Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh Sát Là Một Đoàn Thể Yếu Thế

Phiên bản Dịch · 1825 chữ

Thật ra, trong lòng Tống Thiên Diệu nghĩ mình đứng ra nói mấy lời như vậy trông cực kì ngu. Nhưng mà bây giờ anh đã chuyển kiếp thành một thanh niên mới mười tám tuổi đầu. Thanh niên còn trẻ hay bốc đồng, vì đàn bà mà ra mặt. Trong mắt những người khác, hành động này không những không đột ngột, ngược lại kết hợp với động tác và biểu cảm của Tống Thiên Diệu khiến mọi người cảm thấy đầy nhuệ khí.

Người trẻ tuổi và nhất là người trẻ tuổi trông cực kì có tiền đều vô cùng khí thế.

“Tao không cần biết cái gì mà Cữu Thiếu Đoàn hay Chử thiếu gia. Thật là hiếm lạ, chọc vũ nữ trên sân khấu cũng có được tiền. Được thôi, tao tới lấy.” Một người trẻ tuổi say khướt mặc áo sơ mi hoa hòe ở vị trí nào đó của hàng sau đứng lên. Hắn ta cố ý khoa trương vung vẩy chiếc áo sơ mi, lộ ra bao súng bên hông, như nói cho tất cả mọi người đều biết thân phận của mình là cớm. Sau đó hắn ta bước đi khoan thai chậm rãi đến chỗ Tống Thiên Diệu.

Thấy có người nhảy ra, vẻ mặt Tống Thiên Diệu không hề thay đổi, còn mang theo nụ cười nhẹ. Thậm chí anh còn gật đầu với vị cảnh sát mặc thường phục này một cái. Ngược lại, Chử Hiếu Tín quay người với vẻ mặt khó coi, nhìn về phía tên cảnh sát đang đến gần.

Lấy đi số tiền trên tay Tống Thiên Diệu cũng không liên quan gì đến anh, thứ bị vứt đi là mặt mũi của Chử Hiếu Tín. Tống Thiên Diệu có thể giữ bình tĩnh nhưng Chử Hiếu Tín lại không thể để tên cảnh sát này lấy tiền đi.

“Đ*t mẹ mày, Chử gia tao nuôi bọn mày là để bọn mày xem trò vui? Muốn ngày mai cả nhà chết đói ở đầu đường hả?” Chử Hiếu Tín nhìn tên cảnh sát kia đã say khướt, quay người lại quát những người ngồi trên ghế trà một câu.

Chử Hiếu Tín vừa nói ra những lời này, bốn người trung niên đứng lên từ phía sau những ghế trà. Họ đều mặc quần áo ngắn, cổ đeo dây chuyền vàng, ngón tay đeo nhẫn.

Thân phận tất cả bốn người trung niên này đều là đầu sỏ của băng đảng Triều Dũng Nghĩa. Một người trong số đó có tên Trần A Thập là trợ tá của Triều Dũng Nghĩa. Toàn bộ Triều Dũng Nghĩa hiện có hơn 4.000 người. Tất cả bến tàu ở Hồng Kông đều dựa vào hoạt động kinh doanh của thương hội Triều Phong để kiếm miếng cơm manh áo. Có thể nói, hơn 2.000 người trong bang Triều Dũng Nghĩa chỉ là những tên côn đồ do thương hội Triều Phong nuôi. Nếu không có thương hội Triều Phong trả lương đúng hạn cho bọn họ, bọn họ sẽ là những tên cu li bị bỏ đói đến chết ở bến tàu.

Cho nên Chử Hiếu Tín mới có thể nói chuyện với giọng điệu như thể đang ra lệnh cho người hầu của mình.

Bốn người nhìn nhau rồi cùng nhau bước ra khỏi ghế trà. Hai người trong đó trực tiếp nắm lấy áo của viên cảnh sát và kéo hắn lại, một người nói: “Cảnh sát, đó là con trai của hội trưởng Chử của thương hội Triều Phong, bây giờ cậu nhận sai rồi quay về chỗ ngồi vẫn còn kịp đấy.”

