Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Đập Một Chai Bia

Phiên bản Dịch · 1760 chữ

Người của Triều Dũng Nghĩa từ bên ngoài xông vào, bao vây đám cảnh sát. Mấy kẻ hung hãn, phách lối càng coi thường súng lục trong tay đối thủ, trực tiếp đem dao cắt dưa hấu thọt tới trước mũi mấy tên cảnh sát, còn kém tí nữa giơ dao lên chém.

Ở Rechi Garden, có vài kẻ uống say ồn ào với nhau mấy câu, đánh nhau mấy cái cũng chả sao. Nhưng hàng chục người xông vào Rechi Garden chuẩn bị ra tay, Rechi Garden tất nhiên không thể để chuyện như vậy xảy ra. Mới đầu khi chục tên đàn ông cao to của Triều Dũng Nghĩa xông vào, phía sau sân khấu bước ra mười mấy người thanh niên mặc vest đen, đứng trước sân khấu nhìn chằm chặp hai bên. Đúng lúc này, giám đốc Kim vốn tỏ ra nhát gan, ngại phiền phức lại xuất hiện. Ông ta cười hi hi, ha ha đến giữa mấy tên cảnh sát và Trần A Thập: “Anh Thập, mấy vị cảnh sát, mọi người đều là đàn ông. Say rượu gây gổ với nhau không thành vấn đề. Nhưng nếu một bên nổ súng, bên kia là hàng chục người mang dao, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không? Không bằng mỗi bên đều lùi một bước, giữ lại thể diện cho tôi, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nếu như mặt mũi của tôi không đủ đáng tiền, vậy tôi sẽ lập tức mời tiên sinh Tài Phát đi ra trò chuyện cùng các vị một chút?”

“Tôi đương nhiên sẽ giữ thể diện cho tiên sinh Tài Phát, được, tôi sẽ nhường một bước.” Trần A Thập buông tên cảnh sát bị khống chế trong ngực, đưa súng lục trong tay cho giám đốc Kim, lui về sau một bước và nói.

Trên đầu tên cảnh sát say khướt kia vẫn còn chảy máu. Hắn hơi mê man nhưng không quên dọa dẫm: “Định động vào ông đây á? Ông đây ngày nào cũng tới càn quét bến tàu nhà mày, khế gia (tiếng Quảng Đông chỉ cha nuôi) của ông đây là Trương Vinh Cẩm! Con mẹ mày bảo không biết ông là ai à? Có gan thì chém chết ông đi này!”

Sau khi tên cảnh sát bị Tống Thiên Diệu gõ vào đầu một chai bia khai báo cái tên Trương Vinh Cẩm, sắc mặt Trần A Thập nhất thời trở nên khó coi. Tống Thiên Diệu luôn lắng nghe động tĩnh bên này cũng thoáng nhíu mày lại.

Trương Vinh Cẩm hiện là Thám trưởng khu Cửu Long thuộc lực lượng cảnh sát Hồng Kông. Nếu miệng của tên cảnh sát này thốt ra tên của một cảnh sát trưởng hoặc thám mục cao cấp, sắc mặt Trần A Thập cũng sẽ không khó coi như vậy. Thám trưởng- hiện giờ trong toàn bộ Hồng Kông chỉ có bốn người. Gồm thám trưởng khu Cửu Long, thám trưởng khu Tân Giới, thám trưởng khu Loan Tử, thám trưởng khu cảng đảo. Ngoại trừ bốn tên thám trưởng trên, còn có hai Tổng Thám trưởng, cũng chính là Tổng Thám trưởng trên phim điện ảnh.

