Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Sát Vạn Dặm (1)

Phiên bản Dịch · 2891 chữ

“Đội trưởng!”

“Đội trưởng chết thật thảm!”

“Nha đầu thúi, ta sẽ giết ngươi!”

Không gian trong rừng vốn yên tĩnh, nên những thanh âm chứa đầy hận ý vang lên

được truyền đi rất xa, rất xa…

Thanh âm của những người đó vang rất xa.

Đôi mắt Tô Lạc híp lại, nàng biết sự tình có chút không tốt.

Trong khu rừng này có vô số người muốn đuổi giết nàng. Hiện tại, thanh âm kia

vang lên, chỉ sợ những người kia sẽ tức khắc chạy tới đây.

Tô Lạc theo bản năng muốn bỏ chạy.

Nhưng nhóm người này vây xung quanh nàng, không phải nàng muốn chạy trống thì

có thể chạy được.

Muốn chạy, cần phải mở một đường máu!

Hiện tại, nàng đang giành giật từng giây một, cho nên Tô Lạc không hề giữ

chiêu, cứ xổ hết ra.

Đại Hư Không Thủ Ấn!

Đại Hỏa Cầu!

Biến Dị Tương Tư Thụ!

Tiểu Thần Long!

Kết quả, sau khi tung hết một lượt các át chủ bài ra, gần nửa đám người cấp

năm mặc áo đen, đều ngã xuống, đầu mình rơi hai nơi.

Chuyện này xảy ra rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt.

Những người mặc áo đen đó căn bản là không kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác

mà nhìn phân nửa quân số của mình tử vong.

Lúc này, chỉ còn lại năm người sống sót.

Trong lúc bọn họ vẫn đang ngây ngốc, Tô Lạc lại tấn công bằng hỏa cầu.

Nhưng năm người kia đều là cấp sáu.

Tuy rằng Tô Lạc là vô địch trong những người cấp sáu, nhưng một đấu năm vẫn là

hơi quá sức.

Tô Lạc cũng biết hỏa cầu không thể giết bọn họ, tác dụng chính duy nhất là

cuốn lấy bọn họ, khiến bọn họ luống cuống tay chân.

Lúc bọn họ bận rộn đối phó hỏa cầu…

Tô Lạc vòng ra sau lưng một người mặc áo đen, dùng không gian hư vô chụp lấy

hắn, khiến tốc độ hắn chậm lại.

Lưỡi đao lập tức cắt ngang yết hầu hắn.

Chỉ nghe một âm thanh vút rõ ràng vang lên.

Thanh đao trong tay Tô Lạc đã nhuộm đầy máu tươi.

Cùng lúc đó, Tiểu Thần Long chưởng một cái lên đỉnh đầu một người khác.

Đầu người vốn cứng cáp nhưng lúc này lại giống như quả dưa hấu, óc vỡ toang,

trắng đỏ lẫn lộn…

Máu và óc lộn xộn, nhìn qua cực kì ghê tởm.

Biến Dị Tương Tư Thụ cũng không cam lòng yếu thế.

Dây mây xanh biếc phân thành hai nhánh, đột nhiên quấn lấy eo của hai người

mặc áo đen khác.

Khi hai tên đó còn đang giãy giụa.

Tô Lạc nhảy bổ tới, lưỡi đao xẹt dọc xuống.

Lại thêm một người ngã xuống.

Tiểu Thần Long thấy Tô Lạc như thế. Nó cảm thấy chơi như vậy cực kì vui, nên

cũng học theo động tác của Tô Lạc, phóng vọt lên.

Nó không có đao, nhưng lại có móng vuốt.

Móng vuốt sắc bén vô cùng, xẹt một cái qua cổ tên mặc áo đen còn lại.

“Vụt!”

Ba, bốn vết cắt nông, sâu không đồng nhất xuất hiện trên cổ hắn.

Đồng thời, máu phun ra, rồi hắn hoàn toàn ngã xuống đất.

Trong thời gian rất ngắn, tám trên chín người đã chết.