“Trần A Mười của Triều Phong Nghĩa?” Tên cảnh sát say khướt ngẩng đầu lên đánh giá người trung niên đang nói chuyện: “Mọe mày uống say rồi hở? Buông ra! Có phải muốn đi ăn cơm ở nhà giam mấy ngày cho bớt nóng không? Còn không buông tao ra nữa thì tao liền kêu người đến bến tàu hằng ngày gây rối mày!”

“Cảnh sát.” Trần A Mười cười khổ một tiếng:”Cậu mới là người uống say, Chử thiếu gia không đắc tội nổi đâu. Có hơn nghìn người Triều Phong đến Hồng Kông nhờ cậy vào thương hội Triều Phong để kiếm sống, cậu...”

“Trần A Thập, tôi có cần anh làm người hòa giải không? Ném hắn ta ra ngoài rồi đánh gãy chân đi!” Chử Hiếu Tín thấy mấy người của bang Triều Phong khuyên ngăn tên cảnh sát đó, bất mãn thúc giục một câu.

Trần A Thập nghiêng đầu cười cười với Chử Hiếu Tín: “Cậu Tín, động hoa eo (ý chỉ cảnh sát) rất phiền phức, nếu đến tai hội trưởng Chử...”

“A Diệu, cậu có dám tặng cho tên cớm đó một chai bia giùm tôi không?” Chử Hiếu Tín không nhìn Trần A Thập nữa mà liếc mắt nói với Tống Thiên Diệu đứng bên cạnh.

Tống Thiên Diệu cầm lấy chai bia trên bàn, đi đến trước mặt tên cảnh sát, thậm chí mắt cũng không chớp lấy một lần. Anh đưa tay trái túm lấy bả vai của đối phương để hắn ta quay mặt về phía mình, tay phải vung lên chai bia Carlsberg đập thật mạnh vào trán của hắn ta!

Vốn dĩ tên cảnh sát đang đứng đối diện với Trần A Mười, muốn để đối phương buông mình ra. Ai ngờ có người túm lấy bả vai mình, thậm chí còn chưa kịp thấy rõ mặt người ta đã bị một chai bia đập mạnh vô đầu.

Thức uống có cồn và máu chảy ra do cái trán bị mảnh thủy tinh đâm trúng hòa lẫn với nhau. Viên cảnh sát cũng cứng đờ, hắn đưa tay sờ vào khẩu súng lục giắt bên hông và hét lên: “Đ*t mẹ mày! Dám đánh cảnh sát? Tao nổ súng bắn chết mày!”

“Anh tự cầu phúc cho mình đi, cảnh sát à.” Tống Thiên Diệu vứt bỏ chai rượu chỉ còn lại miệng chai trong tay, cười cười với người ta rồi xoay người trở về ghế trà.

Đùa thôi, bốn tên côn đồ Triều Châu đang vây quanh viên cảnh sát này. Nếu như chúng khiến hắn móc súng ra, vậy thì gặp quỷ rồi.

Tên cảnh sát bị bốn người trung niên đè chặt lấy không thể nhúc nhích. Trước hàng ghế trà còn có những tên cảnh sát khác, lúc này bọn chúng thấy đồng bạn bị người khác dùng chai bia đập vô đầu, cả bốn tên cảnh sát đồng loạt đứng lên, lấy súng lục ra, miệng hô to: “Buông hắn ra! Tất cả đứng im ôm đầu cho ta.”

Trần A Thập nhìn về phía Chử Hiếu Tín, nhưng hắn phát hiện Chử Hiếu Tín không thèm đoái hoài gì đến mình nữa. Cậu ta lấy ra một điếu thuốc lá đưa cho người trẻ tuổi vừa động thủ kia. Trong lòng Trần A Thập thở dài, xem ra bất luận mình làm gì đi nữa thì người trẻ tuổi kia càng hợp ý cậu Tín hơn.

“Mau đi gọi người! Không thể để cảnh sát làm tổn thương cậu Tín!” Trần A Thập nói với một người anh em bên cạnh.

Người kia lập tức chạy ra ngoài. Một tên cảnh sát cũng xoay người đuổi theo về hướng cửa.

