Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết cốc

Phiên bản Dịch · 6164 chữ

Cao Quang Viễn xuất hiện, đã mang đến cho ta một cơ hội khó có được, từ biểu hiện của hắn chắc hẳn là không gạt ta, nhưng việc này nếu muốn thành công thì phải hi sinh hạnh phúc của A Y Cổ Lệ, ta nhất thời do dự. Lúc đầu ta từ trong sa mạc Gobi cứu A Y Cổ Lệ ra, chẳng lẽ là ta đã muốn đem nàng vào nội cung của ta?

Trên đời này quả thật là có nhân quả tuần hoàn, có nhân thì tất có quả, sự tình của A Y Cổ Lệ đã tới lúc phải đối mặt.

Ta không trả lời ngay cho Cao Quang Viễn, kỳ thực cũng không cần phải bàn bạc gì, mọi việc ở đây đều do ta quyết định, chỉ cần ta đồng ý mang A Y Cổ Lệ gả vào Yên quốc, thì mọi chuyện đã xong.

Ta hạ lệnh đóng lại thông đạo Yên - Khang, không tiếp tục thu nhận nạn dân chạy nạn từ Yên quốc, nếu Lý Triệu Cơ không biết đối nhân xử thế, thì cứ đê quốc gia của hắn rơi vào hỗn loạn đi.

Cửa khẩu bị đóng, Sở Châu một lần nữa yên tĩnh trở lại. Ban đêm, ta và Tiêu Trấn Kỳ tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tới biệt viện của ta uống rượu, bởi vì việc của A Y Cổ Lệ, tâm tình của ta có chút nặng nề, phần lớn thời gian là nghe Tiêu Trấn Kỳ kể về cuộc chiến Yên - Hàn và hoạt động trong thời gian gần đây.

Trong lòng ta không yên nên chỉ biết liên tục gật đầu.

Tiêu Trấn Kỳ thấy ta tâm thần không yên, mỉm cười nói:

“Công tử mời thuộc hạ đến đây uống rượu, xem ra là có tâm sự.”

Ta thở dài nói:

“Cao Quang Viễn vứt cho ta một cái điều kiện mê người, muốn lấy lãnh thổ phía Bắc Yên đô lấy đưa cho ta.”

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

“Đây là chuyện rất tốt, đáng lý công tử nên vui vẻ mới đúng, vì sao lại có vẻ lo lắng như thế?”

Ta thấp giọng nói:

“Hắn muốn ta mang A Y Cổ Lệ gả vào Yến đô, để cho nàng thành hôn với Thất hoàng từ Lý Quốc Thái. Sau đó hắn lợi dụng hôn lễ, phát động chính biến cung đình, đưa Lý Quốc Thái lên làm vua nước Yên, sau đó để cho hắn thần phục ta.”

Tiêu Trấn Kỳ không nói gì, yên lặng bưng chén rượu lên, nhấp môi, một lúc sau mới nói:

“Công tử không tin hắn?”

Ta lắc đầu nói:

“Cao Quang Viễn không có lý do gì để gạt ta.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Như vậy công tử hiện giờ đang phiền lòng vì A Y Cổ Lệ...”

Ta cười khổ nói:

“Giang Sơn và mỹ nhân, vốn chính là hai thứ mà một người nam nhân khó lựa chọn nhất, thế mà việc này ta lại phải đối mặt.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Chỉ có vương giả mới có phiền não như vậy.”

Ta cảm thán nói:

“Đôi khi, ngay cả ta cũng không rõ, hình như tất cả những nữ nhân đều muốn rời xa chính trị, thế nhưng chính trị vẫn luôn có liên hệ mật thiết với nữ nhân.”

Ta cầm chén rượu, ngưng thần nhìn Tiêu Trấn Kỳ:

“Nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào?”

Tiêu Trấn Kỳ cụng ly với ta, uống hết chén rượu, nói:

“Kỳ thực công tử sớm đã có quyết định, chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Thuộc hạ to gan suy đoán một chút, điều kiện mà Cao Quang Viễn đưa ra từ lâu đã làm cho công tử động tâm, thế nhưng công tử vẫn không muốn buông tha A Y Cổ Lệ, Yến Lâm lúc trước cũng như vậy, Lệ Cơ sau này cũng như vậy. Trong lòng công tử từ lâu đã đem A Y Cổ Lệ là nữ nhân của mình rồi, tất nhiên sẽ không muốn hai tay dâng cho Yên Quốc. Huống chi Yên quốc hiện tại đang hấp hối, giống như sơn dương đang chờ làm thịt, căn bản là không có thực lực để chống lại.”

Ta thấp giọng nói:

“Tuy là nói vậy, nếu ta cự tuyệt Cao Quang Viễn mà lựa chọn chiến tranh, thì phải trả một cái giá rất lớn, so sánh mọi thứ, nếu ta bỏ dễ lấy khó, hiển nhiên không phải là một việc sáng suốt.”

