Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Sát Vạn Dặm (2)

Phiên bản Dịch · 2993 chữ

Tiểu Thần Long nhanh như ánh sáng mà lướt qua lướt lại trong đám người.

Mắt thấy một đám người nhào tới, nó hung hăng mà ném hòn đá nhỏ về phía họ,

theo hình vòng cung.

Bản thân hòn đá nhỏ không thể tự làm gì cả, chỉ khi tiếp xúc với người khác,

thì nó mới có thể phun lửa.

Nhưng mà chuyện này, Tiểu Thần Long biết, còn đám người áo đen không biết.

Nên vừa thấy hòn đá ném tới, rất nhiều người giơ tay ra đỡ.

Hòn đá nhỏ lượn một vòng trong đám người, rồi lại quay trở về tay Tiểu Thần

Long.

Nhưng chỉ cần nó đã chạm vào tên áo đen nào, thì tay của kẻ đó sẽ tự động bốc

cháy.

Hơn nữa, ngọn lửa của hòn đá nhỏ không phải giống lửa bình thường, bọn họ căn

bản không dập được.

Một đám người, ước chừng khoảng mười mấy người, trực tiếp chặt đứt bàn tay

đang bốc cháy của mình, thì mới miễn cưỡng bảo toàn được mạng sống.

Chỉ là trải qua chuyện này, sát thủ áo đen lại càng kiêng kị Tiểu Thần Long

thêm, vậy nên không ai dám tới gần nó nữa.

“Ngao ngao ngao!” Nhìn thấy tình hình như vậy, Tiểu Thần Long cực kì vui vẻ,

nó cầm hòn đá nhỏ lại muốn xông lên khai hỏa.

Nhưng nó vừa mới xông lên, thì một vòng sát thủ áo đen xung quanh lập tức điên

cuồng bỏ chạy tám phương bốn hướng.

Rốt cuộc, mọi người đều không phải đồ ngốc, không ai muốn làm ngọn lửa người.

Tiểu Thần Long vốn đang chiếm thế thượng phong nên đắc ý dương dương, nhưng

ngay lúc này, thần sắc Tiểu Thần Long lại đột biến.

“Ngao ngao ngao!” Chạy mau chạy mau! Lão vu bà đuổi tới rồi!

Nó như viên đạn phóng thẳng tới chỗ Tô Lạc, thần sắc vô cùng khẩn trương.

Tiểu Thần Long nhạy cảm hơn Tô Lạc, nên nếu nó cảm nhận được hơi thở của lão

vu bà, vậy thì chắc chắn là lão vu bà đã thật sự đuổi tới đây rồi.

Tâm tình vui vẻ của Tô Lạc cũng tan thành mây khói, nàng kéo theo Tiểu Thần

Long, bay nhanh về phía trước.

Yên Hà lão vu bà thật đúng là âm hồn không tan mà!

Rừng rậm to lớn như vậy, nàng có thể trốn ở chỗ nào đây?

Thân ảnh Tô Lạc vừa mới biến mất, thì trên bầu trời lập tức xuất hiện một trận

gió mãnh liệt.

Yên Hà tiên tử cùng với ánh mắt lạnh băng xuất hiện trước mặt đám người áo

đen.

Nhìn thấy mấy người đang bốc cháy trước mắt, trong ánh mắt Yên Hà tiên tử phụt

ra một tia lạnh lẽo, tàn nhẫn.

“Người đâu?” Nhiều người như vậy, lại để nàng chạy thoát sao?

Nhưng mà tốc độ của nha đầu thúi kia cũng thật nhanh, chỉ mới một lúc mà đã

chạy xa mười dặm rồi.

Đội trưởng áo đen nơm nớp lo sợ mà nói: “Hướng phía trước… chạy…”

“Một đám vô dụng!” Yên Hà tiên tử vung tay áo, tức khắc, một tên áo đen ngã

xuống.

Chỉ một chiêu, cả ngươi tên áo đen kia lập tức bị trọng thương, miệng phun máu

tươi… Có thể thấy được Yên Hà tiên tử ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn, tu vi có

bao nhiêu cường đại.

Thân hình Yên Hà tiên tử như điện, bay nhanh về phía trước.