Còn lại một tên mặc áo đen cuối cùng, hắn thấy tình hình không ổn, xoay người

muốn bỏ chạy.

Nhưng Tô Lạc sao có thể để hắn chạy đi truyền tin?

Dây mây của Tương Tư Thụ xoát xoát lao tới, trói lấy cánh tay phải của hắn,

rồi đột nhiên kéo hắn ngược lại.

Người nọ cũng là một người kiên cường.

Mắt hắn thấy tránh thoát không được, nên phất tay, trực tiếp chặt bỏ cánh tay

phải của mình.

Đồng thời, thân hình như điện của hắn nhảy về phía trước.

Muốn chạy?

Tiểu Thần Long thầm hừ một tiếng, thân hình nó như mũi tên rời cung, bắn vèo

vèo về phía trước.

Tên áo đen kia mất máu quá nhiều, hơn nữa tốc độ của hắn vốn dĩ kém hơn Tiểu

Thần Long, cho nên hắn nhanh chóng bị bắt kịp.

Tiểu Thần Long buồn bực mà vung nắm tay lên, đấm bể đầu hắn.

Đến lúc này, toàn bộ tinh anh của đội đã bị Tô Lạc đánh bại hết.

“Ngao ngao ngao!” Chạy mau chạy mau!

Thần sắc Tiểu Thần Long kinh hoảng mà vọt về phía Tô Lạc.

Có thể khiến Tiểu Thần Long kinh hoảng thành như vậy… chẳng lẽ là lão vu bà đã

đuổi tới đây?

Biểu tình Tô Lạc đột biến, túm lấy Tiểu Thần Long, xoay người bỏ chạy về phía

trước.

Lần này, Tô Lạc đoán không sai, người vừa tới là Yên Hà tiên tử.

Yên Hà tiên tử vốn dĩ còn ở nơi đó tức giận đến mức muốn dậm chân, nhưng bà ta

lại nghe được động tĩnh trong rừng, bà ta lập tức không nói hai lời, chạy đến

đây.

Ánh trăng bị ngăn trở bởi một đám mây thật dày, chỉ lộ ra một chút ánh sáng ảm

đạm.

Tô Lạc chạy như bay trong rừng.

Xung quanh không ngừng hiện lên từng bóng người.

Nếu như không biết tình hình, thì người khác còn tưởng rằng có ma quỷ xuất

hiện.

Tốc độ của Tô Lạc nhanh, nhưng tốc độ đối phương cũng không chậm.

Bởi vì trước đó để bại lộ vị trí, cho nên hơn một nghìn người truy sát nàng

đều bao vây về phía này.

Yên Hà tiên tử đạp gió mà lướt trong không trung.

Nếu ban đầu bà ta bắt Tô Lạc chỉ để trút giận, thì hiện tại, bà ta lại không

thể không giết Tô Lạc.

Thân hình Yên Hà tiên tử ở trong không trung, tầm mắt rất xa, cả khu rừng đều

nằm trong đáy mắt của bà ta.

Nhưng bởi vì là ban đêm, không thể nhìn rõ, lại có cành lá cây rậm rạp che

chắn, cho nên, trong chốc lát bà ta không tìm ra Tô Lạc.

Lại nói đến Tô Lạc.

Nàng bước đi như bay.

Một hơi chạy qua ba đỉnh núi, cách xa nơi xảy ra chuyện lúc nãy khoảng mười

dặm. Sau đó, nàng mới chậm rãi thở ra một hơi.

Nhưng mà hơi thở này của nàng còn chưa ra hết lại thấy bên cạnh lại bỗng nhiên

xuất hiện một nhóm người.

Nhóm người nọ có khoảng hơn năm mươi người.

Tô Lạc đang muốn xoay người bỏ chạy, thì phía sau lại xuất hiện một nhóm năm

mươi người khác.

Hai đội ngũ một trước, một sau, bao vây lấy Tô Lạc.

Chỉ có điều may mắn là, bọn họ đến bây giờ còn không phát hiện ra Tô Lạc đang

ở đây.