Ta bùi ngùi than thở:

“Ta lúc này mới phát hiện là sự việc hoàn mỹ thật sự là quá ít.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Nếu như Cao Quang Viễn có thể tin được, vậy thì chúng ta có thể phái cao thủ lẫn vào trong đội ngũ hộ tống, cho dù có phát sinh chuyện gì trong cung Yên quốc, thì chúng ta vẫn có thể đảm bảo an toàn cho A Y Cổ Lệ.”

Ta có chút lo lắng nói:

“Nếu làm vậy sẽ đưa nhiều huynh đệ vào nơi nguy hiểm.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Như vậy vẫn còn tốt hơn so với việc phải phát động chiến tranh, với lại chuyện này cũng không khó, công tử không nên do dự.”

Ta nhíu mày nói:

“Chuyện này ta cần phải hỏi ý tứ của A Y Cổ Lệ.”

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:

“Thuộc hạ sẽ phái người đến Lục Hải Nguyên đón nàng tới đây.”

Lúc này A Đông đi về phía chúng ta, nói:

“Chủ nhân, bên ngoài có một vị ni cô pháp danh là Viên Tuệ muốn gặp ngài!”

Ta ngơ ngác, tâm tình nhất thời nặng nề hơn, lúc đầu khi ta gặp Thu Nguyệt Hàn ở Trác Thành người đã từng nói qua, nếu có một ngày người chết, thì xin ta mai táng người trong Mai Hoa Cốc, chẳng lẽ hiện nay người đã qua đời?

A Đông thấy ta không nói gì, thấp giọng hỏi:

“Chủ nhân, có cho nàng vào hay không?”

Ta lắc đầu nói:

“Các ngươi tránh đi một lát, ta sẽ tự mình ra ngoài đón tiếp nàng.”

Đi ra ngoài cửa. ta thấy Viên Tuệ mặt một bộ tăng bào màu trắng, lẳng lặng đứng trong tuyết, trong tay ôm một hủ đựng tro cốt được bọc bằng mảnh vải trắng. Thấy khuôn mặt nàng đầy vẻ đau khổ, trong lòng ta nhất thời hiểu rõ, nhớ tới ơn huệ của Thu Nguyệt Hàn đối với ta lúc trước, trong mắt ta nhịn không được ướt át.

Viên Tuệ thấy ta, chậm rãi quỳ xuống trước mặt ta:

“Đệ tử Phiêu Miễu Các Viên Tuệ tham kiến chủ nhân!”

Ta cuống quít quỳ rạp xuống tuyết, lần quỳ này không đơn giản như bình thường. Viên Tuệ chắc đã coi ta như chủ nhân của nàng, ta thấp giọng nói:

“Viên Tuệ sư tỷ, sư tỷ hãy đứng lên, ta không nhận nổi đại lễ như vậy đâu.”

Thị vệ ngoài cửa thấy ta quỳ xuống, cũng cuống quít quỳ theo. Viên Tuệ lúc này mới phát hiện ta đang làm gì, trong mắt hiện ra một tia cảm kích, bởi vì nàng là người khác giới, ta không thể ra tay nâng đỡ, ta và nàng cùng nhau đứng lên.

Viên Tuệ nâng lọ tro cốt cung kính giao vào tay ta, run giọng nói:

“Sư thúc trước khi lâm chung bảo ta đến tìm ngài, việc ngài đã đáp ứng nàng ngàn vạn lần không thể quên được!”

Ta gật đầu:

“Viên Tuệ sư tỷ yên tâm, Thu tiền bối đối với ta ân trọng như núi, những việc mà người giao phó, Dận Không chắc chắn sẽ làm được!”

Sáng ngày hôm sau, ta và Viên Tuệ đi tới Mai Hoa Cốc ở phía Nam thành Sở Châu, từ lần Thu Nguyệt Hàn hướng ta đưa ra thỉnh cầu, ta đã cho những hộ gia đình xung quanh Mai Hoa Cốc dời đi nơi khác, hiện tại ở chỗ này không còn một bóng người nào.

Ta bảo tùy tùng ở ngoài chờ, ta và Viên Tuệ cùng cầm lọ tro cốt của Thu Nguyệt Hàn, chậm rãi đi vào trong Mai Hoa Cốc.

Ta đối với Thu Nguyệt Hàn cũng không biết là loại tình cảm gì, không phải bởi vì nàng nhiều lần cứu ta trong nguy nan, mà trong tiềm thức của ta, cái chết của Thu Nguyệt Hàn với ta có quan hệ rất lớn. Nếu như không phải vì ta, nàng cũng sẽ không bị Khinh Nhan tính kế, mà lọt vào trận mai phục.

Trong Mai Hoa Cốc, tuyết đọng thật sâu, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng hòa với mùi hương tươi mát của hoa mai, thấu tận lòng người làm tinh thần hơi rung động.

Đường đi vào cốc vô cùng nhỏ hẹp, nơi hẹp nhất chỉ đủ để hai người sánh vai đi vào, đi vào được hơn một dặm, trước mặt dần sáng lên. Màu vàng của hoa mai có ở khắp nơi trong cốc, mỗi gốc cây đều đua nhau sinh sôi nảy nở, đứng ngạo nghễ trong trời tuyết.