Tô Lạc chạy phía trước, trong lòng không ngừng bồn chồn.

Chạy vội chạy vàng, cuối cùng nàng lại chạy đến chỗ vách núi.

Trong lòng Tô Lạc ầm thầm kêu không hay rồi.

“Xong rồi xong rồi!” Phía trước là vách núi, không có đường trốn.

“Nhanh quay đầu lại đi!” Tô Lạc xách theo Tiểu Thần Long, lập tức muốn chạy

ngược lại, nhưng mà đã quá muộn.

Thân ảnh Yên Hà tiên tử xuất hiện trước mặt Tô Lạc.

“Còn muốn chạy?” Ánh mắt lạnh băng của Yên Hà tiên tử nhìn chăm chú vào Tô

Lạc: “Trời cao có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông

vào. Nha đầu thúi! Bây giờ xem ngươi chạy đi đằng nào!”

Nhớ lại những chuyện Tô Lạc đã làm, Yên Hà tiên tử tức giận đến đầu muốn bốc

khói, hận không thể xẻ Tô Lạc làm tám mảnh.

Tô Lạc mắt thấy trốn không thoát, trong lòng ngược lại trở nên bình tĩnh.

“Chỉ là muốn đi hít thở không khí một chút, ai muốn chạy chứ? Ngài làm gì tức

giận như vậy?” Tô Lạc giơ hai tay lên, nhún vai.

Bộ dáng Tô Lạc nhẹ nhàng bâng quơ, có vẻ chọc giận Yên Hà tiên tử.

“Nha đầu thúi, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều đó cũng không tệ ha. Bản lĩnh

của mẫu thân người cũng chưa bằng ngươi đâu!” Yên Hà tiên tử nhìn thấy khuôn

mặt của Tô Lạc, lửa giận tức khắc bùng lên hừng hực!

Năm đó, lúc mới bắt đầu, bà ta và Nghiên Hoa còn chênh lệch không nhiều, nhưng

thực lực của Nghiêng Hoa giống như gió, mỗi một ngày đều tăng lên, không đến

một năm, đã cách bà ta một khoảng rất xa.

Lại về sau, thực lực của Nghiên Hoa càng ngày càng cường đại, nam nhân bên

cạnh cũng càng ngày càng nhiều, ngay cả… Yên Hà tiên tử nhớ tới nhân vật thần

chỉ cao quý, ưu nhã, thì tâm thần trở nên ảm đạm. Sau đó, khi bà ta nhìn Tô

Lạc, lại bộc phát ra phẫn nộ xưa nay chưa từng có.

Mà lúc này, Tô Lạc lại cười ngâm ngâm, nói với Yên Hà tiên tử: “Ai da, tính

tình lão nhân gia sao lại nóng như vậy? Ngươi không phải muốn bắt ta sao, ta

lập tức theo ngươi trở về.”

Yên Hà tiên tử hiển nhiên không ngờ rằng, Tô Lạc lại mặt dày như thế, đáy mắt

bà ta hiện lên ý châm chọc càng sâu: “Còn muốn trở về? Cung điện dưới đáy hồ

kia không phải bị ngươi phá hủy rồi sao? Ngươi muốn trở về đó hả?”

Nhìn thấy khuôn mặt này, Yên Hà tiên tử hoảng hốt từng đợt.

Nhìn thấy khuôn mặt này, bà ta không tự giác nhớ lại những chuyện xảy ra nhiều

năm về trước.

Lúc ấy, thực lực của bà ta cũng từng đạt tới đỉnh, nhưng mà bởi vì nữ nhân tên

Nghiên Hoa kia.

Mỗi lần bà ta tìm Nghiên Hoa gây sự, thì nam nhân bên cạnh Nghiên Hoa sẽ lập

tức ra tay, phế đi một chút tu vi của bà ta.

Tích lũy qua năm tháng, thực lực hiện tại của nàng so với Dung Vân, thua kém

rất nhiều! Nghĩ vậy, Yên Hà tiên tử càng phẫn nộ hơn!

Vậy nên, bà ta không thể không giết nữ nhi của Nghiên Hoa.

Trong khi Yên Hà tiên tử hồi tưởng lại chuyện cũ, trên mặt Tô Lạc lại lộ ra vẻ

xấu hổ.