Trần A Thập lấy được khẩu súng từ bên hông cảnh sát, chỉa vào đầu của đối phương. Hắn nói với ba tên cảnh sát khác đang nhào tới: “Mấy vị cảnh sát, tôi là Trần A Thập Triều Dũng Nghĩa. Hy vọng mấy vị cảnh sát bỏ qua, chuyện tối nay coi như chưa từng xảy ra.”

“Anh nói chưa từng xảy ra thì chưa từng xảy ra thiệt sao? Tôi sẽ bắt anh về đồn cảnh sát rồi từ từ nghe anh giải thích!” Một người cảnh sát nhắm súng ngay Trần A Thập, lên tiếng.

Trần A Thập thay đổi sắc mặt. Ở trên giang hồ, hắn đường đường là một ông lớn có số má đàng hoàng. Mặc dù trước mặt loại người như Chử Hiếu Tín hắn không ngóc đầu lên được, nhưng đối với mấy tên cảnh sát nho nhỏ mặc thường phục thì không cần phải quá khách khí. Thấy hắn ta không nể mặt mình, vẻ mặt Trần A Mười biến sắc, đáp trả với giọng điệu hung ác: “Được! Tao muốn xem xem, mày làm cách nào để tống tao về đồn mà trò chuyện. Anh mày lăn lộn ở bên ngoài bấy nhiêu năm nay, cắt đứt không biết bao nhiêu chân của mấy tên cảnh sát. Người như bọn mày không nhiều lắm. Có gan thì nổ súng đi, bây giờ mày nổ súng, tối nay tao sẽ đốt trụi đồn cảnh sát và cả nhà mày!”

Tống Thiên Diệu ngồi ở trên ghế sa lon, nghe vậy âm thầm gật đầu. Đây mới là những lời ác độc mà một ông lớn của một bang hội nên nói. Những năm đầu thập niên năm mươi ở Hồng Kông, cảnh sát có thể gây sức ép cho nhiều dân nghèo, duy chỉ có người giàu có và phần tử của các bang hội làkhông thể xúc phạm, so với người có tiền thì người dân trong xã hội bị coi như đoàn thể yếu thế. Bởi vì hiện giờ kinh doanh buôn lậu đang bùng nổ, thành viên các băng đảng đang phân chia địa bàn ở các bến tàu. Nếu chọc vào những thành viên băng đảng dựa vào bến tàu để kiếm sống thì buổi tối họ sẽ lặng lẽ ném vào đồn cảnh sát hai quả bom, hoặc tra ra địa chỉ của tên cảnh sát kia rồi đến nhà đe dọa người thân của kẻ đó. Chuyện như vậy xảy ra không biết bao nhiêu. Năm ngoái, trên báo còn đăng tin hai sĩ quan cảnh sát bị hơn chục thành viên băng đảng xách búa đuổi chém ở Central Ferry.

Người dân trong xã hội này không sợ cảnh sát, cùng lắm chỉ bắt người phạm tội. Bọn họ chỉ sợ ông lớn cung cấp tiền sau lưng, bởi vì nếu như ông chủ nổi trận lôi đình thì hàng ngàn người sẽ bị mất việc làm.

Ngay tại thời khắc hai bên đang giằng co, cửa hộp đêm bị người từ bên ngoài cưỡng ép đụng mở. Tên cảnh sát lúc trước chạy ra đuổi theo người anh em của Trần A Thập nay khắp người hắn toàn là máu tươi, bị xách đem về phòng khách. Sau lưng hắn là hàng chục người đàn ông cao to lực lưỡng cởi trần thân trên, họ cầm trong tay dao gọt trái cây hoặc gậy trúc, tràn vào phòng khách với vẻ đằng đằng sát khí.

“Tên cớm nào không có mắt, dám làm mất mặt Chử thiếu gia!”

Bạn đang đọc Tái Sinh Để Vươn Lên Dẫn Đầu (Tái Sinh Ở Hồng Kông Năm 1950) của Nháo Nháo Bất Ái Nháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi X_1010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.