Chức vụ thám trưởng này do người Anh chủ trương cho lực lượng cảnh sát Hồng Kông. Đó không phải một chức vụ lớn, nhưng “vị thấp quyền trọng”. Thám trưởng mỗi khu có quyền không cho phép báo cáo với cấp trên, điều động tất cả cảnh sát của khu. Nói cách khác, một thám trưởng ở trong địa bàn của mình chỉ cần nói một câu, toàn bộ cảnh sát trong khu vực nhất định phải nhanh chóng thi hành mệnh lệnh. Ở một mức độ nào đó mà nói thì lực khống chế của Thám trưởng đối với cảnh sát trong khu vực so với Thống đốc và Trưởng ban cảnh vụ Hồng Kông còn lớn hơn. Ít nhất Thống đốc hay Trưởng ban cảnh vụ cần tập trung các cảnh sát viên, cần tầng tầng lớp lớp thông báo. Thám trưởng thì hoàn toàn không cần dài dòng như vậy, trực tiếp quyết định bằng một lời.

Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến sắc mặt Trần A Thập thay đổi. Cảnh sát Hồng Kông và băng đảng ở Hồng Kông trước mắt cùng chia làm hai bang phái. Đội cảnh sát chia làm bang Ngũ Ấp và bang Triều Châu, bên phía băng đảng cũng chia làm bang Ngũ Ấp và bang Triều Châu. Mà vị Thám trưởng khu Cửu Long Trương Vinh Cẩm này chính là người Ngũ Ấp. Cho nên các bến tàu và cơ sở kinh doanh sinh lợi trong khu vực hắn quản lý đều bị thương hội Ngũ Ấp và bang Ngũ Ấp chiếm giữ. Vốn dĩ bang hội Triều Châu ở trong địa bàn của hắn cũng bị hắn gạt bỏ, Lúc này một người của Triều Dũng Nghĩa như mình đắc tội con nuôi của hắn, nhỡ Trương Vinh Cẩm cho trên trăm tên thám mục đến tìm mình gây rắc rối, vậy thì cả bang hội sẽ không còn tìm được công việc trên bến tàu nữa.

“Mày cứ chờ chểt đi! Còn có hai đứa chúng mày nữa! Vừa rồi chẳng phải phách lối lắm sao?”Tên cảnh sát kia che trán mình, bị đồng bạn đỡ ra bên ngoài, không quên cười giễu cợt một cách quái dị.

Chử Hiếu Tín cũng có hơi kinh ngạc, không ngờ tên cảnh sát say bí tỷ kia lại là con nuôi của Thám trưởng khu Cửu Long Trương Vinh Cẩm. Phiền phức lần này coi bộ hơi quá. Cậu ta đang cau mày, không biết làm thế nào thì Tống Thiên Diệu ở bên cạnh tiến đến thấp giọng nói bên tai cậu ta: “Cậu Tín, nếu để hắn rời đi như vậy, công việc kinh doanh của thương hội cùng đông đảo thành viên trong xã đoàn rất dễ bị Trương Vinh Cẩm xử lí. Khi đó, anh ở trước mặt hội trưởng sẽ rất bị động. Không thể để Trương Vinh Cẩm nghĩ rằng bang Triều Châu làm mất thể diện của hắn, bởi vì Triều Dũng Nghĩa không thể gánh nổi cơn giận của Trương Vinh Cẩm. Nên anh chỉ có thể giữ sự việc trong một phạm vi nhỏ, chẳng hạn như anh và viên cảnh sát này bởi vì ca nữ mà xung đột, tình cờ người của Triều Dũng Nghĩa có mặt tại chỗ đấy giúp đỡ anh. Như vậy đôi bên mới có thể ngang tài ngang sức, một phe là con trai hội trưởng thương hội Triều Châu, một phe là con nuôi Thám trưởng khu Cửu Long, bởi vì ca nữ mà đánh nhau, chuyện như vậy còn có thể vãn hồi. Nếu hội trưởng Chử ra mặt thì mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết hơn.”

Cậu An và Cố Mị ngồi một bên đều nghe được lời của Tống Thiên Diệu. Lúc này cậu An càng thêm tò mò muốn biết Chử Hiếu Tín tìm được một thanh niên như vầy từ đâu. Trước đó chưa từng thấy anh xuất hiện qua bao giờ, làm sao tối nay lại xuất hiện ở hộp đêm, chỉ nói vài câu nhưng mỗi một câu đều đi thẳng vào chủ đề.

