Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường đến trường

Tiểu thuyết gốc · 1378 chữ

Một buổi sáng như thường ngày, Vũ Kỳ Quân thức dậy, vệ sinh cá nhân xong thì vào bếp nướng bánh gối ăn kèm với trứng và thịt ba chỉ, nhâm nhi cùng với ly trà sữa nóng. Vừa dí mắt vào cái điện thoại, vừa mang bát đĩa để vào bồn rửa, Kỳ Quân lẩm nhẩm theo bài hát cậu yêu thích. Xong xuôi, cậu kiểm tra rồi tắt hết đèn điện trong nhà, chọn đôi giày màu tím yêu thích rồi vác ba lô trên lưng rồi đến trường. Trường cậu học là một trường trung học phổ thông không cách nhà quá xa, chỉ cần bắt một chuyến tàu điện mười lăm phút và đi bộ thêm mười phút nữa là tới. Đó là một ngôi trường điểm rất có tiếng và có tỷ lệ thi đỗ đại học cao, nghe đâu hiệu trưởng trường cũng có quan hệ rất tốt với giới cao lãnh đạo cao cấp vậy nên để vào được trường này không những cần học giỏi mà cũng cần phải có quan hệ. Về việc tại sao cậu lại vào được ngôi trường này thì cũng phải kể tới quan hệ của cha cậu với hiệu trưởng. Cha cậu thực ra không phải người có danh tiếng gì, chẳng qua chỉ là kinh doanh buôn bán đá quý nhỏ, cũng khá phát đạt. Cha của cha cậu là anh trai của ông Vũ Văn Thành, ông Vũ Văn Thành lại là bố chồng của em trai của ngài hiệu trưởng, nhờ mối quan hệ lằng nhằng đó cậu cũng được nhập học vào ngôi trường Ái Nam nổi tiếng kia.

Đi bộ một lúc thì cũng đến ga tàu điện, Kỳ Quân đứng sau vạch kẻ tàu, chậm rãi lướt điện thoại.

"Á!" Một vật nặng gì đó mang theo tốc độ ánh sáng ngã ập vào người Kỳ Quân. Quán tính quá nhanh, cậu cũng nương theo vật đó mà ngã xuống. Tiếng xương cốt gãy nhẹ nhàng kêu răng rắc. Kỳ Quân nghiến răng nghiến lợi, mắt trừng lên thê thảm.

"A..." Vật nặng trên người cậu phát ra tiếng rên rỉ. Nhìn lại thì mới thấy đó là một cô gái, cô mặc áo vest cùng vắn ngáy công sở, tay không ngừng xoa nắn eo, đôi lông mày mỏng khẽ nhăn lại đầy vẻ khó chịu. Khuôn mặt cô rất đẹp, tỉ lệ cân đối, tràn đầy vẻ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, dáng người thì chuẩn không cần chỉnh, ngực cúp C, đôi chân bởi vì vắn ngắn mà lộ ra ngoài cũng trắng muốt, thon dài. Nếu thay một bộ đồ khác không chừng mọi người sẽ nghĩ cô là người mẫu hay diễn viên không chừng. Nhưng đó không phải vấn đề ở đây, vấn đề ở đây là cô ấy vẫn NGỒI TRÊN NGƯỜI Kỳ Quân. Cậu chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, nghiến răngnghiến lợi hận không thể đá bay người phụ nữ này. "Này cô gì ơi, cô không thể ngồi dậy khỏi người tôi được à, người tôi chắc là êm lắm nhỉ." Có lẽ cô gái cũng chú ý được sự vô lễ của mình liền vội vã đứng dậy, đưa tay dìu Kỳ Quân lên. "À, tôi xin lỗi, tôi không nhìn thấy cậu, mới nãy là tôi không may trượt chân. Thành thật xin lỗi cậu." Kỳ Quân đứng dậy, lưng cậu cũng đau ê ẩm, áo sơ mi trắng sau lưng cũng đã bẩn một mảng lớn. Cậu đưa tay ra sau lưng cố gắng phủi đi nhưng vì không với tới một vài đoạn nên áo vẫn còn bẩn. Cô gái thấy thế cũng vươn tay phủi bụi giúp cậu, thần sắc ngại ngùng.