Ai, ai có thể nghĩ chuyện sẽ thành như vậy đâu? Nếu biết trước thì còn nói làm

gì…

“Không phải là… nhân hữu thất thủ (1) sao?” Tô Lạc cười ha ha.

Yên Hà tiên tử từng bước tiến lại gần Tô Lạc.

Tô Lạc một bên cười, một bên lui: “Tiền bối, ngài có chuyện gì cứ nói, nếu vãn

bối biết thì nhất định sẽ nói ra hết, không gian dối nửa lời. Dù là chuyện bí

mật của sư phụ mỹ nhân, thì vãn bối cũng sẽ khai ngay, được không?”

Tô Lạc chậm rãi lùi lại phía sau.

“Ai da, lão nhân gia làm gì mà hùng hổ dọa người vậy? Có chuyện hiểu lầm gì

thì cứ nói ra, không phải tốt hơn sao.” Tô Lạc vẫn giữ bộ dáng cười tủm tỉm.

Đáy mắt Yên Hà tiên tử hiện lên một nụ cười giả tạo, bà ta không nói gì, nhưng

toàn thân toát lên sát ý sôi trào, tràn lan.

Tô Lạc từng bước lui về phía sau, rất nhanh đã lùi đến bờ vực thẳm.

Vách núi rất cao.

Lại ở bên cạnh bờ sông.

Gió núi gào thét thổi tới.

Sống lưng Tô Lạc cảm thấy lạnh toát.

Cánh tay dài của Yên Hà tiên tử giơ lên, nháy mắt đã chộp lấy mặt Tô Lạc.

Khuôn mặt của Tô Lạc.

Chiếc khăn đen bị lột bỏ, lộ ra một khuôn mặt…

Đẹp tuyệt nhân gian, nhưng hai mắt lại có quầng thâm như gấu trúc.

Nhìn thấy khuôn mặt này, hai mắt Yên Hà tiên tử trợn thật to.

Gắt gao mà nhìn chằm chằm Tô Lạc!

Trong nháy mắt, thân hình bà ta cứng đờ, thẳng tắp. Khuôn mặt bà ta đầy căm

hận mà vặn vẹo dữ tợn, bàn tay nắm chặt thành quyền. Thân hình bắt đầu không

ngừng run rẩy.

“Ha ha ha ha ha…” Bỗng nhiên, Yên Hà tiên tử ngửa mặt lên trời mà cười dài,

cười đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.

“Nghiên Hoa! Đồ tiện nhân kia! Ngươi nhìn rõ rồi chứ, đây là nữ nhi của ngươi

đấy! Ha ha ha ha ha…”

Tô Lạc nhìn bộ dáng điên điên khùng khùng của Yên Hà tiên tử, mà âm thầm nuốt

nuốt nước miếng.

Lúc này còn không chạy thì đợi đến khi nào nữa?

Tô Lạc chậm rãi nhích nửa bước chân.

Nhưng vào lúc này…

Ánh mắt lạnh băng, tàn nhẫn của Yên Hà tiên tử lạnh lùng mà bắn về phía Tô

Lạc.

Trong lòng Tô Lạc chấn động, bước chân tức khắc đông cứng lại.

“Ngươi xấu như yêu quái vậy!” Yên Hà tiên tử hả giận mà chỉ vào Tô Lạc, trên

mặt mang theo ý cười khó kiềm nén.

Tô Lạc ho khụ một tiếng.

“So với ta xấu hơn nhiều!” Yên Hà tiên tử vô cùng nghiêm túc, cố chấp mà trừng

Tô Lạc.

Tô Lạc không rõ vì sao Yên Hà lão vu bà cứ nhất định phải cố chấp mà so sánh

đẹp xấu với mình, nhưng nàng biết, chuyện đó hiện tại không thể khiêu khích

nàng.

Vì thế…

“Đúng đúng đúng, vãn bối xấu hơn ngài nhiều…” Nếu bởi vì nguyên nhân này, vậy

để Yên Hà lão vu bà có thể buông tha nàng, thì thừa nhận cũng không sao.

Nhưng hiển nhiên Tô Lạc nghĩ quá đơn giản rồi.