Trong tình hình hiện tại, tốt nhất Chử hiếu Tín nên tự mình giải quyết rắc rối bản thân gây ra, không nên cuốn theo toàn bộ bang hội Triều Dũng Nghĩa. Bởi vì một khi Trương Vinh Cẩm đối phó với Triều Dũng Nghĩa, Triều Châu giúp phe này sẽ chịu tổn thất lớn hơn. Trương Vinh Cẩm có thể sử dụng lực lượng cảnh sát và lực lượng hội đoàn Ngũ Ấp trực tiếp đối phó Triều Dũng Nghĩa. Thậm chí lợi dụng tình hình hai bên đều đánh. Tuy nhiên không thể đối phó trực tiếp với Chử Hiếu Tín. Chỉ cần Chử Hiếu Tín mở miệng nói một tiếng là vì ghen tuông tranh đoạt đàn bà, Triều Dũng Nghĩa chỉ bảo vệ thiếu gia nhà họ Chử. Danh nghĩa này một khi đã định, Trương Vinh Cẩm dù bực tức hơn nữa cũng chỉ có thể ngồi xuống mà nói chuyện.

“Ý của a Diệu là?” Chử Hiếu Tín nghiêng mặt sang một bên, nhìn về phía Tống Thiên Diệu và nói.

Ánh mắt Tống Thiên Diệu hướng về chai bia trên mặt bàn: “Bây giờ cậu Tín quay lại, đánh hắn ta một lần, giữ vững cái cớ hai người các anh phát sinh mâu thuẫn vì đàn bà. Đánh sao càng khó nhìn càng tốt, nếu như thốt ra vài lời phách lối càng tốt hơn nữa.”

Chử Hiếu Tín cắn răng, đứng dậy cầm theo chai bia, xông đến trước mặt tên con nuôi đó của Trương Vinh Cẩm. Cậu ta không nói hai lời, một chai bia lần nữa đập vào ót của đối phương trước, sau đó giơ nắm đấm đánh vào sống mũi gần hốc mắt của người ta.

Tống Thiên Diệu ngồi trên ghế trà đứng phắt dậy, la lên về phía Trần A Thập còn đứng đực ra đấy: “Chờ cái gì! Mau đi bảo vệ cậu Tín!”

Trần A Thập và một đám thành viên của Triều Dũng Nghĩa nháy mắt ùa tới, tách Chử Hiếu Tín ra khỏi mấy tên cảnh sát. Lần này, mặc dù Trần A Thập không dám phách lối với mấy tên cảnh sát nữa, nhưng người của Triều Dũng Nghĩa vẫn đứng ưỡn ngực bảo vệ trước mặt Chử Hiếu Tín. Nhìn thế trận kia, cho dù cây súng trong tay mấy tên cảnh sát toàn bắn hụt cungx chưa chắc có thể đụng tới một cọng lông măng của Chử Hiếu Tín.

“Con nuôi của Trương Vinh Cẩm cũng dám trêu chọc phụ nữ của tao? Tao đánh cho miệng mày rớt đầy răng! Trương Vinh Cẩm mà đến đây, tao sẽ đánh chết mày!” Chử Hiếu Tín kiêu ngạo hét lên từ sau đám đông.

Tống Thiên Diệu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Chử Hiếu Tín muốn đánh nhau, mâu thuẫn lần này cũng sẽ không bị xé ra làm to. Cho dù hội trưởng Chử biết tối nay xảy ra chuyện gì, sợ rằng sẽ khoa trương con trai mình biết nắm bắt thời cơ nhanh chóng, biết nếu để cậu ta đứng ra sẽ không cần Triều Dũng Nghĩa giúp cậu ta chùi đít.

Bạn đang đọc Tái Sinh Để Vươn Lên Dẫn Đầu (Tái Sinh Ở Hồng Kông Năm 1950) của Nháo Nháo Bất Ái Nháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi X_1010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.