Mắt thấy bọn họ càng chạy càng gần…

Tô Lạc không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể xoay người bay lên trên cây cổ

thụ cách đó không xa.

Cây cổ thụ to đến mức ba người mới ôm hết, cành lá tốt tươi, tán lá to che

trời, liếc mắt một cái nhìn không thấy ngọn.

Tô Lạc ngưng thần nín thở, nép sát thân cây mà ẩn nấp, không nhúc nhích gì cả.

Nàng điều chỉnh hô hấp thật nhẹ thật nhẹ, khiến người khác gần như không thể

nghe thấy.

Phía dưới.

Một trước, một sau, hai nhóm người kia đã chạm mặt nhau.

Cấp bậc của đội trưởng nhóm người phía trước có vẻ tương đối cao, hắn lạnh

giọng dò hỏi: “Có nhìn thấy ai đó khả nghi không?”

“Không thấy.” Vị đội trưởng nhóm phía sau đáp.

Trong mắt hai người đội trưởng cùng hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Chuyện này cũng đã được dự đoán trước rồi.

Chỗ này rốt cuộc vẫn còn cách rất xa nơi xuất hiện ánh lửa tận trời lúc nãy.

Ngay khi hai đội ngũ hợp thành một, chuẩn bị chạy đến nơi xảy ra chuyện…

“Tách tách tách.”

Âm thanh nước nhỏ giọt rõ ràng từ phía trên truyền đến.

Nước tí tách nhỏ giọt lên đầu một trong hai vị đội trưởng.

“Trời mưa?” Vị đội trưởng kia nhíu mày, sờ soạng đầu. Hắn phát hiện có một vệt

nước rất nhỏ.

Nếu trời mưa, hành động truy đuổi của bọn họ có thể gặp nhiều khó khăn hơn.

“Không phải mưa.” Vị đội trưởng còn lại nhíu mày.

Trên đỉnh đầu hắn không có cảm giác bị ướt.

“Mẹ nó, nước này sao lại hôi như vậy?”

Vị đội trưởng còn lại ngửi ngửi: “Chết tiệt! Nước này không phải nước mưa,

giống như nước tiểu vậy.”

Mùi nước tiểu nồng đậm bốc lên.

Dưới tàng cây, một đám người nghi hoặc khó hiểu. Lúc này trên cây, Tô Lạc chỉ

hận không thể bóp chết Tiểu Thần Long.

Nước mưa gì chứ? Đó rõ ràng là nước tiểu của Tiểu Thần Long.

Nhìn Tiểu Thần Long vẫn đứng thẳng ở kia, chầm chậm mà xả nước… Trên trán Tô

Lạc nhảy ra ba dòng hắc tuyến.

Nàng giận, trừng mắt Tiểu Thần Long.

Tiểu Thần Long thật vô tội mà chớp chớp đôi mắt to ngơ ngác của nó: “Ngao ô

ngao ô…” Muốn đi tiểu, thì ai mà nhịn được chứ.

Tô Lạc buồn bực, đỡ lấy cái trán: “Ngươi không thể nhịn thêm chút nữa sao? Mà

dù có muốn đi tiểu, thì cũng đừng xả nước lên đầu tên đội trưởng kia…” Cái này

không phải tự khai sao?

Tiểu Thần Long mê mang mà nhìn Tô Lạc: “Ngao ô ngao ô…” Không hiểu.

Tô Lạc đầu hàng: “Bây giờ làm sao đây? Đánh động bọn họ, ngươi đánh lại

không?”

Hiện tại, phía dưới cũng không phải chỉ có năm hay mười người, mà là bảy, tám

chục người.

Nhiều như vậy thì giết chừng nào mới hết? Hơn nữa, chỉ cần tin tức truyền đi,

thì hơn một ngàn kẻ truy sát kia sẽ lập tức lao tới đây, nàng và Tiểu Thần

Long sẽ lâm vào cảnh bị vây khốn bởi một đại dương mênh mông người.