Nhìn những nụ hoa mai màu vàng, ta không tự chủ được nhớ về Khinh Nhan, không biết nàng lúc này đang ở nơi nào, tình cảm của nữ tử này từng đối với ta tràn đầy như nước, nhưng sao lại tàn nhẫn với sư thúc của nàng như vậy, lẽ nào nàng thật sự di truyền bản chất âm lãnh vô tình của Lãnh Cô Huyên? Ta không tin, Khinh Nhan và ta ngày đêm ở chung với nhau, tình ý biểu lộ ra không thể là ngụy trang, thế nhưng sự thật trước mắt, ta phải giải thích như thế nào đây...

Viên Tuệ lấy ra một tấm bản đồ đã ố vàng, dựa theo địa đồ chúng ta tiếp tục đi về phía trước, đến phía tây nam của Mai Hoa cốc thì chúng ta mới dừng lại, nơi này có hồ nước rất sâu và rộng, mặt nước vì đang là mùa đông nên đã đông lại thành băng, tầng băng trên mặt hồ vô cùng dầy. Hoa mai ở đây nở rất sum xuê, xung quanh hồ nước toàn là một màu vàng của hoa mai.

Cách hồ nước không xa, có một căn nhà tranh từ lâu đã sụp xuống, phía sau nó còn có hai căn nhà tranh nối liền với nhau.

Viên Tuệ khóc nức nở nói:

“Sư thúc năm đó đã ở chỗ này...”

Ta gật đầu, thầm nghĩ trong lòng:

“Thu Nguyệt Hàn lựa chọn hoa mai làm nơi mai táng cho mình bởi vì nơi đây có một ý nghĩa đặc thù đối với nàng. Lẽ nào nơi này là nơi mà nàng và Hoa Trục Nguyệt đã đính ước?”

Ta chậm rãi đi về phía căn nhà tranh, đi tới trước cửa, đưa tay đẩy cánh cửa đã giăng đầy mạng nhện ra, không nghĩ tới trải qua thời gian quá lâu, cánh của từ lâu đã mục nát, ‘Két nha!’ một tiếng rồi ngã xuống đất.

Đi vào bên trong phòng, thấy toàn bộ bàn ghế trong đó vẫn bảo trì nguyên dạng, do đã có kinh nghiệm, ta không dám dụng vào bất cứ vật gì sợ lại làm hỏng nó.

Viên Tuệ nói:

“Sư thúc bảo ta đốt toàn bộ nơi này đi!”

Ta gật đầu, xoay người định đi ra, bỗng nhiên thấy được trên bức tường phía Tây có một bức họa, ta từ trước đến nay vẫn yêu thích sách sử, đối với bất cứ bút tích lâu năm nào cũng có chút nghiên cứu, ta lập tức đi tới, cẩn thận tháo bức tranh từ trên tường xuống, trên bức họa phủ một lớp bụi bặm, không thể thấy rõ bên trên vẽ thứ gì.

Ta đi tới chỗ sáng, cẩn thận phủi đi lớp bụi, thấy được trên bức họa là một nam nhân, tướng mạo của người kia có vài phần quen thuộc, ta cố sức mở hai mắt, đi đến chỗ có ánh sáng nhìn lại lần nữa, ánh mắt nhất thời dừng lại trên bức tranh, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Khuôn mặt của nam tử này có tám phần giống với Tào Duệ, ta bật thốt lên:

“Sao lại là hắn...”

Viên Tuệ bước đến, nàng mê muội nói:

“Người nói cái gì? Lẽ nào người biết người này?”

Ta nhanh chóng ỏn định tâm tình, cười nhạt nói:

“Ta chẳng qua là cảm thấy người này có chút quen mặt.”

Viên Tuệ lắc đầu nói:

“Người này ta chưa từng thấy qua?”

Ta thấp giọng nói:

“Hắn có phải là Hoa Trục Nguyệt hay không?”

Trong mắt Viên Tuệ tràn ngập hoang mang, nói:

“Hoa Trục Nguyệt là cao thủ của bản môn, hơn nữa hắn mất sớm, ta vẫn chưa từng thấy dung mạo của hắn, ta nghe nói thuật dịch dung của hắn là đệ nhất thiên hạ, người trong bức họa này là hắn hay không chính ta cũng không biết.”

Ta gật đầu, đem cất cẩn thận bức họa kia, nếu người trong bức họa thật sự là Hoa Trục Nguyệt, như nếu vậy thì Tào Duệ và Hoa Trục Nguyệt có quan hệ rất thân mật, ta còn có thể kết luận Tào Duệ chính là Hoa Trục Nguyệt thế nhưng lúc trước vì sao hắn giao bức Xuân Cung Đồ cho ta, vì sao hắn hết lần này đến lần khác chỉ điểm cho ta? Trên người Tào Duệ đến tột cùng là có bí mật gì?

