cầm ly rượu run run, hắn uống cạn ly rượu để che giấu sự kích động nơi nội tâm.

Ta tiếp tục nói:

“Ngày đó ngài tự chủ trương cùng ta hiệp thương việc nạn dân, trong mắt có sự tồn tại của Yên vương không? Trong lòng ngài từ lâu đã có sự so sánh giữa Yên vương cùng bách tính, Yên vương mặc dù quan trọng, thế nhưng khi so sánh với nỗi khổ của bách tính thì hắn chỉ có thể là thứ yếu, ngài đã một lòng trung với Yên vương.”

Vì sao lúc đó không tuân thủ ý chỉ của Yên vương. Bởi vậy có thể thấy được từ đầu đến cuối ngài chỉ đem bản thân mình trở thành thần tử của bách tính mà không phải là thần tử của một người Yên vương.

Hứa Vũ Thần lại uống một ly.

Ta mỉm cười nói:

“Nếu ta muốn bức ngài đi vào khuôn khổ thì có rất nhiều loại phương pháp. Nếu như một ngày ngài không giúp ta, ta sẽ giết chết một nghìn bách tính, hai ngày không giúp ta, ta liền giết chết hai nghìn bách tính, trong nhà ngài còn có người thân, người khác ngươi có thể mặc kệ, thế nhưng ngài còn có một đại tẩu đã nuôi ngài trưởng thành, nếu ta bắt cô ta tới để uy hiếp ngài, ngài có thể đáp ứng giúp ta không?”

Hứa Vũ Thần gật đầu.

Ta cười nói:

“Nhưng mà ta sẽ không làm như vậy, nếu ngài đã đáp ứng giúp ta thì đó cùng là tâm mặc kệ mà tình cũng không muốn, một Hứa Vũ Thần như vậy đối với ta thì có ích lợi gì?”

Ta đứng dậy, chắp tay đi tới phía trước cửa sổ:

“Thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, đây là đạo lý không thể bàn cãi, ánh mắt của Hứa đại nhân sao lại hạn hẹp như vậy, Yên quốc thì thế nào? Khang quốc thì làm sao? Ba trăm năm trước, tám nước vốn chỉ là một quốc gia, nhiều năm qua bách tính lang bạt kỳ hồ, trải qua chiến hỏa, suy cho cùng là nguyên nhân gì tạo thành? Xét đến cùng vẫn là bị phân tách, nếu ta có thể một lần nữa thống nhất tám nước lại để cho bách tính sinh hoạt tại trong một hoàn cảnh chung, cuộc sống của họ chắc hẳn sẽ yên bình hơn rất nhiều.”

Ta xoay người sang chỗ khác, ánh mắt sáng ngời nói:

“Hứa đại nhân nếu có thể đối với bách tính của Yên quốc có ái tâm như vậy, vì sao không thể đem loại ái tâm này kéo dài tới người trong thiên hạ? Nếu ngài có thể phụ tá ta giành được một phen đại nghiệp này, đối với bách tính không phải là một loại ơn huệ hay sao?”

Hứa Vũ Thần trốn tránh ánh mắt của ta, ta biết phòng tuyến nội tâm của hắn đã bắt đầu lỏng lẻo.

Ta lớn tiếng nói:

“Trung thần không thờ hai chủ, bởi vì câu này mà bao nhiêu thần tử ngu trung đã bị uổng mạng, buồn cười nhất chính là đến chết họ cùng không biết chủ nhân chân chính của bản thân mình là ai!”

Ta bưng lên một ly rượu, cung kính đưa đến trước mặt Hứa Vù Thần:

“Bách tính của Yên quốc vẫn chưa có thoát khỏi uy hiếp của chiến hỏa, lẽ nào Hứa đại nhân cứ cam tâm vứt bỏ chủ nhân của mình như thế không để ý sao?”

Hứa Vũ Thần do dự hồi lâu, rốt cuộc tiếp nhận ly rượu trong tay ta, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó ném ly rượu đi, ngửa đầu cười dài một tràng dài.

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.