Ngay lúc Tô Lạc muốn chạy, phía dưới, đội trưởng đã phát hiện khác thường.

“Nhìn kìa… Đó là cái gì vậy?” Có người lớn tiếng kinh hô.

Bởi vì Tiểu Thần Long đứng trên một chạc cây mà xả nước xuống dưới, cho nên

liếc mắt một cái, nó đã bị phát hiện.

“Trên đó còn có người!” Lại có một người khác lớn tiếng hô lên.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn lên trên cây, đợi đến khi thấy rõ ràng tình

huống trên cây, mọi người đều kích động sôi trào.

“Đã phát hiện mục tiêu!”

“Nhanh nhanh nhanh, tất cả mọi người tập trung lại đây!”

“Lập tức chuẩn bị chiến đấu!”

Tất cả mọi người hồi phục tinh thần.

Vẻ mặt vị đội trưởng bị dính nước tiểu lại vừa mừng vừa giận.

Giận vì, nước nhỏ giọt trên đỉnh đầu hắn thật sự là nước tiểu.

Vui vì, hắn đã phát hiện mục tiêu. Công lao này quả thật rất lớn!

“Bắt cho bằng được mục tiêu! Nhanh, mọi người vây quanh cây đi. Tuyệt đối

không được để nàng chạy!” Đại đội trưởng lớn tiếng hạ mệnh lệnh.

So với vị đội trưởng xui xẻo bị dính nước tiểu, hắn lúc này thật sự rất vui.

Bởi vì đội của hắn nhân số đông hơn, cho nên, hiện tại hắn trở thành tổng chỉ

huy độc nhất vô nhị.

Trong lúc nhất thời, vô số sát thủ mặc áo đen nhảy lên trên cây.

Tốc độ bọn họ rất nhanh, thân thủ càng linh hoạt, một thân cây nho nhỏ này làm

sao có thể làm khó bọn họ được?

Chỉ vừa nháy mắt, trên cây lập tức đã có mười mấy người.

Trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia lạnh lẽo.

Xem ra hôm nay có chút vất vả!

Không đợi Tô Lạc ra tay, Tiểu Thần Long đã lao xuống trước.

Tiểu Thần Long canh giữ ở giữa thân cây, cứ nhìn thấy sát thủ áo đen bò lên

tới, thì trực tiếp dùng chân đá bay bọn họ.

Thân hình nó rất nhỏ, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, chân dùng toàn bộ lực,

thì những tên áo đen đó làm sao là đối thủ của nó được chứ?

Quả thực chỉ một đá, trên đầu bọn họ đã thủng một lỗ, sau đó rào rào rơi xuống

đất.

Rất nhanh, mười mấy tên áo đen kia đã bị Tiểu Thần Long đá rớt hết.

Bọn họ ngã trên mặt đất, trên đỉnh đầu ai cũng có một vết lõm to bằng nắm tay

nhỏ, máu chảy giàn giụa, nhìn cực kì thảm thiết.

Đội trưởng kia thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng hạ lệnh: “Dừng lại, tất

cả đều dừng lại cho ta.”

Cho dù hắn không nói, thì những người sau cũng không dám bò lên nữa.

Bởi vì Tiểu Thần Long ra tay quả thực quá khủng bố.

“Chúng ta chặt đổ cây này đi, xem nó còn làm được gì nữa!” Tất cả sát thủ áo

đen cũng không phải đều là bọn chỉ có tứ chi phát triển, ngẫu nhiên trong số

đó cũng sẽ có kẻ đầu óc sáng suốt.

Nghe thấy chủ ý này, đội trưởng lập tức gật đầu: “Cũng được!”

Vì thế, hắn vung tay lên, một đám áo đen tiến tới, lòng bàn tay áp vào thân

cây cổ thụ to lớn.

Bọn họ dùng sức đẩy.

“Sột soạt sột soạt.”

Chỉ nháy mắt một cái, rễ cây cổ thụ đã bật khỏi đất, ngã về phía sau.