“Thật đáng thương.” Yên Hà tiên tử bĩu môi.

Khóe miệng Tô Lạc giật giật: “…” Nàng có thể nói gì đây? Tô Lạc không thể nói

gì hết, chỉ biết im lặng.

Giờ phút này, Tô Lạc lại lui một bước, mà phía sau nàng là vực thẳm.

“Sao, ngươi thật muốn ép ta chết hả? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ sư

phụ ta không biết là do ngươi giết ta.” Tô Lạc nuốt nuốt nước miếng: “Trên

đường chạy tới đây, ta đã sớm để lại tín vật. Đến lúc đó, sư phụ không thấy

ta, sẽ tự tìm được lá thư kia, hừ hừ!”

Nghe thấy câu nói kia, thân hình Yên Hà tiên tử tức khắc đổ gục.

“Nha đầu thúi, quả là không ngờ, ngươi còn có bộ não thông minh nữa.” Đôi mắt

Yên Hà tiên tử co rút lại, nhưng ngay sau đó, bà ta cười lạnh: “Nhưng mà ngươi

yên tâm đi, bổn tiên tử nắm rõ toàn bộ con đường ngươi đã đi qua. Cho nên, sau

khi ngươi chết rồi, thì ta sẽ biến con đường đó thành một nơi hoang vu.”

Nói cách khác, Yên Hà tiên tử sẽ hủy hoạt mọi thứ trên đoạn đường nàng đã đi,

biến nơi này thành một bãi hoang vu…

Tô Lạc mở to hai mắt nhìn. Nếu bà ta thật sự làm như vậy, thì đó quả thật là

một danh tác của Yên Hà tiên tử.

Bốn phía yên lặng, chỉ có tiếng gió và cái lạnh thấu xương.

Tô Lạc không dám quấy rầy lão yêu bà này. Nếu chẳng may chọc giận bà ta, thì

hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Hiện tại nàng chỉ có thể dùng trí, chứ không thể dùng lực.

Đôi mắt Tô Lạc đảo tròn, trong đầu có muôn vàn ý tưởng, không ngừng nghĩ cách

thoát thân.

Mắt thấy Yên Hà tiên tử vẫn ngơ ngẩn, thân hình Tô Lạc hơi hơi nhích ra sau

một bước.

Nhưng mà, chỉ một cử động này, lại khiến Yên Hà lão vu bà bừng tỉnh.

Yên Hà vươn tay, túm lấy cổ áo Tô Lạc.

“Nha đầu thúi, chuyện tới nước này, ngươi còn muốn chạy trốn sao?”

Thấy Tô Lạc ngơ ngẩn, Yên Hà tiên tử lạnh lùng xuy một tiếng: “Dung Vân sao

lại dạy dỗ ra một đứa đồ đệ sợ chết như ngươi vậy. Hừ, ngươi như vậy chẳng

phải hủy hoại danh tiếng của ông ta? Nếu vậy, bổn tiên tử sẽ thay ông ta ra

tay, chấm dứt duyên phận thầy trò này.”

Trong lòng Tô Lạc vô cùng buồn bực.

“Nha đầu thúi, bổn tiên tử tiễn ngươi xuống dưới, để mẹ ngươi nhìn thấy con

gái do mình sinh thật xấu xí! Ha ha ha!” Yên Hà tiên tử bừa bãi cười lạnh, bàn

tay bà ta đột nhiên siết chặt.

Tay bà ta cường đại đến mức nào chứ?

Chỉ trong máy mắt, đã truyền đến một thanh âm răng rắc của xương cốt vỡ vụn.

Tô Lạc bị bóp cổ, sắc mặt đỏ tím, gần như hít thở không thông.

Sau lưng là dòng sông sóng gió mãnh liệt. Nếu nàng có thể nhảy xuống đó, thì

nàng còn có một cơ hội nhỏ, nhưng hiện tại… Trong mắt Tô Lạc xẹt qua một tia

tuyệt vọng.

Chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự phải chết trong tay lão yêu bà này sao?

Tô Lạc không cam lòng…

Nàng đến thế giới này, suốt mấy năm rồi, vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi. Nàng

bị đuổi giết, rồi đào thoát, rồi tu luyện… không ngừng mạnh lên.