Ta chợt nhớ tới Thải Tuyết, lần trước ta và Tào Duệ gặp nhau không phải là tình cờ, Thải Tuyết và hắn trước đây có quen biết hay không, một mảng sương mủ dày đặc bao phủ trong nội tâm của ta, ta hận không thể lập tức đẩy biết rõ tất cả bí mật, thấy rõ tất cả chân tướng.

Viên Tuệ đích thân đốt hai căn nhà tranh, ta tuy không biết quá khứ giữa Thu Nguyệt Hàn và Hoa Trục Nguyệt, thế nhưng ta có thể kết luận ở chỗ này bọn họ từng có hồi ức tốt đẹp nhất trong đời, căn nhà tranh bị đốt đồng nghĩa với việc tính mạng và tình cảm của nàng đã triệt để mất đi.

Ta và Viên Tuệ đem tro cốt của Thu Nguyệt Hàn mai táng trên mảnh đất mà ngọn lửa vừa mới thiêu trụi, dựa theo sự phân phó của Thu Nguyệt Hàn, ngôi mộ phải bằng phẳng, xung quanh trồng hoa mai.

Chúng ta cung kính quỳ gối trước mộ của Thu Nguyệt Hàn, lạy ba cái. Trong cảm nhận của ta, tuy rằng ta và Thu Nguyệt Hàn không có danh phận thầy trò, thế nhưng từ lâu ta đã xem nàng là sư phụ của ta.

Ta nhìn Viên Tuệ nói:

“Sư tỷ sau nay định đi đâu?”

Viên Tuệ nhẹ giọng nói:

“Ta dự định đi Tấn quốc.”

Ta hơi kinh ngạc, nói:

“Sư tỷ đi Tấn quốc vì chuyện gì?”

Mắt Viên Tuệ nhìn lên tay trái của ta, ta cúi đầu nhìn xuống, nàng nhìn chính là chiếc nhẫn Lục Ngọc mà lúc trước Thu Nguyệt Hàn đã trao cho ta.

Viên Tuệ nói:

“Chủ nhân, thuộc hạ là đệ tử của Phiêu Miễu thì cũng nên vì Phiêu Miễu các mà ra sức, trước khi sư thúc lâm chung đã giao trọng trách chiếu cố các đệ tử khác của Phiêu Miễu các cho ngài.”

Ta thầm cười khổ trong lòng, Phiêu Miễu Các là một cái am ni cô, Thu Nguyệt Hàn lại bảo ta chiểu cố cho nó, đây chẳng phải là chuyện cười lớn nhất thiên hạ hay sao?

Ta dò hỏi:

“Sư tỷ, Phiêu Miễu Các là nằm ở chồ nào của Tấn Quốc?”

Viên Tuệ nói:

“Phiêu Miễu Các nằm ở ngoại thành phía tây Thanh Thục Sơn của Tấn quốc, chủ nhân đi đến đó là có thể tìm được.”

Ta thấp giọng nói:

“Thật sự năm trong dãy núi Thanh Thục Sơn dài tám trăm dặm?”

Viên Tuệ gật đầu.

Ta cười khổ nói:

“Thanh Thục Sơn rộng lớn như thế, cho dù ta đến đó, cũng chưa chắc có thể tìm được.”

Viên Tuệ chi chỉ chiếc nhẫn trên tay nói:

“Bên trong có một con Bàn Long, khi đến Thanh Thục Sơn, đầu rồng chỉ hướng nào là Phiêu Miễu các ở hướng đó, bất kể ngài ở chỗ nào, hướng đầu rồng chỉ vẫn chính xác.”

Ta nửa tin nửa ngờ nhìn chiếc giới chỉ trên tay, trên đời còn có sư tình thần kỳ như vây ư?

Viên Tuệ biết ta không tin tưởng, nhẹ giọng nói:

“Nó chính là chí bảo được truyền lại qua rất nhiều đời của Phiêu Miễu các, chỉ có chủ nhản của Phiêu Miễu các mới có thể nắm giữ được nó, lúc trước sư thúc đem nó truyền cho chủ nhân, đại biểu cho việc giao toàn bộ Phiêu Miễu các vào tay người, người không nên làm cho sư thúc thất vọng.”

Ta trịnh trọng gật đầu:

“Sư tỷ yên tâm, ta nhất định không để cho Phiêu Miễu Các xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Viên Tuệ dặn dò:

“Lần này ta trở về Phiêu Miễu Các, sẽ đem việc người là chủ nhân Phiêu Miễu Các nói lại cho bản môn, nhưng mà...”

Nàng chần chờ một chút lại nói:

“Chủ nhân tuy rằng có thân phận thái tử, thế nhưng nếu trở thành chủ nhân của Phiêu Miễu Các, thì phải tôn trọng quy củ của bổn môn, ngày mồng sáu tháng sáu hàng năm, là ngày chào đón thần quang thăm viếng Phiêu Miễu Các, trong ngày này, chủ nhân nhất định phải tự mình đến Băng cung chủ trì nghi thức.”