Sắc mặt Tô Lạc khẽ biến.

Tiểu Thần Long còn tưởng bị rớt xuống đất, nhưng Tô Lạc đã lập tức túm lấy nó.

“Ngao ngao ngao.” Tiểu Thần Long bị thu vào trong không gian của Tô Lạc, rồi

lại nhanh chóng chạy trở ra.

Trong tay nó cầm một món đồ gì đó. Trong tích tắc nó ném thứ đó xuống phía

dưới, giống như ném quả tạ.

Nhưng Tô Lạc thấy rất khó hiểu.

Lúc này không lo chạy, Tiểu Thần Long còn đi ném cái gì vậy?

Nghĩ vậy, Tô Lạc không khỏi tiếc nuối.

Nếu hiện tại, trong tay nàng có Linh Đạn Cầu thì tốt rồi.

Phía dưới nhiều người như vậy, tất cả đều là mục tiêu. Chỉ cần một cái Linh

Đạn Cầu ném xuống, thì chắc chắn sẽ đánh gục phần lớn đám người này.

Thật đáng tiếc…

Lấy được hai viên Linh Đạn Cầu của Yên Hà lão vu bà, một viên đã dùng để đánh

lão vu bà, còn một viên thì dùng để phá kết giới. Hiện tại, trong tay nàng

không còn viên nào nữa.

Trong khi Tô Lạc còn đang tiếc nuối, lại thấy sau khi Tiểu Thần Long ném đồ

vật kia đi, trong giây lát xuất hiện một loạt pháo hoa kịch liệt.

Pháo hoa nổ liên tục không dứt.

Phía dưới vọng lên một loạt tiếng ai da rất lớn.

Mắt Tô Lạc vừa nhìn thấy, không khỏi chấn động.

Vừa rồi đám áo đen rất đông đúc, nhưng hiện tại đã gục ngã mất một ít rồi.

Hơn nữa, trên mình tất cả những người đó đều bốc cháy.

Ngọn lửa lan ra khắp trên người bọn họ. Rất nhanh, đám người đó giống như bị

biến thành Đại Hỏa Cầu, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mà lúc này, Tiểu Thần Long vẫn đứng ở trên chạc cây, hai tay chống nạnh, ha ha

cười không ngừng.

“Ngươi đã ném cái gì?” Tô Lạc có chút nghi ngờ hỏi.

Sao nàng lại không biết, trong không gian của nàng có một quả bom với lực sát

thương lớn như vậy?

Tiểu Thần Long đưa tay về phía Tô Lạc, mở móng vuốt nhỏ của nó ra.

Lúc này, trong lòng bàn tay nó xuất hiện một tảng đá nhỏ.

“Tiểu Thiên Thiên?” Tô Lạc không khỏi mà trợn mắt!

Tiểu Thiên Thiên ngạo kiều mà hừ hừ hai tiếng: “Ngoại trừ tiểu gia, thì còn có

ai nữa hả?”

Nó còn chưa muốn ra tay giúp đâu, bị người khác ném tới ném lui không phải rất

mất mặt sao?

Nhưng Tiểu Thần Long làm gì để ý tới chuyện nó bị ném sẽ mất mặt chứ. Trong

mắt Tiểu Thần Long, thì nó chỉ là một hòn đá thôi!

Mắt thấy những người còn lại vì tránh né mấy tên sát thủ áo đen đang bốc cháy,

mà dồn ép lại thành một cục.

Tiểu Thần Long hắc ha ha mà cười, thân hình nó như điện, nhanh chóng nhảy vào

giữa đám người kia.

“Nhanh lên, bắt con tiểu long này lại!” Vị đội trưởng bị dính nước tiểu nhìn

thấy Tiểu Thần Long, thì lập tức sợ đến chết khiếp.

Vì thế, một đám người ùa tới bắt Tiểu Thần Long.

Bạn đang đọc Tà Vương Truy Thê (Dịch) của Tô Tiểu Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Alice.Tu.Quynh
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.