Nàng có được thiên phú do trời ưu ái.

Nàng có được ba hệ nguyên tố.

Nàng là luyện dược sư cao cấp.

Nàng là pháp sư không gian hiếm có.

Nàng còn tư luyện ra không gian hư vô.

Nhưng mà hiện tại, nàng mới đang trên con đường đến bậc cường giả, còn chưa đi

hết, thì đã phải chết như vậy sao?

Thật sự… rất không cam lòng!

Nam Cung Lưu Vân, không biết hắn hiện tại đang ở đâu… Về sau không biết còn

được gặp lại hắn không?

Hắn sau này chỉ còn một mình thì phải làm sao bây giờ?

Tô Lạc siết chặt nắm tay, hốc mắt trong lúc nhất thời có chút ướt át.

Sức lực trong tay Yên Hà tiên tử càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mạnh.

Hai mắt Tô Lạc trợn ngược, dường như chỉ một giây nữa thôi là nàng sẽ ngất đi.

Ngay tại thời điểm mấu chốt này…

Tiểu Thần Long từ trong ống tay áo của Tô Lạc bay ra, nó cầm hòn đá nhỏ kia,

hung hăng mà ném vào ngực của Yên Hà lão yêu bà.

“Ngao ngao ngao ngao!” Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!

Tiểu Thần Long thở phì phì mà ném loạn xạ!

Không thể không nói, hành động này của Tiểu Thần Long đã thật sự cứu mạng Tô

Lạc.

Yên Hà tiên tử làm sao chú ý tới Tiểu Thần Long chứ? Bà ta tùy ý phất tay,

Tiểu Thần Long đã bị quạt bay mất.

Nhưng mà, Yên Hà tiên tử lại coi thường hòn đá kia.

Ở vị trí hòn đá tiếp xúc với da thịt của Yên Hà tiên tử…

Bỗng nhiên, một ngọn lửa phóng lên thật cao.

Ngọn lửa màu đỏ thẫm nhằm vào vị trí mẫn cảm trên ngực Yên Hà tiên tử mà lao

tới!

“A!” Yên Hà tiên tử hoàn toàn không thể tưởng tượng được, một hòn đá bình

thường lại có thể bộc phát ra sức lực cường đại như thế.

Sức lực này, hoàn toàn không thua gì thực lực của nàng.

Chuyện này quả thực không thể ngờ được!

Trong lúc nhất thời, bộ ngực của Yên Hà tiên tử bị thương nghiêm trọng.

Ngọn lửa màu đỏ sậm kia lan tràn trên người Yên Hà tiên tử.

Tốc độ vô cùng nhanh.

Yên Hà tiên tử lúc này làm gì có tâm trí nghĩ tới Tô Lạc? Nàng tùy tay vứt Tô

Lạc đi.

Mà bên dưới vực thẳm, là nước sông cuồn cuộn.

“Đi mau!” Hòn đá, Tiểu Thiên Thiên, quát lớn một tiếng.

Thanh âm của nó vô cùng nôn nóng.

Sau hai chữ đó, ánh sáng huỳnh quang tỏa ra từ hòn đá lại lập tức biến mất,

khôi phục bộ dáng mà Tô Lạc thấy nó lần đầu tiên.

Lúc này, Tiểu Thần Long cũng ý thức được nguy hiểm, nó nhặt hòn đá nhỏ lên,

không nói hai lời, lập tức nhảy xuống sông.

Trên vách núi.

Bộ ngực của Yên Hà tiên tử bị cháy rất nghiêm trọng.

Tuy rằng ngọn lửa đã được khống chế, nhưng trên ngực vẫn mịt mù khói lửa,

huyết nhục lẫn lộn…

Lúc này, Yên Hà tiên tử tức giận đến mặt mày tái mét, cắn răng kẽo kẹt, chỉ

hận không thể lột da rút gân Tô Lạc, rồi ăn thịt, uống máu nàng.


(1) Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề: Người có lúc làm hỏng việc, ngựa có lúc

làm mất móng.

Bạn đang đọc Tà Vương Truy Thê (Dịch) của Tô Tiểu Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.