An táng Thu Nguyệt Hàn xong, Viên Tuệ liền rời khỏi Mai Hoa Cốc, ta cũng đưa tiễn nàng đến ngoài cốc. Viên Tuệ trước khi đi, nhìn ta nói:

“Chủ nhân, sư thúc trước khi lâm chung bảo ta nói cho ngài một việc.”

Ta thấy được ánh mắt của nàng lóe lên một cái, liền biết được nàng có việc gì đó cần nói nhưng lại ngại nói ra, ta mỉm cười nói:

“Sư tỷ cứ nói đừng ngại.”

Viên Tuệ nói:

“Sư thúc nói người cũng không trách Khinh Nhan, cũng không muốn chủ nhân trách nàng, Khinh Nhan làm nhiều việc như vậy, có lẽ là có nỗi khổ trong lòng.”

Ta gật đầu, Thu Nguyệt Hàn có tấm lòng thật rộng rãi.

Viên Tuệ nói:

“Thế nhưng... ta sẽ không tha thứ nàng, Phiêu Miễu Các cũng vậy...”

Ta hiểu ý tứ của Viên Tuệ, yên lặng gật đầu. Viên Tuệ không nói gì thêm, xoay người đi khỏi.

Xa Hạo và A Đông đã ở bên ngoài chờ thật lâu, thấy Viên Tuệ đi xa mới đến gần ta, Xa Hạo nói:

“Công việc của công tử đã xong, chúng ta sẽ trở về Sở Châu phải không ?”

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, màn đêm sắp phủ xuống, ta nhẹ giọng thở dài một hơi nói:

“Thu tiền bối có tình thầy trò với ta, đêm nay ta sẽ túc trực ở bên cạnh linh cữu của nàng.”

Hai người bọn họ gật đầu.

Ta lại nói:

“Các ngươi không cần theo ta vào, Thu tiền bối tính tình trời sinh lạnh nhạt, không thích người khác đến quấy rối sự yên lặng của người.”

A Đông đưa cho ta tấm áo khoác lông cừu, thấp giọng nói:

“Gió đêm rất lạnh, chủ nhân nên cẩn thận nhiều hơn.”

Ta cười nhạt một tiếng, cầm đèn ***g từ trong tay Xa Hạo:

“Mai Hoa Cốc này là mộ từ cốc, chỉ có một lối ra vào, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”

Xa Hạo cười nói:

“Trước đó chúng thuộc hạ cũng từng dò xét qua, bên trong quả thật rất an toàn.”

Túc trực bên linh cữu của Thu Nguyệt Hàn không phải là quyết định nhất thời của ta, bất luận là từ phương diện nào mà nói ta cũng nên vì nàng làm một việc.

Ta yên lặng ngồi trước mộ Thu Nguyệt Hàn, mượn ánh trăng để xem xét kỹ bức họa này, hình dạng người trong bức tranh, càng nhìn càng giống Tào Duệ. Nếu như Tào Duệ chính là Hoa Trục Nguyệt vậy thì Khinh Nhan là nữ nhi của hắn và Lãnh Cô Huyên, vậy Thải Tuyết là ai? Tào Duệ vì sao đem bức tàng bảo đồ trọng yếu như vậy giao vào trong tay của Thải Tuyết?

Gió lạnh thổi qua, thổi bay những băng tuyết trên mặt đất, thổi xuyên qua tay áo, cổ áo của ta, làm ta nhịn không được run lên một cái. Ngửa đầu nhìn lại, ánh nến cũng sắp tàn.

Ta lặng lẽ đem Vô Gian Huyền Công vận chuyển toàn thân, rất nhanh đã xua tan hàn khí trong cơ thể.

Ánh trăng lặng yên chiếu vào trong Mai Hoa Cốc, tất cả chìm vào trong sự yên tĩnh.

Ta phảng phất thấy được tình cảnh năm đó Hoa Trục Nguyệt và Thu Nguyệt Hàn dạo bước trong Mai Hoa Cốc. Thu Nguyệt Hàn khi còn sống rất không may, cho đến chết nàng vẫn không có được tình cảm thuộc về mình.

Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nội tâm hắn không nhịn được suy nghĩ miên man, võ công mặc dù đã luyện thành. Thế nhưng tình trạng của Thu Nguyệt Hàn thì thế nào, vẫn không thể thoát được cái chết, thế thì quyền lực để làm gì?

Nắm quyền lực cao nhất. Thế thì đã sao? Cuối cùng vẫn có một ngày, ta cũng sẽ đối mặt với tử vong, nghĩ tới đây, ta nhịn không được bật cười, mình sao lại đột nhiên nghĩ đến chết? Hâm Đức hoàng đế say mê tiên đạo thuật, đơn giản là muốn kéo dài sinh mệnh mình để nắm chính quyền Đại Khang trong tay được lâu hơn. Trong tương lai, liệu ta có giống như hắn hay không?