"Reng", tiếng báo hiệu tàu điện đã đến trạm, cô gái cũng vì thế mà thoát ra khỏi bầu không khí lúng túng. Kỳ Quân cũng không chú ý đến cô ta bởi vì việc xảy ra cũng đã qua rồi, người ta đã nói xin lỗi thì mình cũng không phải để tâm nhiều, chỉ tiếc là áo đồng phục bị bẩn rồi, tàu cũng đã đến, cậu không thể về thay được nữa. Tàu đến, của tàu cũng nhanh chóng mở ra, Kỳ Quân đang định bước vào thì cô gái lại dang tay giữ cậu lại. Cô vội vàng tìm trong túi áo vest lấy ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho cậu. "Tôi là Trần Ngọc Phương, số điện thoại của tôi có trên danh thiếp, có gì cậu cứ liên lạc với tôi. Tôi rất muốn xin lỗi về chuyện vừa nãy..." Kỳ Quân định từ chối thì đối phương đã dúi chiếc danh thiếp vào trong tay hắn rồi bước lên tàu, cậu đành phải nhận lấy rồi cũng lên tàu.

Cô gái vừa nãy không cùng khoang với cậu, có lẽ cô ta đã vào khoang khác, cậu cũng không để tâm lắm chuyện vừa rồi. Buổi sáng nhưng tàu lại rất đông, có lẽ vì đây là thời điểm rất nhiều người đi làm. Không còn chỗ ngồi nào, cậu đành phải đứng, chịu đựng chen lấn cùng những người khác. Đứng gần năm phút, Kỳ Quân cảm thấy hơi chán nên cậu nhìn xung quanh đôi chút. Chỗ cậu đứng gần cửa ra vào, bên cạnh là hàng ghế ngồi. Người ngồi gần cửa là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cao, mặc đồng phục in ký hiệu trường Ái Nam, là học sinh trường cậu. Cậu không khỏi chú ý đến cô gái hơn vài phần.

Thế nhưng Kỳ Quân lại chú ý được vài điểm khác lạ, mặt cô gái nhăn nhó, môi mím chặt như muốn chịu đựng điếu gì, thân hình không ngừng cựa quậy như muốn tránh khỏi điều gì. Thấy vậy, Kỳ Quân liền tiến gần lại để quan sát, cậu phát hiện người đàn ông trung niên phía trước thế nhưng lại đang dùng tay chạm lên đùi của cô gái kia, ông ta lợi dụng sự rung lắc của tàu điện để đụng chạm, mặt ông ta bị che bởi kính và khẩu trang không thể thấy rõ được. Cô gái kia có vẻ càng ngày càng khó chịu hơn, tròng mắt cô hiện lên hơi nước, gần như muốn khóc, cô gái chỉ có thể gục đầu xuống nắm chặt lấy váy của mình. Kỳ Quân vừa nhìn đã thấy ngứa mắt, cậu liền chen đến chỗ người đàn ông kia, đụng vào vai ông ta. Người đàn ông kia hơi bất ngờ, nhìn sang phía cậu với vẻ hoài nghi. "Này chú ơi, chú có thể nhường chỗ cho cháu được không, cháu muốn nói chuyện với bạn cháu một lúc." Người đàn ông ban đầu hơi thoáng bực bội một chút nhưng cũng đành phải nhuờng chỗ, cậu liền chen vào chỗ phía trước cô gái, một tay xách ba lô, tay còn lại nắm thanh cầm ở trên. Cô gái cũng đã ngước lên, thấy cậu đứng che chắn cho mình, má cô liền hồng lên. "Cảm..cảm ơn cậu..". "Không có gì, chỉ là thấy ngứa mắt quá thôi." Kỳ Quân thuận miệng nói, giúp được thì giúp thôi. "Không phải, thật sự cảm ơn cậu, mình, mình..." "Không có gì đâu, lần sau lên tàu cậu phải chú ý hơn nhé, tốt nhất là nên đi cùng bạn.." Đang chuẩn bị nói về sau thì bỗng nhiên tàu rung lắc một cái, Kỳ Quân theo quán tính lao về phía trước, đúng lúc ngã trúng ngực của cô gái. Cả hai không phản ứng kịp, cô gái bỗng chốc mặt đỏ bừng lên, tai gần như muốn bốc hơi nóng. Kỳ Quân cũng bất ngờ, nhanh chóng ổn định đứng dậy, cuống quít xin lỗi cô gái, cô cũng không trả lời, chỉ gật đầu lia lịa.

"Reng", tiếng thông báo tàu điện vang lên. Như được giải thoát, cô gái đứng dậy, lao nhanh ra khỏi cửa, lúc đi ngang qua chỗ Kỳ Quân còn không quên lí nhí chào cậu rồi vụt đi. Kỳ Quân cũng thở phào rồi bước ra tàu điện, đi về hướng trường học của mình.

Bạn đang đọc Tại sao phụ nữ cứ theo tôi? sáng tác bởi youraccountsname

Truyện Tại sao phụ nữ cứ theo tôi? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youraccountsname
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.