Ta hít vào một hơi không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, công cuộc chinh phục thiên hạ vừa mới bắt đầu, cướp đoạt lãnh thổ Đại yên đối với ta mà nói chỉ mới bắt đầu, thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của ta còn rất lâu mới tới, ta phải quý trọng từng ngày thời gian, để cho ta hưởng thụ những thú vui trên đời này.

Ánh mắt ta bỗng nhiên dừng lại trên vách núi đối diện, thị lực của ta lập tức nhận ra, phía trên vách núi có một bóng ngưới màu trắng, đang bay nhanh xuống phía dưới, trong lòng ta không khỏi kinh hãi vội vã ẩn nấp xuống phía dưới bãi cỏ, đêm hôm khuya khoắt không biết là người nào lại đến đây nhỉ?

Bóng người màu trắng đó, khi đi vào cốc giống như là u linh, ta nhìn về phía vách núi thẳng đứng, trong lòng sợ hãi than thở, khinh công như vậy đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao, không có được bao nhiêu người có thể làm như vậy, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một dự cảm không tốt, lẽ nào người này là Lãnh Cô Huyên, ta không khỏi hít một ngụm lãnh khí nếu là thật sự là nàng, phiền phức lần này chỉ sợ có chút lớn.

Người áo trắng kia là một cô nàng có dung mạo xin xắn, bởi vì ta và nàng cách nhau khá xa, hơn nữa còn có tấm khăn lụa che mặt, ta không thể thấy rõ dung mạo của nàng, gió đêm nhè nhẹ thổi y phục của nàng cũng theo gió tung bay, cả người nàng giống như là Lăng Ba tiên tử, chứa một cỗ khí tức siêu phàm thoát tục.

Hô hấp của ta trở nên cực kỳ dồn dập, bước đi của cô gái này vô cùng ưu nhã, nàng trong mắt ta là người vô cùng quen thuộc, trong lòng ta yên lặng hô lên một tiếng:

“Khinh Nhan...”

Ta tuy không nhìn rõ dung mạo của nàng, thế nhưng ta có thể chắc chắn rằng cô gái này là người mấy hôm nay mất tích - KhinhNhan.

Khinh Nhan nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt cuối cùng nhìn lên chiếc đèn ***g ta để trước mộ.

Ta vẫn có sơ hở, cũng may là nến đã cháy hết từ lâu, nên không thể khiến cho nàng hoài nghi. Khinh Nhan thấy được nơi gò tuyết nhô lên, nàng khẳng định nơi này là nơi chôn cất Thu Nguyệt Hàn.

Ta âm thầm cầu khẩn trong lòng:

“Nàng chắc là sẽ không đến đây để phá hủy mộ phần của Thu Nguyệt Hàn? Nhưng nếu thật sự như vậy, ta cũng không thể để cho nàng làm như vậy!”

Thấy Khinh Nhan chậm rãi quỳ gối xuống trước phần mộ của Thu Nguyệt Hàn, âm thầm khóc nức nở.

Lòng ta ngơ ngác, ta vẫn chưa phát hiện ra bản thân có chút trấn định, Khinh Nhan tới đây là để tưởng niệm Thu Nguyệt Hàn, xem ra trong lòng nàng tràn đầy áy náy và bứt rứt đối với Thu Nguyệt Hàn.

Khinh Nhan run giọng nói:

“Sư thúc... Khinh Nhan xin lỗi người...”

Lòng ta thầm nghĩ:

“Sớm biết hôm nay, thì lúc trước đừng có làm, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm hạ sát thủ với bậc tiền bối đáng kính trọng như vậy?”

Khinh Nhan khóc nức nở nói:

“Sư thúc... Đệ tử chỉ muốn lấy Vô Gian Huyền Công, đệ tử không muốn làm hại người, người ở trên trời có linh thiên xin tha thứ cho đệ tử…”

Nàng khóc đến mức kích động, kịch liệt thở dốc, ‘Thốc!’ một cái, phun ra một ngụm máu trên mặt tuyết.

Ta nhịn không được run lên, lúc này mới để ý tới, ta vẫn rất lo lắng cho nàng, mặc dù là nàng làm ra rất nhiều việc xấu, ta chưa từng thật sự trách cứ nàng.

Khinh Nhan khóc rất thương tâm, vai nàng thoáng một cái, ngã sấp trên mặt tuyết, ta đâu còn lo lắng đến việc ân dấu hành tung làm gì nữa, đứng dậy chạy tới, đưa tay ra muốn nâng thân thể Khinh Nhan dậy, không nghĩ tới thân thể Khinh Nhan bỗng nhiên xoay qua, một ngón tay điểm về phía yếu huyệt trên ngực ta, lúc nàng thấy rõ khuôn mặt ta, con ngươi chợt co rút lại, dưới sự kích động liền bị bất tỉnh.

Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đưa tay bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch đập của nàng lúc mạnh lúc yếu, lúc nhanh lúc chậm, hơi thở cực kỳ yếu ớt.

Ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, thầm nghĩ trong lòng:

“Nàng có phải là lại đang gạt ta hay không?”

Ta cầm lấy bàn tay mềm mại của Khinh Nhan, dựa theo khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công đạo, rót vào cơ thể của nàng một cỗ khí lưu, khí lưu khi đi vào kinh mạch của nàng liền bị cản trở, ta chỉ cảm thấy khí tức của nàng hỗn loạn đến cực điểm, hiển nhiên là dấu hiệu của việc tẩu hỏa nhập ma.

Trong lòng ta nhịn không được hoảng sợ, Khinh Nhan dùng cái gì mà lại biến thành như thế này?

Ta ôm nàng đi tới bên cạnh thảo đình, đem ngoài báo khoác lên người nàng, tiếp theo ta dùng đá lửa đánh lửa, một lúc sau, Khinh Nhan bắt đầu tỉnh dậy.

Nàng giãy giụa từ trong lòng ta ra:

“Ngươi... không cần ngươi lo cho ta...”

Ta cố sức ôm lấy thân thể mềm mại của nàng:

“Khinh Nhan! Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại làm như vậy?”

Trong con ngươi của Khinh Nhan mơ hồ có nước mắt:

“Việc của ta không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần hỏi, ngươi cũng không cần thiết phải biết!”

Nàng nỗ lực vùng thoát khỏi ta, lại bị ta cố sức nắm lại, ta tức giận nói:

“Ta không cho nàng đi!”

Khinh Nhan tức giận nói:

“Ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi?”

“Bởi vì nàng là nữ nhân của ta!”

Thân thẻ của Khinh Nhan khẽ run một chút, nàng môi anh đào có vẻ tái nhợt, ánh mắt cũng đang nhìn ta cũng trở nên mềm mại hơn. Ta liều lĩnh ôm nàng, ta gần như thô bạo hôn nàng. Nước mắt dọc theo khuôn mặt gần như không bao giờ cười của Khinh Nhan chậm rãi chảy xuống.

Nàng bắt đầu lớn tiếng khóc, vì thế ta phải buông nàng ra, nàng khóc đến mức khó kiềm chế được, ta nhẹ nhàng vuốt ve vai nàng, cố gắng giúp nàng bình tĩnh lại, thế nhưng Khinh Nhan lại một lần nữa lâm vào hôn mê.

Bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của Khinh Nhan, ta phải rời Mai Hoa Cốc trước thời hạn, ta không biết nàng vì sao lại tới nơi này, là nàng muốn lừa ta, hay là thật tâm đi tới đây bái tế Thu Nguyệt Hàn? Thế nhưng bất cứ như thế nào thì tình cảm mà ta dành cho Khinh Nhan khôngbao giờ thay đổi. Ta vô pháp buông tha cho nàng, bất luận là nàng đã từng làm gì.

Lúc ly khai tuyết cốc, ta bảo Xa Hạo đi suốt đêm tới Lục Hải Nguyên, đi thỉnh cầu Tuệ Kiều tới nơi này, thứ nhất là muốn Tuệ Kiều khám bệnh cho nàng, thứ hai là muốn tra xem bệnh tình của Khinh Nhan là thật hay là đang ngụy trang.

Ta trở lại biệt viện của Sở Châu, ta trực tiếp mang Khinh Nhan vào gian phòng của ta, nàng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mạch đập càng rối loạn hơn.

Ta bảo mọi người lui ra, đóng cửa phòng lại, ngày xưa ta đã từng dùng Âm Dương Song Tu thuật trị liệu cơ thương thế cho Khinh Nhan, chắc là bây giờ cũng vậy?

Ta kề môi bên tai của Khinh Nhan nhẹ giọng gọi, thế nhưng nàng không có bất cứ phản ứng gì, ta thở dài, xem ra thương thế lần này của Khinh Nhan nặng hơn lần trước nhiều.

Ta cởi áo ngoài của Khinh Nhan ra, đối mặt với khuôn mặt kiều mị, cành vàng lá ngọc, ta nhịn không được có chút rung động, ta tự ép mình tỉnh táo lại, ta tỉ mỉ nhìn khắp thân thể mềm mại của Khinh Nhan một lần, thấy trên cơ thể xinh đẹp trắng như tuyết của nàng, không có bất kỳ vết thương gì, nàng chắc chắn không bị ngoại thương, ta lúc này mới yên tâm hơn một chút.

Ta nhẹ giọng nói:

“Khinh Nhan, không phải ta cố ý khinh bạc nàng, ta chỉ vì chữa thương cho nàng mà thôi.”

Ta âm thầm thu liễm dục vọng của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trong đầu ta trống rỗng, nội lực của ta nhờ vào sự giao hòa của hai thân thể chậm rãi đi vào thân thể Khinh Nhan, nhưng làm ta thất vọng là ta không thể tìm thấy một tia nội lực nào trong cơ thể Khinh Nhan, vì thế ta thử đem khí lưu tiến vào đan điền của nàng.

Lúc này đôi mắt xinh đẹp của Khinh Nhan chậm rãi mở ra, nàng lập tức hiểu được ta đang làm cái gì, liều mạng giãy giụa, nói:

“Không nên... mau buôn ta ra...”

Ta thấp giọng nói:

“Khinh Nhan, chúng ta cứ giống như trước đây đi, ta nhất định, có thể chữa khỏi nội thương cho nàng!”

Khinh Nhan nức nở nói:

“Mau buông ta ra, ta không muốn liên lụy ngươi...”

Ta vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, mà chỉ cảm thấy một dòng khí xoáy vô cùng âm lãnh từ trong đan điền Khinh Nhan bay đến, nội lực trong thân thể ta không tự chủ được bị cỗ khí xoáy hấp dẫn, tự động chạy vào cơ thể của Khinh Nhan.

Ta lúc này mà muốn buôn thân thể của Khinh Nhan ra, nhưng đã quá muộn, thân thể chúng ta như bị dính lại với nhau, nội lực trong cơ thể ta cuồn cuộn chạy vào cơ thể của Khinh Nhan.

Ta yên lặng chăm chú nhìn Khinh Nhan, đơn giản là ta đã không còn chút sức nào để nói, trong đầu có một thanh âm vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, nàng lừa dối ta...

Thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt của Khinh Nhan so với ta còn thống khổ hơn, nội lực của ta cuồn cuộn chảy vô cơ thể nàng, nàng dường như đã không thể nào chịu nổi nữa, máu không ngừng phun ra từ trong miệng của nàng, đem đem phần trước ngực chúng ta nhuộm đỏ, nàng cố sức cắn môi dưới, dòng khí xoáy âm lãnh trong cơ thể nàng nháy mắt thay đổi phương hướng.

Ta mượn cơ hội này, tách ra khỏi thân thể mềm mại của nàng. Thân thể ta không còn chút sức lực nào, mềm nhũng nằm sấp trên giường.

Khinh Nhan lại phun ra thêm một ngụm máu tươi, hôn mê nằm ở trên giường.

Ta thở dốc một lúc lâu, vừa mới khôi phục một chút khí lực, liền cố gắng mặc quần áo vào, làm những động tác đơn giản như vậy cũng làm ta liên tục thở dốc, ta vận huyền công vận hành xung quanh thân thể, ta chỉ thấy đan điền là một mảnh trống rỗng, không còn cảm giác tràn đầy như trước kia, một thân công lực đã bị Khinh Nhan hút đi tám chín phần mười.

Khóe môi ta hiện ra một nụ cười khổ, cho dù là nàng có cố ý hại ta hay không, võ công mà ta khổ cực tu hành đã bị mất đi trong một khắc này, việc ta tùy tiện đã làm cho ta phải trả một cái giá trầm trọng.

Ngoài cửa vang lên một âm thanh vô cùng ôn nhu:

“Long đại ca, huynh có chuyện gì không?”

Cả A Y Cổ Lệ cũng đến, ta thấp giọng đáp:

“Ta... không có chuyện gì...”

Thanh âm ta nói ra khô khốc đến cực điểm, ngay cả ta cũng có cảm giác xa lạ.

A Y Cổ Lệ dường như cảm thấy cái gì đó, nói:

“Long đại ca... Huynh làm sao vậy?”

Ta cố gắng từ trên giường đứng dậy, mở cửa phòng ra, khuôn mặt đầy lo lắng của A Y Cổ Lệ xuất hiện ở ngoài cửa, ta miễn cưỡng cười cười, hai đầu gối mềm nhũn, ầm một tiếng ngã xuống mặt đất.

A Y Cổ Lệ khóc lóc cố gắng đỡ thân thể ta, nói:

“Long đại ca!”

Ta rất sợ nàng quấy rầy mọi người, thấp giọng nói:

“Không nên la ầm lên như vậy... trước tiên đỡ ta... ngồi xuống...”

A Y Cổ Lệ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nàng nâng ta ngồi xuống chiếc ghế, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại.

Quần áo của ta đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, thế nhưng mồ hôi vẫn không ngừng tiết ra.

A Y Cổ Lệ thấy hình dáng lúc này của ta, vô cùng lo lắng, nói:

‘‘Không được... ta phải đi tìm đại phu!”

Ta nắm lấy cổ tay của nàng:

“Ta không sao... nàng... nàng đi xem... nàng ấy còn sống hay không...”

Ngón tay ta chỉ vào Khinh Nhan đang nằm trên giường.

Khuôn mặt A Y Cổ Lệ nhất thời đỏ lên, thân thể của Khinh Nhan vẫn đang lõa lồ nằm trên giường, thân thể nàng vô cùng mê người, cho dù là nữ nhân cũng phải động tâm.

A Y Cổ Lệ tất nhiên là biết chúng ta vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nàng tràn đầy xấu hổ đi tới, dò xét mạch đập của Khinh Nhan, lại dùng ảo ngủ bằng gấm che lại thân thể mềm mại mê người của Khinh Nhan.

Mặt nàng rốt cũng cũng được thả lỏng, nhưng vẫn không dám nhìn ta, thấp giọng nói:

“Nàng còn sống...”

Bạn đang đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi của Thach Chuong